TruyenFull.Me

Trai Tim Re Loi

Trời vẫn mưa.
Không phải kiểu mưa ào ạt, vội vã rồi tan – mà là thứ mưa lặng thầm, dai dẳng như kéo từ những năm cũ, thấm sâu vào tâm can những người đã quen với cô đơn.

Tanya thường đi bộ mỗi chiều sau khi đưa con gái đến lớp tập nhảy. Một thói quen mà chính cô cũng chẳng rõ bắt đầu từ bao giờ. Nhưng gần đây, bước chân cô luôn dừng lại ở cùng một khúc rẽ – nơi con đường rẽ nhánh ôm lấy khu nhà nhỏ có giàn giấy đỏ bên hiên.

Nhà của Ning.

Chỉ cách nhà Tanya vài trăm mét – một khoảng cách quá dễ để đến gần... nhưng cũng quá khó để bước vào.

Chiều nay, Tanya mang theo một túi bánh nướng nhỏ – loại mà bé Nirin, con gái Ning, từng thích khi cả hai còn đến trường quay theo mẹ. Cô dừng chân trước cổng nhà, tay lưỡng lự với chiếc túi.

Cánh cổng không khóa. Đèn trong nhà đã sáng. Một bản nhạc thiếu nhi nhẹ vang ra từ tầng trệt. Và giọng Ning – ấm áp, nhỏ nhẹ – đang xem con làm bài tập.

Tanya nắm chặt quai túi, rồi đặt nó xuống thềm gạch trước cổng như thể vừa trộm trái tim mình để lại đó. Không một lời nhắn, không ký tên – chỉ có một mảnh giấy nhỏ viết tay:

"Bánh dành cho Nirin. Mong bé vẫn còn thích vị phô mai cũ."

Rồi cô lặng lẽ quay lưng, bước đi – đôi vai thẳng nhưng trái tim thì mềm đến nhức nhối.

Tối hôm ấy, khi Tanya ngồi trong phòng khách, mắt nhìn trống rỗng về phía chiếc TV không bật, điện thoại cô khẽ sáng lên.

Ning gửi một tin nhắn.
Lần đầu tiên sau bao năm trời.

"Tanya... cảm ơn chị. Nirin vẫn nhớ vị bánh đó. Con bé cười suốt."
"Chị vẫn nhớ sở thích của nó. Chắc hẳn... chị vẫn còn quan tâm nhiều."

Dòng tin nhắn khiến ngực Tanya nghẹn lại.

"Vẫn còn quan tâm nhiều..."
Làm sao Ning biết, nó chưa từng dừng lại. Cô chưa từng thôi nghĩ về người phụ nữ ấy – người phụ nữ từng mỉm cười cho Tanya mượn khăn trong lần ghi hình dưới mưa năm nào... và cũng chính là người khiến cô bối rối suốt những năm sau đó, vì chỉ cần một ánh mắt cũng đủ làm cô xao động.

Cuối tuần, trời quang.

Tanya tình cờ gặp Ning và Nirin ở siêu thị gần nhà. Lần này không phải nhìn trộm, không phải qua cửa kính – họ đứng đối diện nhau, bằng xương thịt, bằng ánh mắt, bằng khoảng lặng đã lâu không được gọi tên.

Ning khẽ mỉm cười.
"Lâu rồi mới gặp chị."

"Ừmm," Tanya đáp, "trông em... ổn hơn trước."

"Ổn, nhưng không hẳn là không mệt," Ning nói, mắt lấp lánh một điều gì đó không nói ra.
"Tối nay em ăn một mình chứ?"

Ning ngập ngừng một thoáng. Tanya kịp nhận ra.

"Chị không có ý gì đâu. Chỉ là... nếu em muốn có ai đó để nấu ăn cùng, hay rửa chén cùng, chị... chị có thể."

Tối hôm đó, lần đầu tiên sau gần một thập kỷ, Tanya bước vào không gian ấm áp của Ning – không phải phim trường, không phải buổi họp báo – mà là căn bếp nhỏ với mùi canh rong biển, tiếng trẻ con cười và tiếng cốc chạm nhau thật khẽ.

Không có ai nhắc đến chuyện quá khứ. Không có câu hỏi nào về "tại sao", "khi nào" hay "có thể không?".
Chỉ có ánh mắt nhìn nhau thật lâu. Và những điều không nói ra thì càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tanya về nhà khi đồng hồ đã gần 10 giờ.
Liyah đang học bài, chẳng hỏi mẹ đi đâu, như thường lệ.

Nhưng lần đầu tiên sau rất lâu, Tanya đứng trước gương, nhìn chính mình – người phụ nữ gần năm mươi tuổi, từng quen sống bằng thói quen, giờ lại thấy... có điều gì đó đang trỗi dậy.

Có thể...
Chỉ là "có thể"...
Trái tim cô đang học cách sống lại – chỉ vì một người, một ngôi nhà, một con đường quá gần mà quá xa...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me