TruyenFull.Me

Tram Me An Dua Toi Bi Lo Tieng Long Lam Ca Nha Bung No

Lộ Kỳ Dịch xắn tay áo lên: "Nếu người ta cố tình để cậu ngồi xe, vậy chiếc xe chắc chắn có vấn đề. Để cháu xem thử."

Lộ Hành Chu nhìn cơ bắp săn chắc trên cánh tay của anh cả, thầm thở dài. Sau đó cậu cúi đầu nhìn lại cánh tay mảnh khảnh của mình, âm thầm so sánh rồi quyết định: Thôi, không tự rước nhục vào thân. Mình còn nhỏ, còn có thể phát triển.

Lộ Kỳ Dịch ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ bên trong xe, nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Sau đó anh lại cẩn thận kiểm tra các bộ phận khác. Không bao lâu, anh lấy ra một vật nhỏ được bọc bằng giấy từ dưới gầm xe.

Đây chính là quả bom sao?

Lộ Hành Chu tò mò nhìn theo từng động tác của anh cả. Thứ này được giấu kỹ vậy mà anh ấy lại tìm ra được... anh cả thật sự rất quen thuộc với cấu trúc xe nhỉ.

Lộ Vân Nhĩ đứng bên cạnh cũng cúi người nhìn, tiện miệng nói: "Hồi trẻ anh cả là một tay đua xe chuyên nghiệp đó."

Lộ Hành Chu giật mình ngẩng đầu nhìn anh cả bằng ánh mắt đầy kính nể. Không nhìn ra luôn á! Anh cả nghiêm túc, chững chạc như vậy, mà hồi trẻ lại thích mấy trò mạo hiểm như đua xe?

Cậu nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Lộ Vân Nhĩ: "Anh hai biết chuyện này không?"

Lộ Vân Nhĩ cười gượng gạo. Lúc này, Lộ Kỳ Dịch đứng dậy, cầm quả bom nhỏ trong tay, vừa nghe được câu hỏi của Lộ Hành Chu liền nở nụ cười rồi đáp: "Anh hai của em ấy hả? Thi bằng lái chắc phải thi tới ba bốn lần mới đậu, ha ha."

Nói trắng ra là rớt ba bốn lần liền.

Lộ Hành Chu im lặng vài giây, rồi gật gù nhìn Lộ Vân Nhĩ, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, em còn chưa có bằng lái mà."

Lộ Vân Nhĩ mỉm cười, nhưng trong lòng thì chẳng thấy được an ủi gì. Anh lườm anh cả mình một cái đầy oán hận.

Tống Thời đứng bên, trầm mặc nhìn chằm chằm vào thứ trong tay Lộ Kỳ Dịch. Ông ngoại Tống hừ lạnh một tiếng, giọng đầy ý châm biếm: "Con đã làm gì mà khiến người ta hận đến mức muốn lấy mạng vậy?"

Lộ Hành Chu lén liếc nhìn cậu cả của mình, vẻ mặt nghiêm túc. Chuyện này, cậu biết rõ đấy.

Trong tiểu thuyết, những ngày gần đây của Tống Thời không mấy yên ổn. Lộ Hành Chu nhìn Tống Thời nhẹ giọng nói: "Trước tiên phải báo cảnh sát đã..."

Tống Thời hơi sững người, một lúc sau mới hoàn hồn, vội gật đầu: "Đúng đúng, gọi cảnh sát!"

Quả bom được gài dưới gầm xe, chỉ phát nổ khi xe chạy ở tốc độ bình thường, lại cộng thêm trọng lượng của hai người. Sau khi nổ, toàn bộ thiết bị sẽ hóa thành tro bụi, không để lại dấu vết, dù có điều tra cũng chỉ có thể quy kết là một tai nạn ngoài ý muốn.

【Mình nên nói với cậu ấy thế nào đây... Mẹ của người đàn ông kia muốn leo lên vị trí cao hơn, nhưng gã đó lại phát hiện bản thân yêu chính mẹ mình. Gã cảm thấy bà ta chỉ có thể là của riêng mình, nên mới muốn giết cậu, người mà gã cho là đang cướp mẹ khỏi tay gã.】

Sắc mặt Tống Thời lập tức thay đổi. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh người bạn thân đã đột ngột qua đời khi còn rất trẻ. Trong nhà không có người thân gần gũi, chỉ có vài họ hàng xa ham tiền bảo hiểm, xông tới nhà kẻ góa phụ mà nói lời như đâm dao, xông thẳng tới nhà nói nào là một người phụ nữ nuôi con một mình rất vất vả, nào là để họ đưa đứa nhỏ đi nuôi. Lại còn nói, phụ nữ trẻ như cô, tái giá chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Vợ của bạn hắn tính tình yếu đuối, ít nói, giọng nói cũng nhẹ như gió thoảng. Gặp chuyện thế này chỉ biết khóc lóc gọi điện cầu xin hắn giúp đỡ.

Tống Thời nhìn thấy đứa trẻ mồ côi thì không nỡ, liền đưa cậu bé về nuôi. Trùng hợp, đứa nhỏ lại học cùng lớp với con trai cả của hắn. Sau đó, hắn cũng giúp người phụ nữ kia mở một tiệm hoa nhỏ bằng số tiền thừa kế của bạn mình, còn giúp quảng bá một chút.

Hắn có thể thề rằng chưa từng phát sinh điều gì với cô ta. Dù có gặp mặt, thì cũng chỉ là khi tên đeo kính kia đi cùng, chỉ giúp mang chút đồ ăn hay vật dụng sinh hoạt cho gã mà thôi.

Tống Khanh liếc nhìn Tống Thời, trong ánh mắt mang theo vẻ không đồng tình. Tống Thời cảm thấy oan ức vô cùng, hắn là người tốt! Cũng chưa từng mập mờ hay ám chỉ điều gì với người phụ nữ kia!

Khi tài xế gọi điện báo cảnh sát, mọi người đều im lặng chờ đợi. Lộ Hành Chu thì vẫn chưa tìm ra cách nào thích hợp để mở lời, cho dù là người tính toán giỏi đến đâu, cũng khó mà đoán chính xác về một người mình chưa từng gặp mặt.

Cậu mơ hồ nhìn Tống Thời, nghiêng đầu: "Cậu à... cháu thấy trên người cậu tỏa ra đầy màu hồng. Nhìn theo sắc khí đó thì chắc là đào hoa sát ập tới."

Tống Thời nghe xong thật sự không nhịn được mà cười khổ, đây chẳng phải là hoa đào thối à?

【Thật ra, cậu cũng rất oan. Cậu và người phụ nữ kia không thân thiết, tất cả chỉ là ảo tưởng đơn phương từ phía cô ta thôi. Mình nhớ lúc cậu lái xe đón tên đeo kính kia, lòng cô ta đã bắt đầu dao động. Nhưng vì con trai còn nhỏ, mà cậu và vợ lại rất tình cảm, cô ta cũng không dám làm gì. Người ngoài sẽ nói gì nếu biết chồng cô ta vừa chết, cô ta đã đi tìm tình yêu mới? Bởi vậy nên cô ta mới ép cảm xúc xuống, nhưng lòng đã động thì không quay lại được nữa.】

Tống Khanh vẫn giữ nụ cười, không lên tiếng. Ông ngoại Tống thì nhìn Tống Thời với ánh mắt mũi không ra mũi, mắt không ra mắt rõ ràng là rất không vừa lòng.

Lão cha của hắn đã từng nhắc nhở: trong mắt người phụ nữ kia có quá nhiều toan tính. Nhưng tên ngốc này không tin, còn nói gì mà vợ của bạn con chỉ hơi yếu đuối thôi, còn lại đều rất tốt. Cô ấy tự lập, một mình nuôi con cũng kiên cường lắm.

A ta nhổ vào. Rõ ràng là chính tên đầu đất này mới là người nuôi lớn thằng bé kia từ nhỏ đến giờ.

Lộ Hành Chu tiếp tục phàn nàn trong lòng:【Ban đầu cô ta vốn định từ bỏ. Nhưng sau đó thấy cậu muốn đưa tên cha mắt kính kia về nhà sống chung, lại còn cung cấp đồ ăn nước uống cho cô ta, thế là cô ta bắt đầu suy diễn cho rằng cậu thích con trai mình. Mà nếu đã thích con trai, vậy thì... chắc chắn cũng sẽ thích mẹ nó. Cô ta cảm thấy bản thân mình hơn mợ nhiều thứ, nên gần đây bắt đầu lên kế hoạch tấn công, định thừa dịp cậu đi công tác nước ngoài mà ra tay...】

【Ai ngờ bị tên cha mắt kính kia phát hiện. Mà tên đó thì lại tự ti đến mức tự đại. Trong mắt hắn, cậu chỉ đang coi gã như một con cờ. Gã cảm thấy bản thân thông minh hơn anh họ, chỉ là không giàu bằng, không có cha mẹ giỏi như vậy. Rồi kết cục? Ngay cả mẹ ruột của gã cũng thích cậu hơn. Một đứa yêu mẹ mình mà mẹ mình quan tâm một người đàn ông khác hơn gã, không điên mới lạ. Không gắn bom giết người mới là lạ. Nhưng cuối cùng, thay vì cho nổ chính mình, gã lại chọn cho nổ cậu.】

Tống Thời giận đến nổi gân trán, nghiến răng. Cái thể loại tự cho mình là trung tâm vũ trụ, mà lại muốn nổ tung ông đây à?! Không được, chuyện này không thể nhịn được nữa! Nhất định phải cho tên khốn đó một bài học!

Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Lộ Kỳ Dịch đem quả bom giao cho cảnh sát, đồng thời trình bày lại toàn bộ tình hình. Tống Thời cũng bước tới, phối hợp khai báo, tường thuật lại lịch trình trong ngày và liệt kê người có khả năng tiếp cận xe nhiều nhất.

Cảnh sát ghi chép đầy đủ, sau đó hỏi thêm tài xế lão Khâu. Sau khi nắm được thông tin sơ bộ, cảnh sát xua tay ra hiệu: "Được rồi, mọi người về đồn hỗ trợ điều tra thêm."

Lộ Hành Chu âm thầm đi theo sau Lộ Kỳ Dịch. Cậu muốn ăn dưa ngay tại hiện trường!

Lộ Kỳ Dịch liếc mắt thấy nhưng không ngăn cản, chỉ không đưa em út về nhà đề phòng thằng nhóc này biết được thêm manh mối gì đó, chẳng hạn như bằng chứng chưa thể công khai.

Lộ Hành Chu rất biết điều, ngoan ngoãn leo lên xe. Tống Thời thấy vậy cũng chẳng nói gì, chỉ hỏi: "Sao cháu lại đi theo?"

Lộ Hành Chu nở nụ cười vô hại: "Cháu chỉ muốn xem có thể giúp gì không thôi~"

Tống Thời thở dài, gật đầu bất lực: "Được rồi, mọi người lên xe hết đi, cùng đi luôn."

Lộ Kỳ Dịch không nói gì, chỉ ngồi nhắm mắt, trong đầu đang cố gắng xâu chuỗi lại tất cả những điều thần kỳ đã xảy ra từ sáng đến giờ. Trái tim anh cảm giác như đã trải qua một cuộc tra tấn lúc thì đập nhanh điên cuồng, lúc thì lặng thinh đến nghẹt thở chẳng khác gì tàu lượn siêu tốc, muốn ngừng cũng không được.

Bên cạnh, Lộ Hành Chu lén nhìn nghiêng khuôn mặt anh cả. Đẹp trai thật đấy...

【Khó trách anh ấy lại là phản diện trong tiểu thuyết tổng tài. Nếu mình nhớ không lầm, cốt truyện sẽ chính thức bắt đầu vào tháng sau... Vai chính thụ là một thực tập sinh ngây thơ, nhờ trời xui đất khiến mà được nhận vào công ty của anh ấy. Đương nhiên, vai chính được hào quang bao phủ, ngay lập tức được chọn vào tổ thư ký thân cận với anh cả...】

【Bởi vì tính cách vụng về nên vai chính thụ thường xuyên phạm lỗi, bị mắng thì lại lén lên sân thượng rơi nước mắt. Trùng hợp lúc đó anh cả cũng lên sân thượng hút thuốc. Vai chính thụ bị vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng của anh cả làm cho mê mẩn đến choáng váng. Khi đứng dậy định đến chào hỏi thì vô tình chân trái vướng chân phải ngã nhào lên người anh cả...】

Lộ Kỳ Dịch đang ngồi yên lặng, nghe đến đây sắc mặt bắt đầu co giật. Anh muốn phản bác, muốn lên tiếng, nhưng không chen vào được. Tính cách vụng về, thường xuyên làm sai thì nên bị đuổi đi chứ! Sao còn có thể ở lại Lộ Thị?!

Bên cạnh, Tống Thời dùng ánh mắt liều mạng ám hiệu cho Lộ Hành Chu, nhưng Lộ Hành Chu đâu có ngẩng đầu, cậu vẫn đang chăm chú chỉnh lý lại tình tiết gốc.

【Thật đáng thương, nụ hôn đầu tiên mình gìn giữ suốt hơn hai mươi năm lại bị cướp đi như thế này sao.. Vai chính thụ không thể ngờ bản thân lại hôn một người đàn ông xa lạ. Cậu ta xấu hổ mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, cuống cuồng bò dậy xin lỗi. Anh cả tưởng mình sẽ nổi giận, ai ngờ đâu tình tiết kinh điển của tiểu thuyết đây rồi!! Trong sách, anh cả nhìn vai chính thụ, trong lòng nghĩ: "Không ngờ công ty lại có tiểu đáng thương như vậy, thật đáng yêu." Sau đó anh còn giơ ngón tay cái chạm vào môi dưới, khẽ cười đầy mị hoặc...A a a!! Đúng khúc cao trào rồi nè!! Mình tới đoạn này thiệt đúng lúc!!】

Xe ngừng lại, Lộ Hành Chu rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần. Tống Thời ngồi cạnh nhìn cậu, vẻ mặt kỳ quái không tả được. Còn Lộ Kỳ Dịch không biểu lộ cảm xúc gì, gương mặt như bị phủ một lớp băng lạnh, trầm mặc đến mức giống như hòa tan vào bóng tối.

Tống Thời lúc này đã không còn tức giận vì vụ bom nữa, hắn chỉ tò mò đến phát điên: Thằng nhóc này rốt cuộc đã làm ra cái quái gì vậy?

Bên cạnh, Lộ Kỳ Dịch mặt tối như đêm ba mươi. Sát khí bùng lên nhưng vẫn bị anh đè nén lại. 

Không.

Không thể nào là mình được.

Mình tuyệt đối không có cái loại biểu cảm 'đáng yêu' đó. Cũng không bao giờ đưa tay chạm môi rồi cười như tên biến thái!!

--------------------- 

 Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤

Ngày 03/09/24 _ 05/07/25

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me