Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ
Chương 43. Hết dưa này đến dưa khác💜✔️
Lộ Hành Chu vừa nghe thấy cái tên Lãnh Nhược Huyền liền sững người. Người này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài đâu.【Lãnh Nhược Huyền? Với Lãnh Hiểu Thiên có quan hệ gì vậy? Nhưng trong nguyên tác, rõ ràng Lãnh Hiểu Thiên gọi Lãnh Nhược Trần là cha mà??】Cha Lộ bên cạnh đã không nhịn được muốn huýt sáo, ôi dưa rồi, có dưa rồi! Ông suýt nữa đã dựng banner: Cảnh tượng ăn dưa máu chó hàng thật giá thật bắt đầu!Ai bảo Lãnh Nhược Trần là em trai của Lãnh Nhược Huyền, mà con trai của Lãnh Nhược Huyền lại mang họ Lãnh Hiểu Thiên.Ông liếc mắt nhìn Lãnh Nhược Huyền, ánh mắt đầy đồng cảm, đúng là nón xanh cao ba thước, phong cách đỉnh cao!Thế nhưng, Lãnh Nhược Huyền lại cười nhã nhặn với Lộ Hành Chu: "Lộ Hành Chu nhỉ? Tên rất hay, cũng rất đẹp trai. Nhìn con giống mẹ con lắm."Nói xong, ánh mắt ông lại liếc sang Lộ Khiếu. Người khác không biết, nhưng ông biết rất rõ: đứa con riêng biến thành con ruột, Lộ Khiếu năm đó bị Thẩm Đình Bách xoay như chong chóng!Lộ Khiếu nghe xong, sắc mặt hơi nghẹn nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi: "Hiểu Thiên nhà ông có đến không?"Lãnh Nhược Huyền hờ hững đáp: "Nó đang ở với đám bạn trẻ."Lộ Khiếu nhướng mày nói: "Phải không?"Lúc này, trong đầu Lộ Hành Chu như có tiếng nổ: Bùm!【Không đúng!! Có ý gì đây? Lãnh Hiểu Thiên là con trai của Lãnh Nhược Huyền á?? Ủa, anh ta không phải luôn gọi Lãnh Nhược Trần là cha sao??? Trong sách rõ ràng viết, Lãnh Hiểu Thiên và anh cả mình là đối thủ sống còn, tranh giành tiểu bí thư tới mức trời long đất lở... Anh ta vẫn luôn gọi Lãnh Nhược Trần là ba mà! Mà lúc đó Lãnh Nhược Huyền còn chưa hề xuất hiện cơ mà!!】Lộ Khiếu liếc nhìn Lãnh Nhược Huyền, ánh mắt nguy hiểm hẳn lên. Tên tiểu tử này... Lãnh Hiểu Thiên là do ông dạy nên để đối đầu với thằng cả nhà tôi đấy à? Nhưng mà... Lộ Khiếu liếc nhìn hắn lần nữa, trong đầu bắt đầu hiện ra những tình huống đầy màu sắc ngoại tình, con rơi, dưỡng con thay người khác, thậm chí huynh đệ tương tàn vì một nữ nhân. Càng nghĩ càng thấy mùi gay cấn. Không nhịn được, ông vỗ vai Lãnh Nhược Huyền, giọng đầy đồng cảm: "Đối chọi với ông nhiều năm như vậy, nhưng không ngờ. ông lại..."Lãnh Nhược Huyền nhìn ông như đang bị dở hơi: "Không phải ông bị bệnh rồi hả?"Lộ Hành Chu rụt cổ, thì thầm với cha: "Cha, vợ của chú Lãnh có phải là Dư Vi Vi không?"Lộ Khiếu gật đầu nói: "Đúng vậy.""Ồ..." Lộ Hành Chu hít một hơi lạnh: Không sai được rồi.【Dư Vi Vi — dì ruột của nữ chính trong truyện gốc. Bà ta thích Lãnh Nhược Huyền, còn Lãnh Nhược Huyền lại thầm mến mẹ mình. Nhưng mẹ lại bị cha mình làm mê mệt, không thoát ra được. Lãnh Nhược Huyền vì uất ức mà cưới Dư Vi Vi, ai ngờ Dư Vi Vi lại được Lãnh Nhược Trần, em trai Lãnh Nhược Huyền để mắt đến. Rốt cuộc hai người họ vụng trộm yêu nhau. Và Lãnh Hiểu Thiên... đúng không ngoài dự đoán là con ruột của Lãnh Nhược Trần. 】Lộ Khiếu cảm giác bị trời đánh một phát lên đầu, nghẹn họng đến muốn học máu.Tên khốn Lãnh Nhược Huyền này, lúc trước dám thích vợ ông?Còn bị em trai cắm sừng?!Lộ Hành Chu liếc sang anh cả nhà mình, lại nhìn về phía Lãnh Hiểu Thiên. Hai người không giao lưu, nước giếng không phạm nước sông, đúng kiểu người lạ ngỡ từng quen.Cậu chớp mắt, cảm thấy đã ăn no dưa, nhưng để ăn được đầy đủ combo này, phải tìm Dư Vi Vi mới được.Vì vậy, Lộ Hành Chu ngoan ngoãn nói với cha: "Cha, con đi tìm mẹ một chút nha."Lộ Khiếu vẫy tay, không ngăn cản. Còn ông thì bắt đầu nắm tay Lãnh Nhược Huyền, gương mặt tôi hiểu hết rồi đầy cảm khái: "Nè, lúc trước ông từng thích vợ tôi đúng không?"Lãnh Nhược Huyền sửng sốt mất mấy giây rồi mới bật thốt: "Sao ông biết được?"Quả thật, hồi đó ông có thích Tống Khanh. Nhưng không hiểu bà ấy bị mù mắt hay bị dính bùa mê, lại bị tên cẩu Lộ Khiếu này dụ về nhà. Hồi đó ông thương tâm gần chết, cả nửa năm không hoàn hồn được. Nhưng hiện tại, Vi Vi của ông cũng rất tốt.Lộ Khiếu nhìn hắn bằng ánh mắt không thể thương xót hơn: "Vi Vi của ông cũng không tồi?"Lãnh Nhược Huyền đột nhiên ý thức được gì đó, ho nhẹ, chỉnh lại thái độ: "Đúng vậy! Vi Vi rất tốt, luôn yêu tôi, không rời không bỏ, làm sao thế?"Lộ Khiếu ánh mắt càng thêm thương hại. Đối thủ bao năm, không ngờ lại ăn phải dưa cỡ này. Ông vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng cảm thán: "Được rồi... Dù sao cũng... ừm... tốt nhỉ?"Nói xong quay đi, không nhìn mặt hắn nữa.Lãnh Nhược Huyền khó hiểu nhìn bóng lưng Lộ Khiếu: Tên điên này lại phát bệnh gì thế?Lúc này, Lộ Hành Chu đã tìm được mẹ mình. Bên cạnh bà là một nhóm các dì tốt đang tụ tập trò chuyện vui vẻ. Thấy Lộ Hành Chu đến, mấy người liền nhiệt tình vẫy tay: "Chu Chu đến đúng lúc, lại đây nào, mấy dì giới thiệu cho con."Cậu ngoan ngoãn bước tới, ngồi vào giữa một vòng ánh mắt trìu mến.
Mấy dì đều biết chuyện của cậu, người nào cũng đau lòng, người nào cũng tặng quà từ dây chuyền trừ tà, túi thơm cầu phúc đến bánh quy thủ công.Tống Khanh cười dịu dàng: "Dì này là dì Trịnh, làm chính trị. Dì Thẩm làm an ninh. Còn đây là dì Triệu, nhà làm vật liệu xây dựng."Lộ Hành Chu ánh mắt dừng lại ở dì Triệu...【...Triệu? Không lẽ là Triệu Nguyệt?】Tống Khanh liếc nhìn Lộ Hành Chu, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Dì Triệu tên Triệu Nguyệt, nhà làm vật liệu xây dựng. Đây là dì Trịnh, tên Trịnh Huyền, làm chính trị. Còn đây là dì Thẩm, Thẩm Hoa Niên, nhà làm an bảo."Mấy người phụ nữ đồng loạt gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lộ Hành Chu: "Về sau có chuyện gì thì cứ tìm tới các dì nhé."Lộ Hành Chu ngoan ngoãn nở nụ cười, lễ phép nói: "Vâng ạ~ Nếu có chuyện gì, con nhất định sẽ nhờ các dì hỗ trợ."【Ồ, đúng thật là Triệu Nguyệt...Nếu nhớ không lầm thì nhà dì ấy dính vào vụ thật giả thiên kim. Cô con gái hiện tại là con riêng của chồng, cố tình đánh tráo, còn con gái ruột thì bị bán đi...】Lộ Hành Chu tuy biết rõ các câu chuyện bi thảm trong nhà họ phản diện, tráo con, vả mặt nhưng bản thân cậu vẫn thích thể loại vả mặt cực mạnh, đặc biệt là khi các nhân vật trong đó quá thiếu não. Vừa thấy dì Triệu, cậu liền nhớ ra cả mạch truyện.【Con gái ruột của dì Triệu thảm lắm. Tình nhân kia không muốn nuôi con, liền đem bán cô bé lên núi làm con dâu nuôi từ bé. Ăn không đủ no, bị hành hạ đủ đường. Sau này con nhà đó chết yểu, cô bé lại bị bán cho một tên côn đồ. May sao, trên núi có một đạo quán, đạo trưởng thấy cô bé đáng thương, liền cứu mang về, bây giờ cô bé vẫn đang sống ở đó. 】Tống Khanh khẽ nhíu mày. Hiện giờ, bà rất nhạy cảm với những chuyện như vậy nhất là sau khi nghĩ đến chuyện trước kia suýt nữa Chu Chu bị đuổi khỏi nhà, trong lòng bà liền dâng lên một cơn giận khó kìm.Bà mím môi, nở nụ cười tủm tỉm nhìn Triệu Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt à, cậu biết không, Chu Chu nhà tớ biết xem mệnh đấy. Cậu tin mệnh nhất mà, có muốn để Chu Chu tính cho cậu một quẻ không?"Triệu Nguyệt sửng sốt, nhìn về phía Lộ Hành Chu, ánh mắt đầy ngạc nhiên: "Thật sao? Chu Chu chịu xem mệnh cho dì à?"【Phải rồi, dì Triệu cực kỳ tin mệnh. Chính vì vậy mà sau này mới bị tên Phượng Hoàng kia lừa đến mức không dám nhận lại con gái ruột, còn bị con gái riêng và hắn ta bắt tay chèn ép. May mà con gái ruột cuối cùng trở về và thay mẹ ruột báo thù rửa hận. 】Tống Khanh cụp mắt xuống. Không được, bà thật sự không chịu nổi, Triệu Nguyệt vốn là người lương thiện, đơn thuần. Hồi đại học, Tống Khanh còn từng để mắt đến chồng hiện tại của cô ấy.Chẳng qua, người kia đối với Triệu Nguyệt rất tốt, cũng xem như ôn nhu tri kỷ. Triệu gia thấy vậy cũng đồng ý, để hai người kết hôn. Sau đó họ sinh được một bé gái, gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Không ngờ... tất cả chỉ là giả dối.Lộ Hành Chu khẽ nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: "Dì Triệu muốn cháu xem gì cho dì ạ?"【Giờ đến màn thể hiện rồi. Mình còn nhờ Tiểu Bò Sữa đi theo dõi tên Phượng Hoàng kia đang lén lút hẹn tình nhân. Đợi lát nữa nhận tín hiệu xong mới phát sóng được.】Tống Khanh ánh mắt sáng lên, Chu Chu đúng là tuyệt. Bà không hiểu hết lời Tiểu Bò Sữa nói, nhưng việc thu phục Tiểu Bò Sữa thì bà làm rất tốt.Triệu Nguyệt trầm ngâm một lát, rồi nhẹ nhàng nói: "Dì nghĩ... cháu tính giúp dì xem mệnh con gái đi."Lộ Hành Chu gật đầu, vươn tay nói: "Dì Triệu, vậy dì đưa tay cho cháu xem trước ạ."Triệu Nguyệt hơi do dự rồi đưa tay ra. Lộ Hành Chu nghiêm túc quan sát, sau một lúc gật gù: "Con gái của dì sống không được tốt. Cô ấy chịu nhiều khổ cực, rất nhiều tổn thương..."Triệu Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng vẫn giữ thái độ nhã nhặn: "Hân Hân ở nhà sống cũng ổn mà, không thiếu thứ gì..."Lộ Hành Chu ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Không phải người đó. Người hiện tại không có quan hệ huyết thống với dì. Dựa theo tay dì mà xem, con gái ruột của dì bị bán đi từ nhỏ, hiện giờ vẫn đang ở trong núi."Triệu Nguyệt sững sờ, Thẩm Hoa Niên và Trịnh Huyền ngồi bên cạnh cũng liếc nhau, vẻ mặt đều không giấu nổi sự khiếp sợ.Phải mất một lúc lâu, Triệu Nguyệt mới hoảng hốt lên tiếng: "Chu Chu... đừng nói đùa..."Bà nhìn sang Tống Khanh, như muốn tìm kiếm sự xác nhận. Nhưng không ngờ Tống Khanh lại nhìn bà bằng ánh mắt nghiêm túc: "Chu Chu không nói đùa đâu. Thằng bé tính rất chuẩn. Nếu không, anh trai tôi đã không còn trên đời này rồi."Trước đó bà từng kể chuyện Tống Thời cho họ, lúc ấy mọi người chỉ bảo may mắn, nào ngờ giờ nghĩ lại lạnh cả sống lưng.Triệu Nguyệt sắc mặt tái nhợt. Đúng là con gái bà chẳng giống bà chút nào, nhưng lại rất giống ba nó. Lúc đó, chồng bà còn từng đùa: "Giống ba thì cũng tốt mà, về sau dễ kiếm bạn trai."Hân Hân còn từng làm nũng với bà: "Về sau, mẹ muốn con chịu bao nhiêu khổ, con cũng chịu..."Lộ Hành Chu nhìn Triệu Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn tin, nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: "Dì Triệu, để con nói dì nghe vài chuyện nhé. Lúc dì vừa gặp chú là vừa nhìn đã thích đúng không? Là dì theo đuổi trước. Món quà đầu tiên dì tặng ông ấy, là một chiếc đồng hồ đeo tay đúng chứ ạ?"Triệu Nguyệt sững người. Đúng, hoàn toàn đúng. Lúc đó chính là bà theo đuổi trước. Sau này chồng bà bảo, thật ra là ông ấy động tâm trước, nhưng vì muốn được ở bên bà, nên mới chủ động đeo khăn quàng, để ý đến từng sở thích nhỏ nhặt của bà...Chuyện chiếc đồng hồ đó, không ai từng biết. Ngay cả anh trai của bà cũng không hay.Món quà ấy là do bà dành dụm tiền tiêu vặt hai tháng mới mua được, nhưng sau đó lại không tìm thấy. Mãi về sau, chồng bà từng nói, tuy món đồ không còn, nhưng đó là kỷ niệm chứa đựng chân tình mà ông ta luôn giấu trong tim.【Tsk, chiếc đồng hồ đó thật ra bị ông ta đem tặng cho tình nhân rồi. Dựa theo thời gian, thì Triệu Nguyệt mới là người đến sau dì ấy bị tiểu tam hãm hại, hai kẻ cẩu nam tiện nữ cấu kết với nhau chỉ vì tiền.】Trái tim Triệu Nguyệt thắt lại, run giọng hỏi Lộ Hành Chu: "Cho nên... Hân Hân không phải là con gái ruột của dì sao?"Lộ Hành Chu nhìn bà bằng ánh mắt nghiêm túc: "Dì Triệu, đường cung con cái của dì thể hiện rõ ràng dì chỉ có một đứa con gái, nhưng đứa con gái hiện tại với dì chỉ là nửa mối duyên thân cốt, chứ không phải là con ruột."Cậu hơi mím môi, tiếp tục nói: "Hơn nữa, đường nhân duyên trên tay dì có dấu hiệu rách toạc, nếu không xử lý kịp thời, e rằng mỹ mạo và tài phú của dì sẽ dần dần tiêu tan."Triệu Nguyệt vốn đã lảo đảo tâm trí, lập tức hoảng hốt: "Con... con nói lại lần nữa, dì sẽ mất cái gì?"Lộ Hành Chu chớp mắt, bình thản nói: "Mỹ mạo và tài phú, cả hai đều bị khắc chế, sẽ dần dần trôi khỏi tay dì."Tài phú tiêu tan? Mỹ mạo cũng không giữ được?Triệu Nguyệt như bị thiên lôi đánh trúng. Không trách được mấy năm gần đây bà luôn cảm thấy mình già nhanh bất thường, đánh bài thì luôn thua, làm ăn cũng kém may, là do bị khắc?Lộ Hành Chu gật đầu: "Đúng thế, con gái ruột mới có thể áp chế khí trường của người chồng kia. Nhưng họ đã tráo người, đưa về một đứa trẻ hoàn toàn không hợp mệnh. Dì có phải từ sau khi con bé lớn lên, bắt đầu mất ngủ, làn da xỉn màu, thậm chí còn nổi mụn không?"Triệu Nguyệt kinh hoảng gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng! Dì còn thường xuyên hoảng loạn, ngủ hay mơ thấy ác mộng!"【Ờ thì dì ấy mất ngủ là do thức đêm cày tiểu thuyết, da sạm là vì đắp nhầm mặt nạ chứa hóa chất, nổi mụn do ăn cay quá nhiều, còn mộng mị thì chắc do xem phim ma hôm trước...】Dù sao thì, những chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến việc Lộ Hành Chu tiện tay đổ hết tội lên đầu tên Phượng Hoàng nam. Cậu gật đầu nghiêm trang: "Đúng vậy, đều là do người phụ nữ kia và chồng dì, họ là cặp đôi khắc mệnh. Họ đã ở bên nhau trước cả khi dì xuất hiện, nên mới thành ra 'gió Tây áp đảo Đông phong'. Nếu không nhanh chóng xử lý, Đông phong khởi hậu họa khôn lường."Triệu Nguyệt sợ đến mức lòng như lửa đốt. Hiện tại bà không còn kịp đau lòng nữa, bà chỉ nghe văng vẳng bên tai bốn chữ: khắc mệnh, khắc mệnh, giảm thọ, giảm thọ...Không được! Những thứ này bà không thể mất!Bà là Đông phong! Bà tuyệt đối không thể bị gió Tây áp đảo!Tống Khanh thấy khí thế của bạn mình từ bi thương chuyển thành chiến đấu, lập tức tiếp lời: "Đừng manh động. Trước tiên thu thập chứng cứ, sau đó đuổi sạch bọn họ ra khỏi nhà. Và nhớ, con gái ruột vẫn phải tìm lại."Triệu Nguyệt gật đầu. Trong lòng bà có đau, nhưng cũng có may mắn ít ra, sự thật đến kịp lúc. Nghĩ kỹ lại, quan hệ của bà với chồng mình đã nhạt đi nhiều năm nay, có lẽ bản thân bà đã sớm buông, chỉ là không nhận ra.Chọn sai người, không thể trách bà được. Là do người đó diễn quá giỏi.Lộ Hành Chu bên cạnh nghiêm túc gật đầu phụ họa: "Dì nói rất đúng, đều do ông ta!"Bên kia, Tống Khanh nở nụ cười hài lòng. Còn Trịnh Huyền và Thẩm Hoa Niên thì càng nhìn càng thấy thích Lộ Hành Chu.Các bà không giống Triệu Nguyệt, vốn không tin mấy thứ mệnh lý, nhưng phải công nhận, những gì Lộ Hành Chu nói, từ chi tiết nhỏ đến chuyện quá khứ, đều chính xác đến rợn người. Dù cậu không phải đoán mệnh thật, thì cũng chắc chắn biết điều gì đó...Lúc này, Lộ Hành Chu liếc mắt nhìn ra xa, mẹ của vai chính đang bước đến, dung mạo thanh tú, trong mắt lại mang một tia u sầu.Ánh mắt bà ta nhìn Lộ Hành Chu vừa phức tạp vừa lúng túng. Tống Khanh liếc mắt thấy, lập tức đảo mắt bật chế độ chiến đấu: "Dư Vi Vi, cô tới làm gì?"Lộ Hành Chu nhìn bà ta một cái, trong lòng thầm nhủ: Khá thật, đây chính là Dư Vi Vi...【Emmmm, đã trung niên mà vẫn khiến người gặp người mê, đúng là tiêu chuẩn dì nữ chính trong tiểu thuyết. Còn Lãnh Nhược Huyền, mũ chắc xanh đến phát sáng rồi...】Cách đó không xa, Lãnh Nhược Huyền vừa nâng ly rượu liền hắt hơi một cái. Ông nhíu mày nghĩ thầm: Gió lạnh à? Không giống, chẳng lẽ bị cảm?Lúc này, Dư Vi Vi bước đến, ánh mắt đau thương nhìn Lộ Hành Chu, khẽ cười khổ: "Tôi chỉ muốn đến xem thôi. Không ngờ nó lại là Tiểu Lục của cô... Cô nhất định đang rất vui, chồng cô trong lòng vẫn luôn có cô, vẫn luôn là cô."Tống Khanh chậc một tiếng, ánh mắt khinh thường liếc nhìn Dư Vi Vi: Không phải sao?Dư Vi Vi nhìn bà thật sâu, khóe mắt ươn ướt: "Cô thật may mắn... không giống tôi... Nhược Huyền anh ấy..."Tống Khanh giơ tay cắt lời, giọng lạnh tanh: "Dừng lại. Chuyện hai vợ chồng cô thế nào tôi không quan tâm. Cũng làm ơn đừng mỗi lần gặp tôi là giả bộ nói mấy câu tội nghiệp đáng thương như vậy. Thật giả tạo."Bà chưa từng nghĩ người như Dư Vi Vi lại có thể cứng rắn đến vậy, thậm chí còn cùng em trai của chồng mình, Lãnh Nhược Trần làm ra chuyện như thế.Chuyện Lãnh Nhược Huyền từng thích bà, bà biết. Nhưng bà từ đầu đến cuối đều không có chút cảm xúc nào với ông ta. Khi bà và Lộ Khiếu công khai mối quan hệ, Lãnh Nhược Huyền còn hào phóng chúc phúc. Hai người chưa từng có cố sự, càng không có giao tình gì sâu sắc.Mỗi lần Dư Vi Vi xuất hiện là lại giả vờ bi thương kể khổ, ngoài mặt thì tỏ ra bao dung, nhưng kỳ thực chẳng khác nào khua chiêng gõ trống, khiến người ta phiền muốn chết.Lộ Hành Chu bình tĩnh nhìn Dư Vi Vi, chỉ cảm thấy hoàn chỉnh rồi.【Không thể ngờ được... Cả Lãnh Nhược Huyền cũng bị Dư Vi Vi và Lãnh Nhược Trần chơi cho xoay vòng, ép đến mức gần như sụp đổ. Đến cuối cùng, Lãnh Hiểu Thiên còn cảm kích Lãnh Nhược Trần, gọi ông ta là ba...】Cách đó không xa, Lộ Kỳ Dịch đang uống rượu liền bị câu này sặc đến ho khan. Chu Hành Lộ quay sang liếc nhìn anh, sau đó liếc về phía Lãnh Hiểu Thiên, ánh mắt chứa đầy chán ghét. Gã này đúng là chẳng ra gì.Lộ Khiếu cũng suýt phun rượu. Ông quay sang nhìn Lãnh Nhược Huyền, ánh mắt đã hoàn toàn khác. Làm sao nói nhỉ, thảm. Đúng thật là thảm.Nghĩ tới việc ông từng gây bao phiền toái cho mình, giờ nhìn thấy bộ dạng bi thương ấy, ông cũng không khỏi có chút tha thứ. Dù sao, ngốc đến mức này, trên đời cũng hiếm có người thứ hai.Lộ Hành Chu lúc này nghiêng người đến gần Triệu Nguyệt, thấp giọng nói: "Dì Triệu, đừng nóng vội. Hai ngày nữa dì lại đến đây một chuyến, cháu sẽ đưa cho dì một thứ."Triệu Nguyệt đang mắng chửi cặp cẩu nam cẩu nữ kia, nghe vậy vội gật đầu như giã tỏi. Tống Khanh cũng nhẹ giọng an ủi: "Nghĩ thoáng chút. Để Chu Chu giúp cậu tính xem Hân Hân hiện giờ đang ở đâu."Triệu Nguyệt lau nước mắt, nghẹn ngào ừ một tiếng. Lúc này Lộ Hành Chu bước đến bên Lộ Kỳ Dịch, nhẹ chọc anh trai một cái: "Anh... anh thấy Lãnh Hiểu Thiên là người thế nào?"【Chính là nam chính trong quyển tiểu thuyết của anh đó. Kẻ sẽ hại anh vào tù, còn khiến người khác dẫm lên anh đến chết...】Lộ Kỳ Dịch nắm chặt tay, cười lạnh: "Thấy thế nào? Cậu ta mà cũng xứng để anh đánh giá sao?"Lộ Hành Chu gật đầu nghiêm túc, mắt cậu ánh lên vẻ quyết tâm. Cậu vỗ vỗ vai anh: "Yên tâm. Lãnh Hiểu Thiên này, em giúp anh xử lý."【 Dư Vi Vi và Lãnh Nhược Trần đang hú hí ở hậu viện đấy, mình dẫn Lãnh Nhược Huyền đi bắt gian luôn, tiện thể bóc luôn chuyện Lãnh Hiểu Thiên không phải con ông ấy!】Lộ Kỳ Dịch sững người, trợn mắt: Dư Vi Vi và Lãnh Nhược Trần mà dám trắng trợn vậy sao?!Lộ Hành Chu mỉm cười rạng rỡ: "Em đi WC một chút nhé~"【Tiểu Lan báo lại: Hai người đó đang ở sau thân cây trong hậu viện. Quả dưa này phải đích thân đến xem mới đã!!】Lộ Kỳ Dịch giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Ừ, đi đi."Trong lòng anh đã tính sẵn: Anh cũng phải đi ăn dưa này!Góc xa, Lộ Lâm Vụ ngoan ngoãn ngồi xổm, ngón tay giơ lên bốn ngón: "Bốn cái rồi..."Hắn liếc sang Lộ Du Tư. Lộ Du Tư cúi đầu nhỏ giọng: "Em tin."Lộ Lâm Vụ hài lòng gật đầu: "Tốt, trẻ nhỏ dễ dạy. Ngày mai thế nào để chạy trốn đây?"Lộ Du Tư thở dài: "Không chạy. Em xin lỗi anh ba, nên bị đấm một cái rồi."Một quyền đã giải hết khúc mắc. Tiếp theo, hắn sẽ đi uy hiếp sư phụ, ai bảo ông dám đi tìm tiểu sư muội phản sư môn!Lộ Hành Chu yên lặng tiến đến bên cạnh Lãnh Nhược Huyền, kéo nhẹ ống tay áo hắn. Lãnh Nhược Huyền quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lộ Hành Chu, khuôn mặt ấy rất giống Tống Khanh, thái độ không hề lạnh nhạt mà vẫn khá ôn hòa, hỏi: "Chuyện gì vậy?"Lộ Hành Chu kéo tay hắn, nhỏ giọng nói: "Chú theo cháu đến nơi này, cháu có chuyện muốn dẫn chú đi xem."【Mang chú đi bắt gian! 】Lộ Khiếu tinh thần tỉnh táo, thầm nghĩ: Đúng là đứa con ngoan, làm tốt lắm!Lộ Kỳ Dịch cũng tỏ ra hứng thú, nhìn về hướng Lãnh Hiểu Thiên, ánh mắt lạnh lùng: Dám xem thường anh sao? Hôm nay sẽ cho mi biết thế nào là từ thiên đường rơi xuống địa ngục!Lộ Vân Nhĩ đã âm thầm đến gần Lộ Hành Chu bên kia, tiện thể chuẩn bị hóng chuyện.Lộ Hữu Sâm cũng sớm tìm được chỗ đứng, chỉ chờ Lộ Hành Chu ra tay. Lãnh Nhược Huyền không rõ vì sao Lộ Hành Chu lại tìm mình, nhưng vẫn đi theo. Trong mắt hắn, Lộ Hành Chu vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Nếu Lộ Hành Chu tìm mình chứ không phải Lộ Khiếu, điều đó nói lên rất nhiều.Cậu bé ấy chắc chắn đáng tin hơn Lộ Khiếu.Hơn nữa, Lãnh Nhược Huyền biết rõ chuyện trước đây Lộ Hành Chu luôn bị coi là đứa con riêng.Mặc dù hắn chẳng còn tình cảm với Tống Khanh, nhưng hồi thiếu niên từng đơn phương thích người ta là chuyện bình thường, không có gì phải xấu hổ. Hắn coi Tống Khanh như bạn tốt, nên khi chuyện xảy ra, hắn cũng hướng về Lộ Khiếu một thời gian.Nhìn Lộ Hành Chu, hắn cũng có chút đau lòng.【Ai, tuy cùng lão cha là tình địch, nhưng chú Lãnh cũng là người tốt. Lãnh gia toàn vai chính, chỉ có chú ấy là pháo hôi thôi mà...】Lộ Khiếu không nói, nhưng dù là đối thủ, ông vẫn tình nguyện giúp Lãnh Nhược Huyền làm chủ Lãnh thị, muốn làm mọi chuyện quang minh chính đại, chứ không giống kiểu tiểu nhân như Lãnh Nhược Trần. Lãnh Nhược Huyền đi theo Lộ Hành Chu đến hậu viện. Hắn vừa định hỏi chuyện thì Lộ Hành Chu nhìn hắn với vẻ nghiêm trọng.Hắn theo bản năng ngậm miệng, bước theo Lộ Hành Chu với động tác nhẹ nhàng hơn hẳn.Hai người đi trước, không để ý phía sau cũng có nhiều người theo dõi.Khách nhân thấy mấy người nhà Lộ gia tiến vào hậu viện, ai nấy đều lén liếc nhau rồi khẽ meo meo rẽ theo sau. Với tư thế đó, chắc chắn có chuyện rồi!Triệu Nguyệt vừa mới khóc xong cũng lau khô nước mắt, theo sau Tống Khanh. Một lúc sau, Lộ Hành Chu dừng lại.Cậu đồng tình nhìn Lãnh Nhược Huyền, người kia hơi bối rối chưa rõ chuyện gì. Lộ Hành Chu nhỏ giọng nói: "Chú Lãnh, lát nữa cố giữ bình tĩnh nhé."Lãnh Nhược Huyền nhìn Lộ Hành Chu một cách khó hiểu, định lên tiếng thì bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc."A Trần..."Lãnh Nhược Huyền sửng sốt, đó là... tiếng của Vi Vi?A Trần? Lãnh Nhược Trần? Không phải, hai người họ sao lại có thể ở cùng chỗ?Lộ Hành Chu ra hiệu cho hắn chờ chút để tiếp tục nghe.Dư Vi Vi đứng sau thân cây, nơi khá khuất, hơn nữa khách nhân đều ở sảnh ngoài nên không có ai để ý. Bà ta không che giấu gì, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt cương quyết nói: "A Trần, chúng ta không thể làm sai được."Một giọng khác vang lên: "Sai? Có gì sai? Anh tôi không thích em, người thích em là tôi! Hơn nữa, trên giường em cũng không nói thế!"
Mấy dì đều biết chuyện của cậu, người nào cũng đau lòng, người nào cũng tặng quà từ dây chuyền trừ tà, túi thơm cầu phúc đến bánh quy thủ công.Tống Khanh cười dịu dàng: "Dì này là dì Trịnh, làm chính trị. Dì Thẩm làm an ninh. Còn đây là dì Triệu, nhà làm vật liệu xây dựng."Lộ Hành Chu ánh mắt dừng lại ở dì Triệu...【...Triệu? Không lẽ là Triệu Nguyệt?】Tống Khanh liếc nhìn Lộ Hành Chu, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Dì Triệu tên Triệu Nguyệt, nhà làm vật liệu xây dựng. Đây là dì Trịnh, tên Trịnh Huyền, làm chính trị. Còn đây là dì Thẩm, Thẩm Hoa Niên, nhà làm an bảo."Mấy người phụ nữ đồng loạt gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lộ Hành Chu: "Về sau có chuyện gì thì cứ tìm tới các dì nhé."Lộ Hành Chu ngoan ngoãn nở nụ cười, lễ phép nói: "Vâng ạ~ Nếu có chuyện gì, con nhất định sẽ nhờ các dì hỗ trợ."【Ồ, đúng thật là Triệu Nguyệt...Nếu nhớ không lầm thì nhà dì ấy dính vào vụ thật giả thiên kim. Cô con gái hiện tại là con riêng của chồng, cố tình đánh tráo, còn con gái ruột thì bị bán đi...】Lộ Hành Chu tuy biết rõ các câu chuyện bi thảm trong nhà họ phản diện, tráo con, vả mặt nhưng bản thân cậu vẫn thích thể loại vả mặt cực mạnh, đặc biệt là khi các nhân vật trong đó quá thiếu não. Vừa thấy dì Triệu, cậu liền nhớ ra cả mạch truyện.【Con gái ruột của dì Triệu thảm lắm. Tình nhân kia không muốn nuôi con, liền đem bán cô bé lên núi làm con dâu nuôi từ bé. Ăn không đủ no, bị hành hạ đủ đường. Sau này con nhà đó chết yểu, cô bé lại bị bán cho một tên côn đồ. May sao, trên núi có một đạo quán, đạo trưởng thấy cô bé đáng thương, liền cứu mang về, bây giờ cô bé vẫn đang sống ở đó. 】Tống Khanh khẽ nhíu mày. Hiện giờ, bà rất nhạy cảm với những chuyện như vậy nhất là sau khi nghĩ đến chuyện trước kia suýt nữa Chu Chu bị đuổi khỏi nhà, trong lòng bà liền dâng lên một cơn giận khó kìm.Bà mím môi, nở nụ cười tủm tỉm nhìn Triệu Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt à, cậu biết không, Chu Chu nhà tớ biết xem mệnh đấy. Cậu tin mệnh nhất mà, có muốn để Chu Chu tính cho cậu một quẻ không?"Triệu Nguyệt sửng sốt, nhìn về phía Lộ Hành Chu, ánh mắt đầy ngạc nhiên: "Thật sao? Chu Chu chịu xem mệnh cho dì à?"【Phải rồi, dì Triệu cực kỳ tin mệnh. Chính vì vậy mà sau này mới bị tên Phượng Hoàng kia lừa đến mức không dám nhận lại con gái ruột, còn bị con gái riêng và hắn ta bắt tay chèn ép. May mà con gái ruột cuối cùng trở về và thay mẹ ruột báo thù rửa hận. 】Tống Khanh cụp mắt xuống. Không được, bà thật sự không chịu nổi, Triệu Nguyệt vốn là người lương thiện, đơn thuần. Hồi đại học, Tống Khanh còn từng để mắt đến chồng hiện tại của cô ấy.Chẳng qua, người kia đối với Triệu Nguyệt rất tốt, cũng xem như ôn nhu tri kỷ. Triệu gia thấy vậy cũng đồng ý, để hai người kết hôn. Sau đó họ sinh được một bé gái, gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Không ngờ... tất cả chỉ là giả dối.Lộ Hành Chu khẽ nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: "Dì Triệu muốn cháu xem gì cho dì ạ?"【Giờ đến màn thể hiện rồi. Mình còn nhờ Tiểu Bò Sữa đi theo dõi tên Phượng Hoàng kia đang lén lút hẹn tình nhân. Đợi lát nữa nhận tín hiệu xong mới phát sóng được.】Tống Khanh ánh mắt sáng lên, Chu Chu đúng là tuyệt. Bà không hiểu hết lời Tiểu Bò Sữa nói, nhưng việc thu phục Tiểu Bò Sữa thì bà làm rất tốt.Triệu Nguyệt trầm ngâm một lát, rồi nhẹ nhàng nói: "Dì nghĩ... cháu tính giúp dì xem mệnh con gái đi."Lộ Hành Chu gật đầu, vươn tay nói: "Dì Triệu, vậy dì đưa tay cho cháu xem trước ạ."Triệu Nguyệt hơi do dự rồi đưa tay ra. Lộ Hành Chu nghiêm túc quan sát, sau một lúc gật gù: "Con gái của dì sống không được tốt. Cô ấy chịu nhiều khổ cực, rất nhiều tổn thương..."Triệu Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng vẫn giữ thái độ nhã nhặn: "Hân Hân ở nhà sống cũng ổn mà, không thiếu thứ gì..."Lộ Hành Chu ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Không phải người đó. Người hiện tại không có quan hệ huyết thống với dì. Dựa theo tay dì mà xem, con gái ruột của dì bị bán đi từ nhỏ, hiện giờ vẫn đang ở trong núi."Triệu Nguyệt sững sờ, Thẩm Hoa Niên và Trịnh Huyền ngồi bên cạnh cũng liếc nhau, vẻ mặt đều không giấu nổi sự khiếp sợ.Phải mất một lúc lâu, Triệu Nguyệt mới hoảng hốt lên tiếng: "Chu Chu... đừng nói đùa..."Bà nhìn sang Tống Khanh, như muốn tìm kiếm sự xác nhận. Nhưng không ngờ Tống Khanh lại nhìn bà bằng ánh mắt nghiêm túc: "Chu Chu không nói đùa đâu. Thằng bé tính rất chuẩn. Nếu không, anh trai tôi đã không còn trên đời này rồi."Trước đó bà từng kể chuyện Tống Thời cho họ, lúc ấy mọi người chỉ bảo may mắn, nào ngờ giờ nghĩ lại lạnh cả sống lưng.Triệu Nguyệt sắc mặt tái nhợt. Đúng là con gái bà chẳng giống bà chút nào, nhưng lại rất giống ba nó. Lúc đó, chồng bà còn từng đùa: "Giống ba thì cũng tốt mà, về sau dễ kiếm bạn trai."Hân Hân còn từng làm nũng với bà: "Về sau, mẹ muốn con chịu bao nhiêu khổ, con cũng chịu..."Lộ Hành Chu nhìn Triệu Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn tin, nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: "Dì Triệu, để con nói dì nghe vài chuyện nhé. Lúc dì vừa gặp chú là vừa nhìn đã thích đúng không? Là dì theo đuổi trước. Món quà đầu tiên dì tặng ông ấy, là một chiếc đồng hồ đeo tay đúng chứ ạ?"Triệu Nguyệt sững người. Đúng, hoàn toàn đúng. Lúc đó chính là bà theo đuổi trước. Sau này chồng bà bảo, thật ra là ông ấy động tâm trước, nhưng vì muốn được ở bên bà, nên mới chủ động đeo khăn quàng, để ý đến từng sở thích nhỏ nhặt của bà...Chuyện chiếc đồng hồ đó, không ai từng biết. Ngay cả anh trai của bà cũng không hay.Món quà ấy là do bà dành dụm tiền tiêu vặt hai tháng mới mua được, nhưng sau đó lại không tìm thấy. Mãi về sau, chồng bà từng nói, tuy món đồ không còn, nhưng đó là kỷ niệm chứa đựng chân tình mà ông ta luôn giấu trong tim.【Tsk, chiếc đồng hồ đó thật ra bị ông ta đem tặng cho tình nhân rồi. Dựa theo thời gian, thì Triệu Nguyệt mới là người đến sau dì ấy bị tiểu tam hãm hại, hai kẻ cẩu nam tiện nữ cấu kết với nhau chỉ vì tiền.】Trái tim Triệu Nguyệt thắt lại, run giọng hỏi Lộ Hành Chu: "Cho nên... Hân Hân không phải là con gái ruột của dì sao?"Lộ Hành Chu nhìn bà bằng ánh mắt nghiêm túc: "Dì Triệu, đường cung con cái của dì thể hiện rõ ràng dì chỉ có một đứa con gái, nhưng đứa con gái hiện tại với dì chỉ là nửa mối duyên thân cốt, chứ không phải là con ruột."Cậu hơi mím môi, tiếp tục nói: "Hơn nữa, đường nhân duyên trên tay dì có dấu hiệu rách toạc, nếu không xử lý kịp thời, e rằng mỹ mạo và tài phú của dì sẽ dần dần tiêu tan."Triệu Nguyệt vốn đã lảo đảo tâm trí, lập tức hoảng hốt: "Con... con nói lại lần nữa, dì sẽ mất cái gì?"Lộ Hành Chu chớp mắt, bình thản nói: "Mỹ mạo và tài phú, cả hai đều bị khắc chế, sẽ dần dần trôi khỏi tay dì."Tài phú tiêu tan? Mỹ mạo cũng không giữ được?Triệu Nguyệt như bị thiên lôi đánh trúng. Không trách được mấy năm gần đây bà luôn cảm thấy mình già nhanh bất thường, đánh bài thì luôn thua, làm ăn cũng kém may, là do bị khắc?Lộ Hành Chu gật đầu: "Đúng thế, con gái ruột mới có thể áp chế khí trường của người chồng kia. Nhưng họ đã tráo người, đưa về một đứa trẻ hoàn toàn không hợp mệnh. Dì có phải từ sau khi con bé lớn lên, bắt đầu mất ngủ, làn da xỉn màu, thậm chí còn nổi mụn không?"Triệu Nguyệt kinh hoảng gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng! Dì còn thường xuyên hoảng loạn, ngủ hay mơ thấy ác mộng!"【Ờ thì dì ấy mất ngủ là do thức đêm cày tiểu thuyết, da sạm là vì đắp nhầm mặt nạ chứa hóa chất, nổi mụn do ăn cay quá nhiều, còn mộng mị thì chắc do xem phim ma hôm trước...】Dù sao thì, những chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến việc Lộ Hành Chu tiện tay đổ hết tội lên đầu tên Phượng Hoàng nam. Cậu gật đầu nghiêm trang: "Đúng vậy, đều là do người phụ nữ kia và chồng dì, họ là cặp đôi khắc mệnh. Họ đã ở bên nhau trước cả khi dì xuất hiện, nên mới thành ra 'gió Tây áp đảo Đông phong'. Nếu không nhanh chóng xử lý, Đông phong khởi hậu họa khôn lường."Triệu Nguyệt sợ đến mức lòng như lửa đốt. Hiện tại bà không còn kịp đau lòng nữa, bà chỉ nghe văng vẳng bên tai bốn chữ: khắc mệnh, khắc mệnh, giảm thọ, giảm thọ...Không được! Những thứ này bà không thể mất!Bà là Đông phong! Bà tuyệt đối không thể bị gió Tây áp đảo!Tống Khanh thấy khí thế của bạn mình từ bi thương chuyển thành chiến đấu, lập tức tiếp lời: "Đừng manh động. Trước tiên thu thập chứng cứ, sau đó đuổi sạch bọn họ ra khỏi nhà. Và nhớ, con gái ruột vẫn phải tìm lại."Triệu Nguyệt gật đầu. Trong lòng bà có đau, nhưng cũng có may mắn ít ra, sự thật đến kịp lúc. Nghĩ kỹ lại, quan hệ của bà với chồng mình đã nhạt đi nhiều năm nay, có lẽ bản thân bà đã sớm buông, chỉ là không nhận ra.Chọn sai người, không thể trách bà được. Là do người đó diễn quá giỏi.Lộ Hành Chu bên cạnh nghiêm túc gật đầu phụ họa: "Dì nói rất đúng, đều do ông ta!"Bên kia, Tống Khanh nở nụ cười hài lòng. Còn Trịnh Huyền và Thẩm Hoa Niên thì càng nhìn càng thấy thích Lộ Hành Chu.Các bà không giống Triệu Nguyệt, vốn không tin mấy thứ mệnh lý, nhưng phải công nhận, những gì Lộ Hành Chu nói, từ chi tiết nhỏ đến chuyện quá khứ, đều chính xác đến rợn người. Dù cậu không phải đoán mệnh thật, thì cũng chắc chắn biết điều gì đó...Lúc này, Lộ Hành Chu liếc mắt nhìn ra xa, mẹ của vai chính đang bước đến, dung mạo thanh tú, trong mắt lại mang một tia u sầu.Ánh mắt bà ta nhìn Lộ Hành Chu vừa phức tạp vừa lúng túng. Tống Khanh liếc mắt thấy, lập tức đảo mắt bật chế độ chiến đấu: "Dư Vi Vi, cô tới làm gì?"Lộ Hành Chu nhìn bà ta một cái, trong lòng thầm nhủ: Khá thật, đây chính là Dư Vi Vi...【Emmmm, đã trung niên mà vẫn khiến người gặp người mê, đúng là tiêu chuẩn dì nữ chính trong tiểu thuyết. Còn Lãnh Nhược Huyền, mũ chắc xanh đến phát sáng rồi...】Cách đó không xa, Lãnh Nhược Huyền vừa nâng ly rượu liền hắt hơi một cái. Ông nhíu mày nghĩ thầm: Gió lạnh à? Không giống, chẳng lẽ bị cảm?Lúc này, Dư Vi Vi bước đến, ánh mắt đau thương nhìn Lộ Hành Chu, khẽ cười khổ: "Tôi chỉ muốn đến xem thôi. Không ngờ nó lại là Tiểu Lục của cô... Cô nhất định đang rất vui, chồng cô trong lòng vẫn luôn có cô, vẫn luôn là cô."Tống Khanh chậc một tiếng, ánh mắt khinh thường liếc nhìn Dư Vi Vi: Không phải sao?Dư Vi Vi nhìn bà thật sâu, khóe mắt ươn ướt: "Cô thật may mắn... không giống tôi... Nhược Huyền anh ấy..."Tống Khanh giơ tay cắt lời, giọng lạnh tanh: "Dừng lại. Chuyện hai vợ chồng cô thế nào tôi không quan tâm. Cũng làm ơn đừng mỗi lần gặp tôi là giả bộ nói mấy câu tội nghiệp đáng thương như vậy. Thật giả tạo."Bà chưa từng nghĩ người như Dư Vi Vi lại có thể cứng rắn đến vậy, thậm chí còn cùng em trai của chồng mình, Lãnh Nhược Trần làm ra chuyện như thế.Chuyện Lãnh Nhược Huyền từng thích bà, bà biết. Nhưng bà từ đầu đến cuối đều không có chút cảm xúc nào với ông ta. Khi bà và Lộ Khiếu công khai mối quan hệ, Lãnh Nhược Huyền còn hào phóng chúc phúc. Hai người chưa từng có cố sự, càng không có giao tình gì sâu sắc.Mỗi lần Dư Vi Vi xuất hiện là lại giả vờ bi thương kể khổ, ngoài mặt thì tỏ ra bao dung, nhưng kỳ thực chẳng khác nào khua chiêng gõ trống, khiến người ta phiền muốn chết.Lộ Hành Chu bình tĩnh nhìn Dư Vi Vi, chỉ cảm thấy hoàn chỉnh rồi.【Không thể ngờ được... Cả Lãnh Nhược Huyền cũng bị Dư Vi Vi và Lãnh Nhược Trần chơi cho xoay vòng, ép đến mức gần như sụp đổ. Đến cuối cùng, Lãnh Hiểu Thiên còn cảm kích Lãnh Nhược Trần, gọi ông ta là ba...】Cách đó không xa, Lộ Kỳ Dịch đang uống rượu liền bị câu này sặc đến ho khan. Chu Hành Lộ quay sang liếc nhìn anh, sau đó liếc về phía Lãnh Hiểu Thiên, ánh mắt chứa đầy chán ghét. Gã này đúng là chẳng ra gì.Lộ Khiếu cũng suýt phun rượu. Ông quay sang nhìn Lãnh Nhược Huyền, ánh mắt đã hoàn toàn khác. Làm sao nói nhỉ, thảm. Đúng thật là thảm.Nghĩ tới việc ông từng gây bao phiền toái cho mình, giờ nhìn thấy bộ dạng bi thương ấy, ông cũng không khỏi có chút tha thứ. Dù sao, ngốc đến mức này, trên đời cũng hiếm có người thứ hai.Lộ Hành Chu lúc này nghiêng người đến gần Triệu Nguyệt, thấp giọng nói: "Dì Triệu, đừng nóng vội. Hai ngày nữa dì lại đến đây một chuyến, cháu sẽ đưa cho dì một thứ."Triệu Nguyệt đang mắng chửi cặp cẩu nam cẩu nữ kia, nghe vậy vội gật đầu như giã tỏi. Tống Khanh cũng nhẹ giọng an ủi: "Nghĩ thoáng chút. Để Chu Chu giúp cậu tính xem Hân Hân hiện giờ đang ở đâu."Triệu Nguyệt lau nước mắt, nghẹn ngào ừ một tiếng. Lúc này Lộ Hành Chu bước đến bên Lộ Kỳ Dịch, nhẹ chọc anh trai một cái: "Anh... anh thấy Lãnh Hiểu Thiên là người thế nào?"【Chính là nam chính trong quyển tiểu thuyết của anh đó. Kẻ sẽ hại anh vào tù, còn khiến người khác dẫm lên anh đến chết...】Lộ Kỳ Dịch nắm chặt tay, cười lạnh: "Thấy thế nào? Cậu ta mà cũng xứng để anh đánh giá sao?"Lộ Hành Chu gật đầu nghiêm túc, mắt cậu ánh lên vẻ quyết tâm. Cậu vỗ vỗ vai anh: "Yên tâm. Lãnh Hiểu Thiên này, em giúp anh xử lý."【 Dư Vi Vi và Lãnh Nhược Trần đang hú hí ở hậu viện đấy, mình dẫn Lãnh Nhược Huyền đi bắt gian luôn, tiện thể bóc luôn chuyện Lãnh Hiểu Thiên không phải con ông ấy!】Lộ Kỳ Dịch sững người, trợn mắt: Dư Vi Vi và Lãnh Nhược Trần mà dám trắng trợn vậy sao?!Lộ Hành Chu mỉm cười rạng rỡ: "Em đi WC một chút nhé~"【Tiểu Lan báo lại: Hai người đó đang ở sau thân cây trong hậu viện. Quả dưa này phải đích thân đến xem mới đã!!】Lộ Kỳ Dịch giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Ừ, đi đi."Trong lòng anh đã tính sẵn: Anh cũng phải đi ăn dưa này!Góc xa, Lộ Lâm Vụ ngoan ngoãn ngồi xổm, ngón tay giơ lên bốn ngón: "Bốn cái rồi..."Hắn liếc sang Lộ Du Tư. Lộ Du Tư cúi đầu nhỏ giọng: "Em tin."Lộ Lâm Vụ hài lòng gật đầu: "Tốt, trẻ nhỏ dễ dạy. Ngày mai thế nào để chạy trốn đây?"Lộ Du Tư thở dài: "Không chạy. Em xin lỗi anh ba, nên bị đấm một cái rồi."Một quyền đã giải hết khúc mắc. Tiếp theo, hắn sẽ đi uy hiếp sư phụ, ai bảo ông dám đi tìm tiểu sư muội phản sư môn!Lộ Hành Chu yên lặng tiến đến bên cạnh Lãnh Nhược Huyền, kéo nhẹ ống tay áo hắn. Lãnh Nhược Huyền quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lộ Hành Chu, khuôn mặt ấy rất giống Tống Khanh, thái độ không hề lạnh nhạt mà vẫn khá ôn hòa, hỏi: "Chuyện gì vậy?"Lộ Hành Chu kéo tay hắn, nhỏ giọng nói: "Chú theo cháu đến nơi này, cháu có chuyện muốn dẫn chú đi xem."【Mang chú đi bắt gian! 】Lộ Khiếu tinh thần tỉnh táo, thầm nghĩ: Đúng là đứa con ngoan, làm tốt lắm!Lộ Kỳ Dịch cũng tỏ ra hứng thú, nhìn về hướng Lãnh Hiểu Thiên, ánh mắt lạnh lùng: Dám xem thường anh sao? Hôm nay sẽ cho mi biết thế nào là từ thiên đường rơi xuống địa ngục!Lộ Vân Nhĩ đã âm thầm đến gần Lộ Hành Chu bên kia, tiện thể chuẩn bị hóng chuyện.Lộ Hữu Sâm cũng sớm tìm được chỗ đứng, chỉ chờ Lộ Hành Chu ra tay. Lãnh Nhược Huyền không rõ vì sao Lộ Hành Chu lại tìm mình, nhưng vẫn đi theo. Trong mắt hắn, Lộ Hành Chu vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Nếu Lộ Hành Chu tìm mình chứ không phải Lộ Khiếu, điều đó nói lên rất nhiều.Cậu bé ấy chắc chắn đáng tin hơn Lộ Khiếu.Hơn nữa, Lãnh Nhược Huyền biết rõ chuyện trước đây Lộ Hành Chu luôn bị coi là đứa con riêng.Mặc dù hắn chẳng còn tình cảm với Tống Khanh, nhưng hồi thiếu niên từng đơn phương thích người ta là chuyện bình thường, không có gì phải xấu hổ. Hắn coi Tống Khanh như bạn tốt, nên khi chuyện xảy ra, hắn cũng hướng về Lộ Khiếu một thời gian.Nhìn Lộ Hành Chu, hắn cũng có chút đau lòng.【Ai, tuy cùng lão cha là tình địch, nhưng chú Lãnh cũng là người tốt. Lãnh gia toàn vai chính, chỉ có chú ấy là pháo hôi thôi mà...】Lộ Khiếu không nói, nhưng dù là đối thủ, ông vẫn tình nguyện giúp Lãnh Nhược Huyền làm chủ Lãnh thị, muốn làm mọi chuyện quang minh chính đại, chứ không giống kiểu tiểu nhân như Lãnh Nhược Trần. Lãnh Nhược Huyền đi theo Lộ Hành Chu đến hậu viện. Hắn vừa định hỏi chuyện thì Lộ Hành Chu nhìn hắn với vẻ nghiêm trọng.Hắn theo bản năng ngậm miệng, bước theo Lộ Hành Chu với động tác nhẹ nhàng hơn hẳn.Hai người đi trước, không để ý phía sau cũng có nhiều người theo dõi.Khách nhân thấy mấy người nhà Lộ gia tiến vào hậu viện, ai nấy đều lén liếc nhau rồi khẽ meo meo rẽ theo sau. Với tư thế đó, chắc chắn có chuyện rồi!Triệu Nguyệt vừa mới khóc xong cũng lau khô nước mắt, theo sau Tống Khanh. Một lúc sau, Lộ Hành Chu dừng lại.Cậu đồng tình nhìn Lãnh Nhược Huyền, người kia hơi bối rối chưa rõ chuyện gì. Lộ Hành Chu nhỏ giọng nói: "Chú Lãnh, lát nữa cố giữ bình tĩnh nhé."Lãnh Nhược Huyền nhìn Lộ Hành Chu một cách khó hiểu, định lên tiếng thì bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc."A Trần..."Lãnh Nhược Huyền sửng sốt, đó là... tiếng của Vi Vi?A Trần? Lãnh Nhược Trần? Không phải, hai người họ sao lại có thể ở cùng chỗ?Lộ Hành Chu ra hiệu cho hắn chờ chút để tiếp tục nghe.Dư Vi Vi đứng sau thân cây, nơi khá khuất, hơn nữa khách nhân đều ở sảnh ngoài nên không có ai để ý. Bà ta không che giấu gì, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt cương quyết nói: "A Trần, chúng ta không thể làm sai được."Một giọng khác vang lên: "Sai? Có gì sai? Anh tôi không thích em, người thích em là tôi! Hơn nữa, trên giường em cũng không nói thế!"
______________
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤💜
Ngày 30/07/24 _ 06/07/25
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me