Tram Nguyet Chi Thuoc Thuy Tuyen Phan 1
Hắn và hôm nay, ngày mai với mỗi một ngày ở tương lai của hắn“Từ nay trở đi ta sẽ trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.” —- Huy Thị“Ta hi vọng từ nay trở đi sẽ trải qua cuộc sống buồn bã đau khổ.” —- Phạm Thống“Ta hi vọng mỗi ngày Phạm Thống sau khi thức dậy đều sẽ không phát hiện ta lén dùng thân thể của hắn.” —- Huy Thị“Ta mỗi sáng thức dậy đều bị bóng đè. Huy Thị chết tiệt! Buổi tối ngươi đã dùng trắng trợn rồi, buổi sáng còn đòi cướp, rốt cuộc muốn thế nào!” —- Phạm ThốngKỳ một: Học cách chung sống là chuyện của hai người.Đối với Phạm Thống mà nói, phát hiện linh hồn của Huy Thị đi theo mình trở về thế giới ban đầu, thật ra cũng không phải một chuyện quá rắc rối. Ngoại trừ nằm mơ thấy, giờ còn tiến hóa đến mức lúc tỉnh cũng có thể trực tiếp nói chuyện, đây có lẽ là do lúc trước từng cho mượn thân thể, tần suất khí trường tiếp tuyến càng ngày càng dung hợp, khiến cho Phạm Thống rõ ràng là đang ở một mình nhưng không thể không bắt đầu trải nghiệm cảm giác ở chung với người khác.Hơn nữa người bạn cùng phòng này muốn đuổi cũng không đuổi được, hắn ắt phải tìm kiếm phương pháp ở chung cho tốt mới được—- may mà Huy Thị vẫn còn biết điều. Sau khi đến thế giới mới, Huy Thị cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ, để lấy được tri thức cần thiết từ chỗ Phạm Thống, hắn tức thì trở nên nghe lời hơn rất nhiều, bớt được không ít phiền não cho Phạm Thống.Bởi vì ký sinh ở trên người hắn, vấn đề riêng tư cá nhân đương nhiên phải nói rõ ràng, Phạm Thống không hi vọng mình làm bất cứ chuyện gì cũng có người khác nhìn vào, cho nên đã nói với Huy Thị, lúc muốn hắn tránh đi thì báo hắn một cái, hắn sẽ thu hồi tri giác thăm dò thế giới bên ngoài, lúc được nhìn thì sẽ gọi hắn sau. Chẳng qua Phạm Thống báo xong thường quên gọi người, Huy Thị cũng đã phàn nàn chuyện này không ít lần.“Trí nhớ của ngươi kém quá đấy, Phạm Thống. Ngoảnh đầu đi đã quên mất ta đang chờ ngươi, đã nói phải gọi ta mà cứ quên hoài, ta thiếu cảm giác tồn tại đến mức vậy sao? Chỉ là nhìn không thấy sờ không được vậy mà ngươi đã bơ ta, tính bắt nạt ta không có thân thể à?”Sau khi số lần Huy Thị phàn nàn chuyện này nhiều hơn, cảm giác chua xót mang chút sầu muộn trong giọng nói càng ngày càng rõ rệt.“Có lúc ta không phải là nhớ, chỉ là thời gian hơi ngắn, ngươi nghi thần nghi quỷ hoài nghi ta nhớ ngươi làm gì?”Xét thấy dùng miệng trả lời sẽ bị nói ngược, lúc mới đầu Phạm Thống đều nghĩ ở trong lòng để trực tiếp nói cho hắn, nhưng về sau ngẫm lại, nguyền rủa nói ngược muốn được giải trừ cần nói không biết bao nhiêu câu, vậy thì lấy Huy Thị làm đối tượng nói ngược hình như cũng được đấy, cho nên về sau hắn cứ làm như thế.“Hừ, ngươi tắm mất tám tiếng? Cho dù giãy chết trong ao nước ở Đông Phương Thành cũng không cần lâu như thế.”Nói dối vụng về như vậy, Huy Thị chẳng buồn quanh co với hắn mà trực tiếp vạch trần, Phạm Thống bởi thế đột nhiên có chút hoài niệm Huy Thị ở cái lúc mới đến cái gì cũng khách khí mà thỉnh giáo hắn, nhìn thấy đồ mới là hào hứng hỏi han.“Mặc dù chúng ta chưa nói báo một tiếng là ngươi sẽ không tránh đi, nhưng rốt cuộc có làm hay không ta cũng không rõ mà…”Dưới tình huống không xuống được thang, Phạm Thống đôi khi cũng như bị quỷ ám mà nói ra những lời gợi đòn vô trách nhiệm.”“Chẳng những không xin lỗi, không hứa sẽ sửa đổi, vậy mà còn muốn đùn đẩy trách nhiệm! Ngươi như vậy ta làm sao có thể an tâm giao hạnh phúc tương lai của ta cho ngươi chứ!”Huy Thị dùng giọng điệu khoa trương lên án hành vi của hắn, nhưng nói được dở chừng thì lại trở nên thiếu đứng đắn.“Ta đâu có muốn ngươi giao cho ta! Hạnh phúc của bản thân ta cũng không biết phải làm sao đây, hạnh phúc của ngươi ta quản được chắc!”Mấy lời nói mà một khi đảo lộn sẽ trở nên thảm họa hiếm khi được nói ra một cách bình thường, đây có lẽ là chuyện đáng mừng, nhưng cho dù như vậy, Huy Thị cũng có thể tìm được chỗ chọc ghẹo hắn.“Ha ha, Phạm Thống nếu ngươi muốn bội bạc như vậy thì cứ làm đi, đàn ông thiếu trách nhiệm sẽ không cưới được vợ đâu.”“Đừng có tùy tiện chọc vào chỗ sướng của ta! Coi chừng ta không tuyệt giao với ngươi! Ta có thể gả được chồng hay không cũng không cần ngươi lo, ta thế nhưng là làm nghề bói toán, ngươi tưởng ta dễ dàng không bị ngươi mê hoặc như vậy sao!”“Làm nghề bói toán thì sao, những vận mệnh ngươi từng đoán, có khi còn không nhiều bằng số con gái muốn làm vợ ta, ta nói ngươi hết hi vọng là hết hi vọng.”“Ngươi khiêm tốn cái rắm á! Tướng mạo là thứ ngươi ban cho cha mẹ, dựa vào cái gì lấy ra nói!”“Đây không liên quan trăm phần trăm tới tướng mạo, nếu ngươi không hiểu điều này, cả đời chỉ sẽ là một xử nam, ha ha ha.”“—-“Cho dù mới đầu là đang nghiêm túc phàn nàn, cuối cùng sẽ kết thúc bằng cuộc cãi vã hoàn toàn lạc đề —- mà cãi nhau với Huy Thị gần như chỉ có thiệt, tỉ lệ thắng có lẽ là một với chín, mà cái một kia chưa chắc sẽ xuất hiện.Lần nào cãi nhau cũng chỉ đến thế là thôi, Phạm Thống không biết có nên nói Huy Thị dễ tính không so đo hay không, bởi vì đây hình như có sai lệch với ấn tượng của hắn đối với Huy Thị.Trên thực tế cũng đúng là như vậy. Ngoài miệng Huy Thị không so đo với hắn, nhưng lại cứ luôn ghim trong lòng, chờ đến khi hắn lại phạm thêm mấy lần, Huy Thị liền lấy số liệu thực tế ra nói.“Phạm Thống, theo thống kê ta vạch ra, ngươi đã quên ta ba mươi lần rồi.”Huy Thị chỉ nói như vậy liền không nói nữa, dường như đang chờ phản ứng của hắn, trái lại khiến Phạm Thống khó có thể tiếp lời, đành cố lấp liếm.“Đừng, đừng khách khí, nhưng không gọi ngươi thì có làm sao, ngươi cũng không bởi thế mà tổn thất cái gì đi?”“Ta tổn thất thời gian quan sát cái thế giới này và lạc thú của nó.”“Này này, để ngươi quan sát ta đang làm gì vốn không phải là nghĩa vụ của ta đi! Ngươi làm sao có thể coi thành quyền lợi đương nhiên của ngươi chứ!”Bởi vì Huy Thị chẳng gặp trở ngại gì khi nghe nói ngược, trình độ phiên dịch của hắn tinh tiến đến mức dường như đều biết trong lòng Phạm Thống đang nghĩ cái gì rồi, cho nên bây giờ ngẫu nhiên nói ra lời bình thường, Phạm Thống cũng sẽ không cảm thấy lợi lộc gì.“Phạm Thống, ta biết trong lòng ngươi không có ta, đây cũng không sao, dù gì ta cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ bất ngờ bị ngươi mang đến thế giới xa lạ, không nơi nương tựa cũng không có tư cách đề xuất yêu cầu, ngươi cứ mặc kệ ta đi.”“Chờ đã! Đây thì lại đang diễn vở nào vậy! Cái gì mà cô hồn dã quỷ, ngươi rõ ràng đang ở trong thân thể ta, cô chỗ nào dã chỗ nào! Ngươi nói mơ hồ cho ta!”“Đúng thế, ta ngay cả muốn lang thang nơi khác cũng không được, ta biết ngươi sẽ không hiểu nỗi khổ muộn này đâu.”“Vì sao lại nói cứ như thể ta trói buộc ngươi ấy, ngươi ở trong thân thể ta có vẻ rất cam nguyện mà! Chẳng lẽ ta vẫn không đủ khó sống chung sao?”“Những ngày qua đã làm phiền ngươi rất nhiều chuyện, ân tình của ngươi ta không thể báo đáp, bởi vì giúp ngươi tìm được vợ thực sự quá khó, ta nghĩ ta cứ triệt để an tĩnh đừng làm phiền ngươi nữa vậy.”“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào thì nói cho rõ! Muốn từ biệt còn cố đâm ta thêm một đao, bộ không chê mình quá có thành ý sao!”Kết quả cuộc tranh luận này là tạo ra một hiệp nghị nếu quên gọi Huy Thị một lần thì cho hắn mượn thân thể một tiếng, Phạm Thống cảm thấy mình đã tự bán mình trong lúc đầu óc không rõ ràng rồi, nhất thời cảm thấy đau buồn cho việc mình cứ luôn bị Huy Thị đùa giỡn trong tay .Lỡ hắn ăn quen bén mùi, không nỡ từ bỏ cảm giác có thân thể, không trả thân thể cho mình thì làm sao đây?Nỗi lo âu này Phạm Thống đương nhiên vẫn có, nhưng hắn cũng khó có thể trực tiếp hỏi Huy Thị.Nếu như có mưu đồ này, kẻ gian trá giảo hoạt như Huy Thị đương nhiên không thể nào bị hắn nhìn ra sơ hở, trước đó Huy Thị đã thừa dịp hắn ngủ trộm thân thể của hắn để hoạt động rồi, sau khi cảnh cáo hắn không được như thế hình như cũng không có tái phạm, cho nên, Phạm Thống cảm thấy, muốn sống cùng nhau, ít nhiều vẫn là tín nhiệm người ở chung một chút vậy.Dù sao đừng để xảy ra chuyện quên gọi người này nữa là được —- nghĩ cũng biết là không thể nào. Vừa ước định xong, sáng hôm sau xảy ra liền, chẳng qua chờ đến khi hắn nhớ ra đến lúc nói cho Huy Thị không cần tránh đi nữa thì đã là buổi chiều rồi, tiếp đến đương nhiên chính là thực hiện lời hứa của hắn, ngoan ngoãn giao thân thể ra.Nhắm mắt, sau đó là quá trình ý thức bị kéo vào trong, thể nghiệm lại lần nữa vẫn cảm thấy rất thần bí, tiếp đến vị trí của hắn chuyển đổi với Huy Thị, biến thành ở bên trong quan sát thế giới bên ngoài, mặc dù không thích ứng lắm, nhưng vẫn có thể nói là thú vị.“Chỉ một tiếng thôi nhé, Huy Thị.”“Biết rồi.”Tuy nói chỉ có một tiếng, nhưng sau khi cảm giác vi diệu mới đầu trôi qua, Phạm Thống cảm thấy một tiếng này vẫn thật là nhàm chán.Không làm gì cả, chỉ là nhìn Huy Thị dùng thân thể của mình làm gì, căn bản chẳng có gì hay để nói, loại hoạt động chỉ dùng mắt này, bình thường mà nói hẳn là để xem tivi phim ảnh mới đúng, tiết mục truyền hình hoặc phim ảnh thì có thể chọn theo sở thích của mình, một tiếng đồng hồ có thể diễn ra rất nhiều kịch bản thu hút, so với đó, nhìn Huy Thị đang làm gì đương nhiên rất chán, mà hắn cũng không thể đề xuất kháng nghị với điều này.“Phạm Thống, cái này phải dùng thế nào? Phạm Thống?”Sản phẩm khoa học kỹ thuật trong căn nhà này cộng với chương trình máy tính, Huy Thị mặc dù đã hỏi qua không ít, nhưng vẫn khó tránh gặp phải thứ không biết dùng, khi hắn muốn thỉnh giáo Phạm Thống, lại phát hiện Phạm Thống có lẽ trốn ở bên trong ngủ rồi, hoàn toàn không có hồi ứng.“Ờm… nếu đã như vậy, lấn qua một tiếng đồng hồ cũng không phải là lỗi của ta đâu nhỉ?”Có cơ hội quang minh chính đại chiếm dụng thời gian, Huy Thị đương nhiên vui vẻ không đánh thức Phạm Thống, về sau thời gian dùng dư cũng không thể lấy để cấn trừ số giờ hắn được mượn nếu sau này Phạm Thống có phạm lỗi, cảm giác được hời này vẫn rất sướng.Sơ sót của Phạm Thống cũng sẽ khiến cho hắn tổn thất thời gian của mình —- về phần để cho Huy Thị có thêm rất nhiều thời gian học tập tri thức mới, thậm chí còn học Anh văn tốt hơn cả Phạm Thống, thì không biết có tính là thu hoạch ngoài lề hay không.Kỳ hai: Yiye, YameidieTốc độ hấp thu tri thức mới của Huy Thị nhanh như bọt biển hút nước. Mới đầu hắn cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng tò mò, Phạm Thống còn cảm thấy hắn khá đáng yêu, nhưng bị hỏi nhiều vẫn sẽ thấy phiền, bởi thế, khi Huy Thị dần dần học được các loại sự vật, có thể tự nghiên cứu mọi thứ, ở chung với nhau cũng tiện hơn rất nhiều, thường cho Huy Thị mượn thân thể xong là có thể bỏ mặc bất quản chìm trong tiềm thức thiếp đi, đối với Phạm Thống mà nói như vậy vẫn không tệ, chỉ cần không tính toán thời gian ngủ bao lâu.Phạm Thống cũng từng ngờ vực, Huy Thị chỉ có linh hồn với ký ức ký sinh ở trên người mình, rốt cuộc là dùng nguyên lý gì để hấp thu tri thức mới và lưu trữ ký ức, dù sao thứ Huy Thị học được đều không xuất hiện ở trong đầu hắn để biến thành năng lực khả dụng, cũng chính là nói, Huy Thị cũng không phải sử dụng đầu óc của hắn để học tập, sự vật học xong cũng không chứa trong ký ức truyền cho hắn, đây đúng là tình huống rất khó lý giải.Với niềm tin rằng đừng suy nghĩ nhiều như thế sẽ tốt hơn cho mình, Phạm Thống về sau không có nghĩ đến chuyện này nữa, cứ coi như hắn là một sinh mệnh khác tự mình trưởng thành, sau đó thì mặc kệ hắn.Sau khi sờ soạng đồ đạc trong nhà Phạm Thống một lượt, thứ Huy Thị thích thú nhất vẫn là máy tính của Phạm Thống. Tuy chỉ là một công cụ thể tích không lớn, bên trong lại có các loại trò chơi và thông tin đủ để tiêu hao toàn bộ thời gian, thứ nào không hiểu thì lên mạng tìm kiếm, có khi còn tường tận hơn Phạm Thống giảng giải, dùng máy tính để hấp thu thông tin của thế giới này hết sức nhanh vừa lại đơn giản tiện lợi, khuyết điểm duy nhất chỉ là sẽ gặp phải thông tin sai lệch mà thôi, nhưng chút khuyết điểm cỏn con này cũng không đáng ngại.Tiểu thuyết với các loại phim ảnh lướt thấy trên mạng đối với Huy Thị mà nói cũng rất thú vị, mà sau khi hiểu sơ một chút về máy tính, hắn tự nhiên cũng sẽ tò mò trong máy tính của Phạm Thống ngoại trừ những game hắn thường chơi thì chứa những cái gì. Mỗi một thư mục mỗi một chương trình đều có công năng của nó, vậy thì tìm hiểu một chút hẳn là cũng không có gì không tốt.Trên cơ bản Phạm Thống sẽ để mặc hắn dùng thân thể của mình, cũng chẳng giám sát mấy, chính là bởi vì trong căn phòng này không có gì sợ hắn nhìn thấy, chỉ cần hắn không ra ngoài, không tiếp xúc với người khác tạo ra phiền toái cho Phạm Thống, Phạm Thống liền cảm thấy hắn rất ngoan, không cần phòng bị —- Huy Thị là cho rằng như vậy.Cho nên thứ trong máy tính, tùy tiện xem cũng sẽ chẳng làm sao.Đây đương nhiên là suy đoán, tuy hơi có vấn đề, nhưng Huy Thị cũng không quản nhiều như vậy, liền từ trên desktop hết sức bừa bộn kia bắt đầu tìm kiếm thứ mình xem hiểu hoặc có hứng thú, sau đó hắn nhìn thấy một cái thư mục tên là “phim A”.Phim A? Action? Phim hành động?Dựa vào trình độ Anh văn hiện tại, Huy Thị miễn cưỡng ghép với ý nghĩa mà cái tên này có thể có, sau đó cảm thấy cái tên này rất chính xác, có khi chính là đáp án đúng.Nhắp mở thư mục, tập tin bên trong đều là định dạng phim ảnh tiêu chuẩn, đây khiến hắn càng có tự tin với suy luận của mình. Hắn cũng rất thích phim hành động của thế giới này, bất luận là vũ khí khoa học viễn tưởng hay là chiến đấu theo phong cách kỳ huyễn, nghiên cứu lên đều khá thú vị, biết đâu còn có thể nghĩ ra kỹ pháp chiến đấu mới, mặc dù không dùng được ở thế giới này.Dựa vào hứng thú đối với phim hành động, thuận tiện cũng ấn chứng suy đoán của mình là đúng hay sai, Huy Thị chọn đại một cái tập tin mở ra xem, cho dù tên tập tin mang đến một loại cảm giác khó tả.Bộ phim bắt đầu chiếu trên màn hình, mới đầu còn chưa hiểu gì, chẳng qua đã nhanh chóng tiến vào nội dung chính, cùng lúc tiến vào nội dung chính, Huy Thị lập tức lĩnh ngộ đây cũng không phải phim hành động như hắn tưởng, mặc dù cũng có hành động.Cho nên A của phim A rốt cuộc là gì?Huy Thị ấn tạm dừng, trước lên mạng tìm kiếm tri thức tương quan, sau khi cảm thấy lại có thêm từ vựng mới, mới an tâm tiếp tục xem. Nói đến nếu đã không phải phim hành động như hắn tưởng, thật ra hắn có thể trực tiếp tắt đi mới đúng, nhưng loại phim này xem một chút cũng không hề gì, cho dù vô bổ, thân là một tên đàn ông, nếu có thì vẫn sẽ xem.Phim mặc dù có phụ đề tiếng Trung, nhưng lại không phải sử dụng tiếng Trung cũng không phải tiếng Anh, Huy Thị bèn đọc phụ đề, tạm thời cứ nghe vậy thôi, dù sao nói cái gì không phải trọng điểm, nhưng khi thính giác bị hai từ mấu chốt kích thích, hắn vẫn tạm ngừng một chút, mắt liếc qua phụ đề, thử tìm kiếm manh mối, sau đó chẳng nhìn ra gì cả.Bởi vì lòng tò mò quá dồi dào, đây vừa lại không biết tra từ đâu, Huy Thị đành đánh thức Phạm Thống đang nghỉ ngơi.“Này, Phạm Thống, Phạm Thống.”“…? Đến giờ rồi à?”Sau khi dùng tâm linh tương thông đánh thức người dậy, là có thể trực tiếp dùng miệng nói rồi, Huy Thị lập tức hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.“Cô gái trong phim này vì sao lại gọi Yiye với Yameidie? Cùng tên sao?”“Ngươi đang nói gì vậy… Này! Ai bảo ngươi mở phim A trong máy tính ta lên xem! Đừng xem lung tung trong máy tính người khác, chưa học qua sao!”Phạm Thống vừa bị đánh thức, sau khi phát hiện máy tính đang chiếu bộ phim quen thuộc, lập tức kêu rú lên.“Ai học qua? Đồ tốt phải chia sẻ với bạn bè chứ, ngươi giấu loại lạc thú này, làm sao không nói cho ta gì hết.”“Chúng ta căn bản chưa quen thuộc đến mức có thể chia sẻ phim A cho nhau đi!”“Cũng không phải người xa lạ, có cái gì để xấu hổ, chẳng phải chính là hứng thú bình thường và khỏe mạnh mà thôi sao? Ngươi là chưa từng chia sẻ với bạn bè hay là không có bạn bè? Ta cảm thấy thậm chí cùng nhau tham khảo nội dung cũng không sao, chỉ cần không phải ngươi đóng thì đều không có vấn đề đi? Nói đi thì nói lại, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đấy.”“Ngươi cứ tắt trước đi đã có được không! Đó là tiếng Nhật! Chúng ta nhất định phải dùng loại âm thanh này để làm nhạc nền cho thảo luận sao!”“A —- ghét quá đi, lão gia đừng mà, thiếu gia đang nhìn —-““Đừng đọc lời thoại ra! Đừng dùng giọng của ta đọc! Câm miệng!”“Ta chỉ là cảm thấy lời thoại này rất vui mà, quả nhiên vẫn là phải nửa đùn đẩy nửa lôi kéo mới phù hợp sở thích của ngươi hơn sao?”“Vì sao là sở thích của ta chứ? Ngươi vì sao không nói sở thích của phần đông mọi người!”“Đương nhiên là bởi vì ngươi lưu trữ phim này ở trong máy tính của ngươi còn gì, để ở chỗ dễ thấy như desktop, chẳng phải chính là thường dùng sao, bởi vì vốn sống một mình, cho nên sau khi có thêm người ở chung cũng chẳng cảnh giác cất kỹ thứ không muốn bị xem, như vậy là không đúng đâu.”“Trả thân thể cho ta! Không cho ngươi dùng nữa! Đồ con ma khó ưa này!”Muốn để cho Phạm Thống thẹn quá thành giận là một chuyện đơn giản chẳng cần kỹ xảo, nhưng cũng phải trả giá lớn.Sau khi hiểu rõ tên của hai ma pháp kiếm vệ nào đó phát âm giống với hai từ tiếng Nhật nọ, thậm chí tên của một ma pháp kiếm vệ khác cũng có thể liên tưởng đến cái từ vựng tiếng Nhật nào đó, Huy Thị tức thì có chút khó có thể nhìn thẳng bọn họ, chẳng qua, đáng mừng là Phạm Thống cuối cùng cũng tìm được đồng bọn để chia sẻ nỗi bức bối trong lòng khi nghe thấy những cái tên này, không cần tiếp tục kìm nén gào rú trong lòng nữa… cho dù thu hoạch này được đánh đổi bằng cuộc đối thoại có chút sỉ nhục.Kỳ ba: khác biệt giữa nhân tài tinh anh và người bình thườngMới sáng sớm tỉnh dậy, Huy Thị đã quấy rầy nói muốn xem phim. Bởi vì nếu Phạm Thống phụ trách xem, Huy Thị ở bên trong cũng có thể xem ké, không cần mượn thân thể, cho nên lúc không mượn được thân thể, Huy Thị liền đề xuất yêu cầu này, hi vọng Phạm Thống đồng ý.“Không, không được, cũng đến lúc đóng cửa tiệm rồi, tiền để dành còn rất nhiều, nếu không làm ăn đền tiền, sẽ nhanh chóng đứng ăn biển cạn mất, không sống tiếp được, ở đây thế nhưng không phải Đông Phương Thành, không có lương thực tư nhân để lãnh, con người quả nhiên vẫn là không nên có ý thức nguy cơ…”Phạm Thống vừa từ chối hắn, vừa dùng cái đầu còn chưa mấy tỉnh táo nói ngược một đống, đồng thời xuống giường rửa mặt chuẩn bị làm vài chuyện.“Đây nghĩa là ngươi phải làm việc kiếm tiền?”Huy Thị có chút thất vọng, nếu không có trò gì vui, cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán.“Ngươi cho rằng ta muốn bất động ở trong nhà sao? Vấn đề là không có lấy nửa người sẽ không nuôi ta!”Câu này sau khi bị đảo, tức thì hình thành câu nói rất vi diệu, tóm lại chính là nếu có người nuôi, hắn cũng muốn nằm chảy thây trong nhà, thế là Huy Thị lại tiếp tục hỏi.“Ngươi lúc trước không tích trữ được bao nhiêu tiền à? Nuôi ta vừa lại không tốn tiền, chẳng phải nói cái gì mà trước kia làm ăn rất tốt kiếm được không ít sao? Vẫn không đủ sống cả đời?”“Thế giới này không có phức tạp như ngươi tưởng! Vật giá ở đây bao nhiêu, cái gã khi còn sống được lĩnh lương của quan chức cao như ngươi mới không hiểu đâu! Tự tra máy tính tính toán chi phí, rồi tính sơ còn phải sống bao nhiêu năm, là có thể tính tổng cộng phải tích trữ bao nhiêu tiền mới có thể nằm bất động cả đời! Đó căn bản là con số trên trời, số trên trời đấy!”Cho dù trở về thế giới của mình, Phạm Thống vẫn phải phiền não chuyện tiền nong, hắn cảm thấy mình hình như thuộc loại số mệnh bình thường xoàng xĩnh, đây thực sự có chút chênh lệch so với cuộc sống bám víu bạn bè có máu mặt ở Huyễn Thế, sống nhờ ăn cơm bạn bè, mặc dù như hiện giờ ổn định hơn, nhưng nghĩ đến phải làm việc vẫn là sẽ làm biếng.“Với cái miệng này của ngươi, nghề bói toán có thật sự làm nổi không?”Huy Thị không phải xem thường hắn, chỉ là đơn thuần cảm thấy cái nghề này phối hợp với cái khuyết điểm này, rõ ràng là một thảm họa.“Ta cũng không biết, sau khi khách nghe lời bình thường xong thì hình như khá tức giận, dù sao bọn họ cũng không muốn nghe thấy tin tốt, cứ kệ bọn họ vậy, bằng không lúc nói đến phần mấu chốt ngươi ra ngoài giúp ta nói, như vậy chắc không có vấn đề.”“Ồ…”“Đừng ra vẻ hào hứng như vậy, bằng không ngươi giúp ta một lần, ta sẽ nợ ngươi một trăm lần, như là mua mấy món chưa từng ăn để ăn thử, chắc là vẫn làm được.”“Một đổi một trăm? Phạm Thống, ngươi thật hào phóng.”“Đó không phải nói ngược! Đừng đùa nữa! Nghĩ cũng biết là không thể nào!”“Thế sao? Ta còn tưởng con người Phạm Thống ngươi rất nice, trong đây nhất định không có hiểu lầm gì.”“Đừng lấy từ mới học ra để sử dụng lung tung! Tự cho rằng xen một từ tiếng Anh vào trong câu nói thì hay lắm sao! Cảm giác rất thích!”“Ta chỉ là cảm thấy tiếng Anh ở trình độ này, ngươi hẳn là nghe hiểu mới phải.”“Cho nên dụng ý của ngươi không phải kiểm tra trình độ Anh văn của ta? Ý nghĩa ở đâu chứ!”Bởi vì con người sống ở trên thế giới này chính là phải nghĩ kế sinh nhai, Huy Thị liền đi theo Phạm Thống mở tiệm làm ăn, tiếp xúc với nghiệp vụ liên quan tới bói toán, quan sát tình huống khi khách ghé thăm và chuyện muốn hỏi, thật ra cũng có chỗ lý thú của nó, nhưng dưới tình huống thu nhập bất ổn định, Phạm Thống vẫn là than vãn, luôn kêu hắn đừng đưa ra yêu cầu quá xa xỉ.“Phạm Thống, mang ta đi máy bay đi, trò này thoạt nhìn thật mới mẻ, vậy mà có thể bay cao như thế cũng không sao? Nghe nói trên cao có thể nhìn thấy biển mây rất đẹp, ngươi xem những tấm ảnh ta để trong máy tính của ngươi.”Hễ là thứ chưa từng tiếp xúc, rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ, Huy Thị đều có hứng thú, mà đề nghị lần này của hắn khiến mặt của Phạm Thống suy sụp.“Vé máy bay không đắt, nhất là ngươi còn muốn loại có thể bay xuống thấp, đó căn bản là chuyến bay quốc tế, thì càng rẻ nữa! Vừa lại không thể đi mà không trở về, vé máy bay còn phải mua tận hai tấm! Chỉ lên máy bay ra nước ngoài, rồi lên máy bay trở về, đây chẳng vui chút nào đi! Nhưng nếu như muốn phối hợp đi du lịch nước ngoài, chi phí đó nghĩ thôi ta đã cảm thấy héo tim rồi —-“Cho dù Phạm Thống bối rối như thế, Huy Thị lại chỉ nhằm vào chỗ mình chú ý thấy.“Du lịch nước ngoài a… nghe lên không tệ nhỉ, chúng ta lúc nào đi?”“Đã nói với ngươi không có tiền đi rồi! Khoản chi tiêu nhỏ như thế ta nuốt không trôi! Làm ăn bây giờ vừa lại không tệ lắm, khoản tiền này ta đền nửa năm cũng chưa chắc đền được!”“Cho nên chỉ cần có tiền, ngươi sẽ có thời gian đi?”“Đó đương nhiên! Căn tiệm này của ta muốn nghỉ bất cứ lúc nào cũng không được, bản thân ta chính là nhân viên mà!”“Ồ.”Sau khi bị từ chối, Huy Thị không nhắc đến chuyện này nữa, những ngày tiếp đến vẫn trải qua như vậy, Huy Thị cũng thỉnh thoảng mượn thân thể hắn chơi, qua ba tháng, ngay sau khi Phạm Thống đã hoàn toàn quên mất vụ này, Huy Thị đột nhiên gọi hắn đi kiểm tra sổ tiết kiệm, vừa kiểm tra xong vậy mà có thêm mười lăm vạn.“Tiền này đâu ra!”Kiểm tra xong sổ tiết kiệm, Phạm Thống liền hoảng sợ bức hỏi Huy Thị, hắn thế nhưng không muốn bị bỏ tù bởi việc phạm pháp thương thiên hại lý gì đó.“Ta ba tháng trước đã tải một cái game online miễn phí mới, ở bên trong quan sát vật giá mua bán kiếm tiền, trò chơi này còn rất được ưa chuộng, tiền trong trò chơi với bảo vật ảo đều rất dễ bán, thừa dịp nó vẫn chưa hết nhiệt, ta đem bán tài khoản game với đồ bên trong, thù lao đổi được không tệ đấy chứ, Phạm Thống, chúng ta lên máy bay ra nước ngoài chơi đi, bây giờ có tiền rồi, ta thế nhưng đã bỏ nhiều công sức lắm đấy.”Chỉ là chơi cái game online, tùy tiện kiếm tiền thôi mà cũng nhiều hơn mình! —- Phạm Thống bị vây trong đả kích như vậy, tiếp đến lập tức phát hiện chỗ bất hợp lý.“Thời gian ngươi mượn linh hồn ta có ngắn như vậy sao? Ta nhớ thời gian ta cho ngươi mượn, bình quân mỗi ngày nhiều nhất là một tiếng đồng hồ đi? Như vậy đủ cho ngươi kiếm vàng trong game, săn bảo vật, làm đến mức có thể bán mười lăm vạn?”“À… a ha ha ha, xin lỗi, thật ra ta lại len lén dùng thời gian ngươi đi ngủ, chẳng qua ta vẫn có để ngươi ngủ, dù gì cũng không thể khiến cho thân thể ngươi mệt mỏi mà, nể tình mười lăm vạn tha thứ cho ta nhé, ta đã xem rất nhiều sách du lịch đây, chúng ta đi đâu chơi? Công ty du lịch ta cũng xem qua rồi, đi thôi —- đi thôi —-““Ta rốt cuộc nên nói gì với ngươi đây…”Nể tình mười lăm vạn, Phạm Thống đích xác chỉ ngoài miệng cấm chỉ hắn tiếp tục dùng thân thể trái phép, cái khác thì không so đo nữa, dù sao có người kiếm tiền để cho mình ra nước ngoài chơi, loại chuyện tốt này thật sự rất sướng, nhưng hắn cũng lặng lẽ so sánh năng lực kiếm tiền của mình với cái gã thích ứng quá tốt này, liệu có phải chênh lệch quá nhiều hay không…Kỳ bốn: thuận tiện thì cứ tùy tiện“Huy Thị, con boss này đánh mãi không sống, giúp ta đánh một cái.”“Được thôi.”Từ khi năng lực ngoại ngữ của Huy Thị mạnh hơn hắn, rất nhanh sau đó, ngay cả chơi game cũng mạnh hơn hắn.“Phạm Thống, đánh chết boss rồi, cửa tiếp theo ngươi muốn trở lại tự chơi không?”“Ồ… nhanh vậy à… trò chơi này hình như chẳng còn vui nữa, nhìn ngươi chơi là không tốt rồi…”“Không giúp ngươi đánh không được, giúp ngươi đánh cũng không được, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”Lời nói của Huy Thị nghe lên có mấy phần bất đắc dĩ, thế là Phạm Thống lại làm ra chỉ thị mới.“Bằng không ngươi giúp ta nấu mì hải sản cũng được, hồi nãy hình như đói bụng rồi, ta muốn ăn cái này, mì đừng nấu nát quá.”“Mì hải sản? Tủ lạnh có nguyên liệu không? Phải ra ngoài mua đi?”“Có đấy, lần trước mua vẫn còn dư, ta nhớ trong tủ lạnh có.”“Được thôi.”Huy Thị cũng không nói nhiều với hắn, lập tức đứng dậy đến nhà bếp nấu mì.Kỳ thực nhà bếp bắt đầu mua thêm một số dụng cụ, tủ lạnh bắt đầu mua thêm nguyên liệu sống, tất cả đều nhờ có Huy Thị ở đây, trước khi Huy Thị học nấu ăn, Phạm Thống căn bản sẽ không tự mình nấu món nào ra hồn, mà nếu trong nhà đã có một đầu bếp không tệ, không lợi dụng một chút cũng quá có lỗi với mình, mua đồ nấu ăn vẫn là rẻ hơn ăn bên ngoài, huống hồ ăn bên ngoài cũng không ngon, chỉ cần Huy Thị không ngại phiền toái, Phạm Thống thông thường cứ hai ba ngày lại nhờ hắn nấu cơm cho mình ăn.“Phạm Thống, nấu xong rồi, hoán đổi đi, tự mình ra ăn.”Sau khi Huy Thị bỏ mì vào trong chén bưng lên bàn, liền gọi Phạm Thống ra ăn, nhắm mắt hoán đổi một cái là chuyện rất nhanh. Tình huống không cần động ngón tay đã có đồ ăn sẵn sàng đương nhiên khiến Phạm Thống rất vui vẻ, thoáng cái đã quất sạch món mì nóng hổi, chẳng qua, mấy tiếng đồng hồ sau, thân thể của hắn liền bắt đầu khó chịu.Đầu tiên là xông vào nhà tắm nôn mửa, sau đó là tiêu chảy, toàn bộ triệu chứng giống như trúng độc, khiến cho Phạm Thống khó chịu nằm trên giường lăn qua lăn lại, mặc dù đã uống thuốc dự phòng trong nhà rồi, bụng vẫn còn cảm giác sôi trào không thôi, khiến hắn rên rỉ mãi.”Phạm Thống… ngươi vẫn ổn chứ?”“Chẳng ổn chút nào… bụng khó chịu quá, ta sắp chết rồi…”Bởi vì mở miệng nói chuyện cũng gây ra khó chịu, Phạm Thống trực tiếp dùng giao tiếp tâm linh luôn.“Chẳng ai chết vì ăn phải đồ quá hạn cả, ngươi phấn chấn chút đi.”Huy Thị thở dài, an ủi hắn như vậy, nhưng chẳng hiệu quả chút nào.“Khó chịu quá đi —- cứu mạng!”“Ta không cứu được ngươi, kêu oai oái như vậy sẽ dễ chịu hơn sao? Ngươi mấy tuổi rồi?”Nghe Phạm Thống kêu rên như vậy, Huy Thị thực sự vừa bực mình vừa buồn cười.“Ngươi không hiểu đâu! Chính là bởi vì bên cạnh có người nghe mới kêu oai oái chứ! Nếu như chỉ có một mình rên cho ai nghe!”“Cho nên ngươi chính là muốn rên cho ta nghe chứ gì, ta hiểu rồi, làm sao ngay cả mình kêu oai oái cũng muốn trách ta?”“Ôi —- ta nhớ Nguyệt Thoái quá, cho dù là ngộ độc thực phẩm, vương huyết trị liệu thoáng cái là khỏi đi?”“Dùng vương huyết cho cái này đúng thật là xa xỉ, không bằng ngươi nói Nguyệt Thoái có thể đâm ngươi một đao để ngươi đi ao nước sống lại cho nhanh gọn? Như vậy cũng hết ngộ độc thực phẩm mà?”“Huy Thị! Ngươi là cái đồ máu lạnh vô tình —- lúc thân thể người khác không thoải mái còn nói một cách hờ hững như vậy, chẳng chu đáo chút nào!”“Ta cảm thấy ta nói cái gì ngươi cũng không nghe lọt tai…”“Ta mặc kệ! Khó chịu quá đi —- khó chịu —-“Phạm Thống lại kêu rên như vậy một hồi, sau đó lại nghe thấy Huy Thị thở dài lần thứ hai.“Ta cũng không còn cách khác, bằng không, ta với ngươi hoán đổi đi?”“… Hả?”“Hả cái gì mà hả, đổi mau lên đi! Để ta chịu cho, ngươi ở bên trong nghỉ ngơi, vậy được rồi chứ? Đừng rên nữa, ta nghe không nổi, nhắm mắt hoán đổi với ta, ngoan.”“Nhưng, nhưng mà… lúc này mặt dày để người khách chịu tội hình như có hơi… Chẳng lẽ đổi thành ngươi thì sẽ không đau nữa sao?”“Làm gì có chuyện đó, ta đương nhiên cũng sẽ khó chịu, ai bảo ngươi thiếu khả năng chịu đựng như vậy? Ta vốn còn tưởng ngươi sẽ tự yêu cầu muốn ta chịu trách nhiệm, nếu ngươi đã sĩ diện không muốn nhắc tới, ta đành tự mình đề cập thôi, ngươi rốt cuộc có đổi hay không?”Cho dù sĩ diện, nhưng có cơ hội né tránh đau bệnh, Phạm Thống vẫn không muốn bỏ qua, cho nên dù hơi cảm thấy tội lỗi, hắn vẫn đổi với Huy Thị, sau đó ở bên trong có chút bất an lo lắng cho tình trạng của Huy Thị.“Huy Thị, ta đột nhiên cảm thấy ngươi vẫn là người tốt.”“… Đã qua lâu như thế rồi, đến bây giờ mới cho rằng như vậy? Ta có nên khóc không?”Huy Thị thay Phạm Thống dùng thân thể đang không thoải mái này nằm trên giường, nhất thời có cảm giác muốn tức giận vừa lại không biết tức từ đâu.“Lạc Thị nói ngươi cứ như thể là một anh trai tốt chỉ có một trên đời, nhưng ta thực tế gặp phải thì khác quá nhiều, trước đây ta không tài nào tưởng tượng được cảnh ngươi chăm sóc người khác, mặc dù có ký ức của ngươi để xem, vẫn cảm thấy đó không phải cùng một người.”“Ngươi thì hay rồi, bây giờ không còn khó chịu nữa, nói chuyện lưu loát ghê nhỉ?”Huy Thị hừ một tiếng, cho thấy bất mãn.“Cũng, cũng không phải nói như vậy! Nói chuyện với ngươi biết đâu có thể làm phân tán chú ý, không còn khó chịu như thế nữa?”“Ta thích ứng trước mọi nghịch cảnh, công phu nhẫn nại có thừa, có lẽ còn kém Englar một chút, nhưng cũng không đến nỗi thế này đã không thể chịu đựng, không cần phân tán chú ý.”“Hử? Vậy ngươi thường nghĩ đến cái gì để vượt qua? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ gì hết?”“Hơ hơ, Narsi yêu dấu của ta, Lạc Thị đáng yêu của ta, ca ca nhớ các em quá —-““… Huy Thị, như vậy không đúng! Mỗi lần đau khổ đều nghĩ đến người giống nhau để giảm đau, vậy hai người kia chẳng phải sẽ liên kết với ký ức đau khổ, khiến cho mỗi lần nhớ tới là thấy đau sao!”“Chuyện thiếu căn cứ khoa học đừng lấy ra để nói với ta, đây là niềm an ủi tâm linh của ta được chưa, chẳng lẽ lúc ngươi bị ta kéo qua sông nghĩ đến cảnh phim A thì cũng sẽ từ nay không muốn coi nữa? Bớt xàm đi.”“Ai lại ở lúc đó nghĩ đến cảnh phim A chứ! Không, rõ ràng đã nói đừng nhắc đến phim A!”Từ trong miệng người thế giới khác nghe thấy câu nói căn cứ khoa học này, thực sự khiến người rất không quen, chẳng qua khi gặp phải một đề tài khác càng khiến người kinh hoảng, câu đằng trước tự nhiên sẽ bị Phạm Thống bỏ qua.“Chẳng trách ta phát hiện ở trong thùng rác có phim A linh dị chưa bị ngươi xóa vĩnh viễn, thì ra ngươi không thích có yếu tố quỷ quái à.”“Ngươi vì sao lại xem lung tung! Chẳng phải đã bảo ngươi đừng xem lung tung mà!”“Thùng rác trong máy tính là nơi không được xem lung tung à? Ngươi nói đạo lý chút coi?”“Nếu như ngươi không cần người nói chuyện để phân tán chú ý, vậy ta lặn xuống ngủ đây!”“Khoan đã, đừng đi, ngươi nhẫn tâm bỏ mặc ta như vậy sao? Mặc dù ngươi ồn ào có hơi phiền, nhưng ta bây giờ muốn nghe tiếng người.”“Đã muốn nghe còn chê phiền à! Cái miệng của ngươi còn khó ưa hơn cái miệng nói ngược của ta nữa!”“Phạm Thống.”“Làm sao?”“Ta thật sự cảm thấy nỗi khó chịu khi ngộ độc thực phẩm đối với ta mà nói chỉ là chuyện cỏn con, cho nên, nếu như ngươi muốn lặn xuống ngủ, ta có thể ngồi dậy chơi máy tính không? Ta nghĩ chắc sẽ không có ảnh hưởng xấu tới thân thể.”“…”Nghe thấy lời này, Phạm Thống có cảm giác bị cười nhạo vì vừa rồi kêu thảm như thế, mà tiếp đến Huy Thị cũng thật sự rất có tinh thần mà đi chơi máy tính rồi…Cho nên năng lực chịu đựng, quả nhiên cũng có khác biệt giữa người tinh anh và bình thường sao?Kỳ năm: giá trị của đàn ông không phải nằm ở việc thu hút người khác phái —- cho dù đây chỉ là dùng để tự an ủi chính mìnhCó lẽ bởi vì Huy Thị quá vạn năng và hữu dụng, trong sinh hoạt thường ngày, số lần Phạm Thống nhờ Huy Thị giúp càng ngày càng dồn dập, cảm giác giao tình giữa lẫn nhau hình như có tăng tiến trong quá trình này —- độ tín nhiệm tăng cao, chuyện có thể nhờ Huy Thị làm càng ngày càng nhiều, loại ỷ lại này khiến cho Phạm Thống hơi cảm thấy kinh hoảng, luôn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy có lẽ không ổn lắm.“Ta nói nè… ta vẫn nên tự lực cánh sinh gia tăng số lần làm phiền ngươi, toàn không kêu ngươi giúp, cũng không phải là cách, cứ tiếp tục như vậy có lẽ không ổn.”“Vì sao không ổn? Ta cũng đâu rời khỏi ngươi, ngươi cần lo lắng cái gì?”Huy Thị dùng giọng điệu “ngươi đang không phiền não cái gì” hỏi như vậy.“Cái gì mà sẽ không rời khỏi ta chứ, loại chuyện này ngươi cũng không thể đảm bảo đi?”“Linh hồn của chúng ta quấn chặt lấy nhau, người ở đây căn bản không thể nào cưỡng chế xua tan được, cho nên ta đương nhiên sẽ không rời khỏi ngươi, nếu ta biến mất, ngươi nhất định cũng chết rồi, không cần lo lắng.”“Đây nghe lên có cảm giác rất vui vẻ!”Sau khi Phạm Thống kích động nói xong, Huy Thị cũng lạnh nhạt đáp lời.“Ta biết ngươi cảm thấy không vui rồi, nghe giọng điệu ngươi nói câu này kịch liệt như thế là biết.”“Được rồi, đây không phải trọng diểm, trọng điểm là ta cảm thấy nên gia tăng số lần nhờ ngươi giúp đỡ!”“Mặc dù đôi khi thật sự rất phiền, nhưng trên cơ bản ta cũng vui vẻ giúp mà, ngươi rốt cuộc vì sao muốn giảm thiểu?”“Bởi vì sẽ sản sinh tính ỷ lại!”“Ngươi có thể ỷ lại ta cũng không sao, ta cũng không để ý.”“Đây không phải vấn đề ngươi có để ý hay không! Ta cảm thấy ngươi hiểu đúng cái gì rồi đi!”“Được thôi, vậy thì, ngươi có thể ỷ lại ta cũng không hề gì, bởi vì dù sao ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi, cho dù ngươi ỷ lại đến mức không rời ta được, cũng hoàn toàn không cần lo vấn đề nếu thiếu ta phải sống thế nào, cho nên ngươi cứ việc ỷ lại ta đi, cuộc sống như vậy chẳng phải sẽ tiện hơn cũng vui hơn sao?”Phạm Thống vô thức cảm thấy lời Huy Thị nói ra rất lệch lạc, nhưng sự lệch lạc này sau khi đảo qua đảo lại ba bốn lần trong đầu hắn, hắn vậy mà bắt đầu cảm thấy có lý.“Nếu ngươi đã nói như vậy… ừm, hình như ngẫm kỹ lại cũng không có lý…”“Vậy thì, mau mở tiệm làm ăn đi, chẳng phải đã có khách hẹn trước rồi sao? Vì cuộc sống về hưu sau này, lúc còn trẻ thì phải tranh thủ kiếm tiền.”“Ôi, đúng thế, phải tranh thủ đền tiền.”Vừa nghĩ đến còn phải vì tiền làm lụng mấy chục năm cho đến về hưu mới thôi, Phạm Thống liền thấy uể oải, cho dù người hẹn xem bói hôm nay là tiểu thư trẻ tuổi cũng vậy.“Tóm lại vẫn như cũ, ta xem xong thì đổi thành ngươi, sau đó ta nói kết quả cho ngươi, rồi ngươi tự thêm thắt xú hóa đi.”“Không vấn đề.”Bởi vì kỹ thuật ăn nói của Huy Thị cao minh hơn, gần đây Phạm Thống toàn giao công việc giảng giảng với khách cho hắn, về phần hắn muốn tự thêm thắt mỹ hóa cái gì, Phạm Thống không quản nhiều như thế.Kỹ xảo nói chuyện của Huy Thị tốt hơn hắn rất nhiều, cho dù loại bỏ bộ phận nói ngược, thì vẫn hơn xa, điều này hắn biết.Công lực đùa giỡn lòng người của Huy Thị… khụ, công lực quan sát thần thái người khác rồi làm ra phát ngôn thích hợp, cũng mạnh hơn hắn nhiều, điều này hắn cũng biết. Kỹ thuật nói chuyện của hắn cùng lắm chỉ dụ được mỗi Puhahaha đơn thuần, đối phó người khác hình như đều chẳng hữu hiệu mấy.Chẳng qua khi khách nữ liên tiến đến thăm, đến lần thứ nhất còn sẽ đến lần thứ hai, thứ ba, bất luận có gửi thư tình hay không, chỉ cần mắt không mù đều nhìn ra đối phương có hảo cảm với “mình”, trong lòng Phạm Thống cũng không thể không cảm thấy phức tạp đối với nghệ thuật nói chuyện của Huy Thị.“Ngươi thành thật nói cho ta, cái gì mà Ngũ Thị Tây Phương Thành, thật ra ngươi căn bản là làm Chức Nữ đi! Thủ đoạn dụ dỗ phụ nữ của ngươi là thế nào, rõ ràng cùng một thân thể, trước kia chưa từng có phụ nữ từ chối ghé thăm tiêu cực như vậy!”Cầm bức thư mời e lệ trên tay, mặc dù tên người nhận là Phạm Thống. nhưng lại khiến Phạm Thống hoàn toàn không thể vui được, chỉ bởi vì nghĩ cũng biết, đối tượng phái nữ muốn đưa thư không phải bản gốc, mà là cái người mượn thân thể hắn nói chuyện.“Ngưu Lang? Ngươi đây là đang khen ta sao?”“Ngươi rốt cuộc có hiểu nghĩa của cái từ này không! Chức Nữ chính là đang nói ngươi là tiểu hắc kiểm đấy! Đừng có phóng điện lung tung, chủ nhân chính là chủ nhân, quan hệ phức tạp một chút thì tốt hơn!”“Nhưng nếu khách tới nhiều lần, tiền cũng kiếm được nhiều hơn mà không phải sao? Cho dù là bói toán cũng phải nghiên cứu một chút thủ pháp kinh doanh chứ, huống hồ ta chẳng làm gì cả, chỉ là dùng cách nói chuyện với phái nữ xa lạ để ứng đối mà thôi.”“Bộ ngươi là người ăn cơm cứng bẩm sinh sao!”Phạm Thống cảm thấy loại đặc chất không cần đặc biệt làm gì đã có thể tự nhiên thu hút một đống phái nữ khiến người vừa hâm mộ vừa hoảng sợ, hắn cũng không biết mình rốt cuộc có muốn hay không.Thật ra đặc chất này đã có thể tính là của hắn rồi —- Nếu như Huy Thị cứ mãi ký sinh ở trên người hắn không tách ra.“Ồ, ta cuối cùng cũng nghe ra không phải khen ngợi rồi. Nghiêm khắc mà nói, Ngưu Lang với tiểu bạch kiểm cũng không giống nhau lắm đi, trong ấn tượng Ngưu Lang mặc dù kiếm tiền của phụ nữ, nhưng cũng tính là một loại nghề nghiệp, phải làm việc vất vả, còn tiểu bạch kiểm như ngươi nói, thì thuần túy nhàn rỗi không làm việc dựa vào một người phụ nữ bao nuôi, nói như thế ta hẳn là nên ở dưới tình huống được ngươi bao nuôi vẫn rất có lương tâm mà kiêm chức Ngưu Lang phụ kiếm tiền mới đúng, ngươi làm sao có thể không khen ta?”“Ngươi đem trắng nói thành đen hết rồi! Ai bao nuôi ngươi chứ! Ai không muốn bao nuôi ngươi!”“Ta anh tuấn tiêu sái mỹ mạo vô song như thế, bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ muốn bao nuôi ta, ngươi tốt xấu gì cũng từng thấy ta ở trong mộng đấy thôi.”“Nghe ngươi nói kìa! Cho dù có xấu xí cũng không có vô song đi! Ngươi quên Narsi rồi sao?”“Đừng nhắc đến Narsi, ta khó khăn lắm mới sắp quên được nó rồi, ngươi không biết bị phân tách hai thế giới với em trai, được người khác nhau bao nuôi, nhìn không thấy mặt có bao nhiêu đau lòng đâu.”“Cho dù cùng một thế giới ngươi cũng không định gặp mặt hắn đi! Được người khác nhau bao nuôi thì lại là thế nào, đừng nghiêm túc phán định quan hệ của chúng ta là bao nuôi, cũng đừng nghiêm túc nói em trai ngươi được người bao nuôi chứ!”Đoạn trên chỉ có “tùy tiện” bị đảo thành “nghiêm túc” mà thôi, bởi vì nghe không ra là nói ngược, cảm giác càng tồi tệ.“Nói cũng phải, ta cảm giác càng ngày càng giống ta bao nuôi ngươi rồi, cho nên vừa rồi nói sai. Ta rõ ràng là một mỹ thanh niên ưu tú vô lo được người bao nuôi, lại phải chịu thiệt thòi gắn bó với ngươi, đây rốt cuộc là vì sao?”“Ngươi rốt cuộc là đang nói thì tự bắt đầu nghi hoặc, hay là cố ý muốn ta trả lời hả! Tự tâng bốc mình rồi dìm ta xuống, không gắn bó với ta rốt cuộc khiến ngươi bất đắc dĩ cỡ nào!”“Đại khái —- bất đắc dĩ giống như ngươi không tìm được vợ vậy đi? Chẳng qua ngươi yên tâm, ta không định mượn thân thể ngươi kiếm vợ, dù nói làm sao đây cũng thái quá rồi, cho nên những cô gái kia mới chỉ ôm hảo cảm muốn làm quen với “Phạm Thống” mà thôi, ta vẫn có chừng mực.”“Chừng mực chỗ nào! Chỗ nào! Ngươi nói thử coi! Người như ngươi rốt cuộc có từng thật sự ghét ai chưa!”“Người thích đương nhiên có chứ, ta từng thích rất nhiều người được chưa? Chẳng qua mối tình đầu đã qua đời rồi, a, cũng không còn thấy mặt được nữa…”“Ta không muốn nghe mối tình đầu của ngươi là ai, ta cảm thấy nhất định rất khủng bố, ngươi làm ơn tuyệt đối đừng công bố đáp án.”“Phạm Thống, vì sao vào lúc này ngươi sẽ không nói ngược.”“Đó nhất định là vì ngay cả nguyền rủa cũng có thể cảm nhận được nỗi run rẩy trong lòng ta! Tóm lại ngươi đừng nói! Ta rất muốn nghe!”Chỉ cần đối tượng nói chuyện là Huy Thị, cho dù đề tài có vô bổ đến đâu, cũng sẽ bị hắn nói hết cái này đến cái nọ, tóm lại hắn chính là thích nói một đống thứ kinh khủng, dường như cho đó là vui, nếu như đáp lại lời của hắn thì trúng kế rồi —- rất bất hạnh, Phạm Thống chính là thường xuyên trúng kế, cũng là cái người duy nhất có thể trúng kế hiện nay.“Thế nào? Được mỹ nữ mời, có định đi không? Muốn ta đi thay ngươi cũng được, ta muốn cái máy trò chơi mà lần trước đã nói, mua cho ta chơi, coi như là thù lao.”“Ngươi là đang nói ma thần gì đó à, ta cho ngươi mượn thân thể đi tán gái, còn đòi dâng tặng máy trò chơi? Đây là giao dịch lỗ vốn gì vậy, ta mới không từ chối!”Đầu óc của Phạm Thống vẫn tỉnh táo, bạn gái có được bằng cách này, không chỉ không chính đáng, trong lòng cũng chẳng sung sướng gì, so với đó, mặc dù dựa vào thực lực của mình không thu hút được con gái, ít nhất trong lòng vẫn thoải mái hơn.“Nếu như ngươi thật sự muốn kiếm bạn gái cưới vợ như thế, có cần bái ta làm thầy không? Cái game yêu đương ảo kia cho dù phá mấy trăm lần cũng chẳng giúp ích gì được đâu.”“Ta vốn đã muốn tham khảo cái đó để theo đuổi con trai!”“Tốt quá, xem ra ngươi vẫn có đầu óc bình thường mà, cho nên ngươi chơi cái đó để làm gì? Hiện thực không ăn được chỉ đành mượn trò chơi để thể nghiệm cảm giác yêu đương?””Mở miệng ngươi đi! Ta bảo ngươi mở miệng!”“Phạm Thống, đừng buồn, đàn ông vẫn còn rất nhiều cách để chứng minh giá trị của mình, như là kiếm tiền! A, ngươi có lẽ không được, vậy thì sự nghiệp —- ta thấy, cũng không được cho lắm, hoặc là may mắn —- tệ rồi, đây là cái thảm nhất…”“Ngươi thật sự đang an ủi ta sao! Ngươi căn bản là bớt dầu vào nước đi!”Tóm lại, cho dù dùng chung một thân thể với một tên vạn người mê, Phạm Thống vẫn khó có thể học được một chút gì từ đối phương, mị lực thu hút người khác phái đương nhiên cũng không có tăng trưởng tí nào, cái gọi là “không phải ta không học, chỉ là làm ra loại thái độ kia cũng rất khiến người nổi da gà, làm sao có thể làm được” rốt cuộc có phải cái cớ hay không, sợ rằng cũng chỉ có người đương sự biết thôi.◊◊◊◊“Nguy thật, mạnh miệng sớm quá, bây giờ chúng ta thật sự phân ly rồi, làm sao đây?”“Không dễ gì kết hợp được thì đừng tới làm phiền nữa! Thân ai nấy lo! Dù sao ta cũng hết tiền vào quán ăn cơm rồi cũng không có trò chơi máy tính cần ngươi phá giùm nữa!”“Đừng nói như thế mà Phạm Thống, ta cũng đã xin được điều đến Đông Phương Thành rồi, sau này cơ hội gặp mặt ở đầu đường cuối hẻm còn rất nhiều, ngươi nhất định vui phát khóc rồi đi?”“Đúng —-!”Hắn và hôm nay, ngày mai với mỗi một ngày ở tương lai của hắn… có lẽ vẫn phải dây dưa như vậy rất lâu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me