Tran Quy Than Yeu Jungwon X You
Hôm nay tb và Jungwon cãi nhau rồi. Lí do là vì tb quên mất kỉ niệm 1 tháng cả hai yêu nhau,Jungwon cũng do thế nổi trận lôi đình không thèm ngó ngàng tới cô nữa.Sunghoon: cậu và Jungwon cãi nhau?tb: làm sao cậu biết?Sunghoon:hôm nay có lịch tập bóng, Jungwon chơi khá tệ. Dường như cậu ta không được vui lắm nên mình đoán hai cậu cãi nhau.tb: dù có hơi ngượng nhưng cậu đoán đúng rồi đó, bọn mình đang cãi nhau.Sunghoon: chà, vậy là mình có cơ hội chen ngang rồi phải không?tb: đừng có đùa nữa, không vui chút nào.Sunghoon: haha, nhưng mà sao hai cậu lại có xích mích được nhỉ? Theo mình nhớ thì cậu ta lúc nào cũng chiều theo ý cậu mà?tb: à thật ra lỗi là do mình...mình lỡ quên mất kỉ niệm 1 tháng hẹn hò ấy.Sunghoon: thảo nào..tb:haiz...ngay khi nhớ ra thì mình đã xin lỗi rồi nhưng mà cậu ấy nhất quyết không chịu gặp mình nữa.Sunghoon:...tb: bỏ qua đi, chiều nay mình sẽ tìm tới nhà cậu ấy luôn.Sunghoon: cậu gan vậy hả?tb: cậu ấy ở có một mình à.Sunghoon: ồ...tb: mà Sunghoon này, cậu muốn đi ăn cùng mình không?Sunghoon: à cũng được, mình cũng không bận gì.tb: vậy đi thôi,cứ cố gắng bắt chuyện với Jungwon làm mình quên mất bữa sáng. Đói quá đi mất.Sunghoon:...ừm vậy đi nhanh nào. Mình tập bóng xong cũng khá đói.tb: ừm Cô nở nụ cười tươi rói đi ăn cùng với Sunghoon, thầm nghĩ nếu Jungwon không để tâm mình nữa thì mình cũng lờ đi luôn."Giận mình à, mình giận lại.Xem cậu tìm cách dỗ mình."Nghĩ thế rồi cô moi điện thoại ra nhắn cho Jungwon một tin nhắn."Tụi mình chia tay đi"Jungwon đọc xong thì tay chân rã rời, cứ ngỡ cô sẽ tìm cách dỗ cậu. Chẳng ngờ tới sẽ có chuyện này.Sunghoon: cậu nhắn tin cho Jungwon à?tb: ừ, trêu cậu ấy một chút. Xem phản ứng tí thui.Sunghoon bên cạnh đang đưa thức ăn vào miệng cũng gậc gù tỏ vẻ hiểu rồi cho qua.Jungwon: HWANG TBBBB!!!tb: ah giật cả mình, thằng điê.n....nào?tb: ủa là Jungwon à (• ▽ •;)Phản xạ vừa rồi của cô khiến cho Sunghoon cười khúc khích.Jungwon liếc nhìn Sunghoon một cái rồi kéo cô đi.Đến một nơi vắng vẻ không có người, Jungwon đẩy cô vào tường.Jungwon: tại sao lại muốn chia tay?tb: hả...Jungwon...nghe mình giải thíc-Jungwon: CẬU SẼ ĐI THEO TÊN HỌ PARK ĐÓ À? ( ý nói Sunghoon )Jungwon gần như hét lên.tb: không có...mình chỉ...ưmJungwon hôn lấy cô, tay phải vòng qua eo và tay trái sờ vào tóc. Nụ hôn kéo dài một lúc lâu, cho đến khi tb đẩy cậu ra khỏi người mình.Jungwon sau khi bị đẩy ra thì vô cùng thất vọng...lấy đà ôm chầm lấy cô.Jungwon: xin cậu đấy, mình sẽ không chịu nổi nếu cậu rời xa mình...xin cậu...hãy tiếp tục ở cạnh mình. Chuyện kỉ niệm một tháng kia không nhắc tới nữa được không?? Mình không giận cậu nữa đâu, cậu cũng đừng giận mình. Đừng...xin cậu..Jungwon nói một tràn với giọng nói run rẩy.tb: thật ra mình chỉ muốn trêu cậu một chút...mình không nghĩ nó sẽ thành ra như này đâu...xin lỗi.Jungwon: chỉ là trêu thôi phải không? Ta sẽ không chia tay? Cậu sẽ không đi đâu hết đúng không?tb: ừm thì đúng vậy...cậu bình tĩnh lại nào.Jungwon: xin lỗi... Là lỗi của mình, vậy nên cầu xin cậu đừng giận mình. Mình hứa đó, chỉ lần này thôi. Mình sẽ không nổi giận với cậu nữa.tb: trời ạ Jungwon, đừng nói như vậy. Mình là người sai mà, sao cậu phải xin lỗi. Là mình đã quên mất kỉ niệm 1 tháng của hai đứa mình mà.Jungwon:...tb: Sẽ thật đau lòng nếu đánh mất cậu,Jungwon của mình.Jungwon: mình cũng vậy...Vậy là câu chuyện xích mích của hai bạn trẻ đến đây là kết thúc, vậy mà trước đó Jungwon còn viết sẵn kịch bản rằng phải giận cô cả tuần và thậm chí là một tháng.Sunghoon: hai cậu làm hoà rồi hả? Tiết ghê.tb: lại nữa rồi 👁️👄👁️Sunghoon: đừng để tâm.Jungwon: TBBBBBBBBB!!Sự việc qua đi, Jungwon quay lại với sự mặt dày bám lấy cô mỗi ngày kia.Đến cả mọi người xung quanh cũng dần quen với một con người "trơ trẽn" kia của cậu.Jungwon: yah, mình nhớ cậu chết mất.tb: ừm, mình cũng nhớ cậu.Jungwon: hì.Sunghoon: như thế này thì giống cún hơn là bạn trai đấy*cậu lên tiếng châm biếmJungwon: ý cậu là gì?tb: thôi mà...đừng nóng.Như thường lệ, Sunghoon nhận lấy một cái lườm từ Jungwon....Jay: nghe nói hai cậu vừa cãi nhau.tb: à...giờ thì hết rồi.Jay: ra vậy, nhân tiện thì...mình có bạn gái rồi đó.tb: woah, thật á? Ai vậy?Jay: Lee Sorantb: ồ, tên nghe lạ thật.Jay: hôm nào sẽ dẫn cậu đi gặp.tb: không học cùng trường sao?Jay: ừ, là một sinh viên đại học.tb: ôi trời, vậy là cậu đang quen một người lớn tuổi hơn?Jay: ừ...là mình cảm nắng chị ấy.tb: chà chà, giỏi đấy Jong Seong. Đúng là em zai của mị.Jay: ai là em trai của cậu chứ?tb: cậu nè.Jay: không vui đâu nhé.tb: mình biết...cậu ghét bị gọi là em trai.Cũng tự mình thề rằng sẽ không quen người lớn tuổi hơn.Nhưng có vẻ là luật hoa quả quật cậu hơi nhanh.Jay: phải...có lẽ là vậy rồi. Cảm ơntb: cảm ơn? Vì điều gì?Jay: về khúc nhạc piano của cậu...vào ngày 9 tháng 12 năm ngoái.tb: khoan đã...nếu vậy thì...Jay: mình thích cậu cũng từ hôm ấy đó.tb:...Jay: mình đã dường như sụp đỗ vào hôm đó, cái ngày mà mình sẽ chẳng bao giờ quên ấy...cậu đã nghe câu chuyện của mình phải không? Thật xấu hổ khi kể lại..tb:...bố mẹ cậu ly hôn.Jay:ừ...tb: xin lỗi.Jay: không sao.Jay: lúc đấy...ở trong trường không có điện...[ Ngày 9 tháng 12 năm ngoái ]Jay: tác phẩm the Blue Danube ?Jay: phòng âm nhạc có người ?tb: ai ở đó vậy?Jay: tớ không cố tình nghe lén đâu..nhưng cậu đàn hay lắm...tb:... Cậu là ai?Jay:...một học sinh bình thường thôi.tb: tôi là Hwang tb, học sinh vừa chuyển đến. Sẽ dễ xưng hô hơn nếu ít nhất cậu biết tên tôi.Jay: ...tb: chỗ này tối quá nên tôi không nhìn thấy mặt cậu, nhưng nghe giọng cậu cứ như vừa khóc.Dù sao tôi cũng không biết cậu là ai, có thể tâm sự với tôi một chút.Jay:...tb: không nói cũng được, tâm trạng hôm nay của tôi cũng không được tốt. Chẳng biết tìm ai giải bày. Hay tôi kể cho cậu nhé?Jay:..tb: hôm nay chú cún nhà tôi vừa mới mất.Jay bật cười sao khi nghe.tb: tôi đã rất buồn đấy, bố mẹ tôi hiếm khi ở nhà. Chú cún đó là tâm sự cả một khoảng thời gian của tôi. Giờ thì chẳng có ai nghe tôi lảm nhảm nữa.Jay: có lẽ cậu có thể nhận nuôi thêm một chú cún khác.tb: thôi khỏi đi, tôi không muốn chứng kiến một thứ gì đó vì tôi mà biến mất nữa đâu.Jay: chú cún đó mất đâu phải do cậu.tb: nhưng tôi cứ thích nghĩ vậy đó, dù sao thì tôi đã rất buồn.Jay: vì rất buồn nên cậu chạy đến trường vào buổi đêm, đàn một khúc nhạc về tình yêu cao thượng của hai người phụ nữ. Để tiễn đưa chú cún của cậu cậu á?tb: tôi không biết...chỉ biết nó rất hay thôi. Nhưng có vẻ cậu hiểu rõ nó.Jay: ừm...cậu có muốn nghe không? Về câu chuyện của tác giả ấy.tb: có.Jay: Tác giả của khúc nhạc này là nhạc sĩ Johann Strauss, Ông sống trong tình yêu đằm thắm, dịu ngọt của vợ mình, Henrietta Jetty Treffz, một ca sĩ xinh đẹp lừng danh với giọng mezzo-soprano. Một ngày kia Treffz phát hiện ra chồng mình đang lạc vào tình yêu mới với một cô gái trẻ trung xinh đẹp từ phương xa tới.Đau khổ, bà tìm đến khách sạn, gõ cửa phòng cô nhân tình của chồng. Mở cửa, cô gái trẻ đang háo hức tưởng được ngã vào cánh tay cuồng si của Strauss bỗng choáng váng nhìn thấy người vợ nổi tiếng của ông xuất hiện. Cô hốt hoảng chờ đợi những tiếng gào thét ghen tuông giận dữ sẽ xé tan không khí tĩnh lặng của gian phòng…Nhưng không một lời ca thán, quý bà nói lời cám ơn cô gái đã làm cho chồng mình hạnh phúc và dặn cô hãy chú ý đến bệnh phổi của ông, hãy mặc thêm áo ấm cho ông mỗi khi trời tối. Cô chưa hết sững sờ thì bà đã tạm biệt, đóng cửa rồi đi. Cô khóc, vì yêu, vì xót và vì bao điều khác nữa…Ra đến cửa khách sạn, nỗi niềm chồng chất dồn nén bấy lâu trong lòng bỗng trở nên quá sức chịu đựng, người nữ ca sĩ vốn đang mang bệnh tim lảo đảo ngã quỵ…Nhạc sĩ đến khách sạn gặp người yêu, đúng lúc thấy vợ ngất xỉu, ông liền lo lắng đưa vợ đi bệnh viện. Khi tỉnh lại, vợ ông xin lỗi đã đến gặp nhân tình của ông. Bàng hoàng, ông phóng ngay đến khách sạn tìm người yêu nhưng nàng đã ra đi bởi nàng nhận ra tình yêu của mình đang làm tổn thương một người vợ hiền. Ông chạy đuổi theo đến cảng thì vừa lúc con tàu rúc còi rời bến… Strauss đứng như trời trồng, đau khổ đến tột cùng nhưng đồng thời ông cũng cảm nhận được hạnh phúc lớn lao hiếm có, ông đã được hai người phụ nữ tuyệt vời yêu thương, cả hai đều cao thượng, đều tha thứ cho ông và biết hy sinh…tb: nghe có vẻ như cậu đang kể về câu chuyện của mình.Jay: ừ...bố mẹ của tôi...đã trải qua một việc như thế.Đó cũng là lí do mà tôi đặt biệt yêu thích bản piano cổ điển này...tb: Bố mẹ cậu sao rồi?Jay: họ đã ly hôn...vào hôm nay.tb: hãy khóc thêm nữa nếu cậu muốn, Bây giờ và ngay tại đây, dù có yếu đuối như thế nào thì cũng không mất mặt. Vì tôi không biết cậu mà.Jay: nhưng tôi biết tên cậu rồi.tb: ừ nhỉ, nếu như tôi gặp một người nào đó ngại ngùng khi gặp tôi. Tôi có thể nghĩ đó là chàng trai yếu đuối này không?Jay: thật là...nếu mà có nhận ra thì cũng đừng vội bắt chuyện nhé. Tôi sẽ ngượng chết mất.tb: được rồi, hứa nhé. Vì nếu cậu nhắc về việc tôi đàn một ca khúc về tình yêu để tiễn đưa chú cún của mình thì tôi cũng ngượng lắm =)Jay: ừ[ Quay lại hiện tại ]tb: hoá ra người nói chuyện cùng mình cả buổi hôm đó là cậu à.Jay: ừ, vì cậu đã nói cho mình tên của cậu.Nên mình sẽ nhắc lại vụ cậu đàn khúc nhạc tình yêu để tiễn đưa chú cún nhà cậu.tb: chậc, lúc đó mình khờ ghê Jay: có lẽ vậy.tb: :)_________________________________
2022 từ luôn nè, tâm linh ghê á ಠ‿ಠ
2022 từ luôn nè, tâm linh ghê á ಠ‿ಠ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me