TruyenFull.Me

Trang Duoi Huyet

Buổi sáng, Winchai ngồi uống trà trước hiên, ông ta rót trà chuẩn bị uống tiếp thì lại thấy trà đã nguội, liền kêu:

- Thằng Chik đâu, hãm bình mới đi.

Nhưng rất nhanh đã có một bình trà đặt ngay mặt, đôi tay thon dài khiến ông ta dời mắt mà nhìn lên. Thấy đứa con dâu đã bưng trà ra, ông ta liền chậm rãi ngồi dậy rồi hỏi:

- Sao con dậy sớm vậy?

Ling chắp tay chào ông rồi ngồi xuống đối diện, rót trà ông ta một tách trà mới nghi ngút khói rồi đặt trước mặt. Chậm rãi nói:

- Thưa ba, con có việc muốn thưa. 

- Việc gì?

Ông ta gấp gọn tờ báo lại đặt lên bàn, chăm chú lắng nghe. 

- Con muốn mua lại đoàn kịch cũ sắp giải thể. 

- Đoàn kịch cũ sắp giải thể? Ý con là đoàn kịch nào?

- Lakhon Phra Chan. 

Sắc mặt ông ta chợt cau lại, không hiểu nổi tại sao con dâu lại muốn mua lại đoàn kịch này. Ông ta cười nhạt:

- Chẳng phải giải thể nó, lòng con sẽ vui sướng hay sao? 

- Dù sao thì, cũng không thể vì một mình Ploy làm cho cả đoàn ảnh hưởng được. Con biết ba vì con buồn, nên không muốn thấy đoàn kịch này được xuất hiện. Nhưng con nghĩ, dẫu sao thì cũng là do con không tốt, mới khiến chồng con như vậy. 

- Con cao thượng hơn ta nghĩ đó.

Nói đoạn, ông ta cầm tách trà nóng mà thổi, sau đó chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Ling vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không hề cắt lời ông ta. Ông ta không thấy Ling nói gì, liền đặt tách trà xuống rồi hỏi:

- Con đồng thuận để Ploy qua lại với chồng con sao?

- Chuyện đó giờ đâu có đổi thay được, thưa ba. Nhưng nếu sau đám tang của con, đoàn kịch đang hoạt động tốt lại suy tàn, khó tránh người khác nhìn vào nói nhà mình chột dạ nên mới dùng quyền lực áp đảo người yếu thế. Con nghĩ, cảm xúc của con như thế cũng đành đi, nhưng đâu thể chỉ vì con mà người khác dòm ngó nhà mình, suy xét đủ điều. Con làm thế, cũng là vì mặt mũi của gia tộc ta. 

Ling biết, nếu bây giờ đòi ngang hông chuyện mua lại đoàn kịch, ông ta chắc chắn không chịu vì sợ cô điên lên sẽ quậy nát mất. Nhưng một người trọng sĩ diện như ông ta, trọng danh giá, nhất định sẽ suy nghĩ lại. Dù sao thì chuyện giải thể đoàn kịch đó là lúc ông ta nóng giận mà làm, bây giờ chuyện cũng đã nguôi đi chút ít, cô nói mấy lời đánh vào mặt mũi như này, có lẽ ông ta sẽ nghĩ lại. 

Quả nhiên Winchai đã ngồi ngẫm nghĩ, ông ta thấy lời con dâu có phần đúng. Dù sao thì, đâu thể chỉ vì một đứa con gái không ra gì mà làm hại đến uy danh mà cả đời mình gầy dựng? Bây giờ con dâu đã ra mặt nói như vậy, dù ông ta có muốn, cũng phải nghĩ cho kĩ chuyện sau này. Ông nghĩ, có lẽ mười năm rồi, Sirilak cũng đã nghĩ thông suốt rồi. 

 Nhưng ông ta quên mất, mười năm là quá dài, rất dài...

Winset nhìn thấy vợ mình đi vào, anh ta liền kéo tay vợ mình vào một góc mà hỏi dồn:

- Sao rồi, ba có đồng ý không?

- Đồng ý rồi. 

- Vậy thì tốt, nên làm gì tiếp theo...

Ling xòe bàn tay ra, ngoắc ngoắc làm anh ta giật mình nhìn ngây ra:

- Vụ gì?

- Tiền!

- Tiền gì?

- Tiền mua đoàn? Chứ tôi có tiền chắc?

- À...

Anh ta à một tiếng, gãi gãi nhẹ đầu. Đây mới là vấn đề khiến anh ta đau đầu, anh ta trầm ngâm đôi chút rồi nói tiếp:

- Đợi tôi xong việc đã, cô có thể thương lượng trước với chủ đoàn không?

- Ít nhất anh cũng phải đưa tôi tiền cọc chứ? 

Ling hỏi, tay vẫn còn ngoắc ngoắc khiến anh ta đành chộp lấy tay cô, khẽ nói:

- Tôi đang làm vụ này, đợi tôi xong nhất định sẽ đưa tiền. 

Nghe thế, đôi mắt Ling nhíu lại, khẽ gật đầu...

Orm đứng từ trên lầu nhìn xuống, thấy hai vợ chồng kia nói chuyện gì đó, thậm chí còn nắm tay nhau khiến cô mím chặt môi đến khó chịu. Nhưng người ta là vợ chồng, cho dù có ly hôn đi chăng nữa, tòa chưa phán quyết thì chưa có hiệu lực ly hôn. Nên cô chỉ thở phì ra một hơi mà bỏ đi ngay...

Phong không biết từ lúc nào đã đứng ngay cạnh Ling, xì xầm:

- Orm mới đứng trên lầu đấy!

Ling vội ngước lên, thì chỉ còn thấy một bóng lưng phớt qua của Orm...

Không hiểu sao cô lại thấy tim mình nhói lên một cái, như mất một thứ gì...

Nửa đêm, Ling ngồi trong phòng, cầm bức thư tháng 5 - 1946 lên đọc, chính là bức thư được đặt riêng cột lại bằng chỉ đỏ. Dòng chữ không có gì đặc biệt cả, vậy sao Ling lại không hồi âm?

Cô nhìn đi nhìn lại, bất chợt phát hiện có gì đó lạ lùng trong câu nói này: Em có thể hỏi chị không? À, em sắp tốt nghiệp rồi - yêu bằng luật sư lắm - chị!

Em có thể hỏi chị không? Nhưng tại sao phía sau đó không có câu hỏi, mà chỉ có câu khẳng định kì lạ. Ling nhìn đi nhìn lại bức thư, lúc này cô mới phát hiện ra phía sau bức thư có vài chữ đã đậm lên rất nhiều, nếu nhìn mắt thường sẽ không thấy, mà chỉ sờ lên mới thấy cộm. Cô chậm rãi đặt tay sau bức thư, mò đến chữ cộm cộm đó. Lẩm bẩm:

- Em...yêu...chị...

Ling giật bắn người đến nỗi làm rơi bức thư xuống đất, cả người run bần bật. Mặt mày cô tái mét đi trước lời thú tội ấy, khiến cô ôm đầu lầm bầm:

- Trời ơi, nghiệt súc. Nhà có mỗi hai đứa em chồng mà nó yêu chị dâu nó hết! 

Ling ôm đầu, nhưng bất chợt cô ngẩn ra một lúc. Nếu như cô sợ việc đụng tới em chồng là Winrit, danh dự của mình sẽ bị hạ thấp đến cực độ, ly hôn chồng đến với em chồng. Nhưng nếu đến với Orm, cô ít nhiều gì cũng không mất nhiều, ngược lại sự hậu thuẫn từ Orm. Một người làm từ bộ máy tư pháp, biết nhiều hơn những gì người ngoài thấy, sẽ là câu hỏi cho cái chết của Sirilak, sẽ giải mã toàn bộ uất hận dẫn đến cái chết thân chủ này. 

Và hơn hết, cô sẽ được đi đầu thai, ít nhất chẳng ai dị nghị một cô em chồng thân thiết với chị dâu cả. Nghĩ như thế Ling đập mạnh bàn một cái thì la oai oái vì đau, chỉ biết nhăn mặt rủa thầm:

- Làm con người thật phiền phức...

- Ê!

Một tiếng ê của Phong làm Ling giật bắn mình nhìn, Phong lại cười hề hề, ló đầu ra từ cái bàn trang điểm mà hỏi:

- Mày có cao kiến gì?

- Cao kiến gì, Orm thích tao đấy, lộn. Thích chị dâu!

- Gì?

Phong bật ngửa đến độ nhào ra sàn, lồm cồm ngồi dậy mà hỏi:

- Sao mày biết?

- Bức thư này đây, mày đọc cho kĩ rồi sờ mặt sau bức thư là sẽ rõ. 

Phong liếc Ling một cái, rủa ngay:

- Tao là ma thì sờ kiểu gì?

- Ờ quên!

Nói rồi Ling lụm lấy bức thư cho Phong nhìn, rồi lật ra sau chỉ cho Phong thấy chỗ nào cộm lên, rồi ghép nối ra chữ gì. Phong nghe xong thì đờ đẩn người, mặt ngơ ngác không hiểu rõ nhân tình thế thái, chỉ để lại một câu bâng quơ:

- Nữ nhân yêu nhau cái quái gì được?

- Được! Tại mày không thấy, chứ tao sống lâu, à chết lâu hơn mày, chuyện nữ nhân yêu nhau đầy ra đó. 

- Ở đâu ra? 

- Ôi tại mày không biết, chứ hồi lúc Ayuthaya còn, ai ai không nghe tin đồn quận chúa yêu con gái của Kosa gì đó đâu. 

- Chuyện đó có thật đâu?

- Tao tin là được!

- Dù tao không biết có chuyện đó không, nhưng mày phải biết. Lợi dụng tình cảm người ta là sai đấy!

Ling chán nản liếc mắt, đáp:

- Sai hay không tao không quan tâm, tao chỉ quan tâm là tao cần đầu thai. Tao không còn nhiều thời gian cho cái việc này, cho nên, nếu con bé đó yêu tao thật, tao cảm ơn. Nhưng tao cần con bé làm cầu nối cho cái chết này, chỉ có như vậy, tao mới thật sự thoát xác và đi đầu thai. Tao đợi gần trăm năm rồi, đâu thể chỉ vì cắn rứt lương tâm với một con bé yêu nữ nhân mà từ bỏ thiên niên kỷ mà tao đã chờ đợi?

- Nhưng nó là việc đạo đức, mày đâu thể sống mà không cần đạo đức?

Ling đứng lặng thinh trước lời của Phong, ánh mắt cô ánh lên một nỗi xót xa của vong hồn cô đơn, chỉ có mỗi Phong làm bạn trong hai mươi năm, tám mươi năm kia đã quá cô đơn rồi. Cô chậm rãi nhìn Phong, khẽ đáp:

- Nếu tao có đạo đức, tao đã không gieo mình xuống thành...Đến nỗi, gần một trăm năm, tao cũng quên mất tại sao năm đó tao lựa chọn kết liễu sinh mạng bản thân mình...

Phong chết lặng đi khi nghe lời nói ấy, như một nhát dao đung đưa vẫn còn ngự trị trên ngực Ling. Phải, Ling không hề tỏ ra mình có đạo đức, cô ấy đã chết, nhưng cũng không hề cố gắng sống một cách giả tạo làm hài lòng người sống. Cô ấy là chính mình, ích kỉ, nhưng cô ấy thừa nhận điều đó. Một thứ mà trong xã hội hiện nay đã cố gắng che đậy cái xấu xa của mình...

Cô không đóng vai nạn nhân yếu thế để được thương hại, cũng chẳng cố gắng thành người tử tế để chuộc lỗi gì cả. Cô ấy đau, thì nói mình đau. Cô ấy cần, thì nói cần, và toan tính, thì nói mình toan tính. Nhiều người sống cả một cuộc đời dài cũng không giống cô ấy, dám làm, dám nhận, không trốn tránh. 

Cô đã phải chui rúc trong một thân thể xa lạ, chỉ để dỗ dành nỗi oan khuất của cô ta, vậy mà ngay giờ khắc này, đạo đức có là gì? Nếu đạo đức có thể trú ngụ, thì tại sao biết bao nhiêu con người nhảy xuống, chỉ vì hai tiếng đạo đức trói buộc? 

Con người đạo đức kính cha, hiếu mẹ, nhưng đạo đức phụ nữ phải lấy chồng, sinh con, thậm chí không được ly hôn, đó là đạo đức? Thấy một người sắp chết, bản thân không biết bơi, nhưng nhảy xuống cứu, đó là đạo đức? Hai người yêu nhau, nhưng chỉ vì giống nhau nên chẳng được đến với nhau, đó là đạo đức?

Cuối cùng, đạo đức thật sự là bản chất gì mà trói buộc con người?

Ling thừa nhận, con người cần phải có đạo đức mới là kẻ tốt. Nhưng cô chết đủ lâu để hiểu, đạo đức mà con người đặt ra, nó là thứ trói buộc. Con người luôn nói lời hoa mỹ về đạo đức, nhân văn, nhưng chẳng một ai thật sự tìm hiểu nó là cái gì. Nó xuất phát từ điều gì! 

Nên với cô mà nói, lợi dụng Orm! Là cách duy nhất để cô trở về! Vậy thôi.

Bất chợt có tiếng động vang ngay tại sân, khiến Ling bất giác đi tới gần cửa sổ nhìn. Hoá ra là Orm, dường như Orm say đến mức lảo đảo chân, ngồi phịch người ngay kệ đài phun nước.

Cô ngước nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi. Cô gái Tây thượng đều như thế sao? Nhưng nghĩ gì đó cô liền quay qua nói với Phong:

- Tao nghĩ tao nên làm gì tiếp theo rồi...

Chưa đợi Phong nói, Ling đã chạy cái vèo ra cửa...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me