TruyenFull.Me

Tranh Quyen Doat Vi I Nhat Le

Lão Trần dành khoảng ba tuần giúp tôi làm quen với cuộc sống mới, sau đấy một mình trở về rừng thủy trúc, nơi phù hợp nhất với nhà tiên tri như lão. Trước khi đi, lão đưa cho tôi túi Càn Khôn cùng vài đồ lặt vặt đựng sẵn bên trong. Chiếc túi chỉ to hơn lòng bàn tay nhưng có sức chứa vô hạn, ngay cả người không có linh lực như tôi cũng sử dụng được, vô cùng tiện lợi. Lão dặn dò mấy câu rồi biến mất khi tôi chưa kịp nói tạm biệt. Thoáng chốc, chỉ còn một người một sói dưới ánh chiều tà cô đơn.

Đêm ấy tôi nằm mơ, giấc mơ đầu tiên kể từ khi đến thế giới này.

Người đàn ông khoác chiếc áo chùng xám đứng chắn giữa cửa. Tay phải ông cầm dải lụa dài màu trắng, tay trái dắt tay một cậu bé chừng tám đến chín tuổi. Đôi giày cậu lấm lem bùn đất, nhiều chỗ bong ra lộ rõ vết chỉ khâu. Chiếc áo choàng xanh bao quanh thân thể nhỏ bé trải qua sự bào mòn khắc nghiệt của thời gian đã trở nên bạc phếch. Làn da cậu hơi tái. Nằm dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt đen mở to, không có sự ngây ngô của trẻ nhỏ mà thay vào đó là vẻ trầm tĩnh lạ thường. Cậu đứng thẳng người, khuôn mặt vô cảm không hề lộ ra chút e ngại hay lo lắng.

Người phụ nữ hơi phất tay dập tắt ngọn lửa trên bếp. Bà ngoảnh đầu về phía sau, cả người khựng lại, ngạc nhiên hỏi. "Ai đây?"

Người đàn ông vỗ nhẹ lên vai cậu bé, thong thả đáp. "Đứa trẻ này mồ côi cha mẹ rất đáng thương. Ta muốn nhận nó làm con nuôi. Từ giờ nó sẽ sống với chúng ta. Hải Phong, mau gọi mẹ đi."

"Mẹ nuôi!" Cậu bé gọi có phần miễn cưỡng.

Khuôn mặt người phụ nữ tối sầm. Hai tay khoanh trước ngực, bà hơi cao giọng. "Chuyện gì thế này? Sao chàng chưa bàn bạc gì với ta đã tự ý quyết định. Nuôi một đứa trẻ đâu phải chuyện đơn giản..."

"Cha!" Giọng trẻ con non nớt vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện. "Cha xem này, con có thể làm quả cầu bay lên. Nó còn xoay tròn nữa."

Cô bé vui mừng nhìn trái cầu pha lê đang xoay tít trên không trung, vội vàng rảo bước về phía người đàn ông khiến tà váy dập dờn như biển sóng. Rồi đôi mắt tròn xoe của cô đột nhiên mở to. Quả cầu ngừng chuyển động, yên lặng nằm trên ngón tay. Giọng người đàn ông trầm trầm. "Kể từ hôm nay nhà chúng ta sẽ có thêm thành viên mới. Đây là Hải Phong, người sẽ trở thành anh trai con. Con có thích không?"

"Anh?" Ánh mắt cô bé rực sáng nhìn người lạ trước mặt, ngón trỏ đung đưa bím tóc xoăn. Kế tiếp, cô đặt quả cầu vào tay cậu bé, nhoẻn miệng cười. "Anh trai sẽ chơi cùng em gái và bảo vệ em gái đúng không? Con thích. Con rất thích."

Nụ cười của cô thuần khiết tựa giọt sương sớm treo mình trên cánh nguyệt liên trắng muốt.

Khung cảnh thay đổi, mặt trời đỏ ối khiêm tốn thu mình khuất sau dãy núi. Ánh hào quang dần ảm đạm. Khu rừng nhuốm vẻ âm u dưới ánh chiều tà, vọng lại tiếng thét mang theo sự hoảng hốt văng vẳng khắp không gian.

"Chạy đi! Mặc kệ ta. Ngươi mau chạy đi!"

Cô bé vùng vẫy giữa cánh tay rắn chắc của tên áo đen. Mái tóc rối xõa tung ôm lấy khuôn mặt đang tái mét vì sợ hãi. Trước mắt cô, các luồng sáng liên tục giao nhau tới hoa mắt. Bóng áo tím bị bao vây bởi vòng tròn áo đen, thanh kiếm lướt gió để lại những vệt cắt sắc bén. Xa xa, ba chấm sáng vụt tới dần hiện rõ dáng người. Những tên áo đen mau chóng tản đi. Cô bé vội vã chạy đến bên thân hình vừa ngã xuống, hai má giàn giụa nước mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

"Ngu ngốc! Bọn chúng chỉ muốn bắt ta mà thôi. Người việc gì phải đến chịu chết."

Chiếc áo choàng tím rách tả tơi bởi những vết kiếm, áo trắng bên trong nhuộm đỏ máu, so với vầng thái dương phía chân trời càng thêm chói mắt.

"Ta..." Cậu bé mấp máy môi, khuôn mặt dần trắng bệch, "... chỉ muốn bảo vệ..."

Đôi mắt cậu khép lại, tựa tia nắng tắt cuối ngày trả về một màn đêm vô tận.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me