TruyenFull.Me

Trans 18 Tinh Kiet Series Hau Truong Quay Say Gex

"Chậc." Cuối cùng sau lưng vang lên một tiếng chép miệng không kiên nhẫn, "Phiền phức thật."

Tiếp bước chân tiến dần về phía giá treo đạo cụ, thanh âm vải vóc ma xát sột soạt, xen lẫn tiếng va chạm khẽ khàng của kim loại. Cơ thể Tiểu Thu căng cứng giống như dây cung bị kéo hết mức, đôi tai cố gắng ghi nhớ từng cử động một —— là tiếng người nọ lấy roi da sao?  Hay là gậy quấn xích sắt? Làn da của cậu vốn đã trắng đến mức trong suốt, giờ ở đây dưới ánh đèn chủ quan càng giống như một khối ngọc chưa được mài dũa, ngay cả mạch máu màu xanh đều có thể nhìn rõ ràng, làm cho đống đạo cụ tối màu trên giá càng thêm đáng sợ.

"Đừng......" tiếng cậu la lên đứt quãng xuyên qua quả bóng khóa miệng, hai chân bất giác co rúm, lòng bàn chân trên nền đất cọ xát càng lúc càng nhanh, nhưng làm thế nào cũng không thể trốn thoát cảm giác bị áp bức đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu.

Hình như người nọ đứng trước giá đạo cụ rất lâu, lâu đến mức sau lưng của Tiểu Thu đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm. Bất chợt cậu nghe thấy một tiếng cạch nhẹ, giống như là tiếng mở khóa. Sau đó là tiếng vải dệt kéo lê trên nền đất, thong thả tiến lại gần chỗ cậu.

Tiểu Thu nín thở, dưới lớp vải bịt mắt màu đen, lông mi tựa như cánh bướm run rẩy trong gió. Cậu biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng không thể tránh được.

Cảm giác vải cọ vào da bỗng trở nên rõ rệt, khi tua rua của roi lướt qua eo, Tiểu Thu run bắn lên, tựa như có dòng điện chạy khắp toàn thân. Cậu có thể cảm thấy thứ đó trượt dọc sống lưng, khẽ dừng lại ở hông, rồi lập tức vung lên, mang theo tiếng gió quét qua ngực.

"Ưm......" Tiếng rên rỉ trào ra từ bóng khóa miệng đã lạc đi. Chỗ hồng nhạt mềm mại kia bị đầu roi nhẹ nhàng quất đánh, thoạt đầu chỉ hơi hơi cương lên, nhưng sau vài lần thì giống như bị tia lửa đốt cháy, nóng đến mức toàn thân cậu tê dại. Da gà nổi quanh quầng vú, thậm chí đến tóc gáy cũng dựng đứng.

Ánh sáng bên ngoài tấm vải đen như ẩn như hiện, Tiểu Thu đoán người nọ nhất định đang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt kia tựa như mang theo hơi ấm, muốn thiêu đốt làn da của cậu. Cổ tay bị xích sắt cọ đến phát đau, cộng với cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ trước ngực, làm cậu nhớ tới màn hình theo dõi trong phòng bệnh của mẹ —— nhịp tim nhanh đến mức sắp báo động.

Đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua làn da ướt đẫm mồ hôi, khẽ vỗ về an ủi cậu. Ngay sau đó hơi thở ấm áp thổi vào tai, giọng nói thì thầm tựa như lông vũ: "Đừng lo lắng, tôi sẽ nhẹ nhàng với em."

Là giọng của Hoàng Tinh, không phải là lời thoại trong kịch bản. Cuối cùng Khâu Đỉnh Kiệt không nhịn được mà rớt nước mắt, miếng bịt mắt bị thấm đẫm nước mắt, nhưng trong lòng lại bình tĩnh đến lạ. Khi roi quất xuống lần nữa, lực đánh quả thật nhẹ như đang trêu đùa, nhưng lại khiến da thịt cậu bỏng rát, chỉ mới vài roi, trên ngực cậu đã loang lỗ những vết đỏ trắng, đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn.

"Chậc, nhạy cảm thế sao." Người nọ cười khẽ, sau đó một lọ thủy tinh lạnh buốt* được đưa đến dưới mũi cậu, mùi hăng lập tức xộc lên. Tiểu Thu nín thở trong vô thức, nhưng cằm cậu bị nắm lấy lắc nhẹ vài cái, khiến cậu không thể tránh thoát buộc phải hít vào hai hơi.

Sức lực toàn thân giống như bị rút cạn, mí mắt cũng mở không lên. Xích sắt lạch cạch được mở ra, lúc cơ thể cậu nhũn xuống, người nọ liền đỡ gọn trong tay. Khi được đặt lên ghế sofa, cậu có thể cảm nhận được làn da của mình sượt qua da ghế lạnh lẽo, rồi bàn tay ấy đỡ lấy gáy cậu, động tác cẩn thận từng li từng tí.

Khi tấm vải đen được vén lên, cậu mơ mày mở mắt, thấy mình đang nằm trong bóng tối —— là chiếc ghế sofa bằng da đó. Ánh đèn rọi vào người khiến làn da cậu giống như một khối ngọc trong suốt, ngay cả vết hằn đỏ trên cổ tay cũng trở nên vô cùng rực rỡ.

Hoàng Tinh đứng bên cạnh ghế sofa, trong tay vẫn nắm chặt chiếc roi, ánh mắt khi nhìn xuống ngực cậu, tựa như đang quan sát một khối ngọc được đánh bóng tỉ mỉ. Khâu Đỉnh Kiệt cố gắng hé miệng, nhưng quả bóng khóa miệng vẫn kẹt ở đó, nên chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ vụn, nước mắt lăn dài từ khóe mắt xuống thái dương, để lại vết ẩm ướt trên mái tóc đen.

Đột nhiên cậu cảm thấy, có lẽ cảnh này hơi khác trong kịch bản một tí.

Khoảnh khắc bóng khóa miệng bị gỡ xuống, Khâu Đỉnh Kiệt hít vào một hơi thật sâu, khóe miệng vẫn còn dính vết nước từ bóng cao su. Hoàng Tinh dùng ngón cái vuốt ve quanh vành tai nóng bừng của cậu như để an ủi, khi đầu ngón tay chạm đến vết nước mắt, cậu vô thức nghiêng đầu, né góc máy quay khẽ mỉm cười với đối phương, trong mắt vẫn còn vương chút ẩm ướt, giống một chú chó nhỏ bị mắc mưa.

Hoàng Tinh không nói chuyện, đầu ngón tay khẽ nhéo tai cậu. Khâu Đỉnh Kiệt bỗng nhớ ra khi nãy bị bế qua, bản thân cuộn tròn trong vòng tay đối phương, có thể nghe thấy nhịp tim đập đều đặn trong lồng ngực, nhịp đập ấy không giống thứ mà một cơ thể mảnh khảnh như vậy nên có. Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu đã bị tiếng hô "tạm dừng" của Hoàng Tinh cắt ngang.

"Còn ổn chứ?" Hoàng Tinh đứng bên cạnh sofa, chiếc roi trong tay bị hắn vứt bừa lên tay vịn, "Cảnh tiếp theo cần thân mật, có muốn nghỉ ngơi 10 phút không?"

Khâu Đỉnh Kiệt lắc đầu, hầu kết lăn lăn: "Không cần đâu, cứ tiếp tục đi." Cậu nương theo yêu cầu của kịch bản nửa nằm xuống, thắt lưng sau tựa vào tay vịn ghế sofa, có thể cảm nhận cái lạnh của da ghế thâm nhập vào da, cơ bắp vừa được thuốc làm dịu bỗng căng cứng —— cậu biết chuyện gì sắp sửa diễn ra.

Khi Hoàng Tinh nghiêng người đè lên, một mùi hương gỗ nhẹ nhàng thoảng qua. Tầm mắt của Khâu Đỉnh Kiệt xuyên qua bả vai của đối phương thấy được ánh đèn đỏ chói mắt của máy quay, nhưng khi bàn tay kia giữ lấy vai cậu, cánh môi ướt át bao bọc lấy núm vú sưng tấy trước ngực, tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung vào nơi đau rát ấy.

"Hít ——" cậu hít mạnh một hơi, lông mày nhíu chặt. Núm vú sưng đỏ bỏng rát do bị roi đánh ở cảnh trước, bây giờ lại bị khoang miệng nóng bỏng hút chặt, đau đến nỗi toàn thân cậu run rẩy, theo phản xạ muốn né tránh, nhưng lại bị đè lại.

Tiểu Thu trong đoạn phim bắt đầu giãy giụa, yết hầu tràn ra từng tiếng nức nở yếu ớt: "Tha cho tôi đi......tôi cầu xin anh......" âm thanh gần như vỡ vụn, nước mắt lăn dài theo thái dương thấm vào ghế sofa.

Khâu Đỉnh Kiệt tự biết, bên trong tiếng kêu đau đớn ấy còn ẩn chứa một điều gì đó khác. Khi đầu lưỡi của Hoàng Tinh liếm nhẹ lên đầu vú sưng tấy, cơn đau dâng trào như nước vỡ đê, một nửa thấm vào xương tủy, một nửa hóa thành tê dại lan dọc sống lưng, cảm giác ngứa ngáy khiến xương chậu của cậu cứng đờ. Cậu có thể cảm thấy làn da mình dần trở nên nóng bỏng, rõ ràng trong kịch bản viết "nhận hết tra tấn", nhưng cơ thể lại giống như một kíp nổ đã bị châm ngòi, từng tấc da thịt đều kêu gào đòi hỏi nhiều hơn.

"Bốp!" Âm thanh giòn tan vang vọng khắp tầng hầm. Hoàng Tinh dùng tay không vỗ lên bầu ngực bên kia, tuy lực không mạnh, nhưng đủ khiến vùng da đó ửng đỏ ngay lập tức. Cơ thể Khâu Đỉnh Kiệt co lên đột ngột, cảm giác đau đớn ngứa ngáy nổ tung trong lồng ngực, hòa lẫn cảm giác xấu hổ trào dâng khiến hơi thở cậu gấp gáp.

"Đừng......" Cậu mơ màng hét lên, không rõ là tiếng của Tiểu Thu đang cầu xin hay là chính bản thân mình. Hoàng Tinh dùng răng cắn nhẹ lên đầu vú đỏ ửng, lưỡi cũng thuận theo đó mà liếm láp, cảm giác đau nhói và tê dại cứ dây dưa không ngớt, làm cậu không tự chủ được mà ưỡn eo, rồi lại bị ghìm lại.

Máy quay trung thực ghi lại tất cả: Tiểu Thu đau đớn cau mày, khóe mắt ửng hồng, còn có núm vú đã sớm bị đầu ngón tay nắn bóp đến sưng phù không thể chịu nổi. Không ai biết trên sofa Khâu Đỉnh Kiệt đang phải nghiến chặt răng mới không phát ra tiếng rên rỉ mất kiểm soát —— không biết từ khi nào mà bộ phận sinh dục của cậu đã cương cứng, cách một lớp quần lót mỏng cọ vào eo của đối phương, ở một góc ngoài kịch bản, lặng lẽ tiết lộ sự thành thật của cơ thể.

Đến khi Hoàng Tinh cuối cùng cũng chịu buông ra, núm vú của Khâu Đỉnh Kiệt đã đỏ đến tím tái, hô hấp đều có chút run rẩy. Tiểu Thu trong ống kính giống như một con rối sắp đứt dây, cả cơ thể co rúm, nước mắt nhoe nhoét đầy mặt, trông như đã chịu hết mọi giày vò.

"Cắt."

Lúc Hoàng Tinh ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay vô tình trượt qua eo Khâu Đỉnh Kiệt, cảm nhận được cơ bắp của người dưới thân đột nhiên co rút. Hắn ngước mắt nhìn vào màn hình giám sát, chàng trai trẻ trong màn hình hai mắt thất thần, cắn môi đến mức trắng bệch, hoàn toàn là dáng vẻ mà Tiểu Thu phải có.

Chỉ có Khâu Đỉnh Kiệt biết, trong vài phút vừa rồi, cậu đã lúng túng biết bao —— không phải vì sự nhức nhối trong kịch bản, mà là vì cơ thể không thể kiềm chế được làn sóng đau đớn xen lẫn khoái cảm kia, nó gần như muốn đánh nát sự tỉnh táo của cậu. Khoảnh khắc cậu nghiêng đầu tránh đi máy quay, vô tình chạm mắt với Hoàng Tinh đang nhìn lại đây, trong đôi mắt tam bạch ấy, hình như cất giấu một nụ cười thấu hiểu.

Mặt Khâu Đỉnh Kiệt "phừng" một cái đỏ bừng, vội vã nhắm mắt lại, giả bộ vẫn chưa thoát vai. Da ghế sofa lạnh như băng, nhưng cơ thể cậu vẫn nóng ran, giống như có ngọn lửa cháy âm ỉ từ trong xương cốt, thiêu đốt đến mức đầu ngón tay cậu run rẩy.

Khi Hoàng Tinh xoay người đến giá đạo cụ lấy đồ, Khâu Đỉnh Kiệt nhân cơ hội này thở phào nhẹ nhõm một hơi, phần ngực sưng đỏ vẫn còn nóng rát, lưng bị đè xuống sofa ban nãy cũng thấm đẫm một lớp mồ hôi mỏng.

Là gel bôi trơn, cả một bình đầy "ào ào" đổ xuống bụng và eo cậu, Khâu Đỉnh Kiệt như bị dội nước đá, toàn thân đều run lẩy bẩy, vô thức muốn co người, nhưng lại bị Hoàng Tinh ghì chặt đến mức không thể động đậy. Lòng bàn tay của đối phương lập tức áp lên, nhiệt độ nóng đến giật mình, bắt đầu xoa đều gel bôi trơn lạnh buốt trên người cậu, lúc đầu ngón tay chạm vào da thịt, khơi dậy một trận rùng mình vừa tê vừa ngứa.

"Ưm......" Cậu cắn môi dưới, cảm nhận được gel bôi trơn chảy từ eo xuống phía dưới, thấm qua lớp quần lót trắng mỏng manh, dính chặt vào cơ thể, ngay cả những đường nét riêng tư nhất cũng không thể che đậy. Thân dưới càng ngày càng nóng bỏng, nơi đó không thể kiểm soát được mà ngẩng đầu, dưới lớp vải ướt sũng trông càng thêm nổi bật.

Bàn tay Hoàng Tinh đè lên cách lớp quần lót, lòng bàn tay nặng nề xoa nắn khối nóng bỏng ấy, lực đạo mang theo sự xâm chiếm không thể chống cự, hoàn toàn khác với cảm giác khi Khâu Đỉnh Kiệt tự xử. Khoái cảm như dòng điện chạy qua tứ chi, cậu cắn chặt môi đến chết lặng để ngăn tiếng rên thoát ra khỏi cổ họng, nhưng thắt lưng đã tê dại đến run rẩy, ngay cả ngón chân cũng co quắp.

Quá đáng quá…...Cậu rối bời nghĩ thầm trong lòng, nhưng cơ thể lại thành thật hơn suy nghĩ, mỗi lần xoa nắn đều khiến nơi đó căng trướng dữ dội hơn, ngay cả vùng da sau gáy cũng ửng đỏ.

Khi đầu ngón tay Hoàng Tinh cuối cùng luồn vào trong quần lót, trực tiếp chạm vào da thịt nóng bỏng, trước mắt Khâu Đỉnh Kiệt lập tức nổ tung một mảng sáng trắng. Cậu đột ngột ngoảnh đầu đi, đầu lưỡi bị răng cắn đến đau nhức, mới miễn cưỡng thoát khỏi cơn choáng váng ấy — máy quay vẫn đang ghi hình, cậu là Tiểu Thu, một nạn nhân bị chuốc thuốc làm cho toàn thân bất lực, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

_______________________________

*Đoán chắc là cho thằng bé hít Popper, là một loại thuốc làm tăng cảm giác kích thích và hưng phấn hơn khi quan hệ tình dục ở các cặp đôi đồng giới, làm giãn các mạch máu, khiến người sử dụng bị chóng mặt, sau đó là hưng phấn hay cuối cùng là cảm giác thư giãn mạnh mẽ. Ngoài ra còn hỗ trợ co thắt vùng hậu môn, tạo điều kiện cho quan hệ hậu môn được dễ dàng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me