TruyenFull.Me

Trans Bac Chien Toi Hoai Nghi Cp Cua Toi Xuyen Khong Roi

Dòng nước lạnh buốt từ vòi nước chảy ra, âm thanh róc rách mang theo cái lạnh thấu xương thay phiên nhau gột rửa khuôn mặt Tiêu Chiến. Ngẩng đầu lên trong ánh sáng mờ ảo, trước mặt là tấm gương có dính chút bụi đang in lên hình ảnh của anh.

Khuôn mặt trong gương chính là anh, vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm.

Là nét mặt mà chỉ 7 năm trước anh mới có.

Sạch sẽ, ôn hòa, làn da được dưỡng ẩm đầy đủ căng mịn đầy sức sống. Không bù với những vết chân chim ở khóe mắt của 7 năm sau, ánh mắt nhiệt huyết năm nào lại chỉ còn một màu mệt mỏi cùng buồn tẻ đan xen.

Khung xương cơ mặt ở mọi góc cạnh đều hằn lên rõ ràng, đây là thời điểm anh gầy nhất từ trước đến giờ. Nhớ lại là do vào mùa hè này anh tham gia rất nhiều đoàn làm phim, thử qua rất nhiều vai diễn, cuối cùng đảm nhận vai Ngụy Vô Tiện trong đoàn phim "Trần Tình Lệnh".

Cũng vì bộ phim này mà khiến anh đã lâu rồi không có ăn cơm đúng bữa. Đối với người khác có lẽ ăn cơm là một phần của cuộc sống, nhưng đối với Tiêu Chiến mà nói ăn chỉ để sinh tồn, duy trì sự sống thôi. Lúc đó Tiêu Chiến tự nói với chính mình, thử lại lần nữa, lần này chính là nghiêm túc thử thêm một lần.

Lần chia tay Nhất Bác thật ra chính là chia tay để anh tự tìm lại chính mình.

Trong những năm tháng cùng Vương Nhất Bác yêu đương, Tiêu Chiến căn bản là không cần quan tâm đến chuyện điều chỉnh về thể trọng của bản thân. Bởi vì bên cạnh anh luôn có cậu thúc giục anh ăn cơm đúng bữa, nghỉ ngơi đủ giấc. Sẽ luôn cố gắng hết sức tìm những món ngon mà bản thân thích, sau đó ngồi xổm bên cạnh anh mè nheo ủy khuất nói:

"Món này là em đặc biệt chuẩn bị cho anh, anh không ăn, em sẽ buồn lắm đó Chiến ca"

Mãi sau này khi xảy ra chuyện, chia tay rồi, Tiêu Chiến vẫn sẽ ngoan ngoãn tự mình nấu ăn, sau đó ngoan ngoãn mà ăn hết.

Bởi anh biết, có những chuyện, lúc có được bản thân có thể nũng nịu một chút, có thể bướng bỉnh một chút mà nói không muốn. Bởi vì chắc chắn sẽ có người ở bên cạnh bao dung lấy sự ương bướng đó mà dịu dàng nhắc nhở anh.

Nhưng khi mất đi rồi, bản thân cũng mất luôn tư cách làm nũng và ương bướng, dù anh có nói không muốn, cũng sẽ chẳng có ai dỗ dành năn nỉ nữa. Sau cùng chỉ có thể một mình mà ăn hết đống thức ăn đó, cho dù chẳng có mùi vị ngon lành gì.

Cũng không còn cách nào khác, con người vẫn phải ăn để sống thôi, không phải sao?

Tiêu Chiến nhìn qua khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của mình, không hiểu vì sao lại có thể quay trở lại được vào thời điểm của 7 năm trước, thời gian cùng sự vật xung quanh gần như đều trở nên ban sơ.

Mỗi người khi quay lại quá khứ khẳng định đều sẽ nghĩ đến chuyện muốn sửa đổi sai lầm của mình. Cho nên Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ.

Anh muốn sửa đổi, chính là nếu như từ bây giờ không nảy sinh tình cảm, về sau những chuyện đau khổ mà Vương Nhất Bác cùng anh gánh chịu sẽ không xảy ra nữa.

Nếu biết ngay từ đầu đã là sai, vậy tôi tình nguyện sẽ không cùng người yêu đương nữa.

Thế nhưng có nhiều việc nói thì đơn giản, làm lại vô cùng khó. Hai người đang quay chung phim, căn bản là không có biện pháp tránh việc phải đụng mặt nhau hằng ngày. Lại ở chung khách sạn, giờ giấc sinh hoạt bình thường cũng vì thế mà tương đồng nhiều hơn, còn chưa kể đến chuyện là song nam chủ cần phải có nhiều biểu hiện mập mờ một chút để đẩy nhanh hiệu suất làm việc.

Cho nên trong những ngày tháng tới, Tiêu Chiến - người đã đạt vô số giải nam diễn viên xuất sắc lại không biết vì đâu cứ luôn bị khớp. Thậm chí anh còn rất tận lực né tránh chuyện để Vương Nhất Bác tới gần.

Bởi vì mỗi lần động chạm với Vương Nhất Bác đều có thể dễ dàng khuấy động đến những hồi ức sâu nhất trong tâm trí Tiêu Chiến.

Ngay lúc quay cảnh này, em ấy nắm tay mình.

Ngay lúc quay cảnh kia, em ấy dạy mình nhảy.

Còn có một lần quay cảnh nào đó khác, lúc ống kính hậu trường không quay tới, em ấy hôn lên má của mình.

Tiêu Chiến vẫn cứ nghĩ rằng những kí ức này sớm đã xóa nhòa trong tâm trí của anh, thế nhưng khi Vương Nhất Bác lần nữa xuất hiện, nội tâm anh đều không ngừng gào thét: Mày nhìn đi, mày không có quên, những chuyện liên quan tới em ấy mày đều nhớ rất rõ.

Tiêu Chiến lắc đầu, những giọt nước từ tóc anh văng tung tóe ra đất, bản thân đang cố gắng thoát khỏi mớ cảm xúc lộn xộn ấy. Không thể tiếp tục như thế này nữa. Mình cần phải chuyên nghiệp hơn. Mình là diễn viên sẽ giành được giải thưởng trong tương lai, mình không thể cứ để thua cho chuyện này được.

Không sao hết, chỉ cần coi em ấy như một đồng nghiệp bình thường. Cách xa một chút sẽ không có chuyện gì nữa.

Tiêu Chiến nghĩ xong liền hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình của mình thật tốt, sau đó quay trở lại nhà ăn.

Do tiến độ quay gần đây không tốt nên đạo diễn quyết định hôm nay đóng máy sớm, sau đó mời mọi người đi ăn. Một là để tạo động lực thêm cho diễn viên, hai là tranh thủ bồi đắp thêm quan hệ cũng như sự gắn kết của mọi người trong đoàn.

Tiêu Chiến biết trạng thái của anh dạo gần đây chính là vấn đề lớn nhất, bởi tạp niệm quá nhiều, căn bản là không thể chuyên tâm mà quay phim được. Vì thế nên đạo diễn mới cố ý cho anh một cơ hội để chấn chỉnh lại.

Nhưng chỉ vừa mới ngồi xuống, mọi người trong đoàn đồng lòng chọc ghẹo đưa đẩy vị trí của anh ở cạnh Vương Nhất Bác. Lần nữa lý trí cân bằng chưa được bao lâu lại bị phá vỡ, Tiêu Chiến chỉ có thể bước nhanh vào toilet, muốn dùng làn nước mát lạnh kia tẩy rửa mà thanh tỉnh lại đôi chút.

Đang lúc dũng khí được nạp đầy chuẩn bị đi ra ngoài, từ phía tay nắm cửa lớn của toilet lại bị ngoại lực tác động lên đẩy vào, vạt áo phông trắng mà Vương Nhất Bác hôm nay mặc bị lộ ra một chút.

Rõ ràng vừa mới chuẩn bị xong tâm lý để đón nhận hết thảy những tình huống liên quan tới người kia xảy ra, hiện tại chỉ mới nhìn thấy bóng dáng của cậu Tiêu Chiến liền trở thành kẻ nhu nhược mà trốn vào phòng toilet trống gần đó.

Anh nín thở, chăm chú nghe lấy động tĩnh từ bên ngoài, Vương Nhất Bác đi vào trong nhưng không có vào phòng toilet riêng, cũng không có rửa tay. Đang lúc nghĩ ngợi rốt cuộc người kia đang muốn làm gì, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Vương Nhất Bác:

"Tiêu lão sư, em biết anh ở trong đó"

Lần này, Tiêu Chiến thực sự cảm thấy mình sắp chết luôn rồi, tình hình đã như vậy bảo anh còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể nghe lời mà đẩy cửa ra ngoài. Anh nở một nụ cười gượng gạo, có chút run run mà nói:

"À ha, Vương Nhất Bác, thật trùng hợp"

"Không trùng hợp, em chính là đến tìm Tiêu lão sư" Vương Nhất Bác lắc đầu nói.

"Có chuyện gì sao?" Tiêu Chiến nghiêng đầu giả vờ cười hỏi.

Vương Nhất Bác nghiêng người tiến lại gần anh một bước, khoảng cách giữa hai người thu lại rất ngắn, mùi cơ thể thoang thoảng dễ chịu như mùi ánh nắng buổi sớm của người kia lập tức bao trùm lấy Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngỡ ngàng nhanh chóng lùi lại một bước, thế nhưng Vương Nhất Bác không có ý định dừng chân, từng bước một tiến đến, đôi mắt một khắc cũng không rời khỏi Tiêu Chiến, sâu bên trong đó hoàn toàn chỉ có một hình ảnh của người trước mặt.

Kiên định như vậy, độc duy như vậy, giống như sư tử lúc phát hiện được con mồi.

Trước sự lấn tới của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chỉ có thể men theo đó lùi lại từng bước, cuối cùng bờ lưng của anh va với góc tường "bịch" một tiếng, không còn đường lui rồi.

Tiêu Chiến bị vây giữa bức tường lạnh lẽo và cơ thể ấm nóng của Vương Nhất Bác. Anh có chút bối rối nhìn qua người kia, đã từng nhìn thấy biểu cảm này của cậu, không phải kiểu ngọt ngào thương mại, cũng không phải nét ấm áp cưng chiều với anh. Là ánh mắt của dã thú đang liếc nhìn con mồi, không bộc lộ cảm xúc, hết thảy đều là chăm chú và xâm chiếm.

Sau đó cậu mở miệng nói: "Anh rất sợ em?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng Tiêu Chiến biết rằng câu nói của Vương Nhất Bác chính là một câu khẳng định.

"Không...không có" Anh khiêm tốn trả lời.

"Tiêu Chiến"

Vương Nhất Bác tiếp lời anh, không phải là Chiến ca, cũng không phải Tiêu lão sư, là Tiêu Chiến.

"Em nghĩ chúng ta không nên lãng phí thời gian, phim này đối với anh và em đều rất quan trọng, cho nên đừng làm ra vẻ nữa. Anh cũng biết phim chuyển thể từ đam mỹ, hiệu quả mà bọn họ cần nhất là như thế nào mà, muốn quay tốt, tình trạng như chúng ta hiện tại chính là không thể được"

A, là đến thương thuyết sao.

Trong lòng Tiêu Chiến chợt dấy lên một suy nghĩ, mặc dù anh không thích giọng điệu nói chuyện này của đối phương, nhưng cũng không thể phủ nhận mình đang là kẻ ngáng đường của đoàn. Giọng điệu có chút thờ ơ đáp:

"Vậy em muốn như thế nào?

"Anh có từng chơi game chưa?" Vương Nhất Bác nghiêm túc hỏi.

"Hả?" Chuyển chủ đề quỷ gì vậy, Tiêu Chiến có chút sững sờ nói tiếp: "Có chơi rồi, nhưng rất ít"

"Khi chơi game, nếu như anh ở cấp một đi đánh quái cấp hai thì khẳng định đánh không lại. Thế nhưng khi anh ở cấp mười, quay lại đánh quái cấp hai thì lại dễ như trở lòng bàn tay vậy."

Vương Nhất Bác bắt đầu trật tự phân tích, sau đó ngừng một chút nói: "Vì vậy, em nghĩ chúng ta nên là bắt đầu với cấp độ thứ mười"

"Hả? Ưm..."

Tiêu Chiến còn chưa nói ra nghi vấn của mình, môi lại bị chặn lại bởi một bờ môi mềm mại khác. Vương Nhất Bác hiện đang hôn anh, ôm lấy eo kéo anh gần thêm chút, dường như muốn đem anh hòa tan vào cơ thể, quấn quýt lấy nhau không rời.

Kĩ thuật hôn còn chưa tốt, thậm chí có chút không được thuần thục mà run lên, so với kí ức những nụ hôn mà Tiêu Chiến cảm nhận được trong quá khứ có phần khác biệt. Bởi trong 7 năm tới, kĩ thuật hôn của Vương Nhất Bác đã vô cùng thuần thục, chỉ cần một cái lướt môi nhẹ liền khiến Tiêu Chiến nhũn người mà ngả vào lòng cậu.

Nhưng kiểu hôn ngây ngô như thế này đã rất lâu rồi không có nếm trải qua, trong trí nhớ Tiêu Chiến dường như loại tư vị bối rối ấy cũng bị lu mờ dần. Môi lưỡi rất dịu dàng luồn vào trong miệng anh, sau đó có chút bối rối mà liếm láp một dọc, nghiêng qua đảo lại đem nụ hôn này càng thêm sâu.

Là một nụ hôn vô cùng ngây ngô nhưng lại khiến lòng người dao động, Tiêu Chiến kì thật không có cách nào cự tuyệt đi được.

Cuối cùng anh cũng nhắm mắt và bắt đầu đáp lại một cách chậm rãi, để bản thân chìm vào trong vòng tay của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng liếm môi và lưỡi của cậu, trong vô thức nâng cánh tay lên choàng vào cổ chạm đến lớp tóc bồng bềnh của người kia.

Ở tương lai, đây là tư thế hôn của cả hai mà anh thích nhất.

"Nếu như đánh quái cấp hai là đang nói đến chuyện quay phim, vậy em cùng anh hiện tại bắt đầu từ cấp mười làm tình nhân hôn nhau trước vậy"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me