Trans Kanghyuk X Jaewon Thoi Han Sua Diem
Author: https://www.postype.com/profile/@9de8faSource: https://www.postype.com/@d25d25/post/18772937Relationship: Baek Kanghyuk x Kang Jaewon | The Trauma Code: Heroes on CallStatus: CompletedSummery: Giáo sư Baek Kanghyuk x Sinh viên Yang Jaewon (chú ý truyện có chứa tình tiết thao túng tâm lý, chiếm hữu)Words: 1836Permission:
Cái ngữ này thì chẳng phải là đào mỏ à? Giáo sư thì có tội tình gì chứ?"Những lời xì xào bàn tán từ người quen lẫn người lạ văng vẳng trong đầu như một tiếng vọng chói tai, khiến Jaewon cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình.Liệu tất cả những gì cậu đạt được có thực sự là nhờ vào nỗ lực của bản thân? Liệu cậu có thật sự không nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ Kanghyuk? Cậu có chắc chắn rằng mình chưa từng mong đợi gì từ hắn không?Nhận ra sự rối loạn trong ánh mắt Jaewon, Kanghyuk đứng dậy rồi tiến gần lại cậu. Jaewon liền lùi lại theo phản xạ, ánh mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn hắn. Nhưng Kanghyuk khẽ cười đầy cay đắng, rồi đưa tay giữ chặt lấy đôi vai cậu.Cậu có thể hất ra. Cậu hoàn toàn có thể gạt phăng tay hắn ra khỏi người mình. Nhưng cơ thể cậu lại như đông cứng lại."Tôi biết vì sao em lại muốn rời xa tôi mà. Tôi hiểu chứ."Không. Dù có chết đi sống lại, Kanghyuk cũng sẽ không bao giờ hiểu được.Bàn tay hắn dần siết chặt hơn khiến Jaewon run rẩy, yếu ớt đẩy hắn ra rồi lùi lại một bước. Nhưng Kanghyuk chẳng mảy may bận tâm, hắn vẫn tiếp tục áp sát người Jaewon và nhìn thẳng vào mắt cậu. Ngược lại, Jaewon giờ đây hoàn toàn bị mắc kẹt giữa bức tường và Kanghyuk, nhưng cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm nhìn hắn."Hãy cho nhau một cơ hội nữa. Được không em?"Ngay từ đầu, lời đề nghị của Kanghyuk vốn không hề công bằng.Nhưng dù vậy, Jaewon vẫn không thể dứt khoát từ chối Kanghyuk, người đang đứng trước mặt cậu với gương mặt hiền lành đến đáng thương, đưa ra một mệnh lệnh chẳng khác nào một lời cầu xin.Jaewon hối hận về tất cả. Hối hận vì đã từng ngưỡng mộ hắn, hối hận vì đã để hắn biết được sự ngưỡng mộ ấy, hối hận vì đã từng yêu hắn đến mức không thể làm chủ bản thân mình. Giờ đây, không còn gì nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa."Tôi sẽ thay đổi mà. Em muốn gì cũng được hết."Jaewon, người vẫn nhìn chằm chằm vào Kanghyuk mà không một lần chớp mắt, cuối cùng cũng để mặc cho giọt nước mắt rơi xuống.Không phải vì đau lòng.Mà là vì bất lực.Thấy cậu lặng lẽ rơi nước mắt, Kanghyuk chẳng chút do dự mà vươn tay ôm lấy đầu cậu vỗ về. Như thể hắn chẳng thèm bận tâm giọt nước mắt ấy rơi là vì điều gì."Tôi cần em, Jaewon à."Vòng tay của Kanghyuk chỉ khiến Jaewon cảm thấy lạnh lẽo đến mức người cậu khẽ run rẩy. Có lẽ vòng tay này sẽ không bao giờ còn ấm áp nữa, mà ngược lại, nó sẽ dần dần siết chặt, bóp nghẹt hơi thở của Jaewon từng chút, từng chút một.Nhưng—Cậu cũng cần Kanghyuk.Ít nhất, là cho đến khi thời hạn sửa điểm kết thúc.
_____________
"Cậu đã gửi mail cho giáo sư chưa?"Nghe câu hỏi của bạn cùng lớp, Jaewon không trả lời mà chỉ khẽ lắc đầu."Giáo sư Baek vốn nổi tiếng là chấm gắt, nhưng mà cho cậu điểm D thì đúng là hơi kỳ đấy."Với người ngoài thì đây đúng là chuyện bất thường. Nhưng chỉ có mình Jaewon mới biết rõ lý do đằng sau tại sao Kanghyuk lại đối xử với cậu tệ như vậy.Dù có ghét bỏ cậu đến mức nào đi chăng nữa, Jaewon cũng chưa từng nghĩ rằng Kanghyuk lại ấu trĩ đến mức lấy điểm số ra để gây khó dễ cho mình. Nếu điểm số này được chốt thì học bổng kỳ tới của cậu chắc chắn sẽ tan thành mây khói.Chưa từng để vụt mất suất học bổng một lần nào, Jaewon giờ đây cảm thấy rối bời đến mức lời nói của các bạn học xung quanh chỉ như gió thoảng bên tai. Không chỉ đơn thuần là vấn đề không nhận được học bổng thôi đâu. Từ nhỏ đến lớn, Jaewon luôn nằm trong top đầu và luôn duy trì điểm số gần như tuyệt đối ngay cả khi vào đại học. Vậy nên cậu không thể nào chấp nhận được việc nhận điểm số như thế này được.Cậu có thể nhẫn nhịn sự phân biệt đối xử trắng trợn và những hành động đầy bất công của Kanghyuk sau khi chia tay. Bởi chính cậu là người đã nói lời chia tay trước, nên cậu tự nhủ rằng đây là điều mình phải gánh chịu.Khi còn là tân sinh viên, Jaewon đã coi Kanghyuk – vị giáo sư xuất sắc đứng đầu trong ngành của cậu – như một đức tin tuyệt đối. Nhưng sau ba năm ở bên nhau, cậu nhận ra Kanghyuk thực chất là một kẻ mắc chứng ái kỷ nghiêm trọng.Càng ở bên hắn, Jaewon càng cảm thấy mình không còn đủ sức chịu đựng nữa. Và cái giá phải trả cho việc dám nói lời chia tay với Kanghyuk còn đắt hơn cậu tưởng.Toàn bộ điểm số mà cậu dày công vun đắp, giờ đây đã sụp đổ chỉ vì một môn học duy nhất của Kanghyuk. Tệ hơn nữa là học kỳ tới cậu vẫn phải tiếp tục đăng ký học lớp của hắn.Lần đầu tiên trong đời, Jaewon cảm thấy phẫn nộ. Lần đầu tiên, cậu nghĩ rằng mình có thể thực sự nổi giận với Kanghyuk.***
"Em đến đây là có chuyện muốn nói mà, phải không?"
Cơn giận như động lực kéo Jaewon đi thẳng một mạch đến văn phòng của Kanghyuk, nhưng khi đối diện với hắn, cậu lại chẳng thể thốt nên lời nào. Đây hẳn là kết quả của nhiều năm bị áp chế mà thành.Kanghyuk vẫn nhìn cậu bằng vẻ mặt dửng dưng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, dù chính hắn là người đã làm ra mấy trò trẻ con này.Giờ đây, Jaewon cảm thấy có chút rùng mình. Cậu đứng chết lặng trước bàn làm việc của Kanghyuk, còn hắn thì nhếch mép cười, thong thả tháo kính ra."Hay là nhớ tôi quá nên đến gặp? Đổi ý rồi à?"Hắn vẫn không tin rằng Jaewon có thể rời xa mình. Ánh mắt Kanghyuk vẫn tràn đầy sự tự tin, rằng cậu vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn, dù có thế nào thì hắn vẫn có thể thao túng được cậu như trước.Jaewon cố gắng kiềm chế cơn run nơi đầu lưỡi, trầm giọng cất lời."Tôi đã gửi email cho giáo sư về việc phúc khảo điểm nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi nào.""Không có gì để chỉnh sửa cả.""Vậy thì ít nhất giáo sư cũng nên đưa ra phản hồi chứ ạ?"Lần đầu tiên, Jaewon gần như thẳng thừng bật lại hắn. Điểm số mà Kanghyuk cho cậu không công bằng chút nào và cậu có đủ khả năng để chứng minh điều đó một cách khách quan.
Cái ngữ này thì chẳng phải là đào mỏ à? Giáo sư thì có tội tình gì chứ?"Những lời xì xào bàn tán từ người quen lẫn người lạ văng vẳng trong đầu như một tiếng vọng chói tai, khiến Jaewon cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình.Liệu tất cả những gì cậu đạt được có thực sự là nhờ vào nỗ lực của bản thân? Liệu cậu có thật sự không nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ Kanghyuk? Cậu có chắc chắn rằng mình chưa từng mong đợi gì từ hắn không?Nhận ra sự rối loạn trong ánh mắt Jaewon, Kanghyuk đứng dậy rồi tiến gần lại cậu. Jaewon liền lùi lại theo phản xạ, ánh mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn hắn. Nhưng Kanghyuk khẽ cười đầy cay đắng, rồi đưa tay giữ chặt lấy đôi vai cậu.Cậu có thể hất ra. Cậu hoàn toàn có thể gạt phăng tay hắn ra khỏi người mình. Nhưng cơ thể cậu lại như đông cứng lại."Tôi biết vì sao em lại muốn rời xa tôi mà. Tôi hiểu chứ."Không. Dù có chết đi sống lại, Kanghyuk cũng sẽ không bao giờ hiểu được.Bàn tay hắn dần siết chặt hơn khiến Jaewon run rẩy, yếu ớt đẩy hắn ra rồi lùi lại một bước. Nhưng Kanghyuk chẳng mảy may bận tâm, hắn vẫn tiếp tục áp sát người Jaewon và nhìn thẳng vào mắt cậu. Ngược lại, Jaewon giờ đây hoàn toàn bị mắc kẹt giữa bức tường và Kanghyuk, nhưng cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm nhìn hắn."Hãy cho nhau một cơ hội nữa. Được không em?"Ngay từ đầu, lời đề nghị của Kanghyuk vốn không hề công bằng.Nhưng dù vậy, Jaewon vẫn không thể dứt khoát từ chối Kanghyuk, người đang đứng trước mặt cậu với gương mặt hiền lành đến đáng thương, đưa ra một mệnh lệnh chẳng khác nào một lời cầu xin.Jaewon hối hận về tất cả. Hối hận vì đã từng ngưỡng mộ hắn, hối hận vì đã để hắn biết được sự ngưỡng mộ ấy, hối hận vì đã từng yêu hắn đến mức không thể làm chủ bản thân mình. Giờ đây, không còn gì nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa."Tôi sẽ thay đổi mà. Em muốn gì cũng được hết."Jaewon, người vẫn nhìn chằm chằm vào Kanghyuk mà không một lần chớp mắt, cuối cùng cũng để mặc cho giọt nước mắt rơi xuống.Không phải vì đau lòng.Mà là vì bất lực.Thấy cậu lặng lẽ rơi nước mắt, Kanghyuk chẳng chút do dự mà vươn tay ôm lấy đầu cậu vỗ về. Như thể hắn chẳng thèm bận tâm giọt nước mắt ấy rơi là vì điều gì."Tôi cần em, Jaewon à."Vòng tay của Kanghyuk chỉ khiến Jaewon cảm thấy lạnh lẽo đến mức người cậu khẽ run rẩy. Có lẽ vòng tay này sẽ không bao giờ còn ấm áp nữa, mà ngược lại, nó sẽ dần dần siết chặt, bóp nghẹt hơi thở của Jaewon từng chút, từng chút một.Nhưng—Cậu cũng cần Kanghyuk.Ít nhất, là cho đến khi thời hạn sửa điểm kết thúc.
______ End ______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me