Trans Nomin In The Heat Of The Moment
❗BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG RA KHỎI WATTPAD ❗
Author: sprinklednanaLink: https://archiveofourown.org/works/33764197
"Tất cả là lỗi của con đấy," Jaemin nghiêm nghị nói, cúi xuống trước mặt Nini, trông hơi buồn cười trong chiếc áo sơ mi trắng to quá cỡ, quần jogger xám bạc màu, và một chiếc tạp dề màu hồng mà Chenle tặng cậu chỉ vì những trò đùa nghịch của ẻm nhưng cậu lại quá đỗi yêu thích nó.Nini là một bé samoyed cái với bộ lông trắng muốt trông như một thiên thần - kẻ đang nhìn chằm chằm vào Jaemin với đôi mắt mở to ngây thơ, hơi nghiêng đầu - trông giống như nó thật sự vâng lời.Jaemin lẽ ra cũng sẽ tin nếu không phải sự thật là cả hai vừa về nhà từ hôm qua - Jaemin đã đưa Nini đi kiểm tra sức khỏe vì bé đã hành động kỳ lạ trong suốt một tuần qua và cậu vô cùng lo lắng - hóa ra cô nhóc này đã mang thai , và sẽ sinh con sớm thôi.Nó khá là đặc biệt, chuyện Nini mang thai ấy. Nini luôn là một cún con lười biếng (không ai được phép gọi Nini như vậy ngoài Jaemin), luôn hiền lành, luôn làm tổ một chỗ trong nhà. Jaemin không thấy có bất cứ sự thay đổi nào cho đến khi Nini mang thai, ban đầu nhóc có dấu hiệu khó chịu - và sau đó là đau.Thật may Jaemin là một người bố luôn quan tâm, tuy thỉnh thoảng hay quên nhưng lại vô cùng chu đáo.Nhưng dù vậy, làm sao Jaemin có thể không chấn động khi nghe tin con gái mình mang thai cơ chứ, thậm chí Nini còn chưa có bạn trai nữa đó!Dù biết chính xác thủ phạm là ai, Jaemin vẫn cau mày."Cái gì bố cũng mua cho con hết," Jaemin bĩu môi, "Bố thậm chí còn không tiếc đặt cho con những món ăn vặt đắt tiền chỉ vì con thích chúng, vậy mà con lại đối xử với bố như thế này. Con có em bé với cún nhà Lee Jeno"Jaemin thở dài nhìn Nini liếm bàn tay mình lấy lòng mà không bận tâm đến vẻ mặt đau khổ của chủ nhân, "Ai cũng được, nhưng tại sao lại là Lee Jeno."Nếu được hỏi làm sao cậu biết thủ phạm là cún của Lee Jeno (và cả tại sao cậu không hài lòng về điều đó), thì có 3 lý do sau:MộtJaemin đã chuyển đến căn hộ Greenheights hơn một năm trước, kể từ khi ra trường — với đôi mắt to long lanh và tràn đầy hy vọng.Lee Jeno thì, mới chuyển đến căn 603, ngay đối diện căn hộ của Jaemin, vào khoảng hơn năm tháng trước.Nhưng Jaemin vốn đã biết anh ta từ trước - giống như hầu hết mọi người trong thành phố, đều biết đến Lee Jeno.Lee Jeno là một viên ngọc quý trên sân khúc côn cầu, chơi cho một trường đại học có tiếng và được mọi người biết đến vì được đội tuyển chuyên nghiệp của thành phố săn đón ngay sau khi tốt nghiệp - nghĩ lại thì, Jaemin đã biết tin anh ta chuyển đến đây ngay cả khi thậm chí còn chưa thấy bóng dáng anh ta trong chung cư này.Vận động viên này nổi tiếng ngay cả với những người không có hứng thú hay hiểu biết gì với môn khúc côn cầu, không chỉ vì kỹ năng đáng kinh ngạc được các chuyên gia đánh giá cao trong môn thể thao này, mà còn do khuôn mặt quá mức đẹp trai và nụ cười nhếch mép đã mang về cho anh ta một vài hợp đồng quảng cáo cho những nhãn hàng lớn.Jaemin nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài căn hộ của mình, biết rằng có người sẽ dọn nhà đến vào ngày hôm nay nên cậu quyết định đến hỏi xem mình có giúp được gì không. Dù sao sau này họ cũng sẽ trở thành hàng xóm, và Jaemin muốn để lại ấn tượng tốt một chút. Nhưng ngay sau đó, như thể cậu vừa trải qua một giấc mơ khiến cậu đổ mồ hôi và khát khô cổ họng sau khi thức dậy, Lee Jeno đứng ngay trước cửa căn hộ đối diện, tay cầm túi, chiếc quần jean xanh rách tôn lên đôi chân dài miên man, cơ bắp rõ ràng ẩn hiện dưới chiếc áo sơ mi trắng mỏng.Jaemin gần như đứng hình và nín thở trong một khoảng thời gian dài, và điều đó khiến Jeno mỉm cười thích thú, anh buông hành lý và dựa người vào khung cửa, khoanh tay trước ngực."Thì ra, đây là nơi của tất cả các chàng trai xinh đẹp, huh?" Nụ cười của Jeno trở nên trêu chọc hơn, vui tươi hơn, "Đáng lẽ tôi nên chuyển đến đây sớm hơn."Jaemin không biết mình phải nói gì, thầm hy vọng với Chúa rằng khuôn mặt của mình không mang màu sắc giống với mái tóc hồng cậu mới nhuộm.Lẽ ra cậu sẽ không thế này. Na Jaemin đâu phải là người sẽ bối rối hay nói lắp đâu, chết tiệt.Nhưng, thành thật thì, hình ảnh Lee Jeno sống động ngay trước mắt thật không công bằng với cậu (mọi thứ thật sự rất tuyệt ngay từ cái nhìn đầu tiên).Vận động viên cười khúc khích sau sự im lặng kéo dài quá lâu, "Lee Jeno," anh nói, nở một nụ cười đẹp nhất từ trước tới giờ."Jaemin," Người kia cố gắng ho ra, "Na Jaemin. Tôi nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Tôi chỉ tự hỏi liệu tôi có thể giúp được gì không."Người đối diện nhìn cậu từ trên xuống dưới, quan sát thật kĩ càng. Cách anh ta nhìn mình khiến Jaemin cảm thấy có chút phẫn nộ.Jaemin không thích chơi thể thao cho lắm, phải thừa nhận rằng, không phải là cậu không giỏi một môn thể thao nào đó – mà chỉ bởi vì, cậu không đủ thích một môn thể thao nào đó – hơn nữa niềm đam mê của cậu là một thứ khác cơ.Như là chụp ảnh và ngồi hàng giờ chỉnh sửa, dù cậu thừa nhận rằng việc đó không hoạt động thể chất nhiều lắm.Nhưng cậu vẫn đủ khỏe mạnh, được chưa. Jaemin có thể gặp khó khăn một chút khi tập thể dục và sẽ từ chối đi cầu thang trong bất kỳ tình huống nào, nhưng nhấc mọi thứ lên và mang chúng vào trong phòng thì dễ dàng, cậu làm được.Đâu cần phải có cơ bụng đẹp và cánh tay cơ bắp mới làm được đâu, Jaemin thầm nghĩ.Cậu cũng khoanh tay lại, nheo mắt nhìn người kia.Jeno trông còn thích thú hơn, "Không, dù sao thì tôi cũng sắp xong rồi. Cảm ơn về lời đề nghị nhé!""Hm," là tất cả những gì Jaemin có thể nói. Cậu hy vọng nó mang lại thông điệp rằng cậu đang không hài lòng cho người kia.Jeno mở miệng định nói thêm gì đó, thì một loạt tiếng sủa bất chợt vang lên ngay phía sau cánh cửa phòng anh.Jeno quay đầu lại, hỏi, "JJ?"Khi tiếng sủa vẫn liên tục không ngừng, vận động viên quay về phía Jaemin và nhướng mày với cậu, "Có vẻ như cậu bé của tôi đang cần tôi. Rất vui được gặp em, cưng. Hẹn gặp lại em sau nhé!"Jaemin không thể nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm về phía trước với đôi má nóng bừng khi Jeno nháy mắt và đóng cửa lại.Khi tỉnh táo trở lại, Jaemin quay vào trong căn hộ của mình và dựa người vào cửa.Đúng là một tên khốn kiêu ngạo, Jaemin phẫn nộ.Và rồi cậu nhắm mắt lại và cuộn tay đấm nhẹ vào ngực mình – nơi nhịp tim đang không ngừng gào thét.HaiJJ là một bé cún samoyed rất dễ thương và đáng yêu.Jaemin gặp cậu nhóc vào một ngày cửa căn hộ của mình đang mở (cậu đôi khi thích để cửa mở trong lúc đang chỉnh sửa ảnh, không khí thoáng đãng giúp cậu suy nghĩ tốt hơn).Ngay khi cậu đang hoàn tất những khâu cuối cùng để hoàn thiện một bộ ảnh cưới, thì bỗng một bé cún đeo chiếc yếm màu xanh da trời ngay cổ chạy về phía cậu và nhảy chồm lên người cậu một cách điên cuồng.Jaemin rất lo lắng, có quá nhiều thứ dễ vỡ trên bàn làm việc, và mớ ảnh mà cậu mất công chỉnh sửa suốt ba mươi phút qua vẫn chưa được lưu lại, cậu không thể xử lý tình huống này được."Xin chào, bé cưng," Jaemin thủ thỉ, ngay lập tức bế cậu nhóc lên đặt vào lòng mình, "con làm gì ở đây vậy?"Con chó sủa lên một tiếng, bàn chân cựa quậy làm nhàu áo Jaemin, nhìn cậu với đôi mắt to tròn dễ thương.Jaemin không tin tưởng cậu nhóc này chút nào. (Bởi vì bạn không bao giờ nên tin tưởng bất kỳ chàng trai dễ thương nào có đôi mắt thuyết phục, Jaemin đã học được điều này từ anh trai Jaehyun của mình. "Kiểu gì hắn cũng lừa em cho mà xem," người lớn tuổi hơn đã nghiêm túc nói với cậu như vậy.)Tuy nhiên, Jaemin vẫn không thể không trò chuyện với cún con, và ôm nhóc vào lòng một cách âu yếm.Cún cưng của Jaemin hẳn đã nghe thấy cậu đang thủ thỉ với một bé cún khác, chạy ngay ra phòng khách - một cách nhẹ nhàng, bởi vì cô nhóc luôn là một bé cún ngoan (thật ra là hơi nhút nhát)."Nini," Jaemin ngay lập tức mỉm cười khi nhìn thấy cún cưng, "Nhìn này, chúng ta có một người bạn mới.""Bố nghĩ là nhóc ấy mới chuyển đến đây, vì vậy hãy thân thiện, được không?" Jaemin nói thêm, bởi vì Nini có hơi tự kiêu với người khác (với cả người và động vật khác). Cô nhóc chỉ phòng thủ một chút thôi, cô nhóc cần thời gian để làm quen.Ngay sau đó, trước sự ngạc nhiên của Jaemin, cún con trên đùi vùng vẫy thoát khỏi lòng cậu để nhảy xuống.Nó nhanh chóng chạy về phía cún con của cậu. Ngay khi Jaemin chuẩn bị tóm lấy cậu nhóc (cậu không muốn hai con cún đánh nhau trong căn hộ của mình), bé cún samoyed đực dễ thương đã chạm nhẹ mũi của nó vào Nini.Jaemin nín thở.Sau vài nhịp khi hai đứa nhìn nhau chằm chằm, Nini tiến về phía trước cọ vào người cún kia để chào hỏi.Và Jaemin lập tức tan chảy vì cảnh tượng quá đỗi đáng yêu trước mặt, cả hai tay áp vào ngực, nở nụ cười ngốc nghếch mê muội."Dễ thương," một giọng nói trầm ấm vang lên từ ngưỡng cửa.Jaemin quay đầu lại, chỉ thấy Lee Jeno đang nhìn thẳng vào mình.Anh chàng vận động viên đứng đó với chiếc áo khoác jean khoác hờ trên vai, để lộ áo sơ mi trắng bên trong và chiếc vòng cổ bằng bạc.Jaemin cảm thấy tim mình đập thình thịch."Chưa bao giờ thấy nhóc ấy hào hứng gặp ai đó trước đây", Jeno nói, "nhưng dù sao thì cậu nhóc cũng luôn thích những thứ xinh xắn, nên tôi cũng không ngạc nhiên lắm."Jaemin thậm chí không thể chớp mắt, tình cảm của một người bố với những con cún vẫn đang lấn át, để mặc cho sự trêu chọc của Lee Jeno tiếp cận với mình. Jaemin vẫn giữ nụ cười mê muội trên khuôn mặt, "Tên nhóc này là gì?"Lee Jeno nhìn về phía thú cưng của họ, cả hai đều đang chơi với chú thỏ đồ chơi của Nini. Lần này Jeno cũng cười nhạt, nhưng Jaemin nghĩ rằng đó là nụ cười chân thành nhất mà cậu từng thấy ở người này từ khi gặp mặt.Jaemin cố gắng phớt lờ cách trái tim mình đập mạnh vào lồng ngực."JJ," Jeno nhăn mũi, nở một nụ cười tươi hơn một chút, giống như anh đang nhớ lại một trò đùa đặc biệt vui nhộn, "một trong những đồng đội thời đại học của tôi đã đặt tên cho nhóc. Nó không thường cư xử thế này đâu. Xin lỗi nếu nhóc vừa tự tiện xông vào, chắc nó đã ngửi thấy mùi của một cún khác. Có vẻ rất phấn khích. Dù sao thì cũng không có nhiều cơ hội để gặp một người bạn mới ở đây.""Thật dễ thương," Jaemin thành thật. "Còn nhóc này là Nini," cậu hất đầu về phía cô nhóc của mình, "Nó thường nhút nhát, nhưng có vẻ dễ chịu hơn khi đối diện với các chàng trai đẹp."Jeno cúi người xuống trước hai con vật cưng của họ, dụi vào tai và thủ thỉ với chúng trước khi anh nhìn lên Jaemin và hỏi, "Còn chủ nhân của nó thì sao?" khiến Jaemin phải ngoái nhìn anh.Một bên lông mày của vận động viên hơi nhướng lên một cách trêu chọc."Hm?" Jaemin hỏi, lông mày hơi nhăn lại."Chủ nhân của cô nhóc này?" Jeno lặp lại, "có dễ tính với những chàng trai đẹp trai không?"Lần này, Jaemin chỉ đảo mắt.BaVà cứ như vậy, suốt ba tháng sau đó, Lee Jeno đã liên tục xuất hiện trong cuộc sống của Jaemin với một tần suất dày đặc và khó chịu.Các cuộc gặp ngẫu nhiên ở hành lang hoặc sảnh chung cư, các cuộc họp ba tuần một lần của JJ và Nini (hai đứa trở nên kích động nếu không gặp bạn của mình quá lâu), và cả việc Jaemin phải gõ cửa phòng Lee Jeno vì người kia quá ồn ào trong khi mở tiệc gì đó mà các cầu thủ khúc côn cầu nóng bỏng làm hàng tháng.Và đó là những gì anh ta đang làm ngay bây giờ trong căn hộ - mặc dù đó không hẳn là lý do Jaemin hiện đang gõ cửa nhà Jeno.Thành thật thì, lý do Jaemin không ngừng gõ cửa phòng Lee Jeno, bất chấp tiếng nhạc ầm ĩ bên trong, là vì loạt tin nhắn của cậu với Jisung trước đó.Jisungie <3 [5:32 PM]TẠI SAO ANH KHÔNG NÓI VỚI EM JENO MẸ NÓ LEE LÀ HÀNG XÓM CỦA ANHNana hyung [5:37 PM] chú ý từ ngữ!và em đã gặp anh ta à???? đừng nghe bất cứ điều gì anh ta nóiJisungie <3 [5:42 PM]Yeah, anh ấy thấy em đi vào căn hộ của anhLúc đầu anh ấy thực sự đáng sợ :<<< Em nghĩ anh ấy hiểu lầm em là "bạn trai nhỏ" của anh > _ <TRONG KHI EM CAO HƠN ANH ẤY :<<< VÀ TO CON HƠN NỮA :<<<Với lại em là bạn trai nhỏ của Injun hyung cơNana hyung [5:53 PM] to con hơn saovà Injunie nhỏ hơn TẤT CẢ chúng tanhưng mà tại sao anh ta lại quan tâm đến điều đó nhỉ > <Jisungie <3 [6:01 PM]em không biết tại sao anh ấy lại quan tâmnhưng có vẻ anh biết đấy nhỉ :oAnh ấy khá tuyệt.Thật sự rất tuyệt khi em nói với anh ấy rằng em là bạn trai của bạn thân nhất của anh và về thật ra thì như con trai của anh vậy, và em chỉ ở đó để chăm sóc Nini thôiNana hyung [6:12 PM] ý em là gì cơ???không, anh KHÔNG biết tại saođừng tin vào khuôn mặt ấy, anh ta là quỷJisung không trả lời cậu trong mười lăm phút tiếp theo, Jaemin chỉ thở dài và bỏ vấn đề qua một bên, cậu sẽ nói với Jisung vào lần khác. Cậu đặt điện thoại trên bàn làm việc, úp màn hình xuống để nó không làm cậu mất tập trung vào công việc nữa thêm lần nào nữa.Khi Jaemin kiểm tra điện thoại sau vài giờ, Jisung đã gửi đến một tin nhắn trả lời.Jisungie <3 [11:06 PM]Hyung :((( Em nghĩ Nini đang bắt đầu nóng nảy :((( Nhóc cứ gầm gừ khi em đến gần :((( Em không biết phải làm gì :((( Em đã để thức ăn và nước uống trong bát gần nó rồi :(((Anh Injun đã gọi cho em vì anh ấy cần giúp đỡ trong studio nghệ thuật nên em phải về sớm một chút, em hy vọng điều đó không sao :(((Cảm ơn đồ ăn của anh nhéChắc là ổn thôi nhỉ, vì Jaemin đã trả lời Jisung ngay sau khi cậu đọc nó vào lúc (Jaemin kiểm tra thời gian) 12:14 sáng. Jaemin nhăn mặt.Jaemin gửi cho cậu bé một loạt lời cảm ơn và trái tim.Không sao hết, Nini luôn là một bé cún độc lập, và thích yên tĩnh trong thời gian nóng nực vào mùa hè. Jisung luôn rất đáng yêu, trông cún giúp khi Jaemin không thể đưa cún đi làm. Và cậu nhóc làm điều đó chẳng vì gì ngoài bữa ăn do chính tay Jaemin nấu.Không sao hết, ngoại trừ việc Jaemin trở về nhà nhưng chỉ thấy một bát thức ăn trống và Nini đã biến mất.Cậu đã tìm từng ngóc ngách trong căn hộ của mình, nhưng vô ích.Jaemin ngày càng lo lắng, điều an ủi duy nhất với cậu bây giờ là không đời nào Nini có thể đi qua tầng khác được — và tất cả những người thuê nhà ở tầng sáu đều yêu thích cô nhóc ấy.Và đó là lý do vì sao hiện tại Na Jaemin đang ở đây, đập cửa căn hộ của Lee Jeno.Bài hát Why'd You Only Call Me When You're High? của Arctic Monkeys đang chơi bên trong với âm lượng lớn và ồn ào, Jaemin cảm nhận được càng rõ hơn khi đứng trước cửa nhà Jeno.Sau khoảng năm lần gọi, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một Lee Haechan đầy mồ hôi xuất hiện ngay sau cánh cửa.Và thực sự, liệu có sức hút có phải một yêu cầu bắt buộc để được tham gia đội khúc côn cầu không?Bởi vì Lee Haechan đang đứng trước mặt cậu, trông hoàn hảo với mái tóc hơi dài màu nâu và làn da ngăm đen, áo khoác da đen hờ hững trên vai và tay cầm một chiếc cốc màu đỏ.Hay yêu cầu bắt buộc để tham gia vào đội là phải trở thành một tên khốn thích tán tỉnh, bởi vì ngay sau đó Lee Haechan nhếch mép với Jaemin, công khai kiểm tra cậu, "Để tôi đoán, cậu hẳn là người hàng xóm xinh đẹp mà cậu bé mắt cười của chúng tôi không thể ngừng nhắc đến."Jaemin đấu tranh, nhưng cố gắng phớt lờ câu nói của cậu ta. "Xin chào. Tôi cần nói chuyện với Jeno, anh ấy có ở đây không?""Đi thẳng vào vấn đề luôn. Tôi thích điều đó. Vào ngay đi, người hàng xóm xinh đẹp," Haechan mở rộng cửa cho cậu.Jaemin bước vào và thấy nhiều cầu thủ khúc côn cầu (chủ yếu là từ đội của Jeno) tập trung khắp căn hộ của anh ấy, uống rượu, nói chuyện và chơi trò chơi.Lee Haechan chỉ về phía một cánh cửa, "Cậu ấy ở trong đó, cứ xông vào đi." "Cậu có chắc là tôi có thể không..." Jaemin mới bắt đầu hỏi, nhưng Haechan đã lùi lại, nụ cười tự mãn xuất hiện trên khuôn mặt.Jaemin không tin vào mắt mình.Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, Haechan đã quay lưng lại đi về phía chiếc ghế dài nơi Liu Yangyang và Mark Lee đang ngồi.Jaemin thấy cách Haechan chỉ vào mình, thậm chí không cố tỏ ra kín đáo.Hai người kia cũng nhìn cậu. Liu Yangyang cười và nhướng mày nhìn cậu, vẻ mặt gần như giống hệt với biểu cảm của Haechan. Mark Lee thì chỉ mỉm cười với một chút ngại ngùng và vẫy tay với cậu, nhưng lại cảm giác như anh nhìn thấu mọi thứ từ cậu.Jaemin lúng túng vẫy tay đáp lại. Cậu không biết tại sao, nhưng chính cái nhìn của Mark khiến cậu đỏ mặt.Jaemin thở dài, tiến về phía cửa và từ từ xoay tay nắm cửa.Căn phòng tối mờ, nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn ở góc phòng.Một cánh cửa tủ quần áo đang mở. Jaemin có thể cảm nhận được có ai đó phía sau nó, nhưng không thể thấy điều gì đang xảy ra.Khi cánh cửa phòng đóng lại, một giọng nói bực tức ngay lập tức vang lên, "-bảo mày đợi một chút mà, Hyuck! Tao đang thay— "Nhưng những lời tiếp theo tắt ngấm khi anh ném một chiếc áo sơ mi về phía giường, đóng sầm cửa tủ lại, và cuối cùng nhìn thấy phía cửa chính là người hàng xóm xinh đẹp của mình.Đôi mắt anh lập tức mở to.Jaemin không thể không đảo mắt, não cậu ngưng trệ, chẳng còn gì ngoài hình ảnh chiếc quần jean xanh rách vừa vặn ôm lấy đùi cầu thủ khúc côn cầu. Một chiếc vòng cổ bằng bạc ngay trên cổ, xương quai xanh phía dưới tinh xảo và rõ nét. Đồ lót sẫm màu lấp ló phía cạp quần jean. Balenciaga. Jaemin nuốt nước bọt."Này," Jaemin cố gắng vượt qua cú sốc, lên tiếng. Giọng cậu nghe bình tĩnh hơn nhiều so với cậu nghĩ."Chào, cưng," Jeno nói một cách tự nhiên, dường như không cần suy nghĩ, "có chuyện gì vậy?"Jaemin ho lên vài tiếng.Cậu lắc đầu và tập trung nhìn vào nốt ruồi ngay dưới mắt Lee Jeno để không chú ý tới bất cứ chỗ nào khác. "Anh có thấy Nini không? Cô nhóc đã lẻn ra khỏi căn hộ".Jaemin bĩu môi, "Đôi khi nó cũng làm vậy, nhưng tôi hơi lo lắng vì dạo gần đây nó đang trở nên nóng nảy."Jeno nghiêng đầu, "Tôi có thể giúp em tìm," anh cau mày, "nghĩ lại thì, tôi cũng không thấy JJ. Tôi cũng nên đi kiểm tra nhóc ấy thôi."Jaemin càng bĩu môi hơn."Này," Jeno nói, nhẹ nhàng, đi ngang qua phòng và dừng lại ngay trước mặt Jaemin, vươn tay xoa xoa cánh tay cậu, "Sẽ ổn thôi, tôi chắc hai nhóc đang ở đâu đó gần đây tìm người để chơi cùng thôi."Và Jaemin thực sự là một kẻ yếu đuối nhu nhược.Cậu không biết liệu có phải vì sự tiếp xúc không thể tránh khỏi giữa họ (trong vòng ba tháng, Jaemin phải miễn cưỡng thừa nhận rằng hai người đã phát triển một tình bạn kỳ lạ chứa đầy căng thẳng và lãng mạn chưa được giải quyết) hay là vì Lee-mẹ-kiếp-Jeno đang đứng trước mặt cậu, cởi trần, và trong phòng chỉ có hai người với ánh đèn mờ ảo.Cậu thực sự không biết điều gì đã khiến mình nói, "Làm ơn đừng làm vậy.""Xin lỗi," Jeno ngay lập tức thu tay lại. Anh đặt cả hai tay vào túi sau của quần jean, làm cho các cơ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.Sau một giây, Jeno nghiêng đầu, ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc hồng trước mặt, "Nhưng mà, chính xác thì tôi đã làm gì cơ?"Jaemin cắn khóe môi và thấy rõ cách Jeno theo dõi chuyển động của mình với ánh mắt rực lửa."Làm cho tôi cảm thấy kỳ lạ," Jaemin lườm anh.Jeno cười khi nghe thấy điều đó, "vậy là em không thích khi tôi làm điều đó?""Nó không tốt lắm cho trái tim của tôi," Jaemin thừa nhận, cậu thực sự lo lắng cho sức khỏe của mình, mỗi lần ở gần Lee Jeno, tim cậu đập rất nhanh.Tiếng cười của Jeno to hơn – lại có chút gì đó chân thành hơn.Ngay sau đó anh im lặng, kéo Jaemin lại gần mình một cách từ từ để người kia có thể lùi ra nếu cậu muốn.Nhưng Jaemin không muốn. "Tôi không nghĩ điều đó là công bằng," Jeno nói, "vì em cũng luôn khiến tôi luôn cảm thấy bối rối nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều đó cả".Jaemin nhắm mắt lại trong vài giây."Jeno," cậu thì thầm, "mọi người đang ở bên ngoài," bởi vì cậu biết chính xác điều gì sẽ xảy ra."Nhạc rất lớn," Jeno trả lời ngay lập tức, tay vòng qua eo Jaemin, đặt lên lưng cậu, "và em đã không trả lời câu hỏi của tôi. Em không thích cảm giác bối rối khi ở gần tôi sao?"Jaemin nhìn anh, mí mắt nặng trĩu, chân tay không còn chút sức lực dưới cái chạm của Jeno."Tôi thích..." Jaemin thừa nhận, "...rất thích."Và thực sự— đừng trách Jaemin, khi cậu vòng tay qua cổ Jeno và kéo anh vào một nụ hôn sâu, bầu không khí này quá sức mê hoặc người ta làm việc đó mà.Lee Jeno, tất nhiên, không bỏ lỡ bất cứ một nhịp nào - hôn lại Jaemin như thể anh vốn có ý định đó ngay từ đầu.Jaemin cảm thấy ngạc nhiên về đôi môi mềm mại của Jeno, môi anh có vị rất ngọt.Jaemin cắn nhẹ vào môi dưới của Jeno, khẽ rên rỉ khi Jeno vòng tay qua người mình, kéo cậu lại gần khiến cậu cảm nhận rõ bộ ngực trần của vận động viên kia hơn.Jeno siết chặt phần eo mềm mại của Jaemin, khiến chàng trai tóc hồng rên rỉ, và hơi hé miệng để lưỡi của Jeno đi vào.Chúa ơi, Jaemin nghĩ, kĩ năng hôn của Lee Jeno thực sự rất tuyệt."Chết tiệt, em thật xinh đẹp, anh không thể tin được là em đang ở đây với anh," Jeno thì thầm trước những tiếng rên rỉ nhỏ từ khuôn miệng của Jaemin.Jaemin đã không còn có thể suy nghĩ tỉnh táo nữa, chỉ hỏi, "giường?"Không cần suy nghĩ thêm, bài hát I Wanna Be Yours của Arctic Monkeys vẫn đang phát với âm lượng lớn, Jeno cúi xuống hôn Jaemin một lần nữa, nâng Jaemin lên để cậu có thể quấn chân quanh eo mình, "Em thực sự không biết em đã khiến anh phát điên thế nào đâu."Jaemin tiếp tục đáp trả nụ hôn của Jeno, một tay khẽ luồn vào xoa nhẹ tóc anh, tay còn lại bám chặt vào lưng anh.Anh cũng sẽ không biết, Jaemin nghĩ, anh đã khiến em phát điên suốt nhiều tháng qua.Jaemin dần cảm thấy không thể thở nổi nữa, chỉ có thể tách ra khỏi môi Jeno và cắn nhẹ vào cổ anh. Lee Jeno quỳ trên giường, tay vẫn vòng lấy ôm chặt Jaemin, nhẹ nhàng cúi người đặt cậu xuống. "Đẹp quá, em thật sự rất đẹp," Jeno lẩm bẩm một lần nữa, trước khi cúi đầu và bắt lấy môi Jaemin, kéo cậu vào một nụ hôn sâu và dài khác. Họ đã mất kiểm soát như thế, nhưng không tiến xa hơn nữa. (Điều mà Jaemin rất biết ơn. Cậu nhớ mình đã mất trí vì đắm chìm trong những nụ hôn với người kia và cậu không nghĩ rằng trái tim mình có thể chịu được nếu hai người làm bất cứ điều gì khác xa hơn nữa.) Jaemin nhận thức rõ mình đã mất kiểm soát thế nào vào tối hôm trước, vì vậy khi cậu thức dậy lúc 4 giờ sáng trong vòng tay của Lee Jeno đang ngủ say, cậu chỉ nhẹ nhàng lại gần hôn lên chóp mũi anh trước khi lặng lẽ lẻn ra ngoài để đi tìm Nini. Và cô nhóc đã trở lại căn hộ của cậu, đang bình thản ngồi trên đệm riêng với con thỏ đồ chơi trên miệng. Và lần tiếp theo khi Jaemin thấy mình lại đang ở trước cửa nhà Jeno, đã là là hai tháng sau sự việc mất kiểm soát kia. Cả hai đều giả vờ như nó chưa từng xảy ra. Đó chỉ là một sự cố thôi, Jaemin đã tự bảo vệ mình trước ánh mắt dò xét của Renjun như vậy. Cậu lại gõ cửa, cho đến khi Jeno trả lời. Lee Jeno trông có vẻ mới ngủ dậy, mềm mại và dễ thương đến mức làm trái tim cậu lại lỡ nhịp, anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình với quần đùi tối màu. Đó chỉ là một bộ trang phục hết sức bình thường mà mọi khi Jaemin cũng vẫn mặc, vậy mà không hiểu sao nó lại khiến trái tim cậu đập nhanh đến thế. Để trốn tránh những cảm xúc mềm yếu của mình, Jaemin thốt lên đầy phẫn nộ, "Giờ chúng ta có một đàn cún con!" Jeno chớp mắt một cái. Sau đó, lần thứ hai. Sau đó, thêm một lần thứ ba. "Xin lỗi, cái gì cơ? Em nói chúng ta có gì? " Jaemin bĩu môi, "Nini và JJ ấy! Em yêu cầu được hỗ trợ tài chính!" Có thể là do, Jaemin sau đó phát hiện ra, Jeno đã bị mất ngủ vì anh chơi (và thắng) một trận đấu quan trọng vào đêm qua và ăn mừng cho đến khoảng bốn giờ sáng với các đồng đội của mình. Hoặc có thể là do Jaemin đã quên cởi chiếc tạp dề màu hồng Chenle tặng và vẻ mặt thích thú của Jeno khi nhìn thấy gió khiến nó bay thẳng lên đầu cậu và làm rối tung tất cả. Dù là gì đi nữa thì nó cũng khiến Jeno cười thành tiếng, nụ cười rất tươi và rất chân thành, đến nỗi Jaemin cũng không thể nhịn được mà cười một chút. Khi cả hai đã ổn định lại, Jeno hắng giọng và dựa người vào khung cửa. "Vậy là, bây giờ chúng ta phải nuôi thêm đàn cún con nữa?" Anh nhướng mày. Jaemin gật đầu, cắn chặt môi để ngăn nụ cười ngốc nghếch xuất hiện trên khuôn mặt. "Vậy được rồi, chắc chắn anh sẽ là một người ông có trách nhiệm," Jeno nhăn mũi một cách dễ thương, tinh nghịch, "nhưng mà, với một điều kiện." Jaemin nhướng mày, "Ồ, điều kiện gì?" Jeno rướn người lại gần, thì thầm, như thể đang chia sẻ một bí mật, "ông ngoại của chúng phải hẹn hò với anh." Jaemin cười, trước khi ậm ừ, "Hmm... Vậy em sẽ phải hỏi ý ông ngoại của chúng trước xem thế nào đã." "Được rồi," Jeno cười lớn, đôi mắt cong cong như vầng trăng. "Em đoán kết quả sẽ thế nào?" Chàng trai tóc hồng nghiêng đầu một cách tinh nghịch, bất chợt thu hẹp khoảng cách giữa họ để rướn người lên hôn nhẹ vào má Jeno. "Đừng nói với anh ấy rằng em đã tiết lộ với anh nhé, nhưng em nghĩ cơ hội của anh rất lớn đấy."
Author: sprinklednanaLink: https://archiveofourown.org/works/33764197
"Tất cả là lỗi của con đấy," Jaemin nghiêm nghị nói, cúi xuống trước mặt Nini, trông hơi buồn cười trong chiếc áo sơ mi trắng to quá cỡ, quần jogger xám bạc màu, và một chiếc tạp dề màu hồng mà Chenle tặng cậu chỉ vì những trò đùa nghịch của ẻm nhưng cậu lại quá đỗi yêu thích nó.Nini là một bé samoyed cái với bộ lông trắng muốt trông như một thiên thần - kẻ đang nhìn chằm chằm vào Jaemin với đôi mắt mở to ngây thơ, hơi nghiêng đầu - trông giống như nó thật sự vâng lời.Jaemin lẽ ra cũng sẽ tin nếu không phải sự thật là cả hai vừa về nhà từ hôm qua - Jaemin đã đưa Nini đi kiểm tra sức khỏe vì bé đã hành động kỳ lạ trong suốt một tuần qua và cậu vô cùng lo lắng - hóa ra cô nhóc này đã mang thai , và sẽ sinh con sớm thôi.Nó khá là đặc biệt, chuyện Nini mang thai ấy. Nini luôn là một cún con lười biếng (không ai được phép gọi Nini như vậy ngoài Jaemin), luôn hiền lành, luôn làm tổ một chỗ trong nhà. Jaemin không thấy có bất cứ sự thay đổi nào cho đến khi Nini mang thai, ban đầu nhóc có dấu hiệu khó chịu - và sau đó là đau.Thật may Jaemin là một người bố luôn quan tâm, tuy thỉnh thoảng hay quên nhưng lại vô cùng chu đáo.Nhưng dù vậy, làm sao Jaemin có thể không chấn động khi nghe tin con gái mình mang thai cơ chứ, thậm chí Nini còn chưa có bạn trai nữa đó!Dù biết chính xác thủ phạm là ai, Jaemin vẫn cau mày."Cái gì bố cũng mua cho con hết," Jaemin bĩu môi, "Bố thậm chí còn không tiếc đặt cho con những món ăn vặt đắt tiền chỉ vì con thích chúng, vậy mà con lại đối xử với bố như thế này. Con có em bé với cún nhà Lee Jeno"Jaemin thở dài nhìn Nini liếm bàn tay mình lấy lòng mà không bận tâm đến vẻ mặt đau khổ của chủ nhân, "Ai cũng được, nhưng tại sao lại là Lee Jeno."Nếu được hỏi làm sao cậu biết thủ phạm là cún của Lee Jeno (và cả tại sao cậu không hài lòng về điều đó), thì có 3 lý do sau:MộtJaemin đã chuyển đến căn hộ Greenheights hơn một năm trước, kể từ khi ra trường — với đôi mắt to long lanh và tràn đầy hy vọng.Lee Jeno thì, mới chuyển đến căn 603, ngay đối diện căn hộ của Jaemin, vào khoảng hơn năm tháng trước.Nhưng Jaemin vốn đã biết anh ta từ trước - giống như hầu hết mọi người trong thành phố, đều biết đến Lee Jeno.Lee Jeno là một viên ngọc quý trên sân khúc côn cầu, chơi cho một trường đại học có tiếng và được mọi người biết đến vì được đội tuyển chuyên nghiệp của thành phố săn đón ngay sau khi tốt nghiệp - nghĩ lại thì, Jaemin đã biết tin anh ta chuyển đến đây ngay cả khi thậm chí còn chưa thấy bóng dáng anh ta trong chung cư này.Vận động viên này nổi tiếng ngay cả với những người không có hứng thú hay hiểu biết gì với môn khúc côn cầu, không chỉ vì kỹ năng đáng kinh ngạc được các chuyên gia đánh giá cao trong môn thể thao này, mà còn do khuôn mặt quá mức đẹp trai và nụ cười nhếch mép đã mang về cho anh ta một vài hợp đồng quảng cáo cho những nhãn hàng lớn.Jaemin nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài căn hộ của mình, biết rằng có người sẽ dọn nhà đến vào ngày hôm nay nên cậu quyết định đến hỏi xem mình có giúp được gì không. Dù sao sau này họ cũng sẽ trở thành hàng xóm, và Jaemin muốn để lại ấn tượng tốt một chút. Nhưng ngay sau đó, như thể cậu vừa trải qua một giấc mơ khiến cậu đổ mồ hôi và khát khô cổ họng sau khi thức dậy, Lee Jeno đứng ngay trước cửa căn hộ đối diện, tay cầm túi, chiếc quần jean xanh rách tôn lên đôi chân dài miên man, cơ bắp rõ ràng ẩn hiện dưới chiếc áo sơ mi trắng mỏng.Jaemin gần như đứng hình và nín thở trong một khoảng thời gian dài, và điều đó khiến Jeno mỉm cười thích thú, anh buông hành lý và dựa người vào khung cửa, khoanh tay trước ngực."Thì ra, đây là nơi của tất cả các chàng trai xinh đẹp, huh?" Nụ cười của Jeno trở nên trêu chọc hơn, vui tươi hơn, "Đáng lẽ tôi nên chuyển đến đây sớm hơn."Jaemin không biết mình phải nói gì, thầm hy vọng với Chúa rằng khuôn mặt của mình không mang màu sắc giống với mái tóc hồng cậu mới nhuộm.Lẽ ra cậu sẽ không thế này. Na Jaemin đâu phải là người sẽ bối rối hay nói lắp đâu, chết tiệt.Nhưng, thành thật thì, hình ảnh Lee Jeno sống động ngay trước mắt thật không công bằng với cậu (mọi thứ thật sự rất tuyệt ngay từ cái nhìn đầu tiên).Vận động viên cười khúc khích sau sự im lặng kéo dài quá lâu, "Lee Jeno," anh nói, nở một nụ cười đẹp nhất từ trước tới giờ."Jaemin," Người kia cố gắng ho ra, "Na Jaemin. Tôi nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Tôi chỉ tự hỏi liệu tôi có thể giúp được gì không."Người đối diện nhìn cậu từ trên xuống dưới, quan sát thật kĩ càng. Cách anh ta nhìn mình khiến Jaemin cảm thấy có chút phẫn nộ.Jaemin không thích chơi thể thao cho lắm, phải thừa nhận rằng, không phải là cậu không giỏi một môn thể thao nào đó – mà chỉ bởi vì, cậu không đủ thích một môn thể thao nào đó – hơn nữa niềm đam mê của cậu là một thứ khác cơ.Như là chụp ảnh và ngồi hàng giờ chỉnh sửa, dù cậu thừa nhận rằng việc đó không hoạt động thể chất nhiều lắm.Nhưng cậu vẫn đủ khỏe mạnh, được chưa. Jaemin có thể gặp khó khăn một chút khi tập thể dục và sẽ từ chối đi cầu thang trong bất kỳ tình huống nào, nhưng nhấc mọi thứ lên và mang chúng vào trong phòng thì dễ dàng, cậu làm được.Đâu cần phải có cơ bụng đẹp và cánh tay cơ bắp mới làm được đâu, Jaemin thầm nghĩ.Cậu cũng khoanh tay lại, nheo mắt nhìn người kia.Jeno trông còn thích thú hơn, "Không, dù sao thì tôi cũng sắp xong rồi. Cảm ơn về lời đề nghị nhé!""Hm," là tất cả những gì Jaemin có thể nói. Cậu hy vọng nó mang lại thông điệp rằng cậu đang không hài lòng cho người kia.Jeno mở miệng định nói thêm gì đó, thì một loạt tiếng sủa bất chợt vang lên ngay phía sau cánh cửa phòng anh.Jeno quay đầu lại, hỏi, "JJ?"Khi tiếng sủa vẫn liên tục không ngừng, vận động viên quay về phía Jaemin và nhướng mày với cậu, "Có vẻ như cậu bé của tôi đang cần tôi. Rất vui được gặp em, cưng. Hẹn gặp lại em sau nhé!"Jaemin không thể nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm về phía trước với đôi má nóng bừng khi Jeno nháy mắt và đóng cửa lại.Khi tỉnh táo trở lại, Jaemin quay vào trong căn hộ của mình và dựa người vào cửa.Đúng là một tên khốn kiêu ngạo, Jaemin phẫn nộ.Và rồi cậu nhắm mắt lại và cuộn tay đấm nhẹ vào ngực mình – nơi nhịp tim đang không ngừng gào thét.HaiJJ là một bé cún samoyed rất dễ thương và đáng yêu.Jaemin gặp cậu nhóc vào một ngày cửa căn hộ của mình đang mở (cậu đôi khi thích để cửa mở trong lúc đang chỉnh sửa ảnh, không khí thoáng đãng giúp cậu suy nghĩ tốt hơn).Ngay khi cậu đang hoàn tất những khâu cuối cùng để hoàn thiện một bộ ảnh cưới, thì bỗng một bé cún đeo chiếc yếm màu xanh da trời ngay cổ chạy về phía cậu và nhảy chồm lên người cậu một cách điên cuồng.Jaemin rất lo lắng, có quá nhiều thứ dễ vỡ trên bàn làm việc, và mớ ảnh mà cậu mất công chỉnh sửa suốt ba mươi phút qua vẫn chưa được lưu lại, cậu không thể xử lý tình huống này được."Xin chào, bé cưng," Jaemin thủ thỉ, ngay lập tức bế cậu nhóc lên đặt vào lòng mình, "con làm gì ở đây vậy?"Con chó sủa lên một tiếng, bàn chân cựa quậy làm nhàu áo Jaemin, nhìn cậu với đôi mắt to tròn dễ thương.Jaemin không tin tưởng cậu nhóc này chút nào. (Bởi vì bạn không bao giờ nên tin tưởng bất kỳ chàng trai dễ thương nào có đôi mắt thuyết phục, Jaemin đã học được điều này từ anh trai Jaehyun của mình. "Kiểu gì hắn cũng lừa em cho mà xem," người lớn tuổi hơn đã nghiêm túc nói với cậu như vậy.)Tuy nhiên, Jaemin vẫn không thể không trò chuyện với cún con, và ôm nhóc vào lòng một cách âu yếm.Cún cưng của Jaemin hẳn đã nghe thấy cậu đang thủ thỉ với một bé cún khác, chạy ngay ra phòng khách - một cách nhẹ nhàng, bởi vì cô nhóc luôn là một bé cún ngoan (thật ra là hơi nhút nhát)."Nini," Jaemin ngay lập tức mỉm cười khi nhìn thấy cún cưng, "Nhìn này, chúng ta có một người bạn mới.""Bố nghĩ là nhóc ấy mới chuyển đến đây, vì vậy hãy thân thiện, được không?" Jaemin nói thêm, bởi vì Nini có hơi tự kiêu với người khác (với cả người và động vật khác). Cô nhóc chỉ phòng thủ một chút thôi, cô nhóc cần thời gian để làm quen.Ngay sau đó, trước sự ngạc nhiên của Jaemin, cún con trên đùi vùng vẫy thoát khỏi lòng cậu để nhảy xuống.Nó nhanh chóng chạy về phía cún con của cậu. Ngay khi Jaemin chuẩn bị tóm lấy cậu nhóc (cậu không muốn hai con cún đánh nhau trong căn hộ của mình), bé cún samoyed đực dễ thương đã chạm nhẹ mũi của nó vào Nini.Jaemin nín thở.Sau vài nhịp khi hai đứa nhìn nhau chằm chằm, Nini tiến về phía trước cọ vào người cún kia để chào hỏi.Và Jaemin lập tức tan chảy vì cảnh tượng quá đỗi đáng yêu trước mặt, cả hai tay áp vào ngực, nở nụ cười ngốc nghếch mê muội."Dễ thương," một giọng nói trầm ấm vang lên từ ngưỡng cửa.Jaemin quay đầu lại, chỉ thấy Lee Jeno đang nhìn thẳng vào mình.Anh chàng vận động viên đứng đó với chiếc áo khoác jean khoác hờ trên vai, để lộ áo sơ mi trắng bên trong và chiếc vòng cổ bằng bạc.Jaemin cảm thấy tim mình đập thình thịch."Chưa bao giờ thấy nhóc ấy hào hứng gặp ai đó trước đây", Jeno nói, "nhưng dù sao thì cậu nhóc cũng luôn thích những thứ xinh xắn, nên tôi cũng không ngạc nhiên lắm."Jaemin thậm chí không thể chớp mắt, tình cảm của một người bố với những con cún vẫn đang lấn át, để mặc cho sự trêu chọc của Lee Jeno tiếp cận với mình. Jaemin vẫn giữ nụ cười mê muội trên khuôn mặt, "Tên nhóc này là gì?"Lee Jeno nhìn về phía thú cưng của họ, cả hai đều đang chơi với chú thỏ đồ chơi của Nini. Lần này Jeno cũng cười nhạt, nhưng Jaemin nghĩ rằng đó là nụ cười chân thành nhất mà cậu từng thấy ở người này từ khi gặp mặt.Jaemin cố gắng phớt lờ cách trái tim mình đập mạnh vào lồng ngực."JJ," Jeno nhăn mũi, nở một nụ cười tươi hơn một chút, giống như anh đang nhớ lại một trò đùa đặc biệt vui nhộn, "một trong những đồng đội thời đại học của tôi đã đặt tên cho nhóc. Nó không thường cư xử thế này đâu. Xin lỗi nếu nhóc vừa tự tiện xông vào, chắc nó đã ngửi thấy mùi của một cún khác. Có vẻ rất phấn khích. Dù sao thì cũng không có nhiều cơ hội để gặp một người bạn mới ở đây.""Thật dễ thương," Jaemin thành thật. "Còn nhóc này là Nini," cậu hất đầu về phía cô nhóc của mình, "Nó thường nhút nhát, nhưng có vẻ dễ chịu hơn khi đối diện với các chàng trai đẹp."Jeno cúi người xuống trước hai con vật cưng của họ, dụi vào tai và thủ thỉ với chúng trước khi anh nhìn lên Jaemin và hỏi, "Còn chủ nhân của nó thì sao?" khiến Jaemin phải ngoái nhìn anh.Một bên lông mày của vận động viên hơi nhướng lên một cách trêu chọc."Hm?" Jaemin hỏi, lông mày hơi nhăn lại."Chủ nhân của cô nhóc này?" Jeno lặp lại, "có dễ tính với những chàng trai đẹp trai không?"Lần này, Jaemin chỉ đảo mắt.BaVà cứ như vậy, suốt ba tháng sau đó, Lee Jeno đã liên tục xuất hiện trong cuộc sống của Jaemin với một tần suất dày đặc và khó chịu.Các cuộc gặp ngẫu nhiên ở hành lang hoặc sảnh chung cư, các cuộc họp ba tuần một lần của JJ và Nini (hai đứa trở nên kích động nếu không gặp bạn của mình quá lâu), và cả việc Jaemin phải gõ cửa phòng Lee Jeno vì người kia quá ồn ào trong khi mở tiệc gì đó mà các cầu thủ khúc côn cầu nóng bỏng làm hàng tháng.Và đó là những gì anh ta đang làm ngay bây giờ trong căn hộ - mặc dù đó không hẳn là lý do Jaemin hiện đang gõ cửa nhà Jeno.Thành thật thì, lý do Jaemin không ngừng gõ cửa phòng Lee Jeno, bất chấp tiếng nhạc ầm ĩ bên trong, là vì loạt tin nhắn của cậu với Jisung trước đó.Jisungie <3 [5:32 PM]TẠI SAO ANH KHÔNG NÓI VỚI EM JENO MẸ NÓ LEE LÀ HÀNG XÓM CỦA ANHNana hyung [5:37 PM] chú ý từ ngữ!và em đã gặp anh ta à???? đừng nghe bất cứ điều gì anh ta nóiJisungie <3 [5:42 PM]Yeah, anh ấy thấy em đi vào căn hộ của anhLúc đầu anh ấy thực sự đáng sợ :<<< Em nghĩ anh ấy hiểu lầm em là "bạn trai nhỏ" của anh > _ <TRONG KHI EM CAO HƠN ANH ẤY :<<< VÀ TO CON HƠN NỮA :<<<Với lại em là bạn trai nhỏ của Injun hyung cơNana hyung [5:53 PM] to con hơn saovà Injunie nhỏ hơn TẤT CẢ chúng tanhưng mà tại sao anh ta lại quan tâm đến điều đó nhỉ > <Jisungie <3 [6:01 PM]em không biết tại sao anh ấy lại quan tâmnhưng có vẻ anh biết đấy nhỉ :oAnh ấy khá tuyệt.Thật sự rất tuyệt khi em nói với anh ấy rằng em là bạn trai của bạn thân nhất của anh và về thật ra thì như con trai của anh vậy, và em chỉ ở đó để chăm sóc Nini thôiNana hyung [6:12 PM] ý em là gì cơ???không, anh KHÔNG biết tại saođừng tin vào khuôn mặt ấy, anh ta là quỷJisung không trả lời cậu trong mười lăm phút tiếp theo, Jaemin chỉ thở dài và bỏ vấn đề qua một bên, cậu sẽ nói với Jisung vào lần khác. Cậu đặt điện thoại trên bàn làm việc, úp màn hình xuống để nó không làm cậu mất tập trung vào công việc nữa thêm lần nào nữa.Khi Jaemin kiểm tra điện thoại sau vài giờ, Jisung đã gửi đến một tin nhắn trả lời.Jisungie <3 [11:06 PM]Hyung :((( Em nghĩ Nini đang bắt đầu nóng nảy :((( Nhóc cứ gầm gừ khi em đến gần :((( Em không biết phải làm gì :((( Em đã để thức ăn và nước uống trong bát gần nó rồi :(((Anh Injun đã gọi cho em vì anh ấy cần giúp đỡ trong studio nghệ thuật nên em phải về sớm một chút, em hy vọng điều đó không sao :(((Cảm ơn đồ ăn của anh nhéChắc là ổn thôi nhỉ, vì Jaemin đã trả lời Jisung ngay sau khi cậu đọc nó vào lúc (Jaemin kiểm tra thời gian) 12:14 sáng. Jaemin nhăn mặt.Jaemin gửi cho cậu bé một loạt lời cảm ơn và trái tim.Không sao hết, Nini luôn là một bé cún độc lập, và thích yên tĩnh trong thời gian nóng nực vào mùa hè. Jisung luôn rất đáng yêu, trông cún giúp khi Jaemin không thể đưa cún đi làm. Và cậu nhóc làm điều đó chẳng vì gì ngoài bữa ăn do chính tay Jaemin nấu.Không sao hết, ngoại trừ việc Jaemin trở về nhà nhưng chỉ thấy một bát thức ăn trống và Nini đã biến mất.Cậu đã tìm từng ngóc ngách trong căn hộ của mình, nhưng vô ích.Jaemin ngày càng lo lắng, điều an ủi duy nhất với cậu bây giờ là không đời nào Nini có thể đi qua tầng khác được — và tất cả những người thuê nhà ở tầng sáu đều yêu thích cô nhóc ấy.Và đó là lý do vì sao hiện tại Na Jaemin đang ở đây, đập cửa căn hộ của Lee Jeno.Bài hát Why'd You Only Call Me When You're High? của Arctic Monkeys đang chơi bên trong với âm lượng lớn và ồn ào, Jaemin cảm nhận được càng rõ hơn khi đứng trước cửa nhà Jeno.Sau khoảng năm lần gọi, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một Lee Haechan đầy mồ hôi xuất hiện ngay sau cánh cửa.Và thực sự, liệu có sức hút có phải một yêu cầu bắt buộc để được tham gia đội khúc côn cầu không?Bởi vì Lee Haechan đang đứng trước mặt cậu, trông hoàn hảo với mái tóc hơi dài màu nâu và làn da ngăm đen, áo khoác da đen hờ hững trên vai và tay cầm một chiếc cốc màu đỏ.Hay yêu cầu bắt buộc để tham gia vào đội là phải trở thành một tên khốn thích tán tỉnh, bởi vì ngay sau đó Lee Haechan nhếch mép với Jaemin, công khai kiểm tra cậu, "Để tôi đoán, cậu hẳn là người hàng xóm xinh đẹp mà cậu bé mắt cười của chúng tôi không thể ngừng nhắc đến."Jaemin đấu tranh, nhưng cố gắng phớt lờ câu nói của cậu ta. "Xin chào. Tôi cần nói chuyện với Jeno, anh ấy có ở đây không?""Đi thẳng vào vấn đề luôn. Tôi thích điều đó. Vào ngay đi, người hàng xóm xinh đẹp," Haechan mở rộng cửa cho cậu.Jaemin bước vào và thấy nhiều cầu thủ khúc côn cầu (chủ yếu là từ đội của Jeno) tập trung khắp căn hộ của anh ấy, uống rượu, nói chuyện và chơi trò chơi.Lee Haechan chỉ về phía một cánh cửa, "Cậu ấy ở trong đó, cứ xông vào đi." "Cậu có chắc là tôi có thể không..." Jaemin mới bắt đầu hỏi, nhưng Haechan đã lùi lại, nụ cười tự mãn xuất hiện trên khuôn mặt.Jaemin không tin vào mắt mình.Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, Haechan đã quay lưng lại đi về phía chiếc ghế dài nơi Liu Yangyang và Mark Lee đang ngồi.Jaemin thấy cách Haechan chỉ vào mình, thậm chí không cố tỏ ra kín đáo.Hai người kia cũng nhìn cậu. Liu Yangyang cười và nhướng mày nhìn cậu, vẻ mặt gần như giống hệt với biểu cảm của Haechan. Mark Lee thì chỉ mỉm cười với một chút ngại ngùng và vẫy tay với cậu, nhưng lại cảm giác như anh nhìn thấu mọi thứ từ cậu.Jaemin lúng túng vẫy tay đáp lại. Cậu không biết tại sao, nhưng chính cái nhìn của Mark khiến cậu đỏ mặt.Jaemin thở dài, tiến về phía cửa và từ từ xoay tay nắm cửa.Căn phòng tối mờ, nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn ở góc phòng.Một cánh cửa tủ quần áo đang mở. Jaemin có thể cảm nhận được có ai đó phía sau nó, nhưng không thể thấy điều gì đang xảy ra.Khi cánh cửa phòng đóng lại, một giọng nói bực tức ngay lập tức vang lên, "-bảo mày đợi một chút mà, Hyuck! Tao đang thay— "Nhưng những lời tiếp theo tắt ngấm khi anh ném một chiếc áo sơ mi về phía giường, đóng sầm cửa tủ lại, và cuối cùng nhìn thấy phía cửa chính là người hàng xóm xinh đẹp của mình.Đôi mắt anh lập tức mở to.Jaemin không thể không đảo mắt, não cậu ngưng trệ, chẳng còn gì ngoài hình ảnh chiếc quần jean xanh rách vừa vặn ôm lấy đùi cầu thủ khúc côn cầu. Một chiếc vòng cổ bằng bạc ngay trên cổ, xương quai xanh phía dưới tinh xảo và rõ nét. Đồ lót sẫm màu lấp ló phía cạp quần jean. Balenciaga. Jaemin nuốt nước bọt."Này," Jaemin cố gắng vượt qua cú sốc, lên tiếng. Giọng cậu nghe bình tĩnh hơn nhiều so với cậu nghĩ."Chào, cưng," Jeno nói một cách tự nhiên, dường như không cần suy nghĩ, "có chuyện gì vậy?"Jaemin ho lên vài tiếng.Cậu lắc đầu và tập trung nhìn vào nốt ruồi ngay dưới mắt Lee Jeno để không chú ý tới bất cứ chỗ nào khác. "Anh có thấy Nini không? Cô nhóc đã lẻn ra khỏi căn hộ".Jaemin bĩu môi, "Đôi khi nó cũng làm vậy, nhưng tôi hơi lo lắng vì dạo gần đây nó đang trở nên nóng nảy."Jeno nghiêng đầu, "Tôi có thể giúp em tìm," anh cau mày, "nghĩ lại thì, tôi cũng không thấy JJ. Tôi cũng nên đi kiểm tra nhóc ấy thôi."Jaemin càng bĩu môi hơn."Này," Jeno nói, nhẹ nhàng, đi ngang qua phòng và dừng lại ngay trước mặt Jaemin, vươn tay xoa xoa cánh tay cậu, "Sẽ ổn thôi, tôi chắc hai nhóc đang ở đâu đó gần đây tìm người để chơi cùng thôi."Và Jaemin thực sự là một kẻ yếu đuối nhu nhược.Cậu không biết liệu có phải vì sự tiếp xúc không thể tránh khỏi giữa họ (trong vòng ba tháng, Jaemin phải miễn cưỡng thừa nhận rằng hai người đã phát triển một tình bạn kỳ lạ chứa đầy căng thẳng và lãng mạn chưa được giải quyết) hay là vì Lee-mẹ-kiếp-Jeno đang đứng trước mặt cậu, cởi trần, và trong phòng chỉ có hai người với ánh đèn mờ ảo.Cậu thực sự không biết điều gì đã khiến mình nói, "Làm ơn đừng làm vậy.""Xin lỗi," Jeno ngay lập tức thu tay lại. Anh đặt cả hai tay vào túi sau của quần jean, làm cho các cơ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.Sau một giây, Jeno nghiêng đầu, ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc hồng trước mặt, "Nhưng mà, chính xác thì tôi đã làm gì cơ?"Jaemin cắn khóe môi và thấy rõ cách Jeno theo dõi chuyển động của mình với ánh mắt rực lửa."Làm cho tôi cảm thấy kỳ lạ," Jaemin lườm anh.Jeno cười khi nghe thấy điều đó, "vậy là em không thích khi tôi làm điều đó?""Nó không tốt lắm cho trái tim của tôi," Jaemin thừa nhận, cậu thực sự lo lắng cho sức khỏe của mình, mỗi lần ở gần Lee Jeno, tim cậu đập rất nhanh.Tiếng cười của Jeno to hơn – lại có chút gì đó chân thành hơn.Ngay sau đó anh im lặng, kéo Jaemin lại gần mình một cách từ từ để người kia có thể lùi ra nếu cậu muốn.Nhưng Jaemin không muốn. "Tôi không nghĩ điều đó là công bằng," Jeno nói, "vì em cũng luôn khiến tôi luôn cảm thấy bối rối nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều đó cả".Jaemin nhắm mắt lại trong vài giây."Jeno," cậu thì thầm, "mọi người đang ở bên ngoài," bởi vì cậu biết chính xác điều gì sẽ xảy ra."Nhạc rất lớn," Jeno trả lời ngay lập tức, tay vòng qua eo Jaemin, đặt lên lưng cậu, "và em đã không trả lời câu hỏi của tôi. Em không thích cảm giác bối rối khi ở gần tôi sao?"Jaemin nhìn anh, mí mắt nặng trĩu, chân tay không còn chút sức lực dưới cái chạm của Jeno."Tôi thích..." Jaemin thừa nhận, "...rất thích."Và thực sự— đừng trách Jaemin, khi cậu vòng tay qua cổ Jeno và kéo anh vào một nụ hôn sâu, bầu không khí này quá sức mê hoặc người ta làm việc đó mà.Lee Jeno, tất nhiên, không bỏ lỡ bất cứ một nhịp nào - hôn lại Jaemin như thể anh vốn có ý định đó ngay từ đầu.Jaemin cảm thấy ngạc nhiên về đôi môi mềm mại của Jeno, môi anh có vị rất ngọt.Jaemin cắn nhẹ vào môi dưới của Jeno, khẽ rên rỉ khi Jeno vòng tay qua người mình, kéo cậu lại gần khiến cậu cảm nhận rõ bộ ngực trần của vận động viên kia hơn.Jeno siết chặt phần eo mềm mại của Jaemin, khiến chàng trai tóc hồng rên rỉ, và hơi hé miệng để lưỡi của Jeno đi vào.Chúa ơi, Jaemin nghĩ, kĩ năng hôn của Lee Jeno thực sự rất tuyệt."Chết tiệt, em thật xinh đẹp, anh không thể tin được là em đang ở đây với anh," Jeno thì thầm trước những tiếng rên rỉ nhỏ từ khuôn miệng của Jaemin.Jaemin đã không còn có thể suy nghĩ tỉnh táo nữa, chỉ hỏi, "giường?"Không cần suy nghĩ thêm, bài hát I Wanna Be Yours của Arctic Monkeys vẫn đang phát với âm lượng lớn, Jeno cúi xuống hôn Jaemin một lần nữa, nâng Jaemin lên để cậu có thể quấn chân quanh eo mình, "Em thực sự không biết em đã khiến anh phát điên thế nào đâu."Jaemin tiếp tục đáp trả nụ hôn của Jeno, một tay khẽ luồn vào xoa nhẹ tóc anh, tay còn lại bám chặt vào lưng anh.Anh cũng sẽ không biết, Jaemin nghĩ, anh đã khiến em phát điên suốt nhiều tháng qua.Jaemin dần cảm thấy không thể thở nổi nữa, chỉ có thể tách ra khỏi môi Jeno và cắn nhẹ vào cổ anh. Lee Jeno quỳ trên giường, tay vẫn vòng lấy ôm chặt Jaemin, nhẹ nhàng cúi người đặt cậu xuống. "Đẹp quá, em thật sự rất đẹp," Jeno lẩm bẩm một lần nữa, trước khi cúi đầu và bắt lấy môi Jaemin, kéo cậu vào một nụ hôn sâu và dài khác. Họ đã mất kiểm soát như thế, nhưng không tiến xa hơn nữa. (Điều mà Jaemin rất biết ơn. Cậu nhớ mình đã mất trí vì đắm chìm trong những nụ hôn với người kia và cậu không nghĩ rằng trái tim mình có thể chịu được nếu hai người làm bất cứ điều gì khác xa hơn nữa.) Jaemin nhận thức rõ mình đã mất kiểm soát thế nào vào tối hôm trước, vì vậy khi cậu thức dậy lúc 4 giờ sáng trong vòng tay của Lee Jeno đang ngủ say, cậu chỉ nhẹ nhàng lại gần hôn lên chóp mũi anh trước khi lặng lẽ lẻn ra ngoài để đi tìm Nini. Và cô nhóc đã trở lại căn hộ của cậu, đang bình thản ngồi trên đệm riêng với con thỏ đồ chơi trên miệng. Và lần tiếp theo khi Jaemin thấy mình lại đang ở trước cửa nhà Jeno, đã là là hai tháng sau sự việc mất kiểm soát kia. Cả hai đều giả vờ như nó chưa từng xảy ra. Đó chỉ là một sự cố thôi, Jaemin đã tự bảo vệ mình trước ánh mắt dò xét của Renjun như vậy. Cậu lại gõ cửa, cho đến khi Jeno trả lời. Lee Jeno trông có vẻ mới ngủ dậy, mềm mại và dễ thương đến mức làm trái tim cậu lại lỡ nhịp, anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình với quần đùi tối màu. Đó chỉ là một bộ trang phục hết sức bình thường mà mọi khi Jaemin cũng vẫn mặc, vậy mà không hiểu sao nó lại khiến trái tim cậu đập nhanh đến thế. Để trốn tránh những cảm xúc mềm yếu của mình, Jaemin thốt lên đầy phẫn nộ, "Giờ chúng ta có một đàn cún con!" Jeno chớp mắt một cái. Sau đó, lần thứ hai. Sau đó, thêm một lần thứ ba. "Xin lỗi, cái gì cơ? Em nói chúng ta có gì? " Jaemin bĩu môi, "Nini và JJ ấy! Em yêu cầu được hỗ trợ tài chính!" Có thể là do, Jaemin sau đó phát hiện ra, Jeno đã bị mất ngủ vì anh chơi (và thắng) một trận đấu quan trọng vào đêm qua và ăn mừng cho đến khoảng bốn giờ sáng với các đồng đội của mình. Hoặc có thể là do Jaemin đã quên cởi chiếc tạp dề màu hồng Chenle tặng và vẻ mặt thích thú của Jeno khi nhìn thấy gió khiến nó bay thẳng lên đầu cậu và làm rối tung tất cả. Dù là gì đi nữa thì nó cũng khiến Jeno cười thành tiếng, nụ cười rất tươi và rất chân thành, đến nỗi Jaemin cũng không thể nhịn được mà cười một chút. Khi cả hai đã ổn định lại, Jeno hắng giọng và dựa người vào khung cửa. "Vậy là, bây giờ chúng ta phải nuôi thêm đàn cún con nữa?" Anh nhướng mày. Jaemin gật đầu, cắn chặt môi để ngăn nụ cười ngốc nghếch xuất hiện trên khuôn mặt. "Vậy được rồi, chắc chắn anh sẽ là một người ông có trách nhiệm," Jeno nhăn mũi một cách dễ thương, tinh nghịch, "nhưng mà, với một điều kiện." Jaemin nhướng mày, "Ồ, điều kiện gì?" Jeno rướn người lại gần, thì thầm, như thể đang chia sẻ một bí mật, "ông ngoại của chúng phải hẹn hò với anh." Jaemin cười, trước khi ậm ừ, "Hmm... Vậy em sẽ phải hỏi ý ông ngoại của chúng trước xem thế nào đã." "Được rồi," Jeno cười lớn, đôi mắt cong cong như vầng trăng. "Em đoán kết quả sẽ thế nào?" Chàng trai tóc hồng nghiêng đầu một cách tinh nghịch, bất chợt thu hẹp khoảng cách giữa họ để rướn người lên hôn nhẹ vào má Jeno. "Đừng nói với anh ấy rằng em đã tiết lộ với anh nhé, nhưng em nghĩ cơ hội của anh rất lớn đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me