TruyenFull.Me

Trans Ohmnanon Noi Buon Dua Toi Den Voi Cau

Nhạc đang được chơi trong quán bar khá chậm và vui nhộn, một phong cách khác hẳn những gì Ohm vẫn thường nghe. Bạn của anh thường thích đến các nơi có nhạc lớn đến nỗi kể cả khi hét lên, họ sẽ chẳng nghe thấy nhau nói gì, hoặc nếu có nghe thì cũng không rõ ràng.

Nơi này giống như được lấy bối cảnh một bộ phim cũ từ những năm 20 của thế kỷ trước. Con người, âm nhạc, cách trang trí đều khiến Ohm cảm thấy như thể anh đang du hành quay ngược thời gian, bởi vì hoàn toàn không thể tin được rằng một nơi như thế này vẫn còn tồn tại. Và điều khó tin hơn nữa là nơi này thực sự rất đông người.

Hầu như không có bàn nào còn trống. Các khách hàng dường như đủ mọi lứa tuổi, điều này cũng thật bất thường. Tại sao họ lại ở đây, thay vì ở một club nào khác? Tại sao Ohm thậm chí ở đó ngay từ đầu? Tại sao bạn bè của anh lại kéo anh đến đây, thay vì chỗ quen thuộc của họ?

Ohm không ngừng nhìn xung quanh, cố gắng hiểu tại sao mình lại ở nơi này. Khi bạn của anh nói với anh rằng họ sẽ đi chơi, đây chính xác không phải là những gì anh có thể nghĩ tới.

Họ dẫn anh đến quầy bar, nơi mỗi người ngồi vào một chiếc ghế cạnh quầy, trước khi Drake bắt đầu gọi đồ uống cho họ.

Ohm quay sang nhìn Frank thì thấy cậu ta đã đắm chìm vào âm nhạc ở đây, mắt cậu ta nhắm lại và cơ thể lắc lư theo điệu nhạc.

Anh vỗ vào vai cậu ta để thu hút sự chú ý, khiến Frank giật mình, dường như cậu chàng đã xuyên đến một không gian khác chỉ vài giây sau khi bắt đầu nghe nhạc. "Tụi mình ở đây để làm gì vậy? Tại sao mày lại đưa tao đến đây? Tao tưởng mày nói là có chuyện quan trọng?" Ohm nhướng mày hỏi Frank.

Frank nhìn Ohm trong vài giây, hất cằm về phía Drake và nói: "Mày nên hỏi Drake, nó là người đã tìm thấy nơi này." Sau đó quay lưng lại với Ohm và chìm đắm vào bài hát đang phát, lắc lư cơ thể cùng với nó.

Ohm cau mày, không hiểu nổi sao tụi bạn lại đưa anh đến một nơi như vậy trong khi biết rằng anh còn cả trăm việc muốn làm. Thêm nữa, nơi này không có vẻ gì là gần với sở thích âm nhạc của Drake, nếu có điều gì khiến Drake có mặt ở nơi này thì chỉ là vì cậu ta bị kéo đến đây. Vì vậy, Frank nói rằng Drake là người tìm ra nơi này? Thật kỳ lạ.

Drake cuối cùng cũng kết thúc cuộc trò chuyện với người pha chế, ngồi xuống ghế của mình, liếc nhìn Ohm đang cau mày.

Cậu ta thúc vào người anh, thu hút sự chú ý của anh đúng như những gì Ohm đang chờ đợi, cuối cùng anh cũng có thể nhận được câu trả lời.

"Mày có đang enjoy cái moment này không?" Drake hỏi, nở một nụ cười rạng rỡ với bạn của mình.

"Nhìn tao có giống như đang tận hưởng không?" Ohm lầm bầm, tỏ rõ sự khó chịu.

"Ồ, nếu mày ngừng suy nghĩ nhiều và bắt đầu tận hưởng, có lẽ mày sẽ thấy mình thực sự thích thú với nơi tuyệt vời này." Drake trả lời.

"Tao chỉ không hiểu tại sao chúng ta lại ở đây. Tao có hàng triệu việc có thể làm, thay vì ở một nơi có cảm giác như được lấy ra từ một cuốn sách lịch sử." Ohm càu nhàu, đặt hai tay lên quầy bar rồi gục đầu vào chúng, trông như thể sắp chìm vào giấc ngủ.

"Hàng triệu việc?" Drake hỏi, giọng điệu và ánh mắt cậu ta hiện rõ vẻ mỉa mai: "Nếu mày có việc gì thì đó là mày sẽ cuộn tròn trên giường, gọi điện và để lại tin nhắn thoại cho cô bạn gái cũ lừa dối đó của mày" Drake nhận xét, rõ ràng là không có tâm trạng để đối phó với trò khôi hài của Ohm.

"Tao sẽ KHÔNG," Ohm kháng cự câu nói của Drake, anh biết rằng bạn mình đúng một trăm phần trăm, nhưng anh không muốn chấp nhận diều đó.

"Mày sẽ làm thế!" Drake cãi lại: "Bởi vì đó chính xác là những gì mày đã làm kể từ khi cô ta nói với mày sự thật và chia tay mày, từ tận 5 tháng trước."

"Tao không quan tâm, tao thà ở bất cứ đâu nhưng sao lại là ở đây. Tại sao không đến quán quen của chúng ta? " Ohm hỏi, không cho Drake nghe nhạc trong yên bình.

Drake lại quay về phía anh và thở dài: "Bởi vì cô ta sẽ ở đó, cùng với bạn trai mới của mình. Tao không muốn đêm nay bị hủy hoại bởi việc mày nhìn chằm chằm cô ta và nốc rượu như đây là lần cuối cùng mày được nhìn cô ta." Cậu ta nói.

Ohm định mở miệng cãi lại thì mọi người đã đổ dồn sự chú ý lên sân khấu, nơi một ông cụ, có lẽ đã ngoài 70 tuổi, bước lên sân khấu và cầm mic: "Chào buổi tối, thưa quý vị." Ông cụ nhìn quanh phòng một lượt và mỉm cười: "Đêm nay chúng ta có một đám đông tuyệt vời. Đã lâu rồi quán bar của chúng tôi mới có một lượng khách đông đảo và đủ mọi lứa tuổi như vậy, hy vọng các bạn sẽ hài lòng với không khí ở nơi này. Bây giờ, chúng ta hãy tắt máy nghe nhạc vinyl cũ đó đi và bắt đầu nghe nhạc sống." Ông ấy tuyên bố, hướng tay về phía những tấm rèm phía sau, đang dần được mở ra khi ông bước xuống sân khấu.

Mọi người đều quay đầu về phía ông cụ đã ra hiệu và cùng chờ đợi.

Ánh đèn dần mờ hơn, mang đến một bầu không khí bí ẩn và mê hoặc, như đưa đám đông đến một chiều không gian khác, thậm chí họ còn nhận ra điều đó. Mọi người im lặng, đôi mắt không rời khỏi sân khấu, chờ đợi...

Tiếng gảy đàn guitar vang lên, khuấy động tâm hồn từng người trong phòng. Mọi người đều cố gắng nhìn người đang quậy phá, trêu chọc họ bằng âm nhạc của cậu ấy.

Sau đó, một tiếng gảy đàn guitar khác lại vang lên, khiến mọi người phải bám vào ghế hoặc cầm chặt đồ uống của mình, để ngăn mình lao lên sân khấu và kết thúc trò chơi mèo vờn chuột này.

Đám đông rõ ràng là chuột.

"Cái quái gì vậy?" Ohm thì thầm, mắt không rời sân khấu như thể đang cố nhìn rõ hơn người đang ở trên đó.

Cây guitar bắt đầu chơi giai điệu quen thuộc trong bài hát 'Sway' của Frank Sinatra, khiến mọi người đều phấn khích. Âm nhạc đưa mọi người đến một thế giới khác, nhiều người trong số họ đã di chuyển lên sàn nhảy ngay phía trước sân khấu, trong số những người đó có cả Drake và Frank. Tụi nó đang cố gắng kéo Ohm theo nhưng lại nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của anh, và anh nhất quyết không chịu lên sàn nhảy.

Và rồi chàng ca sĩ bắt đầu cất tiếng hát, giọng hát trong sáng và mềm mại, như có ma lực cuốn hút người nghe. Mọi người có mặt tại sàn nhảy lắc lư và nhảy nhót khi chàng trai trẻ hát bằng cả trái tim mình. Ánh mắt cậu quét qua những người đang nhảy bởi bài hát của mình rồi dừng lại nơi Ohm, người duy nhất còn ngồi yên tại chỗ.

Chàng ca sĩ trẻ nhướng mày với Ohm một cách vui vẻ, ánh mắt họ bắt gặp nhau. Ohm cuối cùng cũng có thể nhìn rõ ngôi sao của đêm nay, không có gì ngạc nhiên khi chàng trai ấy thật lộng lẫy. Đôi mắt đen láy đầy tinh quái và vui tươi, nụ cười rực rỡ hơn cả mặt trời, và giọng nói mang đầy ma thuật.

Đặc điểm của cậu hoàn toàn hút hồn và thứ khiến Ohm chú ý nhất chính là má lúm đồng tiền.

Cậu có đôi má lúm đồng tiền đẹp nhất Ohm từng thấy, chúng phù hợp với ngoại hình của cậu khiến cậu trông đáng yêu và ngọt ngào hơn, điều này khiến trái tim Ohm loạn nhịp.

Trước khi anh kịp định thần, bài hát đã kết thúc và bọn bạn của anh đã trở lại bàn nhưng anh không hề phát hiện ra. Ánh mắt anh vẫn mải dõi theo cậu trai cho đến khi cậu biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Kể từ đêm đó, Ohm đã thực hiện nhiệm vụ của mình là đến quán bar mỗi tối, không uống rượu, không làm gì cả. Chỉ để nghe cậu hát.

Anh sẽ đến, ngồi vào chỗ mà anh đã ngồi lần đầu tiên, và đợi cậu ca sĩ trẻ hát một bài rồi lại biến mất. Nó đã trở thành một thói quen của Ohm, nỗi buồn của anh ấy đã bị lãng quên từ lâu. Chỉ cần nghe cậu trai đó hát một lần mỗi đêm, sẽ mang lại cho anh năng lượng để tiếp tục một ngày với nụ cười trên môi, bất kể có chuyện gì xảy ra.

Mọi người xung quanh đã rất sốc khi thấy anh vượt qua được nỗi thất tình vì bạn gái lừa dối, nhưng Ohm không giải thích cho bất cứ ai. Tin tức chắc chắn đã đến tai người yêu cũ của anh, cô ta đã tới và yêu cầu câu trả lời tại sao anh lại vẫn hạnh phúc như vậy sau khi cô chia tay với anh. Anh đã trả lời rằng "nó chỉ như việc cô tự tát mình một cái thôi".

Sau đó, anh vẫn nở nụ cười rạng rỡ khi cô ta rời đi trong cơn thịnh nộ, với câu nói sẽ không bao giờ gặp lại.

Nhưng Ohm không còn quan tâm điều đó nữa, điều quan trọng bây giờ là anh ấy đang dần bắt đầu cảm thấy hạnh phúc trở lại.

Chính xác là sau một tháng đi bar miệt mài, Ohm mới được nói chuyện với cậu ca sĩ đó. Anh đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của mình, gọi một ly whisky on the rocks* và nhìn quanh quán bar, thấy lượng người đến quán bar tăng gấp đôi tháng trước.

*Whisky on the rocks: một ly Scotch whisky kèm theo một cục đá thật to.

Nơi này ngày càng trở nên nổi tiếng, các bạn trẻ biết đến nơi này nhiều hơn, đặc biệt là những người từ trường đại học của Ohm đang rất tò mò tại sao chàng trai nổi tiếng nhất trường họ lại đến nơi này nhiều lần như vậy.

Không ai có thể tìm ra câu trả lời, thay vào đó họ tìm thấy thiên đường nhỏ của riêng mình trong quán bar này, mỗi người ở một khía cạnh khác nhau.

Ohm đang nhấm nháp ly rượu whisky thì cảm thấy có người đi đến bên cạnh mình. Anh quay lại và đoán chắc đó là một trong những người bạn đã theo anh đến quán bar để tìm kiếm câu trả lời tại sao anh lại gắn bó với nơi này. Nhưng không, anh bắt gặp một đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ tinh nghịch và vui tươi như lần đầu tiên anh nhìn thấy chúng.

"Whisky on the rocks? Một sự cân bằng hoàn hảo giữa thẳng thắn và điên rồ." Cậu ca sĩ nói trong khi ngồi xuống cạnh Ohm, người đang im lặng, vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc khi được ở gần người mà anh ngưỡng mộ từ xa một tháng nay.

Ohm không nghe được cậu trai nói điều gì cho đến khi anh nghe thấy cậu cười khúc khích bên cạnh mình. Anh nhìn cậu và hỏi: "Tôi xin lỗi, cậu đã nói gì vậy?"

"Tôi nói là, hy vọng anh sẽ không phiền với sự xuất hiện của tôi ở đây. Tôi là Nanon." Cậu trả lời, đung đưa tay ra hiệu bắt tay.

Mặt Ohm ngay lập tức đỏ bừng khi anh nắm lấy tay Nanon lắc nhẹ và hắng giọng giới thiệu bản thân: "Tôi không hề phiền chút nào, tên tôi là Ohm."

Nanon cười với anh, lúm đồng tiền lộ ra: "Rất vui được gặp anh, Ohm."

Nanon đã có một ly rượu trên tay, một ly Martini. Đây là lần đầu tiên Ohm nhìn thấy cậu cầm đồ uống.

Họ ngồi im lặng, tự nhâm nhi đồ uống của bản thân. Riêng Ohm, anh cố gắng lén khắc ghi từng đường nét của Nanon trong trí nhớ mình, sợ rằng sẽ không có cơ hội nhìn cậu ở khoảng cách gần như này nữa.

Sự mơ mộng của Ohm bị đánh gãy bởi giọng nói của Nanon: "Hãy chụp một bức ảnh, nó sẽ lưu giữ được lâu hơn."

Ohm không biết phải nói gì, chưa từng có ai thẳng thắn với anh như vậy. Đó là một cảm giác thực sự tốt, không phải lúc nào cũng có trách nhiệm, được thư giãn.

Ohm khẽ cười khúc khích: "Tôi xin lỗi, thề với cậu là tôi không thường như thế này đâu."

Nanon cười với anh: "Thư giãn đi, tôi có cắn anh đâu. Anh có thể cho tôi biết cảm nghĩ của anh về quán bar không? Anh là khách hàng thường xuyên của chúng tôi mà."

Ohm mở to mắt: "Cậu để ý tôi sao?"

"Không khó lắm khi anh là người duy nhất ngồi tại chỗ khi tôi hát. Điều chưa bao giờ xảy ra trước đây." Nanon trả lời với giọng điệu bình tĩnh.

"Oh tôi xin lỗi. Tôi không biết phải nói gì, điều đó có làm cậu khó chịu không?" Ohm hiếu kỳ hỏi.

Nanon bật cười: "Không, nó không làm tôi khó chịu. Nó đã thúc đẩy tôi chăm chỉ luyện tập hơn, một thử thách để hát bài hát sẽ khiến anh phải bước ra sàn nhảy." Cậu nói với giọng đầy quyết tâm.

Bây giờ đến lượt Ohm cười: "Chà, cậu có thể thử. Nhưng tôi không nghĩ là sẽ có hiệu quả đâu. "

"Anh có vẻ rất tự tin," Nanon nói.

"Ồ, đương nhiên!"

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi không đến đây để nhảy, tôi đến đây là vì em." Ohm thú nhận.

Nanon không nói nên lời, đó không phải là câu trả lời mà cậu có thể nghĩ đến. Ohm dường như cảm nhận được điều đó, anh cả gan nói: "Cạn lời luôn rồi, phải không?" Kèm theo một cái nháy mắt về phía Nanon.

Họ nói chuyện rất lâu, Ohm phát hiện ra rằng quán bar này là của ông nội Nanon và Nanon thích giúp đỡ ở đây. Bài hát của cậu ấy chỉ là một phần thưởng thêm. Trên thực tế, đêm Ohm nghe Nanon hát lần đầu tiên thực sự cũng là show đầu tiên của cậu. Cậu thường ghi đĩa CD trước để phát lại thay vì hát trực tiếp vì cậu muốn giúp đỡ ông mình nhiều hơn.

Em họ của cậu đã ghé qua vào đêm đó, đó là lý do duy nhất khiến cậu lên sân khấu mà không cảm thấy tội lỗi khi để ông nội phải làm một mình. Ông đã nài nỉ cậu lên sân khấu trước đó rất lâu mà cậu không chịu, điều này giải thích cho sự phấn khích trong giọng nói của ông ấy vào đêm ông giới thiệu Nanon.

Họ tiếp tục nói chuyện cả đêm, cả hai bắt đầu tìm hiểu nhau. Thời điểm quán sắp đóng cửa, Ohm và Nanon đã trao đổi số điện thoại và hẹn nhau về việc gặp gỡ bên ngoài quán bar.

Sau vài tuần nhắn tin, họ đồng ý gặp nhau tại một khu giải trí để chơi bowling. Cả hai chàng trai đều hồi hộp, cảm giác của họ dành cho nhau vẫn chưa rõ ràng nên rất thú vị. Họ đã trở thành một phần trong cuộc sống của nhau quá nhanh mà không hề nhận ra.

Buổi tối của họ ở khu giải trí rất vui. Nanon thực sự hạ đo ván Ohm, người đã rất nhiều lần khoe khoang về việc anh là người chơi bowling giỏi nhất, mà không biết rằng Nanon mới là cao thủ trong trò này. Trong khi Ohm vừa chơi vừa thả thính cậu, Nanon hoàn toàn tập trung vào việc đánh bại Ohm để phá hủy lời tuyên bố anh là người chơi bowling giỏi nhất.

Đặc biệt là một lần, Ohm đã nói với cậu rằng đừng khóc khi cậu thua anh.

Khuôn mặt tự mãn của Nanon đã khắc sâu vào tâm trí Ohm, bao gồm cả biểu cảm của cậu khi thắng trò chơi bằng một cú ném xa. Nhưng Ohm không buồn khi thua trò chơi, anh đã biết anh chắc chắn sẽ thua ngay khi nhìn thấy Nanon đến, vì anh không thể giữ ánh mắt hay tâm trí mình ngừng dõi theo Nanon.

Đêm của họ kết thúc trên sân thượng của quán bar, địa điểm bắt đầu mối liên hệ của họ. Hai người đã thống nhất rằng dù mối quan hệ của họ tiến triển quá nhanh, nhưng họ hài lòng về điều đó.

Và cho đến tận bây giờ, Ohm vẫn đến quán bar hàng đêm để nghe bạn trai mình hát, lạc lối trong giọng hát của Nanon. Anh biết rằng mỗi bài hát Nanon biểu diễn đều là để hát cho anh nghe, sau khi cậu đã thú nhận như vậy vào một đêm uống rượu và cảm xúc dâng trào. Nó như tiếp thêm dầu vào ngọn lửa tình yêu vốn đã cháy bỏng của họ.

Xác định rằng hai điều này không thể thiếu nhau, giống như Nanon không thể thiếu âm nhạc còn Ohm không thể thiếu giọng hát của Nanon.

Cũng chính giọng hát đó đã xóa tan nỗi đau lòng trước đây của anh, giống như một cục tẩy xóa lỗi lầm, cho phép anh yêu lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me