Trans Taeny Lost Found And Fixed End
- - -
"It's weird when you realize the person
you once told everything to now
has no idea of what's happening in your life."
"Thật kì lạ khi bạn nhận ra người mình đã từng nói tất cả mọi thứ giờ lại không biết gì về những chuyện xảy ra trong đời bạn nữa."
— 25 —
"Anh sẽ không li dị với Jiwoo đâu, nếu đó là điều em đang nghĩ. Anh chỉ — anh có nên thừa nhận đứa trẻ không hay cứ mặc kệ nó? Nếu đó là con anh.." Anh gắt gỏng, vẫn thấy chuyện này thật không thực tế. "Anh có một đứa con trai."
"Em thề là chị ta muốn huỷ hoại anh." Cô gầm gừ, giọng nói không hề dễ chịu chút nào.
"Chuyện này sẽ không xảy ra nếu anh đủ thông minh để không đồng ý với cái kế hoạch ngu dốt của em. Giờ cô ấy phải tự chăm sóc đứa trẻ một mình. Em có biết làm cha mẹ khó khăn như thế nào không? Trách nhiệm đằng sau tất cả? Nó rất khó khăn và mệt mỏi."
"Anh nói sao cũng được." Cô đảo mắt, lờ đi sự tấn công của anh họ để đổ hết mọi lỗi lầm lên cô.
Cả hai người cùng có lỗi và cô cũng không thể làm chuyện đó một mình nếu Seungheon không đồng ý. Và nó sẽ không xảy ra nếu Tiffany không có tình cảm. Mọi chuyện chỉ đơn giản là đã xảy ra theo đúng kế hoạch. "Đừng có cố tìm cô ấy hay gây ra rắc rối gì nữa, được chứ?" Anh cảnh báo, chỉ ngón tay vào Minah. "Đừng có làm gì buồn cười."Điều cuối cùng anh muốn là không vác lên vai Tiffany nhiều gánh nặng, nếu đứa trẻ đó thật sự là con anh. Anh cần ngồi xuống và bình tĩnh suy nghĩ nên làm gì và nên giải quyết chuyện này ra sao.Minah giữ im lặng và quay đầu lại ti vi, quyết định lờ đi lời yêu cầu của anh họ. Chuyện này thật không ngờ đến — sự thật Tiffany có một đứa con và nó có thể là con của Seungheon khiến cô suy sụp. Cô đã nghĩ bọn họ có phòng tránh tốt. Tôi đoán là chuyện không hay đã xảy ra, huh?Cô biết ít nhất mình nên cảm thấy có một chút hối hận nhưng thành thật mà nói, nếu Tiffany không thích Seungheon từ lúc đầu thì những chuyện này cũng sẽ không xảy ra được; kế hoạch của họ sẽ không thể thành công cho đến lúc đó. Và việc Seungheon đem tình cảm thật của anh vào trong mối quan hệ của họ cũng là điều cô không ngờ đến và không trong kế hoạch của cô. Minah đúng là người vạch ra kế hoạch nhưng nó lại dựa vào hành động của người trong cuộc nữa chứ, vậy đó không hoàn toàn là lỗi của cô. Nếu có, thì đó cũng là lỗi của bố vì đã khiến cô cảm thấy như vậy.
- - -
"Tại em mà Tae cãi nhau với Sunny và bạn Tae thì không ủng hộ Tae."
"Chúng ta cùng nhau trong chuyện này không phải sao? Vậy nên nếu có gì thì đó là lỗi của chúng ta. Nhưng đừng lo về Sunny. Cậu ấy sẽ sớm quay lại thôi, cậu ấy chỉ cần thời gian suy nghĩ." Taeyeon gượng cười, dùng mặt sau của bàn tay gạt đi nước mắt.
"Thế tại sao Tae lại khóc?" Tiffany hỏi, ôm má Taeyeon bằng cả hai bàn tay.
"Tae chỉ — Tae chỉ bị cảm xúc lấn át thôi. Bạn thân luôn là người khắc nghiệt nhất vì lợi ích của bạn mình nên Tae hiểu sao cậu ấy lại nản lòng như thế. Nhưng mặt khác cậu ấy đâu phải trải qua những gì chúng ta đang, nên.. để thành thật thì cậu ấy không đứng trong vị trí của chúng mình nên không thể nhận xét gì hết. Không phải trừ khi cậu ấy ở trong cùng một trường hợp hoặc cậu ấy đang phải đối mặt với một vấn đề tương tự."
Tiffany ậm ừ, đồng ý với điều Taeyeon nói. "Đó là một trong những suy nghĩ của Tae hả?" Nàng dịu dàng hỏi. "Cái phần mà gần như không có bạn gái ý?"
Taeyeon cười thầm, cầm tay Tiffany từ má mình đặt xuống đùi, nắm chặt. "Tae không phải người thích bị hành hạ đâu. Nếu Tae không chắc chắn về chuyện này thì ngay từ đầu Tae cũng sẽ không đồng ý. Tae chắc chắn, Fany-ah. Mọi chuyện sẽ thành công thôi. Tae chắc chắn về nó."
Tiffany cười rạng rỡ, mắt nàng cong lại thành hình trăng khuyết, sau lời cam đoan của bạn gái. "Muốn cho Junseo đi ngủ không?"
"Tất nhiên rồi."
- - -
Sooyoung đang định chạy về phía thang máy nhưng dừng lại khi thấy Sunny đang đứng cách cánh cửa mấy bước khoanh tay trước ngực. Cô cười khi bạn gái nhìn nhìn lên với biểu cảm khó chịu.
"Yah! Cười cái gì mà cười? Mở cửa đi!"
Sooyoung cười thầm khi cô bị Sunny xô nhẹ khi đang mở khoá. "Suỵttt. Bình tĩnh nào."
Cô mở cửa và để Sunny vào trước rồi sau đó cũng theo sau.
Junghee cùng Junseo nhìn ra phía cửa và ngay lập tức cậu bé chạy ra chào dì của mình.
"Ngoan lắm." Sunny vuốt tóc Junseo, đứng bên cạnh ghế.
"Mọi chuyện ổn chứ? Bác nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh bên nhà Taeyeon." Junghee lo lắng hỏi.
"Oh." Sunny ngại ngùng xoa gáy. "Con không nghĩ cánh cửa nhẹ thế nên đã đóng bằng lực mạnh."
Sooyoung đưa tay che miệng trước khi giả vờ ho, che giấu nụ cười rộng trên môi.
"Bác ơi, bọn con ở trong phòng nếu bác cần bọn con nhé." Sooyoung cầm tay Sunny định kéo vào phòng mình ở cuối hành lang thì Junseo nói.
"Chúc dì Sunny với dì Sooyoung ngủ ngon." Junseo ngoan ngoãn chạy đến, ngước lên nhìn bằng cặp mắt to tròn.
"Ahh, con đáng yêu quá!" Sunny ré lên, véo nhẹ má Junseo. "Ngủ ngon nhé."
Sau đó cô vào phòng Sooyoung, nằm sụp xuống giường khi bạn gái mình đóng cửa. Sunny bật ra tiếng thở dài cảm nhận tấm nệm êm ái và Sooyoung ngồi xuống bên cạnh.
"Em có nói khó nghe lắm không?"
Sooyoung vuốt mấy lọn tóc xoà trước trán rồi cúi xuống cho một nụ hôn vào trán. "Tất cả điều hiểu mục đích của em mà. Bạn bè quan tâm đến cuộc sống của nhau nên Soo không bất ngờ khi em cáu với họ. Nhưng Sunny-ya, chúng ta không phải là mẹ họ. Chúng ta không biết điều Tiffany đang trải qua và cả điều mà Taeyeon đang trải qua nữa, đỡ đần những gánh nặng của Tiffany. Những gì chúng ta có thể làm là ủng hộ họ và khuyên bảo họ những điều đúng đắn — hay ít nhất những điều chúng ta nghĩ là đúng cho họ nếu chúng ta ở trong vị trí của họ."
Sunny hít một hơi sâu và thở ra, mở mắt và thấy ánh nhìn dịu dàng của Sooyoung. "Soo nói đúng. Chúng ta nên hiểu hơn về họ. Thật không dễ gì khi ở trong một mối quan hệ như thế, khi có thêm một đứa trẻ trong câu chuyện nữa."
"Đúng vậy. Vậy mọi thứ ổn rồi chứ?"
"Yup, mọi thứ ổn rồi." Sunny vòng tay sau đầu Sooyoung kéo cô cúi xuống cho một nụ hôn trên môi. "Và đây là phần thưởng cho Soo."
"Thế thôi à? Soo đã hi vọng nhiều hơn." Sooyoung chạy tay từ má Sunny xuống một bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve làn da dưới lớp vải.
"Không phải ở đây." Sunny kéo bàn tay đang dạo chơi trên người mình ra và nắm chặt nó. "Em không muốn bác gái hay Junseo nghe thấy chúng mình."
"Ah, phải ha, Soo quên mất mình có kĩ thuật trên giường và em thì lại lớn tiếng lắm luôn." Sooyoung cười khúc khích
Nụ cười của cô chuyển sang một tiếng kêu khẽ khi Sunny đánh mạnh vào tay mình.
"Thôi đi." Sunny đỏ mặt và ngồi dậy, kéo áo mình xuống.
"Nhanh nào, Soo đưa em về." Sooyoung đứng dậy và đưa tay ra cho Sunny. "Rồi có lẽ chúng ta có thể tiếp tục phần còn dang dở."
Sunny đang định đưa tay nắm lấy tay Sooyoung nhưng dừng lại ngay khi cô nghe thấu câu nói thứ hai. "Em hoàn toàn có thể tự về nhà, cảm ơn Soo rất nhiều."
Sooyoung cười và kéo Sunny lên. "Đùa thôi mà, đi thôi."
- - -
"Xin chào, tôi muốn tìm Tiffany Hwang. Tôi tin rằng cô ấy làm việc ở đây?"
"Chị ấy đang ra ngoài và không có ở đây lúc này. Tôi có thể giúp gì anh không?" Seohyun lịch sự hỏi.
Cô đã trộm nhìn người đàn ông này từ lúc anh bước vào đây và nhận ra anh cũng mặc những bộ đồ hàng hiệu, giống người phụ nữ đến tìm Tiffany mấy tuần trước.
"Ah, cô có thể đưa danh thiếp của tôi và để cô ấy biết tôi đã đến đây tìm cô ấy không?" Anh đút tay vào túi và lấy danh thiếp đưa cho Seohyun. "Cô ấy sẽ biết khi thấy tên tôi."
Seohyun nhận lấy tấm danh thiếp bằng cả hai tay và gật đầu khi nhìn qua thông tin. "Tất nhiên, tôi sẽ báo lại cho chị ấy."
"Cảm ơn cô." Anh mỉm cười trước khi ra khỏi cửa hàng.
Seohyun nhìn chăm chú vào tấm danh thiếp trong tay. Sao mình lại có cảm giác chuyện này không tốt tí nào? Anh ta có thể muốn gì từ Tiffany unnie chứ? Không thể nào có người như vậy đến tìm chị ấy vì công việc được. Mục đích cá nhân có thể là gì nhỉ?
'Song Seungheon
Giám đốc SC Enterprise'
- - -
"Unnie, có người đã đến đây tìm chị."
"Oh? Ai thế em?"
"Người này ạ." Cô đưa tấm danh thiếp cho Tiffany. "Anh ấy nói chị sẽ biết khi nhìn thấy tên. Anh ấy là ai vậy ạ?"
Tiffany suýt nữa đã bật ra tiếng chửi rủa khi nàng thấy tên 'Song Seungheon' trên tấm danh thiếp. "Cảm ơn Seohyun. Chị sẽ gọi lại cho anh ta sau. Anh ta còn nói gì không?"
"Không ah." Cô lắc đầu và ngừng lại. "Chị đang định đưa cửa hàng vào trung tâm thương mại ạ?" Cô hỏi, biết rõ rằng công ty SC Enterprise điều hành rất nhiều trung tâm thương mại.
"K-không, đó là.. giám đốc cũ của chị."
"Em xin lỗi, em không có ý tò mò đâu." Seohyun xin lỗi ngay khi cô nhận ra Tiffany trông rất miễn cưỡng khi nói về người này.
"Không, không, không sao mà. Mọi chuyện chỉ hơi.. rắc rối. Đừng lo về chuyện đó." Tiffany gượng cười và nhét tấm danh thiếp vào túi.
Anh ta có thể muốn gì từ mình đây? Có phải anh ta đã phát hiện ra Junseo là con mình? Còn gì khác anh ta muốn từ mình nữa chứ, phải không? Đầu Tiffany căng như dây đàn khi suy nghĩ ấy lướt qua.
Nàng cần phải đuổi Seungheon ra khỏi cuộc đời mình và làm mọi thứ để giữ Junseo lại bên cạnh. Nàng đã học được qua ngần ấy năm rằng không nên đánh giá thấp những hành động của kẻ giàu có. Họ có thể dễ dàng có được mọi thứ bằng việc sử dụng tiền bạc.
- - -
|20180223|
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me