TruyenFull.Me

Trans Thien Toi Vien Dan


Chỉ muốn nói rằng, trong lúc trans, mình nghe And One - Taeyeon, và mình đã khóc :)

  ————————————  

C26

Tôi nhìn chằm chằm vào cái mũi tên trên màn hình máy tính kia thật lâu, lôi ra một gói thuốc lá từ dưới gầm giường, mở ra, rút một điếu, nhét vào miệng. Màn đều bị kéo thật kín, không bật đèn, cả phòng chỉ có duy nhất ánh sáng chói mắt từ hướng máy tính. Tôi chưa bao giờ hút thuốc, cho nên khi tôi hút một hơi, thiếu chút nữa là đã nghẹt thở muốn chết.

Tôi trong tay cầm một điếu thuốc, cảm nhận được linh hồn mình đang phiêu ra ngoài.

Cuối cùng tôi nhấn chạy video.

Xem video lại như được gặp em sau một lần xa cách, từ hôm chúng tôi phân biệt đã đại khái khoảng ba tháng, em trở nên càng thêm tang thương một chút, chỏm râu của em lại càng nhô ra. Có thể là do em ngủ không đủ giấc, bởi tôi cảm thấy đôi mắt em thật nặng, quầng thâm dưới đuôi mắt tựa như muốn rơi xuống đất.

Em mặc một thân tù phục, tồi tệ hơn là lúc này tôi còn đối với em mà mê muội, thấy em thật sự giống như một cái giá áo, thân mặc một bộ quần áo rách nát mà còn có thể đẹp như vậy. Phía sau em là hai người đàn ông vạm vỡ đang vác súng, bọn họ che mặt, đứng canh, sợ em có hành động thiếu suy nghĩ.

Không đúng, không phải phía sau em, mà xung quanh em đều là những người che mặt vác súng, bọn họ ánh mắt trống rỗng, bọn họ không có linh hồn, mà cơ thể em đứng trong đó, giống như đang phát sáng lên, em như trước cười, cười vô cùng thản nhiên và quyết tuyệt, tựa như thứ mình đang đối mặt không phải là cái chết, mà giống như em đang đứng nơi sân khấu nhiều năm trước vậy.

Em cười thản nhiên như vậy, thậm chí còn làm tôi ảo giác rằng mình đang xem một màn không hề tê tâm liệt phế, mà tôi thấy em đột nhiên tạo nên một độ cung, cơn xoáy lê nhợt nhạt, cười nói: "Em cho mọi người xem nhảy nhé!"

Một đám người đi tới, không nói không rằng đẩy em, em vừa cười vừa đi, bước chân thật sự đại khai, tốc độ rất nhanh, như một trận cuồng phong mà lướt qua, sau lưng em là núi tuyết trắng xóa mà em tâm tâm niệm niệm, dưới chân em là tấc đất của Tổ quốc mà em yêu sâu sắc.

Tôi lại hút một ngụm khói.

Bọn họ bắt em đưa lưng về phía hành hình nhân, bắt em quỳ xuống. Em lại cười lù lù bất động, bọn họ một cước đạp vào đầu gối của em, em lại giãy dụa đứng lên.

Cái loại mục sư kia đang đối lên trời cầu nguyện, rồi sau đó hỏi em, có nguyện ý chịu khuất phục và sám hối hay không, hỏi em còn gì muốn nói hay không.

Lúc này màn ảnh rốt cuộc kéo lại gần em, em một thân nổi bật, tôi nhìn trong mắt em tựa hồ phiếm lệ quang rồi lại tựa hồ không có, tôi nhìn thấy cơn xoáy lê của em, thấy nụ cười quyết tuyệt của em, thấy bụi đất phủ đầy lên gương mặt em, thấy bộ râu quá dài dường như lâu rồi không được chăm sóc của em, thấy em trong ánh mắt như muốn nói thật nhiều.

Nhưng em lại cười lớn một tiếng, tôi nghĩ rằng em đang hoài niệm Tổ quốc của em, hoài niệm ba mẹ của em, hoài niệm đệ đệ của em, hoài niệm dáng vẻ hào hùng của mình, hoài niệm tôi. Nhưng dường như tư tưởng của tôi vẫn là rất eo hẹp.

Em lại nói: "Con mẹ nó đừng có mà ma ma chít chít ở nơi nào giả thần giả quỷ, đừng tưởng rằng lão tử sợ chết. Muốn giết thì giết a."

Những lời này của em chọc giận mọi người, bọn họ lại một lần nữa một cước đạp vào đầu gối em, em lại một lần nữa giãy dụa muốn đứng lên, mà lần này đây em lại không thể đứng thẳng.

Viên đạn bay nhanh xuyên qua ngực em, theo vết đạn ấy chảy ra một chút, một chút máu thấm ướt cả lòng dạ em. Tôi nhìn khoảnh khắc khi viên đạn ghim vào em, thân thể em rõ ràng run lên, trên mặt hiện lên một giây thống khổ, nhưng sau đó em vẫn là nở nụ cười.

Tựa như những gì em viết trong thư cho tôi không lâu về trước.

"Em nguyện mỉm cười để viên đạn một lần lại một lần xuyên qua ngực em, em nguyện bỏ mạng trong sự vui vẻ dâng lên từ tận đáy lòng."

Vậy thì chị sẽ luôn tin tưởng rằng, giờ này khắc này bởi vì em vĩnh viễn ngủ say, lại bởi vì em không ngại bỏ mạng, vì thế nên con đường đến suối vàng sẽ được rộng lớn bằng phẳng, mà em đi mỗi bước đều khai ra hoa tươi.

C27

Thời gian yên lặng trôi qua, thấm thoát đã ba năm, tôi như trước bị buộc có mối quan hệ, mỗi một lần đều chỉ vào Dịch Dương Thiên Tỉ trên màn hình điện thoại mà nói với người ta rằng "Đây là bạn trai tôi." Lúc đó người ta cho rằng tôi đã điên rồi, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nói, cô cmn điên à, người đã mất rồi mà còn ở chỗ này dọa người à.

Rồi sau đó tôi sẽ mỉm cười nhìn bọn họ chạy trối chết.

Quán bar Hậu Hải kia cũng bị dỡ bỏ, thay một đám lão bản mới, ngay cả cách trang trí cũng đều thay đổi. Cụ ông quán xiên nướng năm ngoái bị cao huyết áp, phải quay về quê nhà ở Hà Bắc để dưỡng bệnh, trước khi đi còn đặt trong tay tôi một ngàn tờ tiền, ông nói ông không cần Thiên Tỉ mời tôi ăn xiên nữa, số xiên trước đó tôi ăn sẽ do ông mời, miễn trả tiền. Tôi nắm trong tay một tá tiền, nhỉn thấy ông cụ xoay người sang chỗ khác, dọn dẹp bàn ghế rồi đặt lên cái xe ba bánh, hướng tôi phất phất tay, ngồi lên xe, từng bước một thật dùng sức mà đạp, cuối cùng ở góc ngõ nhỏ mà mất dạng.

Tôi vẫn như trước mang theo sợi dây chuyền hình viên đạn kia, dường như mỗi phút mỗi giây đều có thể cậm nhận được hơi ấm của em.

Ngày đó tân niên, công ty vẫn như cũ bắt phải tăng ca, sau khi tan tầm mới khai cơm tất niên. Tôi tùy tiện ăn vài bát, liền chui vào trong phòng mình quét weibo. Lúc mở weibo ra phát hiện trên đó một mảnh tiếng khóc, tôi thật vô cùng tò mò.

Lại nhìn, tôi thấy Dịch Dương Thiên Tỉ phát weibo rồi.

@TFBOYS-Dịch Dương Thiên Tỉ: Năm mới vui vẻ, năm nay nhóm ba người chúng em không thể cùng mọi người đón năm mới rồi. Em yêu mọi người.

Lòng tôi chấn động mạnh, không dám tin vào hai mắt mình, mở lớn miệng, hai tay run rẩy. Rồi sau đó tôi lại nhìn thật kỹ, mới phát hiện, đó là do Dịch Dương Thiên Tỉ ba năm trước hẹn đúng giờ hôm nay mà phát đi.

Cùng lúc đó có một tin nhắn mới kêu lên, là Dịch Dương Thiên Tỉ ba năm trước cũng hẹn giờ phát giọng nói, tôi nghĩ tin nhắn giọng này em hẳn đều gửi đến cho mọi người, nhưng mà không phải.

Tôi run rẩy nhấn mở, từ loa điện thoại truyền đến một thanh âm vô cùng quen thuộc luôn làm người khác mê muội.

"A Cửu, rất nhiều người đối với em yêu mến, nhưng chỉ duy có chị là em ấn tượng khắc sâu, cảm thấy chị đúng là một cô gái nhiệt tình yêu thương cuộc sống, lại nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, thật sự vô cùng cảm ơn sự yêu thích của chị. Chú ý chị thật lâu rồi, lâu đến nỗi chắc chị cũng không biết đâu. Biết chị thích ăn đồ nướng nhưng lại không muốn bỏ ớt vào, biết chị thích nét vẽ của một nhà truyền thông mà công ty chị hợp tác, cũng biết chị không thích một đồng sự họ Trần cùng ông chủ của chị, biết chị đặc biệt thích em, mà em cũng đặc biệt thích chị.

Cảm ơn sự nỗ lực của chị, cảm ơn vì đã cùng em làm bạn, cảm ơn chị vì vẫn luôn ở bên khi em đưa ra quyết định ngốc bức như vậy, nghĩa vô phản cố mà luôn duy trì bên em như vậy (làm việc nghĩa không được phép chùn bước). Cảm ơn chị vì đã giúp em ngày càng trở nên dũng cảm, chị còn tiếp thêm sức mạnh để em có thể gan dạ đối mặt với cuộc sống này, rất thích chị đó. Năm mới vui vẻ nhé."

Tôi nắm điện thoại, khóc đến sưng mắt.

C28 – End

Concert hẹn ước mười năm tôi vốn không muốn đi, bởi vì ai đó đã vĩnh viễn không còn, thẳng đến khi vé vào cửa VIP được đưa đến tận tay tôi, và Tiểu Khải liên tục cố ý gọi điện bắt tôi nhất định phải đến.

Thời điểm bước vào, công ty đều phát miễn phí cho mỗi người một bảng đèn led có thể đổi màu, đỏ lục lam cam, bốn loại màu đều có thể tùy lúc biến đổi. Tôi cầm cái đèn led lớn kia, thấy tò mò vô cùng, như thế nào còn có màu đỏ a.

Ngồi ở vị trí thứ nhất, nhìn quanh bốn phía, đều là những gương mặt quen thuộc. Rất nhiều năm về trước còn cùng nhau vừa tiếp ứng vừa non nớt hô bây giờ thì đã có vài người sớm lập gia đình, chú rể cũng không phải là Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên hay Vương Tuấn Khải. Ngồi bên cạnh tôi là một bà mẹ trẻ dắt con mình theo, cô ôm con gái của mình, chỉ vào hai người Tiểu Khải và Vương Nguyên đang hát trên sân khấu rồi nói: "Bảo bối, ma ma trừ bỏ ba ba thì bên ngoài thích nhất là hai người ca ca kia, còn một ca ca nữa ma ma cũng đặc biệt thích, chẳng qua không thấy được đâu."

Tôi lập tức không nhịn xuống được, nước mắt lách tách rơi xuống.

Tôi vốn nghĩ Dịch Dương Thiên Tỉ không biểu diễn thì tôi sẽ sớm rời khỏi đây.

Thế nhưng khi Vương Tuấn Khải từ trên sân khấu đi xuống, hát "Yeah, TFBOYS come to show you love", tôi cảm nhận được máu trong người mình bắt đầu nóng lên, cầm đèn led lớn mà bắc đầu vẫy vung.

Hai người hát rất nhiều ca khúc, hát đến ca khúc cuối cùng của nhóm, tôi nghĩ rốt cuộc cũng xong.

Vương Tuấn Khải lại đột nhiên nói: "Kế tiếp là một tiết mục thập phần tập trung, dành cho một người vĩnh viễn thuộc về nơi sân khấu này. Suỵt, không nói nữa."

Một chùm ánh sáng chợt phóng đến giữa sân khấu, rồi người mà tôi mong nhớ ngày đêm, mong nhớ thật nhiều năm qua bỗng nhiên xuất hiện, tôi nhìn em nhảy điệu nhảy đầu tiên- điệu nhảy trúng đạn . Động tác hữu lực như vậy, tiết tấu mạnh mẽ như vậy, tôi thiếu chút nữa là mất thần. Tôi ngọ nguậy đứng dậy muốn vượt sân khấu để đi đến trước mặt em, rồi lại thình lình phát hiện ra, những gì mình thấy toàn bộ từ nãy đến giờ chỉ là hình chiếu mà thôi.

Một mảnh trầm mặc, ai cũng không dám lên tiếng.

Bởi vì họ đều lẳng lặng nhìn người đang nhảy trên khán đài kia.

Rồi sau đó em bắt đầu hát, hát bài Hồng Đậu. Em cầm micro chầm chậm đi vòng quanh sân khấu, vẻ mặt thật quen thuộc, thanh âm thật quen thuộc.

Mà trong một giây, kỳ tích bỗng xuất hiện, những ánh đèn lam lục đột nhiên một chút một chút biến thành màu đỏ, trong nháy mặt là một biển đỏ chói mắt.

Có đôi khi, có những lúc, anh đã tin rằng mọi chuyện rồi sẽ kết thúc

Gặp nhau rồi chia ly cũng là lẽ thường tình

Chẳng có gì là tồn tại vĩnh hằng

......

Sau đó em đi đến trước mặt tôi, dừng lại trước mặt tôi, bình tĩnh đứng trước mặt tôi, còn cười nhìn tôi. Hát "Bên em cùng nhau ngắm dòng sông lặng trôi."

Một câu kết thúc, như cũ trầm mặc.

Tôi đứng dậy, vươn tay muốn nắm tay em, lại bắt được một mảnh hư vô.

Mà khi vừa nhấc đầu, tất cả hình ảnh kia cư nhiên biến mất, lưu lại những mảnh vụn tựa hồ vẫn đang còn hơi ấm.

Viên đạn xâu trong sợi dây chuyền trước ngực tôi bỗng dưng ấm áp hẳn lên, độ ấm ấy xuyên thấu qua đường huyết trong da thịt, qua tế bào của tôi, qua xương cốt của tôi, qua trái tim tôi, sinh mệnh ấm áp của đời tôi, mỗi một phân mỗi một giây đều tràn ngập hồi ức về em.

Tôi bắt đầu tin rằng, mỗi một bước em đi, đều tràn ngập yêu thương cùng dũng khí.

Tôi bắt đầu hiểu rằng, chúng ta có được những câu chuyện kịch tích như vậy trong quá khứ, cũng là tạo nên những điều tốt đẹp hơn trong tương lai.

Tôi rốt cuộc học được, những người giống nhau là những người cùng hướng đến một giấc mộng.

Mà em rốt cuộc tại nơi này, tại nơi sân khấu mà em nán lại lâu như vậy, hát ca đi đến trước mặt tôi, cười nhìn tôi, cho tôi một cú kích cuối cùng với viên đạn tình yêu.

———————————–End————————————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me