Transfic Dramione The Gioi Nay Hay Bat Ki Noi Nao Khac Ii Dau Hieu
Theo bồn chồn lo lắng đứng cạnh thầy Snape. Cậu đang nỗ lực hết mức có thể trong việc tránh nhìn vào mắt bất kì ai, cũng như cố gắng khiến mình trông không có đáng ngờ. Cậu ngờ mình khó có thể làm được cả hai. Theo bẩm sinh không có khiếu diễn- như Severus Snape, tất nhiên rồi. Theo chẳng thể nào hiểu được ông thầy đó sao có thể lúc nào cũng mang khư khư một biểu cảm dù cho họ có chuẩn bị đón nhận một cơn bão sắp đến. Có lẽ đó là nhờ những tháng ngày sống chung với lũ của ổng, Theo nghĩ, nhìn mi mắt sụp xuống của thầy Snape. Chắc vị giáo sư số khổ này đã trải nghiệm đủ mọi thứ trên đời. "Ý ông Malfoy còn sống là sao?" Fred đứng dậy hỏi. "Sao có thể? Mà nếu đúng vậy-" "-nếu đúng vậy, tại sao Harry không phủ nhận cáo buộc giết người chứ?" George ngắt lời người anh song sinh hỏi. Lupin, người đang đứng cạnh Theo và Snape, ngửa đầu mệt mỏi. "Ôi không," ông khẽ thở dài. "Ôi không." Theo liền đánh mắt sang vị cựu giáo sư, nhếch mép cười trước sự rầu rĩ của ông. "Hình như thầy có gì muốn chia sẻ hả?" Toàn bộ đầu của thành viên Hội quay về phía họ. "Thầy mau nói đi," Theo nhẹ thúc giục, hếch cằm sốt ruột. "Tôi đã thấy nó," Lupin lẩm bẩm, nhìn xuống đôi giày đã khá sờn của mình. Ông lắc đầu đứng dậy, nhìn những người khác. "Tôi đã từng gặp Draco Malfoy, vậy mà lại không nhận ra nó-" "- thầy không nhận ra á?" Fred hỏi lại, giọng cao vút. "Thầy từng gặp một thằng nhóc nổi như cồn nhờ tai tiếng tưởng đã chết mà lại không kể với ai?" "Nó ở đâu?" George thản nhiên hỏi, tùy tiện ngã đầu lên ghế vờ như không quan tâm. "Đứng xếp hàng ở tiệm Flourish và Blott hả? Hay nốc vài cốc bia ở Ba Cây Chổi?" "Không." Lupin lại cúi đầu, và Theo chợt nhận ra mình cũng đang nhíu mày nghi hoặc. "Thầy đã thấy nó đi với những trò khác." Ông lắc đầu. "Nó đi với Harry, Ron, và Hermione." "Cái gì?" Bà Molly the thé nói, lập tức bỏ tách trà đang cầm. "Anh đã nhìn thấy chúng á? Anh nhìn thấy Harry và Ron?" Cặp sinh đôi hỏi cùng một lúc. "Lúc nào?" Lupin nhìn cực kì không thoải mái, và Theo đã nghĩ có lẽ mình nên giải vây cho ổng vì nhìn tội nghiệp quá nếu cậu cũng đang không có hứng nghe ổng trả lời. "Cái đêm mình làm đợt tấn công đó," Lupin khẽ đáp. "Harry, Ron, và Hermione ở trên lầu, cùng một người thứ tư nữa mà giờ nghĩ lại tôi mới biết đó là cậu nhóc nhà Malfoy." "Nghe có vẻ như nó không đáng nhắc lại nhỉ?" Theo ngờ vực hỏi, và cặp song sinh gật đầu kịch liệt. "Ừa-" "Để Remus giải thích rõ ràng xem," Arthur lạnh lùng ngắt lời họ, ra hiệu hai thằng con mình im lặng. Theo không khỏi cảm thán ông; Arthur Weasley là một trong những người gây ấn tượng bất ngờ với cậu nhất, dù Theo có đang phải đối mặt với những mối lo ngại lớn hơn nhiều. Trụ cột nhà Weasley tuy lúc nào cũng ôn nhu hiền hòa, nhưng chắc chắn ông vẫn có một uy lực khiến các con phải nể sợ không kém gì Lucius với Draco trước kia. Rất rất lâu về trước, tất nhiên rồi. "Harry đã yêu cầu tôi không được cho mọi người biết," Lupin giải thích. "Tôi nghĩ mình không có quyền can thiệp việc riêng trò ấy-" "Anh vậy mà lại nghe lời một thằng bé á?" Molly chỉ trích. "Lẽ ra anh phải nên đưa nó đến đây, với chúng tôi-" "Tôi không có quyền làm việc đó," Lupin lạnh lùng ngắt lời bà. "Thằng bé không muốn chia sẻ về đêm nó rời Hogwarts thì tôi không ép nó được." "Vậy tụi nó đã bao che Draco thế nào?" Theo tò mò hỏi. "Tụi nó bảo Draco là ai?" Lupin mím môi, nhớ lại. "Có lẽ chúng đã đổi màu tóc trò ấy," ông nói. "Còn cho đeo kính nữa. Tôi đã không gặp thằng bé kể từ ngày nghỉ dạy Hogwarts, tất nhiên rồi, cho nên tôi mới không nhận ra liền khi nó thay đổi những đặc điểm nổi bật-" Theo ngầm không đồng ý. Tóc Draco đúng là đổi thành màu đen, ừ, nhưng đôi mắt xám đặc trưng ấy không lẫn vào đâu được, hoặc cái thần thái kiêu ngạo nhìn là biết người nhà Malfoy. "- và chúng gọi nó là Darcy, tôi nhớ vậy- Geraint Darcy-" Theo mỉm cười, cùng lúc thầy Snape cũng phì một tiếng. "Sao vậy?" Fred nhíu mày nhìn họ. "Geraint," Theo lặp lại, chợt cảm thấy ấm lòng. "Là tên một trong những kị sĩ của vua Arthur. Một trò hồi nhỏ tụi tôi hay chơi á mà." Cậu nhìn Lupin nhún vai. "Phải ông mà kể chuyện đó sớm hơn, tôi đã biết ngay là nó rồi." "Darcy cũng là một nhân vật nổi tiếng trong giới văn học Muggle," Snape bổ sung vào, hơi rùng mình như ông vừa mới nhớ lại kí ức buồn nào đó. Theo cũng nhận ra thầy Snape, người vẫn luôn sống trong khu dân cư Muggle, mới là người duy nhất biết nguồn gốc cái tên đó. "Nhân vật này cũng nổi tiếng là một kẻ kiêu căng ngạo mạn," Snape giải thích, và trong lúc so sánh, biểu cảm ông chợt thay đổi, một nét cười phớt trên mặt. "Khá chắc tên này là do trò Granger đặt đây." "Hầy." Lupin cúi đầu hối lỗi. "Lúc đó tôi không mảy may nghi ngờ gì hết- tại nhiều chuyện dồn dập quá-" "Tôi chắc mọi người đã lường trước việc đó," thầy Snape nói nhỏ, và nếu không biết, Theo đã nghĩ thầy Snape đang an ủi ông. Những tiếng lầm bầm xung quanh có vẻ như không ai tán thành quyết định giữ bí mật cho Potter của Lupin, và Theo khó có thể trách họ. Lupin nhìn thầy Snape vẻ biết ơn. "Giờ ngồi đây suy đoán cũng không ích gì," ông nói, cố bù đắp. Tuy là một câu khẳng định, nhưng cái cách thể hiện hơi lại bất lực theo Theo nghĩ. "Nó vẫn nghe không đáng chút nào," Fred lầm bầm, George gật đầu liên tục. "Chúng chỉ là những đứa trẻ thôi mà," Molly vặn vẹo tay, trách Lupin. "Nếu anh mà chịu kể chúng tôi-" "Anh nghĩ giờ mình đừng nhắm vào việc Lupin kể hay không kể chuyện đó nữa," Arthur dịu giọng nói với vợ, quay lại nhìn thầy Snape. "Thay vào đó ta nên tập trung chuyện nó sẽ thay đổi cái gì, nếu có." "Dạ," Bill tán thành. "Đúng ạ." Lupin nhìn thầy Snape. "Hắn đã biết cái gì?" Thầy Snape hắng giọng trước khi trả lời, đánh mắt nhìn Theo. "Sybill Trelawney đã phán một lời tiên tri trước Chúa tể Hắc ám, rằng hậu duệ nhà Malfoy vẫn còn sống và đang đi cùng Potter," ông máy móc nói. "Bằng khả năng Chiết tâm chi thuật siêu phàm của mình, Chúa tể Hắc ám đã có thể chắc chắn là Draco Malfoy, thật ra, chưa chết." Lupin nhìn ngoắt sang Theo. "Trò cũng từng nghi ngờ thằng bé chưa chết mà," Lupin chất vấn. "Trò có biết gì về chuyện này không?" "Không," Theo chỉ vỏn vẹn đáp. Họ chờ đợi, nhưng Theo không nói thêm lời nào nữa. Cậu biết nhiều hơn thế. "Vậy nó chỉ mang chúng ta trở về với câu hỏi nếu Harry đi với Malfoy," Fred chậm chạp nói, "và, bao che thằng đó-" "- vậy sao nó lại nhận mình giết người?" George gật đầu, nói nốt câu. "Em nghĩ Harry sẽ không đời nào làm chuyện nghĩa hiệp vậy nếu Malfoy thật sự giết cụ Dumbledore-" "- tức là có thể do ai đó khác," Fred kết luận. "Chắc chắn không phải Malfoy." "Vì lí do gì Harry lại không chịu đến chỗ Hội chứ?" Bill suy tư hỏi. "Remus, nó có giải thích với thầy vì sao không?" "Nó chẳng nói tí gì liên quan cả," Lupin ủ rũ đáp. "Ngẫm lại thì, hình như nó đang bảo vệ ai đó." "Hoặc không tin tưởng ai đó," Theo xen vào. Thầy Snape liếc cậu, cậu bèn nhún vai một cái. "Vậy giải thích coi," Fred yêu cầu, người em còn lại cũng gật đầu. "Harry biết là nó có thể tin tưởng bọn tôi mà," George khịt mũi nói. "Nhưng thực sự thì có đâu," Theo chỉ ra. "Nếu không, nó mắc gì không tới chỗ mấy người? Nó còn chưa tròn mười bảy, tức là nó đã dành cả tháng trời ẩn náu, với dấu vết của nó- bộ hai người thật sự nghĩ chuyện đó ngẫu nhiên à?" Lupin có vẻ bối rối. "Nếu chỉ vì một lí do là bảo vệ Draco Malfoy, tất nhiên nó đã có thể nhờ chúng ta rồi." "Thì vậy tức là," Theo nhấn mạnh, "còn chuyện gì đó nó không muốn mọi người biết." "Có ai khác đã giết cụ Dumbledore," Fred suy đoán, giọng hối hả. "Lẽ nào đó là Harry thiệt." "Không thể nào," George bác bỏ. "Không bao giờ. Không bao giờ là một trong số tụi nó." "Vậy thì nó bao che ai chứ?" Bill thắc mắc, đã bắt đầu thấy mơ hồ. Anh nhìn sang ba, người mang vẻ u uất. "Nó đang mạo hiểm tính mạng mình vì ai vậy?" "Hoặc," Theo lớn tiếng, tim đập mạnh lúc cậu quay sang thầy Snape. "Nó đang nghi ngờ ai đó?" Bầu không khí chợt ngưng trọng. "Severus," Lupin lặng lẽ nói. "Ý thằng bé là sao?" "Thầy hiểu rõ ý tôi là gì mà," Theo to tiếng đáp. "Ai là người cho thầy biết chi tiết về đêm đó nhiều nhất? Ai là người đã báo với Chúa tể Hắc ám? Ai là người làm gián điệp hai mang để tuồn thông tin?" "Theo," thầy Snape gắt, giọng ông trầm đục cảnh cáo. "Chỉ một người duy nhất đã có mặt đêm đó và chứng kiến hết những gì xảy ra. Chỉ duy nhất một người chết tiệt biết mà thôi." Cậu cố giữ mình không nao núng, bụng cậu nhộn nhạo lúc dồn thầy Snape. "Nói sự thật ra đi, Severus. Cho bọn tôi biết sự con mẹ nó thật đi." Fred đứng phắt dậy. "Đúng vậy," anh nói, thở dồn dập. "Nott nói đúng- ông biết hung thủ thật sự giết cụ Dumbledore đúng không?" "Chắc chắn là ông phải biết," George bồi vào, đôi mắt xanh lóe sáng. "Và Harry cũng biết là ông biết." Theo có thể thấy toàn bộ thành viên Hội Phượng Hoàng đều nhìn nhau gật đầu tán thành, họ đều bất giác lùi xa thầy Snape; Theo nghe thấy những tiếng thở gấp, xen lẫn tiếng thì thầm- toàn bộ những dấu hiệu đó như một hiệu ứng đám đông dần lan khắp phòng. Theo ưỡn thẳng ngực, quyết định đâm một nhát chí mạng. "Là thầy," Theo nghiến răng nói. "Thầy giết cụ Dumbledore." Có một sự xáo động. "Severus!" Lupin thốt lên. "Anh-anh không phải-" "Thầy có định chối không?" Theo khoanh tay hỏi. Thầy Snape nhìn khắp phòng, đôi mắt ông lướt hết những con người đang nhìn ông một cách buộc tội hết người này đến người khác. "Theo," ông lạnh giọng gắt. "Trò đã quên mất bản thân-" "Bọn tôi đã tin ông!" Fred la lên, đầu ngón tay siết mạnh đũa. "Cụ ấy đã tin tưởng ông!" George lắc đầu. "Bọn tôi đã để ông thao túng như một lũ ngốc," anh nhăn mặt, từ từ khuỵu chân xuống. "Các con," Arthur mặt tái nhợt. "Mấy đứa, từ từ đã-" ông nhìn sang Snape với đôi mắt van nài. "Chắc chắn là có sự tình gì-" "Thầy có thể giải thích được không?" Theo chất vấn, tiến về phía thầy Snape. "Hả? Nói xem nào, Severus," cậu rít. "Cứ thử nói xem." Bầu không khí ngày càng căng thẳng. Sự hoảng loạn đã lan khắp cả phòng, và tình hình ngày càng bất ổn rõ rệt. Hỗn loạn. Bùng nổ. Chính xác như những gì họ dự tính. "Họ không thể biết được," thầy Snape bảo Theo khi họ đang đứng trong căn phòng khách tối tăm, chật hẹp của ngôi nhà trong hẻm Spinner's End. "Về lời tiên tri ư?" Theo ngồi xuống, hỏi. "Thầy phải nói họ chứ. Họ cần phải biết. Họ cần phải chuẩn bị." "Nhưng vậy có nghĩa là Granger-" Snape đột bỏ lửng câu, nghiến chặt răng. "Nếu lời tiên tri đó đúng là nói về Granger, rồi họ sẽ biết con bé đã làm gì, với cụ Dumbledore- chuyện nó đã làm-" "Thầy muốn bảo vệ nó," Theo gật đầu đã hiểu. "Tất nhiên rồi." Cậu rùng mình. "Mà lời tiên tri đó thật là- tôi không biết nữa. Nó khiến tôi khó chịu vãi cớt." "Ừ," Snape gật đầu, môi cong lên lộ vẻ ghê tởm. "Ừ, và Chúa tể Hắc ám rõ ràng đã bị nó ảnh hưởng rất nhiều-" Ông đi qua đi lại. "Đây không phải lần đầu tiên." "Mà thầy có chắc là con nhỏ đó không?" Theo xen vào, nhớ lại từng câu tiên tri. Nó đã nói gì ấy nhỉ? Nhìn bề ngoài không ai nghĩ cô ấy sẽ là mối đe dọa. Một khi gia tộc Malfoy sụp đổ, sẽ xuất hiện một kẻ quyền lực khác kinh khủng hơn thảy thế giới này từng chứng kiến và đó chính là cô ta. "Thầy có chắc đó là Granger không?" Theo hỏi lại. "Nhỡ đâu- tôi không biết- lỡ đâu đó là Narcissa thì sao?" Tất cả sẽ phải gánh chịu một hậu quả khôn lường. Cậu đã nghĩ đến một phu nhân tóc vàng lúc nào cũng thu mình trong vỏ bọc, lẩn quẩn quanh nhà như thể linh hồn bà đã bị mất một nửa. "Hoặc cũng có thể, có thể là một người hoàn toàn xa lạ," thầy Snape mất kiên nhẫn gắt. "Tin răm rắp vào một lời tiên tri không có căn cứ là một quyết định ngu ngốc, Theo, giờ ta cũng khó mà nghe theo-" "Vậy sao thầy không mặc kệ đi?" Theo lắc đầu hỏi. "Sao không để chuyện gì đến sẽ tự đến?" "Đây không phải lần đầu tiên ta gặp loại chuyện thế này," Snape giận dữ đáp lại. "Ta biết phản ứng của mọi người sẽ thế nào. Ta biết họ sẽ chọn tin cái gì." Theo lập tức hiểu ra ngay người đàn ông ấy lại đang bị quá khứ đau thương dày vò rồi, và dù không muốn nhưng Theo vẫn phải kềm chế không khiêu khích ông nữa. Cậu thậm chí càng ghét bản thân mình hơn vì thừa nhận thầy Snape có lí. "Mình không thể để Hội chĩa mũi dùi vào Granger," Theo tuyên bố, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc quyết định của họ. "Mình phải làm gì đó." "Một khi họ mà biết Draco còn sống, họ sẽ thắc mắc tại sao Potter phải ẩn náu," Snape nói. Ông đang lo lắng, một điều hoàn toàn hiếm có đối với người luôn mang vẻ ngoài lạnh như tiền giống ông. "Họ sẽ tìm hiểu nguyên do." "Vậy mình sẽ bịa lí do cho họ," Theo điềm nhiên đáp. "Mình sẽ tự nghĩ một cái." Snape gật đầu. "Phải làm vậy." "Okay," Theo thở dài. "Vậy nếu, giả sử, Granger không giết cụ Dumbledore, và Draco cũng vậy, thế thì- ai sẽ là người hợp lí nhất đây?" "Cho dù là ai đi nữa, họ chắc chắn sẽ thấy vô cùng khó khăn khi tiếp nhận- nếu không muốn nói là- không thể tha thứ," Snape lầm bầm. "Người đó phải là người không cần Hội bảo vệ." Theo quơ tay bất lực. "Vậy ai bây giờ?" Thầy Snape chợt dừng bước. "Cái gì?" Theo hỏi, nhìn ông thầy xoay ngoắt lại. Lòng cậu chợt dâng cảm giác khó chịu, như biết trước mình sẽ không muốn nghe câu trả lời. "Ta." Thầy Snape xoay gót. "Ta. Ta sẽ nói là ta làm." "Hả?" Theo kinh ngạc, đứng phắt dậy. "Không được- thầy đang là nguồn cung tin tức của họ, với lại thầy- thầy cũng đã lấy tính mạng ra đảm bảo với họ-" "Giờ họ đã có trò rồi," Snape nhắc cậu. "Họ không cần ta nữa đâu." "Họ sẽ trở mặt với thầy!" Theo thét. "Họ sẽ- lỡ họ giết thầy mất!" Snape lắc đầu. "Họ sẽ không giết ta đâu." Ông thở dài. "Hoặc ít nhất, ta sẽ rời đi trước khi họ kịp có ý định đó." "Thầy không thể biến mình thành kẻ phản bội," Theo sợ hãi. "Chết tiệt, Severus- bộ thầy thấy cuộc đời mình chưa đủ như cứt hay sao mà còn rước thêm họa?" "Phải là ta mới được. Người đó phải là ta. Ta chính là lựa chọn thích hợp nhất, và cũng là người hợp lí nhất." "Nhưng-" "Và trò phải là người lật tẩy ta. Ta nghĩ bọn họ rồi cũng có thể tự suy ra được bởi những tai tiếng từ đó giờ của ta- nhưng trò thì nhất định phải có được sự tin tưởng của họ, vậy nên hãy là người nói ra đi." "Severus-" "Đừng." "Mẹ kiếp. Tôi không thể-" "Chỉ có vậy, Hội mới không còn lí do nghi ngờ Potter, Granger, hay Draco. Potter trong tương lai vẫn có thể quay về Hội nhờ giúp đỡ được. Ta sẽ giúp chúng không trở thành mục tiêu lần này." "Rồi, rồi, rồi được thôi- nhưng thầy-" "Ta sẽ ổn thôi." "Severus!" Theo hét lên. "Rồi thầy sẽ chẳng nhận lại được gì từ những thứ thầy đã làm- những gì thầy hy sinh, chúng sẽ trở nên công cốc- không ai biết, không ai hiểu-" "Nhưng trò thì có," ông dứt khoát. "Và ta sẽ làm." "Nhưng-" "Họ đã có trò rồi, Theo. Họ sẽ ổn thôi. Trò sẽ gặp nguy hiểm, chắc chắn, nhưng không như trước nữa. Họ sẽ tin trò." Theo há hốc mồm. "Vậy còn thầy thì sao?" "Ta á?" Snape nhún vai. "Ta sẽ cố sống sót." Ông mệt mỏi ngồi xuống, nhìn như thể đã già đi vài chục tuổi mặc dù mới chỉ có vài phút. "Đó giờ ta luôn làm việc đó mỗi ngày." "Chết tiệt!" Theo la lối, bất mãn đá vào cái ghế xấu xí của thầy Snape. "Nhớ là phải nói sao cho thuyết phục đấy," thầy Snape dặn dò, ấn vào mi tâm. Bởi vậy mới có cảnh bây giờ của họ. Họ nhìn nhau. "Làm tốt lắm," Snape lầm bầm. "Khốn nạn nhà thầy," Theo chửi. Thầy Snape độn thổ mất. Kết thúc rồi.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
"Mình làm gì bây giờ?" Hermione hoảng loạn hỏi, đi qua đi lại trong lều. Malfoy vừa đánh thức cả bọn dậy do một cơn ác mộng và giờ cô lạnh người khi nghĩ đến nó. "Nếu hắn đã biết anh còn sống-" "Mình sẽ không làm gì cả," Malfoy thẳng thừng đáp. "Mình chẳng làm gì được hết." "Nó đúng đó," Harry gật đầu đồng ý, tay vô thức sờ vết sẹo trên trán. "Sao vậy?" Hermione hỏi, chạy đến chỗ cậu ngay khi nhìn thấy hành động của cậu. "Có phải hắn-" "Không," Harry nhăn mặt. "Hắn chỉ- kiểu như khuấy động." "Mày sẽ bảo tao nếu thấy Theo chứ?" Malfoy hỏi nhỏ, và Harry gật đầu. "Nó không sao," Harry trấn an hắn. "Nó không ở đó. Không có lí do gì cho Kẻ-mà-cũng-biết-là-ai nghi ngờ nó cả." "Đúng vậy," Malfoy gật đầu. "Tạm bỏ qua chuyện Theo xíu đi!" Hermione bực bội mắng, dậm chân xuống sàn. Hành động trẻ con bộc phát như một cách xả sự bất mãn cũng như là cách để ép Malfoy, cái người đang vô cùng lo chuyện lạc đề, trong khi chính mình lại đang gặp nguy hiểm đó, tập trung trở lại. "Còn anh thì sao? Ý anh không làm gì hết là sao?" "Nó chỉ là lời tiên tri thôi mà, Granger," Malfoy khinh khỉnh đáp, xoa cổ tay trái. "Nó chả ảnh hưởng gì cả." "Sao anh nói vậy được?" Hermione hậm hực hỏi. "Còn bồ nữa!" cô chuyển sang Harry. "Bồ là người hơn ai hết hiểu rõ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai tin vào tiên tri tới cỡ nào- mình nghĩ Bộ Phép Thuật sẽ phát thông báo-" "Nghe này," Malfoy ngắt lời. "Điểm duy nhất mình biết chắc đó là sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra nếu anh chết. Đúng không?" Cô do dự. "Ừ, nhưng-" "Ừ thì, tin tốt con mẹ nó đây, Granger, anh chưa muốn chết," Malfoy khịt mũi đáp. "Câu tiên tri không thể thay đổi điều đó." "Đúng vậy," Harry chậm rãi nói. "Tính tới hiện tại, không có gì thay đổi cả." "Chúa tể Hắc ám biết anh còn sống thì tệ thật, ừ, nhưng dù sao thì mình cũng luôn gặp nguy hiểm nếu hắn tóm một trong số chúng ta mà," Malfoy nhắc cô, dịu dàng nắm lấy tay kéo cô về phía hắn. "Điều duy nhất mình có thể làm đó là cố đừng để bị bắt thôi." "Và tiêu diệt nhiều Trường Sinh Linh Giá nữa," Ron chêm vào. Cậu đang ngồi dưới đất, lơ đãng nghịch chiếc Tắt Sáng bạc. "Ừ," Hermione khẽ đáp, đặt tay lên vai Malfoy trong lúc vô thức cắn môi. "Mình nghĩ ta nên tập trung vào việc đó hơn." "Nên vậy," Harry đồng tình. "Mình vẫn còn nhiều món chưa xác định, trong khi hắn chưa biết chuyện mình đang truy lùng. Một khi hắn mà biết-" "Một khi hắn mà biết, mọi Trường Sinh Linh Giá sẽ biến thành cái bẫy," Malfoy nghiêm túc nói. "Cho nên tốt nhất là ta nên xác định chúng là gì ngay bây giờ." "Okay," Hermione gật đầu. "Okay, vậy giờ mình đã diệt được mấy cái rồi?" "Bốn," Harry liệt kê. "Mề đay, vương miện, nhật kí, và nhẫn." "Tính luôn cả chiếc cúp Hufflepuff," Hermione trầm ngâm. "Còn gì nữa?" "Một cái nữa," Harry ủ rũ đáp. "Tính luôn chính Chúa tể Hắc ám nữa," Malfoy nhắc họ. "Tao nghĩ cái nào vui nhất thì phải để dành tới cuối." "Ừ," Harry cau mặt. "Cụ Dumbledore cũng bảo mình nên diệt hết Trường Sinh Linh Giá để hắn trở nên yếu đi khi tao đụng độ hắn." Vế "khi tao đụng độ hắn" khiến Hermione ngờ vực, dù cô không hiểu vì sao. "Cái cúp có thể ở đâu chứ?" Hermione hỏi, rũ bỏ cảm giác nghi ngại. Cô nhìn Malfoy bằng gương mặt hăm hở thường nhật của mình. "Anh có ý tưởng gì không?" "Không hẳn," Malfoy đáp, vuốt tóc suy tư câu hỏi. "Những gia đình phù thủy lâu đời như anh thường bảo quản tài sản rất kĩ bên mình," hắn nói. "Cái đó không áp dụng với hắn đâu," Harry đáp, khịt mũi. Cậu đang chơi với trái Snitch cụ Dumbledore để lại, tung nó lên cao rồi chụp bằng một tay. "Tom Riddle sao so với Malfoy được." "Vậy, mấy thứ đó ở đâu?" Ron hỏi, nhíu mày. "Hắn có thể giấu chúng ở chỗ nào?" "Trại trẻ mồ côi chăng, nhưng mình không nghĩ hắn sẽ giấu ở đó. Cái hang có chiếc mề đay chắc là chỗ an toàn nhất với hắn," Harry nhún vai. "Hogwarts cũng là nơi đặc biệt với hắn," Hermione gợi ý. "Bồ không nghĩ hắn có thể giấu ở đó sao?" "Không chắc." Malfoy nhún vai. "Chắc chắn không phải trong Phòng Che Giấu, vậy thì còn chỗ nào khác đây?" "Phòng Chứa Bí Mật, nhưng tao cũng không chắc," Harry chêm vào. "Đâu phải gia đình phù thủy nào cũng tự giữ tài sản họ," Ron lên tiếng, chợt nhớ lại câu nói của Malfoy lúc nãy. "Lỡ đâu hắn cất giữ chỗ nào có bảo mật thì sao?" Hermione cau mày. "Ví dụ như chỗ nào?" "Gringrotts." Harry đứng dậy. "Có khi nào hắn đã gửi ở đó không?" "Đó chính là chỗ người ta muốn bảo quản tài sản," Malfoy gật gù đồng ý. "Hagrid từng nói mình Gringrotts cũng là nơi an toàn nhất ngoài Hogwarts," Harry nói, đột ngột phấn khởi. "Và với Tom Riddle, người cũng nghe được câu tương tự khi phát hiện mình là pháp sư hồi nhỏ, chắc hắn sẽ nghĩ vậy." "Nhưng mà hắn làm gì có kho vàng của riêng mình," Hermione ngờ vực hỏi. "Phải không?" "Không, mà mình cá hắn cũng muốn có lắm," Harry nhạo báng. "Không. Nhưng hắn có thể xài ké kho người khác." "Kho nhà tao." Malfoy ngồi phắt dậy. "Đù má. Lỡ hắn xài ké kho nhà tao thiệt thì sao?" "Anh nói xem?" Hermione hỏi, hơi nhăn mặt vì Malfoy đột nhiên siết mạnh tay cô. "Ừ thì, hắn cũng đã ở nhờ nhà anh rồi, phải không?" Malfoy bực bội quát, đứng dậy. "Hắn chiếm nhà anh, sai khiến cha mẹ anh- mà anh chắc trăm phần trăm ba anh ổng sẽ không ngại cho hắn xài ké kho tiền nhà mình đâu- nó có là gì đâu, so với những thứ quái quỷ khác Chúa tể Hắc ám lấy đi-" "Chuyện này còn chưa chắc mà, Malfoy," Hermione vội trấn an hắn, giơ tay ôm chặt hông hắn hòng giữ hắn bình tĩnh lại. Đôi mắt xám của hắn giờ đây toàn là sự phẫn uất. "Hắn lợi dụng gia đình anh," Malfoy lại chửi bới. "Nhà anh là những gì hắn muốn trở thành- những gì hắn vờ như của mình-" "Lỡ đâu là ai khác thì sao," Harry nhắc nhở hắn. "Hermione đúng đó- ý tao là, gia đình mày thì nghe hợp lí thôi, nhưng cũng vẫn là suy đoán-" "Hắn còn tin ai nữa đây?" Ron hỏi. "Ai? Nhà Carrow? Yaxley? Hay thầy Snape?" Malfoy lắc đầu. "Người duy nhất hắn tín nhiệm chỉ có bà dì Bellatrix của tao," hắm thì thầm, vẫn còn tức giận. "Những người khác- có thể, nhưng tao đoán nó chỉ có thể là một kho vàng lâu đời." Hắn đổ sụp xuống giường, gối đầu lên tay. "Kho vàng của Hai mươi tám Gia tộc Thần thánh." Hermione cắn môi. "Mình ghét phải nói thế này," cô quay sang Harry. "Nhưng có vẻ đó sẽ là cách hoạt động của hắn." "Mau đến Gringrotts con mẹ nó thôi," Malfoy thô bạo gắt, ngẩng đầu dậy. "Ụ má nó thằng già điên-" Hermione giơ tay khum mặt hắn, ép hắn nhìn cô. "Draco!" Đôi mắt xám nhất thời đờ đẫn. "Hả?" "Draco." Cô đợi cho hơi thở hắn dần đều lại, nhẹ đưa ngón cái vuốt ve quai hàm hắn. "Còn nhớ là mình phải sống sót không?" Hắn cãi. "Nhưng anh có nói gì tới-" "Bồ ấy đúng đó," Ron ngắt lời lập tức, Harry cũng gật đầu. "Tụi mình không thể cứ vậy mà xuất hiện ở Gringrotts được," Harry nói. "Tao nghĩ mày cũng biết chuyện đó rồi." Malfoy nhìn như thể muốn phản đối, nhưng hắn lại thở dài, nhượng bộ. "Ừ, tao biết," hắn đáp, mặt xìu xuống. "Nhưng nếu hắn đã biết tao còn sống rồi- và nếu nó đúng là trong kho vàng nhà tao thật-" "Nếu nó mà ở trỏng thật, thì ừ, chuyến này đi đáng bỏ công đấy," Harry đồng ý, dù Hermione lại quẳng cho cậu cặp mắt phật ý. "Nếu nó có ở đó thôi." Cô kịch liệt phản đối ý tưởng này- mặc dù nói ra nó bây giờ có vẻ không thích hợp lắm. "Làm sao mình xác định được?" Ron hỏi. "Mình đâu thể- mình không biết nữa- hỏi thăm ai đó-" "Liên lạc với Theo được không?" Hermione lo lắng. "Biết đâu cậu ta biết?" "Nghi lắm," Malfoy lầm bầm, vẫn nằm dài trên giường. "Mà nếu nó đồng ý giúp mình đến đó thăm dò, lỡ nó bị bắt-" Hermione rùng mình. "Ừ," cô vội nói. "Thôi bỏ phương án đó đi." "Hay mình hỏi ai đó làm trong Gringrotts?" Harry đề xuất, cậu đánh mắt sang Ron. "Anh mình," Ron hào hứng. "Bill làm trong Gringrotts-" Hermione không hề thích ý tưởng này dù chỉ một chút. Càng nhiều người biết hành tung của họ, họ càng dễ bị phát hiện, và ngay lúc này, cô không thể ưu tiên bất kì cái gì khác hơn mạng sống của Malfoy. Không có hắn... Cô run rẩy. Cô không dám nghĩ tới chuyện đó. "Mình thấy khả năng cao ảnh không nắm rõ từng vật cụ thể trong kho vàng đâu!" cô xen vào, hy vọng mình có thể bàn lùi cho Ron bỏ ý tưởng đó. "Nhưng," Ron nói, không kềm được nụ cười. "Ảnh vẫn có thể giúp mình liên lạc với ai đó- một yêu tinh chả hạn, có thể-" "Liên lạc với Hội sao?" Malfoy hỏi, nhìn Harry ngờ vực. "Mày chắc chưa, sau lời tiên tri đó?" Gương mặt sa sầm bất ngờ của Harry khiến Hermione càng thêm lo lắng hơn bao giờ hết, dù cho câu hỏi ẩn ý vừa rồi của Malfoy chính xác cũng là những gì cô định nói. Mặc dù chính cô cũng muốn ngăn cản họ liên lạc với Bill Weasley dò hỏi thông tin, cô lại thấy nghi ngại với thái độ khó hiểu của Harry trước câu nói của Malfoy. Một lần nữa, cô lại có linh cảm mách bảo hai người đang giấu bí mật gì đó mà cô, lí do luôn khiến cô thấy khó hiểu, không được phép biết. "Từ từ tính tiếp đi," cô vội nói, ngồi xuống cạnh Malfoy đặt tay lên đầu gối hắn. "Giờ thì ngủ một giấc đã chứ?" Ron nhìn thất vọng rõ rệt, nhưng cũng bất đắc dĩ gật đầu với cô một cái. Malfoy co người. "Nói vậy thôi chứ," hắn làu bàu, vùi mặt vào vai cô. "Anh không chắc mình có còn ngủ được không nữa." Bụng cô chợt thắt lại đột ngột khi cô hôn lên đỉnh đầu hắn, để cho những sợi tóc mềm mại của hắn lướt trên môi trong lúc choàng tay ôm bờ vai rộng của hắn. Đây không phải lần đầu tiên họ có cảm giác như vậy và sẽ còn tiếp diễn một thời gian nữa, cô cũng đã ngừng đếm nó từ lâu. Cô mặc kệ. Lẽ ra họ nên bỏ chạy.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me