TruyenFull.Me

Transfic Soonhoon I Ll Call You Mine


||TRANSFIC| SOONHOON| I'LL CALL YOU MINE (SERIES) |
Tittle: Cung hoàng đạo chết tiệt
* Tên gốc: Zodiac Shit
Pairing: SOONHOON (Hoshi x Woozi)
Author: 19twentyone

Rating: không có
Translator: H.J
Beta: H.J
Note: Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả_ Bản dịch còn nhiều thiếu sót, nếu phát hiện ra hãy chỉ cho mình với nhé, mình cảm ơn

Link fic:

Summary: Soonyoung và Jihoon mới chia tay (5 tháng trước) nhưng giờ họ đang uống tại bữa tiệc sinh nhật của Mingyu, đọc vài thứ về biểu tượng cung hoàng đạo trên tumblr.

_._._._._._._._.

Soonyoung chụp lấy chiếc cốc của người bạn mới quen - Seokmin - cũng là người pha chế của quầy. Anh biết anh say rồi, mấy lời nói của anh chả có ý nghĩa gì, tầm nhìn của anh thì mờ mịt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, và cổ họng anh thì khô khốc. Nhưng anh chẳng thể quan tâm nổi bất cứ thứ gì, bởi vì ngồi bên cạnh anh đây, ở trên chiếc ghế bằng gỗ là cậu trai cũ của anh, đang lảm nhảm mấy thứ gì đó trên bảng tin Tumblr của cậu ấy. Anh thậm chí còn say đến mức không quan tâm đến việc mình đang gần gũi với Jihoon tới mức nào.

Jihoon cũng cảm thấy như thế. Sự hiện diện của Soonyoung với cậu vốn đã là men say, cậu đã phải nắm lấy cổ áo Seokmin để xin loại rượu mạnh nhất. May mắn thay, Mingyu đồng ý cho mấy người bạn thân của cậu dùng mấy chai rượu đắt tiền và nặng đô nhất ở đây, và điều đó có nghĩa là cậu được phép. Đừng nói với Mingyu, nhưng Jihoon muốn ôm Mingyu vì cái đặc quyền này ghê.

Họ không biết làm thế nào mà họ lại bắt đầu nói về những biểu tượng của cung hoàng đạo nữa, nhưng giờ đây, đầu của họ nằm trên bàn, tay trái làm gối, Jihoon đang đối mặt với anh, anh cũng đang đối mặt với cậu, hai đôi mắt lờ đờ vì buồn ngủ, hơi thở đầy men của họ hòa lẫn trong không gian.

"Cậu biết không? Tớ đọc bài này trên Tumblr đó" Jihoon thì thầm, giọng nói hơi sền sệt nhưng Soonyoung vẫn có thể hiểu.

"Song Tử là những người tình, không phải là những chiến binh. Phải không?" Jihoon kết thúc với một cú nấc.

Tỉnh táo ngay nào! Soonyoung sẽ ngồi dậy và chạy trốn khỏi Jihoon, xa hết sức có thể, nhưng hôm nay anh say rồi! Say quá rồi! Soonyoung chỉ có thể lầm bầm đáp lại.

"À, cậu là người đá tôi trước, nên đừng có nói với tôi bất cứ thứ gì, okay?" Soonyoung uống rất nhiều, anh không muốn tỉnh táo khi trò chuyện cùng Jihoon. Anh thà khó chịu vì cơn say còn hơn là đau vì trái tim tan nát.

"Cậu có thể ngừng tớ lại mà" Jihoon nói khi nốc một cốc rượu khác.

"Nào cậu bạn lạc quan, thêm một vòng nữa đi" Jihoon nói khi mắt của Soonyoung không rời khỏi cậu một giây.

"Tôi là Seokmin. Sheesh. Thứ thức uống đắt tiền đó-sẽ-tốn-nhiều-hơn-cả-thức-uống-cả-đời-của-Mingyu đấy, thưa ngài"

Jihoon chẳng muốn tỉnh táo tẹo nào khi mà họ nói chuyện với nhau thế này. Thật chết tiệt mà, cậu chẳng thể nói được chữ nào nếu như không có cơn say trong người. Cậu thà đối mặt với cơn đau đầu vào hôm sau còn hơn là đối mặt với những thứ cảm xúc không thể nói thành lời này.

"Tôi sẽ không chiến đấu với những người mà họ không muốn thế"

Jihoon ngước lên nhìn, một Soonyoung say xỉn là một khía cạnh khác của Soonyoung mà cậu có thể chứng kiến. Soonyoung luôn là một người rất sâu sắc, anh đã chọn cách thể hiện một mặt khác của anh, một nhân cách mà Jihoon rất yêu thương. Cậu nhìn người vũ công trước mặt đang nốc ly rượu đắng vào họng. Nhà soạn nhạc hắng giọng và nhìn vào ly rượu của mình. Khi nào anh sẽ uống nó đây?

"Sao cậu lại nói thế?" Jihoon giơ tay để hỏi cậu bạn lạc qu- Seokmin về việc thêm một vòng rượu nữa. Soonyoung không trả lời. Căn phòng không có gì ngoài sự im lặng, nhưng Jihoon vẫn cảm thấy như cậu bị điếc rồi vậy. Họ kiên nhẫn chờ đợi Seokmin chăm sóc khách hàng khác và lấp đầy những cái ly của họ.

___.___

"Bọ Cạp có thực sự từ chối những cảm xúc đau đớn không?" Soonyoung lúng túng lẩm bẩm khi ngón cái lướt ngang qua Tumblr.

"Có đấy" Một Jihoon tỉnh táo sẽ im lặng, về nhà và không bao giờ nói chuyện với con người này một lần nào nữa, nhưng Jihoon đồng ý rằng những thứ mà hơi rượu làm với con người, khá là đáng sợ.

Jihoon nhìn chằm chằm trong giây lát để suy ngẫm rằng Soonyoung đẹp tới mức nào nhưng tay của cậu thì lại có một kế hoạch khác. Và bây giờ cậu đang tìm kiếm cùng một từ khóa với anh, tìm kiếm cho cung Song Tử, Soonyoung thuộc cung Song Tử. Jihoon không chắc lắm nhưng cậu vẫn luôn có những phỏng đoán mạnh mẽ như thế, thứ gì đó vẫn tỉnh táo! Jihoon sẽ chẳng bao giờ làm vậy.

"Song Tử nói mọi thứ nhưng chẳng cảm thấy bất cứ thứ gì"

"Khá đúng cho vài trường hợp đấy. Song Tử có thể đối xử với cậu như là người họ yêu nhất trên đời nhưng sự tử tế của chúng tôi cũng có giới hạn thôi. Cậu phải tự biết điều đó đi" Soonyoung nhấp một ngụm rượu. Dù trời chẳng hề lạnh nhưng Jihoon lại đang nổi da gà khắp cổ.

"Cậu đang nói là tớ đã vượt qua giới hạn đó à?" Jihoon cao giọng. Nếu Soonyoung muốn nói chuyện thế này thì cậu sẽ cho anh "cuộc trò chuyện" như ý anh muốn.

"Jihoon, hạ giọng xuống" Soonyoung thì thầm nhưng anh không nhìn vào Jihoon, và đó là điều làm cho cậu cảm thấy như bị vứt bỏ vậy.

"CON MẸ NÓ SAO CẬU KHÔNG TRẢ LỜI TỚ? CẬU LUÔN LUÔN NHƯ THẾ NÀY!" Jihoon sục sôi vì tức giận. Soonyoung nhẹ nhàng nhấp một ngụm đồ uống và Jihoon chỉ muốn đập nát cái khuôn mặt đó ra luôn cho rồi.

"Này! Ra ngoài mà đánh nhau ấy" Jihoon nghe thấy tiếng một trong những người phục vụ rượu hét lên nhưng hai người vẫn chẳng di chuyển đi chút nào. Nắm đấm của Jihoon trở nên trắng bệch vì dùng sức quá nhiều nhưng Soonyoung vẫn đang uống rượu từ ly của anh.

"Sao cậu không nói gì thế hả, Soonyoung? Điều đó làm tớ phát điên. Cậu đang làm tớ phát điên!" Jihoon nuốt rượu xuống họng trong một lần duy nhất và sự im lặng lại bao trùm lấy họ.

"Jihoon"

Jihoon muốn co người vào góc nào đó và òa khóc. Giọng nói của Soonyoung luôn là âm thanh đẹp đẽ nhất với cậu.

"Đó là cách tốt nhất" Soonyoung nói và Jihoon nhìn anh nhưng người vũ công lại không sẵn sàng để đáp trả ánh nhìn ấy của cậu. Đôi mắt của Jihoon luôn là nhà, là mái ấm của anh.

"Cái gì là tốt nhất cơ?" Jihoon hỏi, giọng run rẩy. Soonyoung ghét mỗi khi Jihoon buồn. Anh thậm chí còn không thể nghĩ nổi Jihoon đã rơi nước mắt bao nhiêu lần khi chia tay. Soonyoung muốn đâm chết chính mình vì làm tổn thương tiểu tiên của chính anh.

"Rời khỏi. Rời khỏi là tốt nhất." Giọng nói của anh nặng nề

"Cậu không yêu tớ sao?" Jihoon đã cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh của mình nhưng tại thời điểm này, một ly rượu nặng là không đủ.

"Cậu biết không, tớ đã đọc bài này ở tumblr rằng Song Tử cố gắng để thổ lộ nhưng không có từ nào thốt ra nổi" Soonyoung cười khúc khích và Jihoon định trả đũa lại nhưng Soonyoung đã đánh bại cậu.

"Jihoon, ngay cả khi tớ ồn ào, tớ nói nhiều, hay tỏ ra không quan tâm, tớ không thể không lắng nghe khi cậu bắt đầu nói. Giọng nói của cậu luôn là điểm yếu của tớ. Việc nhìn thấy cậu hét lên với tớ với tất cả những từ ngữ và sự hận thù đó làm tớ cảm thấy, tôi không thể chịu đựng nổi. Vì vậy, tớ phải rời đi." Soonyoung cố gắng giải thích lý do vì anh biết Jihoon chỉ nắm chặt tay lên khi cậu cảm thấy tồi tệ. Nhưng khi anh nhìn vào nhà soạn nhạc, Jihoon trông như đã gỡ một tảng đá to lớn ra khỏi ngực rồi vậy.

"Song Tử là những người tình, chứ không phải những chiến bình." Một tiếng nói lạ chen vào, Jihoon và Soonyoung nhìn vào hướng của tiếng nói và đó là Seokmin.

"Bữa tiệc đã kết thúc, hai người nên đi ra ngoài và nói chuyện đi." Seokmin nói khi lau sạch quầy bar.

"Chỉ một vòng nữa thôi và tôi sẽ ra ngoài."

Jihoon nhìn xung quanh một vòng khi cậu nhấm nháp đồ uống của mình. Và bữa tiệc đã kết thúc một lúc trước, có thể khi cậu ấy đang la ó Soonyoung cho đến khi Seokmin đến và nói gì đó. Song Tử là những người tình, chứ không phải những chiến binh. Cậu không chắc những gì Seokmin nói là đúng, nhưng cậu đã biết Soonyoung nhiều năm rồi, anh không phải là người sẽ đối mặt với vấn đề trực diện. Và cũng có một vấn đề khác, cậu không chắc Soonyoung có còn yêu cậu hay không. Nếu cuộc sống dễ dàng hơn một chút, Jihoon sẽ ôm lấy má Soonyoung và hôn anh ngay và luôn.

_______._________

Jihoon và Soonyoung đã không gặp nhau nhiều tháng nay, ừm, họ có gặp nhưng bằng cách nào đó họ luôn kết thúc cuộc gặp gỡ bằng những cuộc cãi vã. Đôi khi họ cãi cọ về sữa, nước cam, sữa chua, về quần áo bẩn, và đôi khi chỉ nhìn thấy khuôn mặt của nhau thôi đã làm họ nổi cơn lên rồi. Và đó không phải là loại tranh luận mà họ hét ầm lên, hôn nhau rồi làm hòa. Ồ không, đó là tiếng sập cửa, những giấc ngủ trên đi văng, ở nhà bạn, và những cú đấm thẳng vào mặt nhau. Soonyoung và Jihoon trái ngược nhau nhưng sự đối lập giữa hai người chưa bao giờ lớn tới mức này. Và đó là khi hai người biết, mối quan hệ này đang đứng bên bờ vực của sự đổ vỡ, một cách nhanh chóng.

"Tớ đã rất đau đớn và mệt mỏi vì điều này, Soonyoung!" Jihoon hét lên khi cậu bước theo người cao hơn và đóng sập cánh cửa. Họ đang cãi nhau vì điều gì? Cậu thậm chí còn không biết!

"Oh, vâng, may mắn cho cậu, cậu không phải là người duy nhất mệt mỏi!" Soonyoung khoanh tay trước ngực, không thể kiềm chế nổi sự tức giận của mình, anh rõ ràng đã mất trí rồi.

"CẬU MỆT MỎI VÌ CÁI MẸ GÌ CƠ?? CẬU THẬM CHÍ CÒN CHẲNG THÈM VỀ NHÀ! CẬU LUÔN RA NGOÀI VỚI NHÓM NHẢY CỦA CẬU! CẬU CÓ BIẾT HAY KHÔNG? ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI TỚ!"

"Này, cậu bạn! Đừng nói như kiểu mình tôi có lỗi. Dù tôi có như thế nhưng ít ra tôi vẫn chung thủy với cậu! Cậu luôn nói tôi đi quách luôn đi vì cậu ghét nhìn thấy mặt tôi, thế mà giờ cậu lại hỏi tôi đã đi đâu??? Tôi không hiểu nổi cậu, LEE JIHOON! "

"RA NGOÀI NGAY!"

"ĐÓ LÀ Ý CỦA TÔI ĐẤY!!"

"SOONYOUNG BIẾN CMN KHUẤT NGAY KHỎI MẮT TÔI TRƯỚC KHI TÔI ĐẤM CHẾT CẬU!."

"TÔI QUÁ MỆT MỎI VÌ CẬU CỨ LÊN LỚP TÔI NHƯ THẾ RỒI!"

"Nếu cậu mệt mỏi đến thế, chúng ta chấm dứt đi!" Jihoon hét lên.

"TỐT THÔI!" Soonyoung đi huỳnh huỵch ra khỏi căn hộ của họ và đóng sầm cửa mạnh nhất có thể. Anh cảm thấy có một cái gì đó chảy xuống mặt nhưng anh bỏ qua nó. Anh cúi xuống ngồi xuống sàn nhà bên ngoài căn hộ chung cư của họ và anh ta hét lên. Anh yêu Jihoon bằng cả trái tim nhưng mối quan hệ này đã quá mệt mỏi rồi.

---

"Cậu sao rồi?" Soonyoung phá vỡ sự im lặng khi hai người đợi taxi ở bên ngoài quán bar. Seokmin đã cố gắng để đá hai người ra ngoài và bảo họ nói gì thì nói ở ngoài luôn đi, đừng có bước chân vào trong nữa.

Không khí lạnh hơn bình thường, vì thực tế giờ đã tầm hai rưỡi ba giờ sáng. Jihoon ước gì cậu có một ít túi sưởi nhưng cậu có sự ấm áp của Soonyoung, và cậu không thể đòi hỏi gì hơn thế. Cả hai đều thở một hơi dài và Jihoon có thể cảm thấy hai má cậu ấm lên.

"Yeah, tớ ổn thôi, chỉ là hơi lạnh chút" Jihoon đáp lời khi xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Cậu cực kì ghét lạnh, cậu muốn về nhà và trùm mình vào chăn trên chiếc giường đệm ấm áp, nhưng Soonyoung ở đây, nên cậu sẵn sàng từ bỏ tất cả sự thoải mái ấy để ở bên cạnh anh.

Jihoon nghe Soonyoung cười khúc khích và cậu ngẩng đầu lên trong sự bối rối. Chúa ơi, cậu vừa bỏ lỡ nó mất rồi. Chiều cao khác biệt luôn là điểm yếu của Jihoon nhưng đừng có nói về Mingyu ở đây ::>>.

"Không phải, ý tớ là, thời gian qua cậu sống thế nào?" Không khí xung quanh họ bỗng trở nên thoải mái, khác với khi họ ở trong quán bar. Soonyoung mỉm cười nhìn Jihoon nhưng anh không mong đợi Jihoon nhìn vào anh. Khi ánh mắt họ gặp nhau, Soonyoung bắt đầu không chịu nổi . Tất cả những nụ cười ấm áp, những giọt nước mắt, tiếng cười, tình yêu, tâm trí của anh trở nên xáo trộn và đó là vì Jihoon. Cả hai đều quay đầu của theo hai hướng khác nhau khi hai má của họ đỏ lên, đương nhiên không phải vì lạnh. Soonyoung chưa sẵn sàng để gặp lại Jihoon lần nữa và bây giờ anh cảm thấy bản thân như vừa bị lạc mất ở đâu đó lại vừa như anh mới tìm lại được chính mình vậy.

Jihoon đột ngột cười phá lên và Soonyoung thề rằng anh nhớ giọng cười đó mỗi ngày vừa qua.

"Tất cả mọi thứ đều tốt, công ty hài lòng với sáng tác của tớ và tớ làm việc ít hơn nhưng lương cao hơn. Vậy nên, mọi thứ đều rất tốt" Jihoon cười với cái bóng của cậu trên đường. Cậu thực sự hạnh phúc về những gì cậu đạt được khi có Soonyoung bên cạnh.

"Thật tuyệt khi nghe điều đó." Soonyoung trả lời và trái tim anh sưng phồng lên, rỉ máu.

Soonyoung cảm thấy rất vui cho Jihoon. Anh vui vì bằng cách nào đó, việc anh rời đi dường như đã cho phép Jihoon phát triển như một nhạc sĩ. Nhưng điều làm anh khó chịu là sự ích kỷ của anh. Anh đã nghĩ rằng có thể ở đâu đó trong cuộc sống của Jihoon, anh vẫn ở vị trí nào đó, không thay đổi cơ đấy. Soonyoung nhìn xuống và đá một viên sỏi trên đường.

"Nhưng!" Jihoon nhìn vào viên sỏi Soonyoung vừa mới đá.

"Công ty đã yêu cầu tớ tìm lại hạnh phúc của chính mình. Họ nói 10 bài ballad là đủ rồi."

"Cậu nói gì cơ?" Soonyoung cười khúc khích. Jihoon đôi khi dễ thương chết đi được luôn.

"Tớ nói, tớ đang làm việc đó." Jihoon nói, tự tin, nhưng Soonyoung biết Jihoon đang lưỡng lự.

Soonyoung thề rằng trái tim của anh đang nhảy cẫng lên trong niềm vui sướng tột độ, thậm chí nếu có thể, anh sẽ thổ lộ nhưng Jihoon-

"Vậy cậu thì sao?" Jihoon nhíu mày. Cậu không muốn nghe lời từ chối của Soonyoung.

Cậu chắc chắn Soonyoung sẽ không quay lại với cậu.

"Mọi thứ rất tuyệt. Trạm phát thanh đã làm việc tốt và tớ đã có trung tâm dạy nhảy của riêng mình. Nó giờ cũng đã thu hút được khá nhiều học viên". Soonyoung mỉm cười với người nhỏ tuổi hơn và điều đó đã không được nhận ra bởi Jihoon-bây giờ hai má đã đỏ bừng .

Họ đã luôn có một giấc mơ, đó là mở một trung tâm dạy nhảy cùng nhau. Họ dạy cho những người sẵn sàng học hỏi, nói với những người đó rằng nhảy không đơn thuần chỉ là cử động tay chân. Đó là mơ ước của họ. Và giờ đây Soonyoung đã mở một trung tâm như thế. Jihoon biết rằng cậu nên hạnh phúc mới đúng, nhưng cậu không thể ngăn lại những cơn đau nhói từng đợt trong lồng ngực.

"Nhưng tớ nhớ cậu." Soonyoung thì thầm với tông giọng rất thấp nhưng vẫn đủ để Jihoon nghe thấy. Người nhỏ hơn ngẩng đầu lên tìm kiếm một lời xác thực, chỉ để thấy Soonyoung đang nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt vô cùng đáng yêu mà cậu đã bỏ lỡ bao lâu nay.

"Tớ cũng nhớ cậu" Jihoon nhìn thẳng vào ánh mắt yêu thương mà Soonyoung trao cho cậu.

Soonyoung kéo lấy vai Jihoon và ôm cậu bằng tất cả sự ấm áp có trong anh. Chúa ơi, anh nhớ cậu phát điên. Hương thơm của những trái dâu chín mọng, mùi rượu cay nồng, và hơi ấm của cơ thế, tất cả của Jihoon.

"Cậu thật là ngốc muốn chết!" Jihoon khựng lại một chút, rồi những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

"Hush. Tớ biết mà, tớ rất ngốc" Soonyoung hít hà mùi hương của Jihoon. Anh chẳng bao giờ thấy đủ với cậu cả. Anh nhẹ nhàng gạt nước mắt ra khỏi má của người kia.

"Tại sao cậu lại rời xa tớ? Cậu biết mấy lời tớ nói khi tức giận không phải là ý của tớ mà" Jihoon ôm Soonyoung chặt hơn, cánh tay của cậu trên lưng Soonyoung, bám lấy người kia nhưng nhẹ nhàng, lo sợ rằng người lớn hơn có thể bỏ cậu lại.

"Tớ thực sự không biết, tớ thật ngốc" Soonyoung nói với giọng thật trầm khi những ngón tay của anh vuốt ve mái tóc hồng của Jihoon.

"Cậu ngu ngốc, thật sự rất ngu ngốc." Jihoon đập vào lưng Soonyoung khiến cho tiếng nói của người kia run run nhưng Jihoon không hề cho phép anh buông cậu ra.

"Tớ biết mà, tớ biết." Soonyoung nhẹ nhàng cười khúc khích khi những giọt nước mắt của anh khô trên má.

"Cậu ngốc thật, nhưng chỉ là tên ngốc CỦA TỚ thôi" Jihoon nói và tách ra khỏi cái ôm. Soonyoung cười khúc khích với sự nhấn mạnh từ ngữ của Jihoon khi cậu giữ lấy gương mặt của anh bằng đôi tay lạnh ngắt của cậu.

Jihoon ngẩng lên nhìn vào mắt Soonyoung. Cậu dừng lại khi cảm thấy đôi môi của họ chỉ cách nhau vài milimet. Những bóng ma của hơi thở vờn trên môi của họ. Soonyoung chuẩn bị than phiền nhưng Jihoon đã chạm môi hai người vào nhau. Hai bàn tay của cậu ở lại trên mặt Soonyoung trong khi bàn tay của người lớn hơn kéo hai cơ thể lại gần hơn, thu hẹp khoảng cách lại.

Jihoon nhớ lại Tử vi của mình ngày hôm đó:

"Một ngày nào đó, bạn sẽ tìm thấy những gì bạn muốn, ngày đó sẽ đến sớm hơn bạn nghĩ."

Jihoon biết cậu đã tìm thấy những gì cậu muốn ngay từ đầu và đó là người ngay trước mặt cậu.

Con người ngốc nghếch nhất trên đời, Kwon Soonyoung.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me