Transfic Zeenunew Dieu Kien Du Nhung Khong Can Thiet
Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.——-
Max có việc phải làm vào buổi tối nên anh ấy thả Lý Hải Hải xuống và bỏ đi.Khi Lý Hải Hải vào nhà với một ít hành lý, mẹ Lý là người duy nhất ở nhà.“Ôi, Hải Hải về rồi, trời ơi!” Mẹ Lý lập tức đặt bó hoa trên tay xuống khi đang tỉa hoa hái trong vườn. Mẹ Lý thích những điều thú vị trong cuộc sống, cũng thích tự mình làm những việc nhỏ nhặt này. Bà thích khoảng thời gian yên tĩnh này. Khi ngẩng đầu, bà nhìn thấy đứa con trai mà bà đã nhiều năm không gặp.“Mẹ.” Lý Hải Hải bước đến bên bà, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Lý.“Sao con về mà không nói một lời? Ai đón con? Con mệt à? Con đói à? Ồ, ba con còn chưa biết…” Mẹ Lý ôm con trai, có chút đa cảm.Thật khó để không nhớ con trai sau khoảng thời gian dài không gặp. Mặc dù mẹ Lý biết rõ con trai bà từ nhỏ đã không có gì phải lo lắng, giờ đã là một người đàn ông hoàn toàn có thể tự lập, nhưng mẹ Lý chỉ cảm thấy dù có thế nào đi chăng nữa, Lý Hải Hải cũng là con trai trai bà.“Bạn con rảnh rỗi nên đến đón. Con không muốn làm phiền mẹ, con sẽ nói chuyện với ba sau.”“Có chuyện gì vậy? Mẹ nhạy cảm quá.” Mẹ Lý liếc nhìn Lý Hải Hải một cái, đúng là dù người nhà có xa cách bao lâu, một khi gặp lại, chỉ cần một lời nói là có thể quay về quá khứ.“Con đã nhiều năm không trở về, mẹ hỏi con, cứ nói bận, con nỡ lòng bỏ lại người mẹ xinh đẹp của mình sao?” Mẹ Lý tức giận nói.“Bây giờ không phải con đã về rồi sao?”“Không đi nữa?”“Ừm.”“Lúc trước ba con còn vui vẻ nói với mẹ rằng ông ấy sẽ sớm nghỉ hưu và con đã sẵn sàng quay về. Mẹ vẫn còn nửa tin nửa ngờ, bảo ba con đừng vui mừng quá sớm.” Mẹ Lý tiếp tục nói.“Ừm, trước đây con đã hứa với ba rồi.”“Thật đột ngột, mẹ cần phải bình tĩnh lại. Con trai đã năm năm không về nhà đột nhiên quay về không nói một lời.” Mẹ Lý tiếp tục phàn nàn, và bà phải cằn nhằn chuyện Lý Hải Hải không về nhà trong ngần ấy năm.“…”“Con có chắc là con ở lại không?” Mẹ Lý hỏi lại với vẻ lo lắng.“Con sẽ không ra nước ngoài trong thời gian ngắn. Sau này nếu công ty…” Lý Hải Hải bị mẹ Lý cắt ngang khi đang muốn phân tích tình hình cụ thể.“Tính cách tham công tiếc việc của con giống ai? Ba con không phải ngày nào cũng nói về công ty như con.” Mẹ Lý không mấy hài lòng với câu trả lời nói tiếp: “Cứ như vậy làm thế nào con tìm được bạn đời đây? Năm nay con cũng không còn trẻ. Em gái con sắp kết hôn rồi, còn con thì sao?”Chắc chắn rồi, chủ đề muôn thuở của cha mẹ và con cái tuy muộn nhưng đã đến.“…” Lý Hải Hải im lặng.“Có bao nhiêu người thích con, còn con thì sao? Mẹ không thấy ai ngoài gia đình chúng ta mà con yêu cả. Trước đây mẹ đã muốn nhắc con chuyện này nhưng ba con cứ ngăn cản. Mẹ không quan tâm, ba mẹ biết con trai chúng ta rất tốt, ba mẹ cũng sẽ không ép buộc con, nhưng ba mẹ cũng mong con sẽ hạnh phúc về mọi mặt. Con đã năm năm không về nhà, nhưng ba mẹ vẫn vậy. Trong lòng ba mẹ rất nhớ con, xin lỗi con trai, hôm nay mẹ đột nhiên thấy con, không kìm được cảm xúc.” Mẹ Lý vỗ nhẹ vào lưng Lý Hải Hải. Bà có chút cảm thấy lo lắng khi Lý Hải Hải đột nhiên quay lại. Bất kỳ người mẹ nào cũng sẽ hơi xúc động khi gặp lại đứa con đã nhiều năm không gặp mà không có sự chuẩn bị nào.“Xin lỗi mẹ, con không nghĩ tới chuyện đó.” Lý Hải Hải thực ra biết mình đã đi quá xa khi không về nhà suốt 5 năm. Anh thậm chí còn chuẩn bị tinh thần rằng gia đình sẽ phàn nàn về anh, Lâm Cảnh Vân sẽ xa cách anh hơn. Nhưng Lý Hải Hải vẫn rất cảm động khi đối mặt với những lời nói tưởng như phàn nàn của mẹ nhưng thực ra lại đầy lo lắng.Vì vậy, Lý Hải Hải quyết định tiết lộ với mẹ mình: “Con có người mình thích.”“Sao cơ?” Bà đang định an ủi con trai, đừng lo lắng, người nhà đều hiểu thì nghe thấy lời nói khiến bà bùng nổ của Lý Hải Hải.“Ừm, thích rất lâu rồi.”“Đã ở bên nhau chưa?” Mẹ Lý đã có chút kích động.“Chưa, em ấy không biết con thích em ấy.”“A? Tại sao?” Trong mắt mẹ Lý và phần lớn mọi người, được Lý Hải Hải thích cũng như trúng xổ số vậy, khả năng cực thấp nhưng lợi ích cực cao, à không, mức độ hạnh phúc cực cao. Bà không ngờ con trai mình, người luôn xuất sắc trong mọi việc, lại chần chừ không tỏ tình. Bởi vì Lý Hải Hải nói rất lâu, thì chắc chắn là rất lâu rồi.“Em ấy chắc không thích con…” Khi Lý Hải Hải nói câu này, trên mặt lóe lên một chút buồn bã, thoáng qua rất nhanh nhưng vẫn bị mẹ Lý nhìn thấy.“Sao có thể chứ?” Không phải mẹ Lý quá tự hào nhưng có ai lại không thích Lý Hải Hải chứ? Bà chưa từng gặp. Dù con trai bà có chút lạnh lùng, được rồi, rất lạnh lùng. Nhưng Lý Hải Hải có ngoại hình, có vóc dáng, học vấn xuất chúng, gia thế hiển hách, năng lực cá nhân cũng đứng đầu. Nếu bà nhớ không lầm, con trai bà vừa được một tạp chí tài chính bầu chọn là doanh nhân trẻ mà ai cũng muốn kết hôn nhất năm; lại được một tạp chí giải trí bầu chọn là alpha đẹp trai nhất năm. Mẹ Lý đôi khi cũng thích xem mấy tin đồn này mà.“Ừm.”“Là người như thế nào vậy?” Mẹ Lý ngày càng tò mò.“Là một người rất dễ thương, rất tốt bụng và rất dũng cảm.” Hiếm khi, trên mặt Lý Hải Hải lộ ra vẻ dịu dàng và hạnh phúc. Mẹ Lý nhìn thấy, trong lòng cũng hiểu được phần nào. Con trai mình chắc chắn đã động lòng thật sự rồi. Tuy nhiên, bà biết rằng Lý Hải chắc chắn là người lặng lẽ làm việc lớn. Hôm nay nếu không phải bà nhiều lời đôi chút, thì không biết đến khi nào mới biết được chuyện này.Dù sao, nếu Lý Hải Hải không muốn ai biết, thì chắc chắn có thể giấu đến tận khi trời sập.“Vậy con cố gắng theo đuổi đi!” Mẹ Lý chuyển hướng, bắt đầu khuyến khích con trai.“Ừm…” Lý Hải Hải trả lời với chút do dự.“Không sao đâu, ai mà không nhìn trúng con trai nhà ta, thì chắc là đầu óc có vấn đề…”“Mẹ…”“Biết rồi, mẹ không nói nữa. Đúng rồi, Mộc Mộc và Bé Vân đều không có ở nhà, mẹ đi gọi điện thoại đây.”“Vâng.”Lâm Cảnh Vân chạy vội vào nhà. Vì quá gấp gáp, tóc mái trước trán bị gió thổi rối tung.Sau khi nhận được điện thoại của mẹ Lý, Lý Mộc Mộc và Lâm Cảnh Vân lập tức quay về nhà. Mặc dù Lâm Cảnh Vân đang trải qua kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi vào đại học, nhưng gần đây cậu cũng thường đến phòng làm việc của Lý Mộc Mộc để giúp làm một số công việc dịch thuật trong game.Đúng vậy, thiên tài ngôn ngữ của chúng ta, Lâm Cảnh Vân, tuy chỉ vừa tốt nghiệp trung học nhưng đã thành thạo ba ngôn ngữ: Trung, Anh và Thái. Học ngôn ngữ là sở thích của cậu, chuyên ngành đại học cậu chọn cũng là tiếng Trung; tiếng Anh là một trong những sở thích được rèn luyện từ nhỏ; còn tiếng Thái là vì gia đình cậu mất tích ở Thái Lan, Lâm Cảnh Vân luôn có một tình cảm khó hiểu với đất nước đó nên tự học. Lâm Cảnh Vân có thiên phú bẩm sinh, học cái gì cũng giỏi.Sau khi Lâm Cảnh Vân nhận được thư báo nhập học của Đại học H, cậu bị Lý Mộc Mộc “bắt cóc” đến phòng làm việc, giúp dịch thuật game. Dần dần, Lâm Cảnh Vân thông minh và đáng tin cậy đã có thể hoàn thành công việc một cách độc lập, điều này khiến Lý Mộc Mộc rất vui mừng.Lý Mộc Mộc và người yêu của cô là Lạc Khanh dự định sẽ kết hôn vào năm sau. Hai gia đình đã gặp mặt và cơ bản đã định được ngày, cặp đôi này vẫn không vội vàng gì cả.Ngoài công việc, gần đây hai người họ bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới, bận rộn đến nỗi Lý Mộc Mộc thường cảm thấy mệt mỏi. Mỗi lần nhìn thấy Lâm Cảnh Vân, cô lại cảm thán tuổi trẻ thật tuyệt vời. Vì vậy, Lâm Cảnh Vân trong kỳ nghỉ trước khi nhập học, có thể đến phòng làm việc giúp cô là một sự trợ giúp vô cùng quý giá.Hôm nay, họ vừa thức trắng đêm để hoàn thành đơn hàng của khách hàng, đang ở phòng làm việc làm nốt những công việc cuối cùng. Lạc Khanh lo lắng Lý Mộc Mộc quá mệt nên đã tự mình đi lo các việc liên quan đến địa điểm tổ chức đám cưới.Khi nhận được điện thoại của mẹ Lý, hai chị em vẫn còn chút ngơ ngác.“Hải Hải về rồi à?” Giọng Lý Mộc Mộc đột ngột cao lên, Lâm Cảnh Vân tưởng có chuyện lớn xảy ra. Cậu vừa thức trắng đêm, đang hơi mơ màng, nghe hiểu xong, đúng là chuyện lớn thật.Anh… về rồi sao…“Về nhà rồi à?” Lý Mộc Mộc lại hét lên một tiếng.Đã về đến nhà rồi sao?Sao không nói trước?Là quyết định về đột ngột sao?Về rồi… sẽ đi nữa không?Nếu đi… thì khi nào đi?Trong lòng Lâm Cảnh Vân dậy sóng nhưng vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm.Năm năm, có những thứ đã thay đổi, có những thứ vẫn không thay đổi.“Được, chúng con sẽ về ngay.”Khi Lý Mộc Mộc đi đỗ xe, Lâm Cảnh Vân đã không kìm được mà chạy vội về nhà trước. Cậu muốn có thể gặp anh càng sớm càng tốt, năm năm… dài đằng đẵng…Bây giờ nhanh được giây nào hay giây đó.Khi Lý Hải Hải, đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với ba mẹ, nhìn thấy Lâm Cảnh Vân thở hổn hển chạy vào nhà, anh bất chợt quên mất phải bước lên phía trước.Người mà anh ngày đêm mong nhớ đứng ngay trước mặt mình, Lâm Cảnh Vân sống động, nguyên vẹn, bằng xương bằng thịt. Hai người đã xa cách từ lâu, trong khoảnh khắc đó, cả hai đều quên nói chuyện, cũng quên bước tới nhau. Họ chỉ đứng ở khoảng cách không xa, nhìn chằm chằm vào nhau.Bé con đã cao hơn, cũng gầy đi, chỉ có đôi má vẫn còn chút phúng phính như ngày xưa. “Dễ thương” không còn đủ để miêu tả Lâm Cảnh Vân bây giờ, Lý Hải Hải cũng không biết phải diễn tả thế nào cho chính xác, đơn giản mà nói, anh cảm thấy Lâm Cảnh Vân càng lớn càng đẹp, càng xinh đẹp. Hai tính từ tưởng chừng như mâu thuẫn nhưng khi dùng để miêu tả Lâm Cảnh Vân thì lại trở nên bổ sung cho nhau, hòa hợp một cách kỳ diệu.Ánh mắt của Lâm Cảnh Vân nhìn anh vẫn như trước, đầy nhiệt thành và trong sáng, chỉ là có chút bất an và bối rối. Đúng vậy, dù có khoảng cách nhất định, Lý Hải Hải vẫn nhận ra sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt của Lâm Cảnh Vân. Tuy nhiên, không có một chút trách móc hay oán giận nào. Điều này khiến trái tim Lý Hải Hải như thắt lại, anh đã rời xa năm năm, hôm nay vừa về, ngay cả mẹ anh còn có chút không hài lòng, nhưng Lâm Cảnh Vân vẫn đầy ắp tình cảm với anh. Anh có tài đức gì để được đối xử như vậy chứ.“Anh…” Lâm Cảnh Vân thì thầm.Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cậu gần như không dám tin. Quá lâu rồi, cảm giác này.Lâm Cảnh Vân cảm thấy lỗ hổng trong lòng mình đã được lấp đầy trở lại. Người đàn ông mà cậu từ nhỏ đã ngưỡng mộ, người chiếm trọn tuổi trẻ của cậu, người khiến cậu không biết phải làm thế nào, người sau gia đình là người đầu tiên khiến cậu nếm trải nỗi nhớ nhung, người đã rời đi suốt năm năm, đã trở về. Bây giờ đứng ngay trước mặt cậu, cách chưa đến mười mét, nhưng cậu lại không dám tiến lên.Anh quả nhiên đẹp trai hơn năm năm trước! Nếu như lúc đó Lý Hải Hải vẫn còn ở giữa trạng thái của một thanh niên và một người đàn ông, thì bây giờ Lý Hải Hải đã là một người đàn ông đầy cuốn hút.Có lẽ anh vẫn coi mình là một đứa trẻ… dù mình đã gần mười tám tuổi rồi… nhưng vẫn chưa phân hoá…Mặc dù không thể hiện ra ngoài, Lâm Cảnh Vân cũng có chút áy náy vì mình chưa phân hoá. Dù sao thì đó cũng là chuyện của riêng cậu, ảnh hưởng đến tương lai của cậu. Thêm vào đó, với tâm tư của tuổi mới lớn, từ khi mười sáu mười bảy tuổi, Lâm Cảnh Vân đã có những suy nghĩ nhỏ của riêng mình.Nếu, cậu nói nếu, cậu sẽ phân hoá thành omega, liệu có cơ hội để anh nhìn cậu… không phải là như một đứa em trai, cũng không phải như một người trong gia đình.Qua từng ngày từng năm, Lâm Cảnh Vân dần dần chấp nhận vấn đề phân hóa “khác thường” của mình. Cậu hiểu rõ, chậm phân hoá, thậm chí không có dấu hiệu phân hoá, khả năng cao là beta. Dù các bác sĩ cũng không thể đưa ra lời giải thích chính xác, chỉ bảo cậu chờ, nhưng trong lòng Lâm Cảnh Vân vẫn biết rõ. Nếu đã như vậy, có lẽ trời đã định sẵn, kiếp này họ chỉ là anh em, là người nhà.Trong thời gian đó, Lâm Cảnh Vân cũng đã từng không cam lòng và đấu tranh. Cậu mất một năm để chấp nhận sự thật này. Cậu biết gia đình họ Lý như thế nào; biết tập đoàn Lý thị hùng mạnh ra sao; biết Lý Hải Hải sẽ đóng vai trò gì trong tương lai của Lý thị; cũng biết tình cảm đẹp như mơ của chị Mộc và anh Lạc sẽ không xảy ra với mình; thậm chí cậu biết rõ Lý Hải Hải cần một omega xứng đôi với anh.Vì thế, đứa trẻ tốt bụng và kiên cường quyết định giấu kín tình cảm vẫn còn đang nảy nở này trong lòng.Gia đình họ Lý có ân với cậu, ân tình nặng như núi, không gì có thể báo đáp. Dù họ đã sống như một gia đình nhiều năm, trong lòng Lâm Cảnh Vân vẫn luôn mang ơn.Vì vậy, từ góc độ này mà nói, cậu lại càng không thể làm điều gì gây bất lợi cho Lý Hải Hải, hay thậm chí là gây bất lợi cho sự phát triển của gia đình họ Lý trong tương lai. Lý Hải Hải là người thừa kế duy nhất của gia đình Lý đời này, là một alpha cao cấp, xuất sắc và là tấm gương cho người đời noi theo. Người bạn đời của anh chắc chắn sẽ là một omega xứng đôi, họ có thể sẽ là một cặp đôi có gia thế môn đăng hộ đối. Họ có thể sẽ quen nhau qua sự giới thiệu của ba mẹ hai bên, rồi dần dần nảy sinh tình cảm, sau đó thuận theo tự nhiên mà yêu đương, kết hôn, và sinh ra một hoặc vài đứa con dễ thương.Lâm Cảnh Vân đã từng tưởng tượng ra hàng trăm hình ảnh về người bạn đời tương lai của anh trai, nhưng không có hình ảnh nào mà cậu có thể so sánh được.Không phải vì Lâm Cảnh Vân tự ti, mà là vì khoảng cách giữa hai người họ thực sự quá lớn.Lâm Cảnh Vân sinh ra trong một gia đình có học thức, tổ tiên nhà họ Lâm ở thành phố S cũng là một gia đình danh giá có tiếng. Dù đã trải qua biến cố lớn, Lâm Cảnh Vân vẫn trưởng thành rất tốt. Cậu vẫn giữ được lòng tốt và dũng cảm, cậu sắp vào Đại học H, thành tích của cậu rất tốt, quan hệ xã hội cũng tốt, năng lực của cậu hiện nay cũng được mọi người công nhận, có thể nói tương lai của Lâm Cảnh Vân là không thể biết trước được.Chỉ có điều, hiện tại của cậu là quá khứ mà Lý Hải Hải đã trải qua chín năm trước. Tuổi tác giữa họ là một khoảng cách không thể bỏ qua. Từ nhỏ, cậu đã coi anh trai là tấm gương, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc vượt qua anh. Tri thức có trước sau, nghề nào cũng có chuyên môn. Hiểu được điều này từ rất sớm, Lâm Cảnh Vân biết rõ lĩnh vực mà mình giỏi, vậy nên chỉ cần làm tốt chính mình là đủ.Cậu cũng không phải chưa từng tưởng tượng rằng nếu cậu phân hóa thành omega, với sự hấp dẫn tự nhiên giữa AO, cậu có thể sẽ thích anh hơn, và lúc đó, liệu anh trai có thể nhìn về phía cậu hay không.Chỉ là, thực tế đã nhiều lần đánh tan ảo tưởng của cậu. Kỳ phân hóa không đến, đã phá vỡ từng hy vọng của Lâm Cảnh Vân. Cậu sẽ mãi nhớ lần đó, khi Lý Mộc Mộc vừa xác định mối quan hệ với Lạc Khánh, cả gia đình cùng gọi video với Lý Hải Hải, những lời nói tưởng chừng như đùa cợt nhưng lại mang tính sát thương lớn.Beta cũng có thể mang thai, nhưng khả năng rất thấp. Mối tình AB của chị Mộc Mộc và anh Lạc dù được gia đình ủng hộ, nhưng họ vẫn không thể tránh khỏi việc phải nhắc đến tương lai liên quan đến con cái. Làm sao cậu có thể kéo người thừa kế duy nhất của nhà họ Lý vào con đường này được.Khoảng thời gian đó, Lâm Cảnh Vân một mình tiêu hóa tất cả những điều này, quyết định tiếp tục ở bên Lý Hải Hải với tư cách là anh em, là gia đình. Trong những khoảnh khắc nào đó, cậu thậm chí còn cảm ơn vì Lý Hải Hải đã không về nhà trong suốt năm năm qua. Điều này cho cậu thời gian để thay đổi suy nghĩ, suy ngẫm và làm rõ cảm xúc của mình.Dũng cảm như Lâm Cảnh Vân, sau khi đưa ra quyết định này, cậu gần như thở phào nhẹ nhõm. Cậu lạc quan an ủi bản thân rằng, gia đình sẽ luôn bên nhau mà…“Anh ơi! Anh đã về rồi!” Lâm Cảnh Vân nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, cậu vẫn là cậu thiếu niên ấy, dịu dàng và kiên định, dũng cảm và thuần khiết.Lâm Cảnh Vân chạy thêm vài bước về phía trước, Lý Hải Hải chỉ vừa đứng dậy, hiếm hoi có chút lúng túng.“Anh ơi! Em rất nhớ anh!” Lâm Cảnh Vân mỉm cười, tự nhiên làm nũng, sau đó nhanh chóng ôm Lý Hải Hải một cái, trước khi Lý Hải Hải kịp phản ứng thì đã buông ra. Khoảng cách và thời gian được kiểm soát rất chính xác.Em là em trai của anh, cũng là người nhà của anh. Chỉ vậy thôi.“……” Lý Hải Hải gần như không thể cử động. Giọng nói của Lâm Cảnh Vân vẫn vang vọng bên tai anh, cảm giác Lâm Cảnh Vân ôm anh vẫn còn khiến anh chưa hết xao xuyến, nụ cười của Lâm Cảnh Vân khiến anh không thể rời mắt, hương thơm của Lâm Cảnh Vân làm anh càng thêm nhớ nhung, quan trọng nhất là sự thẳng thắn của Lâm Cảnh Vân đã đâm thẳng vào tim anh.Anh là anh trai của em, cũng là người nhà của em.Chỉ vậy thôi sao?
TBC……Chery x Cà Chua.
Max có việc phải làm vào buổi tối nên anh ấy thả Lý Hải Hải xuống và bỏ đi.Khi Lý Hải Hải vào nhà với một ít hành lý, mẹ Lý là người duy nhất ở nhà.“Ôi, Hải Hải về rồi, trời ơi!” Mẹ Lý lập tức đặt bó hoa trên tay xuống khi đang tỉa hoa hái trong vườn. Mẹ Lý thích những điều thú vị trong cuộc sống, cũng thích tự mình làm những việc nhỏ nhặt này. Bà thích khoảng thời gian yên tĩnh này. Khi ngẩng đầu, bà nhìn thấy đứa con trai mà bà đã nhiều năm không gặp.“Mẹ.” Lý Hải Hải bước đến bên bà, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Lý.“Sao con về mà không nói một lời? Ai đón con? Con mệt à? Con đói à? Ồ, ba con còn chưa biết…” Mẹ Lý ôm con trai, có chút đa cảm.Thật khó để không nhớ con trai sau khoảng thời gian dài không gặp. Mặc dù mẹ Lý biết rõ con trai bà từ nhỏ đã không có gì phải lo lắng, giờ đã là một người đàn ông hoàn toàn có thể tự lập, nhưng mẹ Lý chỉ cảm thấy dù có thế nào đi chăng nữa, Lý Hải Hải cũng là con trai trai bà.“Bạn con rảnh rỗi nên đến đón. Con không muốn làm phiền mẹ, con sẽ nói chuyện với ba sau.”“Có chuyện gì vậy? Mẹ nhạy cảm quá.” Mẹ Lý liếc nhìn Lý Hải Hải một cái, đúng là dù người nhà có xa cách bao lâu, một khi gặp lại, chỉ cần một lời nói là có thể quay về quá khứ.“Con đã nhiều năm không trở về, mẹ hỏi con, cứ nói bận, con nỡ lòng bỏ lại người mẹ xinh đẹp của mình sao?” Mẹ Lý tức giận nói.“Bây giờ không phải con đã về rồi sao?”“Không đi nữa?”“Ừm.”“Lúc trước ba con còn vui vẻ nói với mẹ rằng ông ấy sẽ sớm nghỉ hưu và con đã sẵn sàng quay về. Mẹ vẫn còn nửa tin nửa ngờ, bảo ba con đừng vui mừng quá sớm.” Mẹ Lý tiếp tục nói.“Ừm, trước đây con đã hứa với ba rồi.”“Thật đột ngột, mẹ cần phải bình tĩnh lại. Con trai đã năm năm không về nhà đột nhiên quay về không nói một lời.” Mẹ Lý tiếp tục phàn nàn, và bà phải cằn nhằn chuyện Lý Hải Hải không về nhà trong ngần ấy năm.“…”“Con có chắc là con ở lại không?” Mẹ Lý hỏi lại với vẻ lo lắng.“Con sẽ không ra nước ngoài trong thời gian ngắn. Sau này nếu công ty…” Lý Hải Hải bị mẹ Lý cắt ngang khi đang muốn phân tích tình hình cụ thể.“Tính cách tham công tiếc việc của con giống ai? Ba con không phải ngày nào cũng nói về công ty như con.” Mẹ Lý không mấy hài lòng với câu trả lời nói tiếp: “Cứ như vậy làm thế nào con tìm được bạn đời đây? Năm nay con cũng không còn trẻ. Em gái con sắp kết hôn rồi, còn con thì sao?”Chắc chắn rồi, chủ đề muôn thuở của cha mẹ và con cái tuy muộn nhưng đã đến.“…” Lý Hải Hải im lặng.“Có bao nhiêu người thích con, còn con thì sao? Mẹ không thấy ai ngoài gia đình chúng ta mà con yêu cả. Trước đây mẹ đã muốn nhắc con chuyện này nhưng ba con cứ ngăn cản. Mẹ không quan tâm, ba mẹ biết con trai chúng ta rất tốt, ba mẹ cũng sẽ không ép buộc con, nhưng ba mẹ cũng mong con sẽ hạnh phúc về mọi mặt. Con đã năm năm không về nhà, nhưng ba mẹ vẫn vậy. Trong lòng ba mẹ rất nhớ con, xin lỗi con trai, hôm nay mẹ đột nhiên thấy con, không kìm được cảm xúc.” Mẹ Lý vỗ nhẹ vào lưng Lý Hải Hải. Bà có chút cảm thấy lo lắng khi Lý Hải Hải đột nhiên quay lại. Bất kỳ người mẹ nào cũng sẽ hơi xúc động khi gặp lại đứa con đã nhiều năm không gặp mà không có sự chuẩn bị nào.“Xin lỗi mẹ, con không nghĩ tới chuyện đó.” Lý Hải Hải thực ra biết mình đã đi quá xa khi không về nhà suốt 5 năm. Anh thậm chí còn chuẩn bị tinh thần rằng gia đình sẽ phàn nàn về anh, Lâm Cảnh Vân sẽ xa cách anh hơn. Nhưng Lý Hải Hải vẫn rất cảm động khi đối mặt với những lời nói tưởng như phàn nàn của mẹ nhưng thực ra lại đầy lo lắng.Vì vậy, Lý Hải Hải quyết định tiết lộ với mẹ mình: “Con có người mình thích.”“Sao cơ?” Bà đang định an ủi con trai, đừng lo lắng, người nhà đều hiểu thì nghe thấy lời nói khiến bà bùng nổ của Lý Hải Hải.“Ừm, thích rất lâu rồi.”“Đã ở bên nhau chưa?” Mẹ Lý đã có chút kích động.“Chưa, em ấy không biết con thích em ấy.”“A? Tại sao?” Trong mắt mẹ Lý và phần lớn mọi người, được Lý Hải Hải thích cũng như trúng xổ số vậy, khả năng cực thấp nhưng lợi ích cực cao, à không, mức độ hạnh phúc cực cao. Bà không ngờ con trai mình, người luôn xuất sắc trong mọi việc, lại chần chừ không tỏ tình. Bởi vì Lý Hải Hải nói rất lâu, thì chắc chắn là rất lâu rồi.“Em ấy chắc không thích con…” Khi Lý Hải Hải nói câu này, trên mặt lóe lên một chút buồn bã, thoáng qua rất nhanh nhưng vẫn bị mẹ Lý nhìn thấy.“Sao có thể chứ?” Không phải mẹ Lý quá tự hào nhưng có ai lại không thích Lý Hải Hải chứ? Bà chưa từng gặp. Dù con trai bà có chút lạnh lùng, được rồi, rất lạnh lùng. Nhưng Lý Hải Hải có ngoại hình, có vóc dáng, học vấn xuất chúng, gia thế hiển hách, năng lực cá nhân cũng đứng đầu. Nếu bà nhớ không lầm, con trai bà vừa được một tạp chí tài chính bầu chọn là doanh nhân trẻ mà ai cũng muốn kết hôn nhất năm; lại được một tạp chí giải trí bầu chọn là alpha đẹp trai nhất năm. Mẹ Lý đôi khi cũng thích xem mấy tin đồn này mà.“Ừm.”“Là người như thế nào vậy?” Mẹ Lý ngày càng tò mò.“Là một người rất dễ thương, rất tốt bụng và rất dũng cảm.” Hiếm khi, trên mặt Lý Hải Hải lộ ra vẻ dịu dàng và hạnh phúc. Mẹ Lý nhìn thấy, trong lòng cũng hiểu được phần nào. Con trai mình chắc chắn đã động lòng thật sự rồi. Tuy nhiên, bà biết rằng Lý Hải chắc chắn là người lặng lẽ làm việc lớn. Hôm nay nếu không phải bà nhiều lời đôi chút, thì không biết đến khi nào mới biết được chuyện này.Dù sao, nếu Lý Hải Hải không muốn ai biết, thì chắc chắn có thể giấu đến tận khi trời sập.“Vậy con cố gắng theo đuổi đi!” Mẹ Lý chuyển hướng, bắt đầu khuyến khích con trai.“Ừm…” Lý Hải Hải trả lời với chút do dự.“Không sao đâu, ai mà không nhìn trúng con trai nhà ta, thì chắc là đầu óc có vấn đề…”“Mẹ…”“Biết rồi, mẹ không nói nữa. Đúng rồi, Mộc Mộc và Bé Vân đều không có ở nhà, mẹ đi gọi điện thoại đây.”“Vâng.”Lâm Cảnh Vân chạy vội vào nhà. Vì quá gấp gáp, tóc mái trước trán bị gió thổi rối tung.Sau khi nhận được điện thoại của mẹ Lý, Lý Mộc Mộc và Lâm Cảnh Vân lập tức quay về nhà. Mặc dù Lâm Cảnh Vân đang trải qua kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi vào đại học, nhưng gần đây cậu cũng thường đến phòng làm việc của Lý Mộc Mộc để giúp làm một số công việc dịch thuật trong game.Đúng vậy, thiên tài ngôn ngữ của chúng ta, Lâm Cảnh Vân, tuy chỉ vừa tốt nghiệp trung học nhưng đã thành thạo ba ngôn ngữ: Trung, Anh và Thái. Học ngôn ngữ là sở thích của cậu, chuyên ngành đại học cậu chọn cũng là tiếng Trung; tiếng Anh là một trong những sở thích được rèn luyện từ nhỏ; còn tiếng Thái là vì gia đình cậu mất tích ở Thái Lan, Lâm Cảnh Vân luôn có một tình cảm khó hiểu với đất nước đó nên tự học. Lâm Cảnh Vân có thiên phú bẩm sinh, học cái gì cũng giỏi.Sau khi Lâm Cảnh Vân nhận được thư báo nhập học của Đại học H, cậu bị Lý Mộc Mộc “bắt cóc” đến phòng làm việc, giúp dịch thuật game. Dần dần, Lâm Cảnh Vân thông minh và đáng tin cậy đã có thể hoàn thành công việc một cách độc lập, điều này khiến Lý Mộc Mộc rất vui mừng.Lý Mộc Mộc và người yêu của cô là Lạc Khanh dự định sẽ kết hôn vào năm sau. Hai gia đình đã gặp mặt và cơ bản đã định được ngày, cặp đôi này vẫn không vội vàng gì cả.Ngoài công việc, gần đây hai người họ bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới, bận rộn đến nỗi Lý Mộc Mộc thường cảm thấy mệt mỏi. Mỗi lần nhìn thấy Lâm Cảnh Vân, cô lại cảm thán tuổi trẻ thật tuyệt vời. Vì vậy, Lâm Cảnh Vân trong kỳ nghỉ trước khi nhập học, có thể đến phòng làm việc giúp cô là một sự trợ giúp vô cùng quý giá.Hôm nay, họ vừa thức trắng đêm để hoàn thành đơn hàng của khách hàng, đang ở phòng làm việc làm nốt những công việc cuối cùng. Lạc Khanh lo lắng Lý Mộc Mộc quá mệt nên đã tự mình đi lo các việc liên quan đến địa điểm tổ chức đám cưới.Khi nhận được điện thoại của mẹ Lý, hai chị em vẫn còn chút ngơ ngác.“Hải Hải về rồi à?” Giọng Lý Mộc Mộc đột ngột cao lên, Lâm Cảnh Vân tưởng có chuyện lớn xảy ra. Cậu vừa thức trắng đêm, đang hơi mơ màng, nghe hiểu xong, đúng là chuyện lớn thật.Anh… về rồi sao…“Về nhà rồi à?” Lý Mộc Mộc lại hét lên một tiếng.Đã về đến nhà rồi sao?Sao không nói trước?Là quyết định về đột ngột sao?Về rồi… sẽ đi nữa không?Nếu đi… thì khi nào đi?Trong lòng Lâm Cảnh Vân dậy sóng nhưng vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm.Năm năm, có những thứ đã thay đổi, có những thứ vẫn không thay đổi.“Được, chúng con sẽ về ngay.”Khi Lý Mộc Mộc đi đỗ xe, Lâm Cảnh Vân đã không kìm được mà chạy vội về nhà trước. Cậu muốn có thể gặp anh càng sớm càng tốt, năm năm… dài đằng đẵng…Bây giờ nhanh được giây nào hay giây đó.Khi Lý Hải Hải, đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với ba mẹ, nhìn thấy Lâm Cảnh Vân thở hổn hển chạy vào nhà, anh bất chợt quên mất phải bước lên phía trước.Người mà anh ngày đêm mong nhớ đứng ngay trước mặt mình, Lâm Cảnh Vân sống động, nguyên vẹn, bằng xương bằng thịt. Hai người đã xa cách từ lâu, trong khoảnh khắc đó, cả hai đều quên nói chuyện, cũng quên bước tới nhau. Họ chỉ đứng ở khoảng cách không xa, nhìn chằm chằm vào nhau.Bé con đã cao hơn, cũng gầy đi, chỉ có đôi má vẫn còn chút phúng phính như ngày xưa. “Dễ thương” không còn đủ để miêu tả Lâm Cảnh Vân bây giờ, Lý Hải Hải cũng không biết phải diễn tả thế nào cho chính xác, đơn giản mà nói, anh cảm thấy Lâm Cảnh Vân càng lớn càng đẹp, càng xinh đẹp. Hai tính từ tưởng chừng như mâu thuẫn nhưng khi dùng để miêu tả Lâm Cảnh Vân thì lại trở nên bổ sung cho nhau, hòa hợp một cách kỳ diệu.Ánh mắt của Lâm Cảnh Vân nhìn anh vẫn như trước, đầy nhiệt thành và trong sáng, chỉ là có chút bất an và bối rối. Đúng vậy, dù có khoảng cách nhất định, Lý Hải Hải vẫn nhận ra sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt của Lâm Cảnh Vân. Tuy nhiên, không có một chút trách móc hay oán giận nào. Điều này khiến trái tim Lý Hải Hải như thắt lại, anh đã rời xa năm năm, hôm nay vừa về, ngay cả mẹ anh còn có chút không hài lòng, nhưng Lâm Cảnh Vân vẫn đầy ắp tình cảm với anh. Anh có tài đức gì để được đối xử như vậy chứ.“Anh…” Lâm Cảnh Vân thì thầm.Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cậu gần như không dám tin. Quá lâu rồi, cảm giác này.Lâm Cảnh Vân cảm thấy lỗ hổng trong lòng mình đã được lấp đầy trở lại. Người đàn ông mà cậu từ nhỏ đã ngưỡng mộ, người chiếm trọn tuổi trẻ của cậu, người khiến cậu không biết phải làm thế nào, người sau gia đình là người đầu tiên khiến cậu nếm trải nỗi nhớ nhung, người đã rời đi suốt năm năm, đã trở về. Bây giờ đứng ngay trước mặt cậu, cách chưa đến mười mét, nhưng cậu lại không dám tiến lên.Anh quả nhiên đẹp trai hơn năm năm trước! Nếu như lúc đó Lý Hải Hải vẫn còn ở giữa trạng thái của một thanh niên và một người đàn ông, thì bây giờ Lý Hải Hải đã là một người đàn ông đầy cuốn hút.Có lẽ anh vẫn coi mình là một đứa trẻ… dù mình đã gần mười tám tuổi rồi… nhưng vẫn chưa phân hoá…Mặc dù không thể hiện ra ngoài, Lâm Cảnh Vân cũng có chút áy náy vì mình chưa phân hoá. Dù sao thì đó cũng là chuyện của riêng cậu, ảnh hưởng đến tương lai của cậu. Thêm vào đó, với tâm tư của tuổi mới lớn, từ khi mười sáu mười bảy tuổi, Lâm Cảnh Vân đã có những suy nghĩ nhỏ của riêng mình.Nếu, cậu nói nếu, cậu sẽ phân hoá thành omega, liệu có cơ hội để anh nhìn cậu… không phải là như một đứa em trai, cũng không phải như một người trong gia đình.Qua từng ngày từng năm, Lâm Cảnh Vân dần dần chấp nhận vấn đề phân hóa “khác thường” của mình. Cậu hiểu rõ, chậm phân hoá, thậm chí không có dấu hiệu phân hoá, khả năng cao là beta. Dù các bác sĩ cũng không thể đưa ra lời giải thích chính xác, chỉ bảo cậu chờ, nhưng trong lòng Lâm Cảnh Vân vẫn biết rõ. Nếu đã như vậy, có lẽ trời đã định sẵn, kiếp này họ chỉ là anh em, là người nhà.Trong thời gian đó, Lâm Cảnh Vân cũng đã từng không cam lòng và đấu tranh. Cậu mất một năm để chấp nhận sự thật này. Cậu biết gia đình họ Lý như thế nào; biết tập đoàn Lý thị hùng mạnh ra sao; biết Lý Hải Hải sẽ đóng vai trò gì trong tương lai của Lý thị; cũng biết tình cảm đẹp như mơ của chị Mộc và anh Lạc sẽ không xảy ra với mình; thậm chí cậu biết rõ Lý Hải Hải cần một omega xứng đôi với anh.Vì thế, đứa trẻ tốt bụng và kiên cường quyết định giấu kín tình cảm vẫn còn đang nảy nở này trong lòng.Gia đình họ Lý có ân với cậu, ân tình nặng như núi, không gì có thể báo đáp. Dù họ đã sống như một gia đình nhiều năm, trong lòng Lâm Cảnh Vân vẫn luôn mang ơn.Vì vậy, từ góc độ này mà nói, cậu lại càng không thể làm điều gì gây bất lợi cho Lý Hải Hải, hay thậm chí là gây bất lợi cho sự phát triển của gia đình họ Lý trong tương lai. Lý Hải Hải là người thừa kế duy nhất của gia đình Lý đời này, là một alpha cao cấp, xuất sắc và là tấm gương cho người đời noi theo. Người bạn đời của anh chắc chắn sẽ là một omega xứng đôi, họ có thể sẽ là một cặp đôi có gia thế môn đăng hộ đối. Họ có thể sẽ quen nhau qua sự giới thiệu của ba mẹ hai bên, rồi dần dần nảy sinh tình cảm, sau đó thuận theo tự nhiên mà yêu đương, kết hôn, và sinh ra một hoặc vài đứa con dễ thương.Lâm Cảnh Vân đã từng tưởng tượng ra hàng trăm hình ảnh về người bạn đời tương lai của anh trai, nhưng không có hình ảnh nào mà cậu có thể so sánh được.Không phải vì Lâm Cảnh Vân tự ti, mà là vì khoảng cách giữa hai người họ thực sự quá lớn.Lâm Cảnh Vân sinh ra trong một gia đình có học thức, tổ tiên nhà họ Lâm ở thành phố S cũng là một gia đình danh giá có tiếng. Dù đã trải qua biến cố lớn, Lâm Cảnh Vân vẫn trưởng thành rất tốt. Cậu vẫn giữ được lòng tốt và dũng cảm, cậu sắp vào Đại học H, thành tích của cậu rất tốt, quan hệ xã hội cũng tốt, năng lực của cậu hiện nay cũng được mọi người công nhận, có thể nói tương lai của Lâm Cảnh Vân là không thể biết trước được.Chỉ có điều, hiện tại của cậu là quá khứ mà Lý Hải Hải đã trải qua chín năm trước. Tuổi tác giữa họ là một khoảng cách không thể bỏ qua. Từ nhỏ, cậu đã coi anh trai là tấm gương, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc vượt qua anh. Tri thức có trước sau, nghề nào cũng có chuyên môn. Hiểu được điều này từ rất sớm, Lâm Cảnh Vân biết rõ lĩnh vực mà mình giỏi, vậy nên chỉ cần làm tốt chính mình là đủ.Cậu cũng không phải chưa từng tưởng tượng rằng nếu cậu phân hóa thành omega, với sự hấp dẫn tự nhiên giữa AO, cậu có thể sẽ thích anh hơn, và lúc đó, liệu anh trai có thể nhìn về phía cậu hay không.Chỉ là, thực tế đã nhiều lần đánh tan ảo tưởng của cậu. Kỳ phân hóa không đến, đã phá vỡ từng hy vọng của Lâm Cảnh Vân. Cậu sẽ mãi nhớ lần đó, khi Lý Mộc Mộc vừa xác định mối quan hệ với Lạc Khánh, cả gia đình cùng gọi video với Lý Hải Hải, những lời nói tưởng chừng như đùa cợt nhưng lại mang tính sát thương lớn.Beta cũng có thể mang thai, nhưng khả năng rất thấp. Mối tình AB của chị Mộc Mộc và anh Lạc dù được gia đình ủng hộ, nhưng họ vẫn không thể tránh khỏi việc phải nhắc đến tương lai liên quan đến con cái. Làm sao cậu có thể kéo người thừa kế duy nhất của nhà họ Lý vào con đường này được.Khoảng thời gian đó, Lâm Cảnh Vân một mình tiêu hóa tất cả những điều này, quyết định tiếp tục ở bên Lý Hải Hải với tư cách là anh em, là gia đình. Trong những khoảnh khắc nào đó, cậu thậm chí còn cảm ơn vì Lý Hải Hải đã không về nhà trong suốt năm năm qua. Điều này cho cậu thời gian để thay đổi suy nghĩ, suy ngẫm và làm rõ cảm xúc của mình.Dũng cảm như Lâm Cảnh Vân, sau khi đưa ra quyết định này, cậu gần như thở phào nhẹ nhõm. Cậu lạc quan an ủi bản thân rằng, gia đình sẽ luôn bên nhau mà…“Anh ơi! Anh đã về rồi!” Lâm Cảnh Vân nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, cậu vẫn là cậu thiếu niên ấy, dịu dàng và kiên định, dũng cảm và thuần khiết.Lâm Cảnh Vân chạy thêm vài bước về phía trước, Lý Hải Hải chỉ vừa đứng dậy, hiếm hoi có chút lúng túng.“Anh ơi! Em rất nhớ anh!” Lâm Cảnh Vân mỉm cười, tự nhiên làm nũng, sau đó nhanh chóng ôm Lý Hải Hải một cái, trước khi Lý Hải Hải kịp phản ứng thì đã buông ra. Khoảng cách và thời gian được kiểm soát rất chính xác.Em là em trai của anh, cũng là người nhà của anh. Chỉ vậy thôi.“……” Lý Hải Hải gần như không thể cử động. Giọng nói của Lâm Cảnh Vân vẫn vang vọng bên tai anh, cảm giác Lâm Cảnh Vân ôm anh vẫn còn khiến anh chưa hết xao xuyến, nụ cười của Lâm Cảnh Vân khiến anh không thể rời mắt, hương thơm của Lâm Cảnh Vân làm anh càng thêm nhớ nhung, quan trọng nhất là sự thẳng thắn của Lâm Cảnh Vân đã đâm thẳng vào tim anh.Anh là anh trai của em, cũng là người nhà của em.Chỉ vậy thôi sao?
TBC……Chery x Cà Chua.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me