Transfic Zeenunew Dieu Kien Du Nhung Khong Can Thiet
Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.——-
“Rồi, em còn phải xin lỗi anh nữa, Tụng Tụng, năm nay gần hai tuổi rồi, nó là con của em… là con của chúng ta.” Lâm Cảnh Vân lại vô thức nắm lấy áo một lần nữa, Lý Hải Hải nhận thấy hành động có vẻ không tự nhiên này của Lâm Cảnh Vân.
“Ừm, anh biết rồi.” Alpha giữ vẻ mặt bình thường.
“A?” Nhìn Lý Hải Hải bình tĩnh như vậy, đến lượt Lâm Cảnh Vân ngạc nhiên. Sao? Anh dễ chấp nhận thế sao?
“Không cần xin lỗi, lúc đó chắc chắn em có lý do của mình. Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em, anh chỉ đau lòng vì em phải chịu đựng nhiều như vậy một mình…”
“Anh…” Cảm động không thể diễn tả hết tâm trạng của Lâm Cảnh Vân bây giờ, mỗi biểu cảm và lời nói của Lý Hải Hải đều khiến cậu hạnh phúc không tả xiết, chỉ là: “…Anh không thấy ngạc nhiên sao?”
“Ừm, ngạc nhiên, nhưng đó là sự thật.”
“Anh tin em như vậy sao?” Được rồi, đến cả Lâm Cảnh Vân cũng không hiểu nữa, Lâm Cảnh Vân có chút lo lắng.
“Phải… lúc đó ở thành phố S, đúng không?” Dựa vào tuổi của Tụng Tụng mà Lâm Cảnh Vân vừa nhắc tới, Lý Hải Hải đã suy đoán ra thời gian chính xác, phải nói là, tâm tư của một alpha đỉnh cao thật sự thấu đáo.
“Phải… đúng rồi…” Không khỏi nhớ lại tình huống lúc đó, Lâm Cảnh Vân bây giờ má nóng bừng. Anh sao lại nói thẳng như vậy, dù giờ chỉ có hai người họ, nhưng cậu vẫn thấy xấu hổ.
“Hơn nữa, Tụng Tụng… trông rất giống anh.” Dù có chút ngượng ngùng, nhưng Lý Hải Hải cũng không phải không biết mình trông như thế nào, thậm chí mỗi năm mẹ Lý đều lấy ảnh hồi bé của anh ra xem vài lần, điều này không phải quá rõ ràng sao.
“Rất giống… gần như giống hệt… chẳng giống em chút nào.” Nửa sau câu là Lâm Cảnh Vân nói nhỏ.
“Sao lại không giống, hồi đó anh…”
“Hồi đó anh?” Lâm Cảnh Vân nghe thấy điểm mấu chốt. Lý Hải Hải nói hồi đó, là khi nào?
“Khụ, trước khi anh đi công tác ở nước A, anh có ghé qua thành phố N.”
“Ồ? Anh đã từng đến? Sao không nói cho em biết?”
“Không có gì quan trọng…”
“Anh muốn tạo bất ngờ cho em đúng không? Nhưng… anh có hiểu lầm gì không?”
Biểu hiện của Lý Hải Hải rõ ràng là không phải không có gì quan trọng, vì vậy Lâm Cảnh Vân nhanh chóng nhận ra.
“Lúc đó… là…”
Lâm Cảnh Vân khoanh tay trước ngực, thần sắc không hẳn là thoải mái, cậu đã đại khái đoán được…
Vậy là Lý Hải Hải không phải luôn tin tưởng cậu, mà là trước đây đã hiểu lầm ngốc nghếch rồi… thật là…
Anh có phải là khó khăn lắm mới chủ động một lần, nhưng không ngờ… sau đó lại tự mình suy nghĩ lung tung, rồi tự làm khổ mình một thời gian dài, chắc chắn còn buồn bã nữa, vậy thì… ôi, những suy nghĩ nhỏ bé của anh thật là dễ thương quá đi! Lâm Cảnh Vân quyết định trêu đùa Lý Hải Hải một chút, cơ hội hiếm có, đời này Lý Hải Hải có thể phạm bao nhiêu lỗi như vậy, bỏ lỡ lần này thì không có lần sau nữa.“Xin lỗi, lúc đó anh…” Lý Hải Hải quả nhiên nghĩ rằng điều Lâm Cảnh Vân quan tâm là việc anh không tin cậu lúc ban đầu. Thực ra anh không phải không tin Lâm Cảnh Vân, mà là do cảnh tượng lúc đó quá đỗi bất ngờ, khiến anh không thể phản ứng ngay.
“Không có gì phải xin lỗi, vốn dĩ là lỗi của em.”
“Em không có gì sai cả.” Lý Hải Hải luôn nhấn mạnh điều này, phải nói rằng, điều này đã cho Lâm Cảnh Vân cảm giác an toàn vô cùng lớn.
“Anh đến thành phố N là để tìm em sao?” Lâm Cảnh Vân lại hỏi.
“Đúng vậy, chính là… muốn tạo bất ngờ cho em.” Lý Hải Hải cũng không giấu giếm nữa, giữa họ vốn dĩ không có bí mật, hơn nữa, chuyện này cũng chẳng phải là bí mật, nhìn lại, cùng lắm chỉ là một sự hiểu lầm lãng mạn chưa thành hiện thực.
“Ồ! Muốn em bất ngờ! Anh định làm gì để tạo bất ngờ?” Lâm Cảnh Vân bắt đầu đặt bẫy.
“Anh đã xin địa chỉ công ty em từ Max, còn có số liên lạc của một lãnh đạo cấp cao, định đến thẳng đó gặp em.”
“Kết quả thì sao?”
“Kết quả là chưa tới công ty đã nhìn thấy em,” Lý Hải Hải dừng lại một chút: “Em và Tụng Tùng, cùng với một phụ nữ.”
“Anh có phải đã thấy em và chị Mo ở cùng nhau, tại trung tâm mua sắm bên cạnh công ty không?” Lâm Cảnh Vân đã gần như hoàn toàn đoán ra được sự hiểu lầm của Lý Hải Hải là gì.
Lúc đó, sau khi đến nước A, Lâm Cảnh Vân phải lo nhiều việc, ngay cả khi ra ngoài, cậu cũng tự mình mang Tụng Tụng theo như trước. Tình cờ hôm đó, nơi cậu phải đi làm việc không tiện mang theo trẻ con, nên cậu tạm thời nhờ chị Mo trông Tụng Tụng giúp. Sau khi xong việc, họ hẹn gặp nhau tại trung tâm mua sắm gần công ty để ăn trưa. Lý Hải Hải thấy cảnh đó, chắc chắn là lần đó.
Thời gian đó cậu và Lý Hải Hải liên lạc thường xuyên, nước A rất lớn, các thành phố cách nhau khá xa, Lâm Cảnh Vân biết Lý Hải Hải đi công tác, nhưng thật sự không ngờ, Lý Hải Hải lại đến thành phố nơi cậu đang ở. Và đến bây giờ, điều duy nhất có thể khiến Lý Hải Hải hiểu lầm trong khoảng thời gian đó, chính là việc này.
“Có lẽ là vậy…”
Lý Hải Hải đại khái mô tả lại cảnh tượng hôm đó tại trung tâm mua sắm khi thấy Lâm Cảnh Vân.
“Anh sau này tự mình đến xin lỗi chị Mo đi, em không giúp anh được đâu.” Lâm Cảnh Vân không nhịn được cười, trời ơi, anh thật là ngây thơ quá đi, đây là tình tiết gì vậy, sau đó anh chắc chắn đã buồn bã một mình lâu lắm rồi.
Hừ, coi như là hình phạt cho anh, ai bảo anh không tin, còn nghĩ Tụng Tụng không phải con mình!
???? Lý Hải Hải thắc mắc, xin lỗi, việc này không đến mức phải vậy chứ.
“Chị Mo đối xử với em và Tụng Tụng rất tốt, nếu không có sự giúp đỡ của chị Mo, em cũng không thể dễ dàng vào làm ở Sotheby’s, rồi sinh Tụng Tụng, nuôi dưỡng Tụng Tụng đến bây giờ.” Nghĩ đến những chuyện đã qua, Lâm Cảnh Vân cũng không tránh khỏi có chút buồn bã, cậu rất kiên cường và lạc quan, cậu biết đó là con đường mình đã chọn từ đầu, nên cậu không có tư cách để phàn nàn. Nhưng bây giờ trước mặt Lý Hải Hải, cậu chỉ muốn được dỗ dành và yêu thương.
Khi Tụng Tụng vừa mới đến thế giới này, cậu đã trải qua một khoảng thời gian tay chân lóng ngóng và bận rộn không ngớt. Nhưng chỉ cần nhìn vào gương mặt gần như giống hệt Lý Hải Hải, lòng cậu lại liên tục bị cảm động. Cậu cũng cùng Tụng Tụng từng ngày từng ngày trưởng thành, trong những khoảng thời gian đó, cậu mới hiểu được những tình cảm sâu sắc, hy sinh vì người mình yêu mà trước đó cậu chưa thể hiểu hết.
“Anh xin lỗi… vì không thể ở bên cạnh em.”
“Ôi! Em đã nói không phải lỗi của anh mà! Là lỗi của em! Thực ra em luôn không dám nói với anh, cũng sợ anh sẽ trách em…”“Không đâu, em nhớ nhé, anh sẽ không bao giờ… trách em.”“Ừm! Em nhớ rồi!” Lâm Cảnh Vân nở nụ cười.“Khụ, lúc đó không có đánh dấu trọn đời, có ảnh hưởng gì đến em không?” Alpha khẽ ho một tiếng, so với những điều khác, điều anh quan tâm nhất chính là sức khỏe của Omega nhà mình.“Không có đâu, em rất khỏe mạnh, Tụng Tụng cũng vậy.”
“Xin lỗi… là lỗi của anh lúc đó sơ suất, em một mình, thực sự vất vả quá…” Chỉ cần nghĩ đến việc Lâm Cảnh Vân một mình mang thai, một mình ở nơi đất khách quê người sinh con, rồi nuôi dưỡng con đến bây giờ, Lâm Cảnh Vân đã hy sinh quá nhiều, trái tim Lý Hải Hải đau nhói, anh làm sao có thể trách cậu, nếu có trách thì chỉ có thể trách bản thân mình lúc đó không đủ năng lực.“Chuyện gì đâu! Em cũng có trách nhiệm, hơn nữa lúc đó là em chủ động mà! Còn gì mà vất vả không vất vả, anh chẳng lẽ không vất vả sao? Nếu anh còn xin lỗi nữa, em sẽ thật sự giận đó!” Lâm Cảnh Vân biết chắc Lý Hải Hải vẫn còn tự trách, cậu biết lý do tại sao, nhưng ít nhất bây giờ anh đã sẵn sàng nói ra một số điều. Vậy thì cậu sẽ giúp anh loại bỏ tất cả những lo lắng và e ngại!“Ừm… ba mẹ, Lý Mộc Mộc họ có biết không?” Lý Hải Hải đỏ mặt, có lẽ cũng nghĩ đến cảnh trong lời nói của Lâm Cảnh Vân lúc nãy. Nhưng alpha bây giờ vẫn còn ghi nhớ chuyện Lâm Cảnh Vân khi đó phân hóa thành omega, Lý Mộc Mộc lại là người đầu tiên trong nhà biết.“…Không biết đâu, em vẫn muốn nói với anh trước.”“Ừm, làm đúng rồi.” Được rồi, alpha chiếm hữu rất hài lòng.“Em hồi hộp quá, lần trước về cũng đã nghĩ đến việc có nên nói hay không…”“Không sao, lần tới khi chúng ta cùng về, sẽ nói với họ.”“Anh à…” Lâm Cảnh Vân vẫn có chút lo lắng, nhưng với lời nói này của Lý Hải Hải, cậu đã có thêm dũng khí.“Họ sẽ không trách em đâu, khụ, họ sẽ rất thích… thích Tụng Tụng.”“Thế còn em?”“Cũng thích.”“Ai thích?”“Mọi người đều thích… Anh thích.” Lý Hải Hải dần dần nhận ra, có một số lời cần phải nói, nói ra thực sự không khó.“Ôi! Anh là tốt nhất!”“Ừm…”“Thực ra lần trước về, ba mẹ có nhắc đến chuyện của chúng ta.” Lý Hải Hải cảm thấy, vẫn cần phải nói với Lâm Cảnh Vân, khi họ đưa Tụng Tụng về, chắc chắn gia đình sẽ hỏi lại.“Ồ… là lỗi của em, tự ý nói với chú dì… xin lỗi, lần đó em không nói tiếng nào đã rời đi, bây giờ trở lại cũng không nói gì, còn muốn anh tiếp tục giúp em. Còn Tụng Tụng…” Lâm Cảnh Vân ngay cả ăn món tráng miệng cũng không còn muốn ăn, nhắc đến chuyện này, cậu vẫn cảm thấy bất an và có lỗi.Nhưng trước mặt người thân nhất, Lâm Cảnh Vân không muốn giấu diếm tình cảm của mình đối với Lý Hải Hải. Vì thế, nhân cơ hội lần trước đến nhà họ Lý, Lâm Cảnh Vân đã bày tỏ tình cảm và tình yêu của mình đối với Lý Hải Hải trước mặt gia đình anh.“Anh đã không chăm sóc tốt cho em. Khi đó, anh bận rộn với công việc, lơ là em, cũng không thể hiện suy nghĩ của mình, luôn nghĩ rằng phải chuẩn bị vật chất đầy đủ hơn, hoàn hảo hơn, nhưng lại quên mất điều quan trọng nhất, đó là lỗi của anh, anh sẽ thay đổi.” Hơn hai năm qua, Lý Hải Hải đã thực sự suy nghĩ và tỉnh ngộ, khi Lâm Cảnh Vân mới trở về, anh không chắc chắn về suy nghĩ của cậu, nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, Lý Hải Hải cũng không muốn giấu diếm nữa. Từ đầu đến cuối, Lý Hải Hải luôn nghĩ cho Lâm Cảnh Vân, luôn đặt cậu ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.Lý Hải Hải khẽ động hàng mi, nhìn Lâm Cảnh Vân đầy tình cảm, yết hầu anh chuyển động vài lần: “Hai năm qua, anh đã nhận ra sai lầm của mình, anh sai vì không hiểu rõ tâm tư của em, sai vì không chia sẻ suy nghĩ trong lòng với em… sai vì bỏ qua nhu cầu của em, sai vì không nên nghi ngờ tình yêu của chúng ta, và sai vì… nghĩ rằng tình yêu của chúng ta sẽ làm em bị ràng buộc…”Khóe mắt Lâm Cảnh Vân hơi ướt, mỗi lời nói của Lý Hải Hải đều chạm đến trái tim cậu, nhưng cậu lắc đầu, cậu đã hoàn toàn hiểu được, ngay cả trước đây, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Lý Hải Hải làm gì sai, thậm chí nghĩ lại, nếu có vấn đề gì với Lý Hải Hải, thì đó chính là anh đã quá nghĩ cho cậu, đối xử với cậu quá tốt.“Em cũng có lỗi… lúc đó gặp vấn đề, em chỉ nghĩ đến việc trốn tránh, chỉ biết giấu mình… nhưng em không muốn nói những điều đó nữa, vì mọi chuyện đã qua rồi, và em bây giờ hoàn toàn có thể hiểu được anh, anh bây giờ cũng hoàn toàn hiểu em, nên anh không cần thay đổi, anh từ nhỏ đã nói với em là phải làm chính mình, anh cũng vậy, em cũng yêu anh như vậy.”“…Được.” Họ đều đang trưởng thành trong tình yêu, họ vẫn là họ, chỉ có điều họ sau này sẽ càng hiểu và trân trọng nhau hơn.“Anh nhớ không, trước đây có một thời gian, em đột nhiên liên lạc với anh rất thường xuyên.” Lâm Cảnh Vân dứt khoát đặt thìa xuống, cậu bây giờ không muốn ăn món tráng miệng nữa, cậu muốn gần gũi với anh.Omega đột nhiên đứng dậy, khiến alpha bên cạnh hơi ngạc nhiên, sau đó alpha cảm thấy một cơ thể thơm ngọt và mềm mại tiến vào lòng mình, omega mà anh yêu đã coi anh như một chiếc ghế da người, ngồi trên đùi anh.Ôi! Vẫn là trong lòng anh thoải mái nhất, cọ người thật thoải mái…“Nhớ chứ, hình như là, khoảng giữa tháng tư năm em đến nước A.” Lý Hải Hải tất nhiên nhớ rõ, anh nhớ tất cả những chuyện liên quan đến Lâm Cảnh Vân. Alpha quen thuộc ôm lấy đầu gối và eo của omega, hơi mở chân mình ra một chút, để Lâm Cảnh Vân ngồi thoải mái hơn.“Anh đều nhớ hết?!” Lâm Cảnh Vân có chút cảm động, đầu nhỏ bắt đầu cử động bên cạnh cổ Lý Hải Hải. Thôi nào, khi nghe Lý Hải Hải nói chính xác thời gian, cậu thực sự rất xúc động và cảm động.“Anh nhớ, chuyện của em, anh đều nhớ.” Không dễ dàng gì, lần này không chỉ nói trong lòng.“Ôi! Anh! Anh là tuyệt nhất! Thì… lúc đó là một tuần trước khi Tụng Tụng chào đời, em cũng lo lắng, nên…”“…Anh… anh lúc đó không ở bên cạnh em…” Lý Hải Hải nắm lấy tay Lâm Cảnh Vân, ngón cái vuốt ve trên mu bàn tay cậu, tay kia luôn ôm eo Lâm Cảnh Vân, cả hai ngày càng gần nhau hơn.“Đã nói không phải lỗi của anh mà!”“Em một mình… chắc chắn sẽ sợ…” Lúc này, dường như có thể cảm nhận được cùng lúc với Lâm Cảnh Vân khi đó, tay Lý Hải Hải hơi run lên.“Có một chút, nhưng khi nói chuyện với anh lại tốt hơn rất nhiều, hơn nữa sau đó mọi thứ cũng đã sắp xếp ổn thỏa, em cơ bản không phải lo lắng nhiều.”“Chắc chắn vẫn chịu khổ… sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ luôn ở bên em, cũng như bên Tụng Tụng.”“Ừm! Anh, em nói anh đừng nghĩ nhiều, em là omega mà, thực ra không có gì to tát lắm đâu, mọi chuyện cũng khá suôn sẻ, em không sao, Tụng Tụng cũng ngoan và hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác…”Lâm Cảnh Vân ban đầu đến nước A khi đã có dấu hiệu mang thai, nhưng vì cậu khá gầy, mặc dù cao nhưng khung xương nhỏ, nên khi mặc đồ rộng cũng không quá lộ rõ. Theo báo cáo khám ở bệnh viện thành phố S, cậu đã mang thai hơn ba tháng.Lâm Cảnh Vân cảm thấy cậu cứ mơ màng mà đến nước A, sau đó thuận lợi vào làm việc tại Sotheby’s và bắt đầu một khóa học nâng cao mới. Đến khi tất cả mọi thứ đã ổn định, cậu chợt nhận ra rằng những bộ quần áo rộng rãi bắt đầu không thể che giấu bụng bầu của mình.Lúc đó, Lâm Cảnh Vân cũng cảm nhận được thực tế rằng mình sắp trở thành ba. Cậu có chút lo lắng, nhưng nhiều hơn là sự mong đợi. Lo lắng rằng tình huống chưa từng xảy ra này liệu cậu có thể xử lý tốt không, bởi vì bây giờ không chỉ có một mình cậu nữa, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với đứa bé; cũng đồng thời mong đợi sự xuất hiện của sinh mệnh mới này.Lâm Cảnh Vân cảm thấy đây là một điều rất kỳ diệu, cũng sẽ là một sợi dây và liên kết không thể xóa bỏ giữa cậu và Lý Hải Hải. Cậu nhanh chóng chuyển đổi tư duy, và không thể không nói, ở điểm này, mọi người đều nên học hỏi từ Lâm Cảnh Vân, bởi chỉ có người thật sự mạnh mẽ bên trong mới có thể làm được điều này.May mắn là, do điều chuyển công việc, Miss Mo lại rất tình cờ trở thành đồng nghiệp của Lâm Cảnh Vân. Trong thời gian sau đó, cô đóng vai trò không thể thiếu, giúp đỡ Lâm Cảnh Vân rất nhiều.Miss Mo không hỏi quá nhiều về tình trạng của Lâm Cảnh Vân. Trong mắt nữ beta xuất sắc của thời đại mới này, mối quan hệ giữa con người nên có một giới hạn cơ bản. Mỗi người đều có sự riêng tư và mặt không muốn người khác biết. Nhưng chỉ cần người đó là người tốt bụng, chính trực, người khác không có quyền chỉ trỏ vào cậu.Dĩ nhiên, chỉ cần Lâm Cảnh Vân muốn, Miss Mo luôn sẵn sàng lắng nghe câu chuyện của cậu. Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm của Miss Mo, Lâm Cảnh Vân sau khi đến nước A một mình, không hề tự oán trách hay bi lụy, điều này có thể liên quan đến tính cách của cậu, nhưng cũng chắc chắn liên quan đến những trải nghiệm của cậu. Giữa Lâm Cảnh Vân và alpha của cậu chắc chắn có rất nhiều câu chuyện.May mắn là, môi trường hiện tại của Lâm Cảnh Vân cũng khá thoải mái và bao dung. Xã hội bảo vệ và thân thiện với omega, omega có thể hưởng mọi quyền lợi bình đẳng, ngày càng có nhiều omega độc lập tự chủ, và mọi người đều rất quan tâm đến omega xuất sắc này đang làm việc ở nơi đất khách quê người.Vì vậy, với sự giúp đỡ của Miss Mo, Lâm Cảnh Vân bắt đầu định kỳ đi kiểm tra thai tại bệnh viện được chỉ định, học cách tự làm một số món ăn đơn giản nhưng bổ dưỡng, ngoài giờ làm việc còn tiến hành một số bài tập và giải trí cần thiết. Miss Mo như một người chị lớn của Lâm Cảnh Vân, luôn chăm sóc cậu, nhiều lúc, Lâm Cảnh Vân có thể thấy hình bóng của Lý Mộc Mộc trong Miss Mo. Hai người chị này đều hoàn toàn nghĩ cho cậu, lo lắng cho cậu.“New, nếu có gì không thoải mái, nhất định phải nói với chị ngay.”Mặc dù đã mang thai hơn tám tháng, nhưng Lâm Cảnh Vân vẫn rất linh hoạt. Miss Mo, người chưa từng trải qua việc mang thai, nhìn đứa trẻ này tự làm mọi thứ và hoàn thành chúng rất tốt, không khỏi có chút lo lắng và thương xót. Cô tự nhận mình không phải là người dễ xúc động, nhưng trong nửa năm đồng hành cùng Lâm Cảnh Vân, cô dần hiểu, dần cảm nhận, và cũng hiểu được khó khăn của việc một omega mang thai một mình.May mắn là, đứa bé trong bụng rất ngoan ngoãn. Mỗi lần đi kiểm tra, bác sĩ đều khen ngợi đây là một đứa bé rất ngoan, chưa sinh ra đã biết thương ba của mình. Đứa bé phát triển tốt, mọi thứ đều bình thường, Lâm Cảnh Vân ngoài những tháng đầu không quen, thì đến bây giờ vẫn duy trì rất tốt.Khó khăn lớn nhất mà Lâm Cảnh Vân phải chịu là không có sự hiện diện của alpha. Nhưng may mắn thay, cậu không bị đánh dấu vĩnh viễn khi mang thai, tình huống này không phổ biến nhưng cũng không phải là hiếm gặp. Bác sĩ phán đoán rằng mức độ tương thích giữa pheromone của hai người họ rất cao. Vì vậy, khi Lâm Cảnh Vân qua ba tháng và kiểm tra thai lần đó, bác sĩ đã chủ động đề cập đến điều này với cậu.“Nếu không có alpha bên cạnh, sau này có thể sẽ do sự dao động của pheromone mà cảm thấy không thoải mái.”“Vậy… có cách nào khác không?” Lâm Cảnh Vân chỉ có chút không yên tâm. Cậu tin tưởng vào bản thân mình, tin tưởng vào bác sĩ, tin tưởng vào khoa học, vì vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.“Có cách. Cậu không bị đánh dấu vĩnh viễn, phán đoán ban đầu, pheromone alpha của cậu và pheromone của cậu có độ tương thích rất cao. Vậy chúng ta có thể thử mô phỏng loại pheromone tương thích cao này dựa trên pheromone của cậu. Khi nào cần, cậu có thể sử dụng để giảm bớt triệu chứng.”“Được.”“Nhưng dù sao cũng chỉ là mô phỏng pheromone, không thể sử dụng thường xuyên. Nếu không, có thể sẽ gây ra một số ảnh hưởng đến cậu.” Bác sĩ nhắc nhở.“Có ảnh hưởng xấu đến em bé không?” Lâm Cảnh Vân đã theo bản năng ưu tiên lo cho đứa con của mình.“Điều này thì không. Trong lâm sàng đã sử dụng nhiều năm, từ các phản hồi của những trường hợp trước, ảnh hưởng thực ra không lớn, cơ bản đều có thể phục hồi.” Bác sĩ giải thích.“Ừm, ảnh hưởng cụ thể là gì?” Lâm Cảnh Vân tiếp tục hỏi, muốn hiểu rõ toàn bộ tình hình.“Có thể khiến cậu trở nên nhạy cảm hơn với loại pheromone này trong tương lai. Vì vậy, tôi khuyến nghị, nếu có thể, sau khi sinh con, cậu nên hoàn thành đánh dấu suốt đời, điều này tốt cho cả cậu và đứa trẻ.”
TBC……Cherry x Cà Chua.
Happy quá =))) nhưng mà Lý Hải Hải hề quá chời ơi =))))
“Rồi, em còn phải xin lỗi anh nữa, Tụng Tụng, năm nay gần hai tuổi rồi, nó là con của em… là con của chúng ta.” Lâm Cảnh Vân lại vô thức nắm lấy áo một lần nữa, Lý Hải Hải nhận thấy hành động có vẻ không tự nhiên này của Lâm Cảnh Vân.
“Ừm, anh biết rồi.” Alpha giữ vẻ mặt bình thường.
“A?” Nhìn Lý Hải Hải bình tĩnh như vậy, đến lượt Lâm Cảnh Vân ngạc nhiên. Sao? Anh dễ chấp nhận thế sao?
“Không cần xin lỗi, lúc đó chắc chắn em có lý do của mình. Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em, anh chỉ đau lòng vì em phải chịu đựng nhiều như vậy một mình…”
“Anh…” Cảm động không thể diễn tả hết tâm trạng của Lâm Cảnh Vân bây giờ, mỗi biểu cảm và lời nói của Lý Hải Hải đều khiến cậu hạnh phúc không tả xiết, chỉ là: “…Anh không thấy ngạc nhiên sao?”
“Ừm, ngạc nhiên, nhưng đó là sự thật.”
“Anh tin em như vậy sao?” Được rồi, đến cả Lâm Cảnh Vân cũng không hiểu nữa, Lâm Cảnh Vân có chút lo lắng.
“Phải… lúc đó ở thành phố S, đúng không?” Dựa vào tuổi của Tụng Tụng mà Lâm Cảnh Vân vừa nhắc tới, Lý Hải Hải đã suy đoán ra thời gian chính xác, phải nói là, tâm tư của một alpha đỉnh cao thật sự thấu đáo.
“Phải… đúng rồi…” Không khỏi nhớ lại tình huống lúc đó, Lâm Cảnh Vân bây giờ má nóng bừng. Anh sao lại nói thẳng như vậy, dù giờ chỉ có hai người họ, nhưng cậu vẫn thấy xấu hổ.
“Hơn nữa, Tụng Tụng… trông rất giống anh.” Dù có chút ngượng ngùng, nhưng Lý Hải Hải cũng không phải không biết mình trông như thế nào, thậm chí mỗi năm mẹ Lý đều lấy ảnh hồi bé của anh ra xem vài lần, điều này không phải quá rõ ràng sao.
“Rất giống… gần như giống hệt… chẳng giống em chút nào.” Nửa sau câu là Lâm Cảnh Vân nói nhỏ.
“Sao lại không giống, hồi đó anh…”
“Hồi đó anh?” Lâm Cảnh Vân nghe thấy điểm mấu chốt. Lý Hải Hải nói hồi đó, là khi nào?
“Khụ, trước khi anh đi công tác ở nước A, anh có ghé qua thành phố N.”
“Ồ? Anh đã từng đến? Sao không nói cho em biết?”
“Không có gì quan trọng…”
“Anh muốn tạo bất ngờ cho em đúng không? Nhưng… anh có hiểu lầm gì không?”
Biểu hiện của Lý Hải Hải rõ ràng là không phải không có gì quan trọng, vì vậy Lâm Cảnh Vân nhanh chóng nhận ra.
“Lúc đó… là…”
Lâm Cảnh Vân khoanh tay trước ngực, thần sắc không hẳn là thoải mái, cậu đã đại khái đoán được…
Vậy là Lý Hải Hải không phải luôn tin tưởng cậu, mà là trước đây đã hiểu lầm ngốc nghếch rồi… thật là…
Anh có phải là khó khăn lắm mới chủ động một lần, nhưng không ngờ… sau đó lại tự mình suy nghĩ lung tung, rồi tự làm khổ mình một thời gian dài, chắc chắn còn buồn bã nữa, vậy thì… ôi, những suy nghĩ nhỏ bé của anh thật là dễ thương quá đi! Lâm Cảnh Vân quyết định trêu đùa Lý Hải Hải một chút, cơ hội hiếm có, đời này Lý Hải Hải có thể phạm bao nhiêu lỗi như vậy, bỏ lỡ lần này thì không có lần sau nữa.“Xin lỗi, lúc đó anh…” Lý Hải Hải quả nhiên nghĩ rằng điều Lâm Cảnh Vân quan tâm là việc anh không tin cậu lúc ban đầu. Thực ra anh không phải không tin Lâm Cảnh Vân, mà là do cảnh tượng lúc đó quá đỗi bất ngờ, khiến anh không thể phản ứng ngay.
“Không có gì phải xin lỗi, vốn dĩ là lỗi của em.”
“Em không có gì sai cả.” Lý Hải Hải luôn nhấn mạnh điều này, phải nói rằng, điều này đã cho Lâm Cảnh Vân cảm giác an toàn vô cùng lớn.
“Anh đến thành phố N là để tìm em sao?” Lâm Cảnh Vân lại hỏi.
“Đúng vậy, chính là… muốn tạo bất ngờ cho em.” Lý Hải Hải cũng không giấu giếm nữa, giữa họ vốn dĩ không có bí mật, hơn nữa, chuyện này cũng chẳng phải là bí mật, nhìn lại, cùng lắm chỉ là một sự hiểu lầm lãng mạn chưa thành hiện thực.
“Ồ! Muốn em bất ngờ! Anh định làm gì để tạo bất ngờ?” Lâm Cảnh Vân bắt đầu đặt bẫy.
“Anh đã xin địa chỉ công ty em từ Max, còn có số liên lạc của một lãnh đạo cấp cao, định đến thẳng đó gặp em.”
“Kết quả thì sao?”
“Kết quả là chưa tới công ty đã nhìn thấy em,” Lý Hải Hải dừng lại một chút: “Em và Tụng Tùng, cùng với một phụ nữ.”
“Anh có phải đã thấy em và chị Mo ở cùng nhau, tại trung tâm mua sắm bên cạnh công ty không?” Lâm Cảnh Vân đã gần như hoàn toàn đoán ra được sự hiểu lầm của Lý Hải Hải là gì.
Lúc đó, sau khi đến nước A, Lâm Cảnh Vân phải lo nhiều việc, ngay cả khi ra ngoài, cậu cũng tự mình mang Tụng Tụng theo như trước. Tình cờ hôm đó, nơi cậu phải đi làm việc không tiện mang theo trẻ con, nên cậu tạm thời nhờ chị Mo trông Tụng Tụng giúp. Sau khi xong việc, họ hẹn gặp nhau tại trung tâm mua sắm gần công ty để ăn trưa. Lý Hải Hải thấy cảnh đó, chắc chắn là lần đó.
Thời gian đó cậu và Lý Hải Hải liên lạc thường xuyên, nước A rất lớn, các thành phố cách nhau khá xa, Lâm Cảnh Vân biết Lý Hải Hải đi công tác, nhưng thật sự không ngờ, Lý Hải Hải lại đến thành phố nơi cậu đang ở. Và đến bây giờ, điều duy nhất có thể khiến Lý Hải Hải hiểu lầm trong khoảng thời gian đó, chính là việc này.
“Có lẽ là vậy…”
Lý Hải Hải đại khái mô tả lại cảnh tượng hôm đó tại trung tâm mua sắm khi thấy Lâm Cảnh Vân.
“Anh sau này tự mình đến xin lỗi chị Mo đi, em không giúp anh được đâu.” Lâm Cảnh Vân không nhịn được cười, trời ơi, anh thật là ngây thơ quá đi, đây là tình tiết gì vậy, sau đó anh chắc chắn đã buồn bã một mình lâu lắm rồi.
Hừ, coi như là hình phạt cho anh, ai bảo anh không tin, còn nghĩ Tụng Tụng không phải con mình!
???? Lý Hải Hải thắc mắc, xin lỗi, việc này không đến mức phải vậy chứ.
“Chị Mo đối xử với em và Tụng Tụng rất tốt, nếu không có sự giúp đỡ của chị Mo, em cũng không thể dễ dàng vào làm ở Sotheby’s, rồi sinh Tụng Tụng, nuôi dưỡng Tụng Tụng đến bây giờ.” Nghĩ đến những chuyện đã qua, Lâm Cảnh Vân cũng không tránh khỏi có chút buồn bã, cậu rất kiên cường và lạc quan, cậu biết đó là con đường mình đã chọn từ đầu, nên cậu không có tư cách để phàn nàn. Nhưng bây giờ trước mặt Lý Hải Hải, cậu chỉ muốn được dỗ dành và yêu thương.
Khi Tụng Tụng vừa mới đến thế giới này, cậu đã trải qua một khoảng thời gian tay chân lóng ngóng và bận rộn không ngớt. Nhưng chỉ cần nhìn vào gương mặt gần như giống hệt Lý Hải Hải, lòng cậu lại liên tục bị cảm động. Cậu cũng cùng Tụng Tụng từng ngày từng ngày trưởng thành, trong những khoảng thời gian đó, cậu mới hiểu được những tình cảm sâu sắc, hy sinh vì người mình yêu mà trước đó cậu chưa thể hiểu hết.
“Anh xin lỗi… vì không thể ở bên cạnh em.”
“Ôi! Em đã nói không phải lỗi của anh mà! Là lỗi của em! Thực ra em luôn không dám nói với anh, cũng sợ anh sẽ trách em…”“Không đâu, em nhớ nhé, anh sẽ không bao giờ… trách em.”“Ừm! Em nhớ rồi!” Lâm Cảnh Vân nở nụ cười.“Khụ, lúc đó không có đánh dấu trọn đời, có ảnh hưởng gì đến em không?” Alpha khẽ ho một tiếng, so với những điều khác, điều anh quan tâm nhất chính là sức khỏe của Omega nhà mình.“Không có đâu, em rất khỏe mạnh, Tụng Tụng cũng vậy.”
“Xin lỗi… là lỗi của anh lúc đó sơ suất, em một mình, thực sự vất vả quá…” Chỉ cần nghĩ đến việc Lâm Cảnh Vân một mình mang thai, một mình ở nơi đất khách quê người sinh con, rồi nuôi dưỡng con đến bây giờ, Lâm Cảnh Vân đã hy sinh quá nhiều, trái tim Lý Hải Hải đau nhói, anh làm sao có thể trách cậu, nếu có trách thì chỉ có thể trách bản thân mình lúc đó không đủ năng lực.“Chuyện gì đâu! Em cũng có trách nhiệm, hơn nữa lúc đó là em chủ động mà! Còn gì mà vất vả không vất vả, anh chẳng lẽ không vất vả sao? Nếu anh còn xin lỗi nữa, em sẽ thật sự giận đó!” Lâm Cảnh Vân biết chắc Lý Hải Hải vẫn còn tự trách, cậu biết lý do tại sao, nhưng ít nhất bây giờ anh đã sẵn sàng nói ra một số điều. Vậy thì cậu sẽ giúp anh loại bỏ tất cả những lo lắng và e ngại!“Ừm… ba mẹ, Lý Mộc Mộc họ có biết không?” Lý Hải Hải đỏ mặt, có lẽ cũng nghĩ đến cảnh trong lời nói của Lâm Cảnh Vân lúc nãy. Nhưng alpha bây giờ vẫn còn ghi nhớ chuyện Lâm Cảnh Vân khi đó phân hóa thành omega, Lý Mộc Mộc lại là người đầu tiên trong nhà biết.“…Không biết đâu, em vẫn muốn nói với anh trước.”“Ừm, làm đúng rồi.” Được rồi, alpha chiếm hữu rất hài lòng.“Em hồi hộp quá, lần trước về cũng đã nghĩ đến việc có nên nói hay không…”“Không sao, lần tới khi chúng ta cùng về, sẽ nói với họ.”“Anh à…” Lâm Cảnh Vân vẫn có chút lo lắng, nhưng với lời nói này của Lý Hải Hải, cậu đã có thêm dũng khí.“Họ sẽ không trách em đâu, khụ, họ sẽ rất thích… thích Tụng Tụng.”“Thế còn em?”“Cũng thích.”“Ai thích?”“Mọi người đều thích… Anh thích.” Lý Hải Hải dần dần nhận ra, có một số lời cần phải nói, nói ra thực sự không khó.“Ôi! Anh là tốt nhất!”“Ừm…”“Thực ra lần trước về, ba mẹ có nhắc đến chuyện của chúng ta.” Lý Hải Hải cảm thấy, vẫn cần phải nói với Lâm Cảnh Vân, khi họ đưa Tụng Tụng về, chắc chắn gia đình sẽ hỏi lại.“Ồ… là lỗi của em, tự ý nói với chú dì… xin lỗi, lần đó em không nói tiếng nào đã rời đi, bây giờ trở lại cũng không nói gì, còn muốn anh tiếp tục giúp em. Còn Tụng Tụng…” Lâm Cảnh Vân ngay cả ăn món tráng miệng cũng không còn muốn ăn, nhắc đến chuyện này, cậu vẫn cảm thấy bất an và có lỗi.Nhưng trước mặt người thân nhất, Lâm Cảnh Vân không muốn giấu diếm tình cảm của mình đối với Lý Hải Hải. Vì thế, nhân cơ hội lần trước đến nhà họ Lý, Lâm Cảnh Vân đã bày tỏ tình cảm và tình yêu của mình đối với Lý Hải Hải trước mặt gia đình anh.“Anh đã không chăm sóc tốt cho em. Khi đó, anh bận rộn với công việc, lơ là em, cũng không thể hiện suy nghĩ của mình, luôn nghĩ rằng phải chuẩn bị vật chất đầy đủ hơn, hoàn hảo hơn, nhưng lại quên mất điều quan trọng nhất, đó là lỗi của anh, anh sẽ thay đổi.” Hơn hai năm qua, Lý Hải Hải đã thực sự suy nghĩ và tỉnh ngộ, khi Lâm Cảnh Vân mới trở về, anh không chắc chắn về suy nghĩ của cậu, nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, Lý Hải Hải cũng không muốn giấu diếm nữa. Từ đầu đến cuối, Lý Hải Hải luôn nghĩ cho Lâm Cảnh Vân, luôn đặt cậu ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.Lý Hải Hải khẽ động hàng mi, nhìn Lâm Cảnh Vân đầy tình cảm, yết hầu anh chuyển động vài lần: “Hai năm qua, anh đã nhận ra sai lầm của mình, anh sai vì không hiểu rõ tâm tư của em, sai vì không chia sẻ suy nghĩ trong lòng với em… sai vì bỏ qua nhu cầu của em, sai vì không nên nghi ngờ tình yêu của chúng ta, và sai vì… nghĩ rằng tình yêu của chúng ta sẽ làm em bị ràng buộc…”Khóe mắt Lâm Cảnh Vân hơi ướt, mỗi lời nói của Lý Hải Hải đều chạm đến trái tim cậu, nhưng cậu lắc đầu, cậu đã hoàn toàn hiểu được, ngay cả trước đây, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Lý Hải Hải làm gì sai, thậm chí nghĩ lại, nếu có vấn đề gì với Lý Hải Hải, thì đó chính là anh đã quá nghĩ cho cậu, đối xử với cậu quá tốt.“Em cũng có lỗi… lúc đó gặp vấn đề, em chỉ nghĩ đến việc trốn tránh, chỉ biết giấu mình… nhưng em không muốn nói những điều đó nữa, vì mọi chuyện đã qua rồi, và em bây giờ hoàn toàn có thể hiểu được anh, anh bây giờ cũng hoàn toàn hiểu em, nên anh không cần thay đổi, anh từ nhỏ đã nói với em là phải làm chính mình, anh cũng vậy, em cũng yêu anh như vậy.”“…Được.” Họ đều đang trưởng thành trong tình yêu, họ vẫn là họ, chỉ có điều họ sau này sẽ càng hiểu và trân trọng nhau hơn.“Anh nhớ không, trước đây có một thời gian, em đột nhiên liên lạc với anh rất thường xuyên.” Lâm Cảnh Vân dứt khoát đặt thìa xuống, cậu bây giờ không muốn ăn món tráng miệng nữa, cậu muốn gần gũi với anh.Omega đột nhiên đứng dậy, khiến alpha bên cạnh hơi ngạc nhiên, sau đó alpha cảm thấy một cơ thể thơm ngọt và mềm mại tiến vào lòng mình, omega mà anh yêu đã coi anh như một chiếc ghế da người, ngồi trên đùi anh.Ôi! Vẫn là trong lòng anh thoải mái nhất, cọ người thật thoải mái…“Nhớ chứ, hình như là, khoảng giữa tháng tư năm em đến nước A.” Lý Hải Hải tất nhiên nhớ rõ, anh nhớ tất cả những chuyện liên quan đến Lâm Cảnh Vân. Alpha quen thuộc ôm lấy đầu gối và eo của omega, hơi mở chân mình ra một chút, để Lâm Cảnh Vân ngồi thoải mái hơn.“Anh đều nhớ hết?!” Lâm Cảnh Vân có chút cảm động, đầu nhỏ bắt đầu cử động bên cạnh cổ Lý Hải Hải. Thôi nào, khi nghe Lý Hải Hải nói chính xác thời gian, cậu thực sự rất xúc động và cảm động.“Anh nhớ, chuyện của em, anh đều nhớ.” Không dễ dàng gì, lần này không chỉ nói trong lòng.“Ôi! Anh! Anh là tuyệt nhất! Thì… lúc đó là một tuần trước khi Tụng Tụng chào đời, em cũng lo lắng, nên…”“…Anh… anh lúc đó không ở bên cạnh em…” Lý Hải Hải nắm lấy tay Lâm Cảnh Vân, ngón cái vuốt ve trên mu bàn tay cậu, tay kia luôn ôm eo Lâm Cảnh Vân, cả hai ngày càng gần nhau hơn.“Đã nói không phải lỗi của anh mà!”“Em một mình… chắc chắn sẽ sợ…” Lúc này, dường như có thể cảm nhận được cùng lúc với Lâm Cảnh Vân khi đó, tay Lý Hải Hải hơi run lên.“Có một chút, nhưng khi nói chuyện với anh lại tốt hơn rất nhiều, hơn nữa sau đó mọi thứ cũng đã sắp xếp ổn thỏa, em cơ bản không phải lo lắng nhiều.”“Chắc chắn vẫn chịu khổ… sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ luôn ở bên em, cũng như bên Tụng Tụng.”“Ừm! Anh, em nói anh đừng nghĩ nhiều, em là omega mà, thực ra không có gì to tát lắm đâu, mọi chuyện cũng khá suôn sẻ, em không sao, Tụng Tụng cũng ngoan và hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác…”Lâm Cảnh Vân ban đầu đến nước A khi đã có dấu hiệu mang thai, nhưng vì cậu khá gầy, mặc dù cao nhưng khung xương nhỏ, nên khi mặc đồ rộng cũng không quá lộ rõ. Theo báo cáo khám ở bệnh viện thành phố S, cậu đã mang thai hơn ba tháng.Lâm Cảnh Vân cảm thấy cậu cứ mơ màng mà đến nước A, sau đó thuận lợi vào làm việc tại Sotheby’s và bắt đầu một khóa học nâng cao mới. Đến khi tất cả mọi thứ đã ổn định, cậu chợt nhận ra rằng những bộ quần áo rộng rãi bắt đầu không thể che giấu bụng bầu của mình.Lúc đó, Lâm Cảnh Vân cũng cảm nhận được thực tế rằng mình sắp trở thành ba. Cậu có chút lo lắng, nhưng nhiều hơn là sự mong đợi. Lo lắng rằng tình huống chưa từng xảy ra này liệu cậu có thể xử lý tốt không, bởi vì bây giờ không chỉ có một mình cậu nữa, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với đứa bé; cũng đồng thời mong đợi sự xuất hiện của sinh mệnh mới này.Lâm Cảnh Vân cảm thấy đây là một điều rất kỳ diệu, cũng sẽ là một sợi dây và liên kết không thể xóa bỏ giữa cậu và Lý Hải Hải. Cậu nhanh chóng chuyển đổi tư duy, và không thể không nói, ở điểm này, mọi người đều nên học hỏi từ Lâm Cảnh Vân, bởi chỉ có người thật sự mạnh mẽ bên trong mới có thể làm được điều này.May mắn là, do điều chuyển công việc, Miss Mo lại rất tình cờ trở thành đồng nghiệp của Lâm Cảnh Vân. Trong thời gian sau đó, cô đóng vai trò không thể thiếu, giúp đỡ Lâm Cảnh Vân rất nhiều.Miss Mo không hỏi quá nhiều về tình trạng của Lâm Cảnh Vân. Trong mắt nữ beta xuất sắc của thời đại mới này, mối quan hệ giữa con người nên có một giới hạn cơ bản. Mỗi người đều có sự riêng tư và mặt không muốn người khác biết. Nhưng chỉ cần người đó là người tốt bụng, chính trực, người khác không có quyền chỉ trỏ vào cậu.Dĩ nhiên, chỉ cần Lâm Cảnh Vân muốn, Miss Mo luôn sẵn sàng lắng nghe câu chuyện của cậu. Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm của Miss Mo, Lâm Cảnh Vân sau khi đến nước A một mình, không hề tự oán trách hay bi lụy, điều này có thể liên quan đến tính cách của cậu, nhưng cũng chắc chắn liên quan đến những trải nghiệm của cậu. Giữa Lâm Cảnh Vân và alpha của cậu chắc chắn có rất nhiều câu chuyện.May mắn là, môi trường hiện tại của Lâm Cảnh Vân cũng khá thoải mái và bao dung. Xã hội bảo vệ và thân thiện với omega, omega có thể hưởng mọi quyền lợi bình đẳng, ngày càng có nhiều omega độc lập tự chủ, và mọi người đều rất quan tâm đến omega xuất sắc này đang làm việc ở nơi đất khách quê người.Vì vậy, với sự giúp đỡ của Miss Mo, Lâm Cảnh Vân bắt đầu định kỳ đi kiểm tra thai tại bệnh viện được chỉ định, học cách tự làm một số món ăn đơn giản nhưng bổ dưỡng, ngoài giờ làm việc còn tiến hành một số bài tập và giải trí cần thiết. Miss Mo như một người chị lớn của Lâm Cảnh Vân, luôn chăm sóc cậu, nhiều lúc, Lâm Cảnh Vân có thể thấy hình bóng của Lý Mộc Mộc trong Miss Mo. Hai người chị này đều hoàn toàn nghĩ cho cậu, lo lắng cho cậu.“New, nếu có gì không thoải mái, nhất định phải nói với chị ngay.”Mặc dù đã mang thai hơn tám tháng, nhưng Lâm Cảnh Vân vẫn rất linh hoạt. Miss Mo, người chưa từng trải qua việc mang thai, nhìn đứa trẻ này tự làm mọi thứ và hoàn thành chúng rất tốt, không khỏi có chút lo lắng và thương xót. Cô tự nhận mình không phải là người dễ xúc động, nhưng trong nửa năm đồng hành cùng Lâm Cảnh Vân, cô dần hiểu, dần cảm nhận, và cũng hiểu được khó khăn của việc một omega mang thai một mình.May mắn là, đứa bé trong bụng rất ngoan ngoãn. Mỗi lần đi kiểm tra, bác sĩ đều khen ngợi đây là một đứa bé rất ngoan, chưa sinh ra đã biết thương ba của mình. Đứa bé phát triển tốt, mọi thứ đều bình thường, Lâm Cảnh Vân ngoài những tháng đầu không quen, thì đến bây giờ vẫn duy trì rất tốt.Khó khăn lớn nhất mà Lâm Cảnh Vân phải chịu là không có sự hiện diện của alpha. Nhưng may mắn thay, cậu không bị đánh dấu vĩnh viễn khi mang thai, tình huống này không phổ biến nhưng cũng không phải là hiếm gặp. Bác sĩ phán đoán rằng mức độ tương thích giữa pheromone của hai người họ rất cao. Vì vậy, khi Lâm Cảnh Vân qua ba tháng và kiểm tra thai lần đó, bác sĩ đã chủ động đề cập đến điều này với cậu.“Nếu không có alpha bên cạnh, sau này có thể sẽ do sự dao động của pheromone mà cảm thấy không thoải mái.”“Vậy… có cách nào khác không?” Lâm Cảnh Vân chỉ có chút không yên tâm. Cậu tin tưởng vào bản thân mình, tin tưởng vào bác sĩ, tin tưởng vào khoa học, vì vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.“Có cách. Cậu không bị đánh dấu vĩnh viễn, phán đoán ban đầu, pheromone alpha của cậu và pheromone của cậu có độ tương thích rất cao. Vậy chúng ta có thể thử mô phỏng loại pheromone tương thích cao này dựa trên pheromone của cậu. Khi nào cần, cậu có thể sử dụng để giảm bớt triệu chứng.”“Được.”“Nhưng dù sao cũng chỉ là mô phỏng pheromone, không thể sử dụng thường xuyên. Nếu không, có thể sẽ gây ra một số ảnh hưởng đến cậu.” Bác sĩ nhắc nhở.“Có ảnh hưởng xấu đến em bé không?” Lâm Cảnh Vân đã theo bản năng ưu tiên lo cho đứa con của mình.“Điều này thì không. Trong lâm sàng đã sử dụng nhiều năm, từ các phản hồi của những trường hợp trước, ảnh hưởng thực ra không lớn, cơ bản đều có thể phục hồi.” Bác sĩ giải thích.“Ừm, ảnh hưởng cụ thể là gì?” Lâm Cảnh Vân tiếp tục hỏi, muốn hiểu rõ toàn bộ tình hình.“Có thể khiến cậu trở nên nhạy cảm hơn với loại pheromone này trong tương lai. Vì vậy, tôi khuyến nghị, nếu có thể, sau khi sinh con, cậu nên hoàn thành đánh dấu suốt đời, điều này tốt cho cả cậu và đứa trẻ.”
TBC……Cherry x Cà Chua.
Happy quá =))) nhưng mà Lý Hải Hải hề quá chời ơi =))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me