TruyenFull.Me

Transfic Zeenunew Dieu Kien Du Nhung Khong Can Thiet

Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.

——-








Lý Hải Hải đi công tác đã hai tuần, Lâm Cảnh Vân làm một cái ổ nhỏ dễ thương trên chiếc giường đầy áo quần của alpha. Omega vùi mình trong đống áo quần của alpha, tham lam hít thở hương thơm đặc trưng của alpha, cảm giác được bao bọc bởi mùi hương của tuyết tùng hòa quyện với biển cả làm cậu thoải mái đến mức bắt đầu nhớ Lý Hải Hải.

Trời mới biết Lý Hải Hải lần này đi vội vàng như thế nào, một chuyến đi mà việc lại nhiều và gấp… Còn Lâm Cảnh Vân thì vì mới vào làm không lâu, không thể tùy ý sắp xếp thời gian và nội dung công việc của mình, khi tiễn Lý Hải Hải đi vẫn còn lưu luyến không rời. Lúc đó alpha xoa đầu Cảnh Vân rồi ôm cậu vào lòng nói: “Muộn nhất là mười ngày, bảo bối đợi anh về.”

Giờ đã là ngày thứ tám rồi, mẹ Lý gần đây đưa Tụng Tụng về nhà lớn của gia đình họ Lý học bơi ở hồ bơi, tính ra thì Lâm Cảnh Vân cũng mấy ngày chưa gặp con trai. Mấy ngày trước bận rộn công việc cậu không cảm thấy gì, hôm nay được nghỉ, thêm nữa kỳ phát tình của cậu cũng sắp đến, lúc này ở nhà không có người lớn cũng không có trẻ nhỏ, Lâm Cảnh Vân thấy cô đơn biết bao.

Omega tiện tay cầm một chiếc áo sơ mi của Lý Hải Hải ôm vào lòng, sau khi bị đánh dấu vĩnh viễn, omega sẽ rất phụ thuộc vào alpha của mình mà, Lâm Cảnh Vân rất thích cảm giác này, cậu vừa ôm áo sơ mi vừa dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng lật người tìm trong ngăn kéo đầu giường lấy ra một chiếc dây da. Không biết là vì kỳ phát tình sắp đến hay vì nhìn thấy chiếc dây da mà khiến Lâm Cảnh Vân bắt đầu đỏ mặt tim đập, omega mặt đỏ bừng mang chiếc dây da vào một tay, quấn quanh cổ tay, cuối cùng chụp một bức ảnh đặc tả bàn tay, viết thêm dòng chú thích: Nhớ anh quá.

Cậu gửi bức ảnh đó cho Lý Hải Hải. Sau đó, Lâm Cảnh Vân với khuôn mặt đỏ bừng lại chui vào đống áo quần, nhìn vào chiếc dây da trên tay, suy nghĩ bắt đầu trôi dạt.

Chiếc dây da này là do Lâm Cảnh Vân tự mình đặt làm. Một đầu của dây có hai vòng da có thể khóa vào tay, mỗi vòng có một chiếc chìa khóa. Hiện tại, một chiếc chìa khóa đang ở chỗ của cậu, còn chiếc kia ở chỗ Lý Hải Hải. Chiếc dây da này là món quà mà Lâm Cảnh Vân tặng Lý Hải Hải nhân dịp lễ đánh dấu trọn đời.

Nếu đám cưới thế kỷ đó khiến mọi người nhớ mãi không quên, thì điều làm Lâm Cảnh Vân nhớ nhất chính là việc đánh dấu trọn đời sau đám cưới. Omega luôn nhớ rõ vẻ mặt và ánh mắt của alpha khi cậu lấy chiếc dây da này ra.

“Anh hãy khóa em lại đi, em chỉ là của anh thôi,” Lâm Cảnh Vân nói. Cậu hài lòng khi thấy yết hầu của Lý Hải Hải chuyển động, hương thơm của tuyết tùng hòa quyện với biển cả tràn ngập xung quanh, rồi alpha dùng một tay kéo mạnh cổ tay của Lâm Cảnh Vân về phía mình, lực mạnh đến mức omega ngã vào lòng alpha. Lý Hải Hải không buông tay, giữ chặt Lâm Cảnh Vân trong tư thế ấy, khiến cậu cảm nhận được sự run rẩy nhẹ của toàn thân alpha.

Cả ngày lễ nghi và đám cưới hôm ấy khiến Lý Hải Hải lo lắng Lâm Cảnh Vân sẽ mệt mỏi, nên anh không vội vàng thực hiện đánh dấu trọn đời. Hơn nữa, trong buổi tiệc sau lễ cưới, anh còn trò chuyện với Miss Mo, lòng đầy tình yêu và sự trân trọng dành cho Lâm Cảnh Vân. Nhưng điều mà Lý Hải Hải không ngờ tới là omega yêu quý nhất của anh lại chuẩn bị một món quà bất ngờ lớn như vậy.

Tiểu Tụng Tụng sau bữa tiệc đã được ba mẹ của Lý Hải Hải đón đi, đêm nay chỉ còn lại hai người họ. Ánh mắt của Lý Hải Hải ngày càng tối, cánh tay ôm chặt Lâm Cảnh Vân càng lúc càng mạnh…

“Đau… anh nhẹ chút…” Lâm Cảnh Vân hài lòng với phản ứng của Lý Hải Hải, nhưng alpha có vẻ còn kích động hơn cậu tưởng. Cậu luôn biết rằng Lý Hải Hải, với tư cách là một alpha cao cấp, có tính chiếm hữu và kiểm soát rất mạnh mẽ, nhưng suốt nhiều năm, cậu cũng cảm nhận được rằng Lý Hải Hải luôn cố gắng kiềm chế và đối phó với bản năng của mình vì cậu. Lâm Cảnh Vân rất cảm động, vì vậy cậu muốn dùng cách này để nói với Lý Hải Hải rằng cậu rất thích sự chiếm hữu và kiểm soát này, họ đúng là một cặp đôi hoàn hảo do trời định.

“Xin lỗi… anh không để ý…” Lý Hải Hải nhanh chóng giảm bớt lực, nhưng tay vẫn không buông lỏng.

Lâm Cảnh Vân hơi tách ra một chút, xoay cổ tay, rút một tay ra khỏi bàn tay lớn của Lý Hải Hải, trong lòng bàn tay cậu vẫn cầm một chiếc chìa khóa: “Cái này, em tặng anh. Trên thế giới chỉ có hai chiếc, một chiếc cho anh, anh muốn sử dụng thế nào cũng được… còn chiếc kia em giữ. Nhưng em cũng hứa với anh, nếu anh không cho phép, em tuyệt đối sẽ không tự ý sử dụng.”

Lý Hải Hải ngẩn ra một lúc, trịnh trọng nhận lấy chiếc chìa khóa và đặt vào túi trước ngực. Anh biết rõ chiếc chìa khóa này dùng để làm gì, vì ngay sau đó, alpha đã đeo hai vòng da ở đầu dây vào cổ tay của omega. Hai tiếng khóa kêu lên rõ ràng, đôi tay trắng muốt của Lâm Cảnh Vân bị khóa chặt.

Ánh mắt omega ngước lên alpha của mình, cậu nghe thấy Lý Hải Hải dùng giọng trầm ấm nói bên tai: “Nếu không thoải mái, hãy bảo anh dừng lại, chỉ cần em nói dừng, anh sẽ dừng ngay.”

Lâm Cảnh Vân hai tay vòng qua cổ Lý Hải Hải, và ngay sau đó, cậu bị alpha bế lên. Hương thơm của biển cả pha lẫn tuyết tùng ngày càng đậm, hương sữa và cam đào của omega cũng không kém phần mạnh mẽ, hai mùi hương quấn quýt, đuổi bắt nhau…

Quá trình đánh dấu trọn đời kéo dài hơn Lâm Cảnh Vân tưởng tượng, ban đầu cậu có chút không quen, nhưng sau đó cậu cảm nhận được niềm hạnh phúc tột cùng, cậu cảm thấy mình thật sự hoàn toàn trọn vẹn kể từ giây phút được đánh dấu. Cảm giác này quá sâu sắc, những gì Lý Hải Hải mang lại, cậu muốn nhận lấy tất cả, trong khoảnh khắc đó, Lâm Cảnh Vân cảm thấy tình cảm của họ được thăng hoa, họ là người duy nhất của nhau, hoàn toàn thuộc về nhau.

Và từ đầu đến cuối, Lâm Cảnh Vân không nói câu “dừng lại”. Cậu không muốn dừng lại, trong suy nghĩ của cậu, nếu có thể, cậu thậm chí muốn được Lý Hải Hải giấu đi, khóa lại, trong thế giới của cậu chỉ có Lý Hải Hải mà thôi…

Tiếng thông báo từ điện thoại kéo Lâm Cảnh Vân trở về thực tại. Cậu tìm thấy điện thoại của mình trong đống quần áo, đúng là tin nhắn từ Lý Hải Hải: “Chìa khóa ở chỗ anh, không được tự ý dùng, anh sẽ về ngay.”

Lâm Cảnh Vân cảm thấy gần đây Lý Hải Hải rất khác thường. Chỉ vì phát hiện cậu lại có em bé, Lý Hải Hải dường như muốn dính lấy cậu 24 giờ một ngày.

Mặc dù Lâm Cảnh Vân cũng rất thích sự quan tâm và ở bên cạnh của alpha, nhưng lúc nào cũng ở cùng nhau thật sự khiến cậu cảm thấy hơi quá tải. Cũng giống như khi cậu mang thai, Lâm Cảnh Vân ban đầu không nhận ra điều gì khác lạ, nhưng alpha luôn tinh tế của cậu thì lại phát hiện ra.

Nếu để Lâm Cảnh Vân nói về sự khác biệt của mình so với bình thường, có lẽ chỉ có một lần đó. Khi cả hai vừa ăn xong ở nhà, Lý Hải Hải đã chuẩn bị sẵn một món tráng miệng nhỏ, nhưng Lâm Cảnh Vân chỉ ăn một miếng rồi nói không muốn ăn nữa và đưa hết cho alpha của mình. Lý Hải Hải không nói gì, nhưng sau khi ăn xong, anh lập tức vào phòng làm việc tìm Lâm Cảnh Vân và ôm cậu: “Bảo bối, có phải chúng ta lại có em bé không?”

Lâm Cảnh Vân tính nhanh thời gian kỳ phát tình của mình và lần cuối họ quan hệ, sau đó so sánh với tình trạng gần đây của mình: “Ơ, em cũng không biết nữa…” omega thành thật trả lời, cậu không chắc chắn lắm.

“Chúng ta để bác sĩ kiểm tra nhé?” Lý Hải Hải ôm Lâm Cảnh Vân và nhẹ nhàng lắc vài cái, như đang năn nỉ.

“Ơ? Không cần đâu, em tự kiểm tra trước cũng được.” Lâm Cảnh Vân không muốn phiền người khác vì nghĩ việc này cũng không có gì to tát.

“Không phiền đâu, anh đã gọi bác sĩ rồi.”

Omega đầu đầy vạch đen. Được rồi, cậu quên mất rằng mình và alpha đều thuộc tầng lớp đặc quyền…

Ngày hôm đó bác sĩ đến kiểm tra và cho biết sức khỏe của Lâm Cảnh Vân hoàn toàn bình thường, nhưng tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng hơn. Nghe đến đây, Lâm Cảnh Vân cảm thấy rằng có lẽ mình thực sự đã mang thai.

Vì vậy, khi cầm báo cáo kết quả tại bệnh viện, trong khi Lâm Cảnh Vân khá bình tĩnh, Lý Hải Hải rõ ràng rất căng thẳng. Nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi, vì đây là lần đầu tiên alpha của cậu trải qua chuyện này.

Lâm Cảnh Vân mới kết thúc chuyến công tác mùa thu, hiện tại chỉ đang phụ trách một dự án “Đấu giá Nghệ thuật Hiện đại và Đương đại”. Là Team Leader trẻ nhất công ty, kể từ khi vào làm tại văn phòng Sotheby’s ở thành phố H, Lâm Cảnh Vân đã nhận được sự khen ngợi và đánh giá cao nhờ năng lực làm việc xuất sắc và tính cách hòa đồng. Hơn nữa, công việc gần đây của cậu rất nhàn rỗi, không tốn nhiều sức lực hay trí lực. Nhưng Lý Hải Hải thì dường như vẫn lo lắng quá mức.

“Em tan làm chưa?” Điện thoại của Lý Hải Hải reo đúng giờ, quả nhiên, người đàn ông này vẫn chuẩn xác như đồng hồ.

Từ khi biết mình có thai, alpha muốn đón đưa omega đi làm mỗi ngày, thậm chí muốn cùng ăn trưa, bất kể công việc bận rộn của mình có cho phép hay không…

“Vừa đến bãi đỗ xe. Anh thì sao?” Lâm Cảnh Vân phải tốn rất nhiều công sức, cùng bác sĩ nói đi nói lại nhiều lần mới khiến Lý Hải Hải từ bỏ ý định ở bên cạnh cậu cả ngày. Nhưng dù vậy, alpha vẫn không yên tâm, mỗi ngày đều gọi điện đúng giờ, chỉ thiếu lắp camera trên người Lâm Cảnh Vân thôi. Nhưng dù có chút không quen, Lâm Cảnh Vân cũng khá thích sự quan tâm toàn diện này của Lý Hải Hải. Dù sao thì hai người họ là trời sinh một cặp mà.

“Anh về nhà rồi, tối nay anh nấu món ngon cho em.” Để chăm sóc tốt cho omega trong thời kỳ mang thai, alpha sẵn lòng lo liệu ba bữa chính và bữa phụ mỗi ngày. Dù công việc bận rộn đến đâu, đối với Lý Hải Hải, Lâm Cảnh Vân vẫn luôn đứng vị trí hàng đầu. Mặc dù trước đây anh cũng vậy, nhưng bây giờ lại càng thêm chăm sóc.

Sau bữa tối vui vẻ, Lâm Cảnh Vân dẫn Tụng Tụng đi tắm. Thật ra, ban đầu Lý Hải Hải không muốn để cậu làm những việc này, nhưng sau nhiều lần Lâm Cảnh Vân đảm bảo và yêu cầu, Lý Hải Hải đành miễn cưỡng đồng ý.

Lý Hải Hải vẫn còn một số công việc phải xử lý, nên đang ở trong phòng làm việc. Mỗi ngày của gia đình đều trôi qua trong sự đồng điệu và ấm cúng.

Lâm Cảnh Vân đang nằm trên giường của Tụng Tụng, chuẩn bị dỗ con ngủ. Đêm nay cậu có kế hoạch khác. Sau khi tắm xong, hai cha con thơm tho mềm mại nằm trên giường ôm ấp nhau một lát. Cậu kể mấy câu chuyện cho Tụng Tụng nghe, rồi hỏi:

“Tụng Tụng muốn có em trai hay em gái?”

“Muốn…” Tụng Tụng cầm hai ngón tay của cậu, lắc lư.

“Em trai hay em gái?” Lâm Cảnh Vân hiểu rõ con trai mình, cậu nghĩ rằng Tụng Tụng có thể hiểu được câu hỏi này.

Tụng Tụng mở to mắt nhìn cậu, hàng mi dày rợp giống hệt ba lớn.

“Muốn cả hai phải không?” Lâm Cảnh Vân hôn lên má con trai, rồi đắp chăn kỹ càng cho bé.

Tụng Tụng gật đầu. Trước đó, bé đã nghe ba nhỏ và ba lớn nói về em trai, em gái nhiều lần, ông bà nội cũng đã nói với bé, à, cả cô chú nữa… Tụng Tụng tuy không hiểu hết, nhưng bé cảm nhận được sắp có người bạn chơi cùng, nên rất vui.

“Vậy Tụng Tụng nghĩ sẽ là em trai hay em gái?”

Lâm Cảnh Vân và Lý Hải Hải đều thấy tốt, họ yêu và thích con cái của mình bất kể là trai hay gái. Cậu tò mò không biết Tụng Tụng nghĩ sao.

“Cả hai!”

“Ồ? Cả hai, em trai và em gái, Tụng Tụng đều muốn có à?” Lâm Cảnh Vân nhanh chóng hiểu ý của Tụng Tụng. Bé con này, tham lam quá.

“Muốn!”

“Haha, vậy thì tốt quá.” Lâm Cảnh Vân coi đó như lời nói đùa của trẻ con. Ban đầu, cậu lo lắng rằng Tụng Tụng sẽ cảm thấy em trai hoặc em gái sẽ lấy mất tình yêu của bé, từ đó không vui, không chấp nhận việc sắp có thêm thành viên trong gia đình. Nhưng may thay, con trai của cậu và Lý Hải Hải được giáo dục tốt, luôn tử tế và không ích kỷ. Tụng Tụng đã tiếp nhận tốt và cũng mong chờ có em trai em gái chơi cùng.

“Hi hi.” Tụng Tụng cười, chui vào lòng Lâm Cảnh Vân.

“Vậy chúng ta ngủ nhé?”

“Dạ vâng! Ba nhỏ ngủ ngon.”

“Bảo bối mệt rồi, anh đến phòng Tụng Tụng, ôm nào~”

Gửi kèm biểu tượng con bướm.

Lý Hải Hải nhận được hai tin nhắn này từ Lâm Cảnh Vân khi công việc trên tay anh vừa xong xuôi. Nhìn thấy tin nhắn, alpha vội vàng cầm điện thoại, không kịp dọn dẹp bàn làm việc, nhanh chân đi đến phòng Tụng Tụng. Trong đầu anh, hình ảnh biểu tượng con bướm nhanh chóng bị bỏ qua, thay vào đó là hình ảnh Lâm Cảnh Vân vừa tắm cho Tụng Tụng và dỗ con ngủ. Không lẽ cậu không thoải mái? Mệt mỏi rồi sao?

Anh đã nói rằng lúc này Lâm Cảnh Vân nên nghỉ ngơi nhiều hơn, mỗi ngày đi làm đã đủ mệt mỏi rồi, giờ lại có em bé… Lý Hải Hải trên đường đi vừa bước vừa xót xa, thực sự muốn mỗi ngày đều nâng niu Lâm Cảnh Vân trong lòng bàn tay.

“Bảo bối?” Lý Hải Hải cẩn thận hạ thấp giọng khi nghĩ Tụng Tụng đã ngủ, mở cửa phòng Tụng Tụng với động tác nhẹ nhàng, nhưng gương mặt vẫn đầy lo lắng.

“Ồ! Anh à!” Lâm Cảnh Vân nhìn thấy Lý Hải Hải, lập tức giả vờ muốn ôm, giơ hai tay về phía alpha.

Tụng Tụng bên cạnh đã ngủ say, Lâm Cảnh Vân lén nhìn, cười thầm. Anh đến nhanh thật. Với cậu, việc giao tiếp qua tin nhắn khi cùng ở một không gian là một điều lãng mạn. Hôm nay, cậu dùng sự lãng mạn nhỏ này để bắt đầu buổi tối tuyệt đẹp của họ.

Lý Hải Hải nhanh chóng bước đến ôm lấy Lâm Cảnh Vân. Khi hai người ra khỏi phòng Tụng Tụng, Lý Hải Hải mới nhận ra Lâm Cảnh Vân không mặc đồ ngủ mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi… chiếc áo này rõ ràng là của anh, vừa mới gửi đi giặt tuần trước.

Nhìn thấy ánh mắt của alpha dần trở nên sâu thẳm, Lâm Cảnh Vân tựa đầu lên vai Lý Hải Hải, chậm rãi nói: “Vừa dỗ Tụng Tụng ngủ xong, thay đồ trong phòng bé, sợ làm con tỉnh dậy, em mệt quá.”

Thì ra là mệt vì lý do này…

Lý Hải Hải bế Lâm Cảnh Vân về phòng ngủ của họ, nghe cậu giải thích, lòng nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có, em rất khỏe mà!” Ngón tay trắng nõn của cậu vẽ vòng tròn trên ngực alpha: “Em muốn cùng anh làm này làm kia…”

Lý Hải Hải mím môi, vừa định đặt Lâm Cảnh Vân lên giường thì bị cậu kéo lại: “Anh đi đâu vậy?” Alpha nhà cậu đang làm gì, không hiểu ý “làm này làm kia” sao?

“Đi tắm, bảo bối đắp chăn lại đi.” Lý Hải Hải động tác hơi lúng túng khi bị Lâm Cảnh Vân kéo, nhưng vẫn cố gắng trải chăn để đắp lên người cậu, lo cậu sẽ bị lạnh.

“Không đắp, không lạnh!” Trong nhà luôn giữ nhiệt độ ổn định, mặc dù không lạnh, nhưng…

“Nghe lời, không đắp sẽ bị lạnh.” Alpha lo lắng cho sức khỏe của omega nên kiên quyết.

“Không nghe, anh không thích à?” Lâm Cảnh Vân cong một chân lên, dùng bên trong đầu gối cọ xát vào eo Lý Hải Hải.

Thích, anh thích đến mức muốn phát điên rồi!

Lâm Cảnh Vân vốn dĩ không cần làm gì cũng đã cực kỳ hấp dẫn đối với Lý Hải Hải. Toàn thân cậu khiến anh mê mẩn không rời. Giờ đây, omega yêu quý của anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, ở gần anh, đôi môi đầy đặn, ướt át nói về việc ngắm bướm…

Lý Hải Hải cảm thấy đêm nay mình thật sự đã kiềm chế rất tốt, phải biết rằng từ khi Lâm Cảnh Vân có thai, anh đã nhịn suốt ba bốn tháng. Giờ đây, Lâm Cảnh Vân thế này, đối với anh đúng là một sự quyến rũ chết người…

“Thích, thích bảo bối nhất.” Lý Hải Hải nắm lấy tay Lâm Cảnh Vân đang kéo áo anh, hôn nhẹ lên đó.

“Em không nhìn thấy anh thích…” Hương thơm của sữa và cam đào trong không khí dần đậm hơn, omega cong một chân còn lại, kẹp chặt eo alpha, muốn giam giữ anh trong lãnh địa của cậu.

“Bảo bối chờ thêm chút được không?” Lâm Cảnh Vân nghe giọng Lý Hải Hải trầm xuống, gân cổ nổi lên.

“Chờ gì nữa? Bác sĩ đã nói có thể rồi mà!”

“Bảo bối…” Lần khám thai trước, bác sĩ có nói rằng chú ý số lần, không nên quá mạnh bạo, nhưng đã có thể tiến hành những việc vui vẻ. Nhưng Lý Hải Hải vẫn lo lắng, nghĩ rằng nên cẩn thận thêm chút nữa, vì vậy đã gần bốn tháng mà anh vẫn chưa hành động.

“Lần này có anh bên cạnh, nên rất tốt mà. Hơn nữa, chúng ta ngắm bướm, vui vẻ một chút, sẽ tốt hơn cho con và em mà.” Lâm Cảnh Vân kẹp chặt eo săn chắc của Lý Hải Hải, cảm nhận được sự thay đổi của anh, hai tay leo lên cánh tay alpha, ánh mắt bắt đầu di chuyển chậm rãi lên xuống: “Emkhông có gì không thoải mái, hơn nữa, anh không muốn sao?”

“Muốn… muốn rất lâu rồi…” Gần như ngay lập tức, Lý Hải Hải hôn lên môi Lâm Cảnh Vân, mang theo sự áp đảo mạnh mẽ, hương vị của cây tuyết tùng và biển tràn ra, alpha dần làm sâu nụ hôn, tay cũng không chịu thua kém, chỉ trong hai giây đã đổi tư thế để omega có thể thoải mái dựa vào lòng anh, đảm bảo không bị đè lên.

“Ừm… vậy… anh… đi tắm…” Omega bị hôn đến thở gấp, má đỏ bừng, tay nhỏ kéo cổ áo alpha. Nụ hôn mãnh liệt đã hoàn toàn kích thích Lâm Cảnh Vân, cậu không để ý đến tay Lý Hải Hải đang làm loạn trên người cậu nữa. Được thôi, anh càng ngày càng giỏi, làm ra vẻ cấm dục để đợi cậu chủ động, rồi thì sao, chỉ trong vài giây đã lấy lại thế chủ động. Tuy vậy, càng ngày càng thích anh hơn… Anh vừa rồi thật bá đạo và đẹp trai quá…

“Lát nữa cùng tắm, hôm nay bảo bối sẽ ở trên…”

Ai mà biết được, lần kiểm tra thai tiếp theo, lời của Tụng Tụng lại ứng nghiệm.

Bác sĩ sau khi xác nhận báo cáo đã chúc mừng họ, Lâm Cảnh Vân lần này mang thai đôi.

Lý Hải Hải ngay lập tức ngẩn ngơ, ngược lại, Lâm Cảnh Vân lại khá bình tĩnh, bắt đầu tìm hiểu một số vấn đề cần chú ý từ bác sĩ. Một lúc sau, sau khi chấp nhận được sự thật này, alpha quay đầu lại nhìn Lâm Cảnh Vân với ánh mắt đầy yêu thương, bàn tay đang ôm eo cậu đều ướt đẫm mồ hôi.

Lý Hải Hải lặng lẽ lắng nghe, dựa vào trí nhớ vượt trội của mình, ghi lại từng điểm chính trong cuộc trò chuyện giữa Lâm Cảnh Vân và bác sĩ. Cuối cùng, khi cuộc trò chuyện giữa cậu và bác sĩ dừng lại, alpha im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Sẽ có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của em ấy không?”

Lâm Cảnh Vân quay lại nhìn Lý Hải Hải, quả nhiên, điều anh quan tâm nhất vẫn là cậu.

“Trong giai đoạn sau, omega sẽ phải chịu tải trọng lớn hơn, nhưng chỉ cần chú ý kỹ thì sẽ không có vấn đề gì lớn.” Bác sĩ chọn cách nói khách quan nhất.

“Không sao đâu mà.” Lâm Cảnh Vân nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Lý Hải Hải, nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của alpha đang ôm eo mình. Cậu thầm nghĩ: “Sao anh lại lo lắng đến thế?”

“Gánh nặng sẽ lớn hơn sao?” Lý Hải Hải bắt được điểm chính trong lời bác sĩ.

“Đúng vậy, so với mang thai đơn thì sẽ vất vả hơn.” Bác sĩ vẫn giữ lời giải thích cẩn trọng.

“Không vấn đề gì đâu, vừa rồi bác sĩ nói gì, anh cũng nghe thấy mà đúng không?” Lâm Cảnh Vân tất nhiên không nghĩ rằng khi Lý Hải Hải im lặng không nói gì là đang mơ màng hay suy nghĩ mông lung. Cậu hiểu rất rõ tâm tư của alpha nhà mình.

Lý Hải Hải gật đầu.

“Vậy là được rồi, không sao cả, mọi chuyện sẽ như trước đây thôi.”

Nhưng lời của Lâm Cảnh Vân và bác sĩ rõ ràng không thể hoàn toàn xoa dịu Lý tổng nhà ta.

Mấy ngày sau, khi biết omega yêu quý của mình đang mang hai đứa trẻ trong bụng, Lý Hải Hải quyết định cần phải nói chuyện nghiêm túc với Lâm Cảnh Vân.

“Anh à, em biết anh muốn nói gì.” Chưa đợi Lý Hải Hải mở miệng, Lâm Cảnh Vân đã chủ động nói trước. Cậu vừa ăn xong bát hoành thánh nhỏ do anh làm cho, giờ đây đầu óc tỉnh táo và tâm trạng thoải mái.

Alpha nhanh chóng nhận lấy bát từ tay cậu, ăn hết hai miếng hoành thánh còn lại, rồi nghe lời của Lâm Cảnh Vân, anh quyết định để cậu nói trước.

“Anh lo rằng em sẽ phải chịu gánh nặng lớn vì mang hai đứa trẻ cùng lúc, hoặc sẽ không thoải mái.”

Lý Hải Hải gật đầu, trên thế gian này, người hiểu anh nhất chính là Lâm Cảnh Vân.

“Vậy em đảm bảo với anh rằng, nếu có bất kỳ điều gì không ổn, em sẽ báo ngay cho anh biết.”

Lâm Cảnh Vân ôm lấy cổ Lý Hải Hải, đầu dựa vào vai anh. Hai người họ có độ tương thích pheromone cao, omega trong giai đoạn thai kỳ rất cần sự an ủi của alpha. Lần trước, Lâm Cảnh Vân chỉ có thể dựa vào pheromone tổng hợp nhân tạo, còn bây giờ, ngày nào cậu cũng có sự bầu bạn của Lý Hải Hải, thức ăn dọn tận miệng, quần áo có người lo, pheromone luôn tràn đầy xung quanh. Cậu thực sự cảm thấy tốt đẹp không gì sánh bằng.

“Nhất định phải như vậy nhé.” Lý Hải Hải ôm eo Lâm Cảnh Vân cùng ngồi xuống. Anh sợ rằng đứng lâu sẽ làm cậu không thoải mái, nên trong những việc nhỏ như vậy, anh luôn rất chú ý đến chi tiết.

“Biết rồi mà.”

“Về công việc, anh sẽ không can thiệp, nhưng nếu có bất kỳ điều gì cần anh, hãy nói ngay với anh.” Lý Hải Hải biết rằng Lâm Cảnh Vân là một người độc lập và tự chủ, cậu có năng lực mạnh mẽ, chuyên môn vững vàng, và cũng có sự nghiệp riêng trong công việc. Anh sẽ không bao giờ hạn chế công việc của cậu, nhưng nếu liên quan đến sức khỏe của Lâm Cảnh Vân, anh sẽ không nhượng bộ.

“Công việc của em hiện tại không bận lắm, và vài tháng nữa em sẽ xin làm việc tại nhà, anh yên tâm đi.” Mũi của cậu sát lại gần tuyến của alpha, thông tin tố an ủi liên tục tỏa ra, Lâm Cảnh Vân bây giờ cảm thấy vô cùng thoải mái và thỏa mãn.

“Được, đến lúc đó anh sẽ ở nhà cùng em.”

“Ồ? Anh cũng sẽ làm việc tại nhà trong thời gian tới sao?”

“Ừm, nếu không thì anh không yên tâm.”

Lý Hải Hải cúi đầu hôn nhẹ lên môi Lâm Cảnh Vân. Từ khi có em bé, anh cảm thấy cậu ngày càng ngọt ngào. Không, cậu luôn luôn ngọt ngào như thế.

“Haha, vậy thì mỗi ngày ở nhà chúng ta sẽ tạo ra giá trị rất lớn đấy!”

Tình yêu của họ luôn là tình yêu song phương. Lâm Cảnh Vân hiểu rằng Lý Hải Hải rất tôn trọng mình, không can thiệp vào lĩnh vực sự nghiệp của cậu, nhưng cậu cũng hiểu được sự lo lắng của anh. Vì vậy, sau lần kiểm tra phát hiện ra mang thai đôi, cậu đã nộp đơn xin phép công ty. Giám đốc văn phòng tại thành phố H của Sotheby’s rất tôn trọng và đánh giá cao năng lực làm việc của Lâm Cảnh Vân, nên đã cấp cho cậu mức độ tự do cao nhất. Ông rất quý trọng nhân viên tài năng như cậu và tất nhiên rất vui lòng hỗ trợ hết mình cho tin vui này.

“Không tệ, em thật giỏi.” Lý Hải Hải đứng dậy và thuận tiện bế cậu lên.

“Đi đâu vậy?” Tụng Tụng đã được đón đi chơi với Lý Mộc Mộc từ sáng, giờ trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Em muốn đi đâu?” Lý Hải Hải dừng bước. Ánh mắt của anh trở nên sâu thẳm khi nhìn vào đôi mắt của omega trong vòng tay mình. Lâm Cảnh Vân có thể cảm nhận được sự thay đổi trong pheromone của Lý Hải Hải. Thôi nào, anh ấy đã chọc ghẹo cậu từ nãy giờ, cậu cũng không chịu nổi rồi.

“Tùy anh…” Lâm Cảnh Vân bây giờ cũng đã học hư, biết cách nắm bắt tình thế.

“Bàn ăn thì sao nhỉ.”

Lý Hải Hải bế Lâm Cảnh Vân đi lấy hai chiếc gối mềm rồi quay lại bàn ăn.

Vậy là, thành tựu mới trong ngày, mở khóa bàn ăn play.

Lý Hải Hải cảm thấy đây là khoảnh khắc kỳ diệu nhất trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời của anh. Khi lần đầu tiên anh dẫn Tụng Tụng nhìn thấy hai bé sơ sinh, anh gần như không thể tìm thấy từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc lúc này.

Lâm Cảnh Vân cũng lần đầu thấy Lý Hải Hải như thế này. Khác với vẻ ngoài điển trai và mạnh mẽ khi vừa xác nhận tình trạng của cậu, giờ đây, Lý Hải Hải có chút ngơ ngác, ngây ngô, trông dễ thương hơn bao giờ hết.

“Lý Hải Hải!” Lâm Cảnh Vân cố ý gọi tên đầy đủ của alpha.

“Ơ! Bảo bối, em có chỗ nào không thoải mái không?” Alpha vẫn còn chút căng thẳng, đưa tay vuốt tóc omega, nhẹ nhàng hết sức.

“Anh vừa hỏi câu này đến tám trăm lần rồi, đến mức Tụng Tụng cũng có thể trả lời đúng không?”

Tụng Tụng đang nắm tay Lý Hải Hải đứng cạnh giường nhìn ba nhỏ mình, sau đó quay đầu nhìn hai em bé mới được đưa vào phòng, cuối cùng cậu bé gật đầu với Lâm Cảnh Vân.

“…Anh quá phấn khích rồi!”

Từ khi đưa Lâm Cảnh Vân vào bệnh viện, Lý Hải Hải đã lo lắng không ngừng. Cuối cùng, cả gia đình đã được đoàn tụ tại đây, alpha nhìn omega yêu dấu của mình, mới dần tìm lại được một chút bình tĩnh.

Vì lần này Lâm Cảnh Vân mang thai đôi, từ sớm đã xác nhận kế hoạch với bác sĩ. Nhưng khi ngày này thật sự đến, vị tổng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng như Lý Hải Hải cũng hiếm khi hoảng loạn đến vậy. May mắn thay, có gia đình họ Lý bên cạnh, nếu không, Lý Hải Hải có lẽ cũng không thể lo cho Tụng Tụng, tâm trí đã hoàn toàn đặt vào Lâm Cảnh Vân.

Sáng nay, Lâm Cảnh Vân xuống lầu lấy một tài liệu quan trọng. Ngày dự sinh càng gần, từ một thời gian trước, Lâm Cảnh Vân đã bắt đầu làm việc tại nhà. Đồng thời, Lý tổng cũng chuyển văn phòng về nhà, may mà phòng làm việc ở nhà đủ lớn, hai người mỗi ngày làm việc tại nhà cũng khá thú vị.

Sáng sớm, Tụng Tụng được Lý Hải Hải đưa đến nhà họ Lý. Gần đây, Tụng Tụng yêu thích chơi đĩa bay, bãi cỏ rộng lớn ở nhà họ Lý là nơi lý tưởng. Thêm vào đó, dù làm việc tại nhà, Lâm Cảnh Vân và Lý Hải Hải vẫn có nhiều công việc cần giải quyết, vì vậy ban ngày Tụng Tụng thường ở với ông bà nội.

Nhân viên công ty đã đưa tài liệu đến dưới lầu, vì còn phải trở về công ty, nên không dừng xe lên. Lâm Cảnh Vân nghĩ chỉ là đi thang máy xuống lấy tài liệu, liền khoác áo và xuống lầu. Trong khi đó, Lý Hải Hải vừa kết thúc cuộc họp ở công ty, vội vã về nhà. Vì vậy, họ không gặp nhau.

Khi về đến nhà, không thấy omega yêu quý đâu, Lý Hải Hải bắt đầu lo lắng. Lâm Cảnh Vân vội vã đi, để quên điện thoại, nhưng trên bàn nước vẫn còn nóng, máy tính vẫn mở, dù Lý Hải Hải có chút lo lắng nhưng nghĩ Lâm Cảnh Vân chỉ xuống lầu, không đi xa.

Chờ khoảng mười lăm phút, Lâm Cảnh Vân vẫn chưa về, Lý Hải Hải cảm thấy không ổn. Dù anh và Lâm Cảnh Vân có lỡ nhau khi lên xuống, thời gian cũng đã quá dài. Trái tim alpha bắt đầu lo lắng.

Lý Hải Hải đoán Lâm Cảnh Vân xuống lầu lấy đồ, liền cầm điện thoại chuẩn bị xuống kiểm tra. Khi đi qua cửa, anh do dự một chút, cuối cùng quyết định lấy chìa khóa xe.

Khi cửa thang máy mở ra, điện thoại của Lý Hải vang lên. Alpha gần như nghẹt thở khi nhìn thấy nhân viên lễ tân đang gọi điện, và một nhân viên khác đang đỡ Lâm Cảnh Vân ngồi trên ghế sofa.

“Bảo bối!”

“Anh! Anh đến rồi, em không sao, hình như các bé muốn ra đời rồi. Em quên mang điện thoại xuống, nhờ họ gọi cho anh.” Lâm Cảnh Vân trông ngoài mặt có hơi nhợt nhạt, ngoài ra, cậu vẫn ổn, Lý Hải dần yên tâm.

“Đi bệnh viện.” Alpha bế omega lên, nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe.

Trên đường đi, Lý Hải Hải bận rộn liên lạc với bác sĩ đã sắp xếp trước, bận rộn quan sát tình hình của Lâm Cảnh Vân, bận rộn liên lạc với gia đình mình và lại bận rộn lái xe, khiến Lâm Cảnh Vân cảm thấy vô cùng đau lòng. Rõ ràng, anh chỉ cần lái xe thôi, còn những việc khác, cậu có thể làm mà. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng đầy quan tâm của Lý Hải Hải hướng về phía mình, omega nở một nụ cười nhẹ, thôi thì để anh làm cũng được.

“Em có chỗ nào không thoải mái không?” Lý Hải Hải nhanh chóng sắp xếp xong mọi thứ, tháo tai nghe ra rồi hỏi Lâm Cảnh Vân. Xe chạy nhanh nhưng ổn định, nhưng tâm trạng của Lý Hải Hải thì căng thẳng đến tột độ.

“Chỉ là các bé có vẻ muốn ra sớm thôi, em không sao cả.” Lâm Cảnh Vân đã có kinh nghiệm lần trước, nên không cảm thấy quá sợ hãi. Thêm vào đó, lần này luôn có Lý Hải Hải bên cạnh, quá trình mang thai của cậu rất thoải mái. Khi tình huống đột ngột xảy ra, cậu nhận thấy không ổn liền lập tức liên lạc với Lý Hải Hải. Trước đó, trong các lần khám thai, họ đã trao đổi và xác nhận kế hoạch với bác sĩ nên Lâm Cảnh Vân không lo lắng.

Nhưng nhìn thấy alpha của mình lo lắng và căng thẳng như vậy, Lâm Cảnh Vân vẫn cảm thấy có chút thỏa mãn. Cậu biết rằng, trong mắt Lý Hải Hải, mình quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Không khí dần được lấp đầy bởi mùi hương dễ chịu của tuyết tùng, tín hiệu an ủi từ alpha bao trùm lấy omega, khiến cho sắc mặt nhợt nhạt do cơn đau đột ngột của Lâm Cảnh Vân dần dần hồng hào trở lại, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cũng biến mất…

“Anh không nhìn các con sao?” Lâm Cảnh Vân nắm lấy tay Lý Hải Hải vừa chạm vào tóc mình.

Lúc này, ngoại trừ có chút mệt mỏi, cậu thật sự không có vấn đề gì. Cậu vừa nói vừa nghịch ngợm các ngón tay của alpha. “Anh không đi nhìn sao? Tụng Tụng đã nhìn các em một lúc lâu rồi.”

“Anh chỉ muốn nhìn em thôi…” Alpha không lay chuyển, ngồi xuống cạnh giường của omega. Lý Hải Hải để Lâm Cảnh Vân thoải mái nghịch ngợm các ngón tay của mình, rồi từ từ cúi xuống, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng và trân trọng lên trán, má, mũi và môi của Lâm Cảnh Vân.

“Em có gì mà nhìn chứ, đã nhìn bao nhiêu năm rồi.” Omega được hôn đến mức thoả mãn, miệng thì trách yêu nhưng tay thì nắm chặt tay alpha.

“Bảo bối luôn đẹp, anh thích nhìn em.” Lâm Cảnh Vân cảm thấy từ khi kết hôn, Lý Hải Hải đã trở thành một cao thủ tình cảm. Những lời nói nghiêm túc nhưng đầy ngọt ngào của anh khiến ai nghe cũng phải đổ gục.

“Em vất vả rồi, em thật sự… rất tuyệt vời!” Lý Hải Hải cảm thấy khó kiểm soát cảm xúc của mình, mắt anh cảm thấy ướt, anh nắm tay Lâm Cảnh Vân đưa lên môi, hôn và xoa dịu, mùi hương sữa cùng mùi cam đào thoảng qua khiến Lý Hải Hải cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của mình.

“Không vất vả đâu, em rất mạnh mẽ mà!” Lâm Vân chớp chớp mắt. “Vậy anh bế hai con lại đây, em muốn nhìn thêm chút nữa.”

Alpha nhận lệnh, bế hai bé trai và gái mới sinh đến bên giường của Lâm Cảnh Vân. Tụng Tụng cũng ngoan ngoãn theo sau.

“Ba nhỏ!” Tùng Tùng nhỏ bé chỉ có thể trèo lên mép giường, Lý Hải Hải đặt hai bé xuống giường, đảm bảo không ảnh hưởng đến Lâm Cảnh Vân rồi cũng bế Tụng Tụng lên giường. Phòng bệnh đơn đủ rộng, giường của Lâm Cảnh Vân cũng đủ lớn để nếu Lý Hải Hải nằm xuống cũng không chật chội.

“Tụng Tụng ngoan, hôm nay con cũng rất ngoan! Thật tuyệt vời!” Lâm Cảnh Vân xoa đầu Tụng Tụng, dịu dàng nói. Trước đó, khi trở về nhà chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho Lâm Cảnh Vân, mẹ và ba của Lý Hải Hải cũng đã khen ngợi Tụng Tụng rồi.

So với sự lo lắng quá mức của ba lớn cậu bé, sự ngoan ngoãn của Tụng Tụng hôm nay thật sự đáng khen ngợi.

“Em trai! Em gái!” Tụng Tụng phấn khích chỉ vào hai bé sơ sinh.

“Đúng rồi, em trai và em gái. Tụng Tụng sẽ trở thành anh trai lớn, được không?”

“Được ạ!” Tụng Tụng hào hứng vỗ tay, gật đầu với Lâm Cảnh Vân, trông rất người lớn.

“Anh!”

“Hửm?”

“Đặt tên cho các con là gì?” Omega dựa vào lòng Alpha, tay ôm hai bé sơ sinh, toàn bộ cơ thể dựa vào người Alpha phía sau, cảm giác thật thoải mái.

“Cứ gọi theo như đã bàn trước nhé?” Lý Hải Hải vòng tay ôm Lâm Cảnh Vân, sau khi đảm bảo cậu có thể dựa thoải mái, lại duỗi tay dài ôm luôn Tụng Tụng.

“Được ạ! San San và Na Na, chào các con! Chào mừng đến với gia đình hạnh phúc của chúng ta, từ nay chúng ta là một gia đình nhé!”

Lâm Cảnh Vân nhìn hai bé con với ánh mắt yêu thương, cảm nhận hạnh phúc tràn đầy. Hai bé nằm trong tay Lâm Cảnh Vân, một bé trai và một bé gái, đang ngủ ngoan. Tụng Tụng cười tươi, nhỏ bé nhưng đầy trách nhiệm khi được gọi là “anh trai lớn”.

“Ba lớn sẽ là người bảo vệ các em, giống như ba lớn bảo vệ con và ba nhỏ, đúng không?” Tụng Tụng nhìn Lý Hải Hải với ánh mắt kiên định.

“Đúng rồi, Tụng Tụng rất giỏi, ba lớn và ba nhỏ sẽ luôn ở bên con và các em.” Lý Hải Hải đáp, ánh mắt đầy tự hào.

Cả gia đình quây quần bên nhau, cảm nhận niềm hạnh phúc đơn giản nhưng vô cùng sâu sắc. Trong căn phòng bệnh viện, mọi lo lắng và căng thẳng dường như đã tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự ấm áp lan tỏa. Lâm Cảnh Vân khẽ nhắm mắt, tận hưởng giây phút bình yên trong vòng tay của người mình yêu thương, biết rằng từ nay, mỗi ngày sẽ đều là một ngày hạnh phúc trọn vẹn cùng gia đình nhỏ của mình.



01.01.25

Hoàn phiên ngoại

Hoàn toàn văn.

Cherry x Cà Chua.

"Điều Kiện Đủ Nhưng Không Cần Thiết" chào tạm biệt. Hy vọng mọi người sẽ không quên "em" nhé, "em" vẫn luôn ở đây, hãy đến gặp "em" nếu mọi người buồn nhaa~

Cảm ơn vì đã luôn đồng hành cùng Vườn Cà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me