Translate Fic Tempest
'Mình sẽ giết Naruto vì dám sơn trần nhà của mình màu hồng.' là điều đầu tiên Sakura nghĩ đến lúc cô mở mắt ra
Nhưng nhanh chóng được theo sau bởi suy nghĩ ớn lạnh 'Naruto đã chết, thật ngu ngốc' dù cô không phải là người đã nhắc nhở điều hữu ích này. Ngồi dậy trên giường, Sakura tự động với lấy một thanh kunai dưới gối nhưng không có ở đó như đã nghĩ,
'Inner?'
'Còn ai đây nữa?' Inner phản bác, nghe có vẻ bực tức. 'Thành thật mà nói, Kura-chan, cậu trông không được tươi tắn lắm vào buổi sáng phải không?'
Sakura dành một khoảng thời gian dài để ổn định những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, rồi nhún vai
"Tôi đang ở đâu?" cô hỏi to, sau đó ngay lập tức ngậm miệng lại bằng một cú mím môi gần như im lặng. Nữ kunoichi bối rối và căng thẳng nhưng khá chắc chắn rằng giọng nói của cô không được cho là quá ... the thé. Trong tâm trí có những tiếng cười khẩy và Sakura cảm thấy một sự khó chịu quen thuộc xen lẫn với sự bối rối của mình.
'Cậu không nhớ sao?' Inner hỏi bâng quơ. 'Cái chết và sự hủy diệt? Kyuubi? Trở về quá khứ? Tớ có cần nhắc lại không nhỉ? '
Và cứ như vậy, những ký ức cuối cùng cũng quay trở lại vị trí cũ. Sakura nhìn quanh căn phòng với đôi mắt mới. Đúng rồi; khi cô còn sống với bố mẹ, phòng ngủ của cô màu hồng.
"Tôi đã trở lại quá khứ," hoa thị cảm thấy một nụ cười nở trên khuôn mặt của mình nhưng nhanh chóng cau mày. "Giọng tôi bị quái gì vậy?"
"À, thì," Inner đánh trống lảng như bình thường vẫn luôn làm khi cô biết thứ Sakura không và cũng sẽ không thích. 'Có thể đã có một ... vấn đề nhỏ.'
Và đó là cách Sakura phát hiện ra rằng cô không phải mười hai tuổi, như Kyuubi đã hứa trong những giây phút cuối cùng sau khi Naruto chết và đám cháy bùng lên xung quanh, nhưng bốn tuổi, nhỏ bé và tí hon và hữu ích như shishou trong một dịp hiếm hoi khi cô thực sự hoàn toàn chìm trong tâm trí của mình.
Chà, Định luật Murphy* luôn ghét Đội Bảy hơn bất kỳ đội nào khác.
::
Nhưng Sakura không để tâm đến tính toán sai lầm này lâu vì cô đã về nhà và bố mẹ cô vẫn còn sống sau mười năm.
Sakura nhớ mình luôn ngủ sâu như thế nào cho đến lúc cuộc sống khắc nghiệt của ninja đào thải nó ra khỏi thói quen thường ngày, vì vậy không có gì bất ngờ nếu cha mẹ ngạc nhiên nhìn cô tự thức dậy và mặc quần áo lúc bảy giờ rưỡi sáng.
Điều gây sốc là những giọt nước long lanh trào ra ngay lập tức trên mắt tiểu Haruno, nhìn người mẹ đang đứng bên bếp và cha cô đang ngồi trên ghế với một tờ báo mở ra trước mặt. Nó khiến trái tim hoa thị đau nhói vì cô đã không nhìn thấy ai trong số họ như thế này kể từ năm mười sáu tuổi và chiến đấu một cuộc chiến vô vọng.
Mebuki nhanh chóng bế cô lên và Sakura không lãng phí thời gian để rúc vào người bà, bám lấy bà như lúc còn bé, trước khi cô bắt đầu lớn và nghĩ rằng những cái ôm là vô ích.
Và Sakura chỉ đơn giản là dành vài phút tiếp theo để khóc và khóc và cô đã luôn là một đứa trẻ khóc nhiều như thế này lúc mới bốn tuổi? Bởi vì những giọt nước mắt sẽ không dừng lại mặc dù Sakura là y nhẫn, Sakura, Kunoichi, chiến binh mạnh mẽ, đã ngừng khóc từ lâu trong tương lai.
Cô cuối cùng đã nói được với cha mẹ rằng cô chỉ đơn thuần là buồn vì một cơn ác mộng và ngồi tận hưởng vòng tay an ủi của cha mình qua vai và lắng nghe những lời trấn an của mẹ.
Sakura bốn tuổi, hay khóc và cảm thấy sợ hãi mỗi khi bố mẹ rời khỏi tầm mắt, nhưng đó là niềm hạnh phúc nhất mà cô có được trong một thời gian dài.
::
Tuy nhiên, ngay sau đó, bố mẹ cô phải đi làm, và Sakura, người dù mới bốn tuổi có thể tự chăm sóc bản thân, bị bỏ lại một mình trong nhà cùng Maki-san từ căn hộ bên cạnh đến kiểm tra vài giờ một lần.
Điều này thích hợp với Sakura vì tất cả những gì cô có là cơ thể bốn tuổi, tâm trí hai mươi sáu tuổi, và trở thành một người trông trẻ thì có hơi xấu hổ.
Vì vậy, cô dành buổi sáng để cân nhắc tình trạng ở hiện tại của mình. Cô miễn cưỡng tha thứ cho Kyuubi vì đã lừa cô, nói dối cô hoặc chỉ đơn giản là phạm sai lầm, bởi vì lúc 4 tuổi, thảm sát Uchiha vẫn chưa xảy ra và cô có thể cứu một trong những cậu con trai của mình khỏi đau buồn và thù hận. Nó cũng sẽ cho cô hơn hai năm để xây dựng lại nguồn dự trữ chakra bởi vì mặc dù tâm trí cô vẫn lưu lại khả năng y thuật, nhiều loại genjutsu và ninjustu, nữ kunoichi vẫn không thể thực hiện một nửa trong số chúng.
Sakura được an ủi phần nào khi tung được một vài phân thân và nhận ra rằng các kỹ năng và phản xạ taijutsu của mình vẫn còn đó, mặc dù đôi chân bé nhỏ khiến cô thất bại khá nhiều lần.
Cuối cùng, sau một buổi tập luyện ngắn ngủi khiến chân cô như chết đứng và ướt đẫm mồ hôi, Sakura tắm nhanh, chuẩn bị bữa trưa vội vàng đủ cho hai người, và lao ra khỏi nhà, bỏ lại một bản sao để đánh lừa Maki-san.
Sakura mới bốn tuổi, nhỏ nhắn và khiêm tốn, nhưng cô vẫn quyết tâm như mọi lần và hành động đầu tiên khi trở lại quá khứ là tìm kiếm một trong những người bạn thân nhất.
::
Sakura kiểm tra quán Ichiraku, hai công viên và bốn sân chơi và cuối cùng tìm thấy cậu đồng đội trong quá khứ ngồi một mình trên xích đu. Những đứa trẻ khác bỏ cho cậu một khoảng đất trống rộng, chơi ở đầu kia của sân chơi, và cô cảm thấy thật xấu hổ khi nhận ra Naruto trông cô đơn như thế nào.
Nữ kunoichi bắt đầu bằng cách leo trèo nửa vời trên chiếc xà đơn gần đó bởi vì sẽ rất kỳ lạ nếu cô tiến lên ngay và đề nghị ăn trưa với chàng trai tóc vàng. Và Sakura quyết định giữ nguyên tính nhút nhát của mình; là cách duy nhất để loại bỏ sự nghi ngờ khi ai đó sớm hay muộn nhận ra kỹ năng 'phi thường' của cô.
Nữ kunoichi dành mười lăm phút tiếp theo để chơi dù cơ thể đang dần lại gần hơn và gần hơn chỗ Naruto ngồi. Khá nhiều lần, bố mẹ hoặc người trông trẻ đứng xung quanh sân chơi nhìn chằm chằm ánh mắt lo lắng của cô và trừng mắt với Naruto, và Sakura phải bình tĩnh lắm mới không tung nắm đấm vào họ. Cô luôn có một tính khí bộc phát, đủ lớn để sánh ngang với Tsunade, và cô chắc chắn không kiên nhẫn với những người coi thường Hokage tương lai.
Nhưng Sakura được cho là nhút nhát và kín tiếng nên cô đã kiềm chế sự tức giận của mình, thay vào đó tìm đường đến xích đu bên cạnh Naruto. Cô biết chính xác thời điểm cậu chảy nước mắt như thể đang chờ đợi những lời lẽ gai góc và chế nhạo không thân thiện nhưng hoa thị phớt lờ điều này và hất chân vài lần để cố gắng di chuyển. Lần đầu tiên, cô rất vui vì mình thấp như vậy và ngón chân hầu như không thể chạm đất vì điều đó tạo một cái cớ để quay sang chàng trai bên cạnh và bẽn lẽn thốt lên,
"Xin chào, tớ là Sakura. Cậu có phiền đẩy tớ không?"
Vẻ mặt sững sờ của Naruto và cách cậu ấy nhìn xung quanh như thể nghĩ rằng Sakura đang nói chuyện với người khác làm cô gần như đau đớn vô cùng. Nhưng mau chóng gạt chuyện này sang một bên và kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, tươi cười rạng rỡ và cuối cùng chàng trai tóc vàng cũng gật đầu, chậm rãi và cẩn thận như thể đang chờ đợi một trò đùa vô cùng tàn nhẫn.
Khi Sakura chuyển chỗ ngồi của mình, Naruto đứng dậy và vòng quanh cô. Cách mà bàn tay cậu áp vào lưng nhẹ nhàng đầy lo lắng khiến tuyến lệ bốn tuổi của cô muốn lấp đầy. Sâu trong tâm hồn, Sakura thực sự là một người hay khóc.
Vì vậy, hoa thị cười để làm dịu tâm trí vì cái cách thế giới bất công như thế nào đối với Uzumaki, điều này không khó thực hiện khi cô thoáng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt xanh quen thuộc và nụ cười ngập ngừng đáp lại.
Chỉ một thứ khiến kế hoạch kết bạn với Naruto của Sakura có nguy cơ thất bại. Nửa giờ sau khi họ thay phiên nhau đùa giỡn nhau trên xích đu và đang nghỉ ngơi, một trong những người lớn, người đàn ông với mái tóc đen và thậm chí còn cau có hơn bắt đầu mắng mỏ Naruto vì đã khiến cho một cô gái vô tội bị chính sự tồn tại của cậu làm hại.
Naruto ngay lập tức thu mình lại nhưng cằm thì chìa ra một cách thách thức, hai tay nắm chặt lấy hai bên hông, và Sakura không biết mình muốn đấm ông hay khóc vì sự bất công của nó nữa.
Nên, cô không chọn và thay vào đó đưa tay ra nắm lấy tay Naruto.
"Naruto là bạn của tôi! Để cậu ấy yên!" Cô tuyên bố theo đúng kiểu bốn tuổi, bực bội quay gót và kéo Naruto đang hoàn toàn chết lặng theo sau, khiến mọi người há hốc mồm. Khuôn mặt cô ấm lên, bất chấp lao đi và tự hỏi liệu một phần của cô có thực sự là bốn tuổi hay không vì một số phản ứng của cô cho đến nay là của một đứa trẻ, nhưng cô biết tác dụng phụ của việc du hành ngược thời gian là rất xứng với nó. Cuối cùng cả hai dừng lại bên một cây hoa anh đào, khi quay lại thì thấy Naruto đang nhìn chằm chằm vào cô với lòng biết ơn đến đau lòng.
"Ăn nào," Sakura mang bữa trưa đã đóng gói ra nói, ngồi bệt xuống đất và không quan tâm rằng chiếc váy màu hồng nhạt của cô có thể sẽ bị ố vàng.
"Hôm nay tớ đã làm bánh mì sandwich nhưng tớ không nghĩ mình có thể ăn hết chúng một mình. Cậu có muốn thử một chút không?"
Lần này, Naruto dễ dàng đồng ý, ngồi xuống bên cạnh, và Sakura hài lòng lắng nghe người tóc vàng nói chuyện phiếm về những gì cậu thích - ramen - và trò đùa mới nhất của cậu - sơn lối vào phía trước của Tháp Hokage một màu đen kịt - và làm thế nào cậu muốn trở thành một ninja.
Khi Naruto quay sang cô, nuốt một miếng bánh sandwich lớn, ánh mắt trở nên u ám và vai cậu vuông vức, Sakura cũng dừng lại và nghiêng đầu tò mò về phía Uzumaki.
"Tớ cũng có một giấc mơ," Naruto thì thầm, nhìn cô chăm chú.
"Tớ sẽ nói với cậu nếu cậu không cười."
Sakura gật đầu không do dự. "Tớ hứa."
Naruto tin cô bởi vì cậu tiếp tục, cúi gần hơn như thể tiết lộ một bí mật.
"Một ngày nào đó tớ sẽ là Hokage. Tớ sẽ luyện tập và trở thành ninja mạnh nhất từ trước đến nay và sau đó sẽ là Hokage vĩ đại nhất mà Konoha từng thấy!" rồi nhìn chằm chằm vào cô gái tóc hồng như thể đang mong đợi cô bật cười ngay cả khi đã hứa là sẽ không, nhưng Sakura không nghĩ điều này là buồn cười chút nào, vì cô biết Naruto sẽ trở thành Hokage, và vâng, cậu sẽ là người vĩ đại nhất trong lịch sử làng Lá. Thay vào đó, nữ kunoichi gật đầu và nói với Kyuubi, rõ ràng, không chút gò bó,
"Tớ cũng có một ước mơ. Tớ muốn trở thành một y nhẫn. Khi cậu trở thành Hokage, tớ sẽ là y nhẫn đầu não của cậu"
Có thể vì không có gì ngoài sự trung thực trong lời nói, hoặc vì cô đã nói với cậu giấc mơ của chính mình, hoặc thậm chí vì đã nói 'khi nào' chứ không phải 'nếu', cô có thể rõ ràng thấy lớp phòng thủ cuối cùng của Naruto vỡ ra khi Uzumaki cười rạng rỡ và cười rất tươi đến nỗi cô chắc chắn rằng cơ má của cậu đang đau. Tuy nhiên, hạnh phúc rất dễ lan tỏa và Sakura thấy mình mỉm cười trở lại, họ dành phần còn lại của buổi chiều để trò chuyện về mọi thứ và không có gì.
Lúc sáu giờ, khoảng thời gian Sakura phải về nhà, cô khẽ gợi ý. "Hẹn gặp cậu ở đây vào ngày mai?"
Naruto ngay lập tức gật đầu, vui vẻ vẫy tay chào cô khi họ chia tay nhau.
Sakura rẽ vào một góc, chạy về nhà nhanh nhất có thể theo con đường dân sự và coi đó là một chiến thắng vì tên ANBU cô cảm nhận được ngay lúc tiếp cận Naruto đã rút lui khi cô đi vào ngôi nhà trống của mình. Họ không coi cô là mối đe dọa đối với Naruto, điều đó có nghĩa là lựa chọn cuối cùng mà cô đã lên danh sách là thách thức các ninja lớn tuổi hơn và có thể bẻ gãy cái đầu dễ dàng (mà cô phải thừa nhận là một trong những ý tưởng liều lĩnh) sẽ bị loại bỏ
::
Tối hôm đó, cô chào đón cha mẹ mình bằng một bữa tối giản dị - chỉ cơm, trứng và một ít cá vì bất cứ điều gì phức tạp hơn thế có thể khiến họ đăng ký cho cô vào trường dạy nấu ăn hay nào đó - và một nụ cười ấm áp khi họ về đến nhà. Cả hai ngạc nhiên nhưng không thắc mắc về sự quan tâm đột ngột của con gái mình đối với nhà bếp.
Nhưng khi Sakura đi ngủ, cô lại chìm trong cơn ác mộng đẫm máu, với xác chết và giật mình tỉnh dậy, hét lên đủ lớn để đánh thức cả nhà. Nữ kunoichi khóc nức nở và ôm lấy chặt cha mẹ. Song giả vờ chìm vào giấc ngủ say giữa cả hai, và nghĩ rằng đã đến lúc đầu tư vào một vài nhẫn thuật riêng tư, tốt nhất là trước khi đăng ký trị liệu.
::
Sakura thức dậy vào lúc năm giờ ngày hôm sau, để lại một phân thân trên giường của mình và rời khỏi nhà để đi dạo. Đôi chân đưa cô đến Đài tưởng niệm và hoa thị thấy thật nực cười khi cô đã cùng tất cả mọi người tổ chức nghi lễ cho Kakashi tại đây.
Với một tiếng thở dài, cô lần theo những khoảng trống trên đá, nơi mà tên của những người bạn đã từng được khắc lên ở tương lai.
"Điều đó sẽ không bao giờ lặp lại"
Sakura nói nó như một lời hứa, một lời thề, một tuyên thệ. Cô sẽ giữ nó.
Nữ kunoichi rời đi khi cảm thấy một tín hiệu chakra quen thuộc; Sẽ không có ích gì nếu để Copy-nin nhìn thấy cô ở đây, cho dù có nhớ anh đến thế nào đi chăng nữa.
::
Sakura gặp lại Naruto và cậu giống y hệt chàng ninja hiếu động đã cùng cô trưởng thành suốt thời niên thiếu, tinh nghịch và nhiệt tình khi nhận ra Sakura thực sự là bạn của mình. Đổi lại, Sakura, sau khi mua một ít kunai bằng số tiền dành dụm được, đã dạy Naruto cách ném chúng. Cô hoàn toàn không thể kìm được niềm tự hào trước sự kinh ngạc rõ ràng của Uzumaki.
Trong quá khứ, Naruto luôn là người cô phụ thuộc vào. Bây giờ cô sẽ trả lại điều đó.
::
Hai tuần sau khi làm quen với cuộc sống này, Sakura cuối cùng tình cờ gặp lại người bạn thân nhất từ lúc còn bé.
Cô nhớ, ngay cả trước ngày cô vào Học viện, cách những đứa trẻ khác trêu chọc mình vì tóc và trán của mình. Cố không bộc lộ tính cách thật, cô tránh xa họ, và một hôm, khi Naruto đang bận - đến thăm Hokage, cậu nói với cô, và một phần nhỏ trong nữ kunoichi cảm thấy hạnh phúc khi nghe cậu ấy nói một cách miễn cưỡng - cô dành cả ngày để lang thang các đường phố Konoha, ghi nhớ các cửa hàng và nhà hàng nơi từng bị chiến trường san bằng mọi thứ.
"Này, trán dồ!" Một giọng trẻ con chế nhạo. Một tràng cười nhỏ sau đó. Sakura cảm thấy khuôn mặt của mình nóng lên và nguyền rủa cơ thể bốn năm tuổi của mình. Bề ngoài, cô lùi lại phía sau đám đông trẻ em đang đến gần, dẫn đầu là một cô gái tóc tím mà Sakura nhớ là đã bị dày vò suốt ngày tháng trẻ nhưng không thể nhớ tên.
"Vậy là" Cô gái dừng lại trước mặt cô, hai tay chống nạnh và một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt. "Vẫn còn ló mặt ra làng à? Tao thấy tội nghiệp cho những người phải nhìn mày."
Sakura không chắc nên đảo mắt hay chế giễu nhưng cô tiếp tục lùi lại nhìn chằm chằm xuống đất.
"Hả, mèo lấy mất lưỡi mày rồi sao?" Cô gái bước tới và xô Sakura, khiến cô giật mình và ngã xuống đất. "Mày thực sự là đồ ngốc. Thậm chí không thể-" Một tiếng chuông vang lên, cánh cửa bật mở và ai đó lao ra đường.
"Này!"
Sakura tròn mắt nhìn mái tóc vàng nhạt được cắt kiểu cách để lộ rõ khuôn mặt của cô gái và không thể không nghĩ đến những điểm tương đồng giữa lần đầu tiên cô gặp Yamanaka Ino và bây giờ. "Các cậu nghĩ mình đang làm gì vậy?" Ino đang cau có với cả nhóm, dù mới bốn tuổi.
"Thành thật mà nói, mày không có bất cứ điều gì tốt hơn để làm ngoài việc giả vờ rằng mày giỏi hơn tất cả những người khác sao?" Cô gái tóc tím nhếch mép, ánh mắt đảo qua cửa hàng hoa rồi quay lại Ino.
"Mày biết gì không? Tao là kunoichi. Mày chỉ là đứa bán hoa rẻ tiền." Ino bằng cách nào đó cố gắng làm cho cô gái trông không đáng kể so với mặc dù cô thấp hơn một chút so với kẻ bắt nạt.
"Không rẻ bằng cô," Ino đáp lại, nhìn vào bộ quần áo cô gái đang mặc. "Với những bộ quần áo đó, cậu chắc chắn sẽ dễ dàng để lộ vị trí và đối thuẽ phát giác. Ngu ngốc. "
Cô gái xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng bừng bừng. Ino không đợi trả lời, thay vào đó quay sang Sakura.
"Cậu có ổn không?" Yamanaka cúi xuống trước Sakura đang mở to mắt, chìa tay ra. Sakura biết Ino rất cứng rắn và thường toát ra vẻ kiêu ngạo hách dịch của riêng mình nhưng có một mặt tốt ở cô mà cô chỉ thể hiện với bạn bè của mình và Sakura luôn biết ơn điều đó. Hoa thị để Ino dẫn mình vào trong cửa hàng hoa, bỏ mặc những cô gái đang bốc khói trên đường.
"Đây," Ino đưa cho Sakura một bông hoa màu trắng với một vệt vàng bên trong.
'Euphrasia,' tâm trí Sakura nhớ lại tất cả những điều Ino đã từng dạy về hoa.
"Đó là Euphrasia, hoặc Eyebright," Ino nói, mỉm cười khích lệ. "Nó có nghĩa là vui lên." Một ngón tay chọc vào trán Sakura.
"Tớ cho rằng nó hơi quá cỡ," cô gái tóc vàng tiếp tục. "Nhưng, ai quan tâm?" gõ một ngón tay lên cằm trước khi gật đầu dứt khoát.
"Chờ chút" Yamanaka thì thầm, bước lên các bậc thang trong phòng sau. Sakura nghe theo và nghịch bông hoa trên tay. Cô không quan tâm nếu cô chết; cô sẽ mua một con dấu bảo quản cái này suốt đời.
Ino sớm quay lại và Sakura nhận ra dải ruy băng màu đỏ tươi đang kéo dài từ đầu ngón tay. Cái mà Ino tặng cô đã phai nhạt từ lâu và thậm chí còn bị xé nhỏ trong trận chiến khi cô mới mười chín tuổi. Cuối cùng, Sakura đã lấy một sợi chỉ của nó và may vào băng đô của mình. Nó nhắc nhở về những gì cô đã và vẫn đang chiến đấu cho; làng Lá và những người bạn của mình.
"Đây," Ino kết thúc việc buộc tóc của Sakura và kéo cô đến trước gương.
"Trông cậu thật xinh đẹp, đúng với tính cách của chính cậu. Cậu không cần phải che giấu điều đó."
Sakura chỉ mới bốn tuổi và còn nhỏ và những việc cô cần làm để cứu những người đồng đội quý giá của mình dường như là một danh sách không có hồi kết. Nhưng khi Ino nắm lấy tay cô và bật cười như Sakura đã là bạn của cô ấy mãi mãi, Sakura chỉ có thể mỉm cười đáp lại và hy vọng Ino có thể thấy tình bạn của họ có ý nghĩa như thế nào đối với cô. Sakura sẽ cứu họ. Cô thề điều này với bản thân và những người đang trông cậy vào cô.
Thất bại không được phép nằm trong từ điển của Sakura.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me