TruyenFull.Me

Trieu Duyen Be Nha Toi A Be Ay Ngoc Lam

Minh Triệu hôm nay nói nhiều quá nhưng mà chỉ lúc nào có mặt  Kỳ Duyên ở cạnh chị mới nói chuyện, lúc Kỳ Duyên đến công ty thì lại im lặng. Cả nửa ngày mới nói hai ba câu, Kim Duyên nài nỉ mãi mới nghe được tiếng "Em chồng" từ miệng chị, chị dâu rõ ràng là trọng sắc khinh bạn.

"Em nghe!" Mới chỉ không gặp có vài tiếng, đã có người nhớ không chịu nổi rồi. Kỳ Duyên thường ngày im im thế mà hôm nay gọi điện cho em, nhất định là có ý đồ.

"Minh Triệu đâu?"

Em biết mà, em đoán không có sai chỗ nào.

"Chị ấy ngồi cạnh em!"

"Chị dâu, chị em gọi chị này!"

Minh Triệu nghe tiếng "Chị dâu" thì quay sang, ngơ ngác đón lấy điện thoại.

Bên kia rất lâu vẫn không có người nói, Minh Triệu cũng không chịu mở lời. Mãi một lúc sau, khi chị định trả máy mới nghe thấy bên kia vang lên tiếng nói đều đều

"Ăn cơm chưa?"

"Chưa! Thím...Đang...Nấu!"

Bởi vì không quen nói nhiều từ một lúc, Minh Triệu nói rất chậm, bên kia cũng may có người nhẫn nại, nghe từng lời chị nói.

"Vậy thôi xem Tivi tiếp đi! Chiều cho chị quà!" Kỳ Duyên tính tắt máy, Minh Triệu ở bên này gấp quá quên cả tên cô là gì, lắp bắp

"Dì, đi...Ăn...Cơm...Đi !"

"Ngoan!" Kỳ Duyên là lần đầu vừa gọi điện thoại vừa cười như thế. Thật sự khiến người khác kinh sợ.

"Ngoan! Ngoan quá!"

Có người vừa lật tài liệu vừa chép miệng lên án. Từ khi nào mà Nguyễn tổng lại biết nói lời ngon ngọt như thế?

"Muốn nói gì?"

"Chỉ là tủi thân thôi! Máu lạnh như cậu còn có người yêu! Tại sao tôi vẫn một mình? Bất công, bất công quá!"

"Minh tinh quanh cậu thiếu sao?"

"Không phải, chỉ là không có em nào vừa mắt hết! Nghe nói...em gái cậu mới về nước! Chi bằng giới thiệu....!"

"Cậu tốt nhất tránh xa con bé ra!"

Ở nhà đã có một "Sắc nữ" đến công ty còn có một kẻ biến thái. "Sắc nữ" mà gần "Biến thái" nhất định sẽ là vấn nạn của xã hội.

Kẻ biến thái kia chính là Khánh Vân, Nguyễn Trần Khánh Vân. Nghe nói, hắn đang cặp với nữ minh tinh nào đó, mỗi tháng lại thấy cưng sủng một cô. Cuộc sống nhờ vậy mà nhộn nhịp.

"Cậu bao giờ lại keo kiệt như thế!" Khánh Vân cũng chỉ hỏi thôi, mà bạn hắn giữ kĩ như thế. Kỳ Duyên càng giữ kĩ hắn càng muốn xem thử.

___________________

Có người buổi trưa vì hứa sẽ mua quà cho người nào đó, nên hôm nay đặc biệt tan làm sớm, vốn là muốn đến một cửa hàng mua một món đồ chơi nho nhỏ để tặng cho chị, cuối cùng lúc đi ra bãi đỗ lại thấy một kẻ "Biến thái" túc trực bên cạnh xe, làm toàn bộ kệ hoạch đều phá sản. Gấu bông cũng chưa kịp mua, có kẻ nhất quyết muốn về nhà cô càng sớm càng tốt. Kỳ Duyên chịu không nổi cái tên lải nhải kia, đành thay đổi kế hoạch, chuyển sang mua chậu cây nhỏ tặng "Vợ".

"Cậu cũng không phải thiếu tiền, sao keo kiệt thế!" Khánh Vân nhìn chậu xương rồng chép chép miệng "Mua đồ tặng con gái là phải trang sức, túi sách, cậu mua mấy thứ này là cho trẻ con à?"

"Đúng, tôi là mua cho trẻ con!" Kỳ Duyên mặc kệ, con gái thời này xu hướng thì cô không rõ nhưng cô gái "Ngốc" nhà mình thì nhất định là không thích đồ hiệu.

Kỳ Duyên là mua cho em gái? Con nhóc đó lớn như vậy sao lại mua thứ đồ kia, hay là Kỳ Duyên có con riêng?

Khánh Vân không hiểu, lúc trước không hiểu cô, bây giờ cũng không hiểu!
____________________

"Cậu tốt nhất là chỉ ăn thôi, đừng nhiều lời!" Kỳ Duyên quay sang lấy túi tài liệu ở bên cạnh, còn muốn dặn dò người nào đó thì quay lại đã không thấy Khánh Vân đâu. Rất muốn đập người nào đó.

"Dì!" Minh Triệu đang ngồi ăn táo, nghe tiếng động cơ quen tai thì nhanh nhẹn chạy ra cửa. Nhưng mà...Có cái cột chắn ở giữa đường thì phải, làm cho thỏ con đang đi bỗng đâm sầm vào "Tường". Minh Triệu loạng choạng phủi phủi váy trắng, cũng không quên với lấy gấu nhỏ ở bên cạnh phủi bẩn.

Khánh Vân nhìn người ở dưới đất hơi bất ngờ. Nhóc con đã lớn nhanh như vậy, ra dáng thiếu nữ rồi.

"Nhóc con, nhớ chị không? Sao lại đi đứng bất cẩn như như thế!"

Minh Triệu ngơ ngác bị Khánh Vân túm lấy cổ tay, còn xoa xoa đầu chị. Người này là ai vậy?

"Thím...Thím!"

"Em...Em....Chồng!" Minh Triệu bị hoảng, nhìn cổ tay bị kẻ lạ túm lấy, khóc sụt sùi. Tại sao không có ai hết!

"Dì !Dì đâu?"

Kỳ Duyên ở phía sau nán lại nghe điện thoại, mới chỉ vừa tắt máy đã nghe thấy tiếng kêu cứu của "Vợ ngốc". Vừa đi lại thì thấy Minh Triệu ngồi bệt ở cửa nhà, luôn miệng gọi cô, còn có kẻ "Biến thái" kia thì đang nhìn chị chằm chằm, hơn nữa còn động chạm thỏ con của cô.

"Hình như không phải em của con Duyên! Nhưng mà...!" Khánh Vân ngó nghiêng muốn nhìn kỹ mặt mũi của chị, cũng may Kỳ Duyên đến kịp, nhanh tay kéo chị tách ra khỏi Khánh Vân.

"Vợ của tôi!"

Ba chữ này lọt vào tai Khánh Vân thật sự chấn động! Bất ngờ quá bà dà, bạn chí cốt của hắn lấy vợ? Lại còn là kẻ suốt ngày chơi trò giả điếc nữa chứ!

"Cậu...Cậu lấy hồi nào?"

Kỳ Duyên không nghe câu hỏi kia, chỉ để thỏ con nào đó vào tầm mắt mà vỗ về "Không sao cả, đừng khóc! Khánh Vân là người tốt! Không cần sợ!"

Minh Triệu một tay túm lấy tay cô, một tay cứ giơ lên, nhìn chằm chằm cổ tay bị Khánh Vân túm khi nãy. Kỳ Duyên xoa xoa chỗ cỗ tay, cũng tranh thủ nhìn chân tay chị xem có bị đau ở đâu không. Mãi một lúc sau, tay Minh Triệu vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ về một hướng. Cô mới phát hiện chậu xương rồng bị bỏ lơ ở một góc. Mà chị thì cứ chăm chăm nhìn về hướng ấy.

"Cho chị!"

Minh Triệu nhìn quả gai trước mặt tò mò chạm thử, đau quá. Thế là lại rụt tay lại, lại chạm thử rồi lại cười một mình.

Kỳ Duyên phát hiện, Minh Triệu không phải ngốc, mà là rất ngốc!

"Được rồi, đứng dậy! Đi vào thôi!" Kỳ Duyên dẫn Minh Triệu đi vào nhà, nhìn hai người đang tán chuyện với nhau.

"Cậu vừa nãy làm cái gì vợ tôi?"

Khánh Vân hai tay giơ đầu hàng, không biết phải biện minh như nào.

"Chỉ là hiểu lầm, tôi thề! Hiểu lầm!"

"Đúng, là chị ấy hiểu lầm! Chị ấy tưởng chị dâu là em! Chị dâu là hiểu lầm, đúng hông?" Kim Duyên nhìn ánh mắt của cô, em cảm nhận được mùi chết chóc, khẽ nuốt bọt cái ực, cần phải cẩn thận lời nói. Nếu không nhất định sẽ có kết cục thê thảm.

Minh Triệu cũng định nói gì đó, xong lại nghĩ đến vừa nãy bị dọa một trận, liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Kỳ Duyên chuyên tâm chơi gấu.

"Cô ấy...Có gì đó là lạ! Đúng không?" Khánh Vân nhăn nhăn mặt, rõ ràng là thế.

"Mọi người ra ăn cơm!"

Thím Ba cũng may xuất hiện kịp, nhìn thỏ con đang ngồi chơi ở bên cạnh cô, đặc biệt gọi "Triệu, ăn cơm thôi!"

Minh Triệu gật gật đầu đi vào nhà bếp cùng thím. Trước khi đi, Kỳ Duyên có để lại một câu

"Cậu dám động vào vợ tôi!"

"Chị nhất định sẽ gặp báo ứng!" Kim Duyên đi theo nhanh nhảu nói chen vào. Khuôn mặt Khánh Vân thật sự biến sắc rồi.

Khánh Vân hôm nay được mở mang tầm mắt, hóa ra khẩu vị của Kỳ Duyên lại khác người như thế! Thật sự làm hắn bất ngờ a!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me