Tro Lai Voi Thoi Gian Back In Time
Hallou>3>
Hm... lẽ ra đây sẽ phải là 1 chương chuyện chính nm do ad bí bý tưởng quá nên tui đã quyết định viết chương này thành khác còn cốt truyện chính để sau v :_))
Chương này chắc là sẽ nói thêm nhiều về suy nghĩ của các char/oc về quá khứ hay là sẽ hiểu nhiều hơn về Mirai:33
-Thực ra khi nói về vấn đề thêm oc vào tui cũng suy nghĩ khá nhiều về vấn đề này, tui cũng không thể biết làm sao để có thể xây dựng 1 nhân vật hòa vào với cốt truyện. Nhưng khi nghĩ lại thì việc thêm oc vào có thể khiến cốt truyện khác hơn.
- về phần oc tui thêm là Mirai tui cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc xây dựng nhân vật dù ẻm chỉ là phụ. Thực ra chương này tui cũng định nói sâu hơn về ẻm nhưng vì chưa set up kĩ càng nên sẽ để sau vậy_))
um.-. ... về mặt ẻm thì AI xin tài trợ cho trương trình này nha_))
thực ra tui cũng muốn tự tay vẽ ẻm nm vì thời gian không cho phép nên thui vậy_))
- Cảm ơn vì nãy h đã nghe mấy lời tâm sự liên thuyên của ad ạ :_33💗======================================================================Naruto:
*Naruto nhìn Hinata đang luyện tập từ xa, trên tay cậu vừa ôm lấy 1 con thỏ trắng có dán 1 lá bùa ( hiện thân của Mirai) và vừa suy ngẫm
- Đang nghĩ gì vậy chàng trai trẻ?- Mirai hỏi
Naruto trầm ngâm 1 lúc và nói
Tôi nhớ cô ấy quá, tôi nhớ gia đình của tôi...
Naruto nói nhìn về Hinata 1 cách tội lỗi
-Năm ấy đúng là bản thân tôi thực sự rất tệ, tôi luôn chỉ mải mê chạy đua với Sasuke hay thậm chí bỏ qua tất cả mà đã không nhận ra đươc tình cảm mà cô ấy dành cho mình cho đến khi tối sắp đánh mất cô ấy.Sau này với tư cách là 1 vị hokage tôi chỉ có ngồi lì trong căn phòng với 1 sấp giấy tờ dày cộp, tôi thực sự đã mải mê mà quên đi gia đình. Nhưng cho dù thế cô ấy vẫn luôn tin tưởng tôi, đôi lúc tôi cũng thật sự cảm thấy đau đớn và tội lỗi biết nhường nào... Tôi nhớ cô ấy, nhớ Boruto và Himawari , Ồ! đoán xem có lẽ tôi sẽ vui mừng như thế nào khi gặp được họ...
- Hm...ra là vậy, tôi nghĩ cậu nên ra với cô ấy đi đừng đứng nhìn từ xa vậy nữa- Mirai nói với Naruto
-Ha..ả!?
-Chẳng phải đây sẽ là thời gian mà cậu có thể yêu thương và bù đắp cho cô ấy sao- Mirai trả lời
_Naruto như chợt nhận ra,cậu liền đứng lên
-Cảm ơn cô, tôi hiểu rồi...-Naruto nói, vẫy tay với cô và chạy đến phía Hinata
--🍥🍥🍥🍥🍥🍥🍥🍥🍥--
--Hinata-chan à...
-Hở! ... s...sao v..vậy Naruto...-kun? //-//
- Cảm ơn cậu nhiều nhé!💗
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sakura🌸
--Sarano!!
- trời vẫn quá yếu- Sakura thầm nghĩ và tự truyền chakra cho tay mình
Nhưng chẳng truyền được bao lâu thì cô đã ngã xuống do hết chakra
--Sakura à mày tệ quá, quả là vô dụng mà mày thậm chí còn không thể chữa trị nổi cho bản thân hiện tại, lẽ ra mày phải nên nhận ra bản thân sớm đã gần cạn kiệt chakra từ sớm chứ. Đến cả bản thân mày mày còn không lo được thì lấy đâu ra vụ bảo vệ chồng,con và trở về tương lai chứ...!!--
-những dòng suy nghĩ đã khiến hai hàng nước mắt của Sakura bất giác chảy dài chảy dài-
_Sakura dần dần mất đi tiềm thức mọi thứ xung quanh dần dần tối lại
-Sakura/Anh đào à...
Đó chính là những thứ cô nghe được trước khi tai cô ù đi, cô chỉ có thể cảm nhận được cơ thể mình đang được nhấc bổng nên và mùi bạc hà quen thuộc xung quanh trước khi 2 mắt cô đóng sầm lại.
--🌸🍅🌸🍅🌸🍅🌸🍅--
*Sasuke đã đưa Sakura về nhà chăm sóc. Trong lúc cô ngủ, cậu đã nói chuyện với Mirai
-Hm... bây giờ tôi mới được nhìn thấy cô đấy- Sasuke khá bất ngờ khi thấy Mirai từ 1 chú thỏ biến thành người...(hay là 1 linh hồn)
-Ồ... Có lẽ hết việc của tôi rồi, rất vui khi gặp cậu - Mirai thản nhiên đáp
_khi cô chuẩn bị rời đi thì bỗng có 1 tiếng gọi lại phía sau
-Khoan đã, tôi vẫn còn 1 số khúc mắc cần cô giải thích...
-ĐƯỢC!
---🍅🍅---
-Có phải khi đang ở quá khứ mọi việc mà tôi làm hiện tại đều có thể ảnh hưởng đến tương lai không?- Sasuke hỏi
- Ừm, đúng vậy!- Mirai trả lời
-Nếu là vậy thì liệu tôi có thể...
_Sasuke trùng xuống khi nghĩ về Itachi
-----------------------------------------------------------------------------
*hồi tưởng:
-Nii- san, luyện tập với em anh đã hứa rồi mà
- Để lần sau nhé- Itachi nói đưa 2 tay ấn vào trán Sasuke khi thấy thằng bé đang buồn
_Sasuke thì vẫn cứ luôn thảnh thơi như 1 đứa trẻ thực sự cho đến khi sự kiện đó xảy ra.
-Itachi, đừng giết em...
-Ta sẽ không giết 1 kẻ yếu đuối như ngươi đâu... nếu muốn giết ta ngươi phải sống trong sự hận thù...
_ghi nhớ nhũng câu nói ấy Sasuke từ 1 'mặt trời' dần chìm vào hận thù bóng tối. Cậu bỏ quên đi tất cả, không quan tâm điều gì cả,chỉ chạy theo sức mạnh,mục tiêu và cậu cũng sẵn sàng làm tổn thương người con gái luôn quan tâm cậu và khiến cô không ít lần đã rơi nước mắt đã đau lòng vì cậu.
(ad: ý là sót chị Đào lúc đó thiệc sự :_<)
-Xin LỖI SASUKE...
_Câu nói cuối cùng của Itachi cho dù đã suốt bao năm nhưng nó vẫn ám ảnh cậu. Cậu khóc, khóc rất nhiều. Những bánh xoay kí ức cứ vẫn sẽ chạy và cậu sẽ chẳng đời nào có thể thể quên...
(ad: khúc Ita chết buồn thực sự😢)
---------------------------------------------------------------------------------------------
-Sao vậy, có thứ gì mà cậu đang vướng mắc hả?- Mirai hỏi Sasuke khi thấy cậu trầm ngâm khá lâu
-TÔI MUỐN CỨU ITACHI- Sasuke trả lời chắc nịch
-MIRAI,LIỆU ĐIỀU ĐÓ CÓ THỂ..?
-ĐƯỢC, CHÚNG VẪN CÓ THỂ XẢY RA- Mirai trả lời, giọng điệu của cô có vẻ nghiêm túc hơn
-HÃY CỐ GẮNG CỨU ANH TRAI CỦA CẬU ĐI .UCHIHA À, TÔI BIẾT VÀ TÔI CŨNG HIỂU CẢM GIÁC CỦA CẬU ...
-VỀ ITACHI, TÔI CÁ LÀ CẬU TA SẼ VỀ LÀNG TRONG VÀI NGÀY TỚI THÔI, CẬU CÓ THỂ GẶP VÀ NÓI CHUYỆN VỚI CẬU TA
-T...THẬT Ư??
-TIN HAY KHÔNG TÙY CẬU, ĐẾN LÚC TÔI PHẢI RỜI ĐI RỒI,MAU CHĂM SÓC CHO ANH ĐÀO ĐI- Mirai biến thành dạng thỏ rồi chuẩn bị rời đi
-Cảm ơn cô...
_Mirai ngước lại khẽ gật đầu và rời đi
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
---Mirai trầm ngâm dưới gốc cây anh đào--
-Cô đang làm gì vậy-Kakashi tiến tới
Mirai không trả lời
_có lẽ vì cảm thấy được Mirai không để ý lên anh quyết định quay lại nơi ban đầu là mộ của Obito và Rin
_Kakashi chìm ngẫm trong những hồi tưởng suy nghĩ rất lâu, anh nhớ về cái chết của Rin và Obito, những dòng quá khứ mà anh luôn muốn quên cho dù chẳng thể... anh ước nếu lúc đó bản thân không ích kỉ, không tự mãn thì có lẽ...
-Cậu ở đây hả?- Mirai từ đâu đã bước ra đằng sau Kakashi
- Ừm... tôi đã tưởng cô đang chìm đắm với gốc anh đào cổ đó, có vẻ cô thích nó-Kakashi nói với Mirai
-Đúng, đã hơn trăm năm nay tôi mới có thể thấy lại được nó,mỗi lần thấy nó tôi luôn có cảm giác kì lạ trong lòng, có lẽ là do chúng giống Haru chăng
-HỞ??-Kakashi ngạc nhiên
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
hồi tưởng:
-NÈ! MIRAI-CHAN ĐỢI MÌNH VỚI!!
-RỒI RỒI HARU...CẬU LÂU QUÁ RỒI ĐẤY!
-XIN LỖI, À MÀ MIRAI-CHAN TẶNG CẬU NÈ
_Cô gái nhỏ tóc xám lấy ra 1 bó hoa anh đào đưa cho người bạn tóc trắng của mình
-OAA! ĐẸP VẬY TỚ CHƯA BAO GIỜ THẤY BÔNG ANH ĐÀO NÀO NHƯ VẦY, CẬU TÌM CHÚNG Ở ĐÂU VẬY??
-Ồ MIRAI-CHAN, CẬU MUỐN BIẾT SAO??
- U...UM THÌ...
-ĐƯỢC RỒI MAU ĐI THEO TỚ...
=========================================================
-NHÌN KÌA HARU CÂY ANH ĐÀO KIA TO QUÁ,TỚ CHƯA BAO GIỜ THẤY
-CẬU KHÔNG BIẾT SAO MIRAI, CÂY ANH ĐÀO NÀY NÀY ĐÃ HƠN TRĂM TUỔI RỒI ĐẤY
-OAA!
-TỚ LUÔN HI VỌNG TÌNH BẠN CỦA CHÚNG TA SẼ LUÔN LÂU BỀN VÀ TƯƠI ĐẸP NHƯ CÂY ANH ĐÀO NÀY^^
-ĐƯƠNG NHIÊN RỒI HARU...
-HÌ HÌ! TỚ BIẾT MÀ, CẢM ƠN CẬU MIRAI-CHAN^^
=====================================================================
*ngày tận diệt của gia tộc thỏ
-HARU, tại sao chúng ta là bạn mà ??
/Haru nhìn Mirai với đôi mắt lạnh lẽo/
- Ồ! CÔ NGÂY THƠ QUÁ, CÔ NGHĨ TÔI SẼ LÀM BẠN VỚI 1 KẺ NHƯ CÔ SAO??
-TÔI HIỂU RỒI, HÓA RA CÔ CŨNG CHỈ NHƯ BAO KẺ KHÁC,CŨNG CHỈ LÀ 1 CON NGƯỜI 2 MẶT,VẪN LUÔN KÌ THỊ VÀ CĂM GHÉT TÔI...
- Ồ! PHẢI ĐẤY, THỎ CON Ạ! NHƯNG MÀ BIẾT BÂY GIỜ THÌ LÀM ĐƯỢC GÌ CHỨ?? DÙ SAO CÔ CŨNG SẮP CHẾT RỒI MÀ...HH
-TẠM BIỆT THỎ CON NHÉ! HÃY VUI VẺ LÊN ĐI, CHẢ PHẢI NGƯƠI SẮP ĐƯỢC ĐOÀN TỤ VỚI MẸ NGƯƠI RỒI SAO??- Haru nói với giọng khinh bỉ và thẳng thừng bỏ đi trước ánh mắt căm phẫn của Mirai
=======================================================================
MIRAI-CHAN, XIN LỖI VÌ NHỮNG GÌ TỚ ĐÃ NÓI, BÂY GIỜ CẬU CÓ THỂ ĐI ĐƯỢC RỒI...-KHÔNG, KHÔNG HARU TỚ SẼ CỨU CẬU!!
-HARU, TỚ XIN LỖI NẾU LÚC ĐÓ TỚ KHÔNG BẤT CẨN THÌ CHÚNG TA ĐÃ KHÔNG SAO RỒI...
/Haru nhét 1 bông anh đào nhỏ vào tay Mirai/
- Tớ biết cậu rất thích những bông anh đào từ gốc anh đào đó và tớ cũng vậy. Mirai-chan à...chúng ta sẽ không giờ xa nhau đâu khi nhìn vào những bông anh đào cậu sẽ không còn nhớ tớ nữa...cho dù thế nào tớ nữa. CẢM ƠN CẬU VÌ ĐÃ LÀ BẠN CỦA TỚ,MIRAI-CHAN!!
/Haru mỉm cười nói những lời cuối cùng rồi dùng toàn bộ sức mạnh cuối cùng để đẩy Mirai đi trước khi mình bị bắt/
-HARUU...
===================================================================
-Kakashi à, cậu biết không chúng ta đều giống nhau. Năm ấy nếu tôi không yếu đuối hay bất cẩn thì cả tôi và Haru đều có thể rời đi- Mirai nói với giọng ngập ngùng và sải chân bước đi
-Haru là bạn cô sao?- Kakashi đi theo cô và hỏi
- Đúng, nếu không có cô ấy thì có lẽ tôi đã chết lâu rồi, tình bạn của cô ấy đã cho 1 kẻ trong bóng tối như tôi thực sự tìm thấy nhũng tia hy vọng...
Câu nói khiến Kakashi nhớ về Obito,Rin và Minato
-CÂY ANH ĐÀO CỔ??- Kakashi bất ngờ khi theo Mirai đến nơi này
-ĐÚNG,LÚC CÒN SỐNG TÔI VÀ HARU LUÔN ĐẾN ĐÂY-Mirai trầm ngâm nói
-HMM... phải nói thế nào nhỉ, anh đào trong nhóm của cậu làm tôi nhớ đến Haru
-Sakura sao??- Kakashi ngạc nhiên
-Đúng, tính cách vui tươi ấy khiến tôi như gặp lại 1 Haru anh đào...
-hh... con bé đúng là đáng yêu thật, nếu không có con bé thì tôi không biết đội 7 sẽ loạn nên như thế nào nữa- Kakashi cười đáp
-Ồ! có vẻ đội cậu khá ấn tượng nhỉ?
-Tôi không biết sao nữa, nhưng nhìn họ tôi thấy nhớ đội 7 cũ của tôi đôi khi có nhũng lúc chúng quậy hơn _))- Kakashi mỉm cười trả lời đằng sau chiếc mặt lạ-
- Những đứa trẻ với cậu như là 1 gia đình. Kakashi à, có lẽ cậu nên đừng quá dằn vặt mình nhiều cậu phải nhận ra mình đã không còn đơn độc mà bây giờ cậu đã có những đứa trẻ bên cạnh như là 1 gia đình- Mirai mỉm cười nói với Kakashi
-Vậy cô cũng đừng trách mình nữa, cây anh đào này cũng giống như Haru sẽ luôn hiện diện và dõi theo cô, cô sẽ không còn cảm giác đơn độc nữa. À mà... nếu muốn thì cô cũng có thể gặp Sakura để nói chuyện.- Kakashi cũng trả lời lại
- HAHA... CẢM ƠN CẬU ^^
============================================
--HARU À, CHỜ TỚ NHÉ TỚ SẼ ĐẾN GẶP CẬU SỚM THÔI...---🌸
--------------------------------------------------------------------------------------------------
-
Chap này nói về oc hơi nhìu nhỉ_33
-- về mạch truyện chính như trong anime thì tui cx chx biết sẽ xuất hiện tai chap nào vì tui ko có nhiều thời gian ạ. Nhưng mà tui sẽ cố cập nhập sớm ạ.
- Đặt câu hỏihoặc góp ý cho fic ở dưới--
CẢM ƠN MN ❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me