TruyenFull.Me

Tro Thanh Ngoai Le Cua Captian Thanaphum

Vậy là sau hơn một năm lửa thử vàng, captian Auau của chúng ta đã thực sự say nắng Save rồi. Để tôi kể tiếp câu chuyện tình yêu này nhé, chắc chắn sẽ có nhiều khoảnh khắc thú vị lắm đây.

Một năm trôi qua kể từ ngày Save đặt chân vào gaming house. Cậu ấy giờ đã là một phần không thể thiếu của đội, một người đi đường trên vững chắc và đầy tiềm năng. Dưới sự dìu dắt đặc biệt của Auau, kỹ năng của Save tiến bộ vượt bậc.

Nhưng điều thay đổi lớn nhất không phải là kỹ năng, mà là bầu không khí kỳ lạ giữa đội trưởng và "hợp đồng chuyển nhượng đắc giá"* mới gia nhập này.

(*Ý là giữa mùa giải hay có chuyển nhượng tuyển thủ.)

Auau bây giờ không còn là người đội trưởng lạnh lùng, chỉ trích Save thậm tệ nữa. Thay vào đó, trong những buổi tập, chúng tôi thường xuyên thấy những màn tương tác rất khác lạ.

Một lần trong buổi tập, Save có một pha xử lý lỗi khiến cả đội mất lợi thế. Thay vì quát tháo như trước, Auau chỉ thở dài, tiến lại gần Save, giọng có chút bất lực:

"Này Save, tay em hôm nay dính vô màn hình à? Sao di chuyển cứ như lạc trôi trên sông vậy?"

Save gãi đầu, cười trừ:

"Em xin lỗi anh Auau, tự dưng hôm nay em hơi... mất tập trung."

Auau nhướn mày, ánh mắt dò xét:

"Mất tập trung cái gì? Tơ hồng vương vấn em hả?"

Kong và tôi ngồi gần đó không nhịn được cười khúc khích. Mặt Save thoáng đỏ, lắp bắp:

"Đâu... đâu có ạ."

Auau không vạch trần cậu ngay, chỉ vỗ vai Save, giọng hạ xuống:

"Thôi được rồi. Coi như hôm nay em tặng cho đối thủ một ván tập. Lần sau mà còn thế này, tôi tặng em thêm mười vòng chạy quanh gaming house đấy."

Nhưng ánh mắt cậu ấy lại không giấu nổi vẻ nuông chiều.

Những buổi tập sau đó càng trở nên vui vẻ hơn với những màn thả thính công khai của Auau.

Trong một buổi review replay, khi Save có một pha highlight đẹp mắt, Auau không ngần ngại buông lời khen:

"Save, pha này em xử lý mượt như lụa ấy nhờ. Đến cả con mắt thần rừng của tôi cũng phải lóa lên nè."

Save ngượng ngùng:

"Em... em chỉ may mắn thôi ạ."

Auau cười khẽ, ánh mắt nhìn Save đầy ẩn ý:

"May mắn mà đẹp trai thế này thì tôi cũng muốn may mắn một lần nhờ."

Cả phòng tập lại được một trận cười nghiêng ngả. Teetee còn trêu:

"Anh Auau dạo này chuyển qua làm thợ săn hả, thả thính chuyên nghiệp tới cỡ đó rồi à?"

Không chỉ trong game, ngoài đời Auau cũng tìm mọi cơ hội để tấn công Save.

Một buổi tối, khi cả đội đang ăn tối, Save lỡ làm đổ nước lên áo. Auau ngay lập tức đứng dậy, lấy khăn giấy lau cho Save, giọng đầy quan tâm:

"Em vụng về thế này thì sau này ai dám rước em về hả Save?"

Save bối rối:

"Em... em xin lỗi ạ."

Auau nhếch mép cười:

"Hay là để anh rước luôn cho đỡ lo ta?"

Lần này thì đến cả Kim, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh, cũng phải khẽ mỉm cười. Por thì thầm với tôi:

"Hình như em thấy sắp có biến lớn rồi P'Tho."

Tôi cũng cảm nhận được điều đó. Ánh mắt Auau nhìn Save ngày càng trìu mến, không còn vẻ lạnh lùng xa cách như trước. Anh ấy quan tâm đến Save từng chút một, từ bữa ăn giấc ngủ đến những lo lắng vu vơ.

Tôi nhớ có một lần Save bị ốm nhẹ, Auau đã đích thân đi mua thuốc và nấu cháo cho cậu ấy. Cái cảnh đội trưởng lạnh lùng ngày nào cặm cụi trong bếp khiến cả đội vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.

Kong còn quay lại lén lút rồi ghé tai tôi:

"Anh thấy không? Tình yêu đúng là có sức mạnh thay đổi con người mà."

Thời gian dần trôi về những ngày cuối cùng của APL 2024. Đội tuyển của chúng tôi đã có một hành trình đầy nỗ lực và gặt hái được những thành công nhất định. Auau luôn là người dẫn dắt tinh thần cả đội, nhưng tôi nhận thấy, động lực lớn nhất của cậu ấy chính là Save. Mỗi khi Save có một pha tỏa sáng, ánh mắt Auau lại ánh lên một niềm tự hào khó tả. Bởi vì kỹ băng của Save còn lấp lửng, lúc thì vượt trội lúc lại bị đè đường đến thua cả support.

Trong một buổi phỏng vấn trước trận chung kết, khi được hỏi về mục tiêu của đội, Auau đã không ngần ngại trả lời:

"Mục tiêu của chúng tôi đương nhiên là chức vô địch APL 2024 rồi. Nhưng mục tiêu của riêng tôi còn là... một lời hứa."

Auau ấy liếc mắt về phía Save, nở một nụ cười bí ẩn.

Save có vẻ hơi bất ngờ, nhưng trên môi cậu ấy cũng nở một nụ cười nhẹ. Tôi biết, cả hai đều đang chờ đợi khoảnh khắc đặc biệt sau trận chung kết.

Đêm trước trận chung kết, tôi thấy Auau đứng lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Tôi tiến lại gần, vỗ nhẹ vai anh ấy.

"Đang lo lắng à Auau?"

Auau lắc đầu, khẽ thở dài:

"Không hẳn là lo lắng. Chỉ là... hồi hộp một chút."

Cậu ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt kiên định:

"Nếu chúng ta vô địch, em sẽ nói cho Save biết... tất cả."

Tôi mỉm cười, đặt tay lên vai anh ấy:

"Anh tin em và cả đội mà. Chức vô địch chắc chắn sẽ là của tụi mình."

Trong trận chung kết, cả đội đã thi đấu với một tinh thần quả cảm và quyết tâm cao độ. Save đã có những pha xử lý xuất thần, góp phần quan trọng vào chiến thắng chung cuộc của đội. Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, cả sân khấu như nổ tung trong tiếng reo hò.

Auau và Save đứng giữa vòng vây của đồng đội, ánh mắt họ tìm đến nhau. Không cần lời nói, tôi cũng cảm nhận được sự rung động đặc biệt giữa họ.

Sau màn ăn mừng cuồng nhiệt, khi mọi người đã bắt đầu tản bớt, tôi thấy Auau kéo tay Save ra một góc riêng. Ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt hồi hộp của cả hai.

Auau hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Save, giọng cậu ấy không còn vẻ trêu chọc thường ngày mà trở nên chân thành và ấm áp lạ thường:

"Save... em còn nhớ lời hứa của anh trước trận chung kết không?"

Save khẽ gật đầu, ánh mắt chờ đợi.

Auau tiến một bước gần hơn, giọng anh ấy run nhẹ:

"Thật ra... anh đã để ý đến em từ rất lâu rồi. Có lẽ là từ cái ngày em mới đặt chân vào gaming house, cái vẻ vừa ngơ ngác vừa kiên định của em đã... thu hút anh. Anh biết, cái cách anh hành em có lẽ hơi quá đáng, nhưng đó là cách duy nhất anh biết để... gần em hơn."

Cậu ấy dừng lại một chút, lấy hết can đảm nói tiếp:

"Save... anh thích em. Rất nhiều."

Không gian xung quanh như ngừng lại. Save đứng im lặng, đôi mắt mở to nhìn Auau, trong đó có cả sự bất ngờ, ngạc nhiên và... một chút gì đó mà tôi đoán là hạnh phúc.

Cuối cùng, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi Save. Cậu ấy tiến lại gần Auau, khẽ nói:

"Em... em cũng vậy, anh Auau"

Khoảnh khắc đó, cả tôi và những người còn lại trong đội đều hiểu rằng, chức vô địch APL 2024 không chỉ mang về vinh quang cho đội tuyển, mà còn là một cột mốc quan trọng trong câu chuyện tình yêu đầy thú vị của Auau và Save.

Và tôi, Thomas, người đã chứng kiến tất cả, không thể không mỉm cười hạnh phúc cho hai người đồng đội của mình. Tình yêu của họ, cuối cùng cũng đã nảy mầm và đơm hoa ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me