TruyenFull.Me

Tro Ve Ben Anh

Sau bữa tiệc tại Park gia, không khí giữa họ căng như dây đàn.

Baein bước nhanh tới, nhìn Ami với ánh mắt chất vấn:
"Chị bắn tên đó để làm gì?"

Ami nhếch môi, nửa cười nửa không:
"Vậy cô nói xem, tôi nên làm gì? "

Baein không lùi bước, giọng sắc như dao:
"Chị nghĩ mình là ai mà muốn làm gì thì làm? Đây là nhà Park gia, không phải sân chơi của chị!"

Minji chau mày, kéo nhẹ tay Ami, giọng dịu mà đầy lo lắng:
"Em bắn như vậy... không sợ trúng Jimin sao?"

Ami quay sang Minji, ánh mắt bình thản đến lạnh lẽo:
"Nhưng chị nhìn đi, Jimin vẫn ổn. Không bị thương, không hề hấn gì cả."

Baein bật cười đầy châm chọc:
"Dù vậy, chị không nên làm vậy trước mặt Kang tổng. Chị có nghĩ tới Jung gia, Park gia không? Hay chị muốn kéo cả hai gia tộc vào vòng xoáy tranh chấp?"

Jimin quay sang Ami, trầm giọng:
"Sao em không nói gì?"

Baein tiếp lời, không giấu được vẻ đắc ý:
"Chị thừa biết Min gia và Kang gia đang đối đầu căng thẳng. Ấy vậy mà chị còn ra mặt vì một kẻ như Min Yoongi? Nếu mọi chuyện vượt ngoài kiểm soát, chị có chịu trách nhiệm nổi không?"

Ami lúc này mới nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:
"Cô lo xa rồi. Tôi không rảnh để dính vào mấy trò hạ cấp đó. Nhưng nếu cô nghĩ tôi sẽ mãi im lặng để các người dựng nên một vở kịch hoàn hảo... xin lỗi, tôi không còn là Ami của trước kia nữa."

Dứt lời, Ami bất ngờ giáng một bạt tay như trời giáng lên mặt Baein, khiến cả căn phòng lặng như tờ.

Jimin lập tức lao đến đỡ lấy Baein, ánh mắt phẫn nộ:
"Cô làm cái quái gì vậy?!"

Baein siết chặt tay áo Jimin, đôi mắt rưng rưng nước:
"Chị... chị..."

Jimin quay sang Ami, giọng gay gắt:
"Tại sao cô lại đánh em ấy?"

Ami bật cười nhạt, ánh mắt quét qua hai người, đầy vẻ khinh bỉ:
"Xem ra... Park thiếu gia rất quan tâm đến cô em gái không cùng huyết thống này nhỉ? Có lẽ... tôi mới là người chen ngang vào mối 'duyên phận' của hai người rồi?"

Jimin tức giận:
"Ami! Em có biết mình đang nói cái gì không?"

Minji vội chen vào, cố giữ sự ôn hòa:
"Ami! Em đừng như vậy! Chị luôn đứng về phía em mà... Nhưng hôm nay... em đã đi quá giới hạn rồi."

Ami không nhìn chị gái, mà nhìn thẳng vào Baein – giọng lạnh như băng:
"Cô diễn giỏi thật. Gương mặt đau khổ, giọng điệu run run... hoàn hảo như bước ra từ bi kịch gia đình."

Jimin nhíu mày:
"Em đang nói linh tinh cái gì vậy Ami? Đây là nhà anh, đừng khiến mọi chuyện mất mặt hơn nữa."

Ami cười khẩy, giọng bỗng trở nên sắc lạnh đến mức khiến cả không gian như đóng băng:
"Mất mặt? Nếu thật sự biết xấu hổ, thì anh nên cảm thấy từ lâu rồi mới đúng."

Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt không còn chút do dự nào:
"Hôm nay, tôi chính thức chấm dứt tất cả. Hủy bỏ hôn ước. Cắt đứt quan hệ. Và xé bỏ những ảo tưởng ngu ngốc mà tôi từng nuôi dưỡng với anh."

Không khí chết lặng.
Một câu nói như con dao cắt phăng niềm kiêu hãnh của Park Jimin.
Ngay cả Baein cũng chết sững.

Phu nhân Park cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm trầm:
"Chuyện này... con thật sự muốn hủy hôn sao?"

Ami gật đầu, ánh mắt đầy kiên quyết:
"Vâng. Con không muốn một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc. Cũng không muốn làm người thừa trong mối quan hệ này."

Minji bước đến nắm lấy tay Ami, nghẹn giọng:
"Chị không đồng ý chuyện này."

Ami khẽ siết tay Minji, giọng trầm buồn:
"Chị à... Em không thể xây dựng một gia đình khi chỉ mình em cố gắng. Em đã quá mệt mỏi rồi."

Jimin nhìn Ami, như không tin vào tai mình:
"Em... chẳng phải em rất yêu tôi sao?"

Ami khẽ cười, ánh mắt đỏ hoe nhưng không một giọt nước mắt:
"Đúng. Tôi từng rất yêu anh."

Jimin nghẹn lời:
"Vậy thì tại sao... lại muốn hủy hôn?"

Ami nhìn anh, thật lâu... rồi đáp:
"Anh có biết... tôi yêu anh bao lâu rồi không?"

Jimin không đáp.

Ami nhẹ nhàng nói tiếp:
"Ngay cả tôi cũng không nhớ được nữa... Thì làm sao anh nhớ?"

Giọng cô trầm xuống, lặng lẽ mà đau đớn:
"Tôi từng yêu anh – là thật. Nhưng tôi đã ngừng yêu anh – cũng là thật."

Không gian như đông cứng lại.

Ami ngẩng đầu nhìn mọi người, đôi mắt lấp lánh quyết tâm:
"Tôi đã luôn hướng về phía anh. Nhưng anh thì sao? Lại nhìn về một người khác."

Cô khẽ mỉm cười, nụ cười buồn hơn cả khóc:
"Tôi không đủ si tình để chờ đợi một người đến hết đời. Cũng không giàu có đến mức trao cả trái tim cho người không yêu mình."

"Park gia tốt với tôi, tôi biết. Nhưng có lẽ... tôi không có duyên trở thành người Park gia."

Cô quay sang Jimin, dịu giọng:
"Anh thương Baein... phải không? Vậy thì... xin chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão."

Nói rồi, Ami quay lưng bước đi, để lại phía sau những ánh mắt ngỡ ngàng – và một trái tim vừa tự tay mình bóp nát.

Chiếc váy trắng tung nhẹ theo bước chân dứt khoát, như một lời tuyên bố cuối cùng.

Từ lúc bắt đầu yêu anh, trái tim tôi đã chẳng thể ngừng đau. Từng lời nói, từng ánh nhìn của anh – không trực tiếp giết tôi, nhưng mỗi lần đều như một nhát dao. Kiếp trước, tôi yêu anh, vì anh mà sống – vì anh mà chết... để rồi đổi lại chỉ là hai chữ "người thừa".

Từ hôm đó, Ami không còn lui tới Park gia.
Cô trở nên lặng lẽ, ngày đêm lao vào công việc, đến cả người trong Jung gia cũng ít khi nhìn thấy cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me