TruyenFull.Me

Tro Ve Ben Anh

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên vào buổi sáng sớm.
Ami đã tỉnh từ lâu, nhưng không rời khỏi chiếc ghế cạnh cửa sổ. Ánh mắt cô dán vào làn khói mỏng bốc lên từ tách trà, vô hồn và trống rỗng như chính lòng mình.

Cô không cần quay lại cũng biết ai đang đứng ngoài cửa.

"Chị Ami, em vào được chứ?" – Giọng nói nhẹ tênh, mềm như sương, là thứ vũ khí ngụy trang hoàn hảo nhất.

Ami khẽ nhếch môi. Không còn là sự dịu dàng. Không giả vờ nữa.

"Vào đi."

Cánh cửa mở ra. Baein bước vào với nụ cười ngọt ngào thường trực – đôi mắt nai con, dáng vẻ ngoan hiền. Nhưng Ami chỉ thấy một chiếc mặt nạ hoàn hảo.

Baein – đứa em gái nuôi được nhận về từ mười năm trước. Đứa trẻ mà Ami từng ôm vào lòng, từng gọi là "em gái", từng hết lòng tin tưởng...
Và cũng chính là kẻ đã đâm cô sau lưng.

Cô đặt hai tách trà lên bàn, không buồn đẩy về phía Baein như trước. Từng động tác đều có chủ đích: rạch ròi, lạnh lẽo.

"Minji unnie rất vui khi nghe chị và anh Jimin sắp đính hôn..." – Baein cất giọng ngọt lịm.
"Chị ấy bảo hai người rất hợp."

Ami không đáp. Nhưng ánh mắt cô lạnh đi.

"...Nhưng em thì không nghĩ vậy, đúng không?" – cô cắt lời, không một chút che giấu sự sắc bén.

Baein thoáng giật mình, nụ cười chùng xuống. Nhưng rồi vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.

"Em chỉ nghĩ... nếu không có tình yêu thật sự thì một lời hứa hôn cũng vô nghĩa thôi chị à."

Ami bật cười khẽ, tiếng cười như một vết dao lướt qua bề mặt im lặng.

"Em đang nói chị? Hay đang nói chính mình?"

"Em... em chỉ quan tâm chị thôi mà... Em luôn xem chị là chị gái ruột..."

"Còn chị thì chưa bao giờ xem em là người trong nhà." – Giọng nói lạnh như băng cắt.

Một tia hoảng loạn thoáng qua gương mặt Baein. Nhưng Ami không dừng lại. Cô đứng lên, ánh sáng bình minh rọi qua khung cửa, làm nổi bật đôi mắt đen sâu như vực thẳm. Một vết nứt ký ức vỡ ra trong tâm trí cô.

Kiếp trước.
Cánh cửa bật mở.
Jimin và Baein.
Vòng tay ôm sát.
Tiếng thì thầm.
Ánh mắt Jimin nhìn cô ta – dịu dàng và say đắm.
Không một lời giải thích.
Không một ánh nhìn dành cho Ami.

Trái tim cô, vỡ nát trong khoảnh khắc đó.

"Em có thể diễn rất giỏi trước mặt người khác, nhưng với chị thì không."
"Em muốn có tất cả những gì chị có. Bao gồm cả Jimin."

"Không..." – Baein run giọng – "Không phải như vậy..."

"Chị đã từng ngu ngốc tin em là em gái. Nhưng giờ thì không."
"Nếu có kiếp trước... có lẽ chị đã không để em cướp tất cả như vậy."

Baein cứng họng. Vài giây sau, Ami quay đi. Giọng cô thấp nhưng đầy quyền uy:

"Ra ngoài. Và đừng bước vào nếu chị không cho phép."

Tiếng cửa đóng lại khô khốc.
Baein đứng phía sau, môi mím chặt, đôi tay giấu trong tay áo run lên.

Còn Ami, cô ngồi xuống, siết chặt chuỗi hạt nhỏ quấn quanh cổ tay – vật duy nhất còn sót lại sau cái chết của cô ở kiếp trước.

Không ai được biết cô đã sống lại. Không ai.
Đó là vũ khí cuối cùng của cô trong cuộc chiến lần này.

Đêm ấy, mưa đổ ào ạt.

Ami chìm trong giấc ngủ. Nhưng ký ức không buông tha.
Một cơn ác mộng cũ trở lại.

Mùi máu tanh nồng.
Một thân ảnh ngã xuống.
Tiếng viên đạn xuyên qua không khí rồi xuyên qua trái tim người ấy.

Yoongi.
Anh đứng đó, ngực nhuộm đỏ, ánh mắt vẫn nhìn cô – dịu dàng và bình yên đến đau lòng.

"Đừng khóc..." – anh nói, máu trào nơi khóe môi.

Ami hét lên, tuyệt vọng.

"YOONGI!!! ĐỪNG MÀ!!!"

RẦM!!

Cô bật dậy. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Hơi thở gấp gáp. Tim đập như muốn nổ tung.

– "Ami! Em ổn chứ?" – Là giọng Hoseok, anh trai cả.

Cô run rẩy mở cửa. Hoseok nhìn thấy gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe liền siết vai em gái.

"Lại ác mộng à?" – Anh thì thầm.

Ami gật đầu. Nước mắt lặng lẽ rơi. Hoseok không hỏi thêm, chỉ ôm lấy cô, che chắn như thuở nhỏ.

"Dù có chuyện gì... anh vẫn ở đây."

Ami khựng người. Dưới lớp giáp lạnh lùng, vẫn còn một góc mềm yếu cô chưa đánh mất: gia đình.

Ba ngày sau.

Baein như biến thành người khác – ngọt ngào, chu đáo, bám lấy Ami từng bước.

"Chị Ami, em pha trà gừng nè ~ Chị đừng buồn nữa nha..." – giọng cô ta như mật rót, nhưng Ami chỉ liếc nhìn, không đáp.

Cô biết rõ. Tất cả chỉ là màn kịch.

Trong kiếp trước, cũng chính Baein là người bước vào phòng cô – trong đêm cô vừa cưới Jimin – và là kẻ cướp đi mọi thứ.

Cầu thang đá trơn sau cơn mưa. Ami bước xuống chậm rãi, sau lưng là Baein.

"Chị, để em cầm túi xách cho..."

"Không cần." – Câu trả lời ngắn gọn như lưỡi dao.

Baein mím môi. Rồi...

Một lực đẩy mạnh từ phía sau.
Nhanh. Gọn. Chính xác.

Ami trượt chân. Cơ thể chao đảo giữa không trung. Thời gian như đóng băng.

Là cảm giác này... lại một lần nữa...

RẦM!!

Tiếng va đập vang lên giữa căn biệt thự. Máu chảy từ trán Ami, đỏ rực.

Cô bất tỉnh.

Baein đứng trên bậc thềm, tay khẽ run, nhưng không thốt lên lời nào – cho đến khi có người làm hét lên.

"CHỊ AMI!!!" – Giọng Baein vang lên như tiếng chuông báo động, đầy lo lắng... giả tạo.

Cảnh cuối cùng Ami thấy là Hoseok lao đến, mặt trắng bệch, miệng gào gọi tên cô.
Máu loang đầy nền đá trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me