Trom Mot Anh Trang Edit Dao Bach Bach
Editor: Gấu GầyNhan Noãn cố gắng nói đỡ cho Úc Thiên Phi vài câu: "Cậu ấy chắc chắn là thật lòng cảm thấy anh bạn này rất được, nên mới muốn..."Lời còn chưa nói xong đã bị Dương Nhược Liễu nghiêm nghị cắt ngang: "Ý của anh là, anh cũng thấy ông kia trông hợp với em?"Nhan Noãn thận trọng lắc đầu."Xấu hay không xấu, anh nói thẳng ra đi, có xấu không!" Dương Nhược Liễu hỏi dồn.Là một người đồng tính, Nhan Noãn âm thầm đánh giá trong lòng, chỉ nhìn vào dung mạo trên hình, đúng là ở cái tầm mà trong giao tiếp hàng ngày sẽ không chủ quan coi là "đàn ông" mà chỉ có thể coi là "con người"."Ở ngoài cậu ta chưa chắc đã... như thế," Nhan Noãn lựa lời nói, "Em xem Úc Thiên Phi kìa, chụp ảnh cũng... bị dìm mà."Dương Nhược Liễu lạnh lùng nhìn tấm ảnh: "Thế à? Vốn dĩ ổng không phải thế sao? Giờ em nhìn cái mặt ngu ngu của ổng thấy cũng chả ra gì."Cô gái này thật phũ phàng.Nhan Noãn không khỏi thầm ngưỡng mộ. Phải chi mình cũng có thể dứt khoát quyết đoán, tháo bỏ lăng kính màu hồng, vung kiếm chém đứt tơ tình như vậy thì hay biết mấy.Chị Bội an ủi: "Không thích thì thôi, cóc ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân đầy đường, không hiếm. Chị thấy Tiểu Nhan nhà chúng ta cũng tốt lắm đấy."Nhan Noãn xấu hổ, lẳng lặng chạy về trước máy tính.Dương Nhược Liễu thở dài một hơi, nói: "Đàn ông thì nhiều, nhưng đàn ông tốt mà vừa mắt thì còn hiếm hơn cả cóc ba chân."Nhan Noãn không có ý định tham gia vào cuộc đối thoại của họ nữa, nhập xong thông tin bèn chuồn về văn phòng.Vừa mới ngồi vào chỗ, y nhận được một tin nhắn, đến từ người đã biến mất cả tuần, vừa mới đắc tội với cô gái xinh đẹp, chính là Úc Thiên Phi.Nội dung ngắn gọn, chỉ có bốn chữ.—— Tan làm đừng về.Cứ như đến tìm kẻ thù.Nhan Noãn cầm điện thoại ngây người nhìn một lúc lâu. Y muốn trả lời "Cuối cùng cậu cũng nhớ ra còn có một người là tôi à" hoặc "Cậu bảo đừng về là tôi không về, cậu tưởng mình là ai chứ".Nhưng cuối cùng, y chỉ trả lời một dấu chấm hỏi.Úc Thiên Phi vậy mà lại im bặt.Thật quá tự cho mình là trung tâm rồi. Nhan Noãn hậm hực trong lòng, quyết định nếu đến giờ tan làm mà hắn vẫn không trả lời, thì y sẽ coi như chưa nhận được tin nhắn trước đó, đúng giờ tan làm.Cả buổi chiều, y nhét điện thoại vào túi, hễ rảnh là lại liếc nhìn, nhưng chẳng có gì.Đến giờ tan làm thật, y lại do dự.Ở trong văn phòng lề mề một lúc lâu, Dương Nhược Liễu gõ cửa bước vào."Sao còn chưa về thế," cô nói, "Em đang chờ dọn dẹp."Nhan Noãn hết cách, thay áo khoác ra ngoài, tiếp tục lề mề ở cửa lớn.Thấy Dương Nhược Liễu ném sang ánh mắt nghi ngờ qua bức tường kính, Nhan Noãn xấu hổ trong lòng, cân nhắc có nên qua bên kia đường, đến trước cửa bệnh viện thú y nào đó để lề mề tiếp không.Đúng lúc này, cái điện thoại im lặng cả buổi chiều cuối cùng cũng có động tĩnh, Úc Thiên Phi gọi điện đến."Cậu đâu rồi," hắn ở đầu dây bên kia hiển nhiên hỏi, "Chưa về chứ? Qua đây đợi đi."Nhan Noãn ra vẻ: "Cậu nói cho tôi biết có chuyện gì trước đã.""Chuyện gì, mời cậu ăn cơm chứ sao," Úc Thiên Phi nói, "Chỗ đặt xong cả rồi, nhanh lên."Hắn đang nói thì sau lưng truyền đến tiếng gọi "Bác sĩ Úc, bác sĩ Úc". Úc Thiên Phi đáp lại một tiếng, rồi nói: "Tôi đi làm việc trước đây."Nói xong, cuộc gọi bị ngắt.Nhan Noãn cất điện thoại, dưới ánh mắt của Dương Nhược Liễu từ phía bên kia bức tường kính, lẳng lặng qua đường, đi vào phòng khám thú y.Cô gái ở quầy lễ tân cửa hàng thú cưng tầng một đã không còn nhớ y. Sau khi nghe y nói muốn tìm Úc Thiên Phi, cô chỉ tay lên lầu: "Bác sĩ Úc chắc đang bận, anh lên lầu rồi tìm chỗ nào đó ở sảnh ngồi đợi một lát nhé."Nhan Noãn lần trước đã đến đây, biết sơ qua cách bài trí của tầng hai.Lên lầu, y vừa nhìn đã thấy phòng khám. Phần trên của bức tường phía ngoài phòng khám là kính, lúc này không kéo rèm, có thể nhìn rõ tình hình bên trong.Một chú chó Yorkshire với túm lông trên đầu được buộc thành hình củ hành đang đứng trên bàn, người nhỏ xíu, run lẩy bẩy. Trước mặt nó là Úc Thiên Phi cười hiền.Úc Thiên Phi một tay xoa đầu nó, tay kia giấu sau lưng.Từ góc nhìn của Nhan Noãn có thể thấy rất rõ, trong tay giấu sau lưng là một ống tiêm.Đến gần, từ khe cửa không đóng chặt truyền đến giọng nói của Úc Thiên Phi."Là cún con nào vừa ngoan vừa thông minh lại còn dũng cảm thế nhỉ, thì ra là bé Lucky nhà chúng ta à!" Hắn vừa nói, vừa lén đưa tay cầm ống tiêm lên, vòng ra sau lưng chú cún, "Lucky thích ăn gì nào, xúc xích đúng không? Mẹ đi mua xúc xích cho con rồi!"Đúng là một ông chú kỳ quái.Chú cún đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn, cái mông nhỏ lúc lắc qua lại, có vẻ như đang vẫy đuôi."Xinh quá, ai buộc tóc cho Lucky thế, sao mà xinh thế này?" Úc Thiên Phi cười tủm tỉm nói.Đúng lúc này, chú cún đột ngột kêu lên một tiếng "ư" ngắn.Nhìn lại tay của Úc Thiên Phi, đã thu về rồi."Có con muỗi hư!" Úc Thiên Phi nói rồi vỗ tay vào không khí một cái, "Xong rồi, muỗi hư bay đi rồi!"Chú cún ngơ ngác, mông vẫn lúc lắc.Cái gì vậy, có phải dỗ trẻ con đâu. Nhan Noãn nén cười quay đầu đi. Chó có hiểu được những lời này không chứ?Tiêm xong, Úc Thiên Phi xoa xoa cái đầu nhỏ của chú cún, rồi bế nó vào chiếc lồng bên cạnh. Hắn quay người đi ra ngoài, vừa nhìn đã thấy Nhan Noãn đứng trước cửa."Đến rồi à," hắn nheo mắt cười với Nhan Noãn, "Tôi còn nửa tiếng nữa là tan làm, cậu ngồi đợi tôi một lát."Nhan Noãn gật đầu, rồi thấy hắn chạy đến quầy dịch vụ bên cạnh."Chủ của con Yorkshire kia vẫn chưa về à?" hắn hỏi.Cô gái ở quầy dịch vụ cau mày: "Vâng, gọi điện cũng không nghe máy."Úc Thiên Phi khẽ "chậc" một tiếng.Trong phòng khám vắng người mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Chú cún kia dường như không muốn ở một mình trong lồng, không ngừng dùng móng vuốt nhỏ cào vào mép lồng, miệng rên ư ử, hình như đang khóc.Lúc này, một người phụ nữ trung niên ôm một con mèo béo ú chạy lên lầu.Cô gái ở quầy dịch vụ lập tức tiến lên hỏi: "Mèo con bị sao thế ạ?""Nó cứ nôn suốt," người phụ nữ trung niên vô cùng lo lắng, "Bác sĩ đâu, bác sĩ mau xem một chút.""Chị đừng vội," Úc Thiên Phi nhìn con mèo, quay đầu chỉ về phía một phòng khám khác, "Nó hơi căng thẳng, chị bế nó vào trong đó trước đi."Úc Thiên Phi nhanh chóng theo một người một mèo vào phòng khám bên cạnh, còn chú chó Yorkshire đáng thương ban nãy vẫn rên ư ử.Nhan Noãn nghe thấy khó chịu, vẫy tay ra hiệu với cô gái ở quầy dịch vụ: "Con chó trong này hình như đang khóc."Cô gái nghe vậy thì vào phòng khám, bế chú cún từ trong lồng ra. Chú cún vẫn rất căng thẳng, run lẩy bẩy, may mà cuối cùng cũng không kêu nữa."Chủ nó mang nó đến tiêm, đăng ký xong là vội vàng đi ngay," cô phàn nàn với Nhan Noãn, "Nói là xe đỗ bên đường, phải đi dời một chút. Nhưng đã hơn một tiếng rồi, điện thoại cũng không nghe..."Nghe có vẻ không ổn."Theo kinh nghiệm của cô, chủ nó còn quay lại không?" Nhan Noãn hỏi.Đối phương thở dài một hơi, nở một nụ cười khổ với y."Vậy làm sao bây giờ?" y hỏi."Đợi thêm chút nữa xem sao," cô gái lắc đầu, "Hy vọng là thật sự có việc bận."Tiếc là, đợi mãi đến lúc Úc Thiên Phi tan làm, chủ của chú cún vẫn không xuất hiện.Cô gái kia bế chú cún đến phòng bệnh cho chó, đặt vào trong lồng. Cửa vừa đóng lại, con vật đáng thương lại bắt đầu khóc lóc, kêu rên không ngớt.Nhan Noãn đứng ngoài phòng bệnh, cau mày liếc vào trong."Nhiều bé cún đều như vậy, hội chứng lo âu vì xa cách, ở một mình sẽ bất an," cô gái ở quầy dịch vụ nói với y, "Nhưng chúng tôi cũng không có cách nào cả."Nhan Noãn gật đầu, đi ra ngoài vài bước, cố gắng né tránh âm thanh phiền lòng.Đúng lúc đó, Úc Thiên Phi từ phòng vệ sinh đi ra, vừa đi vừa vẫy tay với y: "Theo tôi, theo tôi!"Nhan Noãn không hiểu gì, theo hắn vào khu vực có treo biển "Nhân viên không phận sự miễn vào", đi thẳng một mạch đến trước cửa phòng thay đồ."Cậu muốn làm gì?" Nhan Noãn hỏi.Úc Thiên Phi đẩy cửa phòng thay đồ, sải bước vào trong: "Vào đi."Nhan Noãn e dè vài giây, cúi đầu đi theo vào.Y nghe thấy tiếng Úc Thiên Phi mở tủ đựng đồ, rồi lại nghe thấy tiếng Úc Thiên Phi cởi áo khoác.Sau đó, một cây lăn bụi có hình thù kỳ lạ bị dúi mạnh vào tay y."Lăn giúp tôi với." Úc Thiên Phi nói.Nhan Noãn ngơ ngác nhận lấy: "Cái gì đây?""Người tôi toàn là lông," Úc Thiên Phi quay lưng về phía y, "Dùng cái này có thể lăn sạch."Nhan Noãn cạn lời, giơ cây lăn bụi lên phục vụ hắn.Rõ ràng không phải hành động gì thân mật, nhưng Nhan Noãn lại cảm thấy ngượng ngùng một cách khó hiểu. Để giảm bớt cảm xúc, y thuận miệng hỏi: "Bình thường cậu tìm ai giúp?""Đồng nghiệp chứ ai," Úc Thiên Phi trả lời một cách đương nhiên, "Hoặc là tự mình làm tạm."Nhan Noãn nhớ lại cô gái ở quầy dịch vụ ban nãy, trong lòng thấy không vui.Y chọn chuyển chủ đề: "Nghe nói, cậu định giới thiệu bạn trai cho Dương Nhược Liễu.""Đúng vậy, cô ấy nói với cậu rồi à?" Úc Thiên Phi có chút phấn khích, "Thằng bạn tôi tốt tính lắm, tôi thấy rất xứng đôi với cô ấy. Tôi định mấy hôm nữa tìm cơ hội để hai người họ gặp mặt!"Nhìn bộ dạng của hắn, rõ ràng là hoàn toàn không nhận ra sự bất mãn của Dương Nhược Liễu. Cũng không biết do hắn quá chậm tiêu, hay Dương Nhược Liễu lúc đó đã thể hiện ôn hoà quá mức.Nếu để cô nghe thấy hai từ "xứng đôi", e là sẽ phun lửa ngay tại chỗ.Nhan Noãn mang theo tâm trạng nặng nề, một lần nữa chuyển chủ đề: "Sao tự dưng lại nghĩ đến việc mời tôi ăn cơm?""Không phải tự dưng đâu, mấy hôm nay bận quá, quên mất chưa hẹn cậu trước," Úc Thiên Phi quay người lại, có chút đắc ý nói, "Chỗ đó khó đặt lắm, để có thể hẹn với cậu, tôi đã phải vất vả lắm đấy."—----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me