TruyenFull.Me

Trom Mot Anh Trang Edit Dao Bach Bach

Editor: Gấu Gầy

Chương 3: Cậu thích Úc Thiên Phi

"Sao thế ạ?" Dương Nhược Liễu đưa mắt qua lại giữa hai người, mặt đầy vẻ khó hiểu, "Hai người... quen nhau à?"

"Mẹ kiếp!" Úc Thiên Phi hét lên một tiếng, bước nhanh đến trước mặt Nhan Noãn, "Thằng nhóc này, lại để tôi tóm được rồi nhé!"

Biểu cảm, giọng điệu và lời nói của hắn quá dễ gây hiểu lầm, nhân viên bệnh viện thú y bên cạnh lập tức cảnh giác cao độ: "Người này sao thế? Có cần báo cảnh sát không?"

Dương Nhược Liễu sợ hết hồn, vội vàng ngăn lại: "Hiểu lầm! Chắc chắn là hiểu lầm thôi!"

"Không phải cậu nói đi làm sao?" Úc Thiên Phi chất vấn, "Thế này là sao?"

Nói xong, hắn liếc nhìn Dương Nhược Liễu đầy ẩn ý.

Nhan Noãn bất lực, định giải thích nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào.

Không ổn rồi.

Úc Thiên Phi làm việc ở bệnh viện thú y, mà bệnh viện này lại nằm xéo đối diện nơi làm việc của y. Nếu để Úc Thiên Phi biết được, mọi chuyện sẽ không còn đường lui nữa.

Tiếc là, một cái miệng khác tại hiện trường lại nhanh hơn y rất nhiều.

"Bác sĩ Nhan đúng là đi làm mà," Dương Nhược Liễu sợ hai người xảy ra xung đột, vô cùng tích cực chủ động giới thiệu, "Chúng tôi làm việc ở phòng khám nha khoa đối diện, tiện đường qua đây xem một chút thôi!"

Nhan Noãn đưa tay ôm trán.

Úc Thiên Phi mặt đầy kinh ngạc, đi đến bên cửa nhìn về phía phòng khám nha khoa một hồi, lúc quay người lại trông có vẻ đăm chiêu.

"Gần thật đấy," hắn nói với Nhan Noãn, "Vậy sau này chúng ta là hàng xóm rồi?"

Nhan Noãn gần như muốn gào lên cứu mạng trong lòng.

"Người đẹp này là đồng nghiệp của cậu à?" Úc Thiên Phi cười chào hỏi Dương Nhược Liễu, "Chào em, anh là bạn học cũ của Nhan Noãn, họ Úc."

Vừa nãy còn hùng hổ doạ người, giờ đã tươi cười rạng rỡ, Dương Nhược Liễu bất an liếc nhìn Nhan Noãn một cái rồi mới nói: "Chào anh, em tên là Dương Nhược Liễu."

"Tiểu Dương nhỉ," Úc Thiên Phi phất tay đầy khí thế, "Lên lầu thôi, chúng ta đi xem các bé cún nào!"

"Sạch sẽ và xinh xắn quá," Dương Nhược Liễu đứng trước lồng, mắt sáng rực, "Em còn tưởng động vật lang thang sẽ bẩn lắm chứ."

"Muốn tìm người nhận nuôi thì đương nhiên phải tắm rửa sạch sẽ trước rồi," Úc Thiên Phi giới thiệu, "Chăm sóc tốt, sau này sẽ càng xinh đẹp hơn. Nếu hôm nay em nhận nuôi, sau này đến chỗ của anh khám bệnh hay làm đẹp đều được giảm giá."

Dương Nhược Liễu vốn chỉ định đến vuốt ve mấy bé lông xù rõ ràng đã động lòng, đứng trước lồng không nỡ rời bước.

"Nó có vẻ rất thích em đấy," Úc Thiên Phi cười nhìn chú cún đang bám vào song sắt vẫy đuôi lia lịa trong lồng, "Có muốn bế ra ôm một lát không?"

Dương Nhược Liễu nuốt nước bọt: "Đ... được không ạ?"

"Tất nhiên là được." Úc Thiên Phi nói rồi dứt khoát mở lồng, bế chú cún ra.

Chú cún gầy gầy nhỏ nhỏ, trông không nặng lắm, vừa ra ngoài đã lao về phía Dương Nhược Liễu.

Dương Nhược Liễu căng thẳng đỡ lấy: "Đây là giống gì vậy ạ? Schnauzer?"

"Chắc là có lai một chút huyết thống Schnauzer," Úc Thiên Phi cười, "Là chó lai thôi. Chó lai có cái tốt của chó lai, khỏe mạnh, ít bị bệnh. Nó cũng rất xinh xắn, phải không?"

Chú cún vừa nhiệt tình vừa rụt rè, nằm trong lòng Dương Nhược Liễu, cẩn thận liếm ngón tay cô, cái đuôi vẫy tít như hoa.

"Dễ thương quá," Dương Nhược Liễu gần như tan chảy, "Sao nó có thể dễ thương như vậy chứ!"

"Bé này tính cách rất tốt," Úc Thiên Phi giới thiệu, "Bám người, lại không hay sủa, rất yên tĩnh."

Dương Nhược Liễu căng thẳng quay đầu: "Bác sĩ Nhan, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!"

Nhan Noãn vẫn luôn im lặng đứng sau hai người họ thầm nghĩ, tôi làm sao mà biết được.

Y còn muốn biết bây giờ phải làm sao hơn cả Dương Nhược Liễu.

"Nhà em không có đồ dùng cho chó!" Dương Nhược Liễu nói.

"Không sao," Úc Thiên Phi nói, "Cửa hàng thú cưng dưới lầu của chúng tôi có đủ cả, nếu nhận nuôi ở đây, sau này mua đồ đều được tính giá thành viên, rất hời. Vừa hay em cũng ở gần, lúc nghỉ ngơi có thể qua bất cứ lúc nào, tiện lợi biết bao."

Dương Nhược Liễu trước khi đến còn tuyên bố không định chịu trách nhiệm, giờ đã lung lay dữ dội, cô ôm chú cún mà cả người như bị làm cho tan chảy.

"Cún ơi, em có muốn về nhà với chị không?" cô ôm chú cún hỏi, "Có muốn làm cục cưng của chị không?"

Chú cún lè lưỡi vẫy đuôi lia lịa.

Úc Thiên Phi thấy đại cục đã định, thở phào một hơi, rồi quay đầu nhìn Nhan Noãn.

"Cậu có muốn nhận nuôi một bé không?" Hắn hỏi.

"Không." Nhan Noãn từ chối không chút do dự.

"Đừng nói vậy chứ," Úc Thiên Phi đi đến bên cạnh y, rất tự nhiên đưa tay khoác vai y, "Không thích chó thì bên cạnh còn có mèo, nuôi mèo dễ hơn nuôi chó nhiều."

Nhan Noãn né ra một cách cứng ngắc: "Tôi không thích mấy thứ có lông."

Úc Thiên Phi thở dài: "Cậu vẫn y như cũ."

Dương Nhược Liễu ký vào thỏa thuận nhận nuôi trong trạng thái mơ màng.

Quyết định nhận nuôi trong lúc bốc đồng, dù sao cũng quá đột ngột, trong nhà chưa chuẩn bị gì. Sau khi bàn bạc với Úc Thiên Phi, cô quyết định gửi chú cún lại hai ngày, đến cuối tuần sẽ đón về.

Lúc rời đi, cô lưu luyến không nỡ, đi ba bước lại ngoảnh đầu một lần.

"Em nên đặt tên gì cho chú cún định mệnh của em đây?" Về đến phòng khám nha khoa, cô hỏi Nhan Noãn bằng vẻ mặt mơ mộng.

"Còn nhớ lúc đi em đã nói gì không?" Nhan Noãn hỏi.

"Tình yêu đến nhanh như một cơn lốc!" Dương Nhược Liễu nói, "Anh có thấy ánh mắt của nó không? Nó yêu em! Chúng em đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu sét đánh!"

Nhan Noãn lắc đầu.

"Hơn nữa..." Dương Nhược Liễu nói, nở một nụ cười có phần ngại ngùng, "Bạn học cũ của anh đẹp trai thật đấy."

Nhan Noãn ngẩn người.

"Vừa đẹp trai, vừa dịu dàng lại có lòng yêu thương," Dương Nhược Liễu hỏi, "Trông có vẻ rất tốt. Ảnh có bạn gái chưa?"

"Không biết," Nhan Noãn nói, "Chúng tôi không thân."

"Cũng đúng, ảnh còn không biết anh làm việc ở đối diện nữa là," Dương Nhược Liễu nói, "Để lần sau em qua đó dò la mới được!"

"Em cứ dò đi," Nhan Noãn nói, "Không có chuyện gì khác thì anh về trước đây."

"A, không ở lại ăn trưa cùng nhau sao?" Dương Nhược Liễu rất không nỡ, "Dù sao cũng có thể tìm bác sĩ Hạ thanh toán mà!"

Bác sĩ Hạ chính là chủ phòng khám, người đã mời Nhan Noãn cùng nghỉ việc ra làm riêng.

"Không cần đâu," Nhan Noãn lắc đầu, "Anh còn có việc."

"Được rồi," Dương Nhược Liễu nghe vậy cũng không giữ y lại: "Bye bye, lần sau đến thì gọi điện trước nhé."

Nhan Noãn gật đầu, quay người định rời đi thì nhìn thấy một người qua cánh cửa kính phòng khám.

Người đó vẫn mặc áo blouse trắng, tươi cười vẫy tay với hai người họ, rồi đẩy cửa bước vào.

"Hi," Úc Thiên Phi bước vào một cách rất tự nhiên, "Ồ, vẫn chưa khai trương à?"

"Sắp rồi ạ, đang trong giai đoạn hoàn thiện, tuần sau sẽ chính thức khai trương," Dương Nhược Liễu nhiệt tình giới thiệu với hắn, "Khai trương giảm giá 20%, hoan nghênh anh đến cạo vôi răng."

Úc Thiên Phi cười với cô, rồi nhìn về phía Nhan Noãn đang từ từ di chuyển ra ngoài: "Anh tìm cậu ấy."

Dương Nhược Liễu gật đầu, rất biết ý quay người đi vào phòng trong.

Hiện trường chỉ còn lại hai người, không khí trở nên hơi ngượng ngùng.

"Có việc gì à?" Nhan Noãn hỏi.

"Thái độ của cậu là sao thế hả!" Úc Thiên Phi lớn tiếng nói rồi đi đến trước mặt y, "Chuyện tối qua vẫn chưa nói rõ ràng đâu! Tối tan làm đi cùng nhau đi, tìm chỗ nào đó uống rượu."

"Bây giờ tôi phải đi rồi." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi hoàn toàn không nhận ra sự từ chối trong lời nói của y, gật đầu rồi lấy điện thoại ra: "Vậy cho tôi xin số liên lạc, tan làm tôi gọi cho y, rồi hẹn chỗ."

Nhan Noãn cau mày cúi đầu: "Có chuyện gì thì cậu nói bây giờ đi."

"Bây giờ làm gì có đủ thời gian, tôi còn đang trong giờ làm mà," Úc Thiên Phi giục y, "Nhanh lên, lấy điện thoại ra."

Hắn bày ra vẻ ép buộc khiến người ta không thể từ chối, Nhan Noãn chần chừ một lát, lấy điện thoại ra.

"Mẹ kiếp, cậu đổi tài khoản rồi à?" Úc Thiên Phi sau khi quét mã xong lớn tiếng la lên, "Thảo nào, tôi còn tưởng cậu chặn tôi rồi chứ. Cậu đổi tài khoản sao không báo cho tôi một tiếng?"

"Thế à?" Nhan Noãn cúi đầu, "Lâu quá rồi, không nhớ nữa."

Úc Thiên Phi mặt mày không vui: "Cái thằng này thật là..."

Hắn mới nói được nửa câu, điện thoại reo lên.

"Ờ, được rồi tôi biết rồi, về ngay đây." Hắn nói vào điện thoại xong, đưa tay vỗ mạnh vào người Nhan Noãn.

"Nhớ đấy, tối nay ăn cơm cùng nhau," hắn nói, "Dám cho tôi leo cây là tôi xông thẳng đến nhà cậu tạt sơn lên cửa đấy."

"Đó là nhà tôi thuê." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi không quay đầu lại: "Ai thèm quan tâm!"

Nhan Noãn đứng tại chỗ, đăm đăm nhìn bóng lưng hắn, cho đến khi hắn qua đường, vào bệnh viện thú y, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Khoảng mười mấy giây sau, điện thoại của Nhan Noãn nhận được một tin nhắn.

—— Cậu bao nhé [cười trộm]

Nhan Noãn bất lực đưa tay lên, vuốt mặt.

Cũng không biết có phải cố ý không, Úc Thiên Phi đặt chỗ ở một nơi gần nhà Nhan Noãn.

"Nhà tôi gần đây, ở hướng kia," Úc Thiên Phi đưa tay chỉ, "Đặt ở đây lỡ uống say thì chúng ta về nhà đều tiện."

"Hôm qua cậu cũng uống nhiều rồi." Nhan Noãn nói.

"Thế mà gọi là nhiều gì," Úc Thiên Phi xua tay, "Uống có tí bia, cậu xem hôm nay tôi có sao đâu?"

"Hôm qua cậu say đến mức hồ đồ luôn mà." Nhan Noãn lắc đầu.

"Không có, không hồ đồ," Úc Thiên Phi nói, "Dù có hồ đồ cũng không liên quan đến rượu, là vì gặp được cậu nên mới choáng váng đấy."

Nhan Noãn quay đầu đi chỗ khác.

"Tôi đã mấy lần nhờ người ta nhắn tin cho cậu, cậu không nhận được hay sao?" Úc Thiên Phi hỏi.

"Không nhớ nữa." Nhan Noãn nói.

"Đừng giả ngốc, tôi còn không hiểu cậu sao," Úc Thiên Phi thở dài, vỗ nhẹ hai cái lên bàn, "Tôi biết năm đó tại sao cậu lại không nói một lời mà bỏ đi."

Tim Nhan Noãn thắt lại, bất giác siết chặt hai tay dưới bàn.

"Là vì Bạch Lê, đúng không?" Úc Thiên Phi vẻ mặt như đã hiểu rõ, "Cậu cũng thích cô ấy, phải không?"

Nhan Noãn thầm thở phào một hơi, rồi không nhịn được mà bật cười.

Bạch Lê là đàn chị hồi cấp ba của họ, có mái tóc đen dài và đôi mắt phượng xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ nhưng ẩn chứa sự dịu dàng, biết chơi đàn tỳ bà, là ủy viên văn nghệ của hội học sinh.

Úc Thiên Phi thích cô ấy.

Hắn đã vô số lần cảm thán với Nhan Noãn, rằng chị Bạch Lê đáng yêu động lòng người biết bao, khiến cho hắn say đắm, nhớ mãi không quên.

Nhan Noãn không thích nghe, nghe thấy trong lòng phiền muộn.

Ban đầu y tưởng mình chỉ đơn thuần ghét những chủ đề kiểu này, chê Úc Thiên Phi dùng từ khoa trương khiến người ta khó chịu.

Cho đến khi Úc Thiên Phi bàn với y, nói muốn đi tỏ tình.

Nhan Noãn nói với hắn, đừng đi. Còn nói, cô ấy sẽ không thích cậu đâu, đừng tự rước nhục vào thân.

Sau đó, trong sự chán nản của Úc Thiên Phi, y bị cảm giác tội lỗi đè nén đến không thở nổi.

Y cuối cùng cũng nhận ra, mình chỉ là đang ghen.

Y thích Úc Thiên Phi.

—-----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me