Trom Mot Anh Trang Edit Dao Bach Bach
Editor: Gấu GầyMột ngày trước khi phòng khám chính thức khai trương, Nhan Noãn đến nơi làm việc để chuẩn bị.Dương Nhược Liễu đã đổi cả màn hình chờ điện thoại thành ảnh cún cưng, hễ có cơ hội là lại lôi tất cả mọi người ra khoe album ảnh. Cùng một góc chụp mà cô có thể chụp cả chục tấm, Nhan Noãn hoàn toàn không hiểu được sự cần thiết của việc đó."Có phải siêu đáng yêu không?" cô hỏi Nhan Noãn."Ừm," Nhan Noãn đáp."Nó ngoan lắm, còn biết tự đi vệ sinh trong phòng tắm nữa!" Dương Nhược Liễu nói.Nhan Noãn vừa sắp xếp đồ đạc cá nhân, vừa đáp lại với vẻ mặt vô cảm: "Giỏi thật.""Với cả nó đã biết tên mình là Mật Lộ rồi!" Dương Nhược Liễu ôm điện thoại, "Thông minh quá đi mất, em nuôi được nó đúng là may mắn thật.""Chúc mừng nhé." Nhan Noãn nói.Dương Nhược Liễu nhận ra sự hời hợt của y, mặt mày ủ rũ: "Anh ghét chó con đến thế à?""Đâu có," Nhan Noãn ngẩng đầu nhìn cô, "Không phải anh vẫn đang nghe em nói sao?"Dương Nhược Liễu lườm y một cái rồi bỏ đi.Đợi Nhan Noãn dọn dẹp xong xuôi bước ra khỏi phòng làm việc, Dương Nhược Liễu đang ở sảnh chính khoe ảnh trong điện thoại với chị Bội.Chị Bội là vợ của bác sĩ Hạ, trước đây từng là y tá trưởng bệnh viện, lớn hơn họ khá nhiều tuổi nhưng tính tình hiền hòa, kiên nhẫn, cũng rất thích trò chuyện với người trẻ."Mà anh bác sĩ ấy đẹp trai lắm," Dương Nhược Liễu nói với chị Bội, "Vô cùng dịu dàng lại có lòng yêu thương!""Chị thấy hình trên trang của em rồi, trông cũng được đấy, khá hợp với em," chị Bội cười, "Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi, có người yêu chưa?"Dương Nhược Liễu hạ thấp giọng, cười ranh mãnh: "Em hỏi rồi, người ta còn độc thân.""Thế thì phải nắm chắc vào nhé," chị Bội nói, "Dù sao cũng ở ngay đối diện, sau này em cứ qua đó dạo nhiều vào. Tuổi tác hai đứa có hợp không?""Chưa hỏi ạ, nhưng mà ảnh là bạn học cũ của bác sĩ Nhan, chắc là bằng tuổi nhau."Chị Bội nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Noãn đang lúng túng.Nhan Noãn gượng cười với chị, đang định rời đi thì nghe thấy chị Bội hắng giọng, nói tiếp: "Tiểu Dương này, thực ra Tiểu Nhan nhà chúng ta cũng không tệ đâu, tuổi còn trẻ mà tài giỏi, tính cách lại điềm đạm. Chị với lão Hạ nhà chị đều rất quý nó."Ý tứ trong lời nói của chị quá rõ ràng, khiến Dương Nhược Liễu cũng ngại ngùng theo."Ảnh... ảnh không thích động vật nhỏ," cô cố tình nói lớn, "Em vẫn thích người có lòng yêu thương hơn."Chị Bội bật cười, hỏi Nhan Noãn: "Cậu bạn học cũ này của em, con người thế nào?"Thấy Dương Nhược Liễu cũng nhìn mình với ánh mắt tò mò và mong đợi, Nhan Noãn trong lòng khó chịu, nói năng vô cùng gượng gạo: "Cũng được, rất dễ gần, với ai cũng nói chuyện được.""Cái này em nhìn ra rồi, cần gì phải nói?" Dương Nhược Liễu lại lườm y, "Anh có biết ảnh thích kiểu con gái nào không?"Chị Bội ngạc nhiên: "Ối, động lòng thật rồi à, thẳng thắn thế?"Nhan Noãn cúi đầu: "Cậu ấy thích người lớn tuổi hơn mình.""Hả..." Dương Nhược Liễu ngẩn người, "Ý là kiểu rất trưởng thành ư?""Với lại, em đừng thấy cậu ấy bình thường trông tỉnh táo thế," Nhan Noãn nói, "Thực ra là một tên sâu rượu, hễ uống là không dừng được, tửu lượng cũng tệ. À, còn không thích rửa chén nữa."Dương Nhược Liễu nhìn y, chớp chớp mắt.Biểu cảm của cô vô cùng kỳ lạ, so với thất vọng hay nghi ngờ, thì lại có phần kinh ngạc và muốn nói lại thôi."... Tóm lại, không đáng tin cậy như em nghĩ đâu."Vừa dứt lời, một cánh tay đã choàng lên vai y."Sao lại không đáng tin cậy hả?" Gương mặt Úc Thiên Phi gần như dán sát vào mặt y, "Tửu lượng của tôi chỗ nào không tốt, cậu nói cho tôi nghe xem nào?"Cả người Nhan Noãn cứng đờ, không dám nhúc nhích."Thằng nhóc này, để tôi tóm được rồi nhé, dám nói xấu sau lưng tôi trước mặt người đẹp à," Úc Thiên Phi nhếch mép cười, "Sao nào, bữa cơm lần trước đắt quá nên giờ còn cay à?"Tim Nhan Noãn đập thình thịch, không dám nhìn thẳng vào hắn: "Tôi nói sai câu nào?""Em là bác sĩ Úc đúng không?" Chị Bội lên tiếng hỏi."Dạ, em tên là Úc Thiên Phi, làm việc ở phòng khám thú y Tam Ức ngay đối diện," Úc Thiên Phi nhìn về phía chị, gương mặt đã chuyển sang nụ cười tiêu chuẩn khi giao tiếp, "Sau này đều là hàng xóm cả, hoan nghênh mọi người qua chơi."Chị Bội cười nói: "Hai bạn trẻ nhà chị đang nhắc đến em đấy."Úc Thiên Phi cố tình liếc Nhan Noãn một cái: "Dạ, em nghe thấy rồi."Nhan Noãn lúng túng, nhưng vẫn cố ra mạnh miệng, hỏi: "Cậu đến đây làm gì, chúng tôi còn chưa khai trương, ai cho cậu vào?""Có người đẹp mật báo cho tôi, nói hôm nay bác sĩ Nhan đại giá quang lâm," Úc Thiên Phi nói, "Tôi không thể không vội vàng chạy qua xem được?"Nghe ý của hắn, xem ra liên lạc với Dương Nhược Liễu cũng khá thường xuyên."Có gì đáng xem đâu." Nhan Noãn nói."Đáng xem chứ, đẹp trai thế này, đáng xem biết bao," Úc Thiên Phi không hề đứng đắn, cười hì hì, "Mấy ngày không gặp, nhớ chết đi được."Nhan Noãn cúi đầu: "Tôi bận lắm, không giống như cậu, giờ làm việc mà chạy lung tung khắp nơi."Y nói xong quay người đi vào trong, sau lưng truyền đến tiếng oán thán của Úc Thiên Phi."Tôi bận đến giờ mới xong đó, vừa mới rảnh một chút là chạy qua tìm cậu ngay, không nể mặt thế à?"Sau đó, Dương Nhược Liễu dường như đã cười nói gì đó, mấy người họ nhanh chóng trò chuyện vui vẻ với nhau.Nhan Noãn vào phòng làm việc, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng cười của họ.Y chẳng có việc gì làm, lật đồ ra rồi lại xếp vào, đồ dùng cá nhân từ đầu này dọn sang đầu kia. Lề mề một lúc lâu, ông hoàng giao tiếp Úc Thiên Phi cuối cùng cũng bị một cuộc điện thoại gọi về.Lúc quay lại sảnh chính, hai người phụ nữ đang bình phẩm về người đàn ông vừa rời đi."Nhìn cũng ok thật đấy," chị Bội gật đầu, "Làm nghề này chắc thu nhập cũng cao nhỉ?""Cái này thì em không biết," Dương Nhược Liễu nói, "Nhưng ảnh tốt lắm, đặc biệt có lòng yêu thương, lúc chỉ em cách chăm sóc cún con thì siêu kiên nhẫn và tỉ mỉ.""Đó là vì người ta mong em đến chỗ họ tiêu tiền đấy," chị Bội nói, "Nếu không sao lại có vụ nhận nuôi miễn phí? Em nhận nuôi rồi thì sẽ đến đó tiêu tiền, đây là buôn bán lâu dài. Người ta thông minh lắm!""Vậy à?" Dương Nhược Liễu do dự.Nhan Noãn không nhịn được lên tiếng: "Cậu ấy không phải loại người đó.""Ối, vừa nãy còn nói xấu người ta," Dương Nhược Liễu cười, "Giờ lại bênh rồi à?""Chỉ là nói sự thật thôi," Nhan Noãn nói, "Cậu ấy ruột để ngoài da, không có nhiều mưu mô. Nhiệt tình là vì bản thân cậu ấy thích thế."Dương Nhược Liễu và chị Bội không biết tại sao lại nhìn nhau.Nhan Noãn quay đầu đi: "Nói cậu ấy tửu lượng kém cũng là thật. Em dọn dẹp xong cả rồi, không có việc gì khác thì hôm nay em về trước nhé?""Được, mai gặp lại." Chị Bội gật đầu.Vừa mới bước ra khỏi cửa lớn, điện thoại trong túi rung lên. Úc Thiên Phi gửi cho y một tin nhắn.—— Đợi tôi tan làm cùng về.Nhan Noãn dừng bước, cau mày nhìn màn hình điện thoại, đứng tại chỗ do dự một lúc lâu. Cuối cùng, y chọn nhét điện thoại lại vào túi.Hai mươi phút sau, y đứng trước cửa nhà mình trả lời tin nhắn.—— Vừa mới thấy, không kịp rồi, đã về đến nhà.Gửi đi xong, không có hồi âm.Nhan Noãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó, trong lòng lại mơ hồ dấy lên chút thất vọng, còn có chút hối hận.Nếu đồng ý, có phải Úc Thiên Phi sẽ kéo y đi ăn tối không?Úc Thiên Phi chắc chắn sẽ lại uống rất nhiều bia rượu, nói một đống chuyện y không muốn nghe, mang đến cho y vô số phiền não.Biết rõ điều đó tệ hại vô cùng, nhưng Nhan Noãn lại không kìm được mà tiếc nuối vì đã bỏ lỡ.Cho đến khi nấu xong bữa tối, y vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, muốn xem có tin nhắn mới không, dù chỉ là lời oán trách của Úc Thiên Phi cũng được.Nhan Noãn phần lớn thời gian đều ăn cơm ở nhà. Y không thích gọi đồ ăn ngoài, luôn có thói quen lấp đầy tủ lạnh, biết làm vài món đơn giản. Tuy không có nhiều món đa dạng, nhưng y không kén chọn.Y vừa bưng món đậu phụ trộn và bí đỏ hấp lên bàn ăn, đang định ngồi xuống thì chuông cửa vang lên.Nhan Noãn vì ngạc nhiên mà chần chừ vài giây, sau đó trong lòng dâng lên một sự mong đợi mãnh liệt. Mở cửa ra, người đứng bên ngoài quả nhiên là người y đang nghĩ đến.Úc Thiên Phi xách một túi ni lông căng phồng cười với y: "Chào!""Sao không báo một tiếng đã đến?" Nhan Noãn vừa oán trách vừa nghiêng người cho hắn vào."Nói rồi mà, bảo cậu đợi tôi, cậu chuồn nhanh thế, vậy thì tôi đành phải đến thôi," Úc Thiên Phi ra vẻ đương nhiên, chủ động thay giày đi vào trong, "Ồ, ăn sớm thế?""Không có phần của cậu." Nhan Noãn nói."Nhưng tôi có chuẩn bị phần cho cậu," Úc Thiên Phi vừa nói vừa đặt túi ni lông lên bàn, "Chuyển phát nhanh Thanh Tịnh, túi sưởi ấm áp chu đáo của cậu đây.""Nói linh tinh cái gì thế." Nhan Noãn cau mày."Là chuyển phát nhanh của cậu đó, chuyển phát nhanh Thanh Tịnh," Úc Thiên Phi cười, "Tôi chính là sự thanh tịnh mà cậu yêu nhất, Úc Thanh Tịnh.""Cậu có thể nghiêm túc một chút được không?" Nhan Noãn càu nhàu."Tôi không nghiêm túc chỗ nào," Úc Thiên Phi vừa nói vừa lấy từng thứ trong túi ra, "Bia, khoai tây chiên, đậu phộng. Biết chắc cậu sẽ không chuẩn bị bữa tối cho tôi, nên tôi đã mua cơm hộp. Đề phòng cậu ngay cả phần của mình cũng không chuẩn bị, nên cơm hộp tôi mua hai phần. Còn mua cả kẹo cao su nữa, có chu đáo không?""...""Xem ra phần của cậu không cần dùng đến rồi," Úc Thiên Phi nói, "Để vào tủ lạnh đi."Thấy Nhan Noãn không động đậy, hắn rất tự giác bưng hộp cơm đi về phía nhà bếp. Một phần cho vào lò vi sóng hâm nóng, phần còn lại cất vào ngăn mát tủ lạnh."Ủa, cậu còn có cả đào hộp à," hắn hứng khởi lấy hộp đào chưa mở từ ngăn mát ra, "Ngon, cái này tôi thích."Nói xong, cũng không hỏi Nhan Noãn có đồng ý không, cứ thế ung dung đứng bên bồn rửa mở hộp.Như một tên cướp, Nhan Noãn nghĩ."Tủ lạnh của cậu trông có hơi thở cuộc sống thật đấy," Úc Thiên Phi quay lưng về phía y cảm thán, "Không giống như tôi, trong tủ lạnh chỉ có bia với đồ ăn liền."Nhan Noãn không thèm để ý, quay lại bàn ăn, gạt hết đống đồ hắn mua sang một bên, cầm đũa lên bắt đầu ăn bữa tối của mình.Sau khi sống một mình, y rất ít khi nấu cơm, thường hay hấp bí đỏ, bắp, khoai lang gì đó làm món chính, vừa tiện vừa tốt cho sức khỏe."Cậu không ăn cơm à?" Úc Thiên Phi có ý kiến, hắn bưng hộp đào đã mở đứng bên cạnh y lớn tiếng la lối, "Không ăn cơm sao được, thảo nào gầy như vậy!"Nhan Noãn thầm nghĩ, phiền chết đi được. Y ngẩng đầu, đang định ra lệnh cho kẻ xâm nhập này mau câm miệng, vừa mới mở miệng đã bị nhét một miếng đào."A~" Úc Thiên Phi cười tủm tỉm cúi đầu nhìn y, "Chia cho cậu một miếng."—----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me