TruyenFull.Me

Trộm Một Ánh Trăng [edit] - Đào Bạch Bách

Chương 9: Cậu ghen đấy à

ThyPhan166

Editor: Gấu Gầy

Sau đó, Úc Thiên Phi lải nhải không ngừng.

Hắn lại phàn nàn về việc Nhan Noãn không nói lời từ biệt mà bỏ đi, nói Nhan Noãn là đồ ngốc, không có não.

"Kể cả cậu không đi, chọn ở bên chị ấy, tôi cũng có thể từ từ chấp nhận," hắn mệt mỏi nói, "Chuyện này không thể miễn cưỡng, tôi hiểu mà. Hơn nữa, quan hệ giữa tôi và cậu là gì. Tốt nghiệp nửa năm là tôi đã quên chị ấy rồi, nhưng mười năm không liên lạc thì cậu vẫn là anh em của tôi. Bên nào nặng bên nào nhẹ, tôi phân biệt được."

"Chị ấy" trong miệng hắn, không nghi ngờ gì chính là Bạch Lê. Gã này cứ khăng khăng rằng Nhan Noãn bỏ đi là vì cô gái này, giải thích cũng vô ích, nên y đành mặc kệ, để hắn hiểu lầm.

"Nếu không phải tại cậu ngốc như thế, có khi hai người đã cưới nhau rồi cũng nên." Úc Thiên Phi nói.

Nhan Noãn híp mắt, nấp dưới chăn lén nhìn hắn: "Không thể nào."

"Có gì mà không thể," Úc Thiên Phi nói, "Nếu cậu kết hôn, nhớ tìm tôi làm rể phụ đấy."

Nhan Noãn lắc đầu: "Không."

"Sao thế, sợ tôi đẹp trai quá cướp hết hào quang của chú rể à?" Úc Thiên Phi nói.

"Tôi không kết hôn." Nhan Noãn nói.

"Nói bậy," Úc Thiên Phi phê bình cậu, "Tích cực lên một chút."

Nhan Noãn đổi tư thế, hỏi: "Lúc cậu kết hôn có tìm tôi làm rể phụ không?"

"Vớ vẩn," Úc Thiên Phi nói, "Còn phải hỏi à."

Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi không đi."

"Không đi cũng phải đi," Úc Thiên Phi cười, "Không đến lượt cậu quyết định."

Nhan Noãn nhắm mắt, lặp lại: "Tôi không đi."

"Bắt cóc cậu." Úc Thiên Phi nói.

"Bắt đi," Nhan Noãn chậm rãi nói, "Vậy thì cậu cứ bắt đi."

Tướng ngủ của Úc Thiên Phi vẫn như năm xưa, không quá tốt cũng không quá tệ, thỉnh thoảng sẽ trở mình, nhưng tay chân đều rất ngoan ngoãn.

Rõ ràng là giường và gối xa lạ, mới ngủ lần thứ hai, nhưng hắn lại ngủ rất ngon, hơi thở đều đặn.

Ngược lại, Nhan Noãn ngủ không ngon.

Đầu óc y hỗn loạn, suy nghĩ vẩn vơ, tinh thần căng thẳng, cứ chợp mắt được một lúc là lại tỉnh, có lúc còn mơ màng không phân biệt được giữa mơ và thực.

Sau mấy lần trở mình, y đã làm Úc Thiên Phi xém thức.

Úc Thiên Phi cựa mình, phát ra một tiếng làu bàu khe khẽ, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhan Noãn mơ màng nghĩ, không biết Úc Thiên Phi có đang ngủ không, nếu bây giờ mình hôn cậu ấy, liệu cậu ấy có phát hiện ra không.

Y nghĩ miên man, rồi chìm vào giấc mơ. Trong mơ y đã dũng cảm hôn. Hôn lên má, nốt ruồi trên yết hầu và cả đôi môi của hắn.

Úc Thiên Phi trong mơ còn đáp lại y.

Họ nằm trên giường, đắp chăn, ôm nhau hôn. Tay Úc Thiên Phi siết chặt eo y, ngón tay luồn vào trong áo ngủ. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng cạ vào da y, không đau, mà rất ngứa.

Y còn cảm thấy vô cùng, vô cùng nóng.

Úc Thiên Phi hỏi y: "Vừa nãy cậu đau ở đâu? Tại sao lại đau?"

Nhan Noãn nói với hắn: "Đau đầu, tôi cứ nghĩ đến cậu là lại đau đầu."

Rồi họ lại tiếp tục hôn nhau.

Mơ mơ màng màng lại đến sofa, cơ thể Úc Thiên Phi đè lên người y, lúc nói chuyện môi gần như chạm vào da y.

"Đau ở đâu," hắn hỏi, "Đau thì tôi sẽ nhẹ một chút."

Nhan Noãn vòng tay ôm chặt lấy lưng hắn.

Bờ vai của người đàn ông trưởng thành rộng và vững chãi, mạnh mẽ và áp đảo.

Nhưng lại khiến Nhan Noãn cảm thấy an tâm.

"Không sao," y nói, "Không sao đâu."

Lúc tỉnh dậy, Nhan Noãn đầu đau như búa bổ.

Ánh sáng từ khe rèm chưa kéo kín chiếu vào mặt, y nheo mắt ngây người một lúc, chưa tỉnh táo hẳn.

Trên người y vẫn còn lưu lại cảm giác của giấc mơ, quá chân thật, khiến y thấy hỗn loạn.

Cuối cùng khi nhận ra đó không phải là sự thật, y tự lừa dối mình nhắm mắt lại, cố ngủ thêm một chút.

Nhưng không được, y đã tỉnh thật rồi. Bộ não đã khôi phục khả năng tư duy sinh ra cảm giác xấu hổ mãnh liệt khi nhận ra hành vi của mình.

Y mang theo tâm trạng chột dạ, lén quay đầu nhìn Úc Thiên Phi.

Người đàn ông này vẫn ngủ rất say. Hắn nằm hơi nghiêng, mặt hướng về phía Nhan Noãn, chăn không đắp kín để lộ ra một phần da cổ.

Qua một đêm, tóc hắn lại rối bù, trán hơi bong da, cằm lún phún râu xanh.

Đưa tay sờ một cái, chắc chắn sẽ thấy lạo xạo.

Nhan Noãn nhìn rất kỹ, cũng rất căng thẳng, sợ Úc Thiên Phi đột nhiên mở mắt.

Bình thường y không dám nhìn hắn như vậy. Úc Thiên Phi lúc tỉnh táo sẽ nhận ra ánh mắt của y, sẽ nhìn lại, còn cười với y, nói mấy lời không đứng đắn.

Nhan Noãn sợ những điều đó.

Nhân lúc Úc Thiên Phi chưa tỉnh, y tranh thủ đi tắm.

Lúc ra khỏi phòng tắm, Úc Thiên Phi đang ngáp dài bước vào phòng khách.

Hắn vươn vai, cười chào Nhan Noãn: "Chào buổi sáng."

Nhan Noãn gật đầu, tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu đi vào phòng ngủ.

Lúc hai người lướt qua nhau, Úc Thiên Phi đột nhiên cảm thán: "Thơm quá."

Hắn vừa nói vừa quay người lại gần, dí mũi vào vai và cổ Nhan Noãn, hít hít như cún con, rồi nói: "Sáng sớm đã tắm rồi à?"

"Ừm," Nhan Noãn lùi lại, "Cậu dùng phòng tắm đi."

Nói xong y vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

"Một ngày cậu tắm mấy lần vậy," Úc Thiên Phi cảm thán ngoài cửa, "Sao còn sạch sẽ hơn cả hồi trước, đây là bệnh sạch sẽ rồi."

Nhan Noãn không thể trả lời hắn.

Khi y thay quần áo xong bước ra khỏi phòng ngủ, trong phòng vệ sinh mơ hồ truyền đến tiếng dao cạo râu điện.

Lần này hắn dùng mà không hỏi một tiếng.

Trước đây cũng từng có người làm vậy, Nhan Noãn vì quá khó chịu mà đã cãi nhau một trận với đối phương, sau đó thay dao cạo râu mới.

Y không thể chấp nhận việc dùng chung đồ cá nhân với bất kỳ ai, dù thân thiết đến đâu.

Cách đây không lâu, y vẫn nghĩ đây chỉ là một vấn đề thói quen cá nhân, hoàn toàn không liên quan đến tình yêu.

Úc Thiên Phi nhanh chóng tự mình thu dọn sạch sẽ.

Hắn như có phép thuật, dù tối hôm trước uống bao nhiêu bia, lúc dậy bộ dạng có lôi thôi thế nào, chỉ cần sửa soạn một chút là lại gọn gàng, tinh thần phơi phới.

"Thơm quá," hắn chạy vào bếp, đứng sau lưng Nhan Noãn ngó vào chảo, "Món gì ngon thế? Há cảo chiên à?"

"Ừm." Nhan Noãn nói rồi dùng tay còn lại đẩy hắn ra, "Đừng đứng gần tôi thế."

Úc Thiên Phi vui vẻ cúi xuống mở tủ bên cạnh: "Chén ở đây đúng không, giấm ở đâu?"

Nhan Noãn chưa kịp trả lời, hắn đã tìm thấy lọ gia vị ở góc bàn bếp. Sau khi chủ động rót giấm và bày đũa ra bàn ăn trong phòng khách, hắn lại lấy sẵn dĩa đựng há cảo cho Nhan Noãn.

"Kết hợp hoàn hảo!" hắn giơ tay chữ V với Nhan Noãn.

Nhan Noãn liếc hắn một cái: "Chỉ làm chân chạy vặt mà cũng tự đắc gớm."

Úc Thiên Phi không để tâm, lại sáp vào: "Thơm quá! Ngửi mà bụng tôi kêu ùng ục!"

"Vướng chân vướng tay," Nhan Noãn lại đẩy hắn ra xa, "Ra ngoài đợi đi."

Ăn no rồi, Úc Thiên Phi lại nhắc lại chuyện cũ, thái độ càng thêm nồng nhiệt: "Cục cưng, túi sưởi gan ruột của tôi ơi, chúng ta ở chung đi, tôi không chỉ giúp cậu rót giấm, thỉnh thoảng còn rửa chén nữa."

Câu trả lời của Nhan Noãn ngắn gọn mà dứt khoát: "Không."

"Ngày nào cũng rửa." Úc Thiên Phi đưa ra một nhượng bộ lớn.

Nhan Noãn không hề lay chuyển: "Không, đừng hòng."

"Tôi mặc kệ," Úc Thiên Phi lẩm bẩm, "Tôi cứ qua đây. Tôi ngủ giường của cậu, đắp chăn của cậu, ăn sủi cảo (jiǎo) của cậu, xem cậu làm gì được tôi."

Nhan Noãn trợn mắt: "Chân (jiǎo) gì?"

*"" (jiǎo) trong ngữ cảnh này là cách nói tắt của "餃子" (jiǎozi) - nghĩa là "sủi cảo".

Nhan Noãn hiểu nhầm thành "" (jiǎo) - nghĩa là "cái chân", do hai từ này đồng âm trong tiếng Trung.

"Sủi cảo chiên, sủi cảo luộc, sủi cảo trứng," Úc Thiên Phi nói, "Có sủi cảo gì thì ăn sủi cảo đó."

Nhan Noãn quay đầu đi: "Tôi dọn nhà."

"Tôi sẽ đuổi theo cậu đến chân trời góc bể." Úc Thiên Phi thề thốt, rồi ngạc nhiên nói, "Ơ, 'góc' (角) này cũng đọc là jiǎo!"

Hai người vừa nói chuyện, vừa dọn dẹp xong xuôi rồi mở cửa xuống lầu.

"Cậu xem ở chung tốt biết bao, còn có thể tay trong tay đi làm," Úc Thiên Phi cười hì hì, "Con đường cô đơn có người bầu bạn, trong lòng ấm áp hơn hẳn."

"Tôi không có cô đơn," Nhan Noãn nói, "Ai cô đơn thì cậu đi mà tay trong tay với người đó."

"Với cậu, chỉ với cậu thôi." Úc Thiên Phi nói xong nắm tay y thật.

Nhan Noãn như bị bỏng vội rụt tay lại, suýt nữa thì trượt chân ngã cầu thang.

"Cẩn thận," Úc Thiên Phi buồn cười đưa tay ra đỡ y, "Tay tôi có điện đâu mà cậu sợ."

Nhan Noãn cúi đầu, bước nhanh về phía trước.

Vừa mới ra khỏi hành lang, bước chân y khựng lại. Cách đó chưa đầy năm mét, có một người đàn ông đang đứng. Người đó thấy y, lập tức mỉm cười.

Nhưng ngay sau đó, khi thấy Úc Thiên Phi đi ngay sau Nhan Noãn, vẻ mặt hắn lại cứng đờ.

"Sao thế?" Úc Thiên Phi cũng chú ý đến người kia, nhỏ giọng hỏi, "Bạn cậu à?"

Nhan Noãn nhất thời không biết trả lời thế nào.

Trong lúc lo lắng, Úc Thiên Phi lại nói: "Đây không phải là người lần trước nửa đêm chặn cậu không cho đi sao?"

Đối phương nhìn qua nhìn lại Nhan Noãn và Úc Thiên Phi hai lần, cười lạnh một tiếng: "Nói thì hay lắm, quả nhiên là có người đàn ông mới rồi."

"Hả?" Úc Thiên Phi không hiểu gì cả, "Gì cơ?"

Nhan Noãn cố tỏ ra bình táo, bước lên một bước: "Có chuyện gì?"

"Vốn định tìm cậu ôn lại chuyện cũ," anh ta nhún vai, "Giờ xem ra không cần thiết nữa."

"Sáng tinh mơ ôn chuyện cũ?" Úc Thiên Phi lẩm bẩm.

Nhan Noãn sợ lại sinh thêm chuyện, bèn nắm lấy cổ tay Úc Thiên Phi, kéo hắn đi rồi nói: "Vậy tôi không tiếp nữa."

"Đợi đã!" Tên đàn ông gọi, "Tôi còn chưa nói xong."

Nhan Noãn không muốn đợi, nhưng Úc Thiên Phi lại dừng bước, còn quay đầu lại, vẻ mặt tò mò.

Thấy Nhan Noãn quay lưng không thèm nhìn mình, tên đàn ông kia nhanh chân đuổi theo.

"Chắc là không có gì để nói đâu." Nhan Noãn trong lòng thấp thỏm, cúi đầu không nhìn hắn.

Tên đàn ông thò tay vào túi, lấy ra chùm chìa khóa, rồi tháo một cái ra, đưa cho Nhan Noãn.

"Trả cậu." hắn nói.

Nhan Noãn ngẩn ra, đưa tay nhận lấy.

Y vốn định nói với đối phương, không cần đâu, tôi đã thay ổ khóa rồi, nhưng lại sợ nói nhiều sẽ bị Úc Thiên Phi nghe ra manh mối.

"Không còn chuyện gì khác chứ?" Y lạnh lùng nói với tên đàn ông kia.

Anh ta khẽ "chậc" một tiếng, vẻ mặt khó chịu nói với Úc Thiên Phi: "Cậu ta khó dỗ lắm đấy, cậu phải..."

Mới nói được nửa câu, Nhan Noãn đã vội vàng ngắt lời: "Anh bị bệnh à, cút!"

Đối phương không ngờ y lại phản ứng dữ dội như vậy, lập tức sững sờ.

Nhan Noãn lại nắm lấy tay Úc Thiên Phi: "Chúng ta đi thôi."

Lần này, Úc Thiên Phi ngoan ngoãn đi theo y. Qua khúc quanh, Nhan Noãn buông tay ra, nhưng bước chân không hề chậm lại, cúi đầu đi rất nhanh.

Y không dám nhìn vẻ mặt của Úc Thiên Phi, sợ hắn sẽ hỏi rốt cuộc hai người có quan hệ gì.

Cứ như vậy đi một mạch ra khỏi khu nhà, đến đường lớn, Nhan Noãn cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Úc Thiên Phi quá im lặng, không hợp lý.

Y cẩn thận quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Úc Thiên Phi vẫn đang đi ngay sau mình, mặt lạnh như tiền.

Nhan Noãn thấp thỏm trong lòng, muốn hỏi hắn có phải đã đoán ra chuyện gì không, nhưng lại không dám.

Úc Thiên Phi đối mặt với y rồi bước nhanh đến bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn sang hướng khác, lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy, không phải nói là không ở chung với ai sao, sao người ta lại có chìa khóa nhà cậu?"

Giọng điệu âm u khó chịu.

—----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me