Trong Lang Nghe La Roi
Âm thanh trống trường rộn ràng vang lên, vọng khắp sân gạch đã bạc màu theo thời gian. Âm thanh ấy là nhịp đánh quen thuộc, như mở ra thêm một chặng đường mới của tuổi học trò. Sau tiếng trống, tiếng dép loẹt xoẹt vang lên khắp hành lang tầng 2.Minh Quân đeo chiếc ba lô đã sờn quai, bước từng bậc cầu thang lên dãy phòng học. Tay cậu nắm chặt quai cặp, lòng nặng nề không phải vì sách vở, mà là vì một cảm giác lạ lùng dâng lên khi nghĩ về buổi học đầu tiên của lớp 11. "Một năm học mới, không biết sẽ ra sao..." - Quân nghĩ, mắt lơ đãng nhìn những chiếc lá bàng rụng ngoài sân. Năm lớp 10 trôi qua như một cái chớp mắt. Đối với nhiều bạn khác, nó chỉ là quãng thời gian khởi động, làm quen với môi trường cấp ba. Nhưng với Quân, nó mang theo một bí mật mà cậu chưa từng nói với ai - sự chú ý thầm lặng dành cho một cô bạn cùng lớp.Lê Thảo Nhi.Quân để ý Nhi từ năm lớp 10. Trong buổi văn nghệ ngày 20 tháng 11, Quân ngồi ở ghế cuối, vốn chẳng mấy quan tâm đến sân khấu. Nhưng vì một cái liếc đầu vô tình khi nghe MC giới thiệu đến tiết mục văn nghệ của lớp mình, Quân khựng lại khi thấy Nhi. Cô nàng bước ra trong tà áo dài trắng, tóc đen dài, gương mặt dưới ánh nắng, nụ cười trong veo, đôi mắt cong cong khi hát bè đã khiến cậu không thể rời mắt.Từ hôm đó, giữa bao nhiêu khuôn mặt của lớp, ánh nhìn của Quân luôn vô thức dừng lại nơi Nhi ngồi - lặng lẽ, chẳng ai hay.Cứ thế năm lớp 10 kết thúc mà chưa có gì đáng kể xảy ra giữa hai người. Với Nhi, Quân chỉ là một cái tên trong danh sách lớp, một gương mặt trong đám đông bạn bè. Còn với Quân, sự tồn tại của Nhi dần trở thành một thói quen âm thầm, như việc mỗi sáng đến lớp là nhìn qua ô cửa sổ để thấy dáng cô giáo bước vào.Tiếng cười của các bạn trong lớp kéo Quân về hiện tại. Cậu hít một hơi thật sâu rồi bước vào 11A1. Lớp học hôm nay náo nhiệt khác thường. Bàn ghế được xếp lại, bảng đen lau sạch sẽ, những tờ khẩu hiệu mới "Thi đua học tốt" dán ngay ngắn trên tường. Quạt trần chạy vù vù xua đi cái oi nồng của những ngày cuối hè."Ê Quân, ở đây!" - Đức Huy, thằng bạn chí cốt của Quân, vẫy tay từ dãy gần của sổ.Quân tiến đến, ngồi xuống cạnh Huy. Cái bàn gôc cũ kêu kẽo kẹt, mặt bàn loang lổ vết mực và những hình vẽ linh tinh, nhưng với Quân, nó quen thuộc đến mức dễ chịu. Từ vị trí này, cậu có thể nhìn ra khoảng sân đầy nắng, nơi lác đác những chiếc lá bàng rơi xuống theo từng cơn gió.Chưa kịp mở vở, Quân nghe phía cửa lớp có tiếng xôn xao.Thảo Nhi bước vào.Áo đồng phục trắng tinh khôi, mái tóc đen dài thả ngang lưng khẽ bay theo gió hành lang. Gương mặt sáng sủa nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Nhi vừa đi vừa nói chuyện với mấy bạn nữ, dáng đi không hề vội vàng. Giữa đám đông ồn ào, sự bình tĩnh ấy khiến cô nổi bật một cách lạ lùng.Quân lập tức cúi xuống giả vờ lấy vở. Mỗi lần thấy Nhi tim cậu đều đập nhạnh hơn bình thường.Cô giáo chủ nhiệm - cô Lan - bước vào, giọng nói nhẹ nhàng:"Các em ổn định chỗ ngồi nhé. Năm nay chúng ta sẽ học tập nhiều hơn, nên cô muốn sắp xếp lại chỗ ngồi để tiện theo dõi"Cả lớp nhao nhao. Ai cũng hồi hộp xem mình sẽ ngồi đâu. Quân nghe tên bạn bè lần lượt được gọi, lòng căng thẳng như sắp thi."Thảo Nhi, em chuyển lên bàn thứ ba dãy cửa sổ... ngồi cạnh Minh Quân nhé"Tim Quân đập thình thịch.Nhi nhẹ nhàng bước đến, đặt cặp xuống ghế rồi ngồi xuống cạnh cậu. Cô khẽ gật đầu cười xã giao. Mùi hương nhẹ từ mái tóc thoảng qua khiến Quân ngượng ngùng. Đức Huy ở bàn trên ngoái lại nháy mắt, nhưng Quân chỉ lừ mắt, cố tỏ ra bình thản.Quân nghiêng người sang một chút để nhường chỗ, tay cậu siết chặt cây bút bi đến mức ngòi bút kêu "tách" một tiếng khẽ. Cậu giả vờ cúi xuống ghi vài dòng linh tinh vào vở, nhưng thực ra trong đầu trống rỗng."Rồi, các em trật tự nào, chúng ta bắt đầu tiết học đầu tiên" - giọng cô Lan vang lên, cả lớp lắng xuống lấy sách vở ra học bài.Tiếng ghế kêu kèn kẹt, tiếng giấy sột soạt khi ai nấy mở vở mới. Quân vội vàng lật trang đầu tiên, viết ngay dòng chữ "Bài 1: Câu chuyện và điểm nhìn trong truyện kể" cho ra vẻ chăm chú. Thực ra mắt cậu lén liếc sang bên, thấy Nhi cũng đang mở vở. Nét chữ cô tròn trịa, nắn nót từng hàng ngay ngắn, khác hẳn mấy nét chữ nguệch ngoạc của cậu.Cô Lan vừa cầm sách vừa nói:"Năm nay chúng ta sẽ đi sâu hơn vào phân tích tác phẩm. Cô mong mỗi bạn chịu khó đọc và chuẩn bị bài. Văn học không chỉ là chữ nghĩa, mà còn là cảm xúc, cách ta nhìn đời sống"Lời cô đều đặn, xen lẫn tiếng quạt trần quay vù vù. Cả lớp im lặng chép bài và nghe giảng, chỉ còn tiếng phấn lạch cạch trên bảng và tiếng cô Lan giảng bài. Quân chống cằm, bút dừng hẳn, đầu óc lơ đãng. Cậu tự nhủ phải tập trung, nhưng cứ hễ nghe giọng cô Lan dịu xuống, cậu lại thấy thoáng bên tai tiếng bút của Nhi cọ vào giấy, đều đặn, thong thả.Một cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ, tóc Nhi khẽ lay động. Quân chợt nhận ra, buổi học đầu tiên của năm lớp 11 không giống bất kỳ buổi nào trước đây - bơi ngay bên cạnh cậu, có sự hiện diện của một người mà từ lâu đã khiến trái tim cậu rung lên những nhịp khó gọi thành tên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me