Trong Sinh Chi Tuong Mon Doc Hau
Người đứng đối diện không ai khác, chính là Tạ Cảnh Hành.Dưới ánh lửa lờ mờ của que diêm, mày mắt hắn tuấn tú như tranh vẽ, nhưng lại nhíu chặt mày, mang theo sự lạnh lẽo khác hẳn ban ngày, dường như biến thành một người khác.Kinh Trập và Cốc Vũ đã gặp Tạ Cảnh Hành vài lần, tự nhiên biết người này là ai, trong lòng kinh ngạc, không tự chủ được bảo vệ trước mặt Thẩm Diệu.Mạc Kình lại là lần đầu tiên gặp Tạ Cảnh Hành, hắn không biết Tạ Cảnh Hành là ai, nhưng từ lời Thẩm Diệu nói biết hai người này quen biết nhau. Tạ Cảnh Hành nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, suy nghĩ một lát rồi bật cười, buông tay, trong nháy mắt ném trả kiếm cho Mạc Kình.Hắn lười biếng lùi về phía cửa, khoanh tay nói: "Thẩm nha đầu, gặp ngươi ở đây, nên nói chúng ta có duyên, hay là oan gia ngõ hẹp?"Thẩm Diệu không thèm để ý đến hắn, chỉ dặn dò Mạc Kình và hai nha hoàn: "Nhanh rời khỏi đây."Kinh Trập và Cốc Vũ liếc nhìn Tạ Cảnh Hành, gật đầu nói vâng, đang định rời đi, lại thấy Thẩm Diệu nói với họ: "Các ngươi đi trước, ta sẽ đến sau."Trong bóng tối mịt mùng, chỉ nhìn thấy que diêm đang di chuyển nhè nhẹ, Cốc Vũ hoảng loạn gọi: "Tiểu thư...""Đi!" Thẩm Diệu mở miệng. Lệnh của nàng ngắn gọn mà chắc chắn, Cốc Vũ khẽ run lên, Mạc Kình lắc đầu, mỗi tay kéo một nha hoàn, nhảy ra khỏi cửa sổ, lướt ra ngoài.Tạ Cảnh Hành vẫn khoanh tay hứng thú nhìn động tác của nàng, Thẩm Diệu mò đến trước bàn, dựa vào que diêm cuối cùng cũng tìm thấy chiếc lư hương kia, nhặt nén hương trên bàn lên dùng lửa đốt rồi cắm vào, lúc này mới định ra khỏi phòng.Đang định hành động, lại thấy Tạ Cảnh Hành nhíu mày, đột nhiên búng tay một cái, ngọn lửa que diêm tắt ngúm, trong bóng tối đen kịt, một bóng người đột nhiên lướt đến trước mặt Thẩm Diệu, nhẹ nhàng ôm lấy eo Thẩm Diệu, Thẩm Diệu chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy rơi vào một vòng tay ấm áp, người kia ôm nàng lăn một vòng, vừa vặn lăn đến gầm giường."Ngươi..." Thẩm Diệu vừa kinh ngạc vừa tức giận."Suỵt." Giọng nói của Tạ Cảnh Hành vang lên bên tai: "Có người đến."Trong phòng vang lên tiếng bước chân, thân thể Thẩm Diệu cứng đờ.Nàng cũng không ngờ, động tác của những người đó lại nhanh như vậy.Mà điều đáng mừng là, người trong phòng không thắp đèn, nhưng đây cũng là chuyện nàng đoán trước được, với tính cách thích kích thích của người kia, chắc chắn sẽ không thắp đèn.Bên ngoài có người nói: "Vương gia, đã sắp xếp xong xuôi.""Các ngươi lui xuống đi, canh giữ bên ngoài, đừng làm phiền hứng thú của bổn vương." Một giọng nói hơi khàn khàn khác vang lên, ánh mắt Thẩm Diệu hơi động đậy, quả nhiên là Dự thân vương."Thẩm Tín à Thẩm Tín..." Giọng nói của Dự thân vương tràn đầy đắc ý, dường như còn có chút hưng phấn biến thái: "Bổn vương muốn nếm thử, con gái của ngươi và mùi vị của những người phụ nữ đó xem có gì khác biệt?"Tiếng bước chân đi về phía giường.Nắm đấm của Thẩm Diệu dần dần nắm chặt.Tạ Cảnh Hành hơi cúi đầu, vì tư thế nằm nên cằm hắn ta đặt trên đầu Thẩm Diệu, có thể ngửi thấy mùi hương thơm dễ chịu từ tóc thiếu nữ, trong bóng tối không nhìn thấy thần sắc của Thẩm Diệu, nhưng từ thân thể căng thẳng cũng có thể cảm nhận được, nàng không hề không có chút phản ứng nào.Tiếng xé quần áo vang lên trên giường, giọng nói của Dự thân vương dữ tợn, lời lẽ dơ bẩn tuôn ra không ngừng, Thẩm Thanh dường như khôi phục chút thần trí, phát ra tiếng chống cự yếu ớt. Nhưng âm thanh đó mềm nhũn, không giống chống cự, mà giống như nghênh đón.Trong không khí tràn ngập mùi vị khiến người ta tim đập mạnh, mùi vị đó dần dần lan ra, mang theo chút hương lan thanh mát, bị người ta hít vào bụng mà không hề phòng bị.Thẩm Diệu cũng dần dần cảm thấy có chút không đúng, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, vừa rồi trước khi rời đi nàng đã thắp nén hương có chứa thúc tình hương kia, bây giờ đúng là tự làm tự chịu. Nàng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, không khỏi trút giận lên vị khách không mời mà đến là Tạ Cảnh Hành, nếu không phải Tạ Cảnh Hành đột nhiên xuất hiện gây ra biến cố, e rằng bây giờ nàng đã rời đi từ lâu, đâu đến mức rơi vào tình cảnh khó xử như vậy. Nghĩ đến đây, liền hung hăng liếc nhìn thủ phạm.Đáng tiếc không có ánh sáng, không nhìn thấy gì cả, Thẩm Diệu do dự một lát, vì không dám động đậy sợ kinh động người trên giường, đành phải dùng vạt áo của Tạ Cảnh Hành che kín miệng mũi.Nàng nghĩ đến nén hương này không phải thứ tốt lành gì, cũng nghĩ đến mình ngàn vạn lần đừng hít vào, thậm chí nghĩ đến việc dùng vạt áo của Tạ Cảnh Hành để bịt mũi miệng, nhưng lại quên mất Tạ Cảnh Hành là nam nhân.Khi Tạ Cảnh Hành phản ứng lại nén hương có vấn đề, đã hít vào quá nhiều, mà trong lòng lại đang ôm một cô nhóc. Hiện giờ Thẩm Diệu còn chưa trưởng thành, tuy rằng thân hình bình thường, nhưng dù sao cũng là ôn hương nhuyễn ngọc, thân thể hắn có chút căng thẳng, vào lúc quan trọng này, Thẩm Diệu còn cọ xát vào người hắn, nửa cái đầu vùi chặt vào lòng hắn.Tạ Cảnh Hành hít sâu một hơi, từ khi sinh ra đến giờ, hắn ta vẫn là lần đầu tiên chật vật như hôm nay. Nhìn lên trên đầu, chiếc giường lớn kia "kẽo kẹt kẽo kẹt" lắc lư không ngừng, tiếng nữ nhân và nam nhân hòa lẫn vào nhau, nghe đến mức khiến người ta mặt đỏ tim đập. Động tĩnh đó khiến người ta không khỏi nghi ngờ, chiếc giường này có chịu nổi động tác này không, có sập luôn không.Lại nghiến răng nghe thêm nửa canh giờ, động tĩnh trên giường dần dần nhỏ lại. Thân thể Thẩm Diệu cũng cứng đờ không chịu nổi, nhưng đúng lúc này, cảm giác Tạ Cảnh Hành ôm nàng lăn một vòng, sau đó nhân lúc cửa sổ chưa đóng, bình tĩnh bay ra ngoài, trong bóng tối mịt mùng, không biết hắn nhìn thế nào mà chuẩn xác như vậy, không kinh động đến Dự thân vương.Ra ngoài không xa, liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ba người Cốc Vũ, thấy họ ra ngoài, Kinh Trập suýt chút nữa kích động nhảy dựng lên, lại sợ bên ngoài có người nghe thấy, liền nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nô tỳ lo lắng muốn chết, vừa rồi có người vào trong, không bị người ta phát hiện sao..." Lời nói của nàng đột nhiên dừng lại, vì lúc này mới nhìn rõ tư thế của Thẩm Diệu.Thẩm Diệu vẫn bị Tạ Cảnh Hành ôm, Tạ Cảnh Hành cao lớn, ôm nàng cũng không tốn sức. Kinh Trập tức giận nói: "Ngài mau thả tiểu thư nhà ta xuống!"Tạ Cảnh Hành nhướng mày, buông tay, "bộp" một tiếng, Thẩm Diệu trực tiếp ngã xuống đất."Ngài!" Cốc Vũ vừa tức vừa giận, không ngờ cách buông tay của Tạ Cảnh Hành lại thô bạo như vậy. Đau lòng đỡ Thẩm Diệu dậy, an ủi: "Tiểu thư không sao chứ?"Mạc Kình nhìn chằm chằm Tạ Cảnh Hành, trong lòng cũng kinh ngạc, nghi ngờ vô cùng. Thiếu gia nhà quyền quý trông có vẻ không tầm thường này võ công lại cao cường, mình lại không có sức chống cự trong tay hắn. Công phu như vậy, không khỏi khiến hắn chú ý, nhưng nửa đêm canh ba xuất hiện ở đây, lại khiến người ta nghi ngờ. Vừa rồi sau khi hắn đưa Cốc Vũ và Kinh Trập ra ngoài, liền thấy có người vào phòng Thẩm Diệu, phía sau còn có một đám thị vệ thân thủ bất phàm, nếu không phải hắn trốn nhanh, e rằng đã phiền phức rồi. Mạc Kình không khỏi lại nhìn Thẩm Diệu một cái, chẳng lẽ Thẩm Diệu đã sớm biết tối nay sẽ có đám người này đến, vậy việc nàng đổi Thẩm Thanh đến đây rốt cuộc có ý gì?Thẩm Diệu đứng dậy, phủi bụi trên người, bình tĩnh nhìn Tạ Cảnh Hành: "Đêm khuya sương nặng, không làm phiền Tạ tiểu Hầu gia làm việc nữa, chúng ta đi trước đây." Thái độ vô cùng xa cách.Lúc này mưa nhỏ trên trời vẫn chưa tạnh, mưa phùn dày đặc rơi trên người nàng, làm ướt cả quần áo của nàng. Dựa vào ánh sáng đèn lồng bên ngoài, ánh mắt sắc bén của Tạ Cảnh Hành quét qua khuôn mặt nàng, đột nhiên cười như đang xem kịch hay, nói: "Đi ra khỏi đây, phải đi qua sân ngoài, có một đám hộ vệ canh giữ, ngươi muốn đi chịu chết, bổn hầu xưa nay không cản người đi chịu chết, mời."Lời nói này của hắn thật sự rất đáng ghét, trên khuôn mặt tuấn tú còn treo nụ cười nghịch ngợm. Thẩm Diệu liếc nhìn Mạc Kình, Mạc Kình lắc đầu, có chút xấu hổ: "Thuộc hạ một mình không nắm chắc."Dự thân vương tuy rằng bản thân vô dụng, nhưng thủ hạ không phải là đồ bỏ đi."Tạ tiểu Hầu gia dường như nắm chắc phần thắng." Nàng im lặng một lát rồi nói.Tạ Cảnh Hành nhếch môi cười, đứng dậy định rời đi, lại không có ý định để ý đến đám người này."Có thể ra tay giúp đỡ không?" Nàng hỏi.Tạ Cảnh Hành quay đầu lại, suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Không phải là không thể, nhưng... ngươi cầu xin ta, ta sẽ dẫn các ngươi ra ngoài."Sắc mặt Cốc Vũ và Kinh Trập thay đổi, tính cách của Tạ Cảnh Hành này thật sự quá nghịch ngợm, giọng điệu lại quá trêu ghẹo, nhưng đối diện với khuôn mặt tuấn tú này, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ đỏ mặt tim đập. Nếu không phải lo lắng cho chủ nhân, e rằng Kinh Trập và Cốc Vũ hôm nay cũng không thể nổi giận.Mạc Kình nhíu mày, Thẩm Diệu là con gái của Thẩm Tín, chắc hẳn ngày thường cũng được nuông chiều, trông cũng là người có tính cách quật cường, Tạ Cảnh Hành khiêu khích như vậy, e rằng Thẩm Diệu sẽ nổi giận đùng đùng.Nhưng ngoài dự đoán của Mạc Kình, Thẩm Diệu nghe vậy, lại rất nhanh nói: "Được, ta cầu xin ngươi, dẫn chúng ta ra ngoài."Nàng nói quá nhanh, khiến Tạ Cảnh Hành cũng không khỏi nghẹn lời. Cẩn thận đánh giá thiếu nữ trước mặt, tuy rằng cầu xin người ta, nhưng ánh mắt lại khác thường, tư thái thong dong, không hề có ý hạ mình chút nào. Cảm giác đó rất kỳ lạ, dường như không phải cầu xin người ta, mà là người ở trên cao ra lệnh cho ai đó.Không đợi Tạ Cảnh Hành nói chuyện, Thẩm Diệu lại lập tức nói: "Tạ tiểu Hầu gia muốn nuốt lời sao?""Ngươi thật là lòng dạ tiểu nhân." Tạ Cảnh Hành cười, nhỏ giọng nói với phía sau: "Ra đi."Chỉ trong nháy mắt, từ bốn phía có một đám người áo đen lướt đến, tính sơ qua, cũng có hơn mười người, không thua gì đám người Dự thân vương mang đến.Kinh Trập và Cốc Vũ giật mình, Mạc Kình cũng kinh ngạc, võ công của hắn không yếu, nhưng lại không biết nơi này từ khi nào giấu nhiều người như vậy, rõ ràng thân thủ của đối phương cao hơn hắn. Mà thiếu niên trước mặt này dễ dàng điều động nhiều cao thủ như vậy, thật sự khiến người ta phải suy đoán thân phận của hắn.Tạ Cảnh Hành nói: "Hành động nhanh gọn một chút, đừng đánh rắn động cỏ."Đám người áo đen cúi đầu nói vâng, trong nháy mắt liền biến mất trong màn đêm. Hành động của họ vô cùng đồng nhất, trong đám hộ vệ ở Minh Tề, rất khó có khí chất như vậy. Thẩm Diệu trong lòng trầm tư, nghe thấy Tạ Cảnh Hành nói: "Phải tốn chút thời gian, đi đường khác đi."Hắn ta xoay người đi về hướng ngược lại, xem ra rất quen thuộc với bố cục của ngôi chùa này."Theo hắn ta." Thẩm Diệu nói.Không biết thủ hạ của Tạ Cảnh Hành sắp xếp thế nào, trên đường này lại không gặp phải ai. Ngay cả đến Nam các nơi Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt ở, bên ngoài cũng không có một hộ vệ nào. Sau khi đến nơi an toàn, Thẩm Diệu liền nói với Mạc Kình: "Ngươi về đi."Hộ vệ có chỗ ở của hộ vệ, tối nay Mạc Kình lén ra ngoài, nếu bị người ta phát hiện, e rằng sẽ có biến.Cốc Vũ và Kinh Trập đi theo Thẩm Diệu vào phòng, Tạ Cảnh Hành lại không rời đi, Kinh Trập tiến lên một bước ngăn cản bước chân của Tạ Cảnh Hành muốn đi vào phòng trong, cảnh giác nhìn hắn: "Công tử dừng bước."Tạ Cảnh Hành quả nhiên dừng bước, chỉ là nhìn bóng lưng Thẩm Diệu cười nói: "Thẩm Diệu, lãng phí cả đêm của bổn hầu, ngươi ngay cả một lời giải thích cũng không có sao?"Thẩm Diệu dừng bước, trong lòng khẽ thở dài. Tạ Cảnh Hành này dường như có một tâm tư tinh xảo, tai thính mắt tinh khiến người ta ghen tị, nhiều chuyện chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ. Cũng lười giấu hắn, nàng liếc nhìn Kinh Trập và Cốc Vũ, nói: "Các ngươi đi phòng ngoài ngủ trước đi. Tiểu Hầu gia đi theo ta vào đây.""Tiểu thư..." Cốc Vũ có chút hoảng loạn: "Như vậy không hợp lẽ thường..."Ban đêm ở chung một phòng với người nam nhân xa lạ, nếu truyền ra ngoài sẽ là chuyện kinh thiên động địa. Nếu bị người ta bắt được, Thẩm Diệu thật sự xong đời. Chuyện kia của Phó Tu Nghi dù sao cũng có thể nói là thiếu nữ động lòng xuân, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này nói không chừng sẽ tự hủy thanh danh, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."Không ai biết, có gì không hợp lẽ thường." Thẩm Diệu không định nghe lời hai nha hoàn, nhìn Tạ Cảnh Hành nói: "Vào đi."Tạ Cảnh Hành nhún vai, đi theo Thẩm Diệu vào phòng trong, lại nhìn Thẩm Diệu bình tĩnh đóng cửa lại trước ánh mắt bất an của hai nha hoàn.Thắp đèn dầu, đóng cửa sổ lại, cách ly tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, Thẩm Diệu ngồi xuống trước bàn.Tạ Cảnh Hành hứng thú dựa vào tường, nhìn nàng bình thản rót trà, hỏi: "Vì sao ngươi không sợ ta?""Vì sao ta phải sợ ngươi?" Thẩm Diệu hỏi ngược lại."Một cô nương khuê các, ở chung phòng với nam nhân xa lạ, không sợ ta làm gì đó với ngươi sao?" Nụ cười của hắn càng thêm xấu xa, nhưng dưới ánh đèn lại càng tuấn tú không thể tả."Vừa rồi còn cùng ngươi nghe chuyện giường chiếu của người khác, bây giờ nói sợ, Tiểu Hầu gia không thấy quá muộn sao?" Thẩm Diệu thản nhiên nói.Tạ Cảnh Hành ngẩn người, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức dâng lên vẻ không thể tin được. Những năm này hắn trải qua không ít chuyện, những thứ người khác ở tuổi hắn nên thấy hắn đều đã thấy, những thứ người khác ở tuổi hắn không nên thấy hắn cũng đã thấy. Ít nhất ở Định Kinh thành, thậm chí Minh Tề, hắn cũng coi như là người từng trải. Nhưng vẫn là lần đầu tiên có nữ nhi, mặt không đổi sắc nhắc đến "chuyện giường chiếu".Vừa rồi trong bóng tối hắn không nhìn thấy thần sắc của Thẩm Diệu, bây giờ nghĩ lại, từ sau khi ra ngoài, giọng nói của Thẩm Diệu đều rất bình tĩnh, thái độ đều rất thong dong, dường như người cùng hắn nghe chuyện phòng the là người khác, hắn gần như nghi ngờ cô nhóc này có phải là quái vật không."Rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân không?" Tạ Cảnh Hành khoanh tay nói.Nữ tử bình thường, không phải nên xấu hổ đến mức không còn chỗ dung thân, không bao giờ nhắc lại chuyện này sao, mà trước đó nàng không hề phản ứng, sau đó lại thản nhiên nhắc đến, không hề có chút xấu hổ nào, cho dù là nữ nhi của đại tướng quân uy vũ, cũng thật sự quá đặc biệt.Thẩm Diệu không nói gì.Tạ Cảnh Hành gật đầu: "Suýt chút nữa quên mất, ngươi đương nhiên không phải nữ nhân, ngươi chỉ là một cô nhóc."Thẩm Diệu tuy rằng hành động già dặn, nhưng dáng vẻ lại rất đáng yêu, đặc biệt là khuôn mặt trắng trẻo, vẫn chưa hết vẻ trẻ con, khi không nói chuyện, trông còn nhỏ tuổi hơn nhiều. Tạ Cảnh Hành nghĩ thầm, có lẽ tuổi còn quá nhỏ, sợ là còn chưa hiểu chuyện phòng the là gì, nên thái độ mới thản nhiên như vậy.Càng nghĩ càng thấy là lý do này, Tạ Cảnh Hành đi tới, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Diệu, nói: "Còn chưa tính sổ với ngươi chuyện nén hương vừa rồi, suýt chút nữa khiến ta cũng gặp rắc rối." Hắn nắm lấy khuôn mặt Thẩm Diệu, dùng sức nhéo hai cái: "Ngươi định xử lý thế nào?"Thẩm Diệu ngẩn người một lát, không ngờ Tạ Cảnh Hành lại đột nhiên có hành động như vậy, mà đối phương dường như cảm thấy rất thú vị, lại nhéo thêm hai cái, không phải nhéo nhẹ nhàng, mà là không hề thương hoa tiếc ngọc mà vò nát. Dường như thật sự coi nàng là cô nhóc không hiểu chuyện đời."Hỗn xược!" Theo bản năng, nàng nhỏ giọng quát.Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngẩn người.Trong ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên cứng đờ, đôi mắt đen láy sắc bén thoáng qua vẻ phức tạp, hắn thu tay lại, khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Vẫn là lần đầu tiên, có người nói ta hỗn xược."Thẩm Diệu trong lòng có chút tức giận vì sự thất thố của mình. Tạ Cảnh Hành này làm việc luôn có chút khác thường, vừa rồi nàng vội vàng, lại lấy dáng vẻ làm hoàng hậu trong hậu cung ra. Người này thông minh như vậy, đừng để bị phát hiện mới tốt. Nhưng không biết nói gì, nàng đành phải im lặng.Tạ Cảnh Hành phá vỡ sự im lặng, hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thẩm Diệu, cũng tự rót cho mình một chén trà, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy một gói giấy từ trong lòng mở ra, là một ít bánh ngọt được làm tinh xảo. So với Quảng Phúc Trai ở kinh thành còn đẹp mắt hơn.Tạ Cảnh Hành vừa ăn bánh ngọt vừa uống từng ngụm lớn, nói: "Đến vội quá, cơm tối cũng chưa ăn, chậc, trà này khó uống thật." Rõ ràng là dáng vẻ của một công tử kén cá chọn canh."Tạ tiểu Hầu gia đến đây để uống trà ăn bánh ngọt sao?" Thẩm Diệu nhìn hắn."Đương nhiên không phải." Tạ Cảnh Hành đột nhiên cười, nhặt một miếng bánh ngọt nhét vào miệng Thẩm Diệu, động tác của hắn quá nhanh, khi Thẩm Diệu phản ứng lại, trong miệng đã có vị ngọt ngào.Tạ Cảnh Hành chống cằm, liếc nhìn nàng, tư thái nhàn nhã, nhưng lời nói lại sắc bén."Ăn đồ của ta rồi, bây giờ trả lời câu hỏi của ta."Hương thơm của bánh ngọt tan ra trong miệng, mang theo vị ngọt và vị trái cây vừa phải, vào miệng lưu lại hương thơm, ngay cả Thẩm Diệu không thích ăn đồ ngọt cũng không khỏi cảm thấy ngon miệng."Dự thân vương và ngươi, có quan hệ gì?"Thẩm Diệu nhìn hắn: "Ngươi không bằng hỏi ta, tối nay vì sao phải làm vậy.""Ngươi bằng lòng nói, ta sẽ lắng tai nghe.""Người làm nhục người khác ắt sẽ bị người khác làm nhục, ăn miếng trả miếng."Ánh mắt Tạ Cảnh Hành thay đổi mấy lần, nhếch môi cười, giọng điệu có chút khó hiểu: "Ngươi thật tàn nhẫn, lại đẩy tỷ tỷ ngươi và lão cẩu Dự thân vương vào một chỗ."Nói Dự thân vương là "lão cẩu", chỉ có người không coi ai ra gì như Tạ Cảnh Hành mới dám nói ra."Khi bọn họ đưa ta ra ngoài, cũng không hề nghĩ ta là muội muội." Thẩm Diệu đáp trả từng câu từng chữ.Lời lẽ của nàng lạnh lùng, không che giấu sự chán ghét và khinh bỉ đối với những người đó. Thần sắc trong ánh đèn thờ ơ, một đôi mắt dường như có ngọn lửa đang bùng cháy."Ngươi thật là một cô nhóc không biết trời cao đất dày." Tạ Cảnh Hành duỗi người: "Dự thân vương sau này sẽ không tha cho ngươi.""Vậy thì phải xem hắn ta có bản lĩnh đó không." Thẩm Diệu không hề lay chuyển."Ngươi nói với ta nhiều như vậy..." Tạ Cảnh Hành trầm ngâm, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, gần như sắp chạm vào chóp mũi Thẩm Diệu, hắn đến gần như vậy, dù là Thẩm Diệu cũng không khỏi khẽ giật mình. Nhưng về khí thế không muốn bị áp đảo, liền ngồi yên không động đậy.Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú tuyệt luân, nụ cười trên khóe môi mang theo tà khí, nhưng giọng nói lại cố ý trêu ghẹo, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Không sợ ta nói cho người khác biết sao?""Tạ tiểu Hầu gia thích làm gì thì làm, dù sao ta cũng rất tò mò, phủ Lâm An Hầu đang có hành động gì, nửa đêm canh ba phái đích trưởng tử đến chùa Ngọa Long tản bộ."Tạ Cảnh Hành tối nay xuất hiện ở đây, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Mà hắn mang theo một đám người áo đen thân thủ bất phàm, thân phận càng khiến người ta kinh ngạc. Trên đời này không có sự trùng hợp vô duyên vô cớ, Tạ Cảnh Hành không phải đến xem nàng, có lẽ đang mưu tính gì đó, hai người vừa vặn gặp nhau.Đôi mắt của thiếu niên rất đẹp, là một đôi mắt hoa đào cực kỳ đẹp, khi cười có thể thu hút tâm thần của người ta, nhưng khi lạnh lùng, lại tỏa ra ánh sáng nguy hiểm lạnh lẽo.Trong một khoảnh khắc, Thẩm Diệu gần như bị khí thế của Tạ Cảnh Hành áp đảo. Nàng không phải chưa từng gặp những người có uy áp, hoàng thất nước Tần, hoàng thất Minh Tề, thậm chí những người Hung Nô kiêu ngạo vô cùng, nhưng người trước mặt này, dường như nguy hiểm hơn."Lá gan của ngươi không nhỏ." Hắn khẽ cười."Kẻ tám lạng người nửa cân."Tạ Cảnh Hành đứng dậy, liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Chuyện của lão cẩu, bổn hầu không có chút hứng thú nào. Chuyện tối nay ngươi dám tiết lộ nửa lời, Thẩm nha đầu, giết người diệt khẩu, không phải là nói chơi đâu."Lời vừa dứt, hắn liền mở cửa sổ lướt ra ngoài, biến mất trong màn mưa đêm.Mưa phùn mát lạnh theo cửa sổ bay vào, cũng bay đến má Thẩm Diệu. Hơi lạnh bò lên theo má, gió thổi đầu óc tỉnh táo hơn chút, Thẩm Diệu thở phào nhẹ nhõm.Giao tiếp với Tạ Cảnh Hành, dường như đang đi trên dây thép vậy. Thiếu niên này tuổi còn trẻ mà thâm sâu khó lường, mỗi một câu nói nhìn như vô tình, lại là cố ý vòng vo thăm dò. Cảm giác nguy hiểm đó khiến nàng bất an, tuy rằng nàng không coi phủ Lâm An Hầu là kẻ thù của Thẩm gia, nhưng hiện giờ quan hệ giữa hai phủ rạch ròi, Tạ Cảnh Hành tự nhiên sẽ không hoàn toàn không có hiềm khích.Tối nay gặp nhau, Tạ Cảnh Hành hẳn là đến đây làm chuyện gì đó. Khác với Tạ tiểu Hầu gia trêu hoa ghẹo nguyệt ở kinh thành, hắn trong đêm mưa, dường như biến thành một người khác. Lúc đầu nàng chỉ biết Tạ Cảnh Hành có chút bản lĩnh, bây giờ nghĩ lại, bí mật của phủ Lâm An Hầu, cũng không đơn giản.Ánh mắt rơi vào trên bàn, bánh ngọt Tạ Cảnh Hành chưa ăn hết vẫn còn trên bàn, nếu không có những thứ này, mọi thứ dường như là một giấc mơ không để lại dấu vết. Nhưng hiện giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, Tạ Cảnh Hành đối với nàng hiện giờ cũng không quan trọng lắm, ngày mai... mọi chuyện hãy đợi ngày mai.Trên ngọn núi phía sau, mưa phùn tí tách làm ướt cả ngọn núi, dưới gốc cây đứng một nhóm người.Thiếu niên đứng đầu có thân hình cao ráo, mưa phùn làm ướt quần áo và tóc của hắn, nhưng hắn vẫn đứng như pho tượng, không nhúc nhích, chỉ nhìn ngọn núi phía dưới đến xuất thần.Một lát sau, ở một nơi nào đó dưới chân núi, đột nhiên nở ra một đóa pháo hoa nhỏ, nói là pháo hoa, không bằng nói là một chùm ánh sáng nhỏ, hơn nữa biến mất cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tan biến.Thiếu niên xoay người, giọng điệu bình thản không nghe ra cảm xúc: "Thành công.""Thiếu gia bị thương rồi." Người đàn ông trung niên bên cạnh nhíu mày.Hắn cúi đầu, nhìn vết dao mới trên cánh tay. Nén hương trong căn phòng vừa rồi vốn là nhắm vào nam nhân, một khi hít vào, bị dục vọng dẫn dắt, con người cũng sẽ dần mất đi lý trí, chỉ chìm trong điên cuồng. Đối với nữ nhân thì tác dụng không mạnh như vậy, cô nhóc kia tránh được một kiếp, hắn tuy lý trí siêu phàm, nhưng dù sao cũng không phải thánh nhân, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ có thể dùng cách này để giữ tỉnh táo."Về rồi nói sau.""Thiếu gia" Người đàn ông trung niên có chút do dự, tiếp tục mở miệng: "Vị tiểu thư Thẩm gia kia hôm nay đã gặp...""Thiết Y, một cô nhóc, ta còn không cần phải ra tay." Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của thiếu niên lóe lên, giọng điệu có chút lạnh lùng.Người đàn ông cường tráng có chút sợ hãi hắn, nghĩ một lát, vẫn cố lấy dũng khí nói: "Nhưng Thẩm gia có lẽ biết...""Thẩm gia không biết." Thiếu niên lạnh lùng nói: "Người nhà Thẩm gia đều ngu ngốc, khó khăn lắm mới có một người thông minh" Hắn dường như nghĩ đến gì đó, khẽ cười: "Đáng tiếc."Người đàn ông trung niên mấp máy môi, cuối cùng không nói gì nữa."Đi thôi."Cùng lúc đó, Bắc các.Trong căn phòng cạnh phòng trong cùng, Nhậm Uyển Vân ngồi trước bàn, bà ta chỉ thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh đèn lúc sáng lúc tối nhảy nhót, giống như trái tim bà ta.Hương Lan nói: "Phu nhân, đã canh ba rồi, nghỉ ngơi thôi."Nhậm Uyển Vân lắc đầu, trên mặt lộ ra chút nóng nảy: "Không ngủ được." Không biết vì sao, trong lòng bà ta luôn có chút bất an, sự bất an này cũng không biết từ đâu mà đến. Mà Quế ma ma cũng nói, mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi.Hơn nữa bà ta cũng ra khỏi sân, nghe thấy tiếng động phát ra từ căn phòng trong cùng. Trong đêm mưa, tiếng động nghe mơ hồ không rõ, nhưng có thể nghe thấy tiếng nữ nhân khóc lóc giãy giụa. Tuy rằng nghe không rõ lắm, nhưng sự thê lương và bi thảm trong đó lại khiến người ta nghe rõ ràng. Nhậm Uyển Vân nghe đến mức mặt đỏ tim đập thình thịch, nhưng cũng không khỏi kinh hồn bạt vía. Từ trước đến giờ có tin đồn Dự thân vương có nhiều thủ đoạn chơi đùa nữ nhân, bây giờ xem ra, quả nhiên không sai, nghĩ rằng Thẩm Diệu chắc chắn phải chịu một phen dày vò. Tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi, nhưng ngoài sợ hãi lại dâng lên một nỗi khoái trá.Trong ba phòng của Thẩm gia, Thẩm Diệu ỷ có Thẩm Tín ở phía sau, bất kể chuyện gì người ngoài nhìn thấy đầu tiên cũng là Thẩm Diệu. Thẩm Nguyệt là tài nữ nổi tiếng kinh thành, chỉ có Thẩm Thanh là hơi tầm thường. Nhưng bà ta còn có một người con trai, Thẩm Khâu hiện giờ theo Thẩm Tín, sau này chắc chắn sẽ cùng Thẩm Nguyên Bách tranh giành gia sản, nhưng hiện giờ, Thẩm Diệu còn không phải mặc người ta chơi đùa sao? Vậy vị đại tẩu cao cao tại thượng của bà ta, sau khi biết nữ nhi mình làm ra chuyện xấu như vậy, sẽ bảo vệ Thẩm Diệu sao? Hay là sẽ cho Thẩm Diệu một dải lụa trắng.Nghĩ đến đây, sự hoảng loạn trong lòng Nhậm Uyển Vân cũng nhẹ đi chút. Bà ta nhìn sắc trời: "Ta nghỉ ngơi một lát vậy."Hương Lan và Thải Cúc thấy bà ta cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi, không khỏi lộ vẻ vui mừng, vội vàng đỡ Nhậm Uyển Vân lên giường nằm, nói: "Phu nhân cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải giữ tinh thần.""Đúng vậy." Nhậm Uyển Vân lẩm bẩm: "Ngày mai còn phải giữ tinh thần." Dù sao vở kịch hay ngày mai, còn phải đợi bà ta đích thân đi thu dọn tàn cuộc.----------Trận mưa này rơi suốt cả đêm.Trong khu rừng tĩnh mịch, mưa vừa tạnh, vạn vật tiêu điều, mưa thu qua đi càng thêm lạnh lẽo. Trong không khí tràn ngập hương thơm ẩm ướt, sáng sớm, hòa thượng đánh chuông trong chùa bắt đầu đánh chuông.Tiếng chuông trầm đục đánh thức người đang ngủ say, Nhậm Uyển Vân mở mắt ra, đêm nay bà ta ngủ không yên giấc, luôn gặp ác mộng, gần sáng mới ngủ được, vừa tỉnh dậy, trên trán toàn là mồ hôi."Phu nhân tỉnh rồi." Hương Lan tiến lên nói: "Người lau mặt đi."Sau khi Nhậm Uyển Vân rửa mặt xong, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài cửa sổ đã khôi phục sự yên tĩnh sau cơn mưa, chim chóc vẫn hót líu lo vui vẻ.Bà ta cười nói: "Thay bộ quần áo màu sáng đi. Còn cài đóa hoa trâm ngọc bích hồng bảo nữa."Bà ta tuổi đã trung niên, đã quen mặc quần áo màu tối, khó có khi tự mình chọn quần áo màu sáng. Thải Cúc cười nói: "Phu nhân xem ra tâm trạng tốt lắm, mặc màu sáng như vậy, người cũng tinh thần hơn nhiều."Nhậm Uyển Vân nhìn trong gương, hài lòng cười. Bà ta đương nhiên tâm trạng tốt, có thể nói là vui mừng khôn xiết.Sau khi chuẩn bị xong xuôi, bà ta nói:"Đi thôi, đến gọi đứa cháu gái 'mệt mỏi' của ta dùng bữa."Phòng trong cùng Bắc các, tĩnh lặng không một tiếng động, trong sân ngay cả một nha hoàn cũng không có. Nhậm Uyển Vân nhìn thấy, ánh mắt rất hài lòng, nghĩ rằng Dự thân vương làm việc cũng rất chu đáo, ngay cả nha hoàn cũng đuổi đi rồi.Nếu không sợ gây ra chuyện phiền phức, bà ta thậm chí hận không thể lập tức thông báo chuyện gian díu của người bên trong cho thiên hạ biết, nhưng vì thủ đoạn sau này, tạm thời đè nén lại."Ngươi đi gõ cửa." Bà ta nói với Hương Lan, trong mắt lóe lên vẻ ghét bỏ.Nữ nhân thân thể dơ bẩn, bà ta cũng khinh bỉ, lại quên mất, người gây ra chuyện Thẩm Diệu thành ra như bây giờ rốt cuộc là ai."Ngũ tiểu thư" Hương Lan đi đến trước cửa gõ cửa: "Nhị phu nhân đến rồi."Trong phòng không có chút động tĩnh nào, dường như căn bản không có ai."Ngũ tiểu thư, Nhị phu nhân đến rồi." Hương Lan tiếp tục nói.Nhưng gõ cửa rất lâu, cũng không nghe thấy ai trả lời.Nhậm Uyển Vân thở dài, cười nói: "Ngũ tỷ nhi này, thật là tính trẻ con, trời sáng trưng rồi còn lười biếng, lát nữa lỡ mất thời gian dâng hương thì không được. Hay là ta đi gọi vậy."Bà ta đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, dịu dàng nói: "Ngũ tỷ nhi, nên dậy dùng bữa rồi, dùng bữa xong chúng ta còn phải đi dâng hương, đừng có tùy hứng."Trong phòng vẫn không ai trả lời lời bà ta.Nhậm Uyển Vân xoay người, có chút bất đắc dĩ, không biết là đang giải thích với mình hay là giải thích với người khác, nhỏ giọng nói: "Thôi vậy, trực tiếp đẩy cửa vào đi. Mấy nha hoàn của Ngũ tỷ nhi đó cũng không biết chuyện, dám tự ý rời đi như vậy, về nhà nhất định phải trừng trị cho tốt." Vừa nói vừa định đẩy cửa vào."Nhị thẩm." Giọng nói nhẹ bẫng vang lên trong sự tĩnh mịch. Nhậm Uyển Vân ngẩn người, cho rằng giọng nói đó truyền ra từ trong phòng, nhưng lại nghe thấy Hương Lan và Thải Cúc đồng thanh nói: "Ngũ tiểu thư, Nhị tiểu thư."Bà ta kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Thẩm Nguyệt và Thẩm Diệu đứng cùng một chỗ.Hôm nay Thẩm Diệu mặc một bộ váy lụa trắng tinh, bên ngoài khoác áo choàng thêu mẫu đơn màu trắng, thoạt nhìn giống như đang mặc đồ tang. Đã quen nhìn Thẩm Diệu mặc quần áo màu đỏ màu xanh, có chút quê mùa, bộ này quả thật thoát tục, phối hợp với thần sắc có chút lạnh lùng của nàng, lại có một cảm giác rung động lòng người.Trong mắt Thẩm Nguyệt lóe lên một tia ghen tị, không biết từ lúc nào, biểu muội đầu đất này lại không hề kém cạnh về dung mạo. Nhưng nàng ta không nghĩ tới, vốn dĩ Thẩm Diệu vốn không xấu, chỉ là bị cố ý ăn mặc thành bộ dáng tục khí, hiện giờ khí chất quan trọng hơn, thêm vào đó dung mạo dần dần trưởng thành, tự nhiên không thể so sánh với trước kia.Nhậm Uyển Vân cũng bị bộ dáng này của Thẩm Diệu làm cho lóa mắt, bà ta nhíu mày nói: "Ngũ tỷ nhi sao lại mặc đồ không may mắn như vậy? Màu trắng này, màu tối này, không biết còn tưởng nhà chúng ta có tang.""Nhị thẩm hôm nay lại mặc đồ sáng sủa." Thẩm Diệu khẽ cười.Nhậm Uyển Vân nhìn quần áo của mình, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cẩn thận đánh giá Thẩm Diệu. Bà ta không biết Thẩm Diệu sao lại từ bên ngoài trở về, trông lại thản nhiên như vậy. Nhưng chuyện tối qua lừa được người khác nhưng không lừa được bà ta. Bà ta có lòng muốn xác nhận chuyện gì đó, liền tự mình đi tới, đi đến trước mặt Thẩm Diệu, cười híp mắt kéo cánh tay Thẩm Diệu, quan tâm hỏi: "Ngũ tỷ nhi hôm qua ngủ có ngon không?""Đa tạ Nhị thẩm quan tâm, ngủ rất ngon." Thẩm Diệu mỉm cười.Nhậm Uyển Vân cẩn thận quan sát biểu cảm của Thẩm Diệu, thấy thần sắc nàng không giống giả vờ, trong lòng có chút kinh ngạc nghi ngờ. Thẩm Diệu này từ khi nào luyện được bản lĩnh không lộ ra vẻ mặt như vậy rồi, nữ nhi bình thường gặp phải chuyện này, không phải nên khóc lóc om sòm sao? Sao nàng lại bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ đều là giả vờ, tiếng kêu thảm thiết của người con gái đêm qua, bà ta nghe rõ ràng mà.Nhìn đôi mắt trong veo của Thẩm Diệu, trong lòng Nhậm Uyển Vân đột nhiên dâng lên một nỗi bất an, nỗi bất an này khiến bà ta có chút hoảng loạn. Bà ta cười đến gần Thẩm Diệu, nói: "Ngũ tỷ nhi ngủ ngon, ta cũng yên tâm rồi."Nhìn kỹ lại liền phát hiện, cổ Thẩm Diệu trắng nõn như ngọc, nàng vốn có làn da trắng trẻo, lúc này càng giống như ngọc, ngay cả một chút vết bẩn cũng không có, càng đừng nói đến vết thương.Không thể nào, thủ đoạn chơi đùa nữ nhân của Dự thân vương, từ trước đến giờ rất tàn bạo, trên người Thẩm Diệu sao có thể không để lại dấu vết gì chứ?Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu, lại nhìn Nhậm Uyển Vân, nàng cảm thấy dường như có chuyện gì đó xảy ra, nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì không biết.Sự bất an của Nhậm Uyển Vân càng lúc càng lớn, bà ta nắm lấy tay Thẩm Diệu, cười nói như đang nói chuyện nhà: "Thời tiết này thật lạnh, Ngũ tỷ nhi mặc mỏng manh như vậy không lạnh sao?" Vừa nói, Nhậm Uyển Vân đột nhiên mạnh mẽ kéo tay áo Thẩm Diệu, tay áo trắng lập tức bị kéo lên cao, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.Cánh tay trắng nõn sạch sẽ, giống như ngọc dê thượng hạng, không có chút dấu vết nào. Nhậm Uyển Vân ngẩn người, Thẩm Diệu rút tay lại, cười một tiếng, nói: "Nhị thẩm dường như đang kiểm tra cái gì đó.""Không..." Nhậm Uyển Vân miễn cưỡng cười: "Ta vừa rồi... tay có chút trượt." Trong lòng bà ta có chút hoảng hốt, không biết nên có biểu cảm gì, sao trên người Thẩm Diệu lại không có một vết sẹo nào chứ? Bà ta là người từng trải, đừng nói là người như Dự thân vương, ngay cả nam nhân bình thường, ít nhiều gì cũng sẽ để lại dấu vết trên người nữ nhân. Chẳng lẽ Dự thân vương thật sự không có thủ đoạn như vẻ bề ngoài? Nhưng thần sắc của Thẩm Diệu lúc này, cũng không giống như chịu đả kích nặng nề.Nhưng Thẩm Diệu vẫn giữ vẻ mặt không có chuyện gì như vậy, có một số chuyện sao nói ra được?Bà ta đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy Hoàng Oanh và Thanh Loan bên cạnh Thẩm Nguyệt, lại không thấy Kinh Trập và Cốc Vũ của Thẩm Diệu, liền đảo mắt nói: "Hai nha hoàn bên cạnh Ngũ tỷ nhi đâu? Sáng sớm đã không thấy người.""Ta bảo bọn họ đi lấy cháo cho ta, sáng sớm thức dậy, cảm thấy cổ họng có chút không thoải mái.""Từ đây đến phòng bếp rất xa" Nhậm Uyển Vân cười nói: "Con bé này, nói một tiếng là được rồi, nhưng phòng bếp không phải ở Nam các sao?""Đúng vậy" Thẩm Diệu nhìn bà ta: "Ta từ Nam các đến đây.""Con bé này nói linh tinh gì với Nhị thẩm vậy" Nhậm Uyển Vân cười: "Tối qua con không phải ngủ ở Bắc các sao?"Lời còn chưa dứt, bà ta liền thấy Thẩm Diệu nở nụ cười. Từ khi nàng rơi xuống nước tỉnh lại, thần sắc luôn lạnh lùng, phần lớn thời gian cũng chỉ là mỉm cười, nhưng nụ cười này, dường như phát ra từ tận đáy lòng, vô cùng rạng rỡ, không biết vì sao, lại khiến người ta lạnh sống lưng.Tim Nhậm Uyển Vân nặng trĩu như đeo chì."Phu nhân, không hay rồi, tiểu thư không thấy đâu!" Cùng với tiếng hét hoảng loạn của nữ tử, đập vào mắt là vẻ mặt lo lắng của hai nha hoàn, không ai khác, chính là Diễm Mai và Thủy Bích bên cạnh Thẩm Thanh."Ngươi nói gì!" Nhậm Uyển Vân đột nhiên hét lên.Thẩm Nguyệt hơi ngẩn người, Thẩm Thanh lại không thấy đâu? Nàng lén nhìn Thẩm Diệu, thần sắc của người sau thản nhiên, bình tĩnh như nghe một câu chào hỏi."Thanh nhi sao lại không thấy đâu?" Nhậm Uyển Vân nắm lấy cổ áo Diễm Mai, ánh mắt hung ác như mãnh thú."Ồ, chuyện này ta biết." Thẩm Diệu đột nhiên lên tiếng.Mọi người đều nhìn về phía nàng.Trong sự tĩnh lặng, Thẩm Diệu khẽ cười: "Ta vừa rồi từ Nam các đến đây, đương nhiên là vì tối qua ta ngủ ở Nam các.""Tối qua, ta ngủ không được, liền đi tìm đại tỷ, hy vọng có thể đổi phòng với tỷ ấy, đại tỷ đồng ý, chắc là cảm thấy, Nhị thẩm ở ngay bên cạnh, sẽ an tâm hơn. Sáng sớm gặp Nhị tỷ, liền cùng Nhị tỷ đến đây, vốn định đến cảm ơn Đại tỷ, cảm ơn tỷ ấy đã chu đáo đổi phòng với ta."Mỗi một câu nói của nàng, tim Nhậm Uyển Vân lại chìm xuống một chút, đến cuối cùng, gần như tuyệt vọng ập đến, thịt trên má cũng run rẩy dữ dội, hốc mắt đỏ ngầu, giống như mãnh thú sắp phát điên.Thấy Nhậm Uyển Vân như vậy, Thẩm Nguyệt có chút sợ hãi, nàng đại khái đoán được có chuyện lớn xảy ra, nhưng thấy Nhị phòng từ trước đến giờ luôn ngấm ngầm chống đối với mẹ mình, nay lại rơi vào tình cảnh này, tự nhiên là vui mừng khi người gặp họa, liền tiếp lời Thẩm Diệu: "Đúng vậy, sáng sớm hôm nay, ta thấy Ngũ muội từ phòng bên cạnh đi ra, bây giờ đến đây dùng bữa cùng Đại tỷ."Giọng nói của Thẩm Diệu nhẹ như lông chim, nhưng lại nặng nề giáng xuống tim Nhậm Uyển Vân, đau đến mức bà ta gần như muốn thổ huyết."Tối qua ngủ ở đây, không phải là ta, mà là Đại tỷ."Nhậm Uyển Vân ôm ngực lùi lại hai bước, gần như ngã quỵ xuống đất.Tối qua ngủ ở đây không phải Thẩm Diệu, mà là Thẩm Thanh!Vậy thì, nữ nhân bị Dự thân vương đùa bỡn, là Thanh nhi của bà ta!Những tiếng khóc thảm thiết đau đớn đó, đều là do Thanh nhi của bà ta phát ra! Bà ta ở ngay bên cạnh, cách con gái một bức tường, lại để mặc con gái bị làm nhục! Điều này... làm sao bà ta có thể chấp nhận! Chắc chắn đây là giả! Không thể nào!Tim Nhậm Uyển Vân như bị nghiền nát, bà ta nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong khoảnh khắc, vậy mà không có dũng khí mở nó ra. Bà ta không dám nghĩ, cũng không dám nhìn thấy cảnh tượng thảm thương bên trong sau khi mở cửa.Trong lúc trời đất quay cuồng, bà ta vẫn nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để Thẩm Nguyệt và Thẩm Diệu nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nếu bị truyền ra ngoài, nếu bị truyền ra ngoài... Bà ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Các con về trước đi, ta vừa hỏi rồi, Thanh nhi vẫn còn ngủ, chúng ta đừng đợi con bé nữa."Thẩm Diệu cười: "Nhị thẩm thật biết nói đùa, vừa rồi còn không biết Đại tỷ ngủ trong đó, bây giờ lại nói đã nói chuyện với Đại tỷ rồi, chẳng lẽ Đại tỷ giấu giếm chuyện gì sao?""Không có!" Nhậm Uyển Vân lập tức phủ nhận, hành động này trong mắt Thẩm Nguyệt, càng thêm kỳ lạ. Thẩm Diệu khẽ động mắt, lại gọi người đang đi tới: "Quế ma ma! Phiền ma ma giúp Nhị thẩm mở cánh cửa này ra."Quế ma ma khom lưng đi tới, hôm nay bà ta cũng được dặn dò đến sớm, lúc này còn chưa nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, nghe Thẩm Diệu nói vậy, còn tưởng rằng Thẩm Diệu đã nói chuyện xong với Nhậm Uyển Vân rồi, thêm vào đó là chút chột dạ và áy náy, Quế ma ma vậy mà không nhìn sắc mặt Nhậm Uyển Vân, nếu không đã nhìn thấy Nhậm Uyển Vân lúc này mặt như tro tàn.Vì Quế ma ma đứng gần cánh cửa kia, Nhậm Uyển Vân muốn ngăn cản cũng không kịp. Chỉ nghe thấy tiếng "kẽo kẹt", cánh cửa từ từ bị đẩy ra.Mọi thứ dường như im lặng.Từ trong cửa nhanh chóng truyền ra một mùi vị khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me