Trong Sinh Tai Phung Chu Than
Hai người còn chưa kịp hôn sâu, chợt một thanh âm uể oải vang lên trong căn phòng yên tĩnh:"Hai người quên rằng... nơi này vẫn còn một người sao?"Có người? Cả hai tức thì như bị sét đánh ngang tai.Trác Dực Thần lập tức đẩy mạnh Triệu Viễn Chu ra, sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn chằm chằm về hướng phát ra tiếng nói.Chỉ thấy Ly Luân đang ngồi thảnh thơi nơi bàn, hai tay chống cằm, ánh mắt nhàn nhã như kẻ đi dạo vườn hoa, vừa ngắm vừa thưởng trà, trông không khác gì đã ngồi đó từ đời nào."Ta cũng không ngại ngồi xem một màn cảnh xuân đượm tình của hai vị," hắn vừa cười vừa phe phẩy tay áo, thần sắc không có chút ngượng ngùng nào, "chỉ là... cũng nên nhớ, bảo bối trong bụng mới nhỏ bằng quả đào, ba tháng tới, tốt nhất chớ nên mơ mộng chuyện lăn qua lộn lại gì đấy."Trác Dực Thần đỏ mặt đến tận mang tai, thậm chí đỏ lan xuống tận cổ, quay phắt sang trừng mắt nhìn Triệu Viễn Chu, giọng run lên vì giận: "Tại sao hắn ở đây?!"Triệu Viễn Chu ho khan một tiếng: "Phu nhân ta quên mất...""Hắn là về đây cùng chúng ta...""...Ngươi——!!!" Trác Dực Thần nhất thời không thốt nên lời, sau một khắc đã đổ người xuống giường, kéo chăn phủ kín đầu, thanh âm tức giận xen lẫn xấu hổ nghẹn lại: "Triệu Viễn Chu, ngươi là đồ hỗn đản! Loại chuyện thế này cũng quên sao?!"Triệu Viễn Chu vội vàng cúi người dỗ dành, giọng vừa áy náy vừa lấy lòng: "Là ta sơ suất... Là lỗi của ta... Phu nhân đừng giận ta mà..."Ly Luân lúc này đã ôm bụng cười khẽ, khóe miệng cong cong như thật lòng khoái chí, tiện tay cầm miếng bánh lên cắn một cái, vừa nhai vừa mỉa:"Hắn có tình quên bạn, bỏ cả Đại Hoang mà theo phu nhân rong chơi, thì còn nhớ được ai khác ngoài 'phu nhân' đâu chứ."Triệu Viễn Chu bị nói trúng tim đen, trừng mắt liếc Ly Luân một cái rồi quay lại kéo chăn, muốn mở lời xin lỗi. Nhưng vừa đưa tay ra, bên trong đã có một cú đá nhẹ đáp lại.Giọng Trác Dực Thần vang lên từ trong chăn, giận dỗi tới cực điểm:"Không cần xin lỗi! Mất mặt muốn chết rồi, xin lỗi cũng vô dụng!"Triệu Viễn Chu dở khóc dở cười, tay vẫn không buông góc chăn, giọng nói ôn nhu như dỗ hài nhi:"Phu nhân, là ta không đúng. Nhưng người đừng tức giận, động khí không tốt... ảnh hưởng đến hài tử."Bên trong vẫn im lặng, chỉ có tiếng thở hắt ra đầy uất nghẹn và... xấu hổ.Ly Luân cắn nốt miếng bánh, ngáp dài một cái, cằm lại chống lên tay, mắt lười biếng đảo qua đảo lại, vào chính sự: "Được rồi, ta không đùa với phu phu hai ngươi nữa.""Triệu Viễn Chu, manh mối mà người giao cho ta điều tra, đã có kết quả rồi."Triệu Viễn Chu thu lại ý cười trên môi, sắc mặt cũng dần nghiêm nghị: "Là đúng như ta suy đoán?"Ly Luân khẽ gật đầu, giọng trầm ổn:"Đúng vậy. Đám người đó, là người của Sùng Võ Doanh."Trong chăn, Trác Dực Thần nãy giờ chỉ im lặng nghe, lúc này khẽ động đậy. Một góc chăn bị hé lên, đôi mắt trong suốt như hồ thu len lén ló ra nhìn về phía hai người kia. Giọng y mang chút ngái ngủ, lại rõ ràng:"Là... đám người từng bắt Tiểu Cửu sao?"Triệu Viễn Chu khẽ nghiêng đầu nhìn y, gật đầu xác nhận:"Phải. Chính là bọn chúng."Yên tĩnh chốc lát, rồi hắn tiếp lời, ngữ điệu trầm hẳn xuống:"Hôm đó, lúc cứu được Tiểu Cửu, ta có cho người bắt được một tên trong đám. Nhưng trước khi tra hỏi được gì, hắn đã cắn độc tự sát."Bọn chúng rất chuyên nghiệp, là tử sĩ huấn luyện từ lâu. Nhưng... sát thủ Đại Hoang kiêm luôn nghề thám tử không phải hữu danh vô thực. Rất nhanh Triệu Viễn Chu đã cho người lần theo từng đầu mối nhỏ nhất, dù bị cắt đứt cũng chắp nối lại được. Cuối cùng cũng tra ra, đám kia là người của Sùng Võ Doanh, giả trang thân phận sát thủ của Đại Hoang.Trác Dực Thần khẽ ngồi dậy, tựa vào đầu giường, một tay vẫn nắm góc chăn kéo sát người, mày cau lại, ngữ khí mang vài phần lạnh lùng:"Mục đích của chúng là Bất Tẫn Mộc trong tay ca ca ta, nhưng tại sao lại giả trang sát thủ Đại Hoang để làm gì?"Ly Luân cười nhạt: "Muốn một mũi tên trúng ba con nhạn chứ sao."Triệu Viễn Chu giải thích:"Bọn chúng cố tình giả dạng sát thủ Đại Hoang để thủ lĩnh Tập Yêu Ti chính là Trác Dực Hiên hận Đại Hoang, đồng thời làm giang hồ xôn xao, hai thế lực vốn chẳng va chạm nhau, nay đã bị đẩy đến bờ vực nghi kỵ. Nếu để lâu không xử lý tốt, chúng thêm mắm thêm muối, chỉ sợ có ngày thật sự khai chiến.""Nếu xảy ra huyết chiến, Sùng Võ Doanh đứng giữa ngư ông đắc lợi."Ly Luân gật đầu: "Đại Hoang cùng Tập Yêu Ti suy yếu, Sùng Võ Doanh sẽ xử đẹp cả hai, cùng cướp Bất Tẫn Mộc."Trác Dực Thần im lặng một lúc, ánh mắt trầm xuống, khẽ buông một tiếng: "Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"Ly Luân thần sắc khẽ nghiêm, nói như đinh đóng cột:"Ta có cách giải quyết chuyện này."Triệu Viễn Chu lập tức hỏi: "Cách gì?"Ly Luân búng tay một cái, ánh mắt tinh ranh: "Trước tiên, ngươi phải về Đại Hoang, giải quyết đống công vụ cao như núi đã. Bao tháng rồi không thấy người đâu, đám thuộc hạ sắp nổi loạn rồi!"Vừa dứt lời, hắn đã như một cơn gió lướt tới, giơ tay tóm lấy cổ áo Triệu Viễn Chu, định kéo đi luôn.Triệu Viễn Chu hốt hoảng, tay vội quàng lấy Trác Dực Thần, cả người dính chặt vào giường như chó sợ tắm:"Không đi! Ta không đi đâu hết! Việc ở Đại Hoang đã giao cho ngươi rồi, Ly Luân! Sau này ta cũng không làm thủ lĩnh nữa, ta rửa tay gác kiếm, giải nghệ rồi!"Ly Luân nghiến răng: "Ngươi nói vậy mà nghe được à?! Bằng hữu cái rắm! Ngươi ham vui, ném cả cái ổ rắn độc kia lại cho ta, ta suýt bị cắn chết mấy lần rồi đấy!"Trác Dực Thần bị Triệu Viễn Chu ôm cứng, gương mặt vùi sát vào lòng y không rời, khiến y vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Trác Dực Thần đưa tay khẽ vỗ nhẹ lưng hắn, dịu giọng:"Triệu Viễn Chu, hay là... ngươi đi với hắn một chuyến đi. Ta ở lại phủ chờ ngươi về, có được không?"Triệu Viễn Chu lập tức lắc đầu như trống bỏi, ôm y càng chặt, ngữ điệu đau khổ không thua gì sinh ly tử biệt:"Không đi, không đi đâu cả! Phu nhân không biết công vụ ở Đại Hoang nó nhiều tới mức nào đâu... Ta mà đi một bước, đảm bảo trở về sẽ gầy mất mười cân! Phu nhân nhìn ta hốc hác, chẳng lẽ không đau lòng sao?!"Trác Dực Thần nghe vậy, thật sự không biết nên giận hay nên cười.Ly Luân nắm cổ áo hắn kéo mạnh, nghiến răng ken két:"Ngươi nói như thế không biết xấu hổ sao?! Vậy ta cùng đám huynh đệ ở Đại Hoang không khổ sở chắc?! Mỗi ngày thức tới canh tư đọc mật báo, xử lý tranh chấp, còn chưa kể chuyện lũ sát thủ ngầm suýt bị sập ổ mấy lần!"Triệu Viễn Chu bị kéo lết một đoạn, nhưng vẫn chết bám lấy chân giường, hai tay ôm trụ gỗ, chân co quắp như hài tử ba tuổi giãy nảy:"Ta không muốn xa phu nhân! Không muốn! Không chịu! Không nỡ!"Ly Luân cuối cùng cũng chịu thua, quay đầu nhìn Trác Dực Thần, ánh mắt mang theo mấy phần bất lực:"Ngươi trấn hắn một chút giúp ta đi. Ta thực sự sắp trọc đầu vì hắn rồi."Trác Dực Thần thở dài, rồi chậm rãi nói, giọng hòa nhã mà mang theo một chút trách mắng nhẹ nhàng:"Triệu Viễn Chu, hay là ngươi vẫn nên về giải quyết xong công việc đi. Ngươi không muốn sau này hài tử chào đời... lại mang tiếng là có phụ thân ham chơi, bỏ mặc chính sự đó chứ?"Ngừng một chút, y khẽ liếc hắn, ánh mắt lóe lên vẻ nghịch ngợm:"Với cả... ta cũng không muốn người ta bảo ta là hồ ly mê hoặc thủ lĩnh của họ khiến hắn mê muội, trễ nải công vụ... Chi bằng ngươi an bài xong, rồi về có được không?"Triệu Viễn Chu lập tức bật dậy như bị kim chích, thần sắc bỗng như vừa tỉnh rượu, vừa nghe thấy sấm sét giữa trời quang.Hắn nhìn Trác Dực Thần, nhìn ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần cương quyết kia, nhất thời im thin thít.Sau một hồi, hắn ôm lấy y lần nữa, ghé sát tai y thì thầm đầy ủy khuất:"Vậy... phu nhân hôn ta một cái, ta mới có khí lực mà đi giải quyết công vụ..."Ly Luân: "..."Hắn muốn đấm chết thằng bạn trời đánh này.-----------------------Tại tổng đàn Đại HoangTriệu Viễn Chu ngồi sau án thư, giấy xếp chồng như núi, mật báo dồn về như nước lũ. Nhưng ánh mắt hắn lại không đặt vào một chữ nào.Hắn đang... cầm bút vẽ.Trên tờ giấy loại hảo hạng, từng nét mực mềm mại phác ra dung nhan một người, mi dài, mắt phượng, sống mũi cao mà thanh, môi mỏng như đang mím nhẹ — rõ ràng là hình dáng Trác Dực Thần.Hắn vẽ xong, ngắm nghía, hài lòng gật đầu, rồi cẩn thận dán bức họa ngay trước mặt, treo lên cột trụ, khiến bất kỳ ai bước vào phòng cũng đều phải nhìn thấy.Triệu Viễn Chu tựa lưng vào ghế, cằm chống tay, ánh mắt u sầu:"Phu nhân bây giờ đang làm gì nhỉ... có nhớ ta không? Có ăn uống đủ không? Ngủ có ngon không? Có... ngã không..."Đúng lúc ấy, Ly Luân bước vào, tay cầm một xấp mật báo, vừa vào cửa đã nhìn thấy bức họa to tướng ngay chính giữa thư phòng, lại nhìn sắc mặt "tình lang mộng mị" của Triệu Viễn Chu.Không nói hai lời, bốp một tiếng, cuộn mật báo vung lên đập nhẹ vào đầu hắn:"Ngươi mới đi khỏi phủ một canh giờ, làm bộ như đã biệt ly mười ngày. Ngươi còn ra thể thống thủ lĩnh gì không?"Triệu Viễn Chu xoa đầu, nghiêng đầu u oán:"Ngươi không hiểu... bao giờ ngươi yêu ai rồi sẽ hiểu."Ly Luân liếc hắn, sắc mặt như nhìn một kẻ mất trí:"Ta không muốn hiểu. Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ, còn giống cái gì là thủ lĩnh nữa không? Cả đời này ta không muốn thành ra như vậy!"Triệu Viễn Chu biểu môi, lầm bầm:"Ngươi ghen tị đó thôi..."-------------------Tại Triệu phủTrác Dực Thần dạo bước chầm chậm quanh viện.Y không rõ, có phải vì mang thai nên tâm tư yếu mềm, mà y lại cứ nhớ mãi đến người kia. Dẫu trong phủ người hầu kẻ hạ đầy đủ, nhưng lòng vẫn cứ trống trải.Y cất tiếng hỏi mới hay, thì ra phủ này Triệu Viễn Chu trước giờ hiếm khi ở lại lâu, chỉ là nơi tạm nghỉ, mọi sự giao cho quản sự dưới quyền."Khó trách..." — y thầm nghĩ — "phủ rộng vậy mà bước chân vào lại đơn sơ như vậy."Trác Dực Thần khẽ thở dài một tiếng, nhìn quanh, liền động tâm tư muốn chỉnh đốn, tân trang lại đôi chút. "Cái bình hoa này đặt vậy nghịch phong thủy." — y lẩm bẩm, rồi tiện tay bê xuống đổi chỗ.Đông Ninh bên cạnh sắc mặt xanh mét: "Phu nhân... để ta làm...!"Trác Dực Thần ngẩng đầu, còn chưa đáp, đã thấy Đông Ninh sắc mặt căng như dây đàn. Thôi thì mặc hắn, thế là y quay sang trèo lên ghế, tháo xuống đôi câu đối đã mờ nét mực. Đông Ninh quay lại thất sắc, giọng gần như run:"Phu nhân! Người... người đừng trèo! Không trèo được!"Trác Dực Thần: "..."Y ngẩn người một lát, rồi khẽ nói:"Đông Ninh, ngươi sao vậy?"Đông Ninh hành động quái gở, làm y thấy hoang mang tột cùng, hắn căng thẳng nói:"Thủ lĩnh căn dặn rất rõ, ngài không được đứng cao, không được mang nặng, không được... không được thở mạnh!"Đông Ninh tay ôm lấy chân bàn, như thể nếu y cố trèo lên thật, hắn sẽ dùng thân mình chặn lại:"Thủ lĩnh... thủ lĩnh dặn mười lần, trăm lần! Người mà sảy một bước, ngài ấy sẽ chém đầu hết thảy chúng ta!"Trác Dực Thần lặng im một thoáng, nhìn ánh mắt đầy thành khẩn của hắn, chỉ đành thở dài, bước xuống, cúi người nhặt lại cuộn giấy cuốn tròn:"Vậy thì... để ta viết danh sách, để các ngươi sửa theo."Đông Ninh thở phào như vừa thoát nạn lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me