Trong Sinh Tai Phung Chu Than
Triệu Viễn Chu ngồi nơi quán trà bên bờ sông, tay nắm chén, mắt ngơ ngẩn nhìn về phía chân trời ảm đạm. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi cỏ non và tiếng nước róc rách như gọi hồn người từ cõi cũ quay về.Hắn hồi tưởng lại kiếp trước, nơi ánh lửa đỏ rực nuốt chửng bóng hình cố nhân.Nếu hiện tại, y lại xuất hiện nơi này lần nữa... hắn nhất định sẽ là người yêu y trước, nhất định sẽ không để số mệnh đoạt mất y khỏi tay.Chỉ là... tưởng là hoang tưởng. Nào ngờ trời xanh hữu ý.Bóng người lam y hiện lên trong làn nắng chiều, như một giấc mộng từ ngàn năm vọng lại. Y vẫn dung mạo ấy, vẫn bộ y phục thuần lam đơn bạc, nhẹ bước đến bờ sông, cúi mình múc một gáo nước thanh lương, dội lên đôi tay bé nhỏ của một hài đồng."Tiểu Cửu, để ca rửa cho đệ nào." – y dịu dàng nói, giọng mềm như nhung, ánh mắt cười như nước xuân.Cậu bé kia gọi là Tiểu Cửu, gương mặt lấm lem bùn đất, đôi mắt còn ngân ngấn lệ, mếu máo như vừa té ngã. Có lẽ là nghịch ngợm chạy chơi, không để ý mà trượt chân, thành ra dáng vẻ như mèo nhỏ ướt mưa.Trác Dực Thần lấy khăn tay, nhẹ dấp nước, rồi từ tốn lau mặt cho bé. Động tác chậm rãi, mang theo yêu thương dịu dàng như gió mát đầu thu.Khoảnh khắc ấy... như mũi dao khẽ chạm vào đáy tim Triệu Viễn Chu.Năm đó, hắn chỉ mải mê ngắm nhìn y vì y đẹp. Hắn đâu biết rằng, đằng sau dung nhan khuynh thành ấy... là một tâm hồn ôn nhu, là trái tim mềm mỏng biết bao dung vạn vật.Nếu làm mẫu thân... à không, làm phụ thân... hẳn cũng là dáng vẻ ấy, dịu dàng ấy, yêu thương ấy, phải không?Ý nghĩ ấy khiến lòng hắn bỗng trùng xuống, như có tảng đá đè nặng lồng ngực. Hắn từng có y. Từng có một đứa nhỏ trong bụng y. Vậy mà tất cả... đã cháy thành tro trong biển lửa đêm ấy.Hắn cười khẽ, cay đắng nâng bình rượu bên tay, ngửa cổ uống cạn một hơi. Mùi rượu nồng xộc lên tận óc, nóng ran mà chẳng át nổi lạnh buốt trong tim.Bình rượu vừa cạn, hắn vung tay ném mạnh xuống đất.Choang!Tiếng vỡ vang lên chát chúa, mảnh sành bắn tung tóe. Mấy người qua đường cùng bà chủ quán giật nảy mình, quay sang nhìn hắn với ánh mắt đầy cảnh giác và kinh ngạc.Bên bờ sông, Trác Dực Thần đang bế Tiểu Cửu cũng khẽ siết tay, ôm bé con chặt hơn. Hài tử bé nhỏ sợ hãi dụi mặt vào cổ y, thì thào:"Ca... người kia bị sao thế? Đáng sợ quá..."Trác Dực Thần cúi đầu nhìn hài tử, ánh mắt như nước lặng, rồi khẽ ngẩng lên nhìn về phía nam tử đang ngồi trong quán rượu kia.Một ánh nhìn ngắn ngủi... như dừng lại nơi đôi mắt y. Trong đó là gì? Trắc ẩn? Cảm thương? Hay chỉ là chút dao động vì một người lạ có phần bi thương?"Có lẽ... ca ca đó có chuyện buồn." – y dịu dàng nói, rồi ôm Tiểu Cửu xoay người rời đi, dáng lưng mảnh khảnh khuất dần trong ánh tà dương cuối ngày.Triệu Viễn Chu ngồi lặng, gió thổi qua mái tóc rối. Hắn nhìn theo bóng lưng ấy, trái tim như bị xé làm đôi.Một đời sai lầm. Một lần trùng phùng.Có phải hắn nhớ y đến điên dại rồi không? Nên giờ mới gặp phải ảo giác?Triệu Viễn Chu nhìn bóng Trác Dực Thần xa dần trong ánh chiều, cứ ngỡ là ảo ảnh giữa nhân gian, là một giấc mộng của kẻ si tâm chưa tỉnh.Nhưng khi y khuất sau khúc ngoặt, lão bà chủ quán khom lưng chậm rãi bước tới, nhẹ vỗ vai hắn, khẽ nói:"Chàng trai trẻ, cậu... có chuyện gì không ổn sao?"Lúc ấy Triệu Viễn Chu mới chợt bừng tỉnh. Hắn nhìn đống bình rượu vỡ tan dưới đất, nhìn vệt nước vẫn còn loang ướt nơi bậc đá Trác Dực Thần vừa dừng chân, rồi ngước mắt nhìn theo lối y đã đi tất cả đều chân thật như gió thổi mây trôi.Không phải mộng. Không phải ảo.Hắn hấp tấp đứng bật dậy, suýt vấp phải bàn ghế, cuống cuồng rảo bước đuổi theo bóng dáng kia. Nhưng khi vừa chạy được mấy bước, hắn chợt khựng lại, quay đầu trở lại bên hiên, rút ra túi bạc đưa cho lão bà, cúi đầu:"Lão thái, xin lỗi vì làm phiền, cũng cảm tạ người."Lão bà đón lấy túi bạc, ngơ ngác nhìn bóng hắn đi khuất, chỉ biết thở dài một hơi:"Tuổi trẻ... đúng là một cơn gió."Triệu Viễn Chu bước theo Trác Dực Thần qua từng con phố, từng hàng quán. Nhưng hắn không dám tiến đến. Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý, hai năm nữa mới được gặp lại y, hắn từng cho rằng như thế đủ để bản thân lấy lại phong độ, đủ để mình có thể đứng thẳng lưng mà nhìn y lần nữa.Thế nhưng khoảnh khắc ấy đến nhanh đến bất ngờ, hắn lại như kẻ cụp đuôi. Hắn không biết nên chào hỏi thế nào, không biết nên vô tình hay cố ý, là làm quen hay vờ như tình cờ gặp gỡ?Đầu óc rối như tơ vò, lòng tay siết lại đến ứa máu, hắn chỉ dám lặng lẽ đi theo.Chỉ dám... trộm nhìn.Y đưa Tiểu Cửu dạo phố, mua một xiên kẹo hồ lô, ghé sạp vải xem khúc lụa màu phấn đào, dừng chân nơi quầy bánh ngọt, lại còn cười nói vài câu với đại thẩm bán rau ngoài chợ.Y vẫn là y, vẫn ôn hòa như nước suối, tĩnh lặng như ánh trăng.Tiểu Cửu trong lòng y vừa liếm kẹo hồ lô, vừa quay đầu lại liếc liếc về phía sau. Đôi mắt nhỏ long lanh đảo một vòng, rồi thì thào vào tai Trác Dực Thần:"Ca ca... cái ca ca đáng sợ lúc nãy đang đi theo chúng ta."Trác Dực Thần khẽ cụp mắt xuống. Với thính lực của người luyện võ, y sớm đã nhận ra có người bám đuôi từ đầu phố. Nhưng y không nói gì, chỉ như không nghe thấy, ôm Tiểu Cửu chặt hơn, cước bộ chợt nhanh hơn vài phần, lặng lẽ rẽ vào một con ngõ hẹp không người.Gió xuân nhẹ lướt qua khóm cúc ven tường, lay động góc áo lam y, như một khúc ly tán đang khẽ dệt giữa ban ngày.Triệu Viễn Chu thấy y rẽ vào ngõ, không nghĩ ngợi nhiều liền rảo bước đuổi theo, chỉ tiếc rằng vừa đặt chân vào thì... ngõ cụt.Hắn chột dạ tính quay đầu chuồn lẹ, ai dè từ trên đầu tường bỗng có bóng người nhẹ nhàng đáp xuống như tiên nhân hạ phàm, dĩ nhiên là tiên nhân trong mắt hắn thôi, là Trác Dực Thần.Y đứng đối diện, mắt như hồ thu, giọng đều đều mà khiến người hãi hùng hơn cả tiếng sấm:"Ngươi theo ta làm gì?"Triệu Viễn Chu như bị kim đâm, toàn thân chấn động. Vừa định quay người chuồn êm thì một bóng nhỏ đã chắn trước mặt.Tiểu Cửu hai tay dang ngang bé nhỏ, ngực ưỡn ra, mặt cau có mà nghiêm túc lạ thường:"Đứng lại! Không được đi!"Triệu Viễn Chu lập tức toát mồ hôi lạnh, chỉ hận cha mẹ sinh ra cho hắn đôi chân dài mà không cho thêm não.Phía trước, muốn xông qua cũng được, nhưng chạm phải bé con này thì về sau còn mặt mũi nào lấy lòng ca ca nó?Phía sau, Trác Dực Thần khí thế như núi đè, ép tới mức hắn chỉ muốn... hóa hơi mà trốn.Trác Dực Thần từ tốn bước tới, che Tiểu Cửu sau lưng, giọng bình đạm:"Ta không làm khó ngươi. Chỉ cần trả lời—ngươi theo ta làm gì?""Ngươi tên gì?"Triệu Viễn Chu lắp ba lắp bắp, há miệng như cá mắc cạn:"Triệu... Triệu..."Trác Dực Thần gật đầu, mắt lóe tia sắc bén, giọng vẫn dịu mà áp lực không nhẹ:"Triệu công tử, vậy nói xem, theo ta làm gì?"Vừa nghe ba chữ "Triệu công tử", Triệu Viễn Chu liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt, hai đầu gối không tự chủ mà phịch một tiếng quỳ xuống.Trác Dực Thần hơi sửng sốt, mắt nhướng cao tưởng hắn trúng độc hay trúng gió, chưa kịp hỏi thì Triệu Viễn Chu đã... ngồi chắp tay nghiêm chỉnh như học trò đợi phạt.Nào ai biết trong đầu hắn đang trôi qua một đoạn ký ức đen tối:Năm ấy, hắn từng vì một vụ giao dịch lớn mà buộc phải vào Bách Hoa Lâu bàn chuyện.Hắn thề độc là không chạm vào bất kỳ ai, chỉ ngồi một xó nhấp trà, ai ngờ khi về lại bị dính vết son mờ trên tay áo, lại còn mùi hương phấn thoảng nhẹ — trúng bẫy còn gì!Hắn dù không sợ phu nhân hắn, nhưng ít ra cũng phải giữ thể diện cho y cũng như cho bản thân mình. Triệu Viễn Chu muốn giải thích nhưng khi quay sang lại thấy phu nhân của hắn - Trác Dực Thần không nói một lời, chỉ lẳng lặng giặt sạch áo hắn, mặt vẫn cười tươi như chưa có chuyện gì.Triệu Viễn Chu không hiểu sao lúc đó lòng đã run bần bật, chưa kịp xin lỗi thì... Đêm hôm ấy, y không chỉ không trách mắng, mà còn chủ động cởi áo hầu hạ hắn. Dù đang mang thai năm tháng cũng không hề tỏ vẻ khó chịu, lại cố ý dịu giọng gọi hắn:
"Triệu công tử... đêm nay... muốn nô gia hầu thế nào đây?"Cách gọi đó, y học y chang các cô nương trong lâu kia, mười phần mười giống, ngọt đến nổi da gà.
Xong rồi! Chết chắc rồi!Đêm đó hắn nằm thẳng cẳng, mắt trợn trắng, không khác nào bị âm binh dọa vía.Từ ấy trở đi, cứ nghe y gọi "Triệu công tử" là bản lĩnh của thủ lĩnh sát thủ đều tan biến. Đó là kiếp trước, còn kiếp này không hiểu sao lần này nghe thấy đầu gối liền mềm như mì nguội, quỳ còn nhanh hơn lính gặp hoàng thượng.Tiểu Cửu thấy Triệu Viễn Chu hành xử quái gở, liền sợ hãi trốn ra sau chân Trác Dực Thần, chỉ thò mỗi cái đầu nhỏ ra ngó.Còn Trác Dực Thần thì nhíu mày đầy cảnh giác tên này rõ ràng có vấn đề, cứ như bị ma nhập.Triệu Viễn Chu trong lòng rối như tơ vò, lại hoảng quá mà buột miệng:"Phu nhân đừng giận!"Câu vừa dứt, bốn bề bỗng... lặng như tờ.Trác Dực Thần ngẩn người, ánh mắt trợn lớn như muốn hóa đá. Trong suốt hai mươi hai năm sống trên đời, y chưa từng... bị ai gọi như thế!Tiểu Cửu cũng trố mắt nhìn Triệu Viễn Chu như đang nhìn một kẻ mắt to hơn óc.Trác Dực Thần không biết nên tức giận hay bật cười, nhưng mặt đã bắt đầu biến sắc.Triệu Viễn Chu cũng nhận ra mình vừa nói cái gì đó trời đánh, mà càng nghĩ lại càng rối, đến mức đầu óc quay cuồng, choáng váng mặt mày.Một giây sau, hắn "rầm" một cái ngã vật ra đất như cây chuối đổ ngang.Bất tỉnh nhân sự.Trác Dực Thần kinh hãi, hốt hoảng chạy lại đỡ hắn vào lòng, lay gọi liên tục:"Triệu công tử? Triệu công tử?! Ngươi sao vậy?!"Tiểu Cửu chớp mắt nhìn cảnh tượng đó rồi thì thầm một câu đầy nghi vấn:"Ca ca, huynh làm gì người ta ngất luôn rồi?"Nếu Trác Dực Thần biết ba tiếng "Triệu công tử" kia mỗi lần vang lên lại như đâm thêm một nhát vào thần trí Triệu Viễn Chu, thì có lẽ... y đã chọn gọi hắn là "ngươi" cho lành.Dù sao thì... cũng lỡ rồi.Y thở dài, cõng hắn lên: "Thôi, trước hết cứ đưa về nhà cái đã."
"Triệu công tử... đêm nay... muốn nô gia hầu thế nào đây?"Cách gọi đó, y học y chang các cô nương trong lâu kia, mười phần mười giống, ngọt đến nổi da gà.
Xong rồi! Chết chắc rồi!Đêm đó hắn nằm thẳng cẳng, mắt trợn trắng, không khác nào bị âm binh dọa vía.Từ ấy trở đi, cứ nghe y gọi "Triệu công tử" là bản lĩnh của thủ lĩnh sát thủ đều tan biến. Đó là kiếp trước, còn kiếp này không hiểu sao lần này nghe thấy đầu gối liền mềm như mì nguội, quỳ còn nhanh hơn lính gặp hoàng thượng.Tiểu Cửu thấy Triệu Viễn Chu hành xử quái gở, liền sợ hãi trốn ra sau chân Trác Dực Thần, chỉ thò mỗi cái đầu nhỏ ra ngó.Còn Trác Dực Thần thì nhíu mày đầy cảnh giác tên này rõ ràng có vấn đề, cứ như bị ma nhập.Triệu Viễn Chu trong lòng rối như tơ vò, lại hoảng quá mà buột miệng:"Phu nhân đừng giận!"Câu vừa dứt, bốn bề bỗng... lặng như tờ.Trác Dực Thần ngẩn người, ánh mắt trợn lớn như muốn hóa đá. Trong suốt hai mươi hai năm sống trên đời, y chưa từng... bị ai gọi như thế!Tiểu Cửu cũng trố mắt nhìn Triệu Viễn Chu như đang nhìn một kẻ mắt to hơn óc.Trác Dực Thần không biết nên tức giận hay bật cười, nhưng mặt đã bắt đầu biến sắc.Triệu Viễn Chu cũng nhận ra mình vừa nói cái gì đó trời đánh, mà càng nghĩ lại càng rối, đến mức đầu óc quay cuồng, choáng váng mặt mày.Một giây sau, hắn "rầm" một cái ngã vật ra đất như cây chuối đổ ngang.Bất tỉnh nhân sự.Trác Dực Thần kinh hãi, hốt hoảng chạy lại đỡ hắn vào lòng, lay gọi liên tục:"Triệu công tử? Triệu công tử?! Ngươi sao vậy?!"Tiểu Cửu chớp mắt nhìn cảnh tượng đó rồi thì thầm một câu đầy nghi vấn:"Ca ca, huynh làm gì người ta ngất luôn rồi?"Nếu Trác Dực Thần biết ba tiếng "Triệu công tử" kia mỗi lần vang lên lại như đâm thêm một nhát vào thần trí Triệu Viễn Chu, thì có lẽ... y đã chọn gọi hắn là "ngươi" cho lành.Dù sao thì... cũng lỡ rồi.Y thở dài, cõng hắn lên: "Thôi, trước hết cứ đưa về nhà cái đã."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me