Trung Op La Cua Sep Huong Markhyuck
Trứng ốp la của sếp Hưởng Markhyuck Chương 10: Không phải mì quán em.Căn phòng nhỏ tỏa ánh đèn cam ấm áp, trên sopha, hai thân ảnh ngại ngùng ngồi nhìn nhau, đôi bàn tay vẫn còn nắm chặt không có dấu hiệu muốn buông ra. Lý Đông Hách nghĩ mình giống như bị mất trí vậy, cậu vừa làm ra chuyện khó có thể tha thứ, đưa người đang theo đuổi mình vào nhà, hôn nhau, rồi bây giờ lại ụ một đống ở đây nói không thành lời. Không biết Lý Minh Hưởng có thấy cậu là một người bất ổn không nữa. Trái lại với lý trí đảo điên của người trong lòng, Minh Hưởng vùi mặt vào sâu trong tóc cậu, áo khoác dài của hai người đã được anh cởi ra đặt gọn trên thành ghế, họ chỉ đơn giản cùng nhau quấn chung chăn, tận hưởng chút không gian riêng tư trầm bổng lửa tình. Anh gom mùi chanh thanh mát trên người Đông Hách, gói nó thành một cục nuốt vào trong bụng, có như vậy anh mới thấy mình vội vàng về đây là một điều xứng đáng. Có Lý Đông Hách, một ngày xa cậu chính là một thập kỉ dài dằng dặc. - Em đỡ lạnh chưa?- Anh mỏi chân đấy à?Lý Minh Hưởng bật cười, anh xốc Đông Hách ngồi thẳng người dậy, dạo này ông chủ quán mì bận rộn nên người có vẻ ít thịt đi, anh đối diện với vầng trán xinh đẹp khi cậu ngửa đầu ra sau ngước mắt hỏi mình, không nhịn được đặt lên nó một nụ hôn thật sâu. - Không làm người yêu anh mà lại ngồi trong lòng anh, hôn anh, lại còn dùng ánh mắt này nhìn anh. Ông chủ quán mì sao mà ác thế. Ông chủ quán mì nghe vậy thì bĩu môi, nếu là bình thường cậu sẽ nhảy luôn ra khỏi cái tổ ấm áp này, hếch mũi ra vẻ không cần cho lắm. Nhưng quái lạ là hôm nay Đông Hách không muốn làm vậy, có một mũi tên trong lòng cứ hướng mãi về phía anh giám đốc đẹp trai đằng sau. Cậu luyến tiếc mùi bạc hà này.- Hôm nay anh không ăn mì ở quán em, anh ăn mì quán khác đúng không?Cậu hỏi một câu không đầu không đuôi, lần này thì quay hẳn người lại đối diện với anh luôn. Bắt gặp điệu bộ trách móc của ông chủ quán mì, Minh Hưởng bất cười. Sao cậu lại có thể nhận ra điều nhỏ nhặt này chứ. Anh áp má mình vào má cậu, lại cọ cọ muốn làm cậu nguôi giận. Anh biết ông chủ nhỏ này có vẻ không được vui lắm khi anh không thưởng thức món ăn từ chính tay cậu làm ra nhỉ. - Anh xin lỗi mà. Anh đáp sân bay muộn, có chút đói nên có ăn luôn rồi. Nhưng mì không ngon bằng em làm. - Anh có thể gọi báo sớm để em chuẩn bị mà... Mùi trứng ở miệng anh không thơm như ở quán em. - Ôi....Minh Hưởng ôm bụng cười to, anh không ngờ đây chính là lí do đấy. Chẳng thể tin được người trong lòng lại có thể đáng yêu đến mức này. Minh Hưởng cười đến mức mặt đỏ lên, trong sự lúng túng và xấu hổ của ông chủ quán mì, anh khẽ lau nước mắt vì cười quá nhiều, hỏi:- Sao em lại nhận ra thế? Mùi đâu có nặng lắm đâu nhỉ?- Tại em hôn....Nói đến đây Đông Hách liền im bặt, mặt như trái cà chua chuẩn bị bùng nổ đến nơi. Tự nhiên cậu nói đến vấn đề này làm gì không biết. - Vậy em hôn anh hai lần, là vì chuyện khẳng định trứng không phải em làm sao?Chàng giám đốc vui vẻ đến điên, anh cụng trán mình lên trán cậu, thì thầm. - Vậy thì bây giờ, em làm lại cho anh ăn được không. Rồi chúng mình lại hôn nhau, em có thể nếm được vị trứng của em. Nhưng tại vì Đông Hách ngại quá, hoặc là khuôn mặt của anh giám đốc quá sức trêu ngươi nên cậu một mạch đứng lên, dậm chân bình bịch bỏ đi mặc kệ anh có gọi theo như thế nào. Cậu không muốn nói, vì muốn mất mùi trứng nên cậu mới dùng rượu ở môi mình lau đi đâu. .Biết tin ông chủ mảnh đất ngủ lại tại nhà ông chủ quán mì, Chung Thần Lạc cười muốn điên. Cậu nhóc để người yêu ở bên cạnh chỉnh chỉnh đồng phục của mình, đứng canh ở cửa ra vào chỗ nấu ăn lúc khách chưa vắng để trêu chọc ông chủ của mình. - Hóa ra là hai người tạm xa cách, nhớ nhung nhau đến mức vậy luôn. Em còn cứ tưởng anh và anh Minh Hưởng giận nhau chuyện gì chứ. Mà nhà anh có mỗi một phòng ngủ, ngủ kiểu gì thế nhỉ?Từ "nhỉ" còn cố tình kéo dài ra nghe mà phát ghét. Đông Hách đang thái rau còn phải quay đầu lại lườm một cái, đôi má không biết vì do hơi nóng hun đỏ hay vì ngại ngùng mà đã giống màu áo cậu đang mặc rồi. Phác Chí Thành biết người yêu trêu đùa có chút trẻ con thì kéo kéo áo Chung Thần Lạc ra hiệu là đừng trêu anh nữa. Nhưng tên nhóc không sợ chết như Thần Lạc làm sao dễ bỏ qua cuộc vui này, lí lắc nói:- Hay là đám cưới anh, chúng mình làm tiệc buffet mì vằn thắn đi. Quan viên hai họ mà có thích topping gì thì họ tự lấy. - Cũng ổn đấy, anh sẽ cân nhắc. Cảm ơn Thần Lạc nhé!Bỗng một giọng nói vang lên ở đằng sau khiến cả ba người đều giật mình quay lại. Minh Hưởng tay ôm một túi gì đó không nhìn rõ lắm, mỉm cười đến là tươi tắn với hai cậu nhóc phục vụ. Phác Chí Thành nhìn thấy Minh Hưởng thì chỉ lạnh nhạt chào một câu, không chậm một giây kéo Chung Thần Lạc còn cười hớ hớ giơ ngón tay cái với anh. Đợi khuất bóng hai đứa nhóc, Minh Hưởng mới kéo rèm đi vào dưới con mắt thờ ơ của ông chủ quán mì. Anh tự nhiên như ngoài chợ, cầm đũa nếm một miếng trứng thơm ngon đặt trong hộp cơm của chưa được đóng nắp, nhìn là biết chuẩn bị được mang đi đâu đó. Đông Hách bơ anh một chỗ, tiếp tục trụng rau cho khách, phải đợi đến khi Minh Hưởng định tiến lại ôm mình mới hếch mũi né đi. - Hôm qua là ai túm đầu túm cổ hôn anh, bây giờ lại lạnh nhạt thế. Anh không có giá trị đến thế à. - Tôi làm gì dám bỏ bơ ông chủ đây. Hứ, mời ông chủ đến ghế ngồi. Chưa kịp nói xong thì môi đã được lên một nụ hôn, Đông Hách giật mình suýt thì mắng anh, lại nghe thấy anh thủ thì. - Hôm nay thì đã có mùi trứng của em rồi nhé. Đừng dỗi anh, anh tội nghiệp. Mất một lúc anh giám đốc mới ngay ngắn ngồi ăn cơm trưa được, ăn được một nửa, Minh Hưởng mới chậm rãi nói:- Cuối tuần này, cụ thể là tối thứ bảy em có rảnh không? À, hỏi hơi thừa, chắc chắn là bận rồi, nhưng mà em có thể nghỉ một buổi tối để đến tiệc cuối năm cùng anh không?Bàn tay cầm đũa của Đông Hách hơi khựng lại, cậu ngẩng lên nhìn anh, một bộ rất bất ngờ khi được anh mời mọc. - Em chỉ là người bán mì, có biết gì về kinh doanh đâu mà gọi em đến. - Ơ kìa, sau này chúng mình bên nhau, em còn phải lúc nào cũng đi cùng để đỡ rượu cho anh chứ. Đặc quyền của bạn đời giám đốc đấy nhé?- Ai nói là chúng mình sẽ cưới nhau, anh đừng có mà tưởng bở. Đợi đến khi nào quán mì của em lớn hơn công ty của anh, lúc đấy em sẽ cân nhắc. Minh Hưởng mỉm cười, anh biết là Lý Đông Hách sẽ không từ chối anh đâu, vậy thế nên anh lôi từ trong túi ra một cái nhẫn bạc, nói:- Làm bạn đời đã đính hôn của anh một buổi tối thôi cũng được. Sau này nếu như có thể, anh sẽ thay đổi chiếc nhẫn khác. Chữa cháy cho anh một buổi tối thôi, được không ông chủ nhỏ của anh?Không phải là chữa cháy một buổi tối, anh còn muốn em dập lửa cho anh cả hàng ngàn bữa tiếc cuối năm kia kìa. ---------------------------------------------------Bubii đã quay lại rùi đâyyyyyy
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me