TruyenFull.Me

Truoc Khi Kip Goi Ten Nhau Nhe

Sáng hôm đó, bệnh viện gọi điện.
Trinh nghe xong, đứng yên gần 5 phút mới nói được một câu:

— “Vâng… dạ em hiểu rồi.”

Nhi đang ngủ.
Khuôn mặt chị gầy như cánh hoa vừa qua một cơn mưa lớn.
Tay truyền nước. Mắt sưng vì hôm qua nôn nhiều.

Trinh không đánh thức chị.
Cô đi ra ngoài ban công trọ, bật điện thoại.

Và bắt đầu gõ từng dòng:

> “Chương trình đăng ký hiến tủy – TP.HCM”
“Cách tìm người hiến phù hợp nhóm HL-A”
“Tỷ lệ sống sót nếu không cấy ghép: bao nhiêu phần trăm?”

Tất cả kết quả… đều lạnh.
Một trang web viết:

> “Tỷ lệ tìm được người hiến tủy không cùng huyết thống tại Việt Nam là 1:20.000.”

---

Tối đó, trong khi Trinh đi làm,
Nhi ngồi dậy được lần đầu trong hai ngày.

Chị lấy một quyển sổ nhỏ – bìa màu lam bạc.
Trang đầu tiên, chị viết:

> **"Nếu em đọc được những dòng này,
là chị đã không còn.

Đừng buồn, Trinh.
Vì em là điều đẹp nhất từng xảy ra với chị,
ngay cả khi đời chị sắp tắt."**

Nhi viết bằng mực tím.
Rất nắn nót.
Viết chậm.
Và gấp cuốn sổ lại, giấu dưới hộc tủ quần áo.

---

Tối hôm đó, Trinh về.

Nhi giả vờ ngủ.

Cô nằm xuống cạnh chị, thì thầm:

— “Hôm nay em đăng ký thêm 3 chỗ hiến tủy.
Nếu 1 trên 20.000 là hy vọng… thì em sẽ là người tìm đủ 20.000.”

Nhi mở mắt, nhìn Trinh rất lâu.
Ánh mắt ấy vừa biết ơn, vừa tội nghiệp – và cả… sợ.

Sợ rằng một ngày, Trinh sẽ phải sống… với những gì còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me