TruyenFull.Me

Truoc Khi Kip Goi Ten Nhau Nhe


Trinh không ngủ suốt đêm.

Sáng, cô mang cháo tới viện như mọi ngày.
Nhưng giường trống.
Không có Nhi.
Không có chăn.
Không có bệnh nhân nào mới vào.

Cô chạy ra quầy tiếp tân:

— “Chị Nhi… bệnh nhân phòng 304 đâu rồi ạ?”

Y tá nhìn một tờ giấy, rồi liếc Trinh:

— “Chị ấy chuyển qua khu thử nghiệm lâm sàng. Không ai báo em hả?”

Tim Trinh đập dồn dập.

— “Thử nghiệm gì?”

Y tá ngập ngừng:

— “Hóa trị giai đoạn cuối… thuốc mới.
Tỉ lệ sống thấp. Tác dụng phụ mạnh.
Chị ấy ký đơn một mình.”

---

Trinh tìm tới phòng điều trị đặc biệt.

Cửa kính.
Không được vào.

Qua lớp kính, cô thấy Nhi nằm đó: đầu cạo trọc, cánh tay tím bầm vì kim truyền.
Mắt nhắm. Không còn khí chất rạng rỡ như mọi khi.

Cô đập nhẹ vào cửa.
Nhi mở mắt –
và nụ cười đầu tiên trong ngày… là dành cho Trinh.

---

Buổi chiều, bác sĩ gọi Trinh ra hành lang:

— “Tôi biết em là người thân.
Chúng tôi không ngăn cản, nhưng cũng không khuyên thử nghiệm này.
Cô ấy chỉ còn vài tháng. Có thể sống bình thường…
hoặc chọn cách này – hy vọng mong manh hơn, đau đớn hơn.”

Trinh hỏi:

— “Sao chị ấy chọn?”

Bác sĩ đáp:

— “Chị ấy nói:

> ‘Em ấy đang hi sinh cả thanh xuân cho tôi.
Tôi không thể ngồi nhìn – và chờ mình chết.
Nếu có 1% sống…
thì tôi muốn là người nắm lấy.’”

---

Tối hôm đó, Trinh về lại phòng trọ.

Cô nằm lên giường cũ – nơi Nhi từng viết nhật ký –
và mở lại quyển sổ lam bạc.

Trang thứ hai:

> “Nếu có ngày chị không còn…
thì em đừng tìm chị trong nấm mồ.

Hãy tìm chị…
trong những lần em dám yêu lại – và không sợ nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me