Truoc Khi Kip Goi Ten Nhau Nhe
Sáng thứ Hai.
Trinh về nhà.
Mẹ cô đang phơi quần áo, ba đang sửa bóng đèn ngoài hiên.Vừa thấy con gái, ba hỏi:— “Sao về mà không báo?
Bệnh viện ổn không?”Trinh cúi đầu, nhỏ nhẹ:— “Nhi… đã ký đơn điều trị thử nghiệm.”Mẹ sững lại.
Rồi hỏi như thét:— “Con nói… điều trị gì?”— “Thử nghiệm. Liệu pháp tủy mới.
Còn chưa được cấp toàn quốc…”Mẹ ném cái quần xuống giàn phơi.— “Trời ơi!
Con điên rồi hả Trinh?
Con là đứa duy nhất trong họ nhà này có suất học nước ngoài, có tương lai sáng, có cơ hội đổi đời…”Ba tiếp lời:— “Con liều mạng vì một người có thể chết bất cứ lúc nào?
Rồi nếu con cũng xảy ra chuyện trong điều trị? Ai lo cho tụi tui? Ai lo cho… chính con?”
---Trinh ngồi xuống.
Bình tĩnh.— “Ba má.
Nếu bây giờ có người nào đó nói với má là:
‘Ông nhà đang thoi thóp. Nhưng nếu bà thử cái này, dù rủi ro… ông ấy có thể sống thêm vài năm.’Má có thử không?”Mẹ im lặng.
Không trả lời.— “Con không ngốc.
Con biết chuyện con làm nguy hiểm.
Nhưng nếu con không làm, thì chị ấy sẽ chết.
Và nếu chị chết, thì dù con còn sống…con cũng chết theo một kiểu khác.”
---Mẹ khóc.
Ba lặng người.Rồi ba lên tiếng:— “Con có chắc người đó đáng để con hy sinh vậy không?”Trinh gật.> “Con chắc.
Vì chị ấy là người đầu tiên dạy con cách sống đúng nghĩa.
Và nếu con chết vì yêu chị ấy…
thì ít ra…
con chết với đủ lý do.
Không phải vì hèn nhát.
Không phải vì sợ.
Không phải vì chạy trốn tình yêu.”
---Ba mẹ không nói gì thêm.
Trinh đứng dậy, chắp tay:> “Con không cần được chúc phúc.
Nhưng xin đừng ngăn cản.
Vì đây là lần đầu…
con dám sống như con muốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me