TruyenFull.Me

Truyen Theo Chu De Chu De Theo Tuan

(・_・ヾ ăn mặn quá nên tớ bệnh rồi...

___

Anh lạnh nhạt gạt tay tôi ra, Caravat rơi trên mặt đất.

"Màu này không đẹp"

"À"

Tôi khom người nhặt chiếc caravat lên, thầm ghi nhớ màu anh không thích, cất vào một góc, lấy màu khác đeo cho anh.

Như một thói quen, anh chạm tay vào má tôi, để tôi cọ má vào lòng bàn tay anh và chờ đợi nụ hôn tạm biệt.

"Ngoan, chiều gặp lại"

"Vâng, anh làm việc tốt"

Nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, tôi xoay lưng làm việc nhà, nấu bữa trưa cho bản thân, bữa tối cho hai chúng tôi.

Radio bên lò nướng đang phát chương trình "tâm tình người nội trợ", giọng cô phát thanh lảnh lót, thuật về những câu chuyện mà mọi người gửi đến và tặng họ một bài hát mỗi khi đọc xong câu chuyện.

'...

 Có biết bao nhiêu người đã từng yêu em khi còn tuổi trẻ thanh xuân
Hâm mộ vẻ đẹp của em là thật tâm hay giả ý?
Chỉ có một người vẫn luôn yêu em bằng cả linh hồn thành kính
Yêu đến từng nếp nhăn trên gương mặt già nua của em  

Khi em già rồi
Rèm mi khẽ buông
Ánh đèn ảm đạm sao mà bất định
Cơn gió thổi đi mang tin nhắn này đến em
Rằng đây chính là bài ca trong trái tim tôi

Có biết bao nhiêu người đã từng yêu em khi còn tuổi trẻ thanh xuân
Hâm mộ vẻ đẹp của em là thật tâm hay giả ý?
Chỉ có một người vẫn luôn yêu em bằng cả linh hồn thành kính

Yêu đến từng nếp nhăn trên gương mặt già nua của em

... ' *

Tôi lấy bánh nướng ra khỏi lò, nàng mèo nghe mùi thơm liền chạy tới, đem đồ ăn vặt đút cho nàng xong, tôi tự pha một ly sữa cho bản thân, vừa ăn bánh nướng vừa chậm rãi nghiêng người qua lại theo lời bài hát.

.

Di động vang tiếng tin nhắn đến, anh lạnh mặt nhìn vào di động trên bàn.

"Sau này, khi em già rồi, anh còn thương em không?"

"Lại nghe radio?"

"Anh trả lời em đi"

"Không"

Nhìn giám đốc bình thản đặt điện thoại lên bàn, cổ đông và trưởng phòng vội nghiêm chỉnh cúi đầu nhìn vào tài liệu tiếp.

Chỉ có người đặc biệt mới cắt ngang cuộc họp của anh được như vậy.

.

[Anh ấy nói rằng sẽ không ngừng thương tôi]

.

Buổi trưa, anh cùng đồng nghiệp ăn ở căn tin, dù làm chức cao nhưng vẫn không cao ngạo, trừ việc lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lãnh cảm lạnh lùng thì anh rất được lòng người, cao ráo, đẹp trai, dù không thẳng nhưng vẫn có những đối tượng đồng giới xáp đến, cho đến hiện tại, anh chưa từng leo rào lần nào.

"Hey! Tối nay đi nhậu không? họp nhóm đại học của chúng ta đấy, nghe nói ông anh lớn vừa về nước nên muốn tụ họp chúng ta ôn chuyện cũ", vị đồng nghiệp ở ban khác vỗ vai anh, cười hì hì hỏi.

Thư ký ngồi đối diện hơi hằng giọng "hôm nay không phải cuối tuần".

"Thôi nào, đi xíu rồi về, người yêu bé bỏng của cậu không lo lắng nếu cậu báo trước đâu!", vị đồng nghiệp dùng dằng, anh ghét bỏ hất tay người kia ra, lấy điện thoại khỏi túi, tin nhắn vài giây trước hiện trên màn hình.

"Anh nhớ ăn trưa nhé, dùng bữa ngon miệng o(`・∀・')○"

Trầm mặc vài giây, anh gọi thẳng chứ không nhắn tin.

.

Cầm đồ chải lông mèo trên tay, tôi cười khúc khích, vui vẻ ghẹo nàng mèo biếng nhác trên sofa. Tiếng chuông điện thoại đặc biệt vang lên, tôi vội bắt máy, alo cùng lượt với anh khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

"Tối nay tôi họp lớp đại học, em không cần đợi cơm".

Tôi hơi ngẩn người, cười nhẹ đáp "vâng, anh chơi vui nhé, đừng uống quá nhiều bia, cần thì nói thư ký gọi em, em đến đón anh về".

"Không khiến em nhọc công, ngủ sớm đi, khi nào về tôi tự mở cửa"

Anh nói xong liền cúp máy, không cho tôi thời gian để kỳ kèo. Chớp mắt nhìn màn hình điện thoại tối dần, tôi hơi thở dài lắc đầu, nhắn tin cho thư ký, mong rằng anh ta chú ý đến người yêu của tôi một chút.

Thư ký, tôi, anh là ba người bạn thân, chỉ là anh hay bị lôi kéo gia nhập các hội nhóm, bỏ mặc hai thanh niên mờ nhạt là tôi và thư ký, tôi kệ, chừng nào anh chưa đuổi thì chừng đó tôi còn bám chặt anh như thiêu thân và lửa, lửa tình.

Ngày trước, tôi từng nói ra quyết tâm, dù không thể biến mùa hạ thành mùa đông nhưng tôi sẽ biến anh ấy thành người yêu tôi, ai cũng cười cợt, trừ thư ký và anh.

Anh chỉ nhàn nhạt đáp "ừ, tùy cậu", sau đó thì chúng tôi bên nhau.

Ít ra anh không từ chối tình cảm của tôi, không chán ghét khi làm tình với tôi.

Thư ký nói, đối với mấy người như anh thì phải nhìn vào ánh mắt hay lời nói, nhiều khi hành động có chút phũ phàng, thẳng thắng hay tỏ ra ghét bỏ nhưng thật ra ánh mắt và lời nói của anh đã phản bội hành động đó.

Những khi lên giường làm tình, dù có đau đớn hay bị đánh đập nhưng khi tôi khóc, anh đã ôn nhu hôn tôi, nhìn qua làn nước mắt, nhìn sâu vào mắt anh là cả bể thâm tình, chỉ có thâm tình, không có ghét bỏ, thế đủ rồi.

Sáng ăn bánh nướng trưa ăn trứng bọc cơm, tối ăn rau luộc. Tôi ghim miếng cà rốt, hướng nàng mèo trêu đùa.

"Ăn nào, ăn cùng nhau nào người đẹp, ăn xong đẹp lông lắm ấy!"

Nàng mèo gào lên, vung móng vuốt muốn cào, tôi vội rụt tay lại. Vừa ăn vừa trêu nàng mèo, cuối cùng cũng ăn xong.

Đi xem tin tức, đợi điện thoại của thư ký để biết địa điểm mang người về. Ngàn lần như một, dù sáng hôm sau anh biết tôi không nghe lời đi ngủ sớm nhưng anh chưa từng trách mắng tôi, tất cả đã thành một thói quen.

Mà thói quen hình thành giữa hai người, nói bỏ liền bỏ là điều không thể.

.

Cầm áo ấm cho anh, tôi lắc lư trên xe buýt, đến địa điểm quán nhậu mà thư ký nhắn, nhìn thấy thư ký đang đỡ anh đã say mèm, tôi cười cười nâng cước bộ, từ đi thành chạy đến.

Với sự trợ giúp của thư ký, mặc xong áo ấm cho anh, vì anh cao hơn tôi một cái đầu nên đỡ anh trên vai có chút khó khăn, anh thích ôm chặt tôi, cúi mặt vào hõm cổ tôi hít hà.

"Sao lại đến đâu?"

"Lo lắng cho anh"

Không có tiếng đáp lại, anh đã ngủ mất rồi. Tạm biệt thư ký, tôi cùng anh đợi taxi bên đường. Có ai đó từ quán nhậu xông ra, chỉ thẳng tay vào tôi "tại sao là anh chứ không phải tôi?!".

Cậu nhóc này có chút quen mắt, hình như đàn em lớp dưới sùng bái anh thì phải.

"Tại sao là tôi chứ không phải cậu, chẳng phải câu trả lời đã ở trong câu hỏi luôn rồi à? Vì là tôi nên không phải cậu", tôi chậm rãi đáp, đối phó với dạng người này, tốt nhất không nên mềm mỏng.

"Anh...", cậu nhóc rít lên. 

Tôi cảm thấy anh hơi nhúc nhích, hình như bị ồn ào đánh thức.

"Em ở đây, anh ngủ đi", tôi vươn tay vỗ nhẹ lưng anh.

"Ừm", anh rầm rì đáp, hình như anh vừa nói gì đó tôi không nghe rõ, ngoắc cậu nhóc kia lại gần để nghe chung.

Cậu nhóc hùng hổ lại gần, thì nghe được câu "cảm ơn em..." phát ra từ miệng anh, tôi và cậu nhóc đều biết anh cảm ơn ai. Tôi và cậu nhóc đều biết năm đó người anh chọn kề bên là tôi chứ không phải cậu nhóc.

"Cậu biết tại sao đến bây giờ anh ấy vẫn không bỏ tôi mà quen cậu không? Vì không ai sống nổi nếu thiếu đi không khí, họ chỉ sống nổi khi rời khỏi con khổng tước xòe đuôi thôi"

Nhìn cậu nhóc hơi run lên, hẳn chưa quên chuyện cũ, nhân lúc anh không có ở bên tôi với thư ký, cậu nhóc đã cùng đám bạn xúc phạm, mắng chửi chúng tôi, nói rằng không khí mà đòi tranh đua với khổng tước. Nhìn xem, cuối cùng thì ai hạ bệ nào?

Tiếng còi xe đến, tôi dìu anh vào ghế sau, cùng ngồi vào với anh, bỏ lại cậu nhóc hỗn độn trong gió.

.

Nắng hắt vào phòng ngủ đánh thức anh dậy, tôi ở trong lòng anh cũng bị đánh thức theo, vì lười nhác nên chưa muốn mở mắt, cảm giác ấm áp phủ lên môi tôi cùng câu nói trầm thấp vang bên tai "ngày mới an lành, em yêu".

Tôi mềm nhũn cả người, vừa muốn chồm lên ôm anh thì bị đạp rơi xuống giường, giọng điệu lạnh băng quen thuộc "đi nấu bữa sáng, tôi trễ làm rồi".

Mặt thộn nhìn anh, tôi ngơ ngác cười hì hì, vội đứng dậy khỏi thảm, bước qua nàng mèo đang nằm trước cửa, vệ sinh cá nhân trước khi nấu bữa sáng.

Mỗi ngày, vừa ăn ngọt vừa ăn đau, giống như cuộc sống này sẽ có lúc thăng lúc trầm, chúng ta phải mạnh mẽ thì sẽ thấy mọi chuyện thật hiển nhiên, hiển nhiên như cách bày tỏ tình yêu khác người của hai chúng tôi.

.

'...Chỉ có một người vẫn luôn yêu em bằng cả linh hồn thành kính

Yêu đến từng nếp nhăn trên gương mặt già nua của em...'

_Hạ màn_

Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=zy3BNoHdOJM

Có người nói nhân vật 'em' là 'mẹ' tác giả. Cơ mà mình vẫn xem là 'em' nhé. (٭°̧̧̧꒳°̧̧̧٭)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me