Truyen Theo Chu De Chu De Theo Tuan
Tuần này là chủ đề Cưới Trước Yêu Sau, do libowen2412 gợi ý. (*≧ω≦*)Thể loại: Cưới trước yêu sau, hài, ngọt, thanh mai trúc mã, trì độn thụ x si tình công. Công yêu trước thụ yêu sau, cả thế giới đều biết công yêu thụ chỉ có thụ ngu si („• ֊ •„)
______"Chúng ta giao ước thế này, nếu ngày nào đó anh tìm được người mà anh yêu thật lòng, muốn cưới về thì cứ nói tôi nghe, dù chúng ta đều gay nhưng không phải cứ gay là khoái hết đàn ông trên đời, đó không phải gay, đó là dễ dãi", chàng trai cẩn thận cất giấy chứng nhận kết hôn vào tủ, mỉm cười với người đàn ông đang ngồi bên giường, ánh mắt cả hai chạm nhau, anh công môi cười với cậu.Năm đó, chính phủ khuyến khích kết hôn sớm trước 30 tuổi. Cậu bất đắc dĩ come out để không làm hại con gái người ta. Năm tiếp theo chính phủ công nhận kết hôn đồng giới, cậu hết đường trốn thoát hôn nhân. Cha mẹ chỉ mong cậu an bề gia thất, con cái gì tính sau nên lúc nghe được bên nhà bạn thân cũng có con trai vừa come out, họ đã liên hệ bên đó, kết thành thông gia, với lý do ngày xưa từng qua lại nên cậu và người kia như thanh mai trúc mã vậy.Thanh mai trúc mã cái gì, phụ huynh là bạn thân của nhau đâu có nghĩa con cái sẽ thân thiết với nhau chứ. Người kia giỏi giang bao nhiêu thì cậu bình thường bấy nhiêu, nhìn tới lại nhớ mấy lời so sánh, cậu chán chẳng buồn nói chuyện với anh luôn."Được, nghe theo lời em, đây là thẻ ngân hàng, mật mã thẻ trùng ngày cưới chúng ta, không cần hỏi qua anh, thích gì cứ quẹt", người đàn ông đặt thẻ vào tay cậu, hẳn hai ba thẻ, có một cái là thẻ vàng nữa. Khóe mắt hơi giật giật, cậu lưỡng lự một chút thì người đàn ông đã đẩy tay cậu về, cùng ba tấm thẻ. "Đã kết hôn, không nên khách sáo như vậy", giọng anh trầm thấp, đầy an tâm khiến cậu phải ngoan ngoãn gật đầu.Gật đầu xong thì an ổn sống bên nhau tròn hai, ba năm. Tuy thời gian chưa dài nhưng cũng đủ lâu để cậu ôn kỉ niệm xưa, hình thành thói quen ghi nhớ sở thích của anh. Cậu luôn tự nhủ chỉ là vô thức thôi, dẫu sao thì đầu ấp tay gối mỗi tối, sáng dậy lại thấy người kia bên cạnh mình, nói không động tâm là nói dối. Nhưng anh từng xem hình ai đó, tự mỉm cười nên cậu nghĩ là anh đã có người mà bản thân đơn phương. Giờ cậu đơn phương anh nữa thì ngược tâm chính mình sao? Vội lắc đầu, kiên quyết giữ vững lí trí."Anh có mua sủi cảo tôm ở tiệm em thích này, kèm mì và bún", người đàn ông bước vào nhà, xách trên tay gói đồ ăn, cậu bước xuống lầu rồi nhanh chân cầm đồ ăn giúp anh, cậu thèm gần chết món này mấy nay, tính đi mua mà cứ quên mất, lúc bày đồ ăn ra tô, cậu hào hứng nói "bất ngờ thật, không ngờ anh còn nhớ mấy hôm trước tôi than thở thèm sủi cảo tôm"."Hôm nay về sớm nên mua cho em ăn, mấy hôm trước về trễ, sợ mua về thì đã có cơm nước rồi, em ăn không nổi, để qua đêm không ngon", anh xoa nhẹ đầu cậu, giúp lấy đũa muỗng, giành phần bỏ nước chấm và ớt ra chén, sợ cậu dụi mắt bị cay.Ăn một viên sủi cảo, hớp miếng nước canh, cậu thỏa mãn liếm khóe môi, híp mắt với người đàn ông ngồi đối diện mình. Anh rút khăn giấy, duỗi tay lau khóe môi giúp cậu, khuôn mặt cậu thoáng ửng hồng."Lắm lúc tôi nghĩ, có khi nào chúng ta đã yêu nhau thật lâu, anh đối xử tốt với tôi quá", cậu nhẹ giọng nói, rồi tự phủ nhận "cơ mà nếu yêu nhau thật thì đã không nhờ phụ huynh mai mối thế này", cậu khẽ cười, lại vùi đầu ăn, không để ý người đàn ông chợt trầm ngâm không động đũa.Đến chuyện rửa bát cũng bị giành, cậu nghi ngờ anh đang âm mưu khiến cậu trở nên bất tài vô dụng rồi li dị. Cậu thoáng rùng mình với suy nghĩ kì lạ ấy, vội chỉnh nhỏ tivi lại, nghiêm túc xem tin tức trong khi tay đang cầm ghim ăn trái cây tráng miệng.Tiếng chuông vang inh ỏi từ điện thoại của anh. Lau khô tay, nhận cuộc gọi từ số lạ, anh vừa bật loa thì giọng nói hào hứng của đầu dây bên kia khiến anh giật mình, cậu ở phòng khách cũng chú ý."Alo Văn hả? Cuối tuần này họp lớp hồi cấp hai nè cậu tới không? Tôi liên hệ gần nửa lớp rồi, 20 người á mà cậu liên hệ được Minh không? Ôi chà nghe bảo đợt đó bị ép cưới hay gì rồi chẳng nghe tin nữa, ai cũng lo cả"Anh vô thức nhìn ra phòng khách, cậu đang chống thành ghế nhìn vào bếp nghe ngóng ké, chợt nghe thấy tên mình, ánh mắt hai người lại giao nhau, cậu vội dời mắt đi, mẹ khiếp phải may cái miệng cứ bô bô của lớp phó văn thể mỹ thôi không là bí mật gì cũng mất hết!"Tôi sẽ hỏi em ấy, tôi cũng sắp xếp thời gian, hôm đấy đến chung vui với mọi người", anh cong môi, đáp lời người trong điện thoại."Tốt quá! Tôi đợi tin từ cậu!"Nói rồi liền cúp máy, vội đến vội đi, để không khí giữa anh và cậu có chút im lặng, có chút căng thẳng."Hôm ấy tôi cũng rảnh, có thể đi với nhau, tạo... bất ngờ cho mọi người nhỉ?", cậu có chút ngượng ngùng, gãi đầu, cất giọng hỏi."Được vậy để anh nhắn lại lớp phó", rửa cho xong chén bát, anh cầm điện thoại nhắn tin cho người ban nãy, chậm rãi bước ra phòng khách, ngồi xuống cạnh bạn nhỏ nhà anh. Tiếp tục không nói gì với nhau, cậu suy nghĩ một chốc nghiêng đầu qua "hôm đó anh muốn nói ra quan hệ của chúng ta thì cứ nói nhé, tôi dễ tính, sao cũng ổn", kể cả việc nếu anh ấy muốn đỡ ai về nhà sau khi mọi người nhậu xỉn, cậu cũng không ngăn cản.Anh không đáp lời, ánh mắt hướng về phía tivi, cậu trầm ngâm một chút, cũng chẳng biết nên nói gì nữa, một ngày dài cứ thế trôi qua.Vì cuối tuần là họp lớp cũ, anh quyết định cùng cậu mua đồ mới, là đồ đôi. Thay vì nói thì dùng quần áo để công khai rằng cả hai đang bên nhau.Vào hôm chủ nhật họp lớp, cậu ngủ tới gần trưa anh mới ôn hòa dỗ người tỉnh giấc, quần áo mới đã được xếp gọn trong tủ, anh vẫn chu đáo như mọi khi. Cậu cũng là bé ngoan, dậy sớm để anh không dùng nụ hôn đánh thức mình. Thật tình thì cậu cũng muốn hôn hôn lắm, lần đầu hôn nhau ở lễ đường, lần thứ hai hôn nhau khi cậu không chịu dậy mà vô thức nũng nịu với anh, anh liền hôn lên môi cậu, nụ hôn kiểu Pháp cho buổi sáng ngọt ngào, dù không kháng cự nhưng sau lần đó, cậu chợt quy củ hơn, không tạo điều kiện để anh hôn hôn nữa."Mang vớ cho ấm chân, có khi chúng ta sẽ chơi tới chiều tối lận, em sẽ bị lạnh đó", anh vừa nói vừa mở tủ lấy vớ ra, cậu xòe tay tính lấy thì anh ngồi xổm xuống, giúp cậu mang vào chân. Bạn nhỏ đang ngồi bệt sẵn trên đất để mang giày, ngơ ngác nhìn 'chồng' mình mang vớ vào chân, tiện tay nắn nhẹ cổ chân cậu rồi nói "gầy quá, em nên ăn nhiều thêm".Gì, ai biết gì đâu, thể chất cậu vốn ăn không béo mà. Sóng vai nhau rời khỏi nhà, cả hai đến nơi lớp phó hẹn."Văn! Minh! Tụi tớ bên này!", tiếng trong trẻo của cô gái vang lên, theo sau là tiếng trầm trồ, ồ à của những người khác sau khi thấy cậu cùng anh bước đến."Đồ đôi, hai cậu đang hẹn hò với nhau hả?", cô gái ban nãy gọi cả hai, bất ngờ khi thấy quần áo giống nhau, không nén nổi tò mò hỏi. Anh cười lắc đầu, chìa bàn tay đang đeo nhẫn ra cho cô gái thấy, cho mọi người thấy."Wao! Tôi đã nói hai người họ sẽ bên nhau mà chẳng ai tin cả!", lớp phó trầm trồ vỗ tay, tự hào hất mặt "mọi người thấy chưa, gì mà Minh không thân với Văn chớ, nếu không thân cũng sẽ không xưng hô anh em theo tháng sinh như vậy!".Mặt cậu hơi sầm lại, cách xưng hô của anh và cậu đúng là hơi sai, vì anh đi mẫu giáo muộn nên theo năm sinh thì hai người cách nhau một tuổi, nhưng không để ý sẽ tưởng anh cũng sinh cùng năm, mọi người đều hiểu lầm rằng cậu thua cá cược nên mới xưng hô như thế, dẫu gì thì anh cũng sinh trước cậu mấy tháng.Đánh yêu lớp phó một cái, cậu không thèm nhìn anh mà bước tới chỗ được chừa sẵn, anh theo sau cậu, ngồi xuống cạnh bên. Mọi người dần đến đông đủ, đồ ăn cũng được bày ra.Vừa ăn vừa trò chuyện cũng kéo tới chiều, anh gắp đồ ăn cho cậu, ăn đồ cậu không thích, lột vỏ tôm cho cậu, còn cậu chỉ việc ăn và nói chuyện câu được câu mất với bạn thân bên còn lại, mọi người ngồi vậy quanh bàn, thiếu điều nhắm mắt để không vừa ăn trưa vừa dùng cẩu lương."Nhìn hai cậu tôi cũng muốn yêu đương...", lớp phó nhẹ thở dài, rầu rĩ gắp đồ ăn, ở đây trừ cậu và anh thì có vài người lập gia đình rồi, số khác bận rộn công việc, không bị hối thúc kết hôn..."Muốn yêu đương thì tìm ai yêu cậu như cách Văn si tình đấy, cơ mà Minh này, cậu tu mấy khiếp mới tìm được Minh thế?", cô gái tủm tỉm cười nhìn cậu.Mặt cậu có chút ngơ ngác, hiểu lầm gì đúng không? Sao anh si mê cậu được? Cậu còn nghĩ nếu anh không come out, ai cũng tưởng anh thẳng hết."Hả? Cậu không biết chuyện đó hả Minh? Văn học xấu từ ai thế, đợt đó nói cho mọi người nghe mà giấu giấu diếm diếm Minh luôn? Vậy làm cách nào mà kết hôn với Minh được?", một người khác lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc.Cậu vội lắc đầu, "úi đừng trách như vậy, do tôi hay quên thôi, anh ấy có nói tôi nghe! Không giấu diếm gì cả, chỉ là không nghĩ ảnh đã đơn phương tôi từ hồi cấp hai"."Từ hồi cấp hai? Văn nói yêu cậu từ hồi cấp một kia mà, lúc nghe ổng nói thật trong trò T or D như thế mọi người trong ban chấp hành đã oán hận bản thân không có thanh mai trúc mã để trải nghiệm cảm giác đó đấy, nhờ mồm của tôi nên ai cũng biết cây si tên Văn nhá~", lớp phó vươn tay muốn búng trán cậu cho cậu bớt ngốc, anh che chắn kịp nên bị búng là mu bàn tay anh.Vì búng chơi nên không đau, anh chậm rãi thu tay về, tiếp tục bóc vỏ tôm. Tô cẩu lương này to quá, mọi người đều nghĩ vậy.Cậu lơ đãng, suy tư trong từng câu nói của lớp phó, của các bạn học cũ. Vậy người trong hình anh hay xem và cười là ai?Ăn uống no đủ xong thì mắc vệ sinh, cậu nhanh chân đi xả lũ cứu thân. Anh cũng theo cậu đi vệ sinh."Em.. có muốn hỏi anh gì không?"Động tác kéo quần hơn khựng, cậu bình tĩnh kéo cho xong khóa quần, nhẹ lắc đầu, "anh không nói, tôi không hỏi"."Vậy, nếu anh nói ra, em tình nguyện lắng nghe?", chứ không phải như những lần nói chuyện lý lẽ về vấn đề gì với nhau, cậu đều bịt tai để không nghe gì cả, bàn về lý lẽ, cậu thua, bàn về học thức, cậu thua, bàn về điều gì cậu cũng thua, thế là trốn quách luôn."Về nhà hẵng nói, phòng vệ sinh không thơm tho đâu", cậu bĩu môi, vội rửa tay.Cuối cùng cũng tan họp, vì tò mò nên cậu không ngừng hối thúc anh về mau, nhưng lúc mở cửa nhà, cậu lại muốn trốn tránh, vội tháo giày vội vào phòng trong, kéo khoảng cách với anh.Anh nhìn qua bóng lưng cậu, hơi híp mắt, cất giày của cả hai vào tủ, lên tiếng nói vọng vào trấn an bạn nhỏ, "cũng không to tát gì, anh từng nói qua đôi ba lần nhưng có lẽ em quên mất"."Anh từng nói qua rồi hả?", cậu ngơ ngác, đúng là đôi khi cậu sẽ quên mất những gì người khác nói qua, nhắc đến khi chuyện đó không quan trọng, không đáng để cậu bận tâm."Anh yêu em, từ khi gặp gỡ em lần đầu, anh từng nghĩ có khi chỉ là yêu thích nhất thời thôi nhưng nếu nhất thời thì không đơn phương lâu như vậy", anh chậm rãi vào phòng, tiến gần về phía cậu. Giọng nói trầm ấm không ngừng lại "chẳng có nhất thời nào khi nhắm mắt cũng chỉ thấy em, hình bóng của em kéo dài qua năm tháng, chẳng có nhất thời nào kèm theo khát vọng muốn yêu đương, bao dung, ôn nhu, đối xử tốt với em, ôm em vào lòng, khảm em vào tim cả, chỉ có cả đời mới cảm nhận được điều đó".Cậu ngẩn người nhìn anh, vô thức đáp "văn vở...".Anh mỉm cười với cậu, "tên anh Văn, không có Vở".Anh chưa từng nói lời nào như tỏ tình thế này với cậu, thoáng giật mình, không phải không có, ngày cậu thi cấp ba, lúc cùng ôn luyện, anh hỏi qua nếu sau này chẳng ai lấy thì cậu chịu anh không? Lúc đó cậu trả lời thế nào nhỉ?"Chỉ cần anh đối tốt với tôi, xem tôi là nhất, yêu thương dành hết cho tôi thì anh phân thân, tôi cũng chịu cưới!"Ấu trĩ, cậu chợt cười rộ lên, hóa ra những sự quan tâm, săn sóc anh dành cho cậu bao năm qua vốn chưa từng thay đổi, cậu chỉ né tránh nên không để ý, tới lúc hai người lấy nhau, sống chung, cậu mới thật sự cảm nhận rõ cảm giác an toàn này."Ơ, nếu anh yêu tôi thì tấm hình khiến anh cười là ai vậy?", cảm giác tim đánh thịch một cái, cậu cảnh giác nhìn anh."À, tấm hình đó sao? Hình em mặc đồ ngủ của anh", nói rồi anh chìa điện thoại ra.Hai đứa nhỏ đứng kế nhau, một đứa mặc áo này quần nọ, một đứa mặc áo nọ quần kia, cậu xấu hổ tới mức chạy luôn vào phòng.Trước khi đóng sập cửa lại, Minh gào lên "tôi cũng yêu anh!"_Hạ màn_(*꒦ິ꒳꒦ີ) khát vọng được yêu đương để nũng nịu với người yêu, thật ra tâm hồn tớ bánh bèo xỉu luôn í.
______"Chúng ta giao ước thế này, nếu ngày nào đó anh tìm được người mà anh yêu thật lòng, muốn cưới về thì cứ nói tôi nghe, dù chúng ta đều gay nhưng không phải cứ gay là khoái hết đàn ông trên đời, đó không phải gay, đó là dễ dãi", chàng trai cẩn thận cất giấy chứng nhận kết hôn vào tủ, mỉm cười với người đàn ông đang ngồi bên giường, ánh mắt cả hai chạm nhau, anh công môi cười với cậu.Năm đó, chính phủ khuyến khích kết hôn sớm trước 30 tuổi. Cậu bất đắc dĩ come out để không làm hại con gái người ta. Năm tiếp theo chính phủ công nhận kết hôn đồng giới, cậu hết đường trốn thoát hôn nhân. Cha mẹ chỉ mong cậu an bề gia thất, con cái gì tính sau nên lúc nghe được bên nhà bạn thân cũng có con trai vừa come out, họ đã liên hệ bên đó, kết thành thông gia, với lý do ngày xưa từng qua lại nên cậu và người kia như thanh mai trúc mã vậy.Thanh mai trúc mã cái gì, phụ huynh là bạn thân của nhau đâu có nghĩa con cái sẽ thân thiết với nhau chứ. Người kia giỏi giang bao nhiêu thì cậu bình thường bấy nhiêu, nhìn tới lại nhớ mấy lời so sánh, cậu chán chẳng buồn nói chuyện với anh luôn."Được, nghe theo lời em, đây là thẻ ngân hàng, mật mã thẻ trùng ngày cưới chúng ta, không cần hỏi qua anh, thích gì cứ quẹt", người đàn ông đặt thẻ vào tay cậu, hẳn hai ba thẻ, có một cái là thẻ vàng nữa. Khóe mắt hơi giật giật, cậu lưỡng lự một chút thì người đàn ông đã đẩy tay cậu về, cùng ba tấm thẻ. "Đã kết hôn, không nên khách sáo như vậy", giọng anh trầm thấp, đầy an tâm khiến cậu phải ngoan ngoãn gật đầu.Gật đầu xong thì an ổn sống bên nhau tròn hai, ba năm. Tuy thời gian chưa dài nhưng cũng đủ lâu để cậu ôn kỉ niệm xưa, hình thành thói quen ghi nhớ sở thích của anh. Cậu luôn tự nhủ chỉ là vô thức thôi, dẫu sao thì đầu ấp tay gối mỗi tối, sáng dậy lại thấy người kia bên cạnh mình, nói không động tâm là nói dối. Nhưng anh từng xem hình ai đó, tự mỉm cười nên cậu nghĩ là anh đã có người mà bản thân đơn phương. Giờ cậu đơn phương anh nữa thì ngược tâm chính mình sao? Vội lắc đầu, kiên quyết giữ vững lí trí."Anh có mua sủi cảo tôm ở tiệm em thích này, kèm mì và bún", người đàn ông bước vào nhà, xách trên tay gói đồ ăn, cậu bước xuống lầu rồi nhanh chân cầm đồ ăn giúp anh, cậu thèm gần chết món này mấy nay, tính đi mua mà cứ quên mất, lúc bày đồ ăn ra tô, cậu hào hứng nói "bất ngờ thật, không ngờ anh còn nhớ mấy hôm trước tôi than thở thèm sủi cảo tôm"."Hôm nay về sớm nên mua cho em ăn, mấy hôm trước về trễ, sợ mua về thì đã có cơm nước rồi, em ăn không nổi, để qua đêm không ngon", anh xoa nhẹ đầu cậu, giúp lấy đũa muỗng, giành phần bỏ nước chấm và ớt ra chén, sợ cậu dụi mắt bị cay.Ăn một viên sủi cảo, hớp miếng nước canh, cậu thỏa mãn liếm khóe môi, híp mắt với người đàn ông ngồi đối diện mình. Anh rút khăn giấy, duỗi tay lau khóe môi giúp cậu, khuôn mặt cậu thoáng ửng hồng."Lắm lúc tôi nghĩ, có khi nào chúng ta đã yêu nhau thật lâu, anh đối xử tốt với tôi quá", cậu nhẹ giọng nói, rồi tự phủ nhận "cơ mà nếu yêu nhau thật thì đã không nhờ phụ huynh mai mối thế này", cậu khẽ cười, lại vùi đầu ăn, không để ý người đàn ông chợt trầm ngâm không động đũa.Đến chuyện rửa bát cũng bị giành, cậu nghi ngờ anh đang âm mưu khiến cậu trở nên bất tài vô dụng rồi li dị. Cậu thoáng rùng mình với suy nghĩ kì lạ ấy, vội chỉnh nhỏ tivi lại, nghiêm túc xem tin tức trong khi tay đang cầm ghim ăn trái cây tráng miệng.Tiếng chuông vang inh ỏi từ điện thoại của anh. Lau khô tay, nhận cuộc gọi từ số lạ, anh vừa bật loa thì giọng nói hào hứng của đầu dây bên kia khiến anh giật mình, cậu ở phòng khách cũng chú ý."Alo Văn hả? Cuối tuần này họp lớp hồi cấp hai nè cậu tới không? Tôi liên hệ gần nửa lớp rồi, 20 người á mà cậu liên hệ được Minh không? Ôi chà nghe bảo đợt đó bị ép cưới hay gì rồi chẳng nghe tin nữa, ai cũng lo cả"Anh vô thức nhìn ra phòng khách, cậu đang chống thành ghế nhìn vào bếp nghe ngóng ké, chợt nghe thấy tên mình, ánh mắt hai người lại giao nhau, cậu vội dời mắt đi, mẹ khiếp phải may cái miệng cứ bô bô của lớp phó văn thể mỹ thôi không là bí mật gì cũng mất hết!"Tôi sẽ hỏi em ấy, tôi cũng sắp xếp thời gian, hôm đấy đến chung vui với mọi người", anh cong môi, đáp lời người trong điện thoại."Tốt quá! Tôi đợi tin từ cậu!"Nói rồi liền cúp máy, vội đến vội đi, để không khí giữa anh và cậu có chút im lặng, có chút căng thẳng."Hôm ấy tôi cũng rảnh, có thể đi với nhau, tạo... bất ngờ cho mọi người nhỉ?", cậu có chút ngượng ngùng, gãi đầu, cất giọng hỏi."Được vậy để anh nhắn lại lớp phó", rửa cho xong chén bát, anh cầm điện thoại nhắn tin cho người ban nãy, chậm rãi bước ra phòng khách, ngồi xuống cạnh bạn nhỏ nhà anh. Tiếp tục không nói gì với nhau, cậu suy nghĩ một chốc nghiêng đầu qua "hôm đó anh muốn nói ra quan hệ của chúng ta thì cứ nói nhé, tôi dễ tính, sao cũng ổn", kể cả việc nếu anh ấy muốn đỡ ai về nhà sau khi mọi người nhậu xỉn, cậu cũng không ngăn cản.Anh không đáp lời, ánh mắt hướng về phía tivi, cậu trầm ngâm một chút, cũng chẳng biết nên nói gì nữa, một ngày dài cứ thế trôi qua.Vì cuối tuần là họp lớp cũ, anh quyết định cùng cậu mua đồ mới, là đồ đôi. Thay vì nói thì dùng quần áo để công khai rằng cả hai đang bên nhau.Vào hôm chủ nhật họp lớp, cậu ngủ tới gần trưa anh mới ôn hòa dỗ người tỉnh giấc, quần áo mới đã được xếp gọn trong tủ, anh vẫn chu đáo như mọi khi. Cậu cũng là bé ngoan, dậy sớm để anh không dùng nụ hôn đánh thức mình. Thật tình thì cậu cũng muốn hôn hôn lắm, lần đầu hôn nhau ở lễ đường, lần thứ hai hôn nhau khi cậu không chịu dậy mà vô thức nũng nịu với anh, anh liền hôn lên môi cậu, nụ hôn kiểu Pháp cho buổi sáng ngọt ngào, dù không kháng cự nhưng sau lần đó, cậu chợt quy củ hơn, không tạo điều kiện để anh hôn hôn nữa."Mang vớ cho ấm chân, có khi chúng ta sẽ chơi tới chiều tối lận, em sẽ bị lạnh đó", anh vừa nói vừa mở tủ lấy vớ ra, cậu xòe tay tính lấy thì anh ngồi xổm xuống, giúp cậu mang vào chân. Bạn nhỏ đang ngồi bệt sẵn trên đất để mang giày, ngơ ngác nhìn 'chồng' mình mang vớ vào chân, tiện tay nắn nhẹ cổ chân cậu rồi nói "gầy quá, em nên ăn nhiều thêm".Gì, ai biết gì đâu, thể chất cậu vốn ăn không béo mà. Sóng vai nhau rời khỏi nhà, cả hai đến nơi lớp phó hẹn."Văn! Minh! Tụi tớ bên này!", tiếng trong trẻo của cô gái vang lên, theo sau là tiếng trầm trồ, ồ à của những người khác sau khi thấy cậu cùng anh bước đến."Đồ đôi, hai cậu đang hẹn hò với nhau hả?", cô gái ban nãy gọi cả hai, bất ngờ khi thấy quần áo giống nhau, không nén nổi tò mò hỏi. Anh cười lắc đầu, chìa bàn tay đang đeo nhẫn ra cho cô gái thấy, cho mọi người thấy."Wao! Tôi đã nói hai người họ sẽ bên nhau mà chẳng ai tin cả!", lớp phó trầm trồ vỗ tay, tự hào hất mặt "mọi người thấy chưa, gì mà Minh không thân với Văn chớ, nếu không thân cũng sẽ không xưng hô anh em theo tháng sinh như vậy!".Mặt cậu hơi sầm lại, cách xưng hô của anh và cậu đúng là hơi sai, vì anh đi mẫu giáo muộn nên theo năm sinh thì hai người cách nhau một tuổi, nhưng không để ý sẽ tưởng anh cũng sinh cùng năm, mọi người đều hiểu lầm rằng cậu thua cá cược nên mới xưng hô như thế, dẫu gì thì anh cũng sinh trước cậu mấy tháng.Đánh yêu lớp phó một cái, cậu không thèm nhìn anh mà bước tới chỗ được chừa sẵn, anh theo sau cậu, ngồi xuống cạnh bên. Mọi người dần đến đông đủ, đồ ăn cũng được bày ra.Vừa ăn vừa trò chuyện cũng kéo tới chiều, anh gắp đồ ăn cho cậu, ăn đồ cậu không thích, lột vỏ tôm cho cậu, còn cậu chỉ việc ăn và nói chuyện câu được câu mất với bạn thân bên còn lại, mọi người ngồi vậy quanh bàn, thiếu điều nhắm mắt để không vừa ăn trưa vừa dùng cẩu lương."Nhìn hai cậu tôi cũng muốn yêu đương...", lớp phó nhẹ thở dài, rầu rĩ gắp đồ ăn, ở đây trừ cậu và anh thì có vài người lập gia đình rồi, số khác bận rộn công việc, không bị hối thúc kết hôn..."Muốn yêu đương thì tìm ai yêu cậu như cách Văn si tình đấy, cơ mà Minh này, cậu tu mấy khiếp mới tìm được Minh thế?", cô gái tủm tỉm cười nhìn cậu.Mặt cậu có chút ngơ ngác, hiểu lầm gì đúng không? Sao anh si mê cậu được? Cậu còn nghĩ nếu anh không come out, ai cũng tưởng anh thẳng hết."Hả? Cậu không biết chuyện đó hả Minh? Văn học xấu từ ai thế, đợt đó nói cho mọi người nghe mà giấu giấu diếm diếm Minh luôn? Vậy làm cách nào mà kết hôn với Minh được?", một người khác lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc.Cậu vội lắc đầu, "úi đừng trách như vậy, do tôi hay quên thôi, anh ấy có nói tôi nghe! Không giấu diếm gì cả, chỉ là không nghĩ ảnh đã đơn phương tôi từ hồi cấp hai"."Từ hồi cấp hai? Văn nói yêu cậu từ hồi cấp một kia mà, lúc nghe ổng nói thật trong trò T or D như thế mọi người trong ban chấp hành đã oán hận bản thân không có thanh mai trúc mã để trải nghiệm cảm giác đó đấy, nhờ mồm của tôi nên ai cũng biết cây si tên Văn nhá~", lớp phó vươn tay muốn búng trán cậu cho cậu bớt ngốc, anh che chắn kịp nên bị búng là mu bàn tay anh.Vì búng chơi nên không đau, anh chậm rãi thu tay về, tiếp tục bóc vỏ tôm. Tô cẩu lương này to quá, mọi người đều nghĩ vậy.Cậu lơ đãng, suy tư trong từng câu nói của lớp phó, của các bạn học cũ. Vậy người trong hình anh hay xem và cười là ai?Ăn uống no đủ xong thì mắc vệ sinh, cậu nhanh chân đi xả lũ cứu thân. Anh cũng theo cậu đi vệ sinh."Em.. có muốn hỏi anh gì không?"Động tác kéo quần hơn khựng, cậu bình tĩnh kéo cho xong khóa quần, nhẹ lắc đầu, "anh không nói, tôi không hỏi"."Vậy, nếu anh nói ra, em tình nguyện lắng nghe?", chứ không phải như những lần nói chuyện lý lẽ về vấn đề gì với nhau, cậu đều bịt tai để không nghe gì cả, bàn về lý lẽ, cậu thua, bàn về học thức, cậu thua, bàn về điều gì cậu cũng thua, thế là trốn quách luôn."Về nhà hẵng nói, phòng vệ sinh không thơm tho đâu", cậu bĩu môi, vội rửa tay.Cuối cùng cũng tan họp, vì tò mò nên cậu không ngừng hối thúc anh về mau, nhưng lúc mở cửa nhà, cậu lại muốn trốn tránh, vội tháo giày vội vào phòng trong, kéo khoảng cách với anh.Anh nhìn qua bóng lưng cậu, hơi híp mắt, cất giày của cả hai vào tủ, lên tiếng nói vọng vào trấn an bạn nhỏ, "cũng không to tát gì, anh từng nói qua đôi ba lần nhưng có lẽ em quên mất"."Anh từng nói qua rồi hả?", cậu ngơ ngác, đúng là đôi khi cậu sẽ quên mất những gì người khác nói qua, nhắc đến khi chuyện đó không quan trọng, không đáng để cậu bận tâm."Anh yêu em, từ khi gặp gỡ em lần đầu, anh từng nghĩ có khi chỉ là yêu thích nhất thời thôi nhưng nếu nhất thời thì không đơn phương lâu như vậy", anh chậm rãi vào phòng, tiến gần về phía cậu. Giọng nói trầm ấm không ngừng lại "chẳng có nhất thời nào khi nhắm mắt cũng chỉ thấy em, hình bóng của em kéo dài qua năm tháng, chẳng có nhất thời nào kèm theo khát vọng muốn yêu đương, bao dung, ôn nhu, đối xử tốt với em, ôm em vào lòng, khảm em vào tim cả, chỉ có cả đời mới cảm nhận được điều đó".Cậu ngẩn người nhìn anh, vô thức đáp "văn vở...".Anh mỉm cười với cậu, "tên anh Văn, không có Vở".Anh chưa từng nói lời nào như tỏ tình thế này với cậu, thoáng giật mình, không phải không có, ngày cậu thi cấp ba, lúc cùng ôn luyện, anh hỏi qua nếu sau này chẳng ai lấy thì cậu chịu anh không? Lúc đó cậu trả lời thế nào nhỉ?"Chỉ cần anh đối tốt với tôi, xem tôi là nhất, yêu thương dành hết cho tôi thì anh phân thân, tôi cũng chịu cưới!"Ấu trĩ, cậu chợt cười rộ lên, hóa ra những sự quan tâm, săn sóc anh dành cho cậu bao năm qua vốn chưa từng thay đổi, cậu chỉ né tránh nên không để ý, tới lúc hai người lấy nhau, sống chung, cậu mới thật sự cảm nhận rõ cảm giác an toàn này."Ơ, nếu anh yêu tôi thì tấm hình khiến anh cười là ai vậy?", cảm giác tim đánh thịch một cái, cậu cảnh giác nhìn anh."À, tấm hình đó sao? Hình em mặc đồ ngủ của anh", nói rồi anh chìa điện thoại ra.Hai đứa nhỏ đứng kế nhau, một đứa mặc áo này quần nọ, một đứa mặc áo nọ quần kia, cậu xấu hổ tới mức chạy luôn vào phòng.Trước khi đóng sập cửa lại, Minh gào lên "tôi cũng yêu anh!"_Hạ màn_(*꒦ິ꒳꒦ີ) khát vọng được yêu đương để nũng nịu với người yêu, thật ra tâm hồn tớ bánh bèo xỉu luôn í.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me