TruyenFull.Me

Truyen Theo Chu De Chu De Theo Tuan

Nhân loại ơi... *khóc* bà mẹ nó, tuần trước đã Yandere rồi... tuần này còn cho ốm yếu bệnh kiều nữa.
(⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎) xin chào, đây là một bể máu chó...
___

Yêu đương đâu khó thế đâu,
Thương nhau một chút, chỉ cầu thế thôi.
.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chậm rãi hắt vào phòng, vệt nắng lấp lánh trên gạch men, dần lan đến bên giường lớn. Tôi trở mình một cái, theo thói quen cọ mặt vào chăn trước khi tỉnh dậy.

"Cậu chủ, bữa sáng đã sẵn sàng, cậu đã dậy dùng bữa chưa?", giọng quản gia vọng vào trong phòng, cùng ba tiếng gõ cửa như thường lệ.

"Vào đi...", sau tiếng đáp lại là mấy câu lầm rầm vào mỗi sáng, mỗi khi chưa tỉnh ngủ, tâm tình tôi thật sự không tốt lắm.

Quản gia đỡ tôi ngồi lên, bày đồ ăn ra bàn nhỏ, lịch sự nói "Cậu chủ ăn nhiều một chút, bác sĩ sẽ khám bệnh cho cậu nhanh thôi".

"Không khám được không ạ?", nhẹ thở dài, tôi chậm chạp múc muỗng cháo, ăn vào.

"Sức khỏe quan trọng nhất! Cậu đừng nói bậy bạ, ông chủ và bà chủ dưới suối vàng nghe được sẽ buồn lắm đấy!"

Tôi dứt khoát im lặng, tự dùng bữa sáng của mình. Đúng vậy, như lời quản gia nói thì tôi, đã không còn cha mẹ nữa rồi, họ đều chết vì tuổi già, để lại đứa con trai mang đầy bệnh trong người, đến quyền thừa kế công ty còn không có.

Chuyện gì cũng có lý do của nó, vì họ đã giao phó mọi thứ, kể cả tôi cho người em trai kia. Chúng tôi là anh em cùng cha, khác mẹ. Ngay giây phút nghe tin cha có con riêng bên ngoài, mẹ tôi đã tự sát, để lại gánh nặng đầy bệnh tật này trên trần gian. Có lẽ ông trời thương tôi khổ, mẹ kế và cha hết mực yêu thương tôi, duy chỉ có em trai là suốt ngày tìm cách bắt nạt, muốn tôi chết đi cho đời thêm tươi một chút.

Mới nhắc tào tháo, tào tháo đến, tôi nhìn người đàn ông trước mặt, thời gian tàn nhẫn, biến chàng trai đầy mùi vị thanh xuân thành phụ huynh trên thương trường, em lạnh nhạt nhìn tôi, mấp máy môi.

"Sao anh chưa chết", sao tôi chưa chết?, sao tôi phải chết?, tôi còn chưa có được tình yêu thì chết còn có nghĩa lý gì nữa.

Tôi yếu ớt cười nhẹ, nhìn bóng lưng của em trai rời đi, nghe tiếng sập cửa đầy tức giận, tôi chỉ biết lắc đầu.

Hoàn thành bữa sáng, em trai đã lái xe đến công ty, chỉ còn tôi, quản gia cùng người hầu trong nhà. 

Uống một mớ thuốc không rõ tên, tôi sai người mang laptop đến. Người bệnh phải nghỉ ngơi nhưng không ai chịu nổi cảm giác nhàm chán trên giường mãi được. Chân tôi teo dần, bác sĩ nói khó có thể đi lại, bất đắc dĩ ôm laptop thôi.

Nhấn vào một video trong file ẩn, là camera tôi nhờ người lắp khắp nơi trong nhà thật lâu trước đây, xài thật sự tốt lắm! không kể phòng vệ sinh cũng có vài ba cái ẩn trong tường. Cách tôi quan tâm em trai, chưa bao giờ sai cả. 

"Hôm qua em trai dùng dầu gội mình nhờ quản gia mua rồi."

"Ôi... em ấy ngủ thật ngoan."

"Chậc... nhìn khối cơ bắp kia đi... mày thua xa em ấy...", vô thức duỗi tay chạm màn hình, tôi vội rụt tay lại.

Khẽ cười khúc khích, tựa đầu lên gối, tôi chăm chú xem hoạt động mỗi ngày của em trai. Xem liền xem đến mười mấy năm, thương, cũng đã đơn phương mười mấy năm. Ngay lúc thấy đứa nhỏ nép sau lưng cha, tò mò nhìn người anh trai xa lạ, tôi liền biết, đời này dù có chết cũng phải mang em theo cùng. Khảm em vào tim, đặt em vào lòng.

Đôi khi máy quay sẽ ghi lại được những cuộc nói chuyện tôi không mong muốn, tôi sẽ lặng lẽ xóa nó đi, trong mắt tôi, sự ghét bỏ mà em bộc lộ ra chính là sự yêu thương em ngại bày tỏ, thế nên em ghét tôi bao nhiêu, tôi thương em bấy nhiêu.

Thương một người, thật sự không khó chút nào cả, giá mà... em có thể bày tỏ rằng em cũng thương tôi, dù chỉ một chút thôi, tôi cũng mãn nguyện rồi.

Tiếng tin nhắn mới đến, "hàng đã gửi", quản gia gõ cửa ba tiếng trước khi bước vào, đặt lên bàn nhỏ tập hồ sơ được niêm phong kỹ lưỡng. Chuyện này tôi đã làm đi làm lại hàng trăm lần, chủ động chuyển tiền cho bên kia, chậm rãi đợi quản gia giúp tôi, tháo hồ sơ niêm phong.

Những bức hình chụp lại khoảnh khắc em trai tiếp xúc với mọi người, trai có, gái có, già có, trẻ có, cả khoảnh khắc, em cười nhẹ cùng ai đó tôi không biết tên, lòng tôi vô thức siết lại, xoa xoa lồng ngực phập phồng vì chịu kích thích, tôi cố gắng thở đều.

"Cậu chủ đừng xúc động như vậy, cậu chủ nhỏ với những người này chỉ quan hệ xã giao thôi", quản gia giúp tôi xoa lưng, đồng thời thu hồi hình về, đóng hồ sơ lại tránh cho tôi thấy chúng và tiếp tục xúc động.

"Quản gia... bác biết cháu khổ sở thế nào mà... cháu đã không thể ra khỏi giường nổi nên đành phụ thuộc vào bác thôi...", tôi nắm tay quản gia, rấm rứt khóc, trong nhà này, từ khi mẹ qua đời, chỉ có bác quản gia hiểu tôi nhất... hiểu bệnh tình của tôi, hiểu tính cách của tôi, hiểu rõ lòng tôi muốn gì.

"Tôi sẽ không để cậu chủ phải chịu ủy khuất như bà chủ đâu, chuyện của bà chủ là do sơ suất của tôi..."

"Không trách bác, là mẹ cháu muốn tự sát... nếu cháu là mẹ, cháu sẽ mang cha theo cùng, tiếc thay... cách yêu thương của mỗi người không giống nhau"

Mẹ tôi, tiểu thư khuê các, chân yếu tay mềm, tháo vát chuyện nhà, từ khi gặp cha trong bữa tiệc thường niên của ông ngoại, liền say đắm ngay giây phút đầu thấy người. Mẹ đã nháo loạn một thời gian, ông ngoại mới miễn cưỡng đồng ý cho mẹ lấy cha, một cô gái ngây thơ trong sáng và một thương nhân cáo già lại đào hoa. 

Sau khi kết hôn được một năm, đứa nhỏ đầy bệnh như tôi ra đời, tôi giống cha nhiều hơn mẹ nên mẹ đã yêu thương tôi không khác gì ông, mẹ đã từng hỏi tôi rằng "nếu con giống cha như vậy thì hẳn sẽ đào hoa lắm đúng không?" 

"Không ạ, con muốn giống mẹ cơ, tháo vát đảm đang, yêu cha hết lòng"

"Giống mẹ làm gì? Rước khổ vào thân", mẹ búng trán tôi một cái, cằn nhằn không ngừng.

Giống mẹ sẽ rước khổ vào thân, tôi từng tự hỏi, từng không hiểu, mãi đến khi gặp được em. Tôi mới hiểu năm đó, vì sao vừa nghe tin cha có con riêng, mẹ liền tự sát. Giống như tôi thấy em cười nói với người khác, tôi cũng muốn chết quách đi, ngực đau, lòng đau, cả thể xác lẫn tinh thần đều đau, đau bệnh, đau tình. 

Nhắm mắt dưỡng thần, kìm dòng nước mắt sắp trào khỏi khóe mi. Trước khi trả lại tôi không gian im lặng, quản gia nói, em trai thất tình nữa rồi. Thật tốt.

Lần thứ năm em thất tình, em chọn rượu làm niềm vui, em say không biết trái phải, em say đến mức xông vào phòng tôi nửa đêm, gào khóc như một đứa trẻ, oán trách tôi, trút giận vào tôi.

Khiến tôi nhớ lại ngày trước, mưa bão kéo đến, em vừa oán trời than đất, vừa chiếm giường của tôi. Tôi biết em sợ sấm sét nên đêm đó, tôi nằm đất, em nằm giường, nhưng tôi lại rất thỏa mãn. Vào hôm sau, khi em rời khỏi, tôi cảm thụ hơi ấm còn sót lại một chút nơi em nằm qua, trong lòng hàng vạn sự ngọt ngào tuôn ra, ông trời ơi, ngày nào cũng mang mưa và sấm sét đến, thì hay quá.

"Tại sao người chết không phải anh?!"

"Thứ bệnh hoạn khốn nạn này... mỗi lần thấy anh tôi lại chướng mắt!!"

Em túm cổ áo tôi, gào vào khuôn mặt hốc hác trắng bệch của anh trai em.

"Không lẽ tôi thật sự khắc chết những cô gái đó... nhưng rõ ràng chúng tôi sắp kỉ niệm hai tháng rồi... tại sao cô ấy lại bị giết chứ..."

Em hoang mang, rồi hoảng loạn, có chút yếu ớt gục mặt vào vai tôi, giọng nói đầy mùi rượu cùng tiếng nấc nhẹ oan ức.

"Mấy tên cướp khốn nạn đó... giết anh thay vì họ... thì hay rồi..."

Tôi duỗi tay ôm lấy em, vỗ về xoa nhẹ tấm lưng rộng lớn, chậm rãi hỏi "em thật sự, chán ghét anh đến vậy sao?"

"Phải!.. từ giây phút nhìn thấy anh.. ánh mắt chăm chú nhìn tôi của anh... khiến tôi thật sự ghê tởm đấy!... mẹ khiếp!", em hất tay tôi ra, tôi tiếp tục ôm lấy em.

"Chúng ta ai rồi cũng sẽ thay đổi, lớn cả rồi, em không thể thử xem anh như... người thân mà yêu thương được sao? Dẫu sao thì, anh cũng không còn nhìn chằm chằm vào em khiến em chán ghét nữa", có chút chua xót bốc lên mũi, mắt tôi dần đọng nước, tôi thì yêu em trai còn em thì ghét anh trai, ngay từ lần đầu tiên, cả hai đều không đồng đều như vậy. 

Ngày qua ngày, tôi không mong em thương tôi nhiều như tôi thương em.

Tháng qua tháng, tôi không mong em thương tôi nhiều bằng tình thương tôi dành em.

Năm qua năm, dù còn khát vọng em sẽ thương tôi nhưng ít nhiều gì, khát vọng muốn cả hai xem nhau như người yêu đã bị thời gian dập tắt. Mình tôi, đơn phương em đủ rồi. Trừ tôi, ai cũng không được quyền yêu em.

Em vẫn vậy, vẫn lạnh nhạt, cay nghiệt với tôi, em vùi đầu vào công việc, không còn tìm người yêu, tôi nghĩ, em chưa thể vượt qua cú sốc mất người yêu lần trước.

Nhờ quản gia mua một tấm vé nghỉ dưỡng ở đảo nào đó, tôi cẩn thận cầm trên tay, đưa ra trước mặt em. "Dù em trai có miệt thị anh bao nhiêu lần nữa thì anh trai vẫn mong em giữ sức khỏe thôi!".

Em hơi sững sốt, có chút cau mày, đăm chiêu nhìn tôi. Tôi cười rộ lên, dúi vào tay em tấm vé, lật chăn nằm xuống đi ngủ, có trời mới biết, tim tôi đã rộn ràng như thế nào.

Lần đầu tiên trong đời, em không phá hỏng món quà tôi tặng, dù chỉ là tấm vé. Có lẽ câu hỏi tôi dành cho em vào hôm em say rượu, đã được suy xét và ngẫm nghĩ rồi.

"Cậu chủ, hình như... cậu chủ nhỏ đối xử ôn hòa với cậu hơn ngày trước", lão quản gia cũng nhận ra điểm này.

Tôi khẽ cười, nhẹ giọng đáp "Quá tam ba bận, yêu người ngoài không nổi thì quay về nhà thôi"

Yêu bản thân, yêu gia đình, yêu ai đó khác. Đây là cách một người tỉnh táo hiểu rõ.

Yêu em trai, yêu bản thân. Đây là cách mà tôi hiểu rõ, bản thân tôi.

"Anh có muốn ra đi đâu chơi không? Tôi mua xe lăn cho", em lạnh nhạt nói.

Nắm tay em, lại bị em hất ra, tôi bất đắc dĩ thở dài "anh không muốn đi chơi, anh muốn ở bên cạnh em".

"Thứ biến thái! Biết thế không hỏi anh!"

Nhìn cánh cửa đóng sập, tôi che khóe môi đang cười một cách vặn vẹo, em trai ngại ngùng, thật đáng yêu ghê, hôm nay tôi lại yêu em hơn hôm qua rồi, làm sao bây giờ?

Lười biếng nằm trên giường, xem những video quay được cảnh em tắm rửa, em làm việc, em nằm ngủ, em ăn sáng... mỗi một hành động em làm đều khiến lòng tôi ngứa ngáy nóng ran, thật muốn ôm em vào lòng, hôn nhẹ em một cái, chạm tay lên làn da săn chắc kia.

Trôi qua thêm mấy tháng, mấy năm, vài ba cái sinh nhật, dù em có già, tôi cũng sẽ yêu em như thời trẻ.

Tôi đã nghĩ, em trai cứ độc thân như vậy thật tốt, sống cùng tôi, trong căn nhà do cha mẹ để lại, cần thì bán công ty, ở nhà nhìn nhau cười thôi, đủ mãn nguyện... nhưng là, em cứ tìm bạn gái để hẹn hò, còn tính đến chuyện ổn định, em chưa từng nghĩ đến tôi sao? Lệch sóng não một chút, cảm nhận lòng tôi đau buồn cỡ nào khi quanh năm chỉ có thể nằm trên giường không ra ngoài kết bạn.

Thế giới của tôi là em, mà em lại chỉ xem tôi như hằng hà sa số con người trên thế giới.

Tôi khóc thầm, trong đêm tối, căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng khóc đầy uất hận của tôi. Ôm ngực mình, vội vã tìm thuốc uống vào, tôi không muốn vì khóc mà bị khó thở qua đời đâu, tôi còn chưa mang em theo bên mình, dù thần chết có gõ cửa, tôi cũng nhất quyết không đi!

Có chút khổ sở nhìn bác quản gia, bác xoa đầu tôi, an ủi "cậu chủ chỉ cần dưỡng thân thể, chuyện của cậu chủ nhỏ, tôi sẽ thay cậu gánh vác cho".

Tôi chỉ cần thất thần nhìn trần nhà hoặc ngây người xem video, còn chuyện yêu đương của em trai, thì đợi kết quả mà bác quản gia đem đến.

Video phát lại lúc em trai cười đùa trêu chọc ai đó qua điện thoại, người tôi như chết lặng, bịt miệng nhịn sự đau xót trong lồng ngực, nước mắt không thể kìm nổi mà trào ra, tay tôi run rẩy, hướng chuột đến dấu xóa, vừa nhấn xuống thì nghe tiếng cửa mở ra.

"Bác quản gia đã xong việ...

Em đang tức giận nhìn tôi, khuôn mặt thâm trầm, nghiến răng nghiến lợi, tóc còn chưa khô, khăn tắm còn chưa buộc chặt, tôi hơi hoảng hốt, "Sao em để tóc ướt mà chạy lung tung như vậy, sẽ bệnh đấy!".

"Sao anh dám đặt camera trong phòng tôi?!"

"Em có mang khăn dự phòng qua không? Anh giúp em lau tóc nhé"

"Câm miệng! Trả lời đúng trọng tâm một chút đi! Tại sao anh dám, đặt camera khắp phòng tôi?!"

Cổ bị siết đau, tôi khó khăn gỡ tay em ra, muốn ho khan thành tiếng. 

"Mau trả lời đi! Tên điên này!", em đè tôi lên giường, đặt tay ngay cổ tôi, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy sự phẫn nộ, khuôn mặt lúc em tức giận, thật đẹp.

"Hình như anh... yêu em thêm rồi, em trai..."

Một bên má lập tức bị đấm đau, em đánh tôi, như ngày xưa em từng làm, sờ bên má nóng rát, tôi run rẩy cười khẽ, cười vì vui sướng, cuối cùng, em cũng không xem chuyện đánh tôi là việc khiến ô uế tay em nữa.

"Anh yêu em..."

Kìm lại cánh tay vung đến của em, tôi cười rạng rỡ, tay tôi bị hất ra, em hoảng hốt nhìn tôi. Dường như lời tôi vừa nói ra khiến em bị sốc, hẳn em nghe không rõ. Tôi mấp máy môi, lặp lại câu vừa rồi một cách chậm rãi nhất có thể.

"Anh, yêu em"

Em trai mắng tôi biến thái. Tôi im lặng vài giây.

Em trai nói tôi chết đi. Tôi đáp rằng sẽ sống.

Em trai chửi tôi ti tiện. Tôi giải thích cho em hiểu, tôi và em cùng cha, em cũng có phân nửa ti tiện.

Chúng tôi cãi nhau, cãi thật to, đến mức em tức giận bỏ khỏi phòng.

Tôi nghe tiếng quản gia ngoài cửa.

Tôi thấy em trở vào phòng, cùng xấp hồ sơ thật quen mắt.

Em ngăn không cho quản gia vào, tôi cười trấn an quản gia, chuyện anh em, anh em cùng nhau giải quyết.

Em chất vấn một tiếng, tôi bình thản giải thích một tiếng.

Chỉ vì yêu em nên chuyện gì tôi cũng không ngại.

Chỉ vì thương em nên dù phải giết cả nhân loại, tôi cũng sẵn lòng.

Em mệt mỏi bật khóc, nói rằng gia môn bất hạnh, nói rằng tôi bệnh hoạn, tôi biến thái, tôi khốn nạn, em chửi đi, tiếp tục chửi, em càng chửi tôi càng yêu.

Nếu biết em có thể kích động, tôi đã không cho quản gia đặt sẵn trái cây và dao trong phòng. Tại sao chứ? "Anh đã không kích động mà hôn em thì tại sao, em lại kích động muốn giết anh?".

"Giúp nhân loại sàng lọc một kẻ sát nhân như anh!"

"Nhưng như vậy, nhân loại sẽ chẳng còn ai yêu em nữa"

Em không nghe tôi nói, em không nghe tôi khóc, em không... xem tôi là anh trai, không... xem tôi là vật thể sống, cũng biết đau, biết buồn, biết tủi.

Tôi đã nghĩ, nếu em chết, tôi chết, đôi ta cùng chết, có phải sẽ hoàn thành tâm nguyện của cả tôi và em hay không?

Giữ cổ tay em, rướn người muốn hôn em, một lần thôi.

Trước khi tôi chết dưới tay em, trước khi em... có thể, hoặc không thể, chết cùng tôi.

Con dao dưới gối là mẹ để lại cho tôi, mẹ sợ tôi sẽ bị dồn ép, bị hành hạ, con dao bị thời gian làm rỉ sét, xuyên qua ngực trái của em, sau khi môi tôi chạm vào môi em.

Tôi đã ôm em vào lòng, nhìn em trợn mắt với tôi, môi em mím chặt, cứ như vậy mà chết trong lòng tôi. Máu dần thấm đẫm ra áo quần, chăn nệm, tôi không ngừng cười thành tiếng rồi lại gào khóc thật to, ôm em thật chặt, cả người như phát điên lên, có chút gì có hối hận, có chút gì đó vui mừng.

Đặt em nằm trên giường, thành kính hôn lên môi em lần cuối. Tôi nằm xuống cạnh em, nhìn trần nhà màu trắng, nhẹ cười hạnh phúc cùng con dao dính đầy máu của em, hướng về phía ngực trái của bản thân, tôi dõng dạc nói "anh yêu em! Yêu như yêu bạn đời anh sẽ không bao giờ có được trong hiện thực! Nguyện cầu rằng chỉ cần có kiếp sau, em sẽ yêu lại anh! Dù chỉ một chút thôi cũng được!"

Cơn đau xé tim ập đến.

Tôi nhìn thấy em đứng đó mỉm cười, vươn tay đợi tôi nắm lấy. 

"Cuối cùng thì, anh cũng đến rồi, tôi thật ghét anh"

"Anh nghĩ, chỉ cần anh thương em là đủ"

Siết chặt tay em, không bao giờ buông ra nữa.

...

Mỗi ngày đều yêu em thêm một chút. Dù cho trái đất ngừng quay, bản thân ngừng thở, tôi cũng sẽ không bao giờ, tạm ngừng yêu em.

_Kết thúc_

Ăn lễ vui vẻ nhé mọi người ₍՞◌′ᵕ‵ू◌₎♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me