Truyen Theo Chu De Chu De Theo Tuan
Đây là kết quả của những ngày deep thì lười viết cho xongđến lúc cần nộp deadline thì không deep được nên làm cụt mẹ đoạn kết 🙂 Beta nói muốn thể loại niên hạ nên đợt này thể loại niên hạ, chủ thụ, Open Ending.
Hãy chuẩn bị nón bảo hiểm cho màn cua khét...___Thế gian hàng vạn con người,
Cớ sao tôi lại, yêu người như em?."Cái thứ đê tiện đấy, biết điều phết, mày làm sao dạy dỗ nó được vậy?""Tao chỉ cần nói rằng tao là người nó yêu thì nó sẽ cắm đầu nghe theo thôi!"Chỉ cần nói rằng, cậu ấy chính là người tôi yêu thì dù phải lên trời hái sao, tôi cũng quyết tâm làm cho bằng được.Ra dấu im lặng với em gái đang khó hiểu bước ngang qua vị giáo viên này để vào lớp, tôi cười nhẹ, hơi lắc đầu, nhấc chân rời khỏi hành lang khối dưới.Tôi, là con của gái ngành, vì cha tôi là hiệu trưởng và vợ ông không thể sinh con nối dõi được nên ngày đó hai người họ bỏ qua mẹ tôi, nhận tôi về làm con nên hiện tại tôi được đưa vào trường học này, làm giáo viên giáo dục giới tính, với hàng ngàn lời đàm tiếu sau lưng.Dù trên danh nghĩa con trai hiệu trưởng nhưng sự thật vẫn sẽ bị phát hiện ra, bất ngờ nhất là khi bị chính cậu học trò mình yêu thương, lấy chuyện mình tâm sự bí mật, nói cho cả trường biết.Cha không nói gì, tôi ảnh hưởng, ông không ảnh hưởng thì tốt rồi.Chất vấn? Tôi từng nghĩ đến nhưng tôi sợ, sợ em tức giận, sợ em bỏ tôi. Không phải không thể sống thiếu em, mà là cuộc sống của tôi chợt cô độc nếu em rời khỏi tôi.Em biết tôi lụy em, em biết, biết hết, nhưng em còn quá trẻ để hiểu, thật lòng yêu ai đó sẽ có cảm giác như thế nào nên em lấy sự thật lòng của tôi ra làm trò đùa, cười cợt, khinh bỉ.Không sao, chỉ cần em còn chịu ôm tôi, hôn nhẹ môi tôi, dùng bàn tay có vết chai ngòi bút chạm lên da thịt tôi, hé môi nói những lời ngọt ngào bên tai tôi, dùng thứ to lớn lấp đầy tôi nữa. Đôi ta như hai mảnh ghép, tròn vẹn tìm thấy nhau giữa cuộc đời đầy bất công này.Sau tất cả, dù em có chỉ ra hướng cửa sổ và nói "nhảy xuống đi", tôi nhất định sẽ không lưỡng lự mà nhảy..Thế gian hàng vạn khả năng,
Cớ sao tôi lại, chẳng màng khó khăn.."Thầy bị người ta chơi đến mức tôi chỉ cần dùng tay vuốt chưa đến năm lần đã bắn rồi sao? Có chắc thân thể còn xài được không? Tôi không thích thứ gì hỏng đâu""... Tôi... tôi yêu em nên..."Nên dù em dùng lời nói, tôi cũng có thể bắn ra.Chỉ là em vẫn không xem trọng lời nói của tôi. Nhìn xem, bây giờ tôi chỉ có thể siết chặt gra giường, khóc nức nỡ với lỗ hậu đã rướm đầy máu thay thuốc bôi trơn.Em nói em thích chơi như vậy. Được, cho em chơi."Ngày mai tôi muốn cơm cà ri, tôi ngán đồ căn tin, thầy nghe rõ không?"Mông bị vỗ mạnh lên, tôi vừa khóc vừa ra sức gật đầu. Dù tôi không chắc lúc em rời khỏi nhà tôi, tôi còn sức tỉnh dậy hay không.Lần nào chơi trần và bị rách, hôm sau tôi đều sẽ phát sốt đến mông lung. Em không biết, chưa từng biết và sẽ không bao giờ biết. Vì tình yêu có thể khiến con người ta, chiến thắng bệnh tật. Tôi đã có thể bỏ ngoài tai lời đồn và sống tốt thì chút bệnh cỏn con này, có thể làm khó dễ gì nhau?Đặt vào tay em hộp đồ ăn nóng hổi, tôi nhìn em lạnh nhạt quay vào lớp, miễn cưỡng cười nhẹ, tôi lảo đảo đến phòng y tế xin thuốc.Cô y tế mỗi lần nhìn thấy tôi đều cau mày, không phải ghét bỏ mà là xót xa."Vì cái gì mà cậu cứ cố chấp ở bên cạnh thằng nhóc đấy? Sống giữa những ánh mắt đầy thị phi này?"Vì cái gì sao? Vì tôi yêu em ấy!Tôi không lên tiếng nữa bởi đã trả lời câu hỏi này rất nhiều lần. Mông lung nhìn trần nhà màu trắng, tôi hơi hoảng hốt nhớ về lần đầu gặp gỡ có chút dở khóc dở cười.Ai đời có thể loại học sinh gan dạ, vào phòng vệ sinh giáo viên mà thủ dâm cơ chứ. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đề nghị giúp em. Mãi đến khi giúp nhau lăn lên giường, em mới trêu cợt rằng tất cả chỉ là trò chơi do lũ bạn đặt ra có tên 'Thật hay Thách'.Em chọn thách, còn tôi chọn em.Sau này, cứ buồn tủi, tôi lại nhớ ánh mắt em khi đó, chỉ kinh ngạc nhưng không có hoảng sợ, tiếng thở của chàng trai vừa vỡ giọng không lâu cùng hoocmon nam tính phả vào mặt tôi, chậm rãi, chậm rãi khiến tôi hãm sâu vào trong đấy.Điện thoại trong túi vang lên, em chê cà ri không hợp miệng đổ đi rồi, hối tôi chạy ra ngoài mua bốn phần cơm gà cho em.Tôi khó khăn nhìn qua cô y tế xin giúp đỡ."Lần cuối tôi nể tình cậu là bạn thân mà đi mua đồ ăn cho thứ khốn nạn kia đấy! Mấy phần?""Bốn..."Nghe tiếng cửa đóng sầm, tôi chầm chậm nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết cơm gà có hợp vị với em không? Nếu lại bị em đổ đi thì em sẽ ăn cái gì để học tiếp bây giờ?Phải mau chóng hết bệnh, em cần tôi luôn có mặt ở bên, để làm những chuyện, em muốn tôi làm..Yêu em yêu hết đêm ngày...
Đời người hữu hạn chẳng thay đổi lòng.."Cuối tuần này tôi không qua chỗ thầy được, thầy không cần nấu cơm", em đặt chồng tập "Được", dù gật đầu như vậy nhưng đến cuối tuần tôi vẫn theo thói quen làm phần ăn dành cho hai người.Một mình chậm rãi ăn từng muỗng từng muỗng, thức ăn vẫn nuốt trôi nhưng nơi cổ họng luôn có cảm giác nghẹn ứ lại, thả muỗng xuống, thẫn thờ nhìn bàn đồ ăn, toàn những món em thích, nếu đổ đi thì thật tiếc.Chậm chạp nhấn gọi cho em."Ngày mai...""Đã nói nay bận mà! Cúp đây!"Cẩn thận bọc đồ ăn lại, cất nó vào tủ lạnh, hôm nay là cuối tuần, ai cũng sẽ đoàn tụ với gia đình, tôi chỉ muốn được gần bên em, gia đình nhận mặt con nhưng chẳng muốn đứa con này bước vào căn nhà kia."Nếu em muốn, tôi để cửa đợi em"Vô thức nhắn cho em cái tin, vô thức ôm điện thoại ngồi ở cửa đợi, đợi đến hừng đông, mệt mỏi khiến tôi ngủ quên lúc nào chẳng rõ. Báo thức nhắc nhở đến giờ đi làm, tôi vội vàng thức dậy chuẩn bị.Em nhắn muốn ăn gì trưa nay, bao gồm số phần của nhóm bạn của em.Tôi từng thử rủ em ăn trưa cùng nhưng em năm lần bảy lượt 'ngại', tỏ ra 'khó chịu' nên tôi không miễn cưỡng em.Cô bạn phòng y tế khinh bỉ tôi theo cách bạn thân khinh bỉ nhau, cô dùng chân đá đá chân tôi, hỏi "Cậu từng hỏi thằng nhóc đấy có yêu cậu bao giờ không? Hay đơn giản vì nó thấy cậu yêu nó nên nó leo lên đầu cậu ngồi?"Nuốt miếng cơm, tôi trầm mặc nhìn cô y tế, không thể trả lời vì lí trí biết rõ nhưng con tim lại không nào có thể chấp nhận câu trả lời."Tôi chỉ mong thằng nhóc đấy đừng bắt cậu tự làm tổn thương bản thân thôi. Hiệu trưởng cũng chỉ có một mình cậu là con trai"Nhưng ông ấy không thích tôi, cha chỉ vì thương dì không thể sinh con mà nhận tôi về lại, để rồi bây giờ, dì không muốn tôi về nhà thường xuyên với lý do nhìn tôi thì sẽ nhớ người tình của cha.Căn hộ nhỏ của tôi chỉ cần ươm đầy tình yêu tôi dành cho em, vậy là đủ rồi."Hôm nay qua nhà tôi học thêm, tôi kèm em""Tôi biết rồi, thầy không cần nhắc như thể muốn được làm tình đến vậy đâu""Thật ra thì...""Tôi biết tôi biết, thầy nhớ tôi, thầy quan tâm quá khiến tôi mệt chết đấy, đừng vì yêu tôi mà làm mấy hành động như biến thái chứ!"Em hất tay tôi khỏi tay em, lạnh nhạt xoay lưng đi."Tôi phải làm sao để em... chịu yêu tôi đây?", khẽ thì thào đủ để bản thân nghe thấy, có chút bất lực, có chút buồn rầu khó nói ra, kệ vậy, mình tôi quan tâm em thế là tốt rồi.Tối nay, tôi có thể 'phụ đạo' với em.."Mày thử nói ổng làm gì nguy hiểm xem ổng chịu làm không?"."Thầy thử...".Tôi nghe cô y tế kể rằng, giáo viên trong trường truyền tai nhau về chuyện, tôi rơi xuống cầu thang không phải vô tình mà là cố tình té xuống, để được cha chấp nhận cho về nhà.Nhếch môi cười khẩy, sai cả rồi, người ngoài cuộc, biết gì mà nói chứ.Lý do thật sự là gì, còn lâu tôi mới nói ra..Em đến thăm tôi, đùa hỏi nếu tôi chết đi thì di chúc để cho ai."Để lại hết cho em"Nhìn khuôn mặt thoáng bất ngờ của em, tôi cười nhẹ, "thật, nếu tôi chết thì mọi thứ đều để lại cho em"."Tại sao?""Vì yêu em".Em không tin tôi, nên sau khi khỏe lại tôi đã đi tìm luật sư, lập di chúc, cất vào ngăn tủ cuối cùng cạnh giường, để lỡ như có gì bất trắc, em có nhớ tôi, soạn đồ dùng của tôi và thấy, em sẽ hiểu, ngày đó, tôi đã thương em hết lòng.Chuyện hiện tại là tiếp tục yêu em..Đời mình hữu hạn thì sao,Thêm vài ba kiếp khát khao yêu người..Chuyện hiện tại là tiếp tục yêu em.Chuyện hiện tại là tiếp tục nghe những gì em nói.Chuyện hiện tại là tiếp tục thực hiện theo yêu cầu em muốn.Một cách cam tâm tình nguyện.Tràn đầy tình yêu, mà tôi dành cho em.."Đủ rồi, đừng yêu tôi nữa, tôi sẽ có cảm giác tội lỗi với thầy mất", em ôm đầu, khổ sở nói."Nhưng mà tôi không đòi hỏi em yêu lại đâu nên đừng bắt tôi ngừng yêu em", nắm tay em, hôn nhẹ mu bàn tay, hôn vết chai do cầm bút ở đầu ngón tay nữa, tôi thật sự, thật sự chưa từng thỏa mãn nếu em không ở cạnh bên, như lúc này. Nếu có thể ôm tôi vào lòng nữa, thì thật tốt."... Thầy thật sự yêu tôi đến điên rồi sao?""Đúng vậy, em có thể thử, chậm rãi, yêu lại tôi như cách mà tôi yêu em?""Tôi chỉ sợ đến khi thầy già đi, tôi vẫn không thể đáp lại tình yêu của thầy được", em duỗi tay ôm lấy tôi, ủy khuất cọ mặt vào hõm cổ tôi."Không sao, tôi đã nói, mình tôi yêu em là đủ, mình tôi thực hiện những điều em muốn là đủ. Chỉ xin em, đừng bỏ rơi tôi thôi".Đừng rời bỏ tôi dù có chuyện gì xảy ra.Vì tôi yêu em.Đến ngày bản thân còn một chút hơi tàn, tôi vẫn tình nguyện vì em, hi sinh tất thảy._ Hạ màn _
Hãy chuẩn bị nón bảo hiểm cho màn cua khét...___Thế gian hàng vạn con người,
Cớ sao tôi lại, yêu người như em?."Cái thứ đê tiện đấy, biết điều phết, mày làm sao dạy dỗ nó được vậy?""Tao chỉ cần nói rằng tao là người nó yêu thì nó sẽ cắm đầu nghe theo thôi!"Chỉ cần nói rằng, cậu ấy chính là người tôi yêu thì dù phải lên trời hái sao, tôi cũng quyết tâm làm cho bằng được.Ra dấu im lặng với em gái đang khó hiểu bước ngang qua vị giáo viên này để vào lớp, tôi cười nhẹ, hơi lắc đầu, nhấc chân rời khỏi hành lang khối dưới.Tôi, là con của gái ngành, vì cha tôi là hiệu trưởng và vợ ông không thể sinh con nối dõi được nên ngày đó hai người họ bỏ qua mẹ tôi, nhận tôi về làm con nên hiện tại tôi được đưa vào trường học này, làm giáo viên giáo dục giới tính, với hàng ngàn lời đàm tiếu sau lưng.Dù trên danh nghĩa con trai hiệu trưởng nhưng sự thật vẫn sẽ bị phát hiện ra, bất ngờ nhất là khi bị chính cậu học trò mình yêu thương, lấy chuyện mình tâm sự bí mật, nói cho cả trường biết.Cha không nói gì, tôi ảnh hưởng, ông không ảnh hưởng thì tốt rồi.Chất vấn? Tôi từng nghĩ đến nhưng tôi sợ, sợ em tức giận, sợ em bỏ tôi. Không phải không thể sống thiếu em, mà là cuộc sống của tôi chợt cô độc nếu em rời khỏi tôi.Em biết tôi lụy em, em biết, biết hết, nhưng em còn quá trẻ để hiểu, thật lòng yêu ai đó sẽ có cảm giác như thế nào nên em lấy sự thật lòng của tôi ra làm trò đùa, cười cợt, khinh bỉ.Không sao, chỉ cần em còn chịu ôm tôi, hôn nhẹ môi tôi, dùng bàn tay có vết chai ngòi bút chạm lên da thịt tôi, hé môi nói những lời ngọt ngào bên tai tôi, dùng thứ to lớn lấp đầy tôi nữa. Đôi ta như hai mảnh ghép, tròn vẹn tìm thấy nhau giữa cuộc đời đầy bất công này.Sau tất cả, dù em có chỉ ra hướng cửa sổ và nói "nhảy xuống đi", tôi nhất định sẽ không lưỡng lự mà nhảy..Thế gian hàng vạn khả năng,
Cớ sao tôi lại, chẳng màng khó khăn.."Thầy bị người ta chơi đến mức tôi chỉ cần dùng tay vuốt chưa đến năm lần đã bắn rồi sao? Có chắc thân thể còn xài được không? Tôi không thích thứ gì hỏng đâu""... Tôi... tôi yêu em nên..."Nên dù em dùng lời nói, tôi cũng có thể bắn ra.Chỉ là em vẫn không xem trọng lời nói của tôi. Nhìn xem, bây giờ tôi chỉ có thể siết chặt gra giường, khóc nức nỡ với lỗ hậu đã rướm đầy máu thay thuốc bôi trơn.Em nói em thích chơi như vậy. Được, cho em chơi."Ngày mai tôi muốn cơm cà ri, tôi ngán đồ căn tin, thầy nghe rõ không?"Mông bị vỗ mạnh lên, tôi vừa khóc vừa ra sức gật đầu. Dù tôi không chắc lúc em rời khỏi nhà tôi, tôi còn sức tỉnh dậy hay không.Lần nào chơi trần và bị rách, hôm sau tôi đều sẽ phát sốt đến mông lung. Em không biết, chưa từng biết và sẽ không bao giờ biết. Vì tình yêu có thể khiến con người ta, chiến thắng bệnh tật. Tôi đã có thể bỏ ngoài tai lời đồn và sống tốt thì chút bệnh cỏn con này, có thể làm khó dễ gì nhau?Đặt vào tay em hộp đồ ăn nóng hổi, tôi nhìn em lạnh nhạt quay vào lớp, miễn cưỡng cười nhẹ, tôi lảo đảo đến phòng y tế xin thuốc.Cô y tế mỗi lần nhìn thấy tôi đều cau mày, không phải ghét bỏ mà là xót xa."Vì cái gì mà cậu cứ cố chấp ở bên cạnh thằng nhóc đấy? Sống giữa những ánh mắt đầy thị phi này?"Vì cái gì sao? Vì tôi yêu em ấy!Tôi không lên tiếng nữa bởi đã trả lời câu hỏi này rất nhiều lần. Mông lung nhìn trần nhà màu trắng, tôi hơi hoảng hốt nhớ về lần đầu gặp gỡ có chút dở khóc dở cười.Ai đời có thể loại học sinh gan dạ, vào phòng vệ sinh giáo viên mà thủ dâm cơ chứ. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đề nghị giúp em. Mãi đến khi giúp nhau lăn lên giường, em mới trêu cợt rằng tất cả chỉ là trò chơi do lũ bạn đặt ra có tên 'Thật hay Thách'.Em chọn thách, còn tôi chọn em.Sau này, cứ buồn tủi, tôi lại nhớ ánh mắt em khi đó, chỉ kinh ngạc nhưng không có hoảng sợ, tiếng thở của chàng trai vừa vỡ giọng không lâu cùng hoocmon nam tính phả vào mặt tôi, chậm rãi, chậm rãi khiến tôi hãm sâu vào trong đấy.Điện thoại trong túi vang lên, em chê cà ri không hợp miệng đổ đi rồi, hối tôi chạy ra ngoài mua bốn phần cơm gà cho em.Tôi khó khăn nhìn qua cô y tế xin giúp đỡ."Lần cuối tôi nể tình cậu là bạn thân mà đi mua đồ ăn cho thứ khốn nạn kia đấy! Mấy phần?""Bốn..."Nghe tiếng cửa đóng sầm, tôi chầm chậm nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết cơm gà có hợp vị với em không? Nếu lại bị em đổ đi thì em sẽ ăn cái gì để học tiếp bây giờ?Phải mau chóng hết bệnh, em cần tôi luôn có mặt ở bên, để làm những chuyện, em muốn tôi làm..Yêu em yêu hết đêm ngày...
Đời người hữu hạn chẳng thay đổi lòng.."Cuối tuần này tôi không qua chỗ thầy được, thầy không cần nấu cơm", em đặt chồng tập "Được", dù gật đầu như vậy nhưng đến cuối tuần tôi vẫn theo thói quen làm phần ăn dành cho hai người.Một mình chậm rãi ăn từng muỗng từng muỗng, thức ăn vẫn nuốt trôi nhưng nơi cổ họng luôn có cảm giác nghẹn ứ lại, thả muỗng xuống, thẫn thờ nhìn bàn đồ ăn, toàn những món em thích, nếu đổ đi thì thật tiếc.Chậm chạp nhấn gọi cho em."Ngày mai...""Đã nói nay bận mà! Cúp đây!"Cẩn thận bọc đồ ăn lại, cất nó vào tủ lạnh, hôm nay là cuối tuần, ai cũng sẽ đoàn tụ với gia đình, tôi chỉ muốn được gần bên em, gia đình nhận mặt con nhưng chẳng muốn đứa con này bước vào căn nhà kia."Nếu em muốn, tôi để cửa đợi em"Vô thức nhắn cho em cái tin, vô thức ôm điện thoại ngồi ở cửa đợi, đợi đến hừng đông, mệt mỏi khiến tôi ngủ quên lúc nào chẳng rõ. Báo thức nhắc nhở đến giờ đi làm, tôi vội vàng thức dậy chuẩn bị.Em nhắn muốn ăn gì trưa nay, bao gồm số phần của nhóm bạn của em.Tôi từng thử rủ em ăn trưa cùng nhưng em năm lần bảy lượt 'ngại', tỏ ra 'khó chịu' nên tôi không miễn cưỡng em.Cô bạn phòng y tế khinh bỉ tôi theo cách bạn thân khinh bỉ nhau, cô dùng chân đá đá chân tôi, hỏi "Cậu từng hỏi thằng nhóc đấy có yêu cậu bao giờ không? Hay đơn giản vì nó thấy cậu yêu nó nên nó leo lên đầu cậu ngồi?"Nuốt miếng cơm, tôi trầm mặc nhìn cô y tế, không thể trả lời vì lí trí biết rõ nhưng con tim lại không nào có thể chấp nhận câu trả lời."Tôi chỉ mong thằng nhóc đấy đừng bắt cậu tự làm tổn thương bản thân thôi. Hiệu trưởng cũng chỉ có một mình cậu là con trai"Nhưng ông ấy không thích tôi, cha chỉ vì thương dì không thể sinh con mà nhận tôi về lại, để rồi bây giờ, dì không muốn tôi về nhà thường xuyên với lý do nhìn tôi thì sẽ nhớ người tình của cha.Căn hộ nhỏ của tôi chỉ cần ươm đầy tình yêu tôi dành cho em, vậy là đủ rồi."Hôm nay qua nhà tôi học thêm, tôi kèm em""Tôi biết rồi, thầy không cần nhắc như thể muốn được làm tình đến vậy đâu""Thật ra thì...""Tôi biết tôi biết, thầy nhớ tôi, thầy quan tâm quá khiến tôi mệt chết đấy, đừng vì yêu tôi mà làm mấy hành động như biến thái chứ!"Em hất tay tôi khỏi tay em, lạnh nhạt xoay lưng đi."Tôi phải làm sao để em... chịu yêu tôi đây?", khẽ thì thào đủ để bản thân nghe thấy, có chút bất lực, có chút buồn rầu khó nói ra, kệ vậy, mình tôi quan tâm em thế là tốt rồi.Tối nay, tôi có thể 'phụ đạo' với em.."Mày thử nói ổng làm gì nguy hiểm xem ổng chịu làm không?"."Thầy thử...".Tôi nghe cô y tế kể rằng, giáo viên trong trường truyền tai nhau về chuyện, tôi rơi xuống cầu thang không phải vô tình mà là cố tình té xuống, để được cha chấp nhận cho về nhà.Nhếch môi cười khẩy, sai cả rồi, người ngoài cuộc, biết gì mà nói chứ.Lý do thật sự là gì, còn lâu tôi mới nói ra..Em đến thăm tôi, đùa hỏi nếu tôi chết đi thì di chúc để cho ai."Để lại hết cho em"Nhìn khuôn mặt thoáng bất ngờ của em, tôi cười nhẹ, "thật, nếu tôi chết thì mọi thứ đều để lại cho em"."Tại sao?""Vì yêu em".Em không tin tôi, nên sau khi khỏe lại tôi đã đi tìm luật sư, lập di chúc, cất vào ngăn tủ cuối cùng cạnh giường, để lỡ như có gì bất trắc, em có nhớ tôi, soạn đồ dùng của tôi và thấy, em sẽ hiểu, ngày đó, tôi đã thương em hết lòng.Chuyện hiện tại là tiếp tục yêu em..Đời mình hữu hạn thì sao,Thêm vài ba kiếp khát khao yêu người..Chuyện hiện tại là tiếp tục yêu em.Chuyện hiện tại là tiếp tục nghe những gì em nói.Chuyện hiện tại là tiếp tục thực hiện theo yêu cầu em muốn.Một cách cam tâm tình nguyện.Tràn đầy tình yêu, mà tôi dành cho em.."Đủ rồi, đừng yêu tôi nữa, tôi sẽ có cảm giác tội lỗi với thầy mất", em ôm đầu, khổ sở nói."Nhưng mà tôi không đòi hỏi em yêu lại đâu nên đừng bắt tôi ngừng yêu em", nắm tay em, hôn nhẹ mu bàn tay, hôn vết chai do cầm bút ở đầu ngón tay nữa, tôi thật sự, thật sự chưa từng thỏa mãn nếu em không ở cạnh bên, như lúc này. Nếu có thể ôm tôi vào lòng nữa, thì thật tốt."... Thầy thật sự yêu tôi đến điên rồi sao?""Đúng vậy, em có thể thử, chậm rãi, yêu lại tôi như cách mà tôi yêu em?""Tôi chỉ sợ đến khi thầy già đi, tôi vẫn không thể đáp lại tình yêu của thầy được", em duỗi tay ôm lấy tôi, ủy khuất cọ mặt vào hõm cổ tôi."Không sao, tôi đã nói, mình tôi yêu em là đủ, mình tôi thực hiện những điều em muốn là đủ. Chỉ xin em, đừng bỏ rơi tôi thôi".Đừng rời bỏ tôi dù có chuyện gì xảy ra.Vì tôi yêu em.Đến ngày bản thân còn một chút hơi tàn, tôi vẫn tình nguyện vì em, hi sinh tất thảy._ Hạ màn _
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me