Truyen Theo Chu De Chu De Theo Tuan
Σ>―(〃°ω°〃)♡→ đôi lời trước khi vào truyện, cảm ơn mọi người đã cùng tớ đồng hành tiếp abum này, mỗi tuần sẽ là một gia vị khác nhau để cả nhà thưởng thức nhé.
Tuần trở lại này mở màn bằng thể loại nhẹ nhàng do Anh053907 gợi ý.
_______________________Thanh xuân như một tách trà,
Tràn đầy nhiệt huyết lòng này khắc ghi.[...][ "Chào buổi sáng, chúng ta lại gặp nhau rồi! Hôm qua Radio Cảm Xúc nhận được một lá thư, do cựu học sinh gửi đến, lá thư ẩn danh này là tâm tình, cảm xúc của anh ấy dành cho một bạn học sinh nhỏ hơn mình hai tuổi. Mình sẽ bắt đầu đọc thư nhé" ]Từ khi trường mở phòng phát thanh, cung cấp hộp thư Tâm Tình ẩn danh, thì học sinh đều ra sức ủng hộ, gửi thư đến, có lúc là tâm sự chuyện học, chuyện yêu đương, có lúc tâm sự chuyện gia đình, chuyện khúc mắc chẳng biết chia sẻ cho ai.Người dẫn Radio là hoa khôi của trường, nữ sinh được cả trường hâm mộ vì học giỏi, lại xinh đẹp, năm nay cũng là năm cuối cô học tại trường. Dốc sức tận hưởng quãng thời gian cấp ba của bản thân bằng cách gia nhập nhóm phát thanh của trường. Radio cảm xúc chỉ mới mở ra vào năm ngoái, đến nay tròn hai năm, số lượng thư nhiều như lá mùa thu, mỗi ngày cô cùng người bạn chung nhóm đều tranh thủ giờ ra chơi, giờ nghỉ trưa đọc một, hai lá thư, phát vài bài hát để mọi người thư giãn.Ngày nhóm nhận được thư ẩn danh của cựu học sinh, ai cũng kinh ngạc, cựu học sinh cũng quan tâm đến Radio này sao? Thư được duyệt qua trước mới đem lên đọc trên Radio.[ Trường chúng ta có một điều lệ, học sinh mới vào đều có thể yêu cầu giáo viên sắp xếp đàn anh, đàn chị lớp 11, 12 hỗ trợ. Những anh chị được sắp xếp phải trong top 10 hai tới ba năm, có thực lực để thay giáo viên dẫn dắt, kèm cặp học sinh mới."Chà, đúng là như vậy, còn nhớ năm lớp 10, mình cũng được một đàn chị dẫn dắt nên mới vượt qua giai đoạn sốc bài tập đấy" Năm đó, học sinh lớp 10 vào trường đều tài giỏi, vì trường chuyên lại có tiếng nên đầu vào rất khắc nghiệt. Ngày cậu ấy được giáo viên dẫn đến để tôi làm người hỗ trợ, cậu ấy đã nói một câu khiến tôi ấn tượng thế này,"Biển rộng nhiều cá lớn, trường chuyên thì không thiếu nhân tài, hiện tại em không thể vượt qua top 30, lực học cũng bình thường so với mặt bằng chung nhưng nếu anh kiên trì, cùng sự nỗ lực chăm chỉ của em, anh sẽ không hổ thẹn vì chọn em làm 'đôi bạn cùng tiến' đâu"Lúc ấy tôi chợt nghĩ, chỉ cần kèm một mình cậu ấy là đủ rồi. Thế là sau hôm ấy, dù thầy cô dẫn đến học sinh nào khác nữa, tôi đều từ chối khéo. ]Bút trong tay chợt khựng lại, cậu ngẩn mặt nhìn ra cửa sổ, hướng mắt đến phòng phát thanh bên toàn nhà đối diện. Vì năm nay là năm cuối nên trừ lúc ăn, lúc ngủ, thời gian còn lại cậu đều dùng để giải đề, làm bài tập, đọc sách có kiến thức để tăng vốn từ vựng... Dương không nghĩ sẽ có ngày mình nhận được thư của người kia, đàn anh năm đó chỉ dẫn dắt một mình cậu, đàn anh luôn giữ vững top 1 trên Bảng tổng kết điểm thi ba khối, đàn anh chấp nhận cùng cậu trốn lớp học thêm buổi tối, đàn anh... cùng cậu trải qua thời kì phản nghịch, chấp nhận chạy qua chạy lại giữa đại học và trường cũ, dẫn dắt cậu đến ngày anh đi du học, lúc ấy cả hai mới miễn cưỡng buông nhau ra.Trong một khoảnh khắc, dường như những ký ức xưa cũ sắp phủ bụi lần nữa được lên dây cót, chạy qua trước mắt cậu.[...]"Thiên này, em có muốn dẫn dắt thêm không? Học sinh năm nay giỏi lắm nhưng khả năng thích ứng không nhạy, có em vẫn chưa quen với cách dạy theo chiều sâu của giáo viên", vị thầy giáo già nua cười ôn hòa, nhìn cậu học trò mà ông tâm đắc. Dương nép bên ngoài cửa phòng thí nghiệm, có chút lo lắng nghe lén cuộc trò chuyện bên trong."Xin lỗi thầy, em nghĩ em chỉ nên dẫn dắt Dương thôi, năm nay em cũng phải chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp nữa, dẫn dắt thêm người, em sợ kham không nổi", giọng nói trầm ấm đầy kiên định của Thiên khiến thầy giáo kinh ngạc, cậu học trò chưa từng từ chối giúp đỡ ai lại có ngày từ chối ngỏ lời của thầy giáo. Sợ thầy buồn, anh từ chối xong còn đưa ra gợi ý để thầy giáo hướng đến, nào là 'Minh ở 12A9, top 5 toàn trường top 1 môn hóa toàn khối; An ở 12C1, top 2 toàn trường top 1 môn văn toàn khối..."."Nhưng em top 1 toàn trường, top 1 toàn khối vì điểm tuyệt đối các môn, suýt sao 0,5 với top 2", thầy giáo cười tủm tỉm, hàn thuyên với Thiên một chút mới rời đi tìm người khác để hỏi han nhờ vả. Dương đợi thầy đi xa mới cẩn thận đẩy cửa phòng thí nghiệm hóa đi vào, cậu cầm hộp cơm trong tay, chớp mắt nhìn Thiên. Anh vừa sắp xếp xong tủ dung dịch thí nghiệm, thấy bạn nhỏ cầm hộp cơm, anh biết lý do của Dương đến tìm anh là gì.Rủ nhau xuống căn tin ăn trưa.Cơm ở trường ăn ngán rồi nên Dương quyết định nhờ mẹ làm cơm đem đi, tiện thể làm một phần cho Thiên luôn. Quãng thời gian này, cả hai đã thân thiết với nhau hơn, cậu cũng không còn khách sáo với anh nữa.Thiên giúp đỡ Dương hết sức mình, anh đưa ra kinh nghiệm, gom đề thi mẫu, đề thi cũ mấy năm trước, cho cậu mấy cuốn tập cũ có ghi công thức, ghi bài năm lớp 10 và 11 của mình, may mắn năm đó anh học hành nghiêm túc, tập vở trình bày sạch đẹp ngay ngắn nên Dương tìm tòi theo cũng khá dễ dàng.Muốn vào top 10 không phải ngày một ngày hai nhưng ra khỏi top 30 lại dễ. Khởi điểm của cậu là top 30, không quá tệ, năng lực học tập của cậu cũng cao, đúng như Dương từng nói, chỉ cần anh kiên nhẫn, cậu sẽ không làm anh thất vọng.Cuối năm lớp 10, Dương thành công đứng ở top 9, huy chương bạc ở kì thi toán nâng cao cấp trường, còn Thiên thì thành công tốt nghiệp xuất sắc, được tuyển thẳng vào đại học mà anh mong muốn."Anh tốt nghiệp rồi, vậy không thể dẫn dắt em tiếp được hả anh?", Dương nắm tay Thiên, nhỏ giọng thì thầm. Hôm nay là lễ hội sau hôm bế giảng, tổ chức vào trước ngày nghỉ hè, để những học sinh tốt nghiệp tận hưởng lần cuối trước khi chính thức rời trường. Thiên nghiêng đầu nhìn bạn nhỏ anh đã dẫn dắt một năm qua, mỗi ngày nhìn cậu cố gắng không ngừng, gột rửa vẻ ngây ngô, rạng rỡ nhận huy chương trên bục giảng giữa sân trường, vui vẻ trên sân khấu biểu diễn tiết mục cùng cả lớp vào các lễ hội nhỏ ở trường. Cảm xúc của anh dần bị cậu ảnh hưởng, Dương vui anh cũng vui, Dương buồn anh tìm mọi cách an ủi, khiến cậu xốc lại tinh thần. "Anh biết tên em nghĩa là gì không?", Dương cười híp mắt, bẻ nửa cái bánh bao chia cho Thiên, hỏi xong tự trả lời, "Dương của em vừa trong đại dương xanh thẳm, vừa trong dương quang, chói lóa như mặt trời đó", cậu há mồm cắn nửa cái bánh bao của mình.Thiên cũng chậm rãi ăn bánh bao, gật gù theo Dương vì thấy đúng, nghĩa của tên thế nào, con người cũng như thế đấy, cậu như gieo mầm mặt trời trong lòng anh, khiến tinh thần căng thẳng giảm bớt, sự mệt mỏi tan đi.Anh vô thức siết tay cậu, "Có lẽ sẽ dẫn dắt em thêm một năm nữa"."Thật ạ?", Dương vui tới nỗi nhào qua ôm chầm Thiên, cậu cười rộ lên. Niềm vui của cậu cùng tiếng nhộn nhịp của lễ hội như hòa vào nhau, tràn vào tâm trí anh. [...][Cậu ấy như mùa xuân ấm áp tới muộn, chậm rãi, chậm rãi khiến lòng tôi nở hoa. Hẳn mọi người cũng biết, trường chuyên thì quan trọng điểm thi, thành tích, mỗi ngày cố gắng đều không đủ vì sẽ có người còn cố gắng hơn bạn, chỉ cần sơ xẩy sẽ bị vượt lên nên về chuyện yêu đương, tôi không thể để tâm đến nổi.Trên mạng lưu truyền một câu nói thế này 'Cấp ba là quãng thời gian thích hợp để yêu đương, để trải nghiệm thanh xuân, chìm đắm trong những cơn mưa mùa hạ, tìm kiếm cho bản thân một mối tình đầu', mọi người đã có tình đầu cho chính mình chưa? Tôi thì có rồi.Điều tuyệt vời nhất không phải những điều cao siêu gì cả mà chính là khoảnh khắc nhận ra người mình yêu đã xuất hiện. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ lời tâm tình này là muộn màng nhưng chẳng có gì gọi là muộn màng cả nếu chúng ta chịu nói ra. Tuổi trẻ đều không hiểu rõ lòng mình, ra trường được một hai năm, trưởng thành dần mới nhìn thấu được nỗi lòng.Gửi em, bạn nhỏ đã cùng tôi vượt qua quãng thời gian cuối cấp đẹp nhất của thời cấp ba. Em là tình đầu mà tôi cất giữ trong tim, là tín ngưỡng, là vầng trăng, là bản tình ca tôi ngâm nga trong giấc mộng đêm nào. Tôi yêu em, thanh xuân này mãn nguyện. Năm nay thi tốt nhé, đừng phụ lòng tôi đấy! Xin lỗi vì phải đi du học nên không thể dẫn dắt em tới cùng.Tái bút,
Cựu học sinh nơi phương xa."]Bạn cùng bàn phát hiện Dương rơi nước mắt, trong lớp học, những cô nàng dễ xúc động cũng vội tìm khăn giấy che đi khuôn mặt buồn bã muốn khóc của họ.Dương vội dùng áo lạnh quệt nước mắt trên mặt. Cậu nói bản thân xúc động để trấn an bạn cùng bàn, dù người dẫn radio vẫn tiếp tục nói nhưng Dương chẳng còn quan tâm nữa, cậu chỉ nhớ mỗi nội dung bức thư.Nếu theo tính toán thì lúc cậu tốt nghiệp thì người kia du học cũng gần một năm. Bức thư này hẳn là từphương xa gửi đến. Năm đó nghe tin anh sắp du học, cậu đã dùng một đêm để khóc, sau đó lại dùng vài tuần để quên đi cảm giác một mình. Anh nhắn tin, gửi mail thăm hỏi, ban đầu cậu còn trả lời nhưng dần dà nhận ra nhắn thế này càng khiến cậu nhớ anh hơn, khó chịu hơn. Dứt khoát không trả lời nữa, tụe tập cho bản thân thói quen một mình.Lâu lâu giáo viên thay anh hỏi thăm, Dương sẽ lạnh nhạt nói "thầy cứ nói anh ấy là em sống tốt, bảng xếp hạng không có anh ấy dễ thở hơn", giáo viên cau mày nhưng không hỏi thêm gì nữa.Mãi đến khi bức thư phát trên radio, Dương mới nhận ra cảm xúc lúc ấy là vì yêu sinh hận, giận hờn anh rời khỏi cậu. Nhẹ thở dài, anh dùng thời gian trưởng thành nhận ra tình cảm của bản thân, còn cậu nhìn rõ được lòng mình thông qua lời tâm tình của anh, cảnh còn người mất, không muộn thì gọi là gì?Tiếng chuông hết giờ ra chơi vang lên, Dương vỗ hai má, xốc lại tinh thần, giờ phút này muốn hoài niệm là không thể, tương lai đang đợi cậu xông pha. Có thể nuối tiếc vì bỏ lỡ nhau nhưng thi không tốt ai tiếc nuối cho cậu đây?Càng gần ngày thi, không khí trong lớp càng căng thẳng, càng nghiêm túc, hầu như mọi thời gian đều chỉ nghe tiếng sách vở, tiếng bút ghi bài."Các em thân mến, tuần sau chúng ta thi rồi, hết hôm nay là chính thức nghỉ học. Cô mong nguyện vọng của các em sẽ trở thành sự thật, đậu vào trường mình muốn, làm công việc mình thích, lấy được người mình yêu", cô giáo ôn hòa nói, có chút bịn rịn nhìn cả lớp mà cô làm chủ nhiệm năm qua.Tất cả học sinh đều vỗ tay, khích lệ tinh thần bản thân, khích lệ tinh thần mọi người. Siêng năng, cần cù, chăm chỉ nhất định gặt hái thành công![...][Chúc mừng em đậu tốt nghiệp, trở thành thủ khoa ngành mình thích cảm giác tuyệt lắm đúng không nào? Trường vừa báo cô là có giấy tốt nghiệp cấp ba cả rồi, hôm nào em rảnh thì tranh thủ đến lấy nhé]Tin nhắn từ cô chủ nhiệm lôi kéo sự chú ý của Dương, cậu đọc xong tin nhắn, nhìn thời gian liền rời bàn học, lấy áo khoác mặc lên người.Bạn cùng phòng tò mò hỏi Dương đi đâu thế? Cậu cười cười đáp "trở về thời thanh xuân".Trường cấp ba vẫn như vậy, chẳng thay đổi điều gì. Dương nhận giấy tốt nghiệp xong, thay vì ra về, cậu lại men theo cầu thang phụ, tìm lên dãy lớp học của mình. Bảng đen bục giảng, bàn ghế gọn gàng, bản thân cậu như tìm về chính mình năm xưa.Vì hè còn vài hôm nữa mới kết thúc nên trường vẫn vắng vẻ vì thiếu bóng dáng học sinh.Dương vô thức bước về phía lớp học của anh. Chợt cậu cảm giác thời gian đang quay ngược trở lại ngày trước, cậu vẫn là bạn nhỏ lớp 10, đứng bên cửa sổ, nhìn hướng bàn học của anh, nơi đó có một người đang ngồi, ánh mắt dịu dàng kia dường như đã ở đây từ rất lâu chỉ để đợi cậu."Anh yêu em, thanh xuân này mãn nguyện"_Hạ màn_
Tuần trở lại này mở màn bằng thể loại nhẹ nhàng do Anh053907 gợi ý.
_______________________Thanh xuân như một tách trà,
Tràn đầy nhiệt huyết lòng này khắc ghi.[...][ "Chào buổi sáng, chúng ta lại gặp nhau rồi! Hôm qua Radio Cảm Xúc nhận được một lá thư, do cựu học sinh gửi đến, lá thư ẩn danh này là tâm tình, cảm xúc của anh ấy dành cho một bạn học sinh nhỏ hơn mình hai tuổi. Mình sẽ bắt đầu đọc thư nhé" ]Từ khi trường mở phòng phát thanh, cung cấp hộp thư Tâm Tình ẩn danh, thì học sinh đều ra sức ủng hộ, gửi thư đến, có lúc là tâm sự chuyện học, chuyện yêu đương, có lúc tâm sự chuyện gia đình, chuyện khúc mắc chẳng biết chia sẻ cho ai.Người dẫn Radio là hoa khôi của trường, nữ sinh được cả trường hâm mộ vì học giỏi, lại xinh đẹp, năm nay cũng là năm cuối cô học tại trường. Dốc sức tận hưởng quãng thời gian cấp ba của bản thân bằng cách gia nhập nhóm phát thanh của trường. Radio cảm xúc chỉ mới mở ra vào năm ngoái, đến nay tròn hai năm, số lượng thư nhiều như lá mùa thu, mỗi ngày cô cùng người bạn chung nhóm đều tranh thủ giờ ra chơi, giờ nghỉ trưa đọc một, hai lá thư, phát vài bài hát để mọi người thư giãn.Ngày nhóm nhận được thư ẩn danh của cựu học sinh, ai cũng kinh ngạc, cựu học sinh cũng quan tâm đến Radio này sao? Thư được duyệt qua trước mới đem lên đọc trên Radio.[ Trường chúng ta có một điều lệ, học sinh mới vào đều có thể yêu cầu giáo viên sắp xếp đàn anh, đàn chị lớp 11, 12 hỗ trợ. Những anh chị được sắp xếp phải trong top 10 hai tới ba năm, có thực lực để thay giáo viên dẫn dắt, kèm cặp học sinh mới."Chà, đúng là như vậy, còn nhớ năm lớp 10, mình cũng được một đàn chị dẫn dắt nên mới vượt qua giai đoạn sốc bài tập đấy" Năm đó, học sinh lớp 10 vào trường đều tài giỏi, vì trường chuyên lại có tiếng nên đầu vào rất khắc nghiệt. Ngày cậu ấy được giáo viên dẫn đến để tôi làm người hỗ trợ, cậu ấy đã nói một câu khiến tôi ấn tượng thế này,"Biển rộng nhiều cá lớn, trường chuyên thì không thiếu nhân tài, hiện tại em không thể vượt qua top 30, lực học cũng bình thường so với mặt bằng chung nhưng nếu anh kiên trì, cùng sự nỗ lực chăm chỉ của em, anh sẽ không hổ thẹn vì chọn em làm 'đôi bạn cùng tiến' đâu"Lúc ấy tôi chợt nghĩ, chỉ cần kèm một mình cậu ấy là đủ rồi. Thế là sau hôm ấy, dù thầy cô dẫn đến học sinh nào khác nữa, tôi đều từ chối khéo. ]Bút trong tay chợt khựng lại, cậu ngẩn mặt nhìn ra cửa sổ, hướng mắt đến phòng phát thanh bên toàn nhà đối diện. Vì năm nay là năm cuối nên trừ lúc ăn, lúc ngủ, thời gian còn lại cậu đều dùng để giải đề, làm bài tập, đọc sách có kiến thức để tăng vốn từ vựng... Dương không nghĩ sẽ có ngày mình nhận được thư của người kia, đàn anh năm đó chỉ dẫn dắt một mình cậu, đàn anh luôn giữ vững top 1 trên Bảng tổng kết điểm thi ba khối, đàn anh chấp nhận cùng cậu trốn lớp học thêm buổi tối, đàn anh... cùng cậu trải qua thời kì phản nghịch, chấp nhận chạy qua chạy lại giữa đại học và trường cũ, dẫn dắt cậu đến ngày anh đi du học, lúc ấy cả hai mới miễn cưỡng buông nhau ra.Trong một khoảnh khắc, dường như những ký ức xưa cũ sắp phủ bụi lần nữa được lên dây cót, chạy qua trước mắt cậu.[...]"Thiên này, em có muốn dẫn dắt thêm không? Học sinh năm nay giỏi lắm nhưng khả năng thích ứng không nhạy, có em vẫn chưa quen với cách dạy theo chiều sâu của giáo viên", vị thầy giáo già nua cười ôn hòa, nhìn cậu học trò mà ông tâm đắc. Dương nép bên ngoài cửa phòng thí nghiệm, có chút lo lắng nghe lén cuộc trò chuyện bên trong."Xin lỗi thầy, em nghĩ em chỉ nên dẫn dắt Dương thôi, năm nay em cũng phải chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp nữa, dẫn dắt thêm người, em sợ kham không nổi", giọng nói trầm ấm đầy kiên định của Thiên khiến thầy giáo kinh ngạc, cậu học trò chưa từng từ chối giúp đỡ ai lại có ngày từ chối ngỏ lời của thầy giáo. Sợ thầy buồn, anh từ chối xong còn đưa ra gợi ý để thầy giáo hướng đến, nào là 'Minh ở 12A9, top 5 toàn trường top 1 môn hóa toàn khối; An ở 12C1, top 2 toàn trường top 1 môn văn toàn khối..."."Nhưng em top 1 toàn trường, top 1 toàn khối vì điểm tuyệt đối các môn, suýt sao 0,5 với top 2", thầy giáo cười tủm tỉm, hàn thuyên với Thiên một chút mới rời đi tìm người khác để hỏi han nhờ vả. Dương đợi thầy đi xa mới cẩn thận đẩy cửa phòng thí nghiệm hóa đi vào, cậu cầm hộp cơm trong tay, chớp mắt nhìn Thiên. Anh vừa sắp xếp xong tủ dung dịch thí nghiệm, thấy bạn nhỏ cầm hộp cơm, anh biết lý do của Dương đến tìm anh là gì.Rủ nhau xuống căn tin ăn trưa.Cơm ở trường ăn ngán rồi nên Dương quyết định nhờ mẹ làm cơm đem đi, tiện thể làm một phần cho Thiên luôn. Quãng thời gian này, cả hai đã thân thiết với nhau hơn, cậu cũng không còn khách sáo với anh nữa.Thiên giúp đỡ Dương hết sức mình, anh đưa ra kinh nghiệm, gom đề thi mẫu, đề thi cũ mấy năm trước, cho cậu mấy cuốn tập cũ có ghi công thức, ghi bài năm lớp 10 và 11 của mình, may mắn năm đó anh học hành nghiêm túc, tập vở trình bày sạch đẹp ngay ngắn nên Dương tìm tòi theo cũng khá dễ dàng.Muốn vào top 10 không phải ngày một ngày hai nhưng ra khỏi top 30 lại dễ. Khởi điểm của cậu là top 30, không quá tệ, năng lực học tập của cậu cũng cao, đúng như Dương từng nói, chỉ cần anh kiên nhẫn, cậu sẽ không làm anh thất vọng.Cuối năm lớp 10, Dương thành công đứng ở top 9, huy chương bạc ở kì thi toán nâng cao cấp trường, còn Thiên thì thành công tốt nghiệp xuất sắc, được tuyển thẳng vào đại học mà anh mong muốn."Anh tốt nghiệp rồi, vậy không thể dẫn dắt em tiếp được hả anh?", Dương nắm tay Thiên, nhỏ giọng thì thầm. Hôm nay là lễ hội sau hôm bế giảng, tổ chức vào trước ngày nghỉ hè, để những học sinh tốt nghiệp tận hưởng lần cuối trước khi chính thức rời trường. Thiên nghiêng đầu nhìn bạn nhỏ anh đã dẫn dắt một năm qua, mỗi ngày nhìn cậu cố gắng không ngừng, gột rửa vẻ ngây ngô, rạng rỡ nhận huy chương trên bục giảng giữa sân trường, vui vẻ trên sân khấu biểu diễn tiết mục cùng cả lớp vào các lễ hội nhỏ ở trường. Cảm xúc của anh dần bị cậu ảnh hưởng, Dương vui anh cũng vui, Dương buồn anh tìm mọi cách an ủi, khiến cậu xốc lại tinh thần. "Anh biết tên em nghĩa là gì không?", Dương cười híp mắt, bẻ nửa cái bánh bao chia cho Thiên, hỏi xong tự trả lời, "Dương của em vừa trong đại dương xanh thẳm, vừa trong dương quang, chói lóa như mặt trời đó", cậu há mồm cắn nửa cái bánh bao của mình.Thiên cũng chậm rãi ăn bánh bao, gật gù theo Dương vì thấy đúng, nghĩa của tên thế nào, con người cũng như thế đấy, cậu như gieo mầm mặt trời trong lòng anh, khiến tinh thần căng thẳng giảm bớt, sự mệt mỏi tan đi.Anh vô thức siết tay cậu, "Có lẽ sẽ dẫn dắt em thêm một năm nữa"."Thật ạ?", Dương vui tới nỗi nhào qua ôm chầm Thiên, cậu cười rộ lên. Niềm vui của cậu cùng tiếng nhộn nhịp của lễ hội như hòa vào nhau, tràn vào tâm trí anh. [...][Cậu ấy như mùa xuân ấm áp tới muộn, chậm rãi, chậm rãi khiến lòng tôi nở hoa. Hẳn mọi người cũng biết, trường chuyên thì quan trọng điểm thi, thành tích, mỗi ngày cố gắng đều không đủ vì sẽ có người còn cố gắng hơn bạn, chỉ cần sơ xẩy sẽ bị vượt lên nên về chuyện yêu đương, tôi không thể để tâm đến nổi.Trên mạng lưu truyền một câu nói thế này 'Cấp ba là quãng thời gian thích hợp để yêu đương, để trải nghiệm thanh xuân, chìm đắm trong những cơn mưa mùa hạ, tìm kiếm cho bản thân một mối tình đầu', mọi người đã có tình đầu cho chính mình chưa? Tôi thì có rồi.Điều tuyệt vời nhất không phải những điều cao siêu gì cả mà chính là khoảnh khắc nhận ra người mình yêu đã xuất hiện. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ lời tâm tình này là muộn màng nhưng chẳng có gì gọi là muộn màng cả nếu chúng ta chịu nói ra. Tuổi trẻ đều không hiểu rõ lòng mình, ra trường được một hai năm, trưởng thành dần mới nhìn thấu được nỗi lòng.Gửi em, bạn nhỏ đã cùng tôi vượt qua quãng thời gian cuối cấp đẹp nhất của thời cấp ba. Em là tình đầu mà tôi cất giữ trong tim, là tín ngưỡng, là vầng trăng, là bản tình ca tôi ngâm nga trong giấc mộng đêm nào. Tôi yêu em, thanh xuân này mãn nguyện. Năm nay thi tốt nhé, đừng phụ lòng tôi đấy! Xin lỗi vì phải đi du học nên không thể dẫn dắt em tới cùng.Tái bút,
Cựu học sinh nơi phương xa."]Bạn cùng bàn phát hiện Dương rơi nước mắt, trong lớp học, những cô nàng dễ xúc động cũng vội tìm khăn giấy che đi khuôn mặt buồn bã muốn khóc của họ.Dương vội dùng áo lạnh quệt nước mắt trên mặt. Cậu nói bản thân xúc động để trấn an bạn cùng bàn, dù người dẫn radio vẫn tiếp tục nói nhưng Dương chẳng còn quan tâm nữa, cậu chỉ nhớ mỗi nội dung bức thư.Nếu theo tính toán thì lúc cậu tốt nghiệp thì người kia du học cũng gần một năm. Bức thư này hẳn là từphương xa gửi đến. Năm đó nghe tin anh sắp du học, cậu đã dùng một đêm để khóc, sau đó lại dùng vài tuần để quên đi cảm giác một mình. Anh nhắn tin, gửi mail thăm hỏi, ban đầu cậu còn trả lời nhưng dần dà nhận ra nhắn thế này càng khiến cậu nhớ anh hơn, khó chịu hơn. Dứt khoát không trả lời nữa, tụe tập cho bản thân thói quen một mình.Lâu lâu giáo viên thay anh hỏi thăm, Dương sẽ lạnh nhạt nói "thầy cứ nói anh ấy là em sống tốt, bảng xếp hạng không có anh ấy dễ thở hơn", giáo viên cau mày nhưng không hỏi thêm gì nữa.Mãi đến khi bức thư phát trên radio, Dương mới nhận ra cảm xúc lúc ấy là vì yêu sinh hận, giận hờn anh rời khỏi cậu. Nhẹ thở dài, anh dùng thời gian trưởng thành nhận ra tình cảm của bản thân, còn cậu nhìn rõ được lòng mình thông qua lời tâm tình của anh, cảnh còn người mất, không muộn thì gọi là gì?Tiếng chuông hết giờ ra chơi vang lên, Dương vỗ hai má, xốc lại tinh thần, giờ phút này muốn hoài niệm là không thể, tương lai đang đợi cậu xông pha. Có thể nuối tiếc vì bỏ lỡ nhau nhưng thi không tốt ai tiếc nuối cho cậu đây?Càng gần ngày thi, không khí trong lớp càng căng thẳng, càng nghiêm túc, hầu như mọi thời gian đều chỉ nghe tiếng sách vở, tiếng bút ghi bài."Các em thân mến, tuần sau chúng ta thi rồi, hết hôm nay là chính thức nghỉ học. Cô mong nguyện vọng của các em sẽ trở thành sự thật, đậu vào trường mình muốn, làm công việc mình thích, lấy được người mình yêu", cô giáo ôn hòa nói, có chút bịn rịn nhìn cả lớp mà cô làm chủ nhiệm năm qua.Tất cả học sinh đều vỗ tay, khích lệ tinh thần bản thân, khích lệ tinh thần mọi người. Siêng năng, cần cù, chăm chỉ nhất định gặt hái thành công![...][Chúc mừng em đậu tốt nghiệp, trở thành thủ khoa ngành mình thích cảm giác tuyệt lắm đúng không nào? Trường vừa báo cô là có giấy tốt nghiệp cấp ba cả rồi, hôm nào em rảnh thì tranh thủ đến lấy nhé]Tin nhắn từ cô chủ nhiệm lôi kéo sự chú ý của Dương, cậu đọc xong tin nhắn, nhìn thời gian liền rời bàn học, lấy áo khoác mặc lên người.Bạn cùng phòng tò mò hỏi Dương đi đâu thế? Cậu cười cười đáp "trở về thời thanh xuân".Trường cấp ba vẫn như vậy, chẳng thay đổi điều gì. Dương nhận giấy tốt nghiệp xong, thay vì ra về, cậu lại men theo cầu thang phụ, tìm lên dãy lớp học của mình. Bảng đen bục giảng, bàn ghế gọn gàng, bản thân cậu như tìm về chính mình năm xưa.Vì hè còn vài hôm nữa mới kết thúc nên trường vẫn vắng vẻ vì thiếu bóng dáng học sinh.Dương vô thức bước về phía lớp học của anh. Chợt cậu cảm giác thời gian đang quay ngược trở lại ngày trước, cậu vẫn là bạn nhỏ lớp 10, đứng bên cửa sổ, nhìn hướng bàn học của anh, nơi đó có một người đang ngồi, ánh mắt dịu dàng kia dường như đã ở đây từ rất lâu chỉ để đợi cậu."Anh yêu em, thanh xuân này mãn nguyện"_Hạ màn_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me