Try Again Junrae
"Tả cái hộp kỹ hơn đi."
"Ai mà nhớ được. Tự khám phá đi nhé, tao để nó trên bàn học mày." Kimga ngáp dài. "À, mày đang làm gì mà không xem nổi tin nhắn nhóm lớp cấp ba thế? Chúng nó đang hẹn về gặp nhau hôm Chủ Nhật kìa."
Mắt chữ A mồm chữ O, tôi bối rối trả lời nó.
"Ừ thì, đang ở cà phê ngắm Melbourne lần cuối. Sắp về rồi nên hơi tiếc."
"Tình cảm ha. Tao thì không lưu luyến gì nơi này. Nhưng mà xem tin nhắn nhóm đi đấy, chúng nó vừa lập bình chọn rồi." Nó giục tôi. "Với lại, Kum Junhyeon có về."
Ngay khi cái tên ấy được nhắc đến, tôi đã nhớ ra được ngay "chiếc hộp dưới khe ghế" là cái gì.
Nó chính là thứ tôi dùng để đựng toàn bộ kỷ niệm của ba năm cấp ba, đúng hơn thì là kỷ niệm với Junhyeon. Từ những món quà nhỏ nhặt nhất, đến những vật tưởng chừng đã bị quẳng vào thùng rác đều được tôi giữ lại và bảo quản trong chiếc hộp giấy.
Ban đầu, tôi không có ý định đem nó sang Úc. Vì tôi cũng thuộc tuýp người "bông tuyết", nên không muốn nhìn thấy kỷ niệm cũ nhiều (thời điểm ấy chúng tôi vừa chia tay). Chỉ cần nhìn một lần là lòng sẽ lại lay động. Tuy là thế, nghĩ đi nghĩ lại thì, trong đó tôi cũng giữ cả kỷ niệm của những đứa bạn khác. Không mang theo thì cũng hoài thật. Nên cuối cùng, tôi mới phải chọn cách giấu nó đi mà vẫn giữ bên mình.
Tất cả những dải ký ức liên quan đến tôi và người đó thoắt ẩn thoắt hiện, cùng với hình ảnh cái hộp kia nữa. Kum Junhyeon, cái tên tôi đã trốn tránh suốt bốn năm trời, giờ đây lại xuất hiện cùng chiếc hộp đó. Vì những bồi hồi vẫn còn, nên trong lòng tôi cứ rực lên một thứ gì. Kiểu như ngọn lửa. Khó tả.
Đại khái như khoảnh khắc trái tim tỏa sáng ấy.
"Nó về thì sao? Mày báo tao làm gì?"
Vẫn cứ là tránh né.
"Đừng làm như tao mới biết mặt mày ngày một ngày hai nhé, Kim Taerae!" Nó cười khểnh, hình như là khinh tôi. "Ý là giờ tốt nghiệp rồi, mày cũng về nước rồi, nên là..."
"Tao ước gì mày bị câm."
Tôi nghe nốt vài câu chửi ngốc xít của Gaeul rồi cúp máy. Sau đó thu dọn đồ để về trước.
Tôi tò mò muốn biết bên trong cái hộp có gì. Quên mất tiêu rồi.
Vài cơn gió lạnh đã thổi vào Melbourne chiều tối hôm nay, và tôi chỉ mặc duy nhất một chiếc áo phông mỏng. Nhưng có lẽ vì quá mải mê đắm chìm vào suy nghĩ mà thời tiết đối với tôi chẳng còn buốt nữa. Sau khi lên xe buýt và tìm chỗ ngồi, tôi mở điện thoại lên và kiểm tra tin nhắn nhóm lớp như lời Gaeul dặn. Mọi người bàn tán rất sôi nổi, chưa gì đã chốt được địa điểm hẹn và menu thức ăn rồi. Tất cả đều đi đủ, nên lòng tôi cứ ấm lên, át đi cái buốt của Melbourne. Thường ngày, thời gian đi từ quán cà phê đó về đến nhà tôi chẳng kéo dài bao lâu, nhưng riêng mỗi hôm nay, nó như dài hơn gấp vạn lần. Có lẽ do tôi bồn chồn quá...Trở về nhà, điều đầu tiên tôi chú tâm đến chính là cái bàn học của mình. Chiếc hộp giấy đang lấp ló đâu đó ở khu vực ấy, nên tôi phải trèo ngay lên bàn, với lấy nó rồi phủi sạch bụi.Nó trông y xì lời Gaeul tả. Không sai một ly. Có điều nó nặng hơn tưởng tượng của tôi. Tôi ôm nó trong lòng, tha lên giường rồi bắt đầu mò mẫm tìm cách mở chiếc hộp sao cho thật cẩn thận, không được để cho bất cứ chi tiết nào hỏng hóc.Từ những bức thư được gói cẩn thận, đến những bức với chữ nghĩa nguệch ngoạc, vài miếng hình dán vẫn đang dùng dở, đống vỏ kẹo vẫn thoang thoảng mùi thơm bằng một cách thần kỳ nào đó, và cả chiếc móc khoá đôi mà cái tên Kum Junhyeon tặng, mọi kỷ niệm về ba năm cuối cấp giữa tôi và cậu ta đều ùa về trong tích tắc, khiến tôi giây trước vẫn còn vội vã mà bây giờ đã ngồi trầm ngâm...Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me