ba ;
1.sang ngày hôm sau, yamaguchi nhanh chóng nhận ra chuyền hai nhà mình có vẻ là lạ. sau khi quan sát suốt một buổi sáng, yamaguchi kéo tsukishima ra một góc, thì thầm với hắn: "tsukki, cậu và kageyama có chuyện gì à?"tsukishima nhíu mày: "không có."yamaguchi: "tớ thấy cậu ấy không giống bình thường, cứ như đang tránh mặt cậu ấy."tsukishima nhướn mày, nhìn về phía hai quả đầu một đen một cam đang nhảy chồm chồm trước lưới. dường như kageyama cảm nhận được ánh nhìn của hắn, lập tức quay phắt lại, phát cho tsukishima một ánh mắt sắc như lưỡi dao kèm cái nguýt môi thật dài.nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.tsukishima nén xuống cảm xúc, vô cảm đáp lại yamaguchi: "bệ hạ vẫn khó chiều như trước giờ thôi, chẳng có gì khác cả."yamaguchi: "hay là cậu tỏ tình với cậu ấy rồi?"tsukishima: "...cậu bị thần kinh à?"yamaguchi bình tĩnh đối diện với vẻ mặt khinh bỉ của tsukishima, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, chân thành nói: "cậu còn lừa ai nữa.""thừa nhận đi tsukishima. tớ biết là cậu thích thầm kageyama từ cấp hai mà."2.kageyama vô cùng buồn bực.tạm thời cậu vẫn không có cách nào giao tiếp với tsukishima như bình thường. hễ cứ nhìn thấy hắn là sẽ thấy nhóc quả chanh tròn ủm bên vai, hễ cứ nói chuyện với hắn là sẽ nghe luôn tiếng nhóc quả chanh kia ơi à.tên xấu xa luôn trêu chọc ghét bỏ mình suốt cả năm nay, bây giờ phát hiện ra hắn lén lút gọi mình là bé con, còn muốn hôn môi mình nữa. cho dù là sinh vật đơn bào như kageyama cũng quá khó tiếp thu.nhưng rất nhanh sau đó, kageyama đã phát hiện ra được lợi ích của nhóc quả chanh.kì thi cuối kì sắp đến, cả nhóm năm người cùng học trong thư viện, riêng kageyama và hinata được đặc cách giải đề toán do tsukishima biên soạn.kageyama nhìn tờ giấy chi chít số trên tay, cảm giác não mình sắp chảy ra thành nước.biểu cảm thống khổ của cậu và hinata quá rõ ràng, làm tsukishima không nhìn nổi nửa, bực mình tặc lưỡi: "có cái gì đâu mà không làm được vậy trời?"kageyama chửi thầm trong lòng, đúng rồi đúng rồi, có thứ gì trên đời làm khó được tên đầu to mắt trố nhà cậu đâu.tsukishima cầm bút giải đề. tiếng bút chì vừa vang lên, tầm nửa giây sau đã nghe thấy giọng trẻ con non nớt quen thuộc.[câu 1 đương nhiên là chọn a rồi, cả ba câu kia đều không thỏa tập xác định.][câu 2 nhắm mắt cũng đánh được câu b, này là lý thuyết trong sách giáo khoa mà.]kageyama: ?cậu ngẩng đầu lên, thấy nhóc quả chanh đang ngồi vắt vẻo trên vai tsukishima, lúc này cũng cầm một tờ đề và một cây bút chì tí hon, tay hí hoáy viết còn cái miệng nhỏ nhắn thì nói không ngừng.[câu 3 hôm trước đã nói qua nè, dựa theo công thức tính thể tích thì chỉ có thể chọn được ý d cuối thôi.]tay kageyama run lên, suýt chút nữa đã đánh rơi bút xuống đất.nhóc quả chanh ơi! nhóc đúng là cứu tinh của đời anh!3.bài kiểm tra toán hôm đó của kageyama được tròn tám mươi điểm. lúc tsukishima ghi xong con điểm vào ô lời phê, cả bàn năm người đều rơi vào trầm mặc. kageyama lén lút đưa mắt nhìn bạn bè xung quanh, hơi hơi chột dạ. hình như hông ổn lắm hen, biết vậy lúc nãy cố tình sửa sai thêm vài câu, xuống tầm sáu mươi lăm điểm là được rồi.tsukishima cất giọng lạnh lùng: "đức vua."kageyama lập tức ngồi thẳng lưng lên: "...có."tsukishima: "vì sao câu 1 lại chọn a?"kageyama: "...vì các, các câu còn lại không thỏa tập xác định."tsukishima: "câu 2 thì sao?"kageyama: "là lý thuyết trong sách giáo khoa."tsukishima: "câu 3?"kageyama: "dựa theo công thức tính thể tích đó."yamaguchi tròn mắt, hinata há hốc miệng, còn yachi sốc đến mức sắp ngất xỉu.ai đoạt xác kageyama rồi! đây không còn là kageyama nữa! trả chuyền hai nhà bọn họ lại đây!tsukishima nhìn kageyama thật lâu, đôi mắt vàng rực không tỏ rõ vui buồn, giống như muốn khoét một lỗ trên người kageyama rồi nhìn vào bên trong xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.nhưng kageyama hoàn toàn không sợ chút nào, vểnh mũi hừ hừ mấy tiếng, bộ dạng cực kì hung hăng kiêu ngạo. làm sao làm sao, nhìn cái gì mà nhìn, tui gian lận đó, có bằng chứng để bắt được tui hông?không có chứ gì! vậy thì mau mau thả tui đi chơi bóng chuyền đi!4.tsukishima thực sự không có bằng chứng kageyama gian lận, vậy nên phải thả cậu đi chơi bóng chuyền.kageyama chẳng khác nào một cọng cỏ héo rũ đột nhiên lấy lại sức sống, tràn trề sinh lực ôm quả bóng trong tay, lao thẳng về phía cửa, bỏ mặc tiếng gào khóc đau khổ của hinata ở sau lưng.vừa bước một chân ra khỏi ngưỡng cửa, kageyama bất chợt quay đầu, nhìn về phía tsukishima.tsukishima ngước mắt lên nhìn cậu, không chỉ vậy bên vai còn có một quả chanh nho nhỏ ngẩng đôi mắt tròn xoe lên dõi theo kageyama.có lẽ vì tâm trạng đang vui vẻ, kageyama không cảm thấy nhóc con đáng ghét nữa, còn thấy hơi đáng yêu.kageyama đối mắt với nhóc thêm mấy giây, tủm ta tủm tỉm cười cười.cảm ơn nhiều nha nhóc quả chanh ơi!5.tsukishima nhìn theo bóng người đi khuất, một lúc lâu sau mới quay lại, trầm ngâm nói với yamaguchi: "cậu nói đúng."yamaguchi: "hả?"tsukishima: "kageyama hẳn là bị chập cheng rồi."yamaguchi: "...hả?"6.kageyama mang theo bài kiểm tra tám mươi điểm, khí khái ngút trời bước vào phòng thi, còn đặc biệt vẽ một quả chanh nho nhỏ ở góc bài thi để cầu may.cuối cùng bị đề toán đánh cho tan nát.đành chịu thôi, tsukishima thi khác phòng thì làm gì có nhóc quả chanh nào nhắc bài cho kageyama nữa chứ.kết quả thảm đến mức nào ấy hả? tsukishima cầm bài làm lên, nhìn sơ qua con điểm đỏ chói ở góc phải rồi nhanh chóng bỏ xuống, tháo luôn cả kính ra, buồn bực xoa bóp hai hốc mắt: "mù mắt dân thường rồi."nhóc quả chanh cũng bị con điểm này làm cho chấn động, lắp ba lắp bắp một hồi mà chỉ có thể nói: [bé con...cố gắng lần sau hen?]kageyama nổi giận đùng đùng, lao đến giật bài thi trên tay tsukishima, gắt gỏng quát hắn: "là tại cậu đó, còn nói nữa hả?!"tsukishima: ???bị cái quỷ gì vậy đồ xấu tính này?7.câu chuyện kết thúc thế nào?đương nhiên là kageyama bị tsukishima phụ đạo riêng một buổi nữa.phòng học rộng lớn chỉ có mỗi hai người. kageyama nhìn đề toán là thảm không thể tả, lại bắt đầu giở trò gian lận, giả vờ cầm bút lên ghi ghi tính tính, cứ vài giây lại dõi mắt về phía tsukishima đầy trông đợi.tsukishima không hiểu ánh mắt lấp lánh kia là có ý gì: ?tsukishima: "làm sao?"nhóc quả chanh: [bé con nhìn gì tớ đó?]kageyama: "...không có gì."cậu chờ thêm mười phút, bắt đầu thấy hơi nóng ruột. nhóc con sao không đọc kết quả như lần trước nữa?lại chờ thêm vài phút sau, nhóc quả chanh bỗng chốc ngồi dậy, chống cằm nhìn kageyama chằm chằm, sau đó mỉm cười toe toét: [bé con...]kageyama lập tức dỏng tai lên, sẵn sàng nuốt lấy từng lời nhóc con nói.[bé con nhíu mày cũng xinh đẹp quá đi thôi.]kageyama: "......" buồn nôn hết sứcđây không phải dạy học! đây là quấy rối!chó tsukishima!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me