TruyenFull.Me

Tu Chuong 131 He Thong Livestream Tu Vong

Chương 172: Các người có muốn thành tàn phế không

Dịch + Edit: Raucangcua

Triệu Dục Mỹ mặt mũi tái mét, cô ta biết giờ chẳng thể trông cậy vào ai nữa.

Điều duy nhất có thể làm lúc này chỉ là cầu nguyện.

Chậm rãi, bàn tay phải của cô ta lần xuống dưới ghế tìm kiếm.

Một cảm giác lạnh buốt truyền đến đầu ngón tay, có thứ gì đó dài và bám chặt vào mặt dưới của ghế.

Triệu Dục Mỹ không dám cúi xuống nhìn, chỉ từ từ kéo vật đó lên trên.

Lúc này, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô ta.

Dao rọc giấy.

Một chiếc dao rọc giấy bằng thép, dài và sắc bén.

Nhìn vật trong tay, một luồng lạnh lẽo cuộn trào trong lòng cô ta, một linh cảm tồi tệ ập đến.

Bốp.

Triệu Dục Mỹ hoảng hốt vứt con dao lên bàn.

Những người còn lại mặt mũi trắng bệch, ai nấy đều đoán xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

"Ngài Nhà Thiết Kế Tử Vong, chuyện này không liên quan đến tôi một chút nào đâu, tôi đang mắc tiểu, tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục đi!"

"Vợ tôi vừa sinh con, tôi cũng xin phép đi trước!"

Vừa nói dứt câu, hai người đồng loạt đứng dậy, nhưng chỉ một giây sau.

.  . .

Ầm.

Ầm.

Hai tiếng nổ chát chúa vang lên, hai viên gạch trên nền nhà sau lưng họ nổ tung thành tro bụi.

Những mảnh vỡ bắn ra khắp phòng, vun vút lao đi như đạn, đâm vào da thịt, đau thấu trời xanh.

Hai người đứng lên, diện tích tiếp xúc lớn, lãnh trọn cơn mưa mảnh vụn, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại ngồi phịch xuống ghế.

"Ha ha ha, hai thằng ngu này đầu toàn nước tiểu à!"

"Giờ còn mắc tiểu nữa không đồ não ngắn?"

"Chắc sợ đến mức tiểu ngược rồi, không chừng còn ói nước tiểu ra cũng nên!"

"Ôi trời, ói nước tiểu ra mà còn sống được, tôn vinh ông này đẳng cấp tối thượng luôn!"

Cộng đồng mạng nổ tung trong chớp mắt, những kẻ từng được gọi là doanh nhân thành đạt, tinh anh thương mại, tầng lớp thượng lưu, vậy mà đầu óc lại ngu ngốc đến mức này, sao bọn họ có thể kiếm được nhiều tiền đến thế, đúng là kỳ quái.

Lúc này, trên màn hình TV, Dương Triếp lạnh lùng nói.

"Tôi đã nói rồi, đừng có cử động. Nếu vừa nãy các người đứng đúng chỗ nổ, thử nghĩ mà xem, ầm, chân của các người sẽ nát thành thịt vụn. Các người có muốn thành tàn phế không? Từ giờ trở đi, trước khi trò chơi kết thúc, nếu có kẻ bước đến cửa phòng họp, tôi sẽ kích hoạt toàn bộ bom trong đây, các người sẽ biến thành một đống thịt bầy nhầy. Hãy tưởng tượng cảnh tượng đó, có phải rất kích thích phải không?"

"Đừng mà, Nhà Thiết Kế Tử Vong!"

"Chúng tôi nhất định sẽ không cử động, ngài đừng kích nổ bom!"

"Đúng đúng, chúng tôi hoàn toàn hợp tác!"

Không ai không biết quý trọng mạng sống, tất cả đều co rúm lại, bị uy hiếp đến mức không dám phản kháng.

Vu Kiện nghiến răng căm phẫn, ánh mắt vô thức liếc xuống dưới chân. Nếu ngay dưới đó cũng có một quả bom thì sao?

Chết tiệt.

Tên Nhà Thiết Kế Tử Vong khốn kiếp!

Tại sao mình không nghĩ đến chuyện kiểm tra phòng họp trước chứ?

Hối hận.

Phẫn nộ.

Vu Kiện gằn giọng, nhìn thẳng vào TV "Nói đi, rốt cuộc mày muốn làm gì?"

Dương Triếp cười lạnh đầy u ám "Trò chơi hôm nay rất đơn giản. Làm đúng, các người sẽ không chết. Nhưng phạm sai lầm, thì phải trả giá một chút. Trước tiên, tôi muốn mời cô Triệu Dục Mỹ, hãy dùng chiếc dao rọc giấy này, rạch một đường trên cả hai bên má của mình. Độ dài không dưới năm centimet"

Năm centimet.

Đây chẳng phải là hủy dung sao?

Triệu Dục Mỹ toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra không kìm được.

Vu Kiện giận dữ.

Trước đây chỉ nhìn thấy nạn nhân bị hành hạ qua màn hình, bây giờ lại phải chứng kiến ngay trước mắt sao? Mà bản thân hắn còn là cảnh sát nữa!

Đây không chỉ là phạm pháp, mà còn là sự khiêu khích nghiêm trọng đối với cảnh sát.

Không.

Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

"Nhà Thiết Kế Tử Vong, đừng hòng!" Vu Kiện quát lớn.

Vừa dứt lời.

Ầm.

Một tiếng nổ dữ dội vang lên.

Nhưng lần này, nơi phát nổ là chiếc bình hoa giữa bàn họp. Những mảnh sứ bắn tung tóe, khiến tất cả hét lên hoảng loạn, bản năng ôm đầu cúi rạp xuống.

Vu Kiện cũng hoảng hốt lùi về sau một bước.

Điên rồi.

Nhà Thiết Kế Tử Vong điên quá rồi.

Không chỉ có cậu ta, Phục Cường, Triệu Thiên Lâm, Hoàng Bắc Khoa đều xanh mặt, ai nấy đều hít sâu một hơi lạnh.

Nhất là Hoàng Bắc Khoa, hắn ta đã từng tận mắt chứng kiến những thủ đoạn của Nhà Thiết Kế Tử Vong.

Không thể đánh giá hắn bằng lối suy nghĩ thông thường.

Một khi hắn điên thật, chắc chắn sẽ có người bỏ mạng.

Cùng lúc đó, Hàn Khả Tâm hai tay ôm đầu, từng tiếng nổ vang lên khiến tai cô ù đặc, những cảnh tượng đẫm máu từ các buổi livestream trước kia liên tục hiện lên trong đầu, những lời Nhà Thiết Kế Tử Vong từng nói cứ vang vọng, réo rắt như tiếng chuông ngân.

Ù ù ù...

Hình ảnh và âm thanh đan xen, khi cô sắp không chịu nổi nữa, bỗng nhiên, toàn bộ thế giới chìm vào bóng tối.

Một màu đen tuyệt đối, không thấy được gì, nhưng trong cơn hoảng loạn, trái tim đang hỗn loạn của cô lại tìm được một tia yên bình giữa bóng tối, kỳ diệu thay, dần dần bình tĩnh lại.

Trên màn hình TV, giọng nói lạnh lẽo của Dương Triếp vang lên "Tôi đã nói rồi, căn phòng này có bom ở khắp nơi. Những vụ nổ vừa rồi chỉ là một cảnh báo nhỏ. Từ bây giờ, nhất là tổ trưởng Vu, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi nữa, được không? Nếu không, chính anh cũng sẽ trở thành đồng phạm gián tiếp giết chết người khác"

"Bây giờ, các người có một phút. Hoặc cô Triệu tự ra tay. Hoặc các người giúp cô ta. Nếu trong vòng một phút nhiệm vụ không hoàn thành, bom sẽ phát nổ, ầm, tôi thực sự rất mong chờ, ha ha ha..."

Vừa dứt lời, bên dưới TV xuất hiện một đồng hồ đếm ngược 60 giây.

Tích, tích, tích...

Kim giây chuyển động, tất cả mọi người đều nín thở, tim treo lơ lửng.

"Cỏ, cắt nhanh đi"

"Đúng vậy, làm ơn đừng có kéo chúng tôi xuống nước, tôi không muốn trở thành người tàn tật đâu"

"Chỉ cần hai vết cắt thôi, cô không có chết được đâu, sau đó chỉ cần đi phẫu thuật thẩm mỹ, công ty sẽ hoàn trả tiền cho cô, được không?"

"Được rồi, nhanh lên, nếu không chúng tôi sẽ giúp cô"

Trước sự thúc giục gay gắt của mọi người, Triệu Dục Mỹ bật khóc, bất lực nhìn Vu Kiện và những người khác.

"Các anh không phải cảnh sát sao, tôi cầu xin các anh, hãy nhanh chóng nghĩ cách giải quyết đi, tôi không muốn chết, tôi không muốn bị hủy dung, hu hu hu"

Trước lời cầu xin của Triệu Dục Mỹ, Vu Kiện hét lớn "Đừng hoảng sợ, hãy tin tôi"

"Tại sao phải tin anh? Tin anh, Hạ Thính Vũ đã chết rồi, anh còn đang lải nhải, nếu anh còn lằng nhằng nữa, chúng ta đều phải chết"

"Đúng vậy, so với anh, tôi càng tin lời của Nhà Thiết Kế Tử Vong hơn"

"Đúng, đúng, nhanh lên, gần 20 giây rồi"

Nghe vậy, sắc mặt Vu Kiện trở nên càng khó coi hơn "Không có lệnh của tôi, không cai được phép hành động thiếu suy nghĩ, đây nhất định là cái bẫy do Nhà Thiết Kế Tử Vong giăng ra, nhất định còn có cách khác, đừng để bị hắn lừa"

"Tôi không tin đâu"

"Đúng vậy, mọi người đều biết rằng anh không thể đánh bại được Nhà Thiết Kế Tử Vong, chúng ta đều không thể đấu thắng, chúng tôi không dám, thưa đồng chí cảnh sát"

"Tiểu Triệu, hy sinh là đức hạnh, vì công ty, vì tất cả mọi người, cô phải nhanh lên, công ty sẽ hoàn toàn chi trả cho chi phí y tế của cô" chủ tịch Vương Khả Ninh vẻ mặt lo lắng thúc giục.

"Bốn mươi giây rồi, nhanh lên"

"Đm, bốn mươi lăm giây rồi, nếu không làm ngay thì không kịp mất"

"A a a, nhất định không kịp, cô không ra tay, chúng tôi đến giúp cô một tay"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me