(Từ P2Ch383) Tên rác rưởi của gia tộc Bá Tước - TCF
Chương 451: ...Tôi lấy hết được không? (14)
RẦMMMMM---!Trần nhà bị xuyên thủng bởi ánh sáng xám do Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất vung kiếm.
Thứ lộ ra giữa trần nhà vỡ nát là một tấm khiên bạc.Xám và bạc.Hai màu tương tự, nhưng khác nhau.
Trong số đó, tấm khiên bạc với đôi cánh trông rất thiêng liêng.
Giống như tấm khiên của một Thánh Kỵ Sĩ vậy."!"
"......!"Trong khoảnh khắc, ánh mắt của các Thánh Kỵ Sĩ bị thu hút bởi tấm khiên ấy.
Bởi họ cảm nhận được sự linh thiêng vô hình tỏa ra từ đó.
Tấm khiên từng bảo vệ vô số sinh mạng, giờ đây mang theo sức mạnh như gánh cả trọng lượng của những cuộc đời ấy, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng chẳng thể rời mắt.
Và trong khoảnh khắc đó.
Một nam nhân tóc đen bước ra từ tấm khiên."Hohh."Nụ cười nở trên môi Giáo Hoàng.
Nam nhân tóc đen đang tiến về phía hắn.
Với màu tóc khác với hắn biết-"Cale Henituse."Giáo Hoàng nhìn vào tế vật đang đến gần mình. Với nụ cười dịu dàng dành cho vật chứa của Thần Hỗn Loạn.
Giáo Hoàng trông như một ông già phúc hậu, mà ta có thể gặp ở bất cứ đâu vậy.
Nụ cười trên mặt ông ta giống như của một ông lão nông thôn tốt bụng, tràn đầy lòng nhân ái hơn là hỗn loạn."Thấy con tự mình đến đây, ta rất mừng."Ông ta mỉm cười vui vẻ với Cale, như một người ông chào đón cháu trai mình.Vật chứa mà Thần Hỗn Loạn sẽ sử dụng khi bước xuống thế giới này.
Tuy vật chứa đó là nguyên nhân của mọi biến số, nhưng cuối cùng nó đã tìm đến ta. Nên với tư cách là Giáo Hoàng, đương nhiên ta cảm thấy rất vui."...Ta có thể cảm nhận được sự hỗn loạn khởi nguyên."Và ta cảm nhận được sự hỗn loạn, hỗn loạn khởi nguyên bên trong vật chứa này.
Thật là sự tình cờ tuyệt vời.
Giáo Hoàng không thể không mỉm cười.
Ông ta không hề che giấu cảm xúc của mình."Thật sự, ta rất mừng-"Nhưng."-!"Ông ta khựng lại.
Qua khe hở trên trần nhà sụp đổ sau khi tấm khiên bạc biến mất, Cale Henituse lao theo gió tiến về phía ông ta."Trời ơi."Khí tức tỏa ra từ anh ấy.
Khí tức vô hình dâng lên trong tích tắc.
Giống như một tảng đá khổng lồ, giống như cả ngọn núi đang đổ ập xuống Giáo Hoàng.
Khí tức khổng lồ đến mức nghẹt thở, choáng ngợp vô cùng
Khí tức ấy giống như sự phẫn nộ của thiên nhiên vậy."UGH!"
"ỨC!"Các Thánh Kỵ Sĩ vô thức khuỵu gối trước khí tức ập xuống từ trần nhà ấy.
Như một ngọn núi.
Như một thảm họa thiên nhiên.
Các Thánh Kỵ Sĩ nổi da gà trước khí tức dường như không thể đẩy lùi này.
Và Giáo Hoàng, kẻ được bảo vệ và đứng ở trung tâm các Thánh Kỵ Sĩ."A."Bỗng thốt lên một tiếng.
Giáo Hoàng đã xem kỹ video về sự việc ở Thánh địa Đêm Khởi Nguyên.
Vào lúc đó, Cale Henituse-"Thì ra đây là lý do con có thể đối mặt với Thần-"Chẳng trách Thánh Tử không đánh bại được Cale Henituse!
Chẳng trách Thần Hỗn Loạn muốn Cale Henituse làm vật chứa!Trước khí tức như muốn nghiền nát, hay đúng hơn là thống trị mình ấy, Giáo Hoàng nổi da gà khắp cánh tay.
Ông ta cúi đầu và nhìn xuống cánh tay mình.
Lâu lắm rồi, nỗi chấn kinh và sợ hãi mới hiển hiện làn da nhăn nheo của cơ thể già nua này.
Khóe môi ông run rẩy.
Và khi ngẩng đầu lên."!"Đồng tử của Cale giãn ra.
Ông già với dáng người nhỏ bé trong chiếc áo choàng rộng vành của tu sĩ, đang chắp tay sau lưng.
Ông ta đang mỉm cười.
Thế nhưng Cale không nhìn thấy nụ cười đó.- Trời ơi.Super Rock thở dài.- Cái quái gì đây, làm sao tên Giáo Hoàng lại có năng lượng này chứ!Hào Quang Thống Trị bối rối.Ss-Năng lượng tỏa ra từ Giáo Hoàng.- Thật Hỗn Loạn!Hỗn Loạn.
Nhưng,- Thứ quái quỷ gì thế này!Nó khác.
Nó khác với sự Hỗn Loạn toả ra từ Thần Hỗn Loạn.
Các tín đồ của Thần Hỗn Loạn mà Cale từng gặp cho đến nay, dù là linh mục, Thánh Kỵ Sĩ, hay Thánh Tử đều có cùng một sắc xám.
Nhưng Giáo Hoàng-'Biến đổi.'Sáng và tối, đậm và nhạt.
Giống như màu nước thấm loang lổ trên tờ giấy vậy.
Hỗn Loạn phát ra từ Giáo hoàng thực sự có rất nhiều kiểu sắc xám.- ...Thứ này hình như.......Super Rock lầm bầm nói.- ...Còn sống thì phải-Hỗn Loạn phát ra từ Giáo Hoàng.
Nó mang nhiều sắc xám khác nhau, giống như một sinh vật sống vậy.- Cale!Và Hào Quang Thống Trị đã nhận ra danh tính của năng lượng ấy.- Đây không phải Hỗn Loạn của Thần Hỗn Loạn!Tất nhiên, Cale cũng đã nhận ra.- Bản chất thì giống nhau, nhưng đây là Hỗn Loạn của chính tên khốn đó!Đúng vậy.
Đó là Hỗn Loạn của chính Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng sở hữu Hỗn Loạn của riêng mình.- Bất luận thế nào.Nhưng Cale phải làm điều mình cần làm.
Sky-eating Water hung tợn nói bằng giọng trong trẻo.- Thằng đó phải bị tẩn.Cale hoàn toàn đồng ý với điều này.Róc ráchh–Ngọn giáo nước trong tay Cale rời khỏi tay anh và hướng về phía Giáo Hoàng.ÀOOOOO---!Một tiếng động lớn vang lên.
Nước nổ tung."UGHHH!"
"HỘC!"Các Thánh Kỵ Sĩ bên cạnh Giáo Hoàng vội vã sơ tán.
Tướng quân Mol, thanh kiếm của Ma Vương và thủ lĩnh Quân đoàn 3, dừng lại khi thấy cảnh tượng đó.'Tại sao lại thế này?'Uuung-
Thần Vật trong tay hắn rung động.
Ngay cả Ma Vương cũng không biết về thân thế của Thần Vật này.
Vì là thứ đã được truyền qua nhiều thế hệ trong gia đình Tướng quân Mol, nên những người khác chỉ nghĩ đó là vũ khí của Mol.
Nhưng bản chất thực sự của nó là một Thần Vật.
Và Thần Vật đó đang rung chuyển.
Mol vô thức hướng mắt về phía Cale.
Cale đang chạy về phía Giáo Hoàng, nơi hơi nước và bụi từ vụ nổ vẫn chưa biến mất.
Nhưng Mol không thể nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó lâu được."Chết tiệt!"Mol giơ kiếm lên.
Cơ thể hắn bị đẩy lùi.
Phía sau lưỡi kiếm hướng lên trời, hắn nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất.
Và có một con rồng đen, cùng một cậu bé đang lao về phía Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất.
Con rồng đen - thanh kiếm của Choi Han chĩa thẳng vào Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất.
Nhưng tâm trí anh lại hướng về Cale.'...Giáo Hoàng!'Hào quang của ông ta khiến Choi Han cảm thấy rùng mình.
Đúng là để tốt nhất, Cale phải đảm nhận đối phó với Giáo Hoàng.
Và trong khi ấy, Choi Han phải đối phó với Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất để giúp Cale.
Choi Han cũng đồng ý như vậy, nhưng.'Thật nhàn nhã.......'Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất trước mặt anh vẫn chưa dùng hết sức mạnh của mình.
Hắn chỉ thong thả dùng cơ thể tránh đòn mà thôi.
Hắn không hề tỏ ra ý định bảo vệ Giáo Hoàng."......."
"......."Khi Choi Han và Thánh Kỵ Sĩ chạm mắt, Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất điềm tĩnh nói."Ta là người bảo vệ Giáo Hoàng, và-"Hắn có hai vai trò."Người kiềm chế Giáo Hoàng."Khoảnh khắc Choi Han thấy bất an trước nụ cười của Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất.
Cale di chuyển cơ thể theo trực giác đáng ngại đó.
Trong bàn tay trống rỗng của anh, nơi đã ném đi ngọn giáo nước,Phừng phựccc-Hình thành một tia sét vàng đỏ.
Tia sét vàng đỏ hướng thẳng đến vị trí của Giáo Hoàng qua hơi nước và bụi.Tanh tách, tanh táchh!Các Thánh Kỵ Sĩ xung quanh lùi lại khỏi tia sét vàng đỏ đang cháy rực như thể sẽ thiêu rụi mọi thứ ấy.
Cale cảm thấy kỳ lạ.
Những Thánh Kỵ Sĩ bảo vệ Giáo Hoàng hẳn phải có đức tin mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.
Ấy vậy mà thay vì lao vào bảo vệ Giáo Hoàng, họ lại đầu hàng sức mạnh của Cale và rút lui.
Chỉ âm thầm lùi lại mà thôi.'...Là sợ hãi.'Và khoảnh khắc đối mặt với năng lượng xám ngọ nguậy như sinh vật sống kia, bọn họ liền sợ hãi.
Họ sợ năng lượng đó còn hơn cả Hào Quang Thống Trị của Cale nữa.
Và Cale cuối cùng cũng chạm vào điều đáng sợ ấy.Loạt soạt.Chân Cale đã chạm đất, ngọn giáo cũng đã đâm xuống.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy hình bóng của Giáo Hoàng qua làn hơi nước."......!"Cale nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.- Thật hoang đường!Sky-eating Water thốt lên như không thể tin nổi.
Super Rock thở dài.- Trời ơi.Sắc xám nhúc nhích.
Khác với Thần Hỗn Loạn, nó không có mắt.
Thay vào đó,Miệng.Có vô số cái miệng.
Xung quanh Giáo Hoàng, sắc xám uốn lượn như một chiếc khiên giống như con trăn khổng lồ.
Có vô vàn cái miệng trong làn khói xám đó.
Những cái miệng ấy đang uống cả nước lẫn hơi nước.
Tất cả chỗ nước ấy đều từ ngọn giáo bắn ra bởi Sky-eating Water.Soạt.Khi Giáo Hoàng cử động tay, chiếc khiên biến mất, và hào quang xám bao quanh cơ thể ông ta giống như áo choàng linh mục.
Giáo Hoàng mở miệng."Bất cứ thứ gì cũng có thể tồn tại trong hỗn loạn."Thiện và ác.
Niềm vui, tuyệt vọng, nỗi buồn, khoái lạc.
Vì là hỗn loạn nên mọi thứ đều có thể tồn tại."Tức là, hỗn loạn có thể ăn bất cứ thứ gì."Vì thế hỗn loạn có thể ôm lấy bất cứ thứ gì.
Và ăn chúng."Khi Thần Hỗn Loạn theo dõi mọi thứ."Không nơi nào mà ánh mắt của Ngài không thể chạm đến.
Thế giới ngày càng tràn ngập hỗn loạn.
Vì thế Giáo Hoàng nhận ra vai trò của mình."Ta vừa là người truyền đạt ý muốn của Ngài, vừa là người dâng hiến hỗn loạn cho Ngài."Đó là lí do ông ta cần 'miệng'.
Để truyền đạt bằng lời nói.
Để ăn và dâng hiến hỗn loạn.
Vậy nên, sức mạnh từ con mắt được Thần Hỗn Loạn ban cho là không đủ.
Thế là ông ta đã tạo ra Hỗn Loạn của riêng mình với sự cho phép của Thần Linh.
Đó chính là dáng vẻ của ông ta bây giờ.Thứ hỗn loạn ngọ nguậy.
Đó chính là Giáo Hoàng.
Trong ông ta là cái miệng dành cho Thần Hỗn Loạn.Giáo Hoàng bước tới một bước.
Chiếc áo choàng - những cái miệng hỗn loạn mở rộng và há to về phía tia chớp vàng đỏ của Cale.
Chúng muốn ăn.Vì đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy nó.Những cái miệng hỗn loạn chào đón thứ nước mà chúng vừa uống.
Cũng là món mà chúng chưa từng được nếm thử trước đây."Quả là, một vật chứa với nhiều thứ ngon lành."Trong mắt Giáo Hoàng,"Vật chứa với một thế giới hoàn chỉnh-"Dường như ông biết tại sao Thần lại thèm muốn nó rồi.
Giáo Hoàng muốn trở thành cái miệng của Thần.
Ông không mong muốn quyền lực, hay danh vọng.
Ông chỉ hành động vì Thần.
Điều đó khiến ông sung sướng.Loạt soạt.Ông ta lại bước tới một bước.
Những cái miệng xám ngoét giật giật."Đến đây-"Ông lão vẫy tay với khuôn mặt hiền từ.
Dang rộng hai cánh tay."Đến đây, nhanh đến đây nào."Ông ta tiến lại gần Cale.
Và Cale-- Tên này điên rồi!Vung tay khi nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của tên keo kiệt - Lửa Hủy Diệt.Tanh táchhh-!Tia sét vàng đỏ.
Tia sét thanh tẩy được cả Mana chết bắn về phía Giáo Hoàng.ẦMMMM!Một tiếng động lớn lại vang lên.Loạt soạt.Cale lùi lại.- Tên này, thực sự điên rồi!Tên keo kiệt không giấu được sự ghét bỏ của mình.- Chết tiệt! Mọe nó chứ!Sky-eating Water không thể kìm nén cơn giận dữ.TÁCH TÁCH.Tia sét nổ tung với tiếng động lớn.
Sắc xám bị tia sét ấy đánh trúng, đang ăn lửa và khói bằng vô số cái miệng của mình.
Như thể thấy rất ngon.Khói biến mất và Giáo Hoàng lại tiến gần anh.- Tiên sư cha nó! Cái hỗn loạn kia khác với Thần Hỗn Loạn! Ta cần thời gian để phân tích!Sky-eating Water tuôn ra những lời lẽ gay gắt.
Cùng với Hào Quang Thống Trị và tên keo kiệt, Sky-eating Water từng đối mặt với Hỗn Loạn để có được sức mạnh thanh tẩy và chế ngự nó.
Tuy nhiên, thứ Hỗn Loạn kia không phải là của Thần Hỗn Loạn.
Nó cũng khởi nguồn từ Hỗn Loạn, nhưng mà là của Giáo Hoàng.
Do đó, cái miệng ấy có thể nuốt chửng những thứ mà sức mạnh cổ đại của Cale tạo ra.Loạt soạt.Giáo Hoàng lại tiến đến.
Và Cale đứng yên."Mau đến đây nào."Giáo Hoàng vẫy tay về phía vật chứa - Cale.
Vật chứa quý giá chứa đựng cả thế giới.Và,
Loạt soạt.
Cale tiến một bước về phía Giáo Hoàng.
Anh ấy không lùi bước.- Cale.Tên keo kiệt nói nhanh.- Mấy cái miệng đó hẳn phải có giới hạn.Tuy có rất nhiều miệng.
Nhưng dạ dày của những cái miệng đó hẳn phải có giới hạn.
Bởi vì dạ dày đó chính là Giáo Hoàng. - Cale. Sức mạnh của chúng ta giờ đã mạnh lên rất nhiều.Tuy không biết có thể đánh bại Thần không, nhưng ít nhất sức mạnh ấy cũng to lớn và áp đảo như thảm họa thiên nhiên vậy.- Cái miệng đó, cái dạ dày đó có thể vỡ tung vì no đúng chứ?Super Rock đưa ra một suy luận hợp lý.
Giáo Hoàng là một thực thể khác với Thần Hỗn Loạn, vì vậy ắt phải có giới hạn về những thứ ông ta có thể ăn.Róc ráchh-Một bàn tay Cale có nước.Tanh táchh-Bàn tay kia có tia sét đỏ vàng.
Chúng nở rộ trong cả hai bàn tay.
Giáo Hoàng nở một nụ cười.
Ông ta nói bằng cái miệng khác với vô số cái miệng chỉ biết ăn."Con đang định thử xem giới hạn của ai lớn hơn à?"Khói xám bắt đầu bốc ra từ cái miệng ấy.
Khi khói xám ngọ nguậy như thể sinh vật sống, lan tỏa vào không khí.
Ông ta nói bằng giọng hiền hậu."Con thực sự nghĩ mình sẽ chiến thắng trong thử nghiệm đó sao?"Giáo hội Thần Hỗn Loạn.
Hỗn Loạn tồn tại ở mọi nơi trên thế giới, ẩn mình trong vô vàn chiều không gian.
Trong giáo hội đó, chỉ có một Giáo Hoàng.
Trong vô số thế giới, chỉ có một Giáo Hoàng.
Liệu Cale Henituse trước mặt có biết ý nghĩa của điều đó không?
Giáo Hoàng cũng có một Plate lớn.
Chỉ là con đường của ông ta khác với Cale."Đã lâu rồi nhỉ, chắc ta cũng nên thử ước lượng giới hạn của mình."Giáo Hoàng mỉm cười ấm áp.
Mọi thứ với ông ta đều thú vị.
Bởi vì biến số trước mặt, cuối cùng đã dẫn ông đến một lối tắt.Róc ráchhh-
Tanh táchh-Nước và lửa.
Gió thổi quanh chân Cale, người đang nắm giữ hai điều ấy.
Chân Giáo Hoàng cũng có sắc xám ngọ nguậy.
Và, ngay khi Cale bước một bước.Vụtttt–Cơ thể anh lao về phía trước.
Giáo Hoàng dang rộng vòng tay và đối mặt với anh ấy.
Để ăn tất cả mọi thứ-"Hỡi Đấng Hỗn Loạn, tôi sẽ ăn hết sạch!"Khi nụ cười trên môi ông ta trở nên đậm hơn."!"Giáo Hoàng nhìn nước và lửa biến mất."Ta-"Thay vào đó, nơi ấy hình thành ánh bạc.
Sau khi tăng tốc cơ thể bằng Âm Thanh Của Gió, Cale nắm chặt lấy sợi dây bạc đang lơ lửng quanh hai bàn tay mình. Sợi dây rắn chắc ấy giống như một tay cầm vậy.
Đôi mắt Cale nóng bừng.Ta."Không thích, bị ăn đấy?"Anh còn đang phải vất vả nuôi sống bao nhiêu miệng ăn kia kìa,
Nên mắc gì phải cho tên Giáo Hoàng này ăn chứ?- Ha!Khi Super Rock bật ra thành tiếng.'Không thích.'Cale không muốn cho mấy cái miệng đó thứ chúng muốn.
Và người phản ứng mạnh mẽ nhất với anh.- Ứ thích đâu!Cùng ông lão mít ướt, người không thể kìm nén nỗi buồn và cơn giận khi thấy đồng đội và gia đình bị thương.
Là kẻ tham ăn cũng đang lặng lẽ bùng cháy.- Ăn, không phải như thế này!Nữ tu sĩ háu ăn.
Đối với cô, 'ăn' giống như một đức tin đến tận khi chết vậy.
Cô ấy thậm chí còn ăn cả vùng đất bị ô nhiễm bởi Mana chết.
Cô không thể tha thứ cho cái miệng xám xịt trước mặt mình lúc này.
Cale cũng vậy."Ăn cái quần què!"Ăn cái khỉ gió gì?
Cale đã thề rất rõ ràng.Nếu động vào điều quý giá của người khác, hãy chuẩn bị tâm thế bị đánh gấp bội phần đi.Uu-Uuu—Chiếc khiên bạc nằm trong tay Cale.
Thoạt nhìn, dáng vẻ ấy giống như chiếc khiên mà Thánh Kỵ Sĩ thượng cấp đã cầm khi tạo ra ảo ảnh vậy.
Nhưng nó khác.Cale giơ khiên lên.
Và,KWAAAAANG!Đánh.
Nhắm vào vô số cái miệng trong sắc xám đang ngọ nguậy kia."Hehe."Cale cười."Có nhiều thứ để đánh, thích thật đấy!"Nếu cứ đánh thì không phải những cái miệng đó sẽ ngậm lại sao?
Cale thu nhỏ chiếc khiên, thứ anh thường dang rộng để che chắn phía trước.Tấm Khiên Bất Hoại.Vì vậy, thậm chí không một mảnh vụn nào bị ăn cả.
Những cái miệng há hốc kia không thể ăn bất cứ thứ gì.
Thay vào đó, những cái miệng ấy cứ thế bị tấm khiên rắn chắc đánh trúng.Uuung-Ánh sáng bạc rực rỡ không tha cho dù chỉ một cái miệng xám xịt.
Sinh Lực Của Trái Tim - sức sống đang bùng cháy hơn bao giờ hết. Cùng Tấm Khiên Bất Hoại - cái cây đang đối mặt với điều không thể dung thứ.
Và Cale - người đang cảm thấy phải dùng Giáo Hoàng trước mặt để giải tỏa tâm trạng.Uuung–Uung-Cầm tấm khiên ánh sáng với đôi cánh, Cale di chuyển.
Tấm khiên trở nên vững chắc và tỏa ra ánh bạc rực rỡ hơn theo ý muốn của chủ nhân.
Và người đang quan sát, Raon hét lên."Đó là cách của mẹ!"Cựu Chúa tể Rồng Sherit.
Con Rồng cầm Khiên thích dùng khiên để đánh đối thủ.
Cách bảo vệ, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công trước.KWAAAAA, KWAAANG--!Và người cầm khiên trên tay, Cale bắt đầu đánh loạn xạ với Âm Thanh Của Gió quanh chân.
Trái tim anh đập mạnh và đang vắt kiệt hết sức lực.
Dáng vẻ đó hệt như Kim Rok-soo năm xưa, khi chàng trai gầy gò ấy lao vào địch chỉ với một miếng sắt trên tay vì chẳng thể cầm nổi thứ gì khác.
Nhưng khác với lúc đó, lần này thứ Cale cầm trên tay là Tấm Khiên Bất Hoại.
Thứ lộ ra giữa trần nhà vỡ nát là một tấm khiên bạc.Xám và bạc.Hai màu tương tự, nhưng khác nhau.
Trong số đó, tấm khiên bạc với đôi cánh trông rất thiêng liêng.
Giống như tấm khiên của một Thánh Kỵ Sĩ vậy."!"
"......!"Trong khoảnh khắc, ánh mắt của các Thánh Kỵ Sĩ bị thu hút bởi tấm khiên ấy.
Bởi họ cảm nhận được sự linh thiêng vô hình tỏa ra từ đó.
Tấm khiên từng bảo vệ vô số sinh mạng, giờ đây mang theo sức mạnh như gánh cả trọng lượng của những cuộc đời ấy, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng chẳng thể rời mắt.
Và trong khoảnh khắc đó.
Một nam nhân tóc đen bước ra từ tấm khiên."Hohh."Nụ cười nở trên môi Giáo Hoàng.
Nam nhân tóc đen đang tiến về phía hắn.
Với màu tóc khác với hắn biết-"Cale Henituse."Giáo Hoàng nhìn vào tế vật đang đến gần mình. Với nụ cười dịu dàng dành cho vật chứa của Thần Hỗn Loạn.
Giáo Hoàng trông như một ông già phúc hậu, mà ta có thể gặp ở bất cứ đâu vậy.
Nụ cười trên mặt ông ta giống như của một ông lão nông thôn tốt bụng, tràn đầy lòng nhân ái hơn là hỗn loạn."Thấy con tự mình đến đây, ta rất mừng."Ông ta mỉm cười vui vẻ với Cale, như một người ông chào đón cháu trai mình.Vật chứa mà Thần Hỗn Loạn sẽ sử dụng khi bước xuống thế giới này.
Tuy vật chứa đó là nguyên nhân của mọi biến số, nhưng cuối cùng nó đã tìm đến ta. Nên với tư cách là Giáo Hoàng, đương nhiên ta cảm thấy rất vui."...Ta có thể cảm nhận được sự hỗn loạn khởi nguyên."Và ta cảm nhận được sự hỗn loạn, hỗn loạn khởi nguyên bên trong vật chứa này.
Thật là sự tình cờ tuyệt vời.
Giáo Hoàng không thể không mỉm cười.
Ông ta không hề che giấu cảm xúc của mình."Thật sự, ta rất mừng-"Nhưng."-!"Ông ta khựng lại.
Qua khe hở trên trần nhà sụp đổ sau khi tấm khiên bạc biến mất, Cale Henituse lao theo gió tiến về phía ông ta."Trời ơi."Khí tức tỏa ra từ anh ấy.
Khí tức vô hình dâng lên trong tích tắc.
Giống như một tảng đá khổng lồ, giống như cả ngọn núi đang đổ ập xuống Giáo Hoàng.
Khí tức khổng lồ đến mức nghẹt thở, choáng ngợp vô cùng
Khí tức ấy giống như sự phẫn nộ của thiên nhiên vậy."UGH!"
"ỨC!"Các Thánh Kỵ Sĩ vô thức khuỵu gối trước khí tức ập xuống từ trần nhà ấy.
Như một ngọn núi.
Như một thảm họa thiên nhiên.
Các Thánh Kỵ Sĩ nổi da gà trước khí tức dường như không thể đẩy lùi này.
Và Giáo Hoàng, kẻ được bảo vệ và đứng ở trung tâm các Thánh Kỵ Sĩ."A."Bỗng thốt lên một tiếng.
Giáo Hoàng đã xem kỹ video về sự việc ở Thánh địa Đêm Khởi Nguyên.
Vào lúc đó, Cale Henituse-"Thì ra đây là lý do con có thể đối mặt với Thần-"Chẳng trách Thánh Tử không đánh bại được Cale Henituse!
Chẳng trách Thần Hỗn Loạn muốn Cale Henituse làm vật chứa!Trước khí tức như muốn nghiền nát, hay đúng hơn là thống trị mình ấy, Giáo Hoàng nổi da gà khắp cánh tay.
Ông ta cúi đầu và nhìn xuống cánh tay mình.
Lâu lắm rồi, nỗi chấn kinh và sợ hãi mới hiển hiện làn da nhăn nheo của cơ thể già nua này.
Khóe môi ông run rẩy.
Và khi ngẩng đầu lên."!"Đồng tử của Cale giãn ra.
Ông già với dáng người nhỏ bé trong chiếc áo choàng rộng vành của tu sĩ, đang chắp tay sau lưng.
Ông ta đang mỉm cười.
Thế nhưng Cale không nhìn thấy nụ cười đó.- Trời ơi.Super Rock thở dài.- Cái quái gì đây, làm sao tên Giáo Hoàng lại có năng lượng này chứ!Hào Quang Thống Trị bối rối.Ss-Năng lượng tỏa ra từ Giáo Hoàng.- Thật Hỗn Loạn!Hỗn Loạn.
Nhưng,- Thứ quái quỷ gì thế này!Nó khác.
Nó khác với sự Hỗn Loạn toả ra từ Thần Hỗn Loạn.
Các tín đồ của Thần Hỗn Loạn mà Cale từng gặp cho đến nay, dù là linh mục, Thánh Kỵ Sĩ, hay Thánh Tử đều có cùng một sắc xám.
Nhưng Giáo Hoàng-'Biến đổi.'Sáng và tối, đậm và nhạt.
Giống như màu nước thấm loang lổ trên tờ giấy vậy.
Hỗn Loạn phát ra từ Giáo hoàng thực sự có rất nhiều kiểu sắc xám.- ...Thứ này hình như.......Super Rock lầm bầm nói.- ...Còn sống thì phải-Hỗn Loạn phát ra từ Giáo Hoàng.
Nó mang nhiều sắc xám khác nhau, giống như một sinh vật sống vậy.- Cale!Và Hào Quang Thống Trị đã nhận ra danh tính của năng lượng ấy.- Đây không phải Hỗn Loạn của Thần Hỗn Loạn!Tất nhiên, Cale cũng đã nhận ra.- Bản chất thì giống nhau, nhưng đây là Hỗn Loạn của chính tên khốn đó!Đúng vậy.
Đó là Hỗn Loạn của chính Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng sở hữu Hỗn Loạn của riêng mình.- Bất luận thế nào.Nhưng Cale phải làm điều mình cần làm.
Sky-eating Water hung tợn nói bằng giọng trong trẻo.- Thằng đó phải bị tẩn.Cale hoàn toàn đồng ý với điều này.Róc ráchh–Ngọn giáo nước trong tay Cale rời khỏi tay anh và hướng về phía Giáo Hoàng.ÀOOOOO---!Một tiếng động lớn vang lên.
Nước nổ tung."UGHHH!"
"HỘC!"Các Thánh Kỵ Sĩ bên cạnh Giáo Hoàng vội vã sơ tán.
Tướng quân Mol, thanh kiếm của Ma Vương và thủ lĩnh Quân đoàn 3, dừng lại khi thấy cảnh tượng đó.'Tại sao lại thế này?'Uuung-
Thần Vật trong tay hắn rung động.
Ngay cả Ma Vương cũng không biết về thân thế của Thần Vật này.
Vì là thứ đã được truyền qua nhiều thế hệ trong gia đình Tướng quân Mol, nên những người khác chỉ nghĩ đó là vũ khí của Mol.
Nhưng bản chất thực sự của nó là một Thần Vật.
Và Thần Vật đó đang rung chuyển.
Mol vô thức hướng mắt về phía Cale.
Cale đang chạy về phía Giáo Hoàng, nơi hơi nước và bụi từ vụ nổ vẫn chưa biến mất.
Nhưng Mol không thể nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó lâu được."Chết tiệt!"Mol giơ kiếm lên.
Cơ thể hắn bị đẩy lùi.
Phía sau lưỡi kiếm hướng lên trời, hắn nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất.
Và có một con rồng đen, cùng một cậu bé đang lao về phía Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất.
Con rồng đen - thanh kiếm của Choi Han chĩa thẳng vào Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất.
Nhưng tâm trí anh lại hướng về Cale.'...Giáo Hoàng!'Hào quang của ông ta khiến Choi Han cảm thấy rùng mình.
Đúng là để tốt nhất, Cale phải đảm nhận đối phó với Giáo Hoàng.
Và trong khi ấy, Choi Han phải đối phó với Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất để giúp Cale.
Choi Han cũng đồng ý như vậy, nhưng.'Thật nhàn nhã.......'Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất trước mặt anh vẫn chưa dùng hết sức mạnh của mình.
Hắn chỉ thong thả dùng cơ thể tránh đòn mà thôi.
Hắn không hề tỏ ra ý định bảo vệ Giáo Hoàng."......."
"......."Khi Choi Han và Thánh Kỵ Sĩ chạm mắt, Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất điềm tĩnh nói."Ta là người bảo vệ Giáo Hoàng, và-"Hắn có hai vai trò."Người kiềm chế Giáo Hoàng."Khoảnh khắc Choi Han thấy bất an trước nụ cười của Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất.
Cale di chuyển cơ thể theo trực giác đáng ngại đó.
Trong bàn tay trống rỗng của anh, nơi đã ném đi ngọn giáo nước,Phừng phựccc-Hình thành một tia sét vàng đỏ.
Tia sét vàng đỏ hướng thẳng đến vị trí của Giáo Hoàng qua hơi nước và bụi.Tanh tách, tanh táchh!Các Thánh Kỵ Sĩ xung quanh lùi lại khỏi tia sét vàng đỏ đang cháy rực như thể sẽ thiêu rụi mọi thứ ấy.
Cale cảm thấy kỳ lạ.
Những Thánh Kỵ Sĩ bảo vệ Giáo Hoàng hẳn phải có đức tin mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.
Ấy vậy mà thay vì lao vào bảo vệ Giáo Hoàng, họ lại đầu hàng sức mạnh của Cale và rút lui.
Chỉ âm thầm lùi lại mà thôi.'...Là sợ hãi.'Và khoảnh khắc đối mặt với năng lượng xám ngọ nguậy như sinh vật sống kia, bọn họ liền sợ hãi.
Họ sợ năng lượng đó còn hơn cả Hào Quang Thống Trị của Cale nữa.
Và Cale cuối cùng cũng chạm vào điều đáng sợ ấy.Loạt soạt.Chân Cale đã chạm đất, ngọn giáo cũng đã đâm xuống.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy hình bóng của Giáo Hoàng qua làn hơi nước."......!"Cale nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.- Thật hoang đường!Sky-eating Water thốt lên như không thể tin nổi.
Super Rock thở dài.- Trời ơi.Sắc xám nhúc nhích.
Khác với Thần Hỗn Loạn, nó không có mắt.
Thay vào đó,Miệng.Có vô số cái miệng.
Xung quanh Giáo Hoàng, sắc xám uốn lượn như một chiếc khiên giống như con trăn khổng lồ.
Có vô vàn cái miệng trong làn khói xám đó.
Những cái miệng ấy đang uống cả nước lẫn hơi nước.
Tất cả chỗ nước ấy đều từ ngọn giáo bắn ra bởi Sky-eating Water.Soạt.Khi Giáo Hoàng cử động tay, chiếc khiên biến mất, và hào quang xám bao quanh cơ thể ông ta giống như áo choàng linh mục.
Giáo Hoàng mở miệng."Bất cứ thứ gì cũng có thể tồn tại trong hỗn loạn."Thiện và ác.
Niềm vui, tuyệt vọng, nỗi buồn, khoái lạc.
Vì là hỗn loạn nên mọi thứ đều có thể tồn tại."Tức là, hỗn loạn có thể ăn bất cứ thứ gì."Vì thế hỗn loạn có thể ôm lấy bất cứ thứ gì.
Và ăn chúng."Khi Thần Hỗn Loạn theo dõi mọi thứ."Không nơi nào mà ánh mắt của Ngài không thể chạm đến.
Thế giới ngày càng tràn ngập hỗn loạn.
Vì thế Giáo Hoàng nhận ra vai trò của mình."Ta vừa là người truyền đạt ý muốn của Ngài, vừa là người dâng hiến hỗn loạn cho Ngài."Đó là lí do ông ta cần 'miệng'.
Để truyền đạt bằng lời nói.
Để ăn và dâng hiến hỗn loạn.
Vậy nên, sức mạnh từ con mắt được Thần Hỗn Loạn ban cho là không đủ.
Thế là ông ta đã tạo ra Hỗn Loạn của riêng mình với sự cho phép của Thần Linh.
Đó chính là dáng vẻ của ông ta bây giờ.Thứ hỗn loạn ngọ nguậy.
Đó chính là Giáo Hoàng.
Trong ông ta là cái miệng dành cho Thần Hỗn Loạn.Giáo Hoàng bước tới một bước.
Chiếc áo choàng - những cái miệng hỗn loạn mở rộng và há to về phía tia chớp vàng đỏ của Cale.
Chúng muốn ăn.Vì đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy nó.Những cái miệng hỗn loạn chào đón thứ nước mà chúng vừa uống.
Cũng là món mà chúng chưa từng được nếm thử trước đây."Quả là, một vật chứa với nhiều thứ ngon lành."Trong mắt Giáo Hoàng,"Vật chứa với một thế giới hoàn chỉnh-"Dường như ông biết tại sao Thần lại thèm muốn nó rồi.
Giáo Hoàng muốn trở thành cái miệng của Thần.
Ông không mong muốn quyền lực, hay danh vọng.
Ông chỉ hành động vì Thần.
Điều đó khiến ông sung sướng.Loạt soạt.Ông ta lại bước tới một bước.
Những cái miệng xám ngoét giật giật."Đến đây-"Ông lão vẫy tay với khuôn mặt hiền từ.
Dang rộng hai cánh tay."Đến đây, nhanh đến đây nào."Ông ta tiến lại gần Cale.
Và Cale-- Tên này điên rồi!Vung tay khi nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của tên keo kiệt - Lửa Hủy Diệt.Tanh táchhh-!Tia sét vàng đỏ.
Tia sét thanh tẩy được cả Mana chết bắn về phía Giáo Hoàng.ẦMMMM!Một tiếng động lớn lại vang lên.Loạt soạt.Cale lùi lại.- Tên này, thực sự điên rồi!Tên keo kiệt không giấu được sự ghét bỏ của mình.- Chết tiệt! Mọe nó chứ!Sky-eating Water không thể kìm nén cơn giận dữ.TÁCH TÁCH.Tia sét nổ tung với tiếng động lớn.
Sắc xám bị tia sét ấy đánh trúng, đang ăn lửa và khói bằng vô số cái miệng của mình.
Như thể thấy rất ngon.Khói biến mất và Giáo Hoàng lại tiến gần anh.- Tiên sư cha nó! Cái hỗn loạn kia khác với Thần Hỗn Loạn! Ta cần thời gian để phân tích!Sky-eating Water tuôn ra những lời lẽ gay gắt.
Cùng với Hào Quang Thống Trị và tên keo kiệt, Sky-eating Water từng đối mặt với Hỗn Loạn để có được sức mạnh thanh tẩy và chế ngự nó.
Tuy nhiên, thứ Hỗn Loạn kia không phải là của Thần Hỗn Loạn.
Nó cũng khởi nguồn từ Hỗn Loạn, nhưng mà là của Giáo Hoàng.
Do đó, cái miệng ấy có thể nuốt chửng những thứ mà sức mạnh cổ đại của Cale tạo ra.Loạt soạt.Giáo Hoàng lại tiến đến.
Và Cale đứng yên."Mau đến đây nào."Giáo Hoàng vẫy tay về phía vật chứa - Cale.
Vật chứa quý giá chứa đựng cả thế giới.Và,
Loạt soạt.
Cale tiến một bước về phía Giáo Hoàng.
Anh ấy không lùi bước.- Cale.Tên keo kiệt nói nhanh.- Mấy cái miệng đó hẳn phải có giới hạn.Tuy có rất nhiều miệng.
Nhưng dạ dày của những cái miệng đó hẳn phải có giới hạn.
Bởi vì dạ dày đó chính là Giáo Hoàng. - Cale. Sức mạnh của chúng ta giờ đã mạnh lên rất nhiều.Tuy không biết có thể đánh bại Thần không, nhưng ít nhất sức mạnh ấy cũng to lớn và áp đảo như thảm họa thiên nhiên vậy.- Cái miệng đó, cái dạ dày đó có thể vỡ tung vì no đúng chứ?Super Rock đưa ra một suy luận hợp lý.
Giáo Hoàng là một thực thể khác với Thần Hỗn Loạn, vì vậy ắt phải có giới hạn về những thứ ông ta có thể ăn.Róc ráchh-Một bàn tay Cale có nước.Tanh táchh-Bàn tay kia có tia sét đỏ vàng.
Chúng nở rộ trong cả hai bàn tay.
Giáo Hoàng nở một nụ cười.
Ông ta nói bằng cái miệng khác với vô số cái miệng chỉ biết ăn."Con đang định thử xem giới hạn của ai lớn hơn à?"Khói xám bắt đầu bốc ra từ cái miệng ấy.
Khi khói xám ngọ nguậy như thể sinh vật sống, lan tỏa vào không khí.
Ông ta nói bằng giọng hiền hậu."Con thực sự nghĩ mình sẽ chiến thắng trong thử nghiệm đó sao?"Giáo hội Thần Hỗn Loạn.
Hỗn Loạn tồn tại ở mọi nơi trên thế giới, ẩn mình trong vô vàn chiều không gian.
Trong giáo hội đó, chỉ có một Giáo Hoàng.
Trong vô số thế giới, chỉ có một Giáo Hoàng.
Liệu Cale Henituse trước mặt có biết ý nghĩa của điều đó không?
Giáo Hoàng cũng có một Plate lớn.
Chỉ là con đường của ông ta khác với Cale."Đã lâu rồi nhỉ, chắc ta cũng nên thử ước lượng giới hạn của mình."Giáo Hoàng mỉm cười ấm áp.
Mọi thứ với ông ta đều thú vị.
Bởi vì biến số trước mặt, cuối cùng đã dẫn ông đến một lối tắt.Róc ráchhh-
Tanh táchh-Nước và lửa.
Gió thổi quanh chân Cale, người đang nắm giữ hai điều ấy.
Chân Giáo Hoàng cũng có sắc xám ngọ nguậy.
Và, ngay khi Cale bước một bước.Vụtttt–Cơ thể anh lao về phía trước.
Giáo Hoàng dang rộng vòng tay và đối mặt với anh ấy.
Để ăn tất cả mọi thứ-"Hỡi Đấng Hỗn Loạn, tôi sẽ ăn hết sạch!"Khi nụ cười trên môi ông ta trở nên đậm hơn."!"Giáo Hoàng nhìn nước và lửa biến mất."Ta-"Thay vào đó, nơi ấy hình thành ánh bạc.
Sau khi tăng tốc cơ thể bằng Âm Thanh Của Gió, Cale nắm chặt lấy sợi dây bạc đang lơ lửng quanh hai bàn tay mình. Sợi dây rắn chắc ấy giống như một tay cầm vậy.
Đôi mắt Cale nóng bừng.Ta."Không thích, bị ăn đấy?"Anh còn đang phải vất vả nuôi sống bao nhiêu miệng ăn kia kìa,
Nên mắc gì phải cho tên Giáo Hoàng này ăn chứ?- Ha!Khi Super Rock bật ra thành tiếng.'Không thích.'Cale không muốn cho mấy cái miệng đó thứ chúng muốn.
Và người phản ứng mạnh mẽ nhất với anh.- Ứ thích đâu!Cùng ông lão mít ướt, người không thể kìm nén nỗi buồn và cơn giận khi thấy đồng đội và gia đình bị thương.
Là kẻ tham ăn cũng đang lặng lẽ bùng cháy.- Ăn, không phải như thế này!Nữ tu sĩ háu ăn.
Đối với cô, 'ăn' giống như một đức tin đến tận khi chết vậy.
Cô ấy thậm chí còn ăn cả vùng đất bị ô nhiễm bởi Mana chết.
Cô không thể tha thứ cho cái miệng xám xịt trước mặt mình lúc này.
Cale cũng vậy."Ăn cái quần què!"Ăn cái khỉ gió gì?
Cale đã thề rất rõ ràng.Nếu động vào điều quý giá của người khác, hãy chuẩn bị tâm thế bị đánh gấp bội phần đi.Uu-Uuu—Chiếc khiên bạc nằm trong tay Cale.
Thoạt nhìn, dáng vẻ ấy giống như chiếc khiên mà Thánh Kỵ Sĩ thượng cấp đã cầm khi tạo ra ảo ảnh vậy.
Nhưng nó khác.Cale giơ khiên lên.
Và,KWAAAAANG!Đánh.
Nhắm vào vô số cái miệng trong sắc xám đang ngọ nguậy kia."Hehe."Cale cười."Có nhiều thứ để đánh, thích thật đấy!"Nếu cứ đánh thì không phải những cái miệng đó sẽ ngậm lại sao?
Cale thu nhỏ chiếc khiên, thứ anh thường dang rộng để che chắn phía trước.Tấm Khiên Bất Hoại.Vì vậy, thậm chí không một mảnh vụn nào bị ăn cả.
Những cái miệng há hốc kia không thể ăn bất cứ thứ gì.
Thay vào đó, những cái miệng ấy cứ thế bị tấm khiên rắn chắc đánh trúng.Uuung-Ánh sáng bạc rực rỡ không tha cho dù chỉ một cái miệng xám xịt.
Sinh Lực Của Trái Tim - sức sống đang bùng cháy hơn bao giờ hết. Cùng Tấm Khiên Bất Hoại - cái cây đang đối mặt với điều không thể dung thứ.
Và Cale - người đang cảm thấy phải dùng Giáo Hoàng trước mặt để giải tỏa tâm trạng.Uuung–Uung-Cầm tấm khiên ánh sáng với đôi cánh, Cale di chuyển.
Tấm khiên trở nên vững chắc và tỏa ra ánh bạc rực rỡ hơn theo ý muốn của chủ nhân.
Và người đang quan sát, Raon hét lên."Đó là cách của mẹ!"Cựu Chúa tể Rồng Sherit.
Con Rồng cầm Khiên thích dùng khiên để đánh đối thủ.
Cách bảo vệ, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công trước.KWAAAAA, KWAAANG--!Và người cầm khiên trên tay, Cale bắt đầu đánh loạn xạ với Âm Thanh Của Gió quanh chân.
Trái tim anh đập mạnh và đang vắt kiệt hết sức lực.
Dáng vẻ đó hệt như Kim Rok-soo năm xưa, khi chàng trai gầy gò ấy lao vào địch chỉ với một miếng sắt trên tay vì chẳng thể cầm nổi thứ gì khác.
Nhưng khác với lúc đó, lần này thứ Cale cầm trên tay là Tấm Khiên Bất Hoại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me