Tu P2ch383 Ten Rac Ruoi Cua Gia Toc Ba Tuoc Tcf
Cale nở nụ cười sảng khoái."Cái, cái quái-"Giáo Hoàng nhìn lên Cale và nói tiếp."Cái quái gì thế này-"Chuyện hoang đường gì đây?
Nhưng ông ta không thể tiếp tục.KWAAAAANG!Vì Cale không đợi ông ta.
Anh không cần biết Giáo Hoàng đang nói gì."UGH!"Giáo Hoàng định giơ cả hai tay lên để chặn, nhưng khi thấy chiếc khiên nuốt chửng Hỗn Loạn của mình, ông ta liền vô thức lăn sang một bên.RẦM!Chiếc khiên đập xuống sàn với âm thanh lớn.- Cale, không đau à?Super Rock lo lắng.- Cho dù khác với Thần Hỗn Loạn nhưng một khi nó xâm nhập vào cơ thể cậu, Vấy Bẩn Hỗn Loạn sẽ phát sinh. Ta sẽ cố tìm hiểu về Hỗn Loạn của Giáo Hoàng! Nhưng sẽ mất chút thời gian đấy!Sky-eating Water bắt đầu phân tích."Con người!"Raon hét lên."Tay ngươi chuyển màu xám kìa!"Tay Cale đã chuyển xám và sắp lan đến cổ tay."Con người, là Vấy Bẩn đấy!"Cale mở miệng khi nghe giọng nói lo lắng của Raon."Ta ổn."Đáp lại câu hỏi của Super Rock.
Đáp lại lời của Sky-eating Water.
Đáp lại sự lo lắng của Raon.
Cale trả lời rằng mình ổn.
Chiếc khiên lại giáng xuống lần nữa.KWAAAAANG!
"UGH!"Giáo Hoàng bằng mọi cách giơ một cánh tay lên và vung Hỗn Loạn vào chiếc khiên.
Cánh tay còn lại đã gãy và hoàn toàn không thể cử động được nữa.KWAAAAANG!
"ƯARGH!"Ngay cả Hỗn Loạn trên cánh tay đó cũng bị tấm khiên nuốt chửng và đập xuống Giáo Hoàng.
Sắc xám giờ đã hoàn toàn bao phủ trên tấm khiên ánh bạc.
Nhưng Cale vẫn ổn. - Ăn được đấy!Nữ tu sĩ háu ăn nói rằng mình có thể ăn nữa, rằng mình đang dần thích nghi.- Cale, tôi sẽ cố hết sức để ngăn chặn Vấy Bẩn!Ông lão mít ướt thể hiện quyết tâm một cách bi tráng.
Ông lão đang thực sự ngăn chặn sắc xám, thứ đang cố che phủ hai bàn tay và cánh tay Cale.'Khác biệt.'Cale cảm nhận rõ rằng, thứ Vấy Bẩn đang lan rộng khắp cơ thể anh khác với trường hợp của Choi Jung-geon.'Điên mất thôi.'Thịch. Thịch. Thịch.
Anh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết, và biết rằng cơ thể mình đang chống lại Vấy Bẩn.
Sắc xám làm tĩnh mạch ở mu bàn tay Cale phồng lên, nó cố kiểm soát cơ thể anh bằng mọi cách.Thịch. Thịch. Thịch.Lượng Hỗn Loạn chưa bị tấm khiên hấp thụ cố bám lấy người anh, chỉ còn phần giữa cổ tay và khuỷu tay là chưa bị nhuộm xám."Hộc, chịu đựng được cả Vấy Bẩn sau khi ăn Hỗn Loạn sao?"Cale nghe thấy giọng nói kinh hoàng của ai đó phía sau mình, nhưng anh không quan tâm.
Có vẻ đó là kẻ thù, nhưng đồng đội của anh sẽ lo liệu chuyện đó thôi.
Chỉ có một người mà anh sẽ chiến đấu.
Chỉ có một người mà anh sẽ đánh bại.
Đó là Giáo Hoàng.KWAAAAANG!Chiếc khiên không cho ông ta bất kỳ khoảng trống nào.
Giáo Hoàng cố hết sức tạo ra một rào chắn xám và hét lên."Tấn công!"Ông ta ra lệnh cho các Thánh Kỵ Sĩ.
Và trước khi những Thánh Kỵ Sĩ ấy có thể tiếp cận.KWAAAAANG!Lại lần nữa ăn Hỗn Loạn của Giáo Hoàng, Cale vung khiên với nụ cười đậm hơn.Uuu–Uu–Bây giờ trên tấm khiên không còn chút ánh bạc nào.
Nhưng khoảnh khắc nghe thấy lời của ông lão mít ướt, anh không khỏi cười to.- Cale! Chắc chắn là chịu được!Thịch. Thịch. Thịch.
Sinh Lực Của Trái Tim.
Sức mạnh tái sinh khởi nguồn từ trái tim.
Và sức sống.- Máu của cậu bây giờ có cả plate nữa.Plate của Cale đã vỡ thành nhiều mảnh, và đang chảy trong cơ thể anh ấy thông qua mạch máu.- Plate của cậu vốn dĩ đã có sức mạnh to lớn đủ để chứa tất cả chúng tôi rồi.Bây giờ đâu cần lo Plate bị vỡ nữa.- Và Plate ở trong mạch máu đi đến trái tim.Ầuu.
Cale kinh ngạc.
Sinh Lực Của Trái Tim.
Sức mạnh này, từ lúc nào đã mạnh lên rồi nhỉ.
Xét theo cách nào đó, ngay từ đầu đây đã là một sức mạnh rất mạnh mẽ.
Nếu không có Sinh Lực Của Trái Tim, Cale đã không thể chịu đựng được mọi khó khăn rồi.
'Chịu đựng'.
Sinh Lực Của Trái Tim cũng có cách để ngăn chặn điều gì đó giống như Tấm Khiên Bất Hoại.- Đây cũng là lần đầu tôi trải qua chuyện này nên giờ mới biết.Ông lão mít ướt nói trong khi truyền sức sống lớn hơn từ trái tim đến toàn bộ cơ thể.- Không được để Hỗn Loạn xâm nhập vào Plate của cậu.
- Tức là, không được để Plate của cậu bị Vấy Bẩn.
- Không được để Plate của cậu sụp đổ.Giọng ông lão mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không có tiếng khóc. Không có hối tiếc.- Có thể chịu đựng được.Dù còn phải tái tạo những vết thương vì Cale đã dùng rất nhiều sức mạnh.
Nhưng giờ đây ông lão mít ướt nhận ra rằng, mình cũng có thể ngăn không cho sức mạnh bên ngoài xâm nhập vào cơ thể Cale.
Và sự giác ngộ của ông lão cũng chính là sự giác ngộ của Cale."Haha-"Giáo Hoàng nhìn Cale cười như một kẻ điên, nhưng Cale thực sự muốn cười."Đúng là, cứ chịu đựng thì sẽ có cách mà."Chỉ cần sống sót, con đường sẽ luôn xuất hiện bất luận thế nào.- Cố chịu đau một chút nhé!Đúng như ông lão mít ướt nói, lúc này Cale đang đau đớn.
Thực ra là rất đau đớn.
Nhưng tâm trí anh lại rất thoải mái, và nói thật là rất vui."Bảo vệ Giáo Hoàng!"Choeng!
Choeng, Choeng!
Các Thánh Kỵ Sĩ từng lùi bước khỏi trận chiến giữa Cale và Giáo Hoàng, giờ lại dàn trận kín kẽ tiến về phía Cale.
Khuôn mặt họ tràn đầy sợ hãi, như thể chỉ đến gần cũng đủ khiến mạng sống bị đe dọa vậy.'Phía Thiên Ma cũng thế.'Thiên Ma đảm nhiệm Hitellys.'Phía Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất cũng vậy.'Cả những đồng đội khác ở đó.
Mọi người dường như không thể giúp đỡ Cale.'Chắc chắn rất mạnh.'Quả nhiên là những kẻ đứng ở trung tâm Giáo hội Thần Hỗn Loạn mà.
Chúng mạnh hơn nhiều so với Thánh Tử.ẦMMM! ẦM! ẦMM! ẦMMM-Dù cả Choi Han, Sui Khan, và Tướng quân Mol đều ở đó. Nhưng dường như họ không thể thắng được Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất - kẻ đang liên tục tạo ra âm thanh to lớn.
Cale muốn xem xét phía đó, nhưng anh phải tập trung vào Giáo Hoàng.- Cale, phải chặn đòn tấn công của các Thánh Kỵ Sĩ nữa.Làm theo lời khuyên của Super Rock, Cale lại cầm khiên lao vào Giáo Hoàng đồng thời cảnh giác với xung quanh.Loạt soạt!Khoảnh khắc Cale đá xuống đất và lao vào Giáo Hoàng."Đến đây!"Giáo Hoàng hét lên."Vì Đấng Hỗn Loạn!"Vài Thánh Kỵ Sĩ hét lên và lao vào anh ấy.
Cale tập trung một cách tối đa.- Con người, ta sẽ giúp ngươi bằng phép thuật!Lần này, anh gật đầu trước lời của Raon.KWAAAANG!Cale thấy có hai Thánh Kỵ Sĩ chặn khiên của mình.
Đồng thời, anh còn nhìn thấy một cảnh tượng khác."......!"Cale thoáng chốc không nói nên lời."Vì Đấng Hỗn Loạn!"
"Vì Đấng Hỗn Loạn!"Hai Thánh Kỵ Sĩ chạy về phía trước trong khi hét lên Hỗn Loạn.
Những người trẻ tuổi ấy không chạy đến chỗ Cale.
Họ chạy đến chỗ Giáo Hoàng.'Đến đây!'Cale nhớ lại mệnh lệnh của Giáo Hoàng."Không lẽ-"Một thoáng kinh ngạc lướt qua mặt anh."Haha."Giáo hoàng mỉm cười hiền từ và khó nhọc vẫy một cánh tay.
Và-"Vì Đấng Hỗn Loạn!"
"Vì Đấng Hỗn Loạn!"Hướng về phía tấm màn xám với vô số cái miệng há ra kia.Ồm oạp.Hai Thánh Kỵ Sĩ nhảy lên.
Và.Ồm oạp, Ồm oạp.Bị ăn mất.
Rất nhanh chóng.'A.'Đến lúc đó, Cale mới nhận ra rằng ánh mắt các Thánh Kỵ Sĩ tràn ngập sợ hãi và bi tráng là để chuẩn bị cho cái chết, không phải vì anh ấy.
Họ phải trở thành con mồi của Giáo Hoàng.Ồm oạp Ồm oạp.Sắc xám trở nên rực rỡ hơn, và vô số cái miệng liếm môi như thể rất vui.
Và chúng vẫn đói."Đến đây!"Biểu cảm của Giáo Hoàng đã tốt hơn.
Cánh tay vẫn gãy và khắp cơ thể bị thương.
Nhưng dù vậy, ông ta không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Tất cả những gì ông ta cảm thấy chỉ là 'đói'.Ồm oạp Ồm oạp.Giáo Hoàng hài lòng với sắc xám chuyển động như thể đang sống lại ấy.
Dù cơ thể có vỡ vụn, nhưng miễn sắc xám còn sống thì ông ta sẽ có thể có được cái Plate kia thôi.
Và có rất nhiều thức ăn ở đây mà."Đến đây!"Giáo Hoàng lại hét lên."Vì Đấng Hỗn Loạn!"
"Vì Đấng Hỗn Loạn!"Một lần nữa, các Thánh Kỵ Sĩ lao vào với những âm thanh bi tráng.- Cale. Không thể để như vậy được!Giọng Super Rock trầm xuống.- Thằng khốn đó, phải đập nát nó thôi!Sky-eating Water thốt ra lời phẫn nộ.- ...Ăn không phải như vậy.Khi kẻ háu ăn sắp bùng nổ lần nữa.
Cale vung khiên.KWAAAANG!Tuy nhiên, có nhiều người hơn đang chặn anh lại."Vì Đấng Hỗn Loạn!"Các Thánh Kỵ Sĩ đang chặn Cale, không phải Giáo Hoàng.
Họ đứng lỳ ở đó để cho Giáo Hoàng có thời gian ăn."Đúng thế, đến nhanh lên nào!"Gữa tất cả những điều ấy, các Thánh Kỵ Sĩ vẫn lao vào Giáo Hoàng.- Khỉ thật!Khi Super Rock nghe như sắp từ bỏ.
Cale với đôi mắt trũng sâu mở miệng."Muộn thế hả."Cùng lời nói của Cale.CHOENGG!Một thanh kiếm được rút ra.Phập. Phập. Phập.
"ƯARGHH!"
"UGH!"
"HỘC!"Các Thánh Kỵ Sĩ đang chạy đến chỗ Giáo Hoàng đều ngã gục.
Giáo Hoàng và các Thánh Kỵ Sĩ.
Có một kẻ nhàn nhã xuất hiện giữa bọn họ.Không phải Thiên Ma đang chiến đấu với Hitellys.
Không phải bọn trẻ trung bình 10 tuổi đang bảo vệ Choi Jung-soo.
Cũng không phải Choi Han và Sui Khan đang chiến đấu với Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất.Kẻ chỉ đuổi theo ánh sáng.
Và chờ thời cơ thích hợp để làm việc của mình."Tôi đã đến muộn, thưa Cale-nim."Cale mỉm cười khi thấy nụ cười rạng rỡ của Clopeh.
Và."Chặn các Thánh Kỵ Sĩ đi."Một mình ngăn chặn hàng chục Thánh Kỵ Sĩ.
Cale ra lệnh cho Clopeh như vậy.
Nhưng Clopeh lại trả lời bằng vẻ mặt vui mừng."Rất sẵn lòng."Bất cứ điều gì Cale-nim ra lệnh, hắn đều có thể làm.
Và khoảnh khắc hắn quyết tâm thực hiện mệnh lệnh đó, Clopeh thấy Cale nhảy lên.Vútttt-Gió thổi quanh chân Cale."Chặn lại!"
"Chịu đựng đi!"Ngay khi các Thánh Kỵ Sĩ cố chặn tấm khiên bằng mọi cách."Vất vả rồi."Cale chỉ để lại một lời.
Anh thả sợi chỉ bạc nối tay mình với tấm khiên ra.Uu–Uu—Khoảnh khắc tấm khiên xám biến mất."Hộc!""
"......!"Khi các Thánh Kỵ Sĩ bối rối trước tình huống đột ngột ấy.Vúttt-Theo cơn gió, Cale đá mạnh xuống đất và nhảy qua các Thánh Kỵ Sĩ.
Và nhanh chóng lao về trước.
Hướng về phía Giáo Hoàng."!"Không có khiên hay bất cứ thứ gì khác.
Cale lao vào bằng tay không.
Khi khuôn mặt Giáo Hoàng tràn đầy kinh ngạc lúc nhìn thấy anh.- Phải. Cale có thể chịu được mà!Ông lão mít ướt hiểu ý định của Cale.Cơ thể Cale có thể chịu đựng được ngay cả khi bị chôn vùi trong Hỗn Loạn đó.
Anh có thể lại gần qua thứ Hỗn Loạn đó.
Tất nhiên, giữa Hỗn Loạn có vô số cái miệng, nhưng.Phừng phựcccc-Cơn lốc sét vàng bao trùm toàn bộ cơ thể Cale.
Ngọn lửa không bao giờ tắt.
Tên keo kiệt đảm bảo với anh.- Có thể chịu đựng cho đến khi chạm tới!Khuôn mặt Giáo Hoàng méo mó khi nhìn Cale lao đến."Dám-!"Nhưng trước khi ông ta kịp phản ứng, Cale cưỡi gió thực sự đến rất nhanh.
Không hề thô bạo."Ugh, ugh!"Giáo Hoàng vung Hỗn Loạn vào Cale.
Giống như làn sóng Hỗn Loạn tạo bởi Thần Hỗn Loạn, những con sóng thô bạo tràn về phía Cale.
Thứ Hỗn Loạn đó tràn ngập những sắc xám với vô số cái miệng.Cale lao mình vào những con sóng hỗn loạn ấy.Ss–Sss—Trong một khoảnh khắc, cả thế giới của Cale như thể chuyển sang màu xám.Ồm oạp.Từ mọi hướng, vô số cái miệng há hốc về phía Cale giữa cảnh tượng hỗn loạn ấy.
Tuy nhiên.Phừng phựcccc-Tất cả những cái miệng đó chỉ ăn tia chớp đỏ vàng."A."Niềm vui nở rộ trên môi của Clopeh.Con sóng xám khổng lồ.
Bên trong nó, hiện rõ một ánh đỏ vàng rực rỡ.
Và ánh đỏ vàng ấy cưỡi gió rồi cắt qua những con sóng để tiến về phía trước.- Không sao đâu! Tôi có thể ngăn chặn tối đa sự Vấy Bẩn! Vẫn chịu đựng được!Cơ thể Cale đang chịu đựng sự Vấy Bẩn.
Hai bàn tay anh xé toạc màu xám chặn trước mặt, tạo ra con đường tiến về phía trước.
Cale không ngừng tạo ra con đường bằng hai bàn tay đã chuyển xám của mình, và cứ thế lao về trước.Và cuối cùng."A."Bây giờ màu xám đã vượt qua cổ tay và hướng về khuỷu tay anh.
Với đôi tay xám ấy,
Khoảnh khắc anh xé toạc con sóng hỗn loạn.Phừng phựcccc-Ngay cả trong khoảnh khắc đó, ánh đỏ vàng vẫn sáng rực.
Vô số cái miệng thèm muốn ánh đỏ vàng của Cale, người đang lao nhanh về trước. Nhưng ngọn lửa vẫn giữ nguyên.
Ngọn lửa đã thanh tẩy vô số Mana chết đâu thể bị dập tắt chỉ vì bị sóng đánh được."Thấy rồi."Cuối cùng, Cale cũng tìm thấy ánh sáng trong khi xé toạc những con sóng giữa thế giới toàn sắc xám.
Và dưới ánh sáng đó, anh có thể thấy Giáo Hoàng đang run rẩy.
Đôi mắt Giáo Hoàng tràn ngập nỗi sợ hãi.
Hệt như, nhìn thấy con thú săn mồi vậy."Làm, làm sao-"Làm sao con người có thể chịu đựng được hỗn loạn?
Ngay cả khi hấp thụ dù chỉ một chút hỗn loạn, nỗi đau vẫn sẽ giày vò như đối diện với cái chết vậy. Nhưng kẻ này lại chịu đựng được.
Làm sao lại có sức mạnh to lớn đến mức chịu đựng được vô số cái miệng chứ?
Câu hỏi của ông ta không thể tiếp diễn."Bắt được rồi."Vì Cale đã túm lấy gáy Giáo Hoàng.
Và tên keo kiệt hét lên.- Thanh tẩy nào!Tanh tách.
Tia sét vàng đỏ rực lên trong đôi tay xám xịt của Cale."Phải. Bây giờ thanh tẩy thôi."KWAAAAANG!Đánh thẳng vào Giáo Hoàng."ƯARGHHH---!"Cale vẫn chưa quên nỗi đau của Choi Jung-geon, Sui Khan, và Choi Jung-soo.
Không chỉ một, mà là ba người lận!
Choi Jung-geon suýt chết, Sui Khan vẫn chưa thể hồi phục vết thương và đang chiến đấu với máu chảy ròng ròng, Choi Jung-soo với hàng chục vết thương khắp cơ thể."Ư,ƯARGHH--"Tiếng la hét phát ra từ miệng Giáo Hoàng, kẻ chỉ biết ăn mọi thứ chứ chưa từng trải qua nỗi đau đớn như vậy.
Kể từ khi phục vụ Thần Hỗn Loạn, chưa có điều gì kích thích ông ta mạnh mẽ hơn 'cơn đói' cả.
Giáo Hoàng không thể tin nổi tình huống này, nỗi đau ấy không chỉ vượt qua cơn đói mà còn lấn át cả cơn đau từ cánh tay bị gãy.
Và đối với Giáo Hoàng như vậy.- Một lần nữa!Theo yêu cầu của Lửa Hủy Diệt, Cale lại đánh tia sét xuống.
Xé toạc thứ Hỗn Loạn đang cố gắng bảo vệ Giáo Hoàng kia."ƯAAA---!"Tiếng hét tuyệt vọng của Giáo Hoàng vang lên.
Và Cale thực sự quyết tâm đánh ông ta hàng chục lần.- Mắt con người của chúng ta hình như quay 367 độ rồi!Tất nhiên, lời nói của Raon bị phớt lờ.- Khịt khịt.Giữa tất cả những điều đó, Âm Thanh Của Gió vẫn đang tìm kiếm 'Cơn gió reo rắc Hỗn Loạn' - Thần Vật mà Giáo Hoàng nắm giữ.
Dù cho có tức giận đến đâu thì Cale vẫn làm những gì mình cần làm.
Nhưng ông ta không thể tiếp tục.KWAAAAANG!Vì Cale không đợi ông ta.
Anh không cần biết Giáo Hoàng đang nói gì."UGH!"Giáo Hoàng định giơ cả hai tay lên để chặn, nhưng khi thấy chiếc khiên nuốt chửng Hỗn Loạn của mình, ông ta liền vô thức lăn sang một bên.RẦM!Chiếc khiên đập xuống sàn với âm thanh lớn.- Cale, không đau à?Super Rock lo lắng.- Cho dù khác với Thần Hỗn Loạn nhưng một khi nó xâm nhập vào cơ thể cậu, Vấy Bẩn Hỗn Loạn sẽ phát sinh. Ta sẽ cố tìm hiểu về Hỗn Loạn của Giáo Hoàng! Nhưng sẽ mất chút thời gian đấy!Sky-eating Water bắt đầu phân tích."Con người!"Raon hét lên."Tay ngươi chuyển màu xám kìa!"Tay Cale đã chuyển xám và sắp lan đến cổ tay."Con người, là Vấy Bẩn đấy!"Cale mở miệng khi nghe giọng nói lo lắng của Raon."Ta ổn."Đáp lại câu hỏi của Super Rock.
Đáp lại lời của Sky-eating Water.
Đáp lại sự lo lắng của Raon.
Cale trả lời rằng mình ổn.
Chiếc khiên lại giáng xuống lần nữa.KWAAAAANG!
"UGH!"Giáo Hoàng bằng mọi cách giơ một cánh tay lên và vung Hỗn Loạn vào chiếc khiên.
Cánh tay còn lại đã gãy và hoàn toàn không thể cử động được nữa.KWAAAAANG!
"ƯARGH!"Ngay cả Hỗn Loạn trên cánh tay đó cũng bị tấm khiên nuốt chửng và đập xuống Giáo Hoàng.
Sắc xám giờ đã hoàn toàn bao phủ trên tấm khiên ánh bạc.
Nhưng Cale vẫn ổn. - Ăn được đấy!Nữ tu sĩ háu ăn nói rằng mình có thể ăn nữa, rằng mình đang dần thích nghi.- Cale, tôi sẽ cố hết sức để ngăn chặn Vấy Bẩn!Ông lão mít ướt thể hiện quyết tâm một cách bi tráng.
Ông lão đang thực sự ngăn chặn sắc xám, thứ đang cố che phủ hai bàn tay và cánh tay Cale.'Khác biệt.'Cale cảm nhận rõ rằng, thứ Vấy Bẩn đang lan rộng khắp cơ thể anh khác với trường hợp của Choi Jung-geon.'Điên mất thôi.'Thịch. Thịch. Thịch.
Anh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết, và biết rằng cơ thể mình đang chống lại Vấy Bẩn.
Sắc xám làm tĩnh mạch ở mu bàn tay Cale phồng lên, nó cố kiểm soát cơ thể anh bằng mọi cách.Thịch. Thịch. Thịch.Lượng Hỗn Loạn chưa bị tấm khiên hấp thụ cố bám lấy người anh, chỉ còn phần giữa cổ tay và khuỷu tay là chưa bị nhuộm xám."Hộc, chịu đựng được cả Vấy Bẩn sau khi ăn Hỗn Loạn sao?"Cale nghe thấy giọng nói kinh hoàng của ai đó phía sau mình, nhưng anh không quan tâm.
Có vẻ đó là kẻ thù, nhưng đồng đội của anh sẽ lo liệu chuyện đó thôi.
Chỉ có một người mà anh sẽ chiến đấu.
Chỉ có một người mà anh sẽ đánh bại.
Đó là Giáo Hoàng.KWAAAAANG!Chiếc khiên không cho ông ta bất kỳ khoảng trống nào.
Giáo Hoàng cố hết sức tạo ra một rào chắn xám và hét lên."Tấn công!"Ông ta ra lệnh cho các Thánh Kỵ Sĩ.
Và trước khi những Thánh Kỵ Sĩ ấy có thể tiếp cận.KWAAAAANG!Lại lần nữa ăn Hỗn Loạn của Giáo Hoàng, Cale vung khiên với nụ cười đậm hơn.Uuu–Uu–Bây giờ trên tấm khiên không còn chút ánh bạc nào.
Nhưng khoảnh khắc nghe thấy lời của ông lão mít ướt, anh không khỏi cười to.- Cale! Chắc chắn là chịu được!Thịch. Thịch. Thịch.
Sinh Lực Của Trái Tim.
Sức mạnh tái sinh khởi nguồn từ trái tim.
Và sức sống.- Máu của cậu bây giờ có cả plate nữa.Plate của Cale đã vỡ thành nhiều mảnh, và đang chảy trong cơ thể anh ấy thông qua mạch máu.- Plate của cậu vốn dĩ đã có sức mạnh to lớn đủ để chứa tất cả chúng tôi rồi.Bây giờ đâu cần lo Plate bị vỡ nữa.- Và Plate ở trong mạch máu đi đến trái tim.Ầuu.
Cale kinh ngạc.
Sinh Lực Của Trái Tim.
Sức mạnh này, từ lúc nào đã mạnh lên rồi nhỉ.
Xét theo cách nào đó, ngay từ đầu đây đã là một sức mạnh rất mạnh mẽ.
Nếu không có Sinh Lực Của Trái Tim, Cale đã không thể chịu đựng được mọi khó khăn rồi.
'Chịu đựng'.
Sinh Lực Của Trái Tim cũng có cách để ngăn chặn điều gì đó giống như Tấm Khiên Bất Hoại.- Đây cũng là lần đầu tôi trải qua chuyện này nên giờ mới biết.Ông lão mít ướt nói trong khi truyền sức sống lớn hơn từ trái tim đến toàn bộ cơ thể.- Không được để Hỗn Loạn xâm nhập vào Plate của cậu.
- Tức là, không được để Plate của cậu bị Vấy Bẩn.
- Không được để Plate của cậu sụp đổ.Giọng ông lão mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không có tiếng khóc. Không có hối tiếc.- Có thể chịu đựng được.Dù còn phải tái tạo những vết thương vì Cale đã dùng rất nhiều sức mạnh.
Nhưng giờ đây ông lão mít ướt nhận ra rằng, mình cũng có thể ngăn không cho sức mạnh bên ngoài xâm nhập vào cơ thể Cale.
Và sự giác ngộ của ông lão cũng chính là sự giác ngộ của Cale."Haha-"Giáo Hoàng nhìn Cale cười như một kẻ điên, nhưng Cale thực sự muốn cười."Đúng là, cứ chịu đựng thì sẽ có cách mà."Chỉ cần sống sót, con đường sẽ luôn xuất hiện bất luận thế nào.- Cố chịu đau một chút nhé!Đúng như ông lão mít ướt nói, lúc này Cale đang đau đớn.
Thực ra là rất đau đớn.
Nhưng tâm trí anh lại rất thoải mái, và nói thật là rất vui."Bảo vệ Giáo Hoàng!"Choeng!
Choeng, Choeng!
Các Thánh Kỵ Sĩ từng lùi bước khỏi trận chiến giữa Cale và Giáo Hoàng, giờ lại dàn trận kín kẽ tiến về phía Cale.
Khuôn mặt họ tràn đầy sợ hãi, như thể chỉ đến gần cũng đủ khiến mạng sống bị đe dọa vậy.'Phía Thiên Ma cũng thế.'Thiên Ma đảm nhiệm Hitellys.'Phía Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất cũng vậy.'Cả những đồng đội khác ở đó.
Mọi người dường như không thể giúp đỡ Cale.'Chắc chắn rất mạnh.'Quả nhiên là những kẻ đứng ở trung tâm Giáo hội Thần Hỗn Loạn mà.
Chúng mạnh hơn nhiều so với Thánh Tử.ẦMMM! ẦM! ẦMM! ẦMMM-Dù cả Choi Han, Sui Khan, và Tướng quân Mol đều ở đó. Nhưng dường như họ không thể thắng được Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất - kẻ đang liên tục tạo ra âm thanh to lớn.
Cale muốn xem xét phía đó, nhưng anh phải tập trung vào Giáo Hoàng.- Cale, phải chặn đòn tấn công của các Thánh Kỵ Sĩ nữa.Làm theo lời khuyên của Super Rock, Cale lại cầm khiên lao vào Giáo Hoàng đồng thời cảnh giác với xung quanh.Loạt soạt!Khoảnh khắc Cale đá xuống đất và lao vào Giáo Hoàng."Đến đây!"Giáo Hoàng hét lên."Vì Đấng Hỗn Loạn!"Vài Thánh Kỵ Sĩ hét lên và lao vào anh ấy.
Cale tập trung một cách tối đa.- Con người, ta sẽ giúp ngươi bằng phép thuật!Lần này, anh gật đầu trước lời của Raon.KWAAAANG!Cale thấy có hai Thánh Kỵ Sĩ chặn khiên của mình.
Đồng thời, anh còn nhìn thấy một cảnh tượng khác."......!"Cale thoáng chốc không nói nên lời."Vì Đấng Hỗn Loạn!"
"Vì Đấng Hỗn Loạn!"Hai Thánh Kỵ Sĩ chạy về phía trước trong khi hét lên Hỗn Loạn.
Những người trẻ tuổi ấy không chạy đến chỗ Cale.
Họ chạy đến chỗ Giáo Hoàng.'Đến đây!'Cale nhớ lại mệnh lệnh của Giáo Hoàng."Không lẽ-"Một thoáng kinh ngạc lướt qua mặt anh."Haha."Giáo hoàng mỉm cười hiền từ và khó nhọc vẫy một cánh tay.
Và-"Vì Đấng Hỗn Loạn!"
"Vì Đấng Hỗn Loạn!"Hướng về phía tấm màn xám với vô số cái miệng há ra kia.Ồm oạp.Hai Thánh Kỵ Sĩ nhảy lên.
Và.Ồm oạp, Ồm oạp.Bị ăn mất.
Rất nhanh chóng.'A.'Đến lúc đó, Cale mới nhận ra rằng ánh mắt các Thánh Kỵ Sĩ tràn ngập sợ hãi và bi tráng là để chuẩn bị cho cái chết, không phải vì anh ấy.
Họ phải trở thành con mồi của Giáo Hoàng.Ồm oạp Ồm oạp.Sắc xám trở nên rực rỡ hơn, và vô số cái miệng liếm môi như thể rất vui.
Và chúng vẫn đói."Đến đây!"Biểu cảm của Giáo Hoàng đã tốt hơn.
Cánh tay vẫn gãy và khắp cơ thể bị thương.
Nhưng dù vậy, ông ta không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Tất cả những gì ông ta cảm thấy chỉ là 'đói'.Ồm oạp Ồm oạp.Giáo Hoàng hài lòng với sắc xám chuyển động như thể đang sống lại ấy.
Dù cơ thể có vỡ vụn, nhưng miễn sắc xám còn sống thì ông ta sẽ có thể có được cái Plate kia thôi.
Và có rất nhiều thức ăn ở đây mà."Đến đây!"Giáo Hoàng lại hét lên."Vì Đấng Hỗn Loạn!"
"Vì Đấng Hỗn Loạn!"Một lần nữa, các Thánh Kỵ Sĩ lao vào với những âm thanh bi tráng.- Cale. Không thể để như vậy được!Giọng Super Rock trầm xuống.- Thằng khốn đó, phải đập nát nó thôi!Sky-eating Water thốt ra lời phẫn nộ.- ...Ăn không phải như vậy.Khi kẻ háu ăn sắp bùng nổ lần nữa.
Cale vung khiên.KWAAAANG!Tuy nhiên, có nhiều người hơn đang chặn anh lại."Vì Đấng Hỗn Loạn!"Các Thánh Kỵ Sĩ đang chặn Cale, không phải Giáo Hoàng.
Họ đứng lỳ ở đó để cho Giáo Hoàng có thời gian ăn."Đúng thế, đến nhanh lên nào!"Gữa tất cả những điều ấy, các Thánh Kỵ Sĩ vẫn lao vào Giáo Hoàng.- Khỉ thật!Khi Super Rock nghe như sắp từ bỏ.
Cale với đôi mắt trũng sâu mở miệng."Muộn thế hả."Cùng lời nói của Cale.CHOENGG!Một thanh kiếm được rút ra.Phập. Phập. Phập.
"ƯARGHH!"
"UGH!"
"HỘC!"Các Thánh Kỵ Sĩ đang chạy đến chỗ Giáo Hoàng đều ngã gục.
Giáo Hoàng và các Thánh Kỵ Sĩ.
Có một kẻ nhàn nhã xuất hiện giữa bọn họ.Không phải Thiên Ma đang chiến đấu với Hitellys.
Không phải bọn trẻ trung bình 10 tuổi đang bảo vệ Choi Jung-soo.
Cũng không phải Choi Han và Sui Khan đang chiến đấu với Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất.Kẻ chỉ đuổi theo ánh sáng.
Và chờ thời cơ thích hợp để làm việc của mình."Tôi đã đến muộn, thưa Cale-nim."Cale mỉm cười khi thấy nụ cười rạng rỡ của Clopeh.
Và."Chặn các Thánh Kỵ Sĩ đi."Một mình ngăn chặn hàng chục Thánh Kỵ Sĩ.
Cale ra lệnh cho Clopeh như vậy.
Nhưng Clopeh lại trả lời bằng vẻ mặt vui mừng."Rất sẵn lòng."Bất cứ điều gì Cale-nim ra lệnh, hắn đều có thể làm.
Và khoảnh khắc hắn quyết tâm thực hiện mệnh lệnh đó, Clopeh thấy Cale nhảy lên.Vútttt-Gió thổi quanh chân Cale."Chặn lại!"
"Chịu đựng đi!"Ngay khi các Thánh Kỵ Sĩ cố chặn tấm khiên bằng mọi cách."Vất vả rồi."Cale chỉ để lại một lời.
Anh thả sợi chỉ bạc nối tay mình với tấm khiên ra.Uu–Uu—Khoảnh khắc tấm khiên xám biến mất."Hộc!""
"......!"Khi các Thánh Kỵ Sĩ bối rối trước tình huống đột ngột ấy.Vúttt-Theo cơn gió, Cale đá mạnh xuống đất và nhảy qua các Thánh Kỵ Sĩ.
Và nhanh chóng lao về trước.
Hướng về phía Giáo Hoàng."!"Không có khiên hay bất cứ thứ gì khác.
Cale lao vào bằng tay không.
Khi khuôn mặt Giáo Hoàng tràn đầy kinh ngạc lúc nhìn thấy anh.- Phải. Cale có thể chịu được mà!Ông lão mít ướt hiểu ý định của Cale.Cơ thể Cale có thể chịu đựng được ngay cả khi bị chôn vùi trong Hỗn Loạn đó.
Anh có thể lại gần qua thứ Hỗn Loạn đó.
Tất nhiên, giữa Hỗn Loạn có vô số cái miệng, nhưng.Phừng phựcccc-Cơn lốc sét vàng bao trùm toàn bộ cơ thể Cale.
Ngọn lửa không bao giờ tắt.
Tên keo kiệt đảm bảo với anh.- Có thể chịu đựng cho đến khi chạm tới!Khuôn mặt Giáo Hoàng méo mó khi nhìn Cale lao đến."Dám-!"Nhưng trước khi ông ta kịp phản ứng, Cale cưỡi gió thực sự đến rất nhanh.
Không hề thô bạo."Ugh, ugh!"Giáo Hoàng vung Hỗn Loạn vào Cale.
Giống như làn sóng Hỗn Loạn tạo bởi Thần Hỗn Loạn, những con sóng thô bạo tràn về phía Cale.
Thứ Hỗn Loạn đó tràn ngập những sắc xám với vô số cái miệng.Cale lao mình vào những con sóng hỗn loạn ấy.Ss–Sss—Trong một khoảnh khắc, cả thế giới của Cale như thể chuyển sang màu xám.Ồm oạp.Từ mọi hướng, vô số cái miệng há hốc về phía Cale giữa cảnh tượng hỗn loạn ấy.
Tuy nhiên.Phừng phựcccc-Tất cả những cái miệng đó chỉ ăn tia chớp đỏ vàng."A."Niềm vui nở rộ trên môi của Clopeh.Con sóng xám khổng lồ.
Bên trong nó, hiện rõ một ánh đỏ vàng rực rỡ.
Và ánh đỏ vàng ấy cưỡi gió rồi cắt qua những con sóng để tiến về phía trước.- Không sao đâu! Tôi có thể ngăn chặn tối đa sự Vấy Bẩn! Vẫn chịu đựng được!Cơ thể Cale đang chịu đựng sự Vấy Bẩn.
Hai bàn tay anh xé toạc màu xám chặn trước mặt, tạo ra con đường tiến về phía trước.
Cale không ngừng tạo ra con đường bằng hai bàn tay đã chuyển xám của mình, và cứ thế lao về trước.Và cuối cùng."A."Bây giờ màu xám đã vượt qua cổ tay và hướng về khuỷu tay anh.
Với đôi tay xám ấy,
Khoảnh khắc anh xé toạc con sóng hỗn loạn.Phừng phựcccc-Ngay cả trong khoảnh khắc đó, ánh đỏ vàng vẫn sáng rực.
Vô số cái miệng thèm muốn ánh đỏ vàng của Cale, người đang lao nhanh về trước. Nhưng ngọn lửa vẫn giữ nguyên.
Ngọn lửa đã thanh tẩy vô số Mana chết đâu thể bị dập tắt chỉ vì bị sóng đánh được."Thấy rồi."Cuối cùng, Cale cũng tìm thấy ánh sáng trong khi xé toạc những con sóng giữa thế giới toàn sắc xám.
Và dưới ánh sáng đó, anh có thể thấy Giáo Hoàng đang run rẩy.
Đôi mắt Giáo Hoàng tràn ngập nỗi sợ hãi.
Hệt như, nhìn thấy con thú săn mồi vậy."Làm, làm sao-"Làm sao con người có thể chịu đựng được hỗn loạn?
Ngay cả khi hấp thụ dù chỉ một chút hỗn loạn, nỗi đau vẫn sẽ giày vò như đối diện với cái chết vậy. Nhưng kẻ này lại chịu đựng được.
Làm sao lại có sức mạnh to lớn đến mức chịu đựng được vô số cái miệng chứ?
Câu hỏi của ông ta không thể tiếp diễn."Bắt được rồi."Vì Cale đã túm lấy gáy Giáo Hoàng.
Và tên keo kiệt hét lên.- Thanh tẩy nào!Tanh tách.
Tia sét vàng đỏ rực lên trong đôi tay xám xịt của Cale."Phải. Bây giờ thanh tẩy thôi."KWAAAAANG!Đánh thẳng vào Giáo Hoàng."ƯARGHHH---!"Cale vẫn chưa quên nỗi đau của Choi Jung-geon, Sui Khan, và Choi Jung-soo.
Không chỉ một, mà là ba người lận!
Choi Jung-geon suýt chết, Sui Khan vẫn chưa thể hồi phục vết thương và đang chiến đấu với máu chảy ròng ròng, Choi Jung-soo với hàng chục vết thương khắp cơ thể."Ư,ƯARGHH--"Tiếng la hét phát ra từ miệng Giáo Hoàng, kẻ chỉ biết ăn mọi thứ chứ chưa từng trải qua nỗi đau đớn như vậy.
Kể từ khi phục vụ Thần Hỗn Loạn, chưa có điều gì kích thích ông ta mạnh mẽ hơn 'cơn đói' cả.
Giáo Hoàng không thể tin nổi tình huống này, nỗi đau ấy không chỉ vượt qua cơn đói mà còn lấn át cả cơn đau từ cánh tay bị gãy.
Và đối với Giáo Hoàng như vậy.- Một lần nữa!Theo yêu cầu của Lửa Hủy Diệt, Cale lại đánh tia sét xuống.
Xé toạc thứ Hỗn Loạn đang cố gắng bảo vệ Giáo Hoàng kia."ƯAAA---!"Tiếng hét tuyệt vọng của Giáo Hoàng vang lên.
Và Cale thực sự quyết tâm đánh ông ta hàng chục lần.- Mắt con người của chúng ta hình như quay 367 độ rồi!Tất nhiên, lời nói của Raon bị phớt lờ.- Khịt khịt.Giữa tất cả những điều đó, Âm Thanh Của Gió vẫn đang tìm kiếm 'Cơn gió reo rắc Hỗn Loạn' - Thần Vật mà Giáo Hoàng nắm giữ.
Dù cho có tức giận đến đâu thì Cale vẫn làm những gì mình cần làm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me