TruyenFull.Me

Tu Sa Luoi

Sáng hôm sau, Khánh Ly tới lớp sớm hơn mọi khi.

Cô cố tình ngồi im, không chào, không hỏi han gì như thường lệ.

Xem thử thằng Nam có thèm mở miệng không.

Không có.

Cả tiết đầu tiên, hắn chỉ chép bài, gật gù đôi lúc.

Không hề liếc sang, cũng chẳng đẩy hộp sữa sang như mọi khi.

“Ờ… lì ghê. Mày lì hả Nam.”

Qua tiết hai, cô bắt đầu nắn tay áo, giả vờ… hắt xì một cái rõ to.

Không động tĩnh.

“Trời đất ơi, tao bệnh thật chắc mày mới quay đầu à?”

Thấy vậy, Khánh Ly móc hẳn bịch khăn giấy từ trong cặp, cố tình thả rớt xuống đất.

Lạch cạch.

Hắn vẫn không nhúc nhích.

Cô nghiến răng, “Giỏi lắm.”

Thế là giở tuyệt chiêu cuối: Cầm điện thoại lên, nhắn một tin ngắn gọn:

> – “Chiều nay tao kẹt, không đi về chung đâu.”

Chỉ vài giây sau, tin nhắn phản hồi tới:

> – “Ai nói đi chung?”

Khánh Ly giật mình. Cô lườm qua bên.

Đỗ Nhật Nam đang cầm bút, viết bình thường.

Nhưng khóe môi hắn hơi cong lên.

“Cái thằng này ….nó đang cố tình cho mình quê ”

Tối hôm đó, cô gọi điện cho Bảo An, giọng rầu rĩ:

– “Tao nghi nghi thôi, chứ không ngờ thằng đó gian dữ vậy.”

– “Sao? Thử xong rồi tin chưa?”

– “Tin cái đầu mày. Nó không mắc mưu, mà còn bơ tao nguyên ngày luôn đó.”

– “Rồi mày tính sao?”

Khánh Ly chống cằm, nói nhỏ:

– “Tao phải đổi chiến lược. Thử bằng… thứ mà tao biết chắc nó không nhịn được.”

– “Thứ gì?”

Khánh Ly nhếch môi:

-" Là thế này….."

-"mày có thật sự thích nó không vậy má ?"

Cái này , quá ác rồi 

Cả tuần đó, lớp 12A3 xuất hiện một gương mặt mới lạ. Cậu con trai cao ráo, sáng sủa, dáng người tự nhiên, ăn nói hoạt bát – vừa nhìn đã thấy không phải kiểu học sinh “qua đường”.

Chỉ có điều... cậu không học lớp này.

– “Ủa? Ai vậy?”

– “qua đây mấy lần rồi "

– “gặp Khánh Ly lớp mình đó , chắc là bạn , có khi là người yêu nó "

Không khí bắt đầu râm ran.

Và Nhật Nam, như thường lệ, vẫn ngồi yên cuối lớp điềm tĩnh chơi cờ vua với Lâm , nhưng… tai không sót một chữ.

Cậu thấy rõ Khánh Ly hôm đó cười tươi hơn mọi ngày.

Thấy rõ cái cách cô vô tư vỗ vai, cười nghiêng đầu, rồi khoác nhẹ tay người kia khi nói chuyện.

Như không cố tình, nhưng từng động tác đều trúng ngay tầm mắt của cậu.

– “Ủa, Nam. Mày nhìn cái gì đấy?” – Lâm hỏi , sao hôm nay thằng này chơi mà không chú tâm gì vô bàn cờ hết vậy ?

– “À… không có gì.” – Nhật Nam đáp, quay mặt đi.

Khánh Ly vô tình (hay cố ý?) liếc qua, ánh mắt va vào ánh nhìn vừa mới thu lại của Nam.

Cô nhếch môi cười nhẹ, nụ cười nửa vô tội, nửa thách thức.

Cuối buổi học, anh họ cô đứng chờ ngoài cổng.

Ly vẫy tay chào Bảo An  rồi sà ra, khoác tay anh mình, cười nói gì đó rất nhỏ – chỉ đủ để hai người nghe thấy

-" em nói nè , anh cứ vậy nha , chiều em bao anh mì cay "

-" chuyện này dễ , chỉ là qua lớp chơi tí thôi mà , thằng bạn anh cũng thích một con bé lớp em đấy , đằng nào anh cũng phải theo nó sang ngó "

-" chiều ăn mì gì ta ? Thập cẩm ? Hải Sản ? Hay bò ? "

-" em trả tiền , cho em chọn "  

Nhật Nam đứng từ xa, tay cầm balo, siết nhẹ.

Trong lòng như có cái gì đó vừa trào lên… mà không biết gọi tên.

--

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me