TruyenFull.Me

Tu Sa Luoi

Hôm sau lên lớp

Cả hai ngồi lại bàn học, không khí vẫn chưa hẳn thoải mái, nhưng ít ra cậu không còn lảng tránh cô nữa.

Ly chống cằm, nhìn cậu bạn trai bàn bên cạnh, giọng hơi khàn:

– “Tao kể với Bảo An mấy cái vụ tỏ tình… là tao bịa.”

Nhật Nam nghiêng mặt sang, không nói gì.

– “Tao chỉ muốn... thử phản ứng của mày. Muốn biết mày có bận tâm không.”

Cậu vẫn im lặng.

Ly cắn môi, tiếp:

– “Còn cái thằng khoác vai hôm bữa… là anh họ tao thiệt. Tao nhờ ảnh qua lớp để xem mày có phản ứng gì không thôi.”

Nhật Nam cười khẩy, không quay lại:

– “Vậy ra tao là con chuột bạch trong cái trò thử nghiệm của mày?”

– “Không phải vậy... Tao chỉ...”

– “Tao quan tâm mày thật lòng. Vậy mà mày lấy tao ra đùa.”

Giọng cậu không lớn, nhưng nặng trịch.

Khánh Ly thở hắt, nói khẽ:

– “Tao đâu biết mày lại… thật lòng tới vậy.”

Im lặng một lúc.

Rồi Nhật Nam chậm rãi:

– “Vậy bây giờ mày biết rồi đó. Biết rồi thì đừng đùa nữa.”

Cô gật đầu, mắt nhìn xuống.

– “Tao không đùa nữa đâu. Hết rồi.”

Một lát sau, Nhật Nam vươn tay đẩy hộp sữa lại phía cô:

– “Lần sau đừng mua sữa socola. Mua bạc hà đi.”

Ly tròn mắt:

– “Không ghét ngọt nữa à?”

– “Vẫn ghét. Nhưng… có mùi mày chọn, uống cũng được.”

Khánh Ly khựng lại, rồi bật cười nhẹ.

– “Ghê chưa... biết thả thính rồi đó.”

Nhật Nam hất mặt ra cửa sổ, nhưng khóe môi vẫn cong lên. Cả hai đã hiểu rõ tâm ý của đối phương

Khánh Ly chống cằm, nhét hộp sữa vào cặp

Tim cô vẫn chưa ổn định hẳn sau mấy câu cậu vừa nói.

“Tao quan tâm mày thật òng.”

“Biết rồi thì đừng đùa nữa.”

Ủa? Gì vậy?

Nói xong tỉnh bơ luôn là sao?

Ly ngẩng đầu nhìn cậu. Nhật Nam vẫn ngó ra ngoài cửa sổ như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng cái cách cậu im lặng, cái lưng thẳng tắp và bàn tay siết nhẹ cây bút… lại như đang giữ điều gì đó trong lòng.

Ly cất giọng, cố nhẹ nhàng:

– “Mày... nghe chuyện đó từ khi nào vậy?”

Nhật Nam không quay lại, chỉ đáp cụt:

– “Từ đầu.”

– “Tức là… từ lúc tao nói mấy vụ tỏ tình với Bảo An?”

– “Ừ.”

Ly im. Một nhịp thở trượt khỏi lồng ngực.

– “Mày tưởng thiệt hả?”

– “Không tưởng.”

– “Hở?”

Nhật Nam quay lại, ánh mắt nhìn cô lần này không né tránh, không giỡn cợt. Cậu nói chậm rãi, từng chữ như rơi xuống bàn học:

– “Tao biết mày bịa. Nhưng tao vẫn thấy khó chịu. Vẫn thấy cay.”

Khánh Ly chớp mắt.

– “Mày biết mà… mày vẫn giận?”

– “Tại vì… tao quan tâm. Tao để ý mày từng chút một. Mà mày thì... mang cảm xúc tao ra chọc chơi.”

Câu cuối cậu nói khẽ, nhưng Ly nghe rõ từng chữ.

Không khí giữa hai người chậm lại. Cô nuốt khan:

– “Tao xin lỗi.”

Nhật Nam cúi mặt, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn.

Một lát sau, cậu thở ra, nhếch môi:

– “Thôi, bỏ đi. Tao không phải kiểu để bụng hoài đâu.”

Ly nhìn cậu. Nhìn thật lâu.

Cô không nghĩ mọi chuyện lại đi xa vậy. Ban đầu chỉ là trò đùa, một chút thử lòng, một chút chọc ghẹo. Nhưng giờ thì khác rồi. Rõ ràng rồi.

– “…Mày nói mày quan tâm tao thật lòng.”

– “Tao có nói vậy hả?”

– “Mới nói ban nãy còn gì!”

Nhật Nam chống cằm, quay mặt đi như chẳng có gì, giọng đều đều:

– “Chắc mày nghe nhầm.”

Ly nheo mắt, đưa tay đập nhẹ lên vở cậu:

– “Mày dám xạo tao hả?”

Cậu khẽ bật cười, mắt vẫn không nhìn cô:

– “Người ta nói thật thì không tin. Giờ nói đùa thì lại muốn tin. Mày kỳ lắm đó, Khánh Ly.”

Cô bĩu môi, nói nhỏ:

– “Ừ. Nhưng tao đang muốn tin mày lần này.”

Không gian chợt im ắng.

Rồi Nhật Nam thả một câu, nhẹ như không mà tim Khánh Ly muốn ngừng đập:

– “Vậy thì tin đi.”





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me