Tu Sa Luoi
Hơn ba tháng trôi qua từ ngày ngồi chung bàn, Khánh Ly bắt đầu quen với cái im lặng của Nhật Nam. Dù thỉnh thoảng vẫn cà khịa, vẫn “tạo drama” cho đỡ chán, nhưng trong lòng... lại không muốn đổi chỗ nữa.> “Mày nghĩ gì mà nhìn chằm chằm bài tao vậy?” – Khánh Ly liếc sang, tay cầm cây bút đỏ, khoanh đề bài kiểm tra hôm trước.> “Tao đang suy nghĩ mày chấm sai.”> “Tao là tổ trưởng tổ học tập nha. Mày im đi.”> “Tổ trưởng mày chấm trật thì cả tổ toi.”> “Mày muốn bị tao cầm thước phang hả Nhật Nam?”> “Phang luôn đi. Tao muốn thử cảm giác bị mày đánh.”> “Biến.”
Cả hai lại như thường ngày – vừa gây nhau, vừa… gần nhau hơn một chút.Trưa hôm đó, lớp nghỉ tiết cuối. Cả phòng học vắng ngắt, chỉ còn vài bạn nán lại ăn vặt. Khánh Ly lấy tập ra viết nốt phần tổng kết môn Văn, còn Nhật Nam ngồi chống cằm, gục nhẹ xuống bàn.> “Mày ngủ hả?”> “Không.”> “Sao ngồi im vậy?”> “Tao đang nghe tiếng bút mày viết.”
Cô khựng tay. Tim đập cái bịch. Trời đất ơi, sao mà… ngọt nhạt vậy?> “Mày nghe tiếng bút tao làm gì?”> “Nghe cho vui tai. Với lại…”
Nam chợt ngước lên, đúng lúc Khánh Ly cũng quay sang. Hai ánh mắt chạm nhau trong khoảng lặng, rồi—Tay cô lỡ trượt qua, chạm vào mu bàn tay cậu.Trong tích tắc, không ai rút lại.Không gian như đông cứng.Rồi chính Khánh Ly là người rút tay trước, quay đi:> “Xí. Lạnh tay mày quá trời.”> “Tay tao vậy từ nhỏ rồi.”> “Ờ. Không phải tao để ý gì đâu nha.”> “Tao biết.”
Cậu lại nhìn cô, cười nhẹ. Không rõ là cố ý hay tự nhiên, nhưng cái đụng tay đó… làm cả buổi chiều hôm đó, Khánh Ly không dám nhìn cậu lâu.Còn Nhật Nam?Cậu tựa vào bàn, tay còn lại siết khẽ ngón tay vừa chạm cô. Lần thứ hai , trong lòng cậu… bắt đầu có hơi ấm vì một cô gái
--
Cả hai lại như thường ngày – vừa gây nhau, vừa… gần nhau hơn một chút.Trưa hôm đó, lớp nghỉ tiết cuối. Cả phòng học vắng ngắt, chỉ còn vài bạn nán lại ăn vặt. Khánh Ly lấy tập ra viết nốt phần tổng kết môn Văn, còn Nhật Nam ngồi chống cằm, gục nhẹ xuống bàn.> “Mày ngủ hả?”> “Không.”> “Sao ngồi im vậy?”> “Tao đang nghe tiếng bút mày viết.”
Cô khựng tay. Tim đập cái bịch. Trời đất ơi, sao mà… ngọt nhạt vậy?> “Mày nghe tiếng bút tao làm gì?”> “Nghe cho vui tai. Với lại…”
Nam chợt ngước lên, đúng lúc Khánh Ly cũng quay sang. Hai ánh mắt chạm nhau trong khoảng lặng, rồi—Tay cô lỡ trượt qua, chạm vào mu bàn tay cậu.Trong tích tắc, không ai rút lại.Không gian như đông cứng.Rồi chính Khánh Ly là người rút tay trước, quay đi:> “Xí. Lạnh tay mày quá trời.”> “Tay tao vậy từ nhỏ rồi.”> “Ờ. Không phải tao để ý gì đâu nha.”> “Tao biết.”
Cậu lại nhìn cô, cười nhẹ. Không rõ là cố ý hay tự nhiên, nhưng cái đụng tay đó… làm cả buổi chiều hôm đó, Khánh Ly không dám nhìn cậu lâu.Còn Nhật Nam?Cậu tựa vào bàn, tay còn lại siết khẽ ngón tay vừa chạm cô. Lần thứ hai , trong lòng cậu… bắt đầu có hơi ấm vì một cô gái
--
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me